Thư Tình

Chương 40: Thư tình


Đọc truyện Thư Tình – Chương 40: Thư tình

“Ninh Ninh, thầy Quý tới.”
 
Dì Trương xách đồ chuẩn bị cho Tư Ninh đem theo ra tới cửa phát hiện cô vẫn còn ngồi ở sô pha.
 
“Ninh Ninh à, Ninh Ninh?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tư Ninh như vừa sực tỉnh trong cơn mơ, đứng dậy: “Đây ạ.”
 
Dì Trương nói: “Từ sáng tới giờ cứ hồn vía lên mây, sao vậy con?”
 
“Không sao ạ.” Tư Ninh hơi cúi đầu: “Hôm qua ngủ hơi muộn.”
 
Dì Trương cười: “Vậy lát lên máy bay ngủ bù. Đừng để mệt quá. Trong chỗ đồ này ngoài thịt kho dì nấu cho con ra còn có một ít đồ bổ mẹ con đi công tác mua về, con mang tới trường nhớ phải ăn đó.”
 
“Dạ vâng, dì yên tâm ạ.”
 
Dì Trương mở cửa, Quý Minh Thần đứng ở sân trước.
 
Bất ngờ không kịp chuẩn bị tinh thần bắt gặp ánh mắt anh nhìn mình, trái tim Tư Ninh đột nhiên đập mạnh một nhịp, cô cuống quít cúi đầu xuống.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Minh Thần bước tới: “Để tôi cầm cho.”
 
“Làm phiền thầy.” Dì Trương nói: “Hai người đi đường nhớ chú ý an toàn, thượng lộ bình an nhé.”
 
*
 
Lần này ra sân bay, vốn sắp xếp Trình Hàng đi tiễn.
 
Nhưng hôm qua Trình Hàng và Bùi Trác uống không ít, sáng nay dậy được mới là lạ, cho nên Quý Minh Thần bắt xe đi tới đây.
 
Tư Ninh vừa lên xe là ngủ luôn.
 
Quý Minh Thần thấy cô như vậy, mỉm cười, phối hợp theo ý cô.
 
Trên thực tế, Tư Ninh đâu ngủ nổi!
 
Lời tối qua Quý Minh Thần nói như thể khắc trong đầu cô, không gạt đi được.
 
… Anh không từ bỏ.
 
… Anh phải cố gắng hơn gấp bội để được đối phương chấp nhận.
 
Dù Tư Ninh có ngu ngốc đến mấy về mặt tình cảm thì cũng vẫn hiểu ý Quý Minh Thần.
 
Chỉ có điều, đây là sự thật sao?
 
Không phải lại là mơ mộng hão huyền của cô chứ?
 
Két…
 
Xe bỗng thắng gấp.
 
Tư Ninh không đề phòng, lao người về trước theo quán tính, suýt cụng đầu vào ghế trước, may được Quý Minh Thần kéo về.
 
“Không sao chứ?”
 
Tư Ninh cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay nắm chặt cánh tay cô của Quý Minh Thần.
 
Họ ở rất gần nhau, mùi hương tuyết tùng thanh mát trầm lắng kia làm tim cô loạn nhịp.
 
“Xin lỗi.” Bác tài xin lỗi: “Vừa rồi có một shipper lao ra đường, tôi không kịp tránh.”
 
Tư Ninh nhìn chằm chằm phần cằm sắc sảo của người đàn ông.
 
Hai giây sau, cô hoàn hồn.

 
Cô vặn cánh tay tránh khỏi tay anh, dịch người ra ngoài, nói nhỏ: “Em không sao, cám ơn.”
 
Quý Minh Thần bặm môi, đưa cho cô một thanh sô cô la, nói với bác tài: “Không sao. Bác lái chậm một chút, thời gian còn thoải mái.”
 
Xe tiếp tục chạy bon bon.
 
Tư Ninh không muốn mất tự nhiên như thế này, làm vậy có vẻ như cô không phóng khoáng.
 
