Đọc truyện Thuận Gió Đến Gặp Em – Chương 28
Năm trước Lục Dương mang Lộc Lâm Linh trở về nhà họ Triệu một chuyến. Trước khi đi, Lộc Lâm Linh căng thẳng đến mức không nhịn được. Cô ra ngoài làm tóc, mua quần áo mới, từ đầu đến chân đều thay đổi, hơn nữa còn đều là hàng hiệu.
Người quẹt thẻ trả tiền đương nhiên là Lục Dương.
Lộc Lâm Linh vốn đã chuẩn bị kỹ càng, thế nhưng vừa nhìn thấy giá cả liền lùi bước. Huống chi một thân quần áo này chủ yếu là để làm nền cho anh nên cuối cùng cô vẫn an tâm nhận lấy.
Trên đường đi, Lục Dương đem tình huống của nhà họ Triệu cho cô biết.
Ông cụ Triệu thuộc thế hệ nhà giàu thứ hai, ông không theo con đường chính trị mà chuyển sang con đường kinh doanh buôn bán, lợi dụng chính sách của nhà nước, càng ngày càng ăn lên làm ra.
Dưới gối ông có ba người con, hai nam một nữ, đều là con do bà cụ Triệu sinh ra. Nghe nói bên ngoài còn có một đứa con riêng, từ nhỏ đã bị ném ở nước ngoài.
Ba anh là người con thứ ba trong nhà, ông cũng có hai đứa con, một trai một gái. Hai nhà khác cũng đều có hai đứa cả, chỉ là bên ngoài còn có ai nữa không thì anh không rõ lắm.
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Vốn là sẽ không có chuyện gì xảy ra với anh, thế nhưng cái người được anh gọi là anh trai, chơi bời từ nhỏ đến lớn đã động phải thứ không nên động vào nên đời này của vị anh trai đó cứ vậy coi như bỏ. Chị gái anh lại không biết chút gì về kinh doanh, từ sáng đến tối chỉ biết đến các loại tiệc tùng, lại còn rất thích ngành giải trí. Vì vậy, mọi người mới quyết định mang anh trở về, đối với gia sản nhà họ Triệu mà nói, anh lập tức biến thành người có lực cạnh tranh nhất.
Lộc Lâm Linh có cảm giác đây chính là vở kịch lớn của một gia đình giàu có, mà Lục Dương chính là người có ánh hào quang của nhân vật chính trong vở kịch lớn đó.
Cô tự nhìn lại mình một chút, đúng là một người không phóng khoáng. Đặt mình vào trong vở kịch kia, nhìn sao cũng thấy trong cảnh tiếp theo, vở kịch sẽ biến thành muốn cầm gậy đánh uyên ương.
Nhìn lông mày Lộc Lâm Linh nhíu lại, khuôn mặt anh lộ ra ý cười, thấp giọng bảo: “Em đừng sợ, bọn họ không quản được anh.”
Lộc Lâm Linh đập rớt tay Lục Dương, cảm thấy mấy câu an ủi này của anh không có sức thuyết phục tí nào.
Nhà giàu quả nhiên nhà nào cũng giống nhà nào, trang viên biệt thự rộng lớn, đã vào đông rồi mà vẫn xanh biếc một màu.
Biệt thự sử dụng phong cách trang trí đông tây kết hợp. Lộc Lâm Linh vừa nhìn thấy đã có chút tặc lưỡi. Nhìn qua đã biết những đồ vật bày trong đó đều là đồ vật quý giá, thế nhưng cô thật sự không có tâm trạng mà thưởng thức.
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Ngày hôm nay lúc vừa tới phòng tiệc, Lộc Lâm Linh nhìn thấy một phòng toàn người là người, chỉ sợ là bảy cô tám dì nhà anh đều đã đến cả rồi.
Lục Dương giải thích với cô rằng ngày này hàng tháng vốn là ngày ông cụ quy định con cháu phải về nhà. Thế nên buổi gặp mặt này không phải vì riêng cô, làm cho cô hơi thả lỏng một chút.
Giới thiệu xong một vòng, Lộc Lâm Linh đã có chút mê man. Vất vả lắm mới được ngồi xuống, đối mặt với một bàn ăn ngon, lần đầu tiên trong đời Lộc Lâm Linh mất hết khẩu vị.
Cuối cùng bữa tiệc cũng coi như kết thúc, bà nội Triệu và bà ba nhà họ Triệu lôi kéo cô đến nói chuyện. Chuyện cũng rất đơn giản, chính là hỏi một chút về công việc của cô, gia đình cô, còn hi vọng cô sẽ chăm sóc Lục Dương tốt một chút, tốt nhất là chăm từ chỗ làm đến nhà riêng luôn.
Trên đường trở về, Lộc Lâm Linh nhìn hai cái rương quà tặng trên ghế sau, cảm thấy chỉ cần cầm những thứ châu báu kia đi bán, cô sẽ biến thành phú bà ngay lập tức.
“Lục Dương, anh giải thích cho em xem, giải thích…” Cả một buổi tối Lộc Lâm Linh đều có cảm giác mơ mơ hồ hồ. Tuy rằng ánh mắt của mọi người không phải tốt đẹp gì cho lắm, nhưng cũng không có ai làm khó dễ cô. Tình cờ thấy mấy ánh mắt ghét bỏ, đối với cô cũng không phải vấn đề gì quá lớn.
“Bởi vì bọn họ đều mang họ Triệu, còn anh lại mang họ Lục.”
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
“…” Lộc Lâm Linh càng nghe anh giải thích càng mờ mịt.
Lục Dương kiên trì giải thích thêm. Lúc trước, khi anh tiếp nhận lời đề nghị trở về của nhà họ Triệu cũng đã đưa ra yêu cầu không bao giờ thay đổi họ của mình. Anh không muốn cổ phần của nhà họ Triệu, nhưng anh sẽ bảo vệ sản nghiệp của nhà họ Triệu. Còn lại tất cả những thứ thuộc về anh bọn họ cũng không được quyền can thiệp.
Cả đời này, tên của anh, mẹ của anh, người yêu của anh, chỉ có thể do mình anh quyết định.
Đề nghị như vậy, rất hợp ý bà ba nhà họ Triệu. Mà bà cụ Triệu cũng rất hiểu con dâu mình, nếu lúc trước con dâu bà không như vậy, sẽ không bao giờ để cho người ngoài có cơ hội. Nếu như không phải con cháu của bà không được, có lẽ cả đời này Lục Dương sẽ không bao giờ biết được lai lịch thực sự của bản thân mình.
Lộc Lâm Linh nhớ tới khi đó anh cũng mới mười lăm tuổi. Trong lúc tất cả những đứa trẻ nhà khác còn đang lo lắng kết quả thi trung học, còn ở trong ngực ba mẹ làm nũng tùy hứng, thì anh lại phải một thân một mình đối mặt với thế lực của cả một gia tộc lớn.
Lúc trước cô còn có dì, mà anh khi đó chỉ có một mình.
Lần đầu tiên Lộc Lâm Linh nhìn thẳng vào cái người tên Lục Dương này, cô cảm thấy anh rất ưu tú nhưng cũng làm cho người ta thấy thật đau lòng.
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Công việc năm ngoái sắp hoàn thành, là nhân viên mới, năm nay Lục Lâm Linh quyết định sẽ bám trụ đến giây phút cuối cùng.
Trong hoạt động cuối cùng trước kỳ nghỉ lễ, trong gió rét, Lộc Lâm Linh đang chỉ đạo hiện trường. Cô vừa chụp ảnh, vừa sắp xếp quà tặng, đồng thời cũng là người điều khiển bầu không khí của sự kiện.
Sau khi hoạt động kết thúc, tay và mặt cô đều đã đông cứng cả lại rồi.
Ngày hôm sau, ở trong văn phòng, tay và lỗ tai cô bắt đầu ngứa, đời này đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được cái gì gọi là nứt da. Ngô Vi nhìn Lộc Lâm Linh cào trái gãi phải, hiếu kỳ hỏi cô rằng đã có bạn trai có tiền như thế, cần gì phải đến đây chịu tội.
Lộc Lâm Linh sửng sốt hai giây, không muốn hiểu mối quan hệ giữa hai người là gì. Cuối cùng Ngô Vi cũng chỉ nhìn cô một cái rồi đi về chỗ ngồi của cô ấy.
Từ sau lần ăn cơm trước, mối quan hệ giữa Lộc Lâm Linh và hai người bọn họ rõ ràng đã có chút xa cách. Không phải là Lộc Lâm Linh cho rằng bọn họ có chút thực lực, mà là bọn họ luôn hỏi Lục Dương khi nào có thể giới thiệu đối tượng cho bọn họ. Điều này làm cô rất khó trả lời.
Thế nhưng chỉ một lát sau, Ngô Vi lại ném qua cho cô một tuýp thuốc mỡ, cái gì cũng không chịu nói đã đi rồi. Lộc Lâm Linh nhìn một chút mới thấy, là thuốc trị nứt da.
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Chờ đến buổi trưa lúc đi ăn cơm, gương mặt Lộc Lâm Linh lại xán lạn. Cô cười khúc khích, lôi kéo Ngô Vi và Đường Đường ra ngoài ăn cơm.
Buổi tối, Lục Dương cũng phát hiện da tay Lộc Lâm Linh nứt ra từng đoạn dài, vành tai cũng tím tái.
Sau khi lên mạng tra xét trên dưới, anh liền đi tìm một miếng gừng, ngồi ở bên giường xoa cho cô. Anh xoa lần lượt cả hai tay cô, tay cầm di động của Lộc Lâm Linh cũng luân phiên qua lại.
Một buổi tối, cục gừng to như thế cũng bị xoa bằng sạch.
Qua ngày hôm sau, tay Lộc Lâm Linh không còn ngứa nứt như hôm trước nữa. Cô nhanh chóng lấy điện thoại di động ra hưng phấn nói cho Lục Dương biết, nói xong lại nhận được một câu nói ngắn gọn từ anh.
“Găng tay và chụp tai đã để vào trong túi cho em rồi đấy.”
Cô vừa mở túi ra nhìn, chỉ riêng cái logo trên đó đã đủ làm người ta vui mừng. Lộc Lâm Linh có cảm giác mình đã sắp bị tiền tài đè chết rồi.
Lục Dương nghỉ Tết sớm hơn so với Lộc Lâm Linh, thế nên Lộc Lâm Linh đã được hưởng thụ cuộc sống gia đình có người đàn ông chăm lo cho từng bữa ăn giấc ngủ trong vài ngày.
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Sáng đưa đi, tối đón về. Cơm canh nóng hổi tận tình phục vụ, đã thế buổi tối còn có mỹ nam sưởi chăn. Ban đêm lại tiến hành vận động đôi lần, thoải mái tràn trề.
Lộc Lâm Linh có cảm giác cuộc sống của cô bây giờ quả thực là quá hoàn mỹ.
Hôm lên máy bay về thành phố Vũ ngày ấy, đêm hôm trước hai người đã chơi đến điên cuồng. Sáng sớm lúc thức dậy, cả nhà vệ sinh và nhà bếp đều bừa bộn, trên chăn còn dính tương hoa quả. Đợi đến lúc hai người thu dọn xong xuôi suýt chút nữa không đuổi kịp máy bay.
Sư phụ Trương đưa hai người đến sân bay, trước khi đi Lộc Lâm Linh còn cười hì hì đưa bao lì xì cho anh ta, chúc anh ta năm mới vui vẻ.
Lục Dương đẩy hành lý, anh thấy hơi lạ vì không biết tại sao cô lại đột nhiên làm ra trò này.
Lộc Lâm Linh mân mê cái miệng nhỏ nhắn, lầm bầm: “Còn không phải là do dì anh sao, lần trước bà ấy đã dạy em phong thái của một bà chủ cần có.”
Lục Dương nhịn không được bật cười: “Cho nên khi nào thì bà chủ phát lì xì thế?”
Trước mặt mọi người, Lộc Lâm Linh chỉ có thể âm thầm nhéo anh một cái nói: “Được, được, được! Em không làm bà chủ nữa, anh thay người khác đi!”
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Cách thời gian đăng ký không lâu, hai người bọn họ còn chưa kịp kiểm tra hành lý mang đi gửi, Lục Dương đột nhiên đứng bất động ở nơi đó.
Lộc Lâm Linh đi hai bước rồi mới quay lại nhìn anh hỏi: “Anh đang làm gì thế? Nhanh lên nào!”
Trên mặt Lục Dương có chút lạnh lùng, trong đôi mắt anh lộ ra khí lạnh: “Không cho phép em nói như vậy! Sau này cho dù chúng ta có cãi nhau, giận nhau thế nào đi chăng nữa, cho dù là bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì, cũng không thể lấy quan hệ của hai người chúng ta ra đùa giỡn. Đây là giới hạn cuối cùng của anh!”
Gần đến giờ bay, người trong sân bay không còn nhiều. Từng câu từng chữ Lục Dương nói ra, khiến cho Lộc Lâm Linh rất đau lòng.
Cô bước tới kéo lấy anh, ôm vào lòng, xấu hổ nói “được”.
Cuối cùng hai người vẫn bị trễ nửa tiếng so với thời gian lên chuyến bay đã đặt trước đó. Thế nhưng nhờ vào quan hệ, hơn nữa vé Lục Dương đặt lại là khoang hạng nhất, mọi thủ tục nhanh chóng được hoàn thiện, hai người trở thành người đầu tiên lên máy bay.
Hai giờ bay nhanh chóng qua đi. Hôm nay thời tiết ở thành phố Vũ rất tốt. Ngay lúc máy bay hạ cánh, Lộc Lâm Linh đột nhiên nắm chặt lấy tay Lục Dương, nhưng lại bị anh cầm trở lại, anh an ủi cô: “Đừng sợ.”
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Ra khỏi sân bay, Lục Dương sắp xếp xe tới đón, cứ thế lái thẳng về nhà bà ngoại.
Lúc trước cô đi thời tiết vừa vào xuân, bây giờ cô trở về cũng vậy.
“Lục Dương, em có thay đổi nhiều không?” Ngoài cửa xe, đường phố đã không còn quen thuộc như ngày xưa nữa.
“Lộc Lâm Linh, chúng ta đều đã lớn rồi, thế nhưng chúng ta vẫn là chúng ta.” Nghe được giọng nói thận trọng của người đàn ông bên cạnh, Lộc Lâm Linh dựa vào vai anh, trong lòng yên lặng nói thầm: “Mẹ ơi, con đã trở về.”
Cái sân nơi bà ngoại cô ở vẫn như vậy, trong tiểu khu vẫn còn cái ao xưa nay chưa bao giờ có nước. Lộc Lâm Linh lôi kéo Lục Dương nói khi còn bé cô đã muốn đi bắt cá, nhưng cái ao đấy ngay cả nước còn không có thì lấy đâu ra cá cho cô bắt. Còn có cây hoè già đằng kia, khi còn bé cô đã từng leo lên đó, chẳng qua là để leo được lên đó ông ngoại còn phải mang thang ra cho cô. Sau đó ông ngoại còn bị bà ngoại mắng cho một trận thật lâu.
Từ lúc tiến vào tiểu khu, Lộc Lâm Linh hưng phấn không thôi, cô giới thiệu hết cái này đến cái khác cho Lục Dương nghe.
Thật ra Lộc Lâm Linh không biết, năm nào Lục Dương cũng đến đây thay cô thăm ông bà, chỉ là xưa nay anh chưa từng lộ mặt mà thôi.
Năm đó tuổi anh còn nhỏ, không làm được chuyện gì hết. Sau này khi đã lớn hơn rồi, chuyện anh muốn biết Lộc Lâm Linh ở đâu cũng không khó.
Nhưng ông ngoại cô nói với anh rằng cháu gái ông đã quá khổ sở, cô đã quên hết tất cả những chuyện đã xảy ra ở nơi này. Sẽ rất tốt nếu cô có thể bắt đầu lại từ đầu, những người khác cũng đừng tới làm phiền cô nữa.
Thế nên, nếu anh muốn cô sống tốt, thì không được đi tìm cô.
Bà ngoại và các cậu của cô nhìn thấy Lục Dương cũng không xa lạ gì. Lộc Lâm Linh giới thiệu xong Lục Dương với mọi người liền ôm lấy bà ngoại làm nũng.
Một bữa cơm mọi người ăn vô cùng náo nhiệt.
Hai người con trai của cậu Lộc Lâm Linh đều lớn tuổi hơn Lục Dương. Hiện tại cả hai đều đang làm việc ở Thành phố Vũ, giữ chức vụ không trên không dưới. Sau khi biết thân thế của anh, họ lập tức vây quanh, ẩn ý trong giọng nói rất rõ ràng.
Hai mợ cô cũng ở một bên rào trước đón sau, cuối cùng là bà ngoại không nhìn nổi nữa, bảo mọi người tản đi, bà còn nói ăn tết thế này giống kiểu gì chứ.
Mấy năm qua Lục Dương lăn lộn trên thương trường, trắng đen lẫn lộn không ít. Mấy câu anh nói ra có thể làm cho trong lòng tất cả mọi người đều thoải mái, bà ngoại cảm kích vỗ vỗ tay anh.
Đêm xuống Lục Dương định đi khách sạn, thế nhưng bà ngoại không cho anh đi. Lục Dương vốn cũng không muốn tách khỏi Lộc Lâm Linh, cho nên rất tự nhiên ở lại nhà bà ngoại cô.
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Thành phố Vũ không thể so Đế Đô, không có lò sưởi, cho dù là đệm chăn sạch sẽ cũng sẽ có cảm giác ẩm ướt.
Trong thời gian ngắn Lộc Lâm Linh có chút không quen thuộc, cô co lại thành một cục trong chăn.
Lúc cô run rẩy vì lạnh, cánh cửa đột nhiên mở ra. Lục Dương được sắp xếp ở ngay phòng bên cạnh phòng cô. Người già ngủ sớm, nghe được tiếng ngáy của bà cô, Lục Dương vội vã chạy qua.
Thấy anh, Lộc Lâm Linh vô cùng sung sướng, mở chăn lên vẫy tay về phía anh: “Lục Dương, nhanh vào đây, lạnh chết em rồi!”
Chờ đến khi hai người ôm nhau nằm xuống, bàn tay ấm áp, đôi chân thon dài của Lục Dương nhanh chóng cuốn lấy Lộc Lâm Linh làm cho cô có cảm giác vô cùng hạnh phúc.
“Lục Dương.”
“Ừ.”
“Dương Dương.”
“Anh đây.”
“Tiểu Lục tử.”
“Có anh.”
“Em đã nói với anh chưa?”
“Nói gì?”
“Lục Dương… em yêu anh.”