Đọc truyện Thuận Gió Đến Gặp Em – Chương 27: Muốn được biểu dương
Sau khi về nước, gặp lại Lục Dương, hai người chuyển về ở chung, rồi lại xác nhận quan hệ. Chuyện mà anh muốn cô cũng không từ chối, chỉ là đối những người càng quan trọng thì càng trở nên thận trọng hơn.
Mấy lần trước, kế hoạch cho đêm đầu tiên của bọn họ đều bị gián đoạn vì nguyên nhân nào đó, đêm nay chắc chắn chạy không thoát.
Trong phòng ánh sáng ấm áp, làn da màu mật ong căng tràn sức sống đang không ngừng lay động. Bộ ngực đầy đặn cũng theo động tác tránh né, rung lên hai lần.
Từ lần tiếp xúc ngắn ngủi vừa rồi, Lục Dương đã biết khối thịt kia quá lớn, không thể nắm gọn trong một tay. Nghĩ đến những chiếc bánh cô đã ăn trong những năm đó, anh cảm thán cuối cùng người hưởng lợi vẫn là mình. Khóe miệng anh treo lên nụ cười xấu xa, trong mắt hiện lên khao khát khó nén.
Anh vươn tay ra nắm chặt lấy, thịt non từ giữa ngón tay tràn ra. Chỉ là một động tác đơn giản lại có thể biến thành sắc tình đến thế.
Lộc Lâm Linh cảm thấy trên thân thể cô truyền đến từng trận tê dại, đau đớn, trong người trở nên trống vắng, khó nhịn. Hai tay cô luồn vào trong quần áo của Lục Dương, vội vã không nhịn được, sốt ruột tìm kiếm.
“Vội đến thế sao?”
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Lộc Lâm Linh cắn môi dưới, đôi mắt ướt nhẹp nhìn thẳng vào anh. Lục Dương lại nhớ tới chú nai Sika trên tạp chí năm đó.
Anh đứng dậy, cởi áo của mình, rồi tiếp tục cởi quần… Lộc Lâm Linh như thể bị đầu độc, theo từng động tác của anh, từng chút một chạm lên làn da trần trụi bóng loáng đó.
Làn da nhẵn nhụi, sáng bóng, xương quai xanh thanh tú, hai điểm trước ngực lộ ra màu hồng nhạt, vai rộng eo hẹp, cơ bụng rõ ràng nhưng không lớn quá, kế đó là đường nhân ngư như ẩn như hiện, và cuối cùng là chiếc quần nhỏ màu đen đang bao lấy hình dáng của một vật to lớn.
Nam tính, quyến rũ như vậy làm Lộc Lâm Linh bất giác nuốt nước miếng hai lần.
Lục Dương không bỏ qua bất kỳ động tác nào, dù là nhỏ nhất của cô. Hai chân bị anh tách ra, cơ thể trần trụi của anh hạ xuống, dán sát người cô. Giọng nói khàn khàn khiêu gợi sát bên tai cô: “Muốn không?”
“Ngoan, cho em ngay đây!”
– —
Ngày làm việc đầu tiên sau kì nghỉ Tết Nguyên Đán cũng là ngày làm việc đầu tiên của năm mới, Lộc Lâm Linh quang vinh đến muộn. Trưởng phòng nhìn cô chỉ tiếc mài sắt không nên kim trách cứ vài câu, nói cô vừa tết xong đã chểnh mảng trong công việc.
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Lộc Lâm Linh cúi đầu xin lỗi, làm xong các loại bảo đảm mới được tạm tha. Lúc cô trở lại vị trí của mình, cái bụng đã đói đến mức kêu lên ùng ục. Sờ sờ cái bụng trống rỗng, lại xoa xoa cái eo đau nhức.
Ai da, đúng là một đêm tiền mất tật mang mà.
Màn dạo đầu của Lục Dương có vẻ rất ổn, nhưng khi đến xách súng thật ra trận, hai người đều ngốc nghếch. Tìm mãi cũng không tìm được lối vào.
Theo chất lỏng trơn trượt thì cuối cùng anh cũng tìm được. Sau đó một người sợ đau, một người sợ người còn lại đau, Lục Dương mới đi vào được một nửa liền kẹt lại. Anh không dám lỗ mãng tiến vào, cũng không cam lòng lùi ra. Cuối cùng anh không nhịn được nữa, vọt thẳng vào trong.
Lộc Lâm Linh bị đau đớn lập tức khóc lớn, Lục Dương luôn miệng dỗ dành cô: “Bảo bối, yêu em.” Anh nói liên tục, động tác dưới thân cũng không hề ngừng lại.
Cô tức giận chửi ầm lên: “Đồ khốn!”
Cô còn chưa kịp mắng câu thứ hai, Lục Dương giật mình bắn thẳng vào trong, anh im lặng không động đậy nữa. Lần này thì hay rồi, chính anh không được thoải mái lại còn làm Lộc Lâm Linh bị dằn vặt gần chết, đến phút cuối cùng còn quên mang bao.
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Anh không thể làm gì khác hơn là mặc quần áo vào, chạy xuống lầu đi mua thuốc cho cô, còn phải ôm cô xin lỗi hết lần này đến lần khác. Thật vất vả mới dỗ được cô, hai người lại tiếp tục tung chăn bông. Lần này mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt rồi, phương pháp cũng đúng.
Dưới sự dẫn dắt kiên trì của Lục Dương, lần đầu tiên trong đời Lộc Lâm Linh cảm nhận được vui sướng trong chuyện hoan hảo.
Sau đó, Lục Dương ôm Lộc Lâm Linh, hung hăng hỏi cô có thích hay không, có thoải mái hay không. Mãi đến tận khi cảm nhận được cô ở trong ngực mình khẽ “ừm” một tiếng, anh mới chịu buông tha cho cô, hai người cùng đi ngủ.
Cho dù đêm qua có kịch liệt đến thế nào thì cô vẫn phải hoàn thành công việc của ngày hôm nay.
Từ sáng sớm bị mắng cho đến lúc tan làm buổi chiếu, Lộc Lâm Linh bận đến mức không có thời gian uống lấy ngụm nước. Đến lúc tan làm, cô còn phải đi xem địa điểm tổ chức sự kiện.
Sau khi uống cạn cốc nước, cô xách túi lên đi thẳng về phía trạm tàu điện ngầm. Nếu cô còn không nhanh chân, chắc chắn sẽ không còn chỗ vì giờ đang là thời gian cao điểm của buổi tối.
Cô nhanh chân chạy đến trạm tàu điện ngầm, lúc đến nơi đã không còn chỗ ngồi trống. Cô chỉ có thể đứng dựa vào cạnh cửa.
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Xe vừa chuyển động, gió đã nổi lên. Trên tàu lúc sáng lúc tối, Lộc Lâm Linh nhìn bóng dáng của chính mình in lên cửa kính phía trước mặt, thầm nghĩ. Qua Tết vừa rồi cô đã bước sang tuổi hai mươi tư. Cuộc đời cô từ mùa đông năm mười lăm tuổi ấy đã bị xé nát thành hai đoạn.
Những năm này, ngoại trừ dì, cô chưa từng thấy ai khác xuất hiện trong ký ức của mình. Gặp được Lục Dương, tiếp xúc với anh, là điều hoàn toàn bất ngờ.
Năm đó cô còn nhỏ tuổi, chỉ có thể gào khóc và trách cứ. Sau đó, cô học được cách quên lãng, sinh hoạt tựa như lại trở về ngày trước. Thế nhưng ký ức về anh có lẽ đã ăn sâu, bén rễ vào trong xương cô nên khi về nước cô chọn Đế Đô để về mà không phải là quê hương phía nam của mình. Một nam một bắc, cho dù có làm thế nào cũng không thoát ra được.
Khi gặp lại Lý Đán và Tề Hạo, cô lại cảm thấy trong ký ức của mình cũng không hẳn toàn là đau khổ. Những thứ tốt đẹp đều bị nỗi niềm bi thương bao phủ. Cô càng cố ý trốn tránh thì cái cô mất đi chính là càng nhiều hạnh phúc.
May mắn thay, may là cô vẫn gặp được…
Cuối cùng vẫn là Lục Dương tới đón cô về, chẳng qua là lần này là tài xế lái xe chứ không phải anh. Lộc Lâm Linh nhìn người ngồi ở ghế lái, không phải Lưu Thành.
“Đây là sư phụ Trương, sau này sẽ thường xuyên gặp.”
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Lộc Lâm Linh cũng nhẹ nhàng chào hỏi một câu.
Lục Dương vẫn đang cầm lấy máy tính xem tư liệu, trên màn hình xuất hiện một vài đường cong, Lộc Lâm Linh càng nhìn càng cảm thấy rất cao thâm.
Anh đang mặc một chiếc áo khoác nỉ màu đen, kết hợp với một chiếc áo len cao cổ có họa tiết bông tuyết màu xám ở bên trong. Trời đã tối, ánh sáng bên trong xe rất mờ, chỉ có chút ánh sáng hắt ra từ màn hình máy tính. Chút ánh sáng đó làm gương mặt anh như trắng hơn, lạnh lùng hơn, đường nét gò má càng thêm rõ ràng. Một người nhìn rụt rè, bình tĩnh như vậy, ai biết sau khi cởi quần áo lại hoàn toàn thay hình đổi dạng.
Bảy giờ, trên đường vẫn rất ùn tắc. Lộc Lâm Linh bận rộn cả một ngày, bên trong xe lại ấm áp, cô bị cơn buồn ngủ đột kích.
Người bên cạnh dịch chuyển thân thể, bả vai anh hạ thấp xuống, dùng tay đỡ đầu cô dựa về phía anh, thấp giọng dặn dò tài xế: “Phiền anh lái ổn định một chút.” Sau đó lại tiếp tục cúi đầu xem tư liệu trong tay.
Tài xế Trương cũng thấp giọng đáp lại. Từ kính chiếu hậu, anh ta nhìn thấy cô gái vui tươi ban nãy đang tựa đầu lên trên bả vai người đàn ông anh tuấn. Tuy chỉ có một chút, nhưng anh ta vẫn có thể nhìn thấy được khóe miệng người đàn ông anh tuấn kia khẽ cong lên.
Sư phụ Trương đã theo Lục Dương được hai năm. Từ khi anh ta tới công ty, gần như các chuyến đi công tác đều do anh ta lái xe.
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Lúc một người ngồi trên xe của mình lẽ ra nên thấy thoải mái thả lỏng, nhưng suốt hai năm qua, sư phụ Trương chưa từng thấy người trẻ tuổi này cười bao giờ. Gương mặt tuấn tú của anh luôn bày ra một vẻ mặt không thay đổi, không có vui sướng cũng chẳng có bi thương, cũng mãi mãi không bao giờ biết mệt mỏi trong công việc.
Rõ ràng là anh đang ngồi trên chiếc xe tốt nhất, ở cái tuổi đẹp nhất, có tất cả những gì mà sẽ có người cho dù sống đến cuối đời cũng không bao giờ có được, nhưng lại khiến người ta cảm thấy đáng thương và xót xa.
Con trai sư phụ Trương năm nay mới mười ba tuổi. Có một lần con trai gọi điện thoại cho anh ta, đúng lúc Lục Dương nghe được. Lúc ấy Lục Dương cũng thuận miệng nói với anh ta hai câu, câu cuối cùng là: “Con trai của anh thật hạnh phúc!” Câu nói ấy làm anh ta cảm thấy trong lòng vô cùng chua xót.
Hiện tại, anh ta đang lái xe. Đường phía trước dần dần thông, anh vẫn chầm chậm lái xe vững vàng, chỉ muốn để cô gái may mắn kia có thể ngủ an ổn một chút.
Công việc của Lâm Lệ Bình diễn ra rất suôn sẻ. Lúc cùng đối phương tán gẫu, đối phương vô ý nói tới cậu nhỏ nhà họ Triệu, Lâm Lệ Bình mới biết là Lục Dương ở giữa đi qua đi lại.
Nếu là người khác làm, có lẽ bà sẽ không thích ứng được. Dù sao thì lúc ở nước ngoài, muốn làm chuyện gì cũng đều phải dựa vào thực lực, mà bà chưa bao giờ nghi ngờ thực lực của bản thân. Nhưng trong lòng bà cũng đã xem Lục Dương là người nhà của mình nên mới cảm thấy hành động này của anh rất tri kỷ.
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Lúc bà gọi điện cho Lộc Lâm Linh, còn mang Lục Dương ra để biểu dương một phen. Bà nói công việc ở nước ngoài đã thu xếp gần xong, muốn về nước một chuyến để xử lý một ít đồ đạc cá nhân, vừa kịp về ăn tết. Bà còn nói bà ngoại và hai cậu đều rất muốn gặp cô, thế nên nếu như không có chuyện gì thì bà khuyên cô về sớm một chút.
Cúp điện thoại, Lộc Lâm Linh cảm thấy vừa buồn vừa vui. Cô cảm thấy vui vẻ vì dì sắp về nước, sau này dì cháu có muốn gặp mặt nhau cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều. Thế nhưng liên quan tới chuyện về Thành phố Vũ, trong lòng cô vẫn còn có chút chống cự.
Buổi tối Lục Dương về nhà, cô làm ổ trong ngực anh, trái lo phải nghĩ cuối cùng vẫn quyết định đem chuyện mình lo lắng nói ra.
“Thực ra em đã nghĩ trở lại cũng không sao, em và dì đã thương lượng đem hết mọi thứ trong nhà cho mọi người. Hơn nữa căn phòng kia của em cũng rộng, cái gì cũng có, nếu chúng ta qua đó có thể vào ở được luôn.”
“Bà ngoại em đã lớn tuổi, mùa đông chạy tới chạy lui không tốt. Hơn nữa, ông ngoại em vẫn còn ở đó, bà hẳn sẽ muốn ở bên cạnh ông.”
“Chuyện kia… em muốn trở về thăm mẹ em sao?” Vừa mới dứt lời, anh đã cảm nhận được thân thể cô gái trong lồng ngực mình cứng lại vài giây. Thấy vậy, anh vội vàng nhấc người cô lên, ôm sát thêm một chút.
“Năm nào anh cũng thay em đến thăm mẹ, còn mua hoa hướng dương bà ấy thích nhất nữa.” Anh vỗ vỗ lưng cô khẽ an ủi.
“Anh nói xem, mẹ em còn trách em không?” Trên vai anh truyền đến tiếng nức nở.
“Sẽ không, mẹ em yêu em như vậy sao nỡ trách em chứ. Cũng như anh yêu em vậy, vì yêu em nên xưa nay không nỡ trách em.” Giọng nói của anh chậm rãi trầm thấp, mang đến ấm áp động viên cô.
“Đừng sợ, dù có ở đâu đi chăng nữa anh vẫn sẽ bên em. Em muốn đi gặp bà ấy thì đi, muốn nói chuyện với bà ấy thì nói chuyện. Tiện mang theo anh cố gắng giới thiệu một chút, trước đây mỗi lần đến đó anh chỉ dám dùng thân phận đứa nhỏ nhà hàng xóm để thăm bà. Lần này cuối cùng cũng coi như có thể có cái danh phận tốt hơn.”
Phụt, cô cố gắng bật cười: “Dẻo miệng như anh, mẹ em ghét nhất.”
Cuối cùng cũng coi như cô đã chịu mở lòng, anh nói: “Không đâu, chỉ riêng chuyện trước đây mỗi lần anh qua ném rác, mẹ đã thích anh như thế là em phải biết thế nào rồi đấy.”
Cô không chú ý tới xưng hô của anh mà hỏi lại: “Rác cái gì cơ?”
“Chính là năm đó lúc thầm mến em, anh đã từng làm rất nhiều việc ngốc nghếch.”
Oa, thật sự nói đến là đến: “Ha ha, em phải nói cho Lý Đán biết mới được. Nói cho cô ấy biết trước đây anh thầm mến em!”
“Ngốc quá, các cô ấy nào có ai không biết anh thầm mến em. Được rồi, không phải em nói mệt sao, nhanh ngủ đi…”