Thuận Gió Đến Gặp Em

Chương 26: Hồi ức thanh xuân


Đọc truyện Thuận Gió Đến Gặp Em – Chương 26: Hồi ức thanh xuân

Trên quãng đường còn lại, hai người đều ngầm hiểu ý nhau, không nói gì nữa. Lộc Lâm Linh vừa từ siêu thị đi ra đã giả vờ đeo lên vẻ mặt bình tĩnh.

Xe tiến vào tiểu khu, cô xuống xe lấy mấy đồ vật vừa mua từ chỗ ngồi phía sau rồi khóa xe lại.

Còn chưa đi được hai bước, đột nhiên bị mấy cái bóng đen xuất hiện từ trong khu vực xanh hóa bên cạnh lao ra tóm lấy.

“A!”

“Vào nhanh, vào nhanh! Lục Dương, mở điều hòa lớn một chút.”

Mọi người còn đang trong trạng thái hưng phấn, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt anh đã đen lại.

Tề Hạo bắt gặp ánh mắt của Lục Dương, theo anh đi vào nhà bếp.

“Không phải nói qua một thời gian ngắn nữa mới tụ họp sao? Mấy người tới cũng không báo trước một tiếng!” Giọng nói của anh đè nén, nồng đậm lửa giận.

Tề Hạo vốn đã nghĩ mọi cách giải thích, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười.

Vừa rồi, lúc ở dưới lầu, mấy người này đã khiến hai người sợ hãi đến mức không nhịn được. Đồ vật trong túi đều bị rơi hết ra ngoài, nhìn thoáng qua còn thấy mấy hộp áo mưa rơi ra từ trong đó.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Tề Hạo cũng không thể đem hết mọi trách nhiệm đẩy lên trên người Lý Đán được, chuyện bạn gái anh làm anh phải gánh!

Bên ngoài phòng khách, hai người Lộc Lâm Linh và Lý Đán hết ôm rồi lại ôm, nước mắt đã đảo quanh bên trong viền mắt Lộc Lâm Linh, chỉ chực rơi xuống.

“Khóc cái gì mà khóc? Đáng đời cậu lắm! Lúc đi không thèm nói lấy một tiếng, trở về cũng không thông báo với ai, tuyệt tình quyết ý như thế. Cậu thấy mình có xứng đáng với những gì tớ bỏ ra vì cậu không?!”

Lý Đán vừa diễn vừa ôm lấy mặt Lộc Lâm Linh vò nắn một trận.

Đúng lúc Lục Dương bưng trà đi ra nhìn thấy: “Buông cái tay của cô ra.”

“A, tôi còn chưa nói anh đấy. Tìm được cô ấy cũng không nói sớm, muốn một thân một mình chiếm lấy cô ấy đúng không?”

“Vốn cô ấy cũng chỉ cần mình tôi là đủ.”

Tề Hạo kéo Lý Đán qua, thấp giọng khuyên bảo, không muốn cô cãi nhau với Lục Dương. Dù sao đi chăng nữa hôm nay hai người bọn họ đột nhiên đến đây đã phá vỡ kế hoạch khai trai của người nào đó.


Trên mặt Lý Đán lập tức hiện lên nụ cười quỷ dị.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Lộc Lâm Linh nhìn Tề Hạo lôi kéo Lý Đán. Lại thấy lúc hai người kề sát vào nhau nói chuyện, Lý Đán không những không ghét bỏ Tề Hạo mà còn cười ở trong lồng ngực của anh ta nữa. Cô có cảm giác bản thân mình vừa bỏ lỡ cái gì đó, không theo kịp tiết tấu.

Lục Dương đem trà nóng đưa tới tay Lộc Lâm Linh, khẽ nói với cô: “Bọn họ là một đôi.”

“Cái gì?!” Nước trong ly sánh ra ngoài.

Lục Dương nhíu mày, anh rút ra mấy tờ giấy ăn, sau đó ngồi xổm xuống lau nước vừa bị sánh xuống nền nhà.

Nước trong cốc sánh ra làm giày của Lộc Lâm Linh ướt nhẹp, anh đi ra cửa mang một đôi khác vào thay cho cô.

“Hai người là một đôi á? Là một đôi theo kiểu kia sao?” Đôi mắt và khuôn miệng Lộc Lâm Linh đều mở đến mức hết cỡ.

“Ừm, đôi của các cậu thế nào thì đôi của chúng tớ cũng như thế.” Lý Đán cười hì hì trả lời.

Trời ạ! Lộc Lâm Linh lập tức cảm thấy lúc này cảm xúc của mình ngổn ngang, lộn xộn.

Lúc còn học cấp hai, lần nào hai người này thấy nhau cũng sẽ nổ ầm ầm như hai quả pháo, thế mà bây giờ lại biến thành anh lôi em kéo ôm ấp thế kia.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Cô quay đầu lại nhìn Lục Dương một chút. Bây giờ cô rất cần một người có thể phân tích cho cô biết, thời đại này in a relationship đã có khẩu vị nặng như vậy sao?

Lục Dương nhận được ánh mắt vô cùng đáng thương của cô, bất đắc dĩ cười cười: “Hai người bọn họ đến lúc lên đại học mới chính thức ở cùng nhau. Thế nhưng tình cảm bắt đầu nảy nở có lẽ là từ lúc học cấp ba. Không biết Lý Đán thế nào, chí ít thì Tề Hạo là như vậy.”

Cứ thế đêm đầu tiên khiến hai người đỏ mặt động tâm, đã biến thành hồi ức thanh xuân của bốn người.

Tuy rằng trong lòng và trên người Lục Dương đều là lửa nóng khó tan. Nhưng khi nhìn thấy nụ cười vui vẻ trên mặt Lộc Lâm Linh, anh lại cảm thấy ngày nghỉ Nguyên Đán như vậy cũng không tồi.

Lý Đán nói cho Lộc Lâm Linh biết kết quả kỳ thi trung học của bọn họ cũng không tệ lắm. Tuy nhiên, Hứa Chi Linh vẫn nghe theo sự sắp xếp của người nhà đi học vũ đạo chuyên nghiệp, sau đó được nhận vào đoàn nghệ thuật, từ từ cắt đứt liên lạc với Chu Tư Minh.

Hiện tại Chu Tư Minh đang ở Canada, có vẻ là sẽ theo người nhà định cư bên đó. Lần cuối cùng Tề Hạo liên lạc với Chu Tư Minh đã là năm cuối cấp hai.


Cho tới bây giờ Lý Đán và Tề Hạo đã qua lại với nhau được năm năm, cũng đã gặp người lớn của cả hai bên gia đình. Hai người bọn họ dự định sang năm sẽ làm lễ kết hôn.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

“Vẫn chưa tới hai mươi lăm, tại sao lại muốn kết hôn sớm như thế?” Lộc Lâm Linh còn kinh ngạc nhìn cái bụng Lý Đán một chút.

Lý Đán thấy ánh mắt của cô rơi xuống bụng mình, cười đến nỗi không đứng lên nổi.

“Ôi trời, Đại Linh của tớ ơi, sao cậu vẫn ngốc như thế chứ? Nếu tớ có thật, chẳng lẽ còn có thể kéo dài hôn lễ tới sang năm mới làm?

Từ khi tốt nghiệp bọn tớ đã ở với nhau rồi. Nhà tớ cảm thấy dù sao hai đứa tớ cũng đã ở với nhau, cưới nhau cũng không có gì đáng lo lắng, miễn cho bạn bè thân thích nói mấy lời khó nghe.”

Lộc Lâm Linh cảm thấy lời cô ấy nói rất có đạo lý, còn gật gù phụ họa.

Lục Dương nhìn dáng vẻ tán đồng của cô nghĩ thầm, anh cũng phải cố gắng thu xếp ổn thỏa chuyện của hai người mới được.

Đêm đó không có rượu, thế nhưng lòng người vẫn cứ say.

Tình bạn thời niên thiếu là thứ tình cảm cảm động nhất. Dẫu có ngăn núi cách biển, dẫu có đi qua bao nhiêu năm tháng, thì khi gặp lại nhau, những kỷ niệm nhỏ bé trước đây dường như chỉ mới bắt đầu từ hôm qua.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Lý Đán càng ngày càng xinh đẹp, quyến rũ, nhưng khi mở miệng vẫn nói những điều vui tươi như vậy.

Tề Hạo vừa nhìn đã biết là kiểu đàn ông sợ vợ. Yêu thương, chiều chuộng trong ánh mắt đều dành cả cho Lý Đán.

Còn có Lục Dương…

Người này làm bạn bên cô bốn năm, cùng cô chứng kiến bao hạnh phúc và bao tan vỡ, một mình im lặng chờ đợi bên cô suốt tám năm.

Cô cũng không biết anh xem trọng cô ở điểm nào, thế nhưng mọi hành động của anh dường như đểu hướng về phía cô.

Có phải giống như Lý Đán đã từng nói trước đó, sao lại có người có phúc như cô chứ? Vơ bừa một cái cũng có thể tóm được một nhân vật cấp đại thần như vậy.


Ba ngày nghỉ Tết Nguyên Đán, Lục Dương thể hiện trọn vẹn lợi thế và tài nguyên của một doanh nhân trẻ tuổi được sinh ra và lớn lên trong gia đình ba đời giàu có. Muốn đi đâu liền đi đó, không cần xếp hàng, không cần phải nhắc tới lịch hẹn trước cũng có thể ăn được Michelin.

Lý Đán cầm tay Lộc Lâm Linh bảo cô nhanh chóng trói Lục Dương lại, một cái hầm vàng như vậy, đừng để anh ta chạy mất. Đây cũng là lần đầu tiên Lộc Lâm Linh cảm nhận được chỗ tốt của việc có tiền.

Thật ra trước đây cô cũng có một khoảng thời gian vui vẻ. Nhớ đến năm đó, Lục Dương còn muốn đi nhờ xe của nhà bọn họ.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Thế nhưng cấp bậc giữa tiểu tư sản và đại phú hào không phải chỉ kém nhau một chút.

Từ sau khi hai người gặp lại nhau, ngoại trừ xe và quần áo, Lộc Lâm Linh cũng không hề cảm thấy Lục Dương có chỗ nào giống người có tiền. Hơn nữa, Đế Đô không thiếu người giàu có, so với thân thế của Lục Dương thì khuôn mặt anh ấy lại làm người ta nhớ tới nhiều hơn.

Hai người đưa Lý Đán và Tề Hạo ra sân bay rồi hẹn gặp nhau ở Thành phố Vũ vào đầu năm mới. Sau đó hai người lập tức lái xe về nhà.

Lộc Lâm Linh khoanh tay trước ngực nhìn Lục Dương bên cạnh, đánh giá từ đầu đến chân anh.

Trói lại à? Trói thế nào mới được chứ?

Nếu không có Lý Đán nhắc nhở, cô thực sự không cảm thấy mình nên giở trò gì đó đối phó với Lục Dương, bởi vì cô không cần làm gì cả, người đàn ông này cũng đã đợi cô tám năm. Có vẻ như chính anh mới là người nóng lòng muốn trói buộc cô, giữ cô bên mình, dù là trước đây hay bây giờ cũng vẫn vậy.

Thế nhưng, Lục Dương rất xuất sắc. Có lẽ là do anh vẫn còn lưu luyến những thứ trong quá khứ, hoặc cũng có thể là do không lý giải được nguyên nhân hai người tách ra, thế nên mới khiến anh nhớ nhung cô đến thế.

Bây giờ hai người lại ở bên nhau. Biết đâu qua một thời gian ngắn nữa anh lại phát hiện cô không có ý gì thú vị, phát hiện ra tất cả tình cảm của anh dành cho cô đều là do cảm xúc ngày còn trẻ quấy phá. Liệu lúc ấy anh có quăng cô qua một bên không?

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Hơn nữa, lúc còn ở nước ngoài cô từng có hai mối tình. Tuy rằng anh không hỏi đến, thế nhưng cái người bình thường vốn có lòng dạ hẹp hòi sao có chuyện không để ý cho được.

Lộc Lâm Linh càng nghĩ càng thấy ủ rũ. Cô có cảm giác bản thân mình đang đứng chơi vơi giữa cầu độc mộc, bước tới không được mà lùi lại cũng chẳng xong.

Lục Dương đang lái xe. Anh cảm nhận được Lộc Lâm Linh vẫn nhìn mình, thế nhưng anh lại không đoán ra được những suy nghĩ phức tạp trong lòng cô lúc này.

Buổi tối hai người quyết định giải quyết chuyện ăn uống ở bên ngoài. Lục Dương có thể nhìn ra được hôm qua Lộc Lâm Linh rất thích mấy món Nhật, vì vậy anh lại dẫn Lộc Lâm Linh tới đó.

Nhà hàng đồ Nhật Michelin này có mười lăm bàn, tất cả đều vây quanh một cái quầy. Trong quầy là một ông lão Nhật Bản gầy gò đứng đó làm cơm, bên cạnh còn có hai thanh niên giúp đỡ.

Cả mười lăm bàn đều đã có người ngồi, đủ thấy mùi vị thức ăn ở đây thật sự rất tốt. Cô nghe thấy bàn bên cạnh có khách nói, phải hẹn trước một tháng mới có chỗ.

Lại nhìn người bên cạnh mình một chút, cả hai lần đều là đột nhiên quyết định rồi cứ thế tới đây, không cần đặt trước. Trong lòng cô lại âm thầm cảm thán đây chính là sự bá đạo của tổng giám đốc có tiền.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]


Trong bữa tối có một bát canh, nước trong bát trong suốt, bưng lên sẽ thấy nước canh lăn tăn sôi. Cách ăn món này rất đơn giản, đem miếng nấm bỏ vào đó, đợi chừng ba mươi giây, sau đó lấy ra ăn rồi uống cạn nước canh.

Sau khi ăn xong, Lộc Lâm Linh cảm thấy hạnh phúc đến nỗi muốn rớt nước mắt.

Cô nhỏ giọng thảo luận với Lục Dương rằng tại sao ở đây có thể làm ra một món canh như vậy, không giống canh cá, cũng chẳng giống canh gà.

Lục Dương giơ tay ra hiệu, đầu bếp Nhật Bản lập tức nhìn sang.

Sau đó cô liền thấy cảnh hai người bọn họ ông tới tôi đi nói tiếng Nhật với nhau. Có lẽ là đã giải thích xong đáp án cho anh, đầu bếp lại tiếp tục công việc trong tay mình.

Lục Dương nói bên tai cô nguyên liệu của món canh này, nhưng Lộc Lâm Linh đã sớm không còn tò mò về món canh nữa mà chuyển qua tò mò về chuyện tại sao anh lại biết nói tiếng Nhật, hơn nữa còn nói rất lưu loát.

“Lúc học đại học anh có học qua tiếng Nhật và tiếng Pháp.” Giải thích xong, anh lại đem bát canh kia của mình chuyển qua cho cô.

Sau chuyện đó, đầu bếp Nhật Bản thỉnh thoảng sẽ tán gẫu đôi câu với Lục Dương, làm cho những người khách khác có mặt trong cửa hàng đều nhìn về phía bọn họ bên này.

Trong đó còn có mấy cô gái, trong mắt bọn họ không chỉ có sự thưởng thức.

Sau khi thanh toán, Lục Dương đứng lên đi vào nhà vệ sinh, có người phụ nữ đi theo anh. Lúc Lục Dương đi ra, hai người đó cũng ra theo.

Trong thang máy, Lộc Lâm Linh nhìn mặt gương xung quanh. Rất tốt, bốn phía của Lục Dương đều không có góc chết! Thật con mợ nó quá dụ người, quá đáng trách mà!

Cuối cùng lúc về đến nhà, cô vẫn nhịn không được hỏi Lục Dương rằng có phải hai người phụ nữ kia tìm anh nói chuyện.

Lục Dương cởi áo khoác treo lên móc áo, sau đó nhận lấy áo khoác của Lộc Lâm Linh treo lên.

“Ừm, muốn hỏi cách thức liên lạc với anh.”

“Bọn họ không thấy anh mang theo bạn gái sao? Thế mà còn dám tìm anh!”

“Anh nghĩ bọn họ đều biết, chẳng qua bọn họ cũng không ngại chuyện đó mà thôi.”

“A, xem ra anh còn đắc ý quá nhỉ?”

“Ừm, đắc ý lắm! Lộc Lâm Linh, em ghen như thế làm anh rất đắc ý.”

Nói xong, còn nhích người lại gần. Môi cô bị anh lấp kín, eo bị nắm chặt, thân thể bị đè lên buộc phải ngửa ra sau. Cô bị ép lùi về sau mấy bước, lùi đến tận trên giường.

Quần áo mùa đông rất phiền phức, một cái lại thêm một cái, nhưng cái mà Lục Dương có nhiều nhất chính là sự kiên trì. Anh đem từng cái, từng cái một cởi ra.

Mãi cho đến tận khi thân thể màu mật ong hoàn toàn lộ ra. Hơi thở hổn hển, gấp gáp, giọng nói khàn khàn buông bên tai cô: “Bảo bối, cuối cùng anh cũng bắt được em rồi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.