Bạn đang đọc Thức dậy đã lập gia đình rồi – Chương 56:
Ethan làm việc ổn thỏa, đã sớm đặt xong vé máy bay.
Hạ Sở hỏi: “Ngày mai mấy giờ?”
Ethan nghi ngờ hỏi: “Không phải hôm nay đi hay sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Sở nói: “Bây giờ cũng đã một giờ chiều rồi, hôm nay đi thì phải mấy giờ mới đến? Đổi thành ngày mai đi.”
Ethan trả lời: “Được rồi.”
Một lát sau Ethan nói: “Khoang hạng nhất của ngày mai đã hết rồi.”
Hạ Sở không tin: “Sao có thể?”
Ethan nói: “Bây giờ mà kì nghỉ hè, thành phố H là một thành phố du lịch, khó tránh khỏi sẽ hơi thiếu vé một chút.”
Hạ Sở khó hiểu rồi: “Nhưng ngày mai không đặt được, hôm nay lại có thể đặt được à?”
Ethan nói: “Đúng lúc có một người trả vé.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Như thế sao… Hạ Sở do dự một hồi.
Ethan hỏi cô: “Có cần kiểm tra một chút vào ngày mốt hay không?”
Hạ Sở nói: “Ừm, kiểm tra thử đi.”
Kết quả vẫn giống nhau, khoang hạng nhất đều đầy ắp, Hạ Sở lẩm bẩm nói: “Thành phố H sôi động đến thế hay sao.”
Hiện tại người có tiền thật nhiều nha, đều ngồi khoang hạng nhất.
Bản thân Hạ Sở không hề để ý chuyện ngồi khoang phổ thông nhưng dù sao cô cũng xem như là một người của công chúng, đổi thẻ lên máy bay phải xếp hàng, kiểm tra an ninh phải xếp hàng, lên máy bay cũng phải xếp hàng, nếu như bị người khác nhận ra thật sự quá phiền phức.
Hạ Sở tính thử thời gian, kéo thêm vài ngày nữa chi bằng đợi Giang Hành Mặc quay về luôn rồi.
Cô đã có chút hối hận, chính mình cần gì phải đi qua đó? Đợi anh ta về không phải được rồi sao?
Nhưng bây giờ cũng đã đồng ý rồi, lại nuốt lời dường như hơi không hiền hậu.
Hạ Sở hỏi: “Chuyến bay hôm nay là mấy giờ thế?”
Ethan nói: “4 giờ, hạ cánh ở thành phố H chắc khoảng 6 giờ rưỡi.”
“Được rồi.” Hạ Sở nói, “Tôi xếp đồ một chút, lát nữa đến sân bay.”
Cô cũng không có gì phải xếp, vốn là định đi về trong ngày, hiện tại khó tránh khỏi phải ở lại một đêm, đem theo đồ ngủ là đủ rồi, những thứ khác đều không quan trọng.
Phòng thực nghiệm D, tổ hạng mục MG.
Phùng Vũ Hằng nhìn vào tin nhắn trên điên thoại, cả khuôn mặt sững sờ: “Jack, em nói xem Lão Đại lại phát bệnh gì nữa đây?”
Jack là một cậu nhóc trẻ tuổi, hiện giờ cũng là một người tài giỏi đắc lực của Phùng Vũ Hằng, cậu ấy hỏi: “Sao vậy?”
Phùng Vũ Hằng đưa tin nhắn cho cậu xem: “Lão Đại để chúng ta đến thành phố H, còn sớm đã đặt xong vé máy bay giúp chúng ta.”
Jack nói: “Chuyện này không phải chuyện tốt hay sao? Máy mẫu số 8 ở thành phố H sử dụng hệ thống MG, tổ chúng ta đến phụ trách test và điều chỉnh cũng là chuyện nên làm.”
Phùng Vũ Hằng do dự: “Tất cả thành viên đều là khoang hạng nhất.”
Mắt Jack sáng lên: “Là do Lão Đại thương chúng ta.”
“Thương chúng ta cũng thôi đi,” Phùng Vũ Hằng nói, “dựa vào đâu mà anh ấy cũng thương luôn những thực tập sinh vừa vào làm việc ngày hôm qua chứ?”
Jack rất kinh ngạc: “Những tên nhóc đó cũng đi?”
Phùng Vũ Hằng nói: “Đúng, cả tổ hạng mục MG đều đi hết, hơn nữa vé được đặt đều là khoang hạng nhất.”
Jack nói: “Thế này cũng không ngồi đủ được nha?” Chỉ với chiếc máy bay nhỏ xíu đó, khoang hạng nhất có mấy chỗ chứ?
Phùng Vũ Hằng bình tĩnh nói ra hành động bất ngờ của Lão Đại nhà anh: “Tất cả khoang hạng nhất của những chuyến bay đến thành phố H vào hai ngày mai mốt đều bị chúng ta bao trọn hết rồi.”
Jack lặng im rồi.
Liên Tuyến lớn, phúc lợi tốt nha… (Nếu có đọc ở trang rồi thì cũng nhớ qua Luvevaland.co đọc để ủng hộ editor nha mấy bà)
Hạ Sở không khó khăn lắm đã đến thành phố H, vừa xuống máy bay Giang Hành Mặc đã gọi điện thoại đến: “Đến rồi?”
Hạ Sở nói: “Đang đi ra ngoài.” Ethan chắc chắn đã sớm nói với Giang Hành Mặc rồi, anh có biết cũng không ngoài ý muốn.
Giang Hành Mặc lại nói: “Đi ra từ cổng số 3.”
Hạ Sở không để ý cho lắm, cô cho rằng Giang Hành Mặc đã sắp xếp người đón cô: “Được, lúc này cũng không còn sớm nữa, tôi…”
Cô còn chưa nói xong, Giang Hành Mặc ngắt lời nói: “Cùng nhau ăn bữa cơm đi, anh đã đặt chỗ xong rồi.”
Chuyến bay rất đúng giờ, lúc này vừa đúng 6 giờ 15, Hạ Sở ngủ suốt đoạn đường, thật sự là có chút đói rồi.
Cô đồng ý nói: “Được.”
Cô men theo chỉ thị đi về phía trước, khoảng mười phút sau đã đến lối ra số 3.
Vừa đi ra cô đã đứng hình.
Người đến đón bên ngoài rất nhiều, đều đang nhìn ngó xung quanh nhưng người đàn ông với thân hình thon dài đó lại không chút mờ nhạt, anh đứng ở đó, một đôi mắt chính xác không sai sót nhìn chằm chằm cô.
Hạ Sở rất kinh ngạc, sao mà Giang Hành Mặc lại đến?
Lúc cô đang sững sờ, Giang Hành Mặc đã bước qua, chân dài cũng tốt, người ta đi mười bước anh chỉ đi năm bước, chớp mắt đã đến trước mặt cô.
Giang Hành Mặc nhận lấy hành lý của cô, nói: “Bên ngoài có mưa nhỏ, em cầm dù đi.”
Hạ Sở nhận lấy dù, không nhịn được hỏi: “Sao… anh đến rồi?”
Giang Hành Mặc nói: “Đón em.”
“Tôi nói là sao mà anh lại tự mình đến? Sắp xếp tài xế đến là được rồi nha.”
Giang Hành Mặc mỉm cười, nói: “Em nghìn dặm xa xôi qua đây, dĩ nhiên anh phải đến đón em rồi.”
Hạ Sở rất khó hiểu: “Anh đến thành phố H, không phải nên rất bận hay sao?”
“Không sao.” Giang Hành Mặc nói, “Bận cũng không bận vào lúc này.”
Hạ Sở đi bên cạnh anh, chợt cảm thấy hơi không tự nhiên, cô nói: “Giang Hành Mặc, anh…”
“Em đừng nghĩ quá nhiều.” Giang Hành Mặc nói, “Trước đây cũng đều do anh đón em.”
Một câu nói làm cho trong đầu Hạ Sở chợt hiện một cảnh tượng ngắn ngủi.
Hai người đã ra khỏi cửa, Giang Hành Mặc dặn dò cô: “Đứng đây đợi nha, anh đi lấy xe.”
Hạ Sở gật gật đầu: “Được.”
Giang Hành Mặc che dù bước đi trong mưa, Hạ Sở đứng tại chỗ cũ, nhìn vào chiếc lưng bị nước mưa làm ướt của anh, sa vào trong ký ức của quá khứ.
***
Cũng là sân bay giống thế, cũng là ngày mưa giống thế, cũng là cô vừa xuống máy bay giống thế này.
Giang Hành Mặc đến đón cô, đem theo hai cây dù, sau khi đưa cô một cây anh liền đi trước lấy xe.
Ngoài cửa có một người phụ nữ đang ôm con, cô ấy không đem dù, đang chuẩn bị xông qua màn mưa ào ào này.
Hạ Sở đã nhìn thấy, nhanh chóng cho cô ấy mượn cây dù của mình.
Người phụ nữ không ngừng cảm ơn Hạ Sở, Hạ Sở nói: “Đừng để bé ướt, nhanh đi qua đi.”
“Cây dù này…”
“Không sao.” Hạ Sở nói, “Cô lấy dùng đi, một lát có người đến đón tôi, vẫn còn dù.”
Người phụ nữ cũng nhìn ra được Hạ Sở không hề thiếu cái này, liên tục nói vài câu cảm ơn liền.
Giang Hành Mặc dừng hẳn xe che dù đến đón cô, Hạ Sở nói: “Cây dù này chắc không thể che hết cho hai chúng ta.”
Giang Hành Mặc lại không nói gì cả, ôm lấy eo cô xông vào trong mưa. (Nếu có đọc ở trang rồi thì cũng nhớ qua Luvevaland.co đọc để ủng hộ editor nha mấy bà)
Hạ Sở nấp trong lòng anh, khóe miệng nở nụ cười: “Anh có tác dụng hơn dù.”
Giọng nói của Giang Hành Mặc từ phía trên truyền đến: “Chỉ hai lạng thịt này của em, tìm một tấm lá sen cũng đã che được rồi.” Nói xong anh còn nhéo một cái vào trên eo cô.
Khuôn mặt Hạ Sở chợt đỏ, nhỏ giọng nói: “Đau chết được.”
“Anh còn không dùng sức.” Giang Hành Mặc nhìn cô một cái, môi mỏng giương lên, “Yếu ớt.”
Hạ Sở cúi đầu không nhìn anh.
Sau khi lên xe, người cô không dính giọt nước nào, trái lại nửa người bên trái của Giang Hành Mặc đã ướt một mảng lớn.
Đang vào ngày hè, ngược lại áo thun thấm ướt cũng sẽ không lạnh, Giang Hành Mặc lại kéo kéo chiếc áo dính dính nói: “Làm sao đây, đã ướt hết.”
Chiếc áo thun bông đã ướt dính sát vào người, đem bờ vai rắn chắn, cơ ngực nửa bên đều phác họa ra ngoài một cách hoàn mỹ.
Hạ Sở không nhìn qua nói: “Bật máy lạnh, quạt chút đi.”
“Thế không được.” Giang Hành Mặc nói, “Là do đến đón em mà bị ướt, em phải chịu trách nhiệm.”
Hạ Sở nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, giọng nói có chút run rẩy: “Em… lại không bảo anh đến đón em.”
“Qua đây.” Giang Hành Mặc thấp giọng gọi cô.
Tim Hạ Sở chợt run lên, quay đầu nhìn anh.
Giang Hành Mặc không thắt dây an toàn, sáp qua dễ như trở bàn tay, đầu ngón tay anh mang theo vết chai, bàn tay rất nóng, dường như một tay đã có thể nâng lấy cả khuôn mặt của cô.
Hạ Sở không dám động đậy, Giang Hành Mặc hơi nghiêng đầu, hôn lên môi cô.