Nhưng bảo nói chuyện thì cô lại không biết nói gì cho phải.
 
Tại sao Quý Minh Thần không nói gì?
 
Cô hơi bực Quý Minh Thần không được việc, nghĩ bụng ngồi nghịch điện thoại cho rồi, thì lại nghe anh nói…
 
“Xem điện thoại trên xe dễ chóng mặt.”
 
“…”
 
Thôi, anh đừng nói chuyện thì hơn, hễ nói là lại giọng bề trên.
 
Tư Ninh nhấp vào Weibo, ngang nhiên ngồi lướt.
 
Quý Minh Thần cười bất đắc dĩ, hỏi chuyện khác: “Sắp tết dương rồi, em có dự định gì không?”
 
“Có thể có dự định gì ạ?” Tư Ninh lẩm bẩm: “Chẳng phải chỉ được nghỉ một ngày thôi sao? Sắp cuối kỳ rồi, em phải ôn tập.”
 
Quý Minh Thần nghĩ ngợi, hỏi: “Vậy hôm 31 em có thời gian không?”
 
“Hôm 31 hội sinh viên tổ chức tiệc mừng năm mới, em bận tới tận tối muộn.”
 
Rất nhiều người không hài lòng với truyền thống tổ chức liên hoan vào ngày 31 hằng năm của hội sinh viên.
 
Dù sao 31 cũng là ngày cuối cùng của năm, còn quan trọng hơn ngày mồng 1, vậy mà còn phải lãng phí cả tối ở trường.
 
Có điều Tư Ninh thì đỡ hơn, dù sao có tổ chức liên hoan hay không thì cô đều ở trong ký túc.
 
“Có thể xong trước 10 giờ không?”
 
Tư Ninh nghe ra ý của Quý Minh Thần, cô muốn nói là có thể.
 
Lời đến khóe môi lại trở thành: “Không nói trước được.”
 
“Vậy tôi tới đó chờ em được chứ?” Quý Minh Thần cười nói: “Nếu kết thúc sớm, chúng ta cùng nhau đón năm mới.”
 
“…”
 
Thật sự là cùng nhau đón năm mới.
 
Không biết xuất phát từ tâm lý thế nào, rõ ràng Tư Ninh bằng lòng nhưng lại ma xui quỷ khiến nói: “Để tới lúc đó xem sao.”
 
*
 
Quý Minh Thần đưa Tư Ninh về tới dưới ký túc xá.
 
Biết cô còn cần thời gian, Quý Minh Thần không nói gì nhiều, chỉ dặn dò đôi câu như thường lệ rồi đi.
 
Ký túc xá Đại học Công nghệ cách Học viện Y học Hoa Thành không xa, đi bộ hết khoảng hai mươi phút.
 
Không vội chuyện gì nên Quý Minh Thần chọn đi bộ về.
 
Anh không chú ý thấy có người bám đuôi theo anh, về tới tận tiểu khu ký túc xá mới nghe thấy giọng nói ác mộng đó.
 
“Cuộc sống tốt phết nhỉ.”
 
Quý Minh Thần dừng bước, quay đầu lại thấy Quý Minh Tình.
 

Từ khi Quý Minh Tình nghe mẹ cô ta là Hứa Hồng nói bà ta gặp được Quý Minh Thần thì thỉnh thoảng lại tới bên làng đại học bên này chờ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.co – Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Quả nhiên bị cô ta tóm được.
 
“Đã tới tận đây rồi, anh không mời em họ anh lên ngồi một chút à?”
 
Lớp phấn trên mặt Quý Minh Tình rất dày, cô ta cười một tiếng, nếp nhăn như vết rạn toác ra khiến người ta thấy buồn nôn.
 
Quý Minh Thần lạnh lùng nói: “Không cần thiết phải thế.”
 
Nghe vậy, Quý Minh Tình cũng không ép buộc, đi thẳng vào vấn đề: “Nếu anh họ không muốn, vậy em nghe theo anh vậy. Có điều lâu rồi không gặp nhau, anh họ không định tặng cho em chút quà gặp mặt à?”
 
“Quà gặp mặt?” Quý Minh Thần cảm thấy buồn cười: “Đưa cô tới đồn công an?”
 
Nụ cười giả vờ của Quý Minh Tình lập tức bốc hơi.
 
Cô ta lộ ra bộ mặt thật, chanh chua ra mặt: “Anh có tư cách gì nói câu này? Nếu không phải tại ba anh thì ba tôi có bị người ta đánh què thành người tàn phế không?”
 
“Tàn phế? Thế ít ra vẫn còn sống.” Quý Minh Thần nói: “Ba tôi thậm chí không sống nổi.”
 
Lời này hoàn toàn không thức tỉnh nổi lương tri của Quý Minh Tình, trái lại cô ta còn giở giọng mỉa mai: “Bác cả chết phải trách anh. Nếu không phải tại anh khăng khăng đòi đi trại hè gì đó thì chắc chắn bác đã đưa tiền rồi, chẳng ai bị làm sao cả.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.co – Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Quý Minh Thần nắm chặt tay, chẳng muốn nhìn bộ mặt này của Quý Minh Tình thêm một lần nào.
 
Để vòi được tiền, cả nhà này sẵn sàng đổi trắng thay đen.
 
Anh chẳng buồn phí nước bọt, quay người bỏ đi.
 
Quý Minh Tình không đuổi theo, bỗng nhiên lại hỏi: “Cô bé vừa rồi đi cùng với anh là ai thế?”
 
Quý Minh Thần sững người.
 
Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn Quý Minh Tình: “Cô muốn làm gì?”
 
“Không làm gì cả.” Quý Minh Tình nói: “Chỉ nhắc nhở anh một câu thôi, loại như anh thì tốt hơn hết là đừng đi gây họa cho một cô gái tốt như vậy.”
 
“Dù sao cũng chẳng ai muốn có một anh bạn trai có mẹ bị thần kinh đâu.”
 
Quý Minh Tình cười đắc ý, tâm trạng rất tốt, phẩy tay bỏ đi.
 
Quý Minh Thần đứng sững người tại chỗ một lúc rồi mới đi tiếp.
 
Về đến nhà, anh nhận được tin nhắn Wechat của Tư Ninh.
 
Cô nói cô cảm thấy đón năm mới hẳn là rất mới mẻ, thử một lần cũng được.
 
Lại khẩu thị tâm phi.
 
Quý Minh Thần muốn cười nhưng không cười nổi.
 
Anh theo đuổi Tư Ninh xuất phát từ tình cảm thật lòng, chưa từng nghĩ tới chuyện khác.
 
Nhưng lời Quý Minh Tình vừa nói khiến anh đau nhói, anh không khỏi nghĩ, có phải mình quá ích kỷ không?
 
Tình hình của anh có lẽ đúng là gánh nặng với Tư Ninh.
 
*
 
Ngày 31 tháng 12.
 
Ngày cuối cùng của năm cũ.
 
Từ đầu giờ chiều, viện y học không xếp lịch giảng dạy.

 
Tư Ninh ăn cơm trưa xong thì tới hỗ trợ cho hội sinh viên.
 
Ngoài kiểm kê đạo cụ, làm công tác điều phối, quản lý sinh viên năm nhất, do thiếu người, cô còn phải trang điểm cho diễn viên.
 
Lúc Lương Văn Tự tới gặp cô, tay cô đang dính đầy phấn má, bận choáng váng đầu óc.
 
“Đàn anh, chuyện gì?”
 
Lương Văn Tự nhìn Tư Ninh, cô mặc rất giản dị, quần jean, áo len màu vàng nhạt, ở giữa các sinh viên ăn mặc trang phục diễn bắt mắt, cô lại nổi bật hơn họ nhiều.
 
Anh ta nói: “Chỉ tới nhắc em điệu waltz là tiết mục mở màn, em nhớ chú ý thