Bạn đang đọc Thức dậy đã lập gia đình rồi – Chương 59:
Phòng ngủ không có nước, phòng khách bên ngoài chắc chắn có.
Hạ Sở cảm nhận một chút, vẫn dự định đi ra ngoài tìm nước uống.
Máy lạnh ở khách sạn không thông minh như trong nhà cô, nhiệt độ bật có chút thấp, cô ngủ say lười thức dậy, bị lạnh đến mức hơi không thoải mái, còn có một giấc mơ mơ hồ, đi tắm nước lạnh một chuyến, hiện giờ đã quấn áo choàng tắm run cầm cập rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phải uống nước, hơn nữa phải là nước nóng mới có thể tránh xa cái lạnh, nếu không ngày mai chắc chắn bị cảm.
Hạ Sở kiểm tra quần áo của mình một chút, sau khi cảm thấy hoàn toàn không có vấn đề cô mới len lén mở cửa phòng ngủ.
Đã ba giờ sáng, chắc là Giang Hành Mặc đã ngủ từ sớm rồi, cô đi ra ngoài uống ngụm nước chắc là không sao đâu.
Hạ Sở nhẹ chân nhẹ tay đến trước bàn bar, bên trong bình giữ nhiệt có nước nóng, Hạ Sở rót ra uống một ngụm, cảm thấy cổ họng đã thoải mái hơn nhiều. Cô uống liên tiếp ba ly nước, sau khi ra mồ hôi đầy đầu mới hơi yên tâm một chút.
Nhiệt độ bên ngoài cao hơn nhiều so với nhiệt độ trong phòng cô, Hạ Sở dự định nghỉ ngơi một chút lại quay về, nếu không mồ hôi khó khăn lắm mới đổ ra lại sắp bị đông lại không còn gì.
Hạ Sở bưng ly nước đến trước sofa, đang muốn ngồi xuống thì bị giật nảy mình, xém chút nữa đã vứt luôn cái ly!
Cô không bật đèn, chỉ dựa vào đèn sàn sáng lên khi bước đi mà nhận biết mọi thứ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên sofa có một người nằm, anh nằm trên gối, nghiêng người, đôi chân dài đang gấp lại, bởi vì dáng người quá cao, tư thế này hiện ra cực kì đáng thương.
Là Giang Hành Mặc…
Trái tim bị dọa đập thình thịch liên tục của Hạ Sở bình tĩnh hơn nhiều, cô rất khó hiểu, sao mà anh có thể nằm ngủ trên sofa?
Có phòng ngủ giường ngủ đàng hoàng lại không ngủ, cứ thích sofa?
Hơn nữa sofa chỉ chú trọng sự xa xỉ chứ không chú trọng chiều dài, dáng người to lớn này của anh ngủ ở đây ngay cả nhìn thôi đã cảm thấy khó chịu.
Hạ Sở không dám đánh thức anh, ngón tay cô ma sát ly nước nóng, bỗng hiện lên suy nghĩ.
Thật sự cũng có hai phòng ngủ hay sao?
Hạ Sở nhấc chân, cẩn thận bước đến phòng ngủ của Giang Hành Mặc.
Cửa không khóa —— dĩ nhiên không thể nào khóa, Giang Hành Mặc đang ở bên ngoài mà.
Hạ Sở cố gắng hết sức vặn nhẹ tay nắm cửa, cửa đã không tiếng động mở ra, Hạ Sở thò đầu vào trong, vừa nhìn đã nhìn thấy kệ sách hết cả mặt tường và bàn đọc sách, máy tính trên bàn đọc sách vẫn chưa tắt, đang phát ra ánh sáng nhẹ màu trắng trong suốt.
Không nghi ngờ gì, đây chính là một phòng đọc sách.
“Phòng ngủ” của Giang Hành Mặc vốn dĩ chính là một phòng đọc sách, Hạ Sở nhớ rất rõ ràng, tối qua Giang Hành Mặc là đến căn phòng này thay đồ thậm chí là tắm rửa, cho nên cô liền nhận định vào trước là chủ thì đây là một căn phòng ngủ, sau đó Giang Hành Mặc lại nói với cô có hai phòng ngủ, cô đến phòng bên cạnh nhìn thì thật sự là phòng ngủ, dĩ nhiên là tin rồi.
Nhưng trên thực tế, căn bản không hề có hai phòng ngủ, cho nên Giang Hành Mặc mới ngủ trên sofa ở bên ngoài.
Tại sao phải như vậy?
Trong lòng Hạ Sở ngũ vị tạp trần.
Khách sạn không còn phòng trống nào khác, anh không yên tâm Hạ Sở đến ở tại chỗ không an toàn, cho nên từ lúc bắt đầu đã tính toán để cô ngủ ở đây.
Sợ cô để ý, anh cố ý giả vờ có hai phòng ngủ, nếu không phải Hạ Sở thức dậy đi tìm nước uống, hoàn toàn không thể nào phát hiện ra.
Ý tốt của anh, cô còn nghi ngờ anh đủ kiểu, cho rằng anh có ý đồ xấu.
Có thể có ý đồ gì xấu đây?
Hạ Sở đi đến gần, nhìn vào đôi tay dài đôi chân dài của anh.
Nếu anh thật sự có ý đồ gì xấu, cô cũng không thể nào chống lại được, chênh lệch thể lực quá lớn, hơn nữa còn danh chính ngôn thuận, không thể nói với người khác.
Cũng không biết là do đèn sàn quá êm dịu, hay là nhiệt độ trong phòng khách quá dễ chịu.
Quanh quẩn trong đầu của Hạ Sở lại toàn là cái tốt của Dante.
Anh khuyến khích cô, âm thầm giúp cô đưa ra ý kiến; anh thành thật nghe cô “mắng” anh, vừa mắng liền cả buổi trời, thậm chí còn hùa theo một hai tiếng; lúc tham gia buổi họp lớp còn giúp cô một chuyện lớn nữa; thậm chí anh còn cùng cô tham gia cuộc thi của Liên Tuyến do mình thành lập, cùng cô làm ra một sản phẩm xuất sắc.
Hạ Sở nhớ lại từng chút một khi ở bên Dante, không tìm ra được một chút không vui nào cả.
Tuy là cô đã mất trí nhớ, có lẽ còn đã quên đi khả năng yêu một người.
Nhưng cô không hề mất đi khả năng cảm nhận.
Cô biết Giang Hành Mặc thật sự đối xử tốt với cô.
Những cái tốt từng chút một, giấu vào nhét vào, sợ cô khó xử cũng không muốn quấy rầy cô.
Giang Hành Mặc, xin lỗi.
Trong lòng Hạ Sở âm thầm nói như thế.
Cô chỉ có thể ly hôn, chỉ có thể rời khỏi Liên Tuyến.
Giống như những gì Tiến sĩ Trương nói, cô không thể tìm được cảm xúc thích một người này, càng đừng nói đến yêu đương.
Nếu như cô đã không có cách nào cho Giang Hành Mặc tình yêu, thế thì tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này chính là đang giày vò anh.
Còn về chuyện tìm lại ký ức, Hạ Sở từng nghĩ qua nhưng cô không muốn tìm lại.
Bên trong chuyện này chắc chắn có số yếu tố tâm lý nhất định đang ngăn cản nhưng suy nghĩ một cách lý trí, tìm lại ký ức chưa chắc là chuyện tốt.
Cô cũng đã buồn đến mức đủ để đóng chặt ký ức lại rồi, thật sự tìm lại rồi thì có thể buông bỏ hay sao?
Nếu không có cách nào buông bỏ, còn không phải là giày vò lẫn nhau? Giống như nửa năm sau khi kết hôn này vậy.
Cho nên cứ giữ như bây giờ là tốt nhất rồi, hai người ly hôn, ai nấy tự bắt đầu cuộc sống mới, đặt trọng tâm vào chuyện mà chính mình muốn làm, dùng thời gian rửa tan đi tình yêu. (Nếu có đọc ở trang rồi thì cũng nhớ qua Luvevaland.co đọc để ủng hộ editor nha mấy bà)
Hạ Sở đứng dậy, sau khi lấy tấm thảm rơi xuống đất đắp lên người Giang Hành Mặc, quay về phòng ngủ của mình.
Một đêm này thế mà làm sao cũng không ngủ được nữa.
Cô mở mắt nhìn vào trần nhà, trong đầu trống rỗng.
—— Tôi yêu anh, cho dù kiếp này đã không còn cơ hội gặp lại.
—— Tôi yêu anh, cho dù anh hoàn toàn không biết tôi yêu anh.
—— Bởi vì cuộc đời của tôi chỉ còn lại yêu anh mà thôi.
Những câu này ở bên trong “1Q84”, tình cảm của nữ chính Aomame đối với nam chính Tengo.
Thời gian 20 năm cũng không thể rửa tan đi một phần chấp niệm ban đầu trong lòng của hai người với đối phương.
Thời gian 20 năm cũng không thể làm cho cô ấy quên đi anh ấy, càng không thể làm cho anh ấy quên đi cô ấy.
Hai người họ cũng chỉ là một lần gặp gỡ ngắn ngủi lúc trẻ, cô và anh lại đã ở cùng nhau 8 năm.
Phải mất bao nhiều cái 20 năm mới có thể rửa sạch đoạn tình cảm dài đăng đẵng này đây.
Cuộc đời của Dante, ngoại trừ Megan, còn có người khác hay không.
Hạ Sở chợt nhói lòng, gắng sức ôm chặt chăn, nước mắt lại không thể khống chế được mà chảy ra khỏi khóe mắt.
Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi.
Cô cứ như lính đào ngũ ngoài chiến trường, một mình vứt bỏ bạn chiến đấu trong lửa đạn khói bụi, chạy trốn vào đồng hoang.
Nhưng cho dù có như vậy, cô cũng hiểu rất rõ, trong lòng cô cũng chỉ là sự áy náy sâu sắc, mà không phải là tình yêu.
Giang Hành Mặc không cần sự áy náy của cô, anh là một người coi danh dự như tính mạng.
Cô tôn trọng anh thì nên lời khỏi anh.
Ngày hôm sau, Hạ Sở bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Cô vừa thức dậy đã cảm nhận được nhức đầu chóng mặt.
Quả nhiên vẫn bị cảm rồi, mặc dù đã uống nước nóng nhưng sau đó vẫn luôn không nghỉ ngơi, kết quả của việc nằm mơ màng đến trời sáng chính là đầu đau như búa bổ.
Hạ Sở mặc xong quần áo ra khỏi cửa, đã nhìn thấy Giang Hành Mặc với tinh thần phấn chấn.
Người so với người… thật sự không thể so sánh.
Giang Tổng kiên cường, chỉ có những ‘người lính’ nhỏ liên tục thay đổi, câu nói này là một trong những câu châm ngôn của Liên Tuyến.
Cũng không phải là nói ‘người lính’ nhỏ trốn mất, mà là nói những người lính nhỏ đều không làm lại được vị “Đại nguyên soái lập quốc” này.
Hạ Sở không muốn để lộ chính cô bị cảm nhưng vừa mở miệng thì tiêu rồi, mũi nghèn nghẹt.
Chân mày Giang Hành Mặc nhíu chặt: “Bị cảm rồi?”
Hạ Sở chỉ đành gật đầu.
Hôm qua cô không ướt mưa không ngủ sofa, kết quả đã bị cảm, nhìn xem người ta đi vừa ướt mưa vừa ngủ sofa thế mà tinh thần lại cực tốt.
Giang Hành Mặc nói: “Cơ thể này của em vẫn phải tập thể dục nhiều hơn.”
Hạ Sở vừa nghe đã đau đầu, cô nói: “Không phải anh cũng không tập thể dục sao.” Kết quả không chỉ dáng người tốt mà cơ thể cũng tốt, thật tức giận mà.
“Ai nói anh không tập thể dục?”
Hạ Sở kinh ngạc nói: “Anh còn có thời gian tập thể dục à.”
Giang Hành Mặc cười nói: “Tập thể dục cần tốn rất nhiều thời gian sao?”
Hạ Sở: “…”
Giang Hành Mặc vươn tay sờ thử trán cô nói: “Trước đây em còn đạp xe cùng anh…” Nói rồi anh ngừng lại một chút, không tiếp tục nói nữa.
Chuyện này chắc là chuyện rất lâu về trước rồi đi, dù sao thì nửa năm nay ngay cả nói chuyện bọn họ cũng đều không nói câu nào.
Tối qua Hạ Sở đã nghĩ rất thông suốt, không muốn tiếp tục làm lỡ anh, cho nên cố gắng tránh đi những ký ức khi hai người ở bên nhau này.
“Anh thích đạp xe đạp?” Hạ Sở hỏi anh.
Giang Hành Mặc nói: “Anh thích xe đạp.”
Hạ Sở chọc ghẹo anh: “Thế anh rất khác loài rồi, những tổng tài khác đều thích siêu xe.”
“Những chiếc xe quý giá đó mà rời xa đường chính thì cái gì cũng đều không phải.”
Anh vừa nói như vậy, trong đầu Hạ Sở đã hiện ra câu nói kế tiếp: “Máy tính là công cụ phi thường nhất mà con người tạo ra, nó cũng giống như những chiếc xe đạp mà chúng ta suy nghĩ.”
Giang Hành Mặc cười nói: “Câu nói này trước đây em từng nói với anh.”
Hạ Sở rất rõ ràng chính cô chưa từng nhìn thấy câu nói này nhưng cô biết rõ ràng: “Câu này là Steve Jobs nói.”
Giang Hành Mặc nói: “Ừm, xe đạp và máy tính rất giống nhau, đều có thể làm cho con người tự do tới điểm đến không có quỹ đạo.”
Hạ Sở cảm thấy rất thú vị, cô mím môi cười nói: “Anh thích đạp xe, thích rubik, ghét cà tím.”
Giang Hành Mặc chớp chớp mắt: “Thứ thích nhất là cái này.” Anh lắc lắc điện thoại.
“Dĩ nhiên.” Hạ Sở nói, “Anh thích viết chương trình, thích thế giới mới chưa từng được tìm kiếm.”
“Anh thích những thứ này,” Giang Hành Mặc nhìn cô, nói khẽ: “Nhưng yêu lại chỉ có Megan.”