Đọc truyện Thư Tình – Chương 47: Thư tình
Nụ hôn lần này rất nhẹ nhàng.
Nhẹ nhàng đến nỗi vướng víu giữa hơi thở tựa như hai đám mây dưới mặt trời lặn, nhẹ nhàng êm đềm.
Lúc đầu, Tư Ninh bởi vì căng thẳng nên nắm lấy quần áo của Quý Minh Thần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó lại chậm rãi như rơi vào mây mù, cô vô thức thả tay ra, ôm lấy cổ Quý Minh Thần, vụng về đáp lại.
Sau một nụ hôn.
Tư Ninh nhỏ giọng thở dồn dập.
Cô muốn mở cửa sổ để cho không khí mát mẻ tiến vào, nhưng lại ngại ngùng nói ra.
Quý Minh Thần lấy ra một tờ giấy lau miệng cho cô, động tác chậm rãi cẩn thận, khàn giọng nói: “Lần này tốt hơn chưa?”
“…”
Nhận nụ hôn còn phải khen ngợi hả?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tư Ninh không nói nên lời, nắm lấy cằm người đàn ông kéo xuống: “Sao em cảm thấy anh sống càng lâu lại càng trẻ ra vậy.”
Giọng nói của cô gái như được nhúng trong mật ong, mềm mại và ngọt ngào.
Quý Minh Thần không kìm được lại cúi đầu hôn xuống, hỏi: “Tại sao lại nói như vậy?”
“Chỉ là em cảm thấy anh… thật trẻ con.”
Dính người đến mức không còn chỗ nào giống với giáo sư Quý chững chạc lịch lãm kia.
Quý Minh Thần cười trầm khàn, ngón tay xoa xoa đầu ngón tay của cô gái, nói: “Có lẽ là trái tim trở nên nhỏ hơn.”
…..Nhỏ đến mức chỉ có thể chứa được một cô gái.
Điện thoại rung lên.
Đoạn Hiểu Nam thấy lâu như vậy mà Tư Ninh vẫn chưa về, cho nên hơi lo lắng, hỏi một câu trong nhóm.
Tư Ninh bình tĩnh lại ngay lập tức, nói: “Em phải về đây, đến giờ cấm cửa rồi.”
“Không phải còn mười phút nữa sao?”
Tư Ninh nở nụ cười: “Trở về không cần thời gian hả?”
“Anh lái xe đưa em về, nhanh lắm.”
“Anh không chê phiền sao?”
“Anh cầu còn không được.”
***
Sau khi Tư Ninh gửi tin nhắn vào Wechat ký túc xá, Quý Minh Thần khởi động xe.
Vừa trở về nhà không bao lâu, Hàn Liệt gọi điện thoại tới.
“Gần đây cậu thoải quá ha.” Hàn Liệt trêu ghẹo: “Ngày nào cũng không tìm thấy người.”
Quý Minh Thần mở tủ lạnh ra, nhìn thấy một hàng nước trái cây đủ màu, bất giác mỉm cười: “Có chuyện gì? Cậu nói đi.”
Hàn Liệt lại cười ha ha rồi mới nghiêm túc nói: “Cậu đã chuyển khỏi Hoa Thành rồi, đi xung quanh một thị trấn nhỏ. Tuy không ở cùng thành phố, nhưng cách cũng không quá xa, cậu vẫn nên chú ý.”
Quý Minh Thần nói lời cảm ơn: “Gây thêm phiền phức cho cậu rồi.”
“Bớt đi.” Hàn Liệt nói: “Câu này làm tôi thấy buồn nôn.”
Quý Minh Thần cười nói: “Vậy hôm nào nói về dự án mới của cậu đi, thời gian do cậu sắp xếp, tôi sẽ hợp tác.”
“…”
Ống nghe im lặng năm giây.
Ngay sau đó, Hàn Liệt hét lên: “Lão Quý!!!”
Quý Minh Thần giơ điện thoại lên.
“Cậu đồng ý làm cố vấn cho tôi ư?” Hàn Liệt kích động: “Hay chỉ là cho một ý kiến? Cho một ý kiến cũng được rồi, đội ngũ kỹ thuật đã trì trệ quá lâu.”
Thật ra Quý Minh Thần muốn nói liệu anh có thể tham gia vào phòng kỹ thuật không?
Nhưng nghĩ lại, chuyện quan trọng như thế không thích hợp nói qua điện thoại, vì vậy nên nói chuyện này vào một ngày khác.
Sau khi cúp điện thoại, Quý Minh Thần lấy ra một chai nước rồi đi đến ghế sô pha ngồi uống.
Cuối cùng một nhà Quý Thiệu cũng rời đi rồi.
Tảng đá trong lòng xem như đã rơi xuống đất, nhưng có một số thứ không thể dễ dàng xóa bỏ, càng không nghĩ đến lại càng in sâu trong tâm trí.
Quý Minh Thần nhớ lại ngày chết đuối kia.
Lúc đó, hẳn là bà nội của Quý Minh Thần đã đề nghị hai nhà đi ra ngoài chơi.
Quý Duy nói đi công viên giải trí, Quý Thiệu lại nói đi công viên là được, chơi cầu trượt cũng không tệ, tiêu tiền uổng phí làm gì.
Trong công viên có một hồ nước nhân tạo.
Trong hồ có vài chú cá koi bơi lội rất đẹp, còn có mấy bông sen.
Quý Minh Tinh thích cá koi, ra lệnh cho Quý Minh Thần bắt một con cá koi cho cô ta.
Sao Quý Minh Thần bắt được?
Anh mặc kệ, đi đến một bên tự mình đọc sách.
Quý Minh Tinh được gia đình “khai sáng” từ nhỏ, cô ta luôn cho rằng nhà bác cả nợ nhà họ, nếu không bố cô ta sẽ không tầm thường, gia cảnh cũng không đến nỗi nghèo khó.
Tất cả là do bác cả khiến bố cô ta sinh non, khiến cho sức khỏe yếu.
Vì vậy đối với Quý Minh Thần, chỉ cần Quý Minh Thần không tuân theo mong muốn của cô ta, cô ta sẽ tức giận.
Quý Minh Tinh ra lệnh cho Quý Minh Thần quay lại bắt cá, nhưng Quý Minh Thần không nghe.
Quý Minh Tinh tức giận, chạy tới xô mạnh Quý Minh Thần, đẩy anh xuống hồ.
Lúc đó, Quý Duy và những người khác đang hóng gió ở chòi nghỉ mát, hoàn toàn không chú ý đến bên này.
Quý Minh Thần chìm sâu trong nước hồ, dù có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi làn nước tràn lan.
Nước nhanh chóng tràn vào mũi và miệng của anh, như thể muốn làm cho anh nổ tung rồi tràn vào phổi, gây ra một cơn đau thấu xương.
Khoảnh khắc đó là khoảnh khắc tuyệt vọng nhất trong cuộc đời của Quý Minh Thần.
Anh cảm nhận rõ ràng nỗi sợ hãi trước cái chết đang đến gần, thậm chí còn nếm trải cảm giác sống không bằng chết.
Còn Quý Minh Tinh thì vẫn vui vẻ, ở trên cầu vỗ tay đắc thắng: “Ai bảo mày không nghe lời tao, đáng đời! Đi chết đi!”
Quý Minh Thần đã nghĩ mình thực sự sẽ chết như thế này.
Cũng may cuối cùng có một ông chú đang tập thể dục đi ngang qua, thấy tình hình không ổn nên vội kêu cứu…
Gió thổi xào xạc đến cây xanh bên trên cửa sổ.
Quý Minh Thần đứng dậy đóng cửa sổ, Tư Ninh lại gửi tin nhắn Wechat đến.
Ninh Ninh: [Tắm xong rồi hả?]
Nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình, Quý Minh Thần gọi điện thoại đến.
Tư Ninh vừa tắm xong, chuẩn bị đi ngủ thì nhìn thấy có điện thoại liền chạy ra ban công nhỏ bên ngoài.
“Alo.”
Nghe thấy tiếng thở dốc của cô, Quý Minh Thần nói: “Làm phiền em nghỉ ngơi à.”
“Không có.” Tư Ninh đóng cửa sổ ban công lại: “Bây giờ mới có mấy giờ thôi mà.”
“Ừm.”
Nhận thấy tâm trạng của anh không ổn, Tư Ninh nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy? Anh không vui hả?”
“Không phải.” Quý Minh Thần dừng lại: “Chỉ là…”
“Chờ một chút, đi mở tủ đồ ăn vặt của em trước đã.”
Quý Minh Thần không hỏi tại sao, nhưng anh vẫn nghe theo.
Trong tủ đầy ắp các loại đồ ăn vặt, đa dạng đủ loại, khá bừa bộn, rất phù hợp với phong cách thất thường của Tư Ninh.
Quý Minh Thần có phần ám ảnh cưỡng chế.
Nếu thứ này không phải của Tư Ninh, chỉ nhìn nó như thế này thôi anh cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.co – Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tầng dưới cùng.” Tư Ninh lại nói: “Anh tìm đi, có một cái hộp sắt in hình con gấu.”
“Ừm, tìm thấy rồi.”
“Mở nó ra.”
Quý Minh Thần tiếp tục làm theo.
Ngay khi mở hộp, hương cà phê nồng nặc tràn ra, lập tức truyền vào không khí xung quanh.
Trong hộp thiếc chính là bánh quy.
Mỗi cái đều được đóng gói hút chân không, có họa tiết trái đào, họa tiết ngôi sao và họa tiết mũi lợn.
Nhìn thấy cái mũi lợn, Quý Minh Thần cười: “Trước kia thì nói anh giống heo, bây giờ còn làm bánh quy này, cũng là ám chỉ à?”
“Anh…” Tư Ninh không ngờ tới: “Anh còn nhớ à?”
Quý Minh Thần lấy ra một cái bánh quy hình mũi lợn.
Sau đó đậy chặt nắp hộp sắt, đặt hộp sắt trở lại vị trí ban đầu rồi đóng cửa tủ lại.
Tư Ninh nghe thấy động tĩnh nhưng không lên tiếng, một lúc sau cô lại nghe thấy tiếng xé mở bao bì.
Cô chờ đợi rồi hỏi: “Ăn ngon không?”
“Ngon.”
Tư Ninh mỉm cười, vô cùng hài lòng.
“Khi bạn gái không ở bên cạnh thì hãy ăn bánh quy của bạn gái làm.” Cô càng nói càng nhỏ: “Nếu trong lòng ngọt ngào, anh sẽ không buồn nữa.”
Quý Minh Thần nhai cái bánh quy trong miệng một cách chậm rãi.
Thật thần kỳ, những cảm xúc tồi tệ vẫn còn vướng bận trong lòng vừa rồi đã thật sự được bánh quy gột rửa sạch sẽ.
Sạch không còn một mảnh.
“Ninh Ninh.”
“Hả?”
“Sau này mỗi một chuyện về em, anh đều sẽ nhớ kỹ.”
Cho nên, đừng lại ngạc nhiên khi anh nhớ rõ.
Trên thế giới này, anh chỉ cần nhớ kỹ cô là được – cô là hạnh phúc của anh.
***
Tuần đầu tiên đi học có xu hướng dễ dàng hơn.
Sau đó, chương trình học dần đi vào quỹ đạo, Tư Ninh cũng bận rộn hơn.
Hầu như ngày nào cô cũng có mặt đầy đủ trong các lớp học, ngoại trừ giờ học thì là cô đang trên đường đến lớp. Thậm chí không có thời gian để gặp Quý Minh Thần, chỉ có thể gửi Wechat.
Thấy sắp bước sang tháng tư, thời tiết ấm dần lên.
Buổi trưa, Tư Ninh và bạn cùng phòng của cô đang ăn ở căn tin thì gặp Mạnh Kính.
Tư Ninh đã biết lý do tại sao Mạnh Kính đột ngột trở về nước.
Người thầy dẫn dắt thạc sĩ Mạnh Kính, sau tết giáo sư Vương của học viện y học Hoa Thành đột ngột bùng phát cơn đau tim rồi được đưa vào viện, sau nhiều lần cấp cứu vẫn không thể cứu được.
Khi các học trò của vị giáo sư già biết tin, dù ở đâu cũng vội vã trở về dự lễ truy điệu.
Ngày hôm đó, toàn bộ học viện y học Hoa Thành đã cấm các hoạt động giải trí, như một cách thể hiện sự tôn kính với vị giáo sư già.
“Đàn chị, ngồi với bọn em đi.” Tư Ninh ra hiệu: “Vẫn còn chỗ.”
Lương Văn Văn di chuyển để Mạnh Kính ngồi xuống.
Sắc mặt của Mạnh Kính không tốt lắm, cơ thể cũng hốc hác gầy gò.
Người ta kể rằng, vị giáo sư già chỉ có một người vợ, không có con cái, ông ấy đã cống hiến cả cuộc đời cho sự nghiệp y học, tang lễ được Mạnh Kính và một số sinh viên khác tổ chức.
Mạnh Kính đặt khay xuống.
Chị ấy nhìn lướt qua quyển sách “Tâm lý học y khoa” trên bàn, hỏi: “Đây không phải của năm hai sao?”
“Đã sửa lại.” Lương Văn Văn trả lời: “Năm nay của bọn em có điều chỉnh, mới có vào học kỳ này thôi.”
Mạnh Kính gật đầu, nhớ tới cái gì đó liền hỏi: “Bây giờ các em còn tham gia câu lạc bộ không?”
Tư Ninh nói: “Hiểu Nam vẫn còn tham gia câu lạc bộ kịch, em và Văn Văn đã rút khỏi rồi.”
Đây là truyền thống của trường y.
Bởi vì khối lượng bài tập nặng nề, nếu sinh viên của học viện y học Hoa Thành không hy vọng trở thành trưởng câu lạc bộ hoặc chủ tịch hội học sinh trong học kỳ một năm thứ hai, về cơ bản họ đều sẽ rút khỏi để không lãng phí thời gian.
“Chị muốn thành lập câu lạc bộ bác sĩ tư vấn tâm lý.” Mạnh Kính nói: “Không biết có được chấp thuận hay không.”
Sức khỏe tinh thần của các bác sĩ là một trong những điều mà giáo sư Vương đặc biệt quan tâm trong suốt cuộc đời của mình.
Mạnh Kính có ý tưởng này, không có gì lạ.
Nhưng Tư Ninh nghe xong, thật ra cũng nổi một ít tâm tư.
Cô hỏi: “Đàn chị, có phải chị từng học tâm lý lâm sàng rồi hay không?”
“Ừ.” Mạnh Kính nói: “Chị đã ở Anh hơn một năm, vẫn chưa dừng lại, chị vẫn đang học.”
Tư Ninh đặt đũa xuống: “Đàn chị, vậy nhất định chị cần nhân lực để thành lập câu lạc bộ đúng không? Em giúp chị được không?”
Mạnh Kính cũng cực kỳ mong mỏi: “Em có bận không? Năm hai tương đối căng.”
“Không bận.”
Tư Ninh nghĩ nếu câu lạc bộ của Mạnh Kính có thể được thành lập, cô sẽ có thể tiếp xúc với các ca bệnh.
Trong thực hành lâm sàng, kinh nghiệm thực tế là rất quan trọng.
Cô có thể tự tìm hiểu kiến thức lý thuyết trước, nhưng không thể tiếp xúc được các ca bệnh.
“Ninh Ninh, cậu như này còn có thể có cuộc sống rảnh rỗi sao?” Vẻ mặt của Lương Văn Văn đau khổ nói: “Giáo sư Quý của cậu đã hoàn toàn bị cậu ném vào lãnh cung rồi.”
“Giáo sư Quý?” Mạnh Kính không biết tình hình: “Giảng viên mới hả?”
Tư Ninh đỏ mặt nói: “Bạn trai em.”
***
Tư Ninh không nói với Quý Minh Thần cô muốn giúp đỡ câu lạc bộ tâm lý.
Quý Minh Thần cũng không nhàn rỗi.
Trưởng nhóm trao đổi đến từ Đức đã làm việc với Quý Minh Thần, chỉ định muốn kết nối với Quý Minh Thần.
Buổi tối, Quý Minh Thần nói với Tư Ninh cách đây hai ngày anh có một lớp học công khai.
Sau khi lớp học này kết thúc, nhóm trao đổi của Đức sẽ quay trở về, khối lượng công việc của anh có thể giảm bớt một chút. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.co – Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đây không phải tương đương với hội diễn tổng kết cuối cùng sao?” Tư Ninh nói: “Giáo sư Quý, cố lên nhé.”
“Được, anh sẽ cố gắng hết sức.” Quý Minh Thần dịu dàng nói: “Gần đây em khỏe không? Vẫn học muộn như vậy sao?”
“Kết thúc kỳ thi nên tốt hơn một chút.”
“Vậy là tốt rồi. Cuối tuần chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé?”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Tư Ninh lại nhận được tin nhắn Wechat từ Trình Hàng.
Ngọt Ngọt: [Tuần sau cậu sẽ đi công tác, có lẽ sẽ đi ngang qua chỗ cháu.]
Ngọt Ngọt: [Nếu đến đó, thì chuẩn bị nghênh đón đi.]
Tư Ninh: [Không có thời gian.]
Tư Ninh: [Tới chỗ nào thì về chỗ đó đi.]
Trình Hàng: “…”
Tư Ninh tiện thể pha một ấm nước nóng rồi mới trở về ký túc xá.
Lương Văn Văn đắp mặt nạ, khuôn mặt xanh lè đi tới, đặt điện thoại vào tay cô, ra hiệu cho cô nhìn.
Tư Ninh bị dọa đến nỗi quen rồi, cô đặt chiếc ấm nước trên mặt đất một cách vững vàng.
Cô nhìn vào điện thoại của mình, đó là thông báo từ blog chính thức của Đại học Bách khoa, nói rằng Quý Minh Thần sẽ có lớp công khai vào ngày mốt.
“Sức hấp dẫn của giáo sư Quý lớn thật.” Đoạn Hiểu Nam vừa rồi cũng đọc được: “Bình thường Weibo của Đại học Bách khoa giống như chết rồi, nhưng lần này vừa đăng ảnh của giáo sư Quý thì lập tức như xuân về! Xem bình luận phía dưới đi.”
Tư Ninh thuận tay bấm vào.
Cư dân mạng A: [Nam thần!]
Cư dân mạng B: [Trong đời này chuyện mà tôi không hối hận nhất là nộp hồ sơ vào khoa Toán học của trường Đại học Bách khoa /đắc ý/]
Cư dân mạng C: [Đây là lớp học công khai nên ai cũng có thể đến nghe, đúng không?]
Cư dân mạng D: [Tôi định chiếm chỗ từ sáng sớm, có chị em nào đi cùng không?]
“Ninh Ninh, cậu có đi không?”
Lương Văn Văn lấy mặt nạ xuống, đang thực hiện các bài tập nâng cơ mặt.
Trước đó, Tư Ninh không có suy nghĩ này.
Nhưng nhìn bức ảnh trên Weibo, người đàn ông đứng trên bục giảng, dáng vẻ ưu tú hiền lành, trong lòng đột nhiên lại rung động.
Sau khi tham gia rất nhiều lớp học của anh, cô còn chưa chính thức lắng nghe anh dạy trong lớp học.
“Tớ không chiếm được chỗ ngồi phía trên thì sao?” Tư Ninh hỏi: “Nhìn ý này, hình như sẽ có rất nhiều người đến.”
Lương Văn Văn nói: “Cậu bỏ “hình như” đi.”
“…”
“Bạn của tớ ở Đại học Bách khoa cho biết, lúc đầu Đại học Bách khoa mở hệ thống đặt vé, nhưng ngay khi vừa mở hệ thống đã tê liệt. Sau đó, trường cảm thấy có nhiều người mới sôi động, ai muốn đến thì đến, đến trước được trước.”
Hệ thống tê liệt?
Tư Ninh líu lưỡi, nhưng mong muốn được đi của cô trở nên mạnh mẽ hơn.
Đoạn Hiểu Nam nói: “Ninh Ninh, nếu cậu muốn đi thì kêu giáo sư Quý giữ chỗ cho cậu không phải là được rồi sao?”
Không đợi Tư Ninh tỏ thái độ, Lương Văn Văn đã nói: “Vậy thì còn gì là ngạc nhiên nữa? Chỉ có để không cho giáo sư Quý biết, khiến cho ngày hôm đó thầy ấy bỗng nhiên nhìn thấy người mà mình ngày đêm thầm thương trộm nhớ mới mỉm cười hạnh phúc.”
“Ôi~~~” Đoạn Hiểu Nam nổi da gà: “Tớ nghĩ cậu đọc quá nhiều tiểu thuyết Mary Sue rồi đó!”
“Cậu dám nói cậu không ảo tưởng về tình tiết này không!”
Ngay khi những lời này được nói ra, cả ký túc xá đều yên lặng.
Sau hai giây, Tư Ninh nghiêm nghị nói: “Nếu không thì sáng sớm tớ sẽ đi chiếm chỗ ngồi.”
Phốc!
Lương Văn Văn và Đoạn Hiểu Nam đều cười.
Lương Văn Văn ôm bả vai của Tư Ninh: “Sao toé có thể đành lòng để Ninh Ninh của tớ vất vả như vậy, chuyện này cứ để cho tôi.”
Nằm trên giường, Tư Ninh vẫn đang suy nghĩ về lớp học công khai.
Không biết Quý Minh Thần khi nhìn thấy cô thì sẽ thế nào?
Mỉm cười hạnh phúc ư?
Tư Ninh không nhịn được cười, phủ kín chăn bông lên người.
***
Quý Minh Thần chuẩn bị giáo án cho đến gần sáng sớm.
Khi Trình Hàng gọi điện tới, anh đang đi vào bếp lấy nước.
“Muộn như vậy rồi mà còn có chuyện gì?”
Quý Minh Thần thuận miệng hỏi, nhưng lại khiến cho Trình Hàng rất tức giận: “Tôi là hạt thông à? Tại sao mọi người đều ghét bỏ tôi? Anh cũng chán ghét tôi à?”
“Còn ai nữa?” Quý Minh Thần hỏi: “Ninh… Tư Ninh?”
“Còn ai khác ngoài con bé nữa! Sói con mắt trắng!”
Quý Minh Thần bật cười, nghe Trình Hàng nói về việc Tư Ninh không tôn trọng người lớn, vô lễ, thô lỗ…Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.co – Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh nói con bé xem, hiện giờ đã kiêu ngạo như này, tương lai nếu như tìm được bạn trai, hai người họ có hợp lại bắt nạt tôi không?”
Lần này oán niệm của Trình Hàng rất sâu sắc.
Ban đầu, anh ấy nghĩ là sẽ cố tình đến để gặp cô nhóc kia, nhưng bây giờ thì tốt rồi, lòng chân thành đã bị chó ăn.
Càng nghĩ càng tức giận, anh ấy phải gọi điện thoại đến giáo dục kẻ vô lương tâm kia.
Lúc này, từ ống nghe truyền đến một câu nói: “Chắc là sẽ như vậy.”
“???”
Sẽ gì mà sẽ?
“Anh cúp máy đi, tôi phải xả cơn giận này! Nếu không…”
“Đừng làm phiền em ấy, đi học cả ngày rất mệt mỏi.”
“…”
Quý Minh Thần nhấp một ngụm nước, thầm nghĩ anh còn chưa gửi Wechat cho cô, anh muốn kêu cô ngủ nhiều hơn, nghỉ ngơi nhiều hơn.
Trình Hàng muốn dạy dỗ cô, vậy hãy nằm mơ đi.
Quý Minh Thần không nghĩ những lời anh nói có gì sai, nhưng Trình Hàng lại cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Anh tốt với cô nhóc thật đó.”
“…”
“Trước đây, anh đã đối với con bé rất tốt, bây giờ… còn tốt hơn?”
Quý Minh Thần không nói nên lời.
Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ lừa dối Trình Hàng.
Trình Hàng là cậu của Tư Ninh, cũng là bạn thân nhất của anh. Về tình về lý, anh phải nghiêm túc nói cho anh ấy biết về mối quan hệ của anh với Tư Ninh.
Chỉ là khi Trình Hàng phát hiện ra thì sẽ có phản ứng như thế nào?
“Minh Thần, tôi nói anh này.”
“Sao?”
“Anh cũng nên nghĩ đến việc riêng của mình, đừng chỉ nói đến tình anh em.”
“…”
“Cậu nghĩ vậy à?”
“Nếu không thì sao.”
Trong một khoảnh khắc, Trình Hàng cảm thấy Quý Minh Thần quan tâm đến Tư Ninh quá nhiều.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, chẳng phải anh ấy cũng làm vậy với Tư Ninh sao?
Nói như thế nào đi nữa thì Quý Minh Thần cũng tính là một nửa ông cậu của Tư Ninh, đó là chuyện bình thường.
Ai bảo anh ấy có sức quyến rũ về nhân cách như thế, bạn bè mà anh ấy quen đều giúp bạn không tiếc cả mạng sống như vậy.
Quý Minh Thần thở dài.
Nghĩ đến một ngày nào đó anh sẽ quay lại Bắc Thành, đích thân nói với Trình Hàng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.co – Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Này, đúng rồi.” Trình Hàng đổi chủ đề: “Lúc trước anh nói là đang theo đuổi một cô gái, tiến độ thế nào rồi?”
Quý Minh Thần nói: “Theo đuổi được rồi.”
“Ôi đệch mợ… đỉnh thật!” Trình Hàng nói: “Cô ấy làm công việc gì vậy? Đồng nghiệp của anh hả?”
“Không phải.”
Lời nói đều đã nói đến nơi, Quý Minh Thần chỉ đơn giản ám chỉ một chút, coi như đó là một cái châm dự phòng.
“Cô ấy làm bác sĩ.” Anh nói.
“Bác sĩ à?”
“Ừm.”
Quý Minh Thần nghĩ, lỡ như Trình Hàng hiểu, anh sẽ trực tiếp call video, giải thích rõ ràng mọi chuyện với Trình Hàng.
Kết quả….
Trình Hàng hâm mộ nói: “Vậy hai người là tổ hợp song học bá rồi, sau này con của hai người sẽ trái ý trời như thế nào đây.”
“…”
Quý Minh Thần đỡ trán: “Mượn lời chúc tốt lành của cậu.”
“Không phải lời chúc tốt lành, đó là khẳng định.”
Trình Hàng thật sự mừng cho Quý Minh Thần, nói lần sau anh phải đưa bạn gái về Bắc Thành, để mọi người làm quen với nhau.
Còn phàn nàn về việc tại sao anh ấy vẫn còn độc thân?
Nếu bệnh viện còn nữ bác sĩ nào xinh đẹp, anh ấy sẽ nhờ chị dâu chú ý.
Nghe Trình Hàng đơn thuần và nhiệt tình nói không ngừng như vậy, Quý Minh Thần phải thừa nhận….ngốc bạch ngọt, quả thật là câu tóm tắt đúng nhất về Trình Hàng.