Đọc truyện Thư Tình – Chương 48: Thư tình
Mọi người đến nhà Quý Minh Thần.
Mạnh Kính sợ Tư Ninh không ứng phó được nên cũng đi theo.
Tư Ninh xử lý vết thương cho Quý Minh Thần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trình Hàng ra tay thật sự tàn nhẫn, trên mặt Quý Minh Thần lúc này chỗ xanh chỗ tím, nếu mà không xử lý kịp thời thì ngày mai không dám ra ngoài gặp người mất.
Tư Ninh đau lòng không chịu nổi.
Trình Hàng thấy thế, vận khí công ở đằng kia.
“Mạng của anh cũng lớn lắm.” Trình Hàng cắn răng nói, “Vừa rồi sao lại không đánh chết anh kia chứ.”
Tư Ninh hung hăng trừng qua.
“Còn dám trừng cậu?” Trình Hàng không chút sợ hãi, “Chuyện lớn như yêu đương còn dám gạt cậu, đối tượng còn là…”
Người anh em!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tức chết anh ấy mất!
Thấy cơn tức giận của Trình Hàng thật sự không nhỏ, Tư Ninh thu hồi ánh mắt lại.
Cái khác không nói, nhưng Trình Hàng thực sự yêu thương cô, nếu như không phải quá tức giận thì cũng không tức đến mức độ này.
Huống chi còn đánh cả Quý Minh Thần.
Tư Ninh tiếp tục bôi thuốc cho Quý Minh Thần.
E ngại còn có người, cũng không thể dỗ dành hai câu, nhưng thật ra Quý Minh Thần vẫn luôn dỗ dành cô, nói với cô rằng không sao, không cần phải lo lắng.
Chờ xử lý vết thương xong, Quý Minh Thần bảo Tư Ninh đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn.
“Bây giờ?” Tư Ninh liếc nhìn Trình Hàng.
Trình Hàng hừ một tiếng: “Làm sao? Sợ trở về phải nhặt xác cho anh ta à?”
“Hăng hái quá rồi đúng không?” Tư Ninh không ép cơn giận lại được, “Nói được hai câu thì miệng nghiện luôn rồi à, cậu lại thử đánh anh ấy nữa xem!”
“…”
Người cậu như anh ấy hoàn toàn không có tiếng nói.
Quý Minh Thần cúi đầu cười cười, lại nói: “Không phải muốn ăn lẩu sao? Trong nhà không có nguyên liệu có sẵn gì cả.”
Lúc này Tư Ninh làm gì còn tâm trạng ăn lẩu?
Nhưng lúc này Mạnh Kính lại đứng dậy, nói: “Ninh Ninh, chị đi cùng em.”
Tư Ninh cũng biết Quý Minh Thần muốn nói chuyện riêng với Trình Hàng, nhưng cô sợ Trình Hàng sẽ ra tay đánh anh lần nữa.
Nghĩ một hồi, Tư Ninh mềm giọng nói: “Không đánh người, có được không?”
Trình Hàng kinh ngạc.
Con nhóc chết tiệt này trong nhận thức của anh ấy, số lần dùng thái độ này nói chuyện với mình, số lần chẳng vượt quá một bàn tay.
Vậy mà bây giờ lại vì một tên đàn ông mà chịu hạ giọng nói nhỏ nhẹ như vậy?!
“Cậu ơi.” Tư Ninh yếu ớt đáng thương nhìn Trình Hàng, “Cậu phải bớt giận, đừng đánh người.”
“…”
Trình Hàng xoay người, thở dài: “Biết rồi.”
*
Trong phòng khách, mùi cồn i-ốt còn chưa bốc hơi hết.
Quý Minh Thần đứng dậy đi mở cửa sổ, sau đó lại vào phòng bếp rót ly nước đặt lên bàn trà.
“Xin lỗi.” Anh nói.
Trình Hàng nén giận: “Xin lỗi cái gì? Là xin lỗi vì anh cùng con nhóc kia gạt tôi, hay xin lỗi vì anh tìm tới Tư Ninh? Quý Minh Thần, đó là cháu gái của tôi! Cũng có khác gì tiểu bối của anh đâu!”
“Có.” Quý Minh Thần nói, “Chúng tôi không có quan hệ huyết thống.”
“…”
Quý Minh Thần lại đẩy đẩy ly nước vào trong tay Trình Hàng, tư thái khiêm tốn: “Tôi biết có thể cậu sẽ không tiếp nhận được chuyện này. Ngay từ đầu, khi phát hiện mình thích Ninh Ninh, tôi cũng rất hoảng sợ.”
Anh đã dạy cô kiến thức, cũng là bạn của cậu cô, còn lớn hơn cô mười một tuổi.
Về tình về lý, quả thật anh không nên vọng tưởng.
“Nhưng tôi không lừa được bản thân.” Quý Minh Thần nói, “Tôi đối với Ninh Ninh là thật lòng.”
Trình Hàng nhìn chằm chằm Quý Minh Thần, muốn ném ly nước trên trong tay vào mặt anh.
Nhưng nghiêm túc mà nói, nếu không phải vì tầng quan hệ này của anh ấy với Quý Minh Thần, Tư Ninh yêu đương với một người đàn ông như vậy, hẳn là anh ấy sẽ yên tâm.
Dù sao thì Quý Minh Thần muốn nhân phẩm có nhân phẩm, muốn năng lực có năng lực… Khoan đã.
“Lần trước anh hỏi tôi tiêu chuẩn tìm bạn trai của cô nhóc, là nói dối tôi đúng không?”
Quý Minh Thần gật đầu: “Tôi phải biết được suy nghĩ của cậu.”
Trình Hàng hận vô cùng!!
Anh ấy thật khờ, vậy mà cũng không nghe ra được, còn tự cho rằng người ta là vì nể mặt mũi anh ấy mới chăm sóc cho cháu gái anh ấy.
Kết quả chăm sóc một hồi đã thành bạn gái người ta!
Trình Hàng ấn vào giữa trán, cảm thấy nơi đó nhức nhối.
“Hai người đến bước nào rồi?” Anh ấy hỏi “Một chữ cũng không được giấu tôi!”
Quý Minh Thần nói rõ ràng chuyện hai người đến với nhau như thế nào cũng như tình hình hiện tại.
“Ninh Ninh còn nhỏ, chúng tôi…”
“Anh cũng biết con bé còn nhỏ? Rốt cuộc cậu nghĩ thế nào vậy?”
Trình Hàng tức giận, muốn một phát xử luôn Quý Minh Thần.
Nhưng mọi chuyện cũng ở trước mắt rồi, thái độ của Ninh Ninh là gì, anh ấy cũng biết rõ, tuyệt đối là vô cùng quan tâm.
Lại thở dài, Trình Hàng hỏi: “Vậy sau này anh có dự định gì? Ý tôi là… nhà anh.”
Không nghĩ tới Trình Hàng sẽ nhắc đến cái này, Quý Minh Thần vô cùng kinh ngạc.
Trình Hàng cũng lười giải thích, có lẽ là muốn nhắc đến việc đã xảy ra hồi còn học đại học.
Chính là vào kỳ nghỉ đông năm đó, có một cô gái đanh đá đến trường học tìm Quý Minh Thần. Lúc ấy sinh viên đều đã về nhà, trong trường học gần như không có người.
Trình Hàng vừa khéo có chuyện phải trở về trường, nhìn thấy cô gái kia hất hàm sai khiến Quý Minh Thần, còn ra lệnh anh phải cho mình tiền.
Quý Minh Thần không chịu, cô gái kia mắng anh.
Mắng rất khó nghe, còn mắng người mẹ mắc bệnh trầm cảm kia của Quý Minh Thần sẽ không được chết tử tế.
Trình Hàng vẫn luôn giấu chuyện này ở trong lòng, xem như chưa từng thấy.
Nhà ai mà không có những chuyện khúc mắc khó nói?
Anh ấy không phải loại miệng rộng bán đứng anh em của mình, Bùi Trác và Trương Chí Hiên ngẫu nhiên cũng tò mò chuyện ba mẹ của Quý Minh Thần, anh ấy cũng không có kể cho…
Quý Minh Thần nghe xong, rất xúc động.
Nói từ tận đáy lòng nói: “Cảm ơn.”
“Nhưng anh đánh đổ hết rồi.”
Trình Hàng tức giận uống nước, sau đó để ly nước xuống rung vang trời: “Cảm ơn tôi thì để cháu gái tôi làm chị dâu của tôi hả?”
“Tại sao…” Quý Minh Thần cười ra tiếng, “Tại sao cậu cho rằng Ninh Ninh phải trở thành chị dâu của cậu?”
“Ý là gì?”
“Tôi cũng có thể làm cháu rể cậu.”
“FUCK!!”
Trình Hàng lập tức thẳng lưng, ý kiến này cũng khá OK nha!
Anh ấy lắc mình một cái đã biến thành cậu của Quý Minh Thần? Bối phận cũng tăng lên phần phật rồi!
Tâm trạng Trình Hàng tốt lên không ít.
Anh ấy ưỡn ngực, thể hiện thân phận trưởng bối với Quý Minh Thần.
Quý Minh Thần lắc đầu cười, lại đi rót một ly nước khác.
Chờ đến lúc trở về, biểu cảm của anh trở nên nghiêm túc hẳn: “Vừa rồi cậu hỏi tôi có dự định gì, kế hoạch trước mắt của tôi là chờ Ninh Ninh tốt nghiệp xong sẽ định cư ở Bắc Thành.”
“Định cư ở Bắc Thành?” Trình Hàng nhíu mày, “Vậy bên này của anh…”
Quý Minh Thần nói: “Sự nghiệp thì có thể xây dựng lại. Còn mẹ của tôi, mấy năm nay tình trạng của bà ấy đã tốt lên, mấy năm sau, có thể chuyển viện đến Bắc Thành.”
“Nếu như Tư Ninh không ở Bắc Thành thì sao?”
“Cô ấy đi đâu, tôi đi theo đó.”
Đối với một người đàn ông mà nói, từ bỏ sự nghiệp đã vất vả lập lên không phải dễ dàng như vậy.
Huống chi người thân duy nhất là mẹ còn đang bệnh, phải đổi đến nơi khác theo, quả thật là nhân nhượng đến cùng cực rồi.
“Minh Thần, vì sao anh đột ngột trở về từ Mỹ?”
“…”
“Nếu như anh không muốn nói cũng không sao.”
“Không có gì là không thể nói.”
Quý Minh Thần thở sâu, chậm rãi nói: “Trong lúc tôi ra nước ngoài mẹ tôi đã từng tự sát.”
*
Bốn mươi phút sau, Tư Ninh trở về.
Trong nhà không có gì bất thường.
Nhìn về phía Quý Minh Thần, thấy anh gật đầu mỉm cười với cô, trái tim vẫn treo lửng lơ cuối cùng cũng có thể hạ xuống. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.co – Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lại trộm nhìn Trình Hàng, Tư Ninh chạy vào bếp, bỏ sushi vừa mới mua ra đĩa rồi mang ra.
Trình Hàng nhìn đĩa sushi.
Lại nhìn con nhóc kia với Quý Minh Thần, trong lòng rầm rì: Đúng thật là anh ấy đang được hưởng hào quang của người anh em.
Quý Minh Thần muốn vào bếp làm lẩu, Tư Ninh không cho.
Cô đã mua nước cốt chế biến sẵn rồi, chỉ cần tự mình sơ chế một chút là được, thỉnh thoảng ăn bên ngoài khẩu vị cũng không tệ.
“Hôm nay để hai chúng tôi làm đi.” Mạnh Kính nói: “Ninh Ninh, chúng ta vào đi.”
Hai người ở trong bếp liên tục xào nấu.
Âm thanh rửa rau, xắt rau không ngừng truyền ra ngoài, không lâu sau, mùi lẩu đã truyền ra khắp nơi.
Trình Hàng hỏi: “Cô gái kia là bạn cùng phòng của cô nhóc à?”
“Đàn chị.” Quý Minh Thần nói, “Ninh Ninh nói trước kia từng tham gia một trại hè Olympic Toán.”
Trình Hàng ồ một tiếng, cũng không biết đang lẩm bẩm câu gì.
Quý Minh Thần nghe không rõ, hỏi lại, Trình Hàng lại đổi đề tài khác: “Tôi và cô nhóc kia quen biết mười chín năm, đây là lần đầu ăn sushi con bé mua!”
“Sau này tôi mua cho cậu ăn, hiếu thảo và kính trọng với cậu.”
Quý Minh Thần nói lời này đầy chân thành, nhưng Trình Hàng nghe xong thì lại nổi lên một lớp da gà.
Sao bối phận vừa được thăng cấp này cũng khó xử vậy chứ?!
Nồi lẩu rất nhanh được mang lên.
Trong chốc lát, trên bàn ăn đã tràn đầy rau thịt, nước lẩu trong nồi cũng sôi ùng ục.
Tư Ninh nói lời cảm ơn với Mạnh Kính: “Hôm nay ít nhiều gì cũng nhờ có đàn chị.”
“Không có gì.” Mạnh Kính cười cười, “Chị cũng coi như đã gặp được vị giảng viên Quý trong truyền thuyết, cùng với…”
“Trình Hàng.”
Trình Hàng buông đũa xuống: “Cậu ruột của Tư Ninh, là… bạn của Quý Minh Thần.”
Nhìn dáng vẻ tức đến nghiến răng nghiến lợi mà vẫn phải nén giận của Trình ngốc bạch ngọt, Tư Ninh bỏ miếng bò đã được nhúng lẩu vào trong bát của anh ấy.
Quay đầu lại thì thấy Quý Minh Thần đang cho tôm Bắc Cực vào nồi, cô đánh tay anh: “Anh không thể ăn! Phải kiêng hai ngày, nếu không sẽ bị dị ứng.”
“Cho em.” Quý Minh Thần tiếp tục bỏ tôm vào: “Em thích ăn.”
Tư Ninh liếm môi dưới.
Cô thật sự rất muốn ăn tôm, nhưng lại lười bóc vỏ.
“Anh lột vỏ cho em.”
“…”
Vậy nhất định phải ăn.
Tư Ninh cười ngọt ngào: “Anh lột xong nhớ rửa tay.”
”Ừm, rửa tay.”
Trình Hàng nhìn hai người bọn họ, thật muốn biến mất ngay lập tức!
Nếu anh ấy có tội, hãy để pháp luật xử lý anh ấy, chứ không phải trơ mắt nhìn cháu gái cùng anh em tốt của mình ngọt ngọt ngào ngào như vậy.
Trình Hàng cảm thấy trán mình lại bắt đầu nhức nhối rồi.
Anh ấy cầm lấy lon bia trong tay, uống một hơi hơn nửa lon.
Buông lon bia thì đối diện với ánh mắt của Mạnh Kính.
“Anh Trình, mạn phép hỏi một câu.” Mạnh Kính hỏi: “Có phải anh từng luyện qua võ thuật linh tinh hay không?”
Lúc này Trình Hàng mới nghiêm túc đánh giá Mạnh Kính.
Cô gái trước mắt da trắng phát sáng, mặt mày thanh tú, mái tóc ngắn gọn gàng càng thêm khí chất oai phong, nhưng nhìn kĩ thì cũng rất trí thức dịu dàng.
Đặc biệt là nốt ruồi ở giữa hai chân mày kia, mềm mại quyến rũ.
Trình Hàng nói: “Gọi tên của tôi là được rồi.”
“Khi còn nhỏ thể chất của tôi rất kém, hai ngày ba lại bệnh một lần, có học qua một ít võ thuật, nhưng cũng chỉ sơ sơ mà thôi.”
“Khó trách.” Mạnh Kính lẩm bẩm.
Trình Hàng nhìn cô ấy: “Cô cũng luyện qua rồi nhỉ?”
“Hai năm, võ thuật.”
Hèn chi lại mạnh như vậy.
Không quá ăn khớp với vẻ bề ngoài này, Trình Hàng nghĩ.
*
Bữa ăn lẩu này vì có Mạnh Kính và Trình Hàng trò chuyện, không khí cũng được coi là không tệ.
Sau khi ăn xong, Tư Ninh đi rửa chén, Mạnh Kính lại hỗ trợ.
Tư Ninh xấu hổ: “Đàn chị, sau này em sẽ mời chị một bữa thịnh soạn. Em thấy đường Hoài Tây… Đàn chị? Đàn chị?”
Mạnh Kính lấy lại tinh thần: “Xin lỗi, em vừa nói gì vậy?”
“Không có gì, để sau rồi nói cũng được.”
Qua một lát, Mạnh Kính hỏi: “Ninh Ninh, em và người nhà vẫn luôn định cư ở Bắc Thành sao?”
“Đúng vậy.” Tư Ninh nói, “Ba em là người Bắc Thành, em sinh ra ở Bắc Thành. Mẹ em là người Hải Thành, sau đó mới chuyển đến Bắc Thành, giờ đã ở được hơn hai mươi năm rồi.”
Mạnh Kính nghe xong, vẻ mặt ảm đạm đi không ít, gật gật đầu.
Tư Ninh lau khô nước trên đĩa, nói: “Trình Hàng nhà chúng em là người chuyển đến Bắc Thành muộn nhất, phải lúc em được bốn năm tuổi cậu mới chuyển trường đến, lúc đó cậu đã học đến cấp 3 rồi.”
Ầm.
Mạnh Kính không cẩn thận làm rớt cái muỗng trong tay.
“Thật xin lỗi.” Chị ấy ngồi xổm xuống mặt đất, “Trượt tay.”
“Không sao, em rửa lại là được.”
Trái tim Mạnh Kính đập liên hồi.
Trình Hàng chính là người anh trai năm đó sao?
Ngoài phòng bếp, Trình Hàng còn đang nói chuyện với Quý Minh Thần.
Chuyện của Tư Ninh được Quý Minh Thần trịnh trọng đảm bảo, nên Trình Hàng tạm thời đồng ý trước rồi xem thử sau.
Quý Minh Thần hỏi: “Đêm nay cậu tính ở đâu?”
“Tất nhiên tôi ở… Chết tiệt?!”
Bây giờ Trình Hàng không thể nào chịu được thêm cơn gió thổi cỏ lay nào nữa, nghĩ đến đó da đầu đều tê dại “Không phải hai người đã thật sự sống chung rồi đó chứ?”
“Nghĩ cái gì vậy.” Quý Minh Thần nói, “Ý tôi là nếu không muốn đi đâu thì đêm nay ở lại đây đi.”
Trình Hàng xua tay: “Thôi bỏ đi, không muốn nhìn mặt anh.”
Nói xong, gương mặt của anh ấy lại nghiêm túc, nhắc đến: “Tôi có thể đi thăm bác gái không? Có tiện không?”
“…”
“Tôi biết là không nên, nhưng anh hãy thông cảm cho tôi một chút.”
Dù sao anh ấy cũng phải biết rốt cuộc tình trạng của mẹ Quý Minh Thần là như thế nào.
“Không có gì phải xin lỗi cả.” Quý Minh Thần nói, “Cậu như vậy là đúng, tôi sẽ nói chuyện này với Ninh Ninh.”
“Con nhóc kia đã gặp bác gái rồi à?”
“Ừm, đã gặp hai lần.”
Trình Hàng ừ một tiếng, không nói gì nữa.
Tư Ninh và Mạnh Kính dọn dẹp xong thì trở lại phòng khách.
Thời gian không còn sớm, Quý Minh Thần muốn tiễn bọn họ nhưng Trình Hàng không cho, chỉ cần đưa chìa khóa xe cho anh ấy là được.
Tư Ninh thậm chí còn không có thời gian ngồi xuống, đáng thương nhìn Quý Minh Thần, thiếu điều muốn viết 2 chữ “Không nỡ” lên trên mặt.
“Cậu thật sự không hiểu tên đàn ông hơn ba mươi này có mị lực gì?” Trình Hàng ê răng nói “Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ này của cháu đi, có thể kiềm chế lại không hả?” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.co – Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tư Ninh đỏ mặt, trừng mắt nhìn qua: “Nói bậy nói bạ gì đó!”
“Thí sinh già có phải là anh ấy hay không?”
“…”
“Cháu có thể nói anh ấy già, cậu không được nói à?”
“Không già như cậu…”
“…”
Trình Hàng lại muốn nổi nóng, Quý Minh Thần tiến lên, kéo Tư Ninh ra phía sau: “Bạn học Mạnh, phiền cô và Trình Hàng xuống trước, tôi muốn nói với Tư Ninh mấy câu. Sẽ chậm trễ vài phút.”
Tư Ninh có Quý Minh Thần chống lưng, nhướng mày nhìn Trình Hàng đầy khoe khoang.
“…” Trình Hàng gần như có thể mường tượng ra được ngày tháng bị áp bức sau này của anh ấy.
Trình Hàng và Mạnh Kính vừa đi, Tư Ninh đã vội vàng chạy đến nâng mặt Quý Minh Thần nhìn kỹ.
Đã bớt sưng hơn một chút, nhưng nhìn vẫn còn dọa người.
“Còn đau không?” Tư Ninh hỏi, “Xin lỗi.”
Quý Minh Thần cười: “Tại sao đến em cũng nói lời xin lỗi?”
“Nói thay Trình Hàng.”
Trình Hàng chỉ là quá che chở cô.
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, anh ấy không chuẩn bị tâm lý, cho nên quá xốc nổi.
Quý Minh Thần kéo tay Tư Ninh, xoa qua xoa lại: “Anh biết. Anh quen biết Trình Hàng nhiều năm như vậy, cậu ấy là người thế nào, anh đều hiểu rõ.”
Tư Ninh gật đầu: “Nhưng anh yên tâm, cậu không đấu lại được em đâu.”
“…”
Người cậu này cũng hèn mọn quá rồi.
Quý Minh Thần ôm Tư Ninh vào trong ngực, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô: “Không sao đâu, em đừng lo lắng.”
“Anh phải dưỡng thương cho tốt.” Tư Ninh ngẩng đầu lên: “Chỉ có gương mặt này còn tính là hấp dẫn em.”
Quý Minh Thần bật cười: “Không còn điểm nào khác?”
“Không còn.” Cô chớp chớp mắt.
Quý Minh Thần thật sự muốn hôn cô.
Nhưng khóe miệng vẫn còn đang bôi thuốc, để dính vào cô thì không tốt.
Không thể hôn, thì bóp mặt đi.
Quý Minh Thần nói: “Trình Hàng muốn đi thăm mẹ anh.”
Thấy sắc mặt Tư Ninh thay đổi, anh nói tiếp: “Không có chuyện gì đâu. Nếu cháu gái của anh yêu đương, anh cũng sẽ như vậy. Em xem xét thời gian đi, anh sẽ sắp xếp.”
“Vậy, được rồi.” Tư Ninh nói, “Em nghĩ xong sẽ nói cho anh.”
*
Lần này tới quá mức vội vàng.
Trình Hàng đặt chuyến bay vào thứ hai về Bắc Thành trước, tuần tới lại bay qua đây, đến lúc đó đi thăm Đông An Quân.
Khuyên nhủ Trình Hàng xong, trong lòng Tư Ninh cũng dễ chịu hơn không ít.
Trong trường học có nhiều người biết chuyện cô và Quý Minh Thần yêu đương, có người hâm mộ, có người suy đoán, tất nhiên cũng có người ghen tức.
Trương Lâm chính là đại biểu thứ nhất cho sự quái gở đó.
Hiện giờ cô ta hoàn toàn không nói chuyện với bọn Tư Ninh, mỗi lần đi học đều ngồi cạnh người khác, nếu có ngẫu nhiên đụng phải Tư Ninh, còn cười khinh thường.
Tư Ninh chả quan tâm.
Cuộc sống là của mình, yêu đương cũng là chuyện của cô và Quý Minh Thần, cô hiểu rõ như thế nào là được.
Buổi chiều thứ tư, Tư Ninh hiếm khi không phải lên lớp.
Mạnh Kính đưa Tư Ninh đến công ty thiết bị Tân Thành Lập để kéo tài trợ, vì tâm lý xã tạo thế, cô đồng ý.
Công ty này nằm ở khu vực mới khai phá, sau khi ra khỏi tàu điện ngầm còn phải gọi taxi.
Đến nơi, Tư Ninh ngồi ở trong phòng chờ, Mạnh Kính thì đi vệ vinh.
Khi nhân viên bưng trà vào, có một người đi ngang qua cửa, Tư Ninh cũng vừa khéo nhìn thấy, là Lê Tích Nguyệt.
Chuyên ngành của Lê Tích Nguyệt là nghiên cứu điện toán dữ liệu lớn.
Thiết bị sản xuất chính của công ty thiết bị này chính là dựa vào các số liệu để phân tích cảm xúc của người bệnh, từ đó hỗ trợ các bác sĩ trị liệu cho bệnh nhân.
Tư Ninh trò chuyện với Lê Tích Nguyệt trên hành lang.
“Không ngờ có thể gặp em ở đây.” Lê Tích Nguyệt cười nói, “Cùng bạn học đến để kéo tài trợ phải không?”
Tư Ninh gật đầu: “Việc này rất có ích đối với công việc tư vấn tâm lý.”
“Chị cũng hy vọng có thể giúp được các em.”
Kết quả của những cuộc trò chuyện ngượng ngùng sẽ làm cho tình huống thêm ngại ngùng hơn.
Tư Ninh trước giờ không phải là người sẽ chủ động tìm đề tài nói chuyện, càng đừng nói đến là với Lê Tích Nguyệt.
Nhưng thật ra Lê Tích Nguyệt khá thành thục, nói với vẻ tự nhiên: “Chị nghe nói em và thầy Quý đang ở bên nhau.”
Tư Ninh cũng thản nhiên: “Đúng vậy.”
“Chị đã sớm dự đoán được chuyện này.” Lê Tích Nguyệt lại cười, “Thái độ của thầy Quý đối với em không giống như đối với những người khác.”
Nụ cười mang theo chút chua xót đó, Tư Ninh nhìn thì trong lòng mơ hồ cảm thấy dường như đã từng trải qua cảm xúc tương tự.
Trước kia, mỗi lần nhắc đến bất cứ chuyện gì của Quý Minh Thần, cô cũng cười như thế. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.co – Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tâm trạng muốn chúc phúc, vui vẻ thay cho anh, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà khó chịu và khổ sở.
Có điều, so với việc hoài niệm quá khứ, thật ra Tư Ninh càng tò mò tại sao Lê Tích Nguyệt lại từ bỏ?
Cũng vì Quý Minh Thần đến nước Mỹ, nên cố chấp nhiều như thế!
Nhưng lần trước ở bệnh viện, Tư Ninh đã phát hiện Lê Tích Nguyệt gần như đã buông bỏ tâm tư đó, chỉ là biết Quý Minh Thần bị thương nên mới không thể kiềm chế được cảm giác muốn quan tâm.
“Kỹ sư Lê, cô đến xem số liệu này đi.”
Giọng nói của đồng nghiệp kéo Lê Tích Nguyệt ra khỏi tổn thương tinh thần, cô ta lại khách sáo với Tư Ninh hai câu xong rồi rời đi.
Tư Ninh đứng một lát rồi trở về phòng khách.
Lúc này Trình Mạn gọi điện thoại tới.
“Alo, mẹ.”
“Đang ở trường học à?”
“Không ạ, con đang ra ngoài bàn việc với đàn chị.”
Rất ít khi mẹ con hai người gọi điện thoại cho nhau.
Bình thường vẫn liên hệ trên Wechat, ngắn gọn dễ hiểu, nhưng cũng có vẻ lạnh nhạt.
Mấy năm nay, sự nghiệp của Trình Mạn ngày càng lớn.
Nhưng dã tâm cũng không giống như lúc trước, tốc độ của bà ấy dần chậm lại, bàn giao hầu hết công việc cho cấp dưới xử lý, cũng kêu Trình Hàng trở về công ty nhà mình, tương lai chuẩn bị tiếp nhận.
“Gần đây con ở trường học vẫn tốt chứ?” Trình Mạn hỏi, “Trình Hàng trở về, mẹ hỏi về con, nó cứ ấp úng.”
“…”
Cái tên ngốc bạch ngọt này thật là vô dụng!
Tư Ninh nói, “Cũng khá tốt, mẹ yên tâm.”
Trình Mạn hơi ngừng, lại nói tiếp: “5/1 có về nhà không?”
“…”
Cuối tháng bốn Quý Minh Thần sẽ đến Đông Kinh tham gia giao lưu học thuật, sau kỳ nghỉ 5/1 sẽ trở về.
Tư Ninh dự định kỳ nghỉ này sẽ ở cùng Đông An Quân một ngày.
“Nếu không thì năm nay ở yên đi.” Tư Ninh nói, “Bạn cùng phòng của con cũng không về.”
Trình Mạn ở đầu bên kia lâm vào trầm mặc.
Tư Ninh không khỏi chột dạ, nghĩ nếu không thì thừa nhận mình đang yêu đương?
Còn đang rối rắm, Trình Mạn đã đồng ý: “Tự con nắm chắc là được, nhưng nghỉ hè nhất định phải về nhà.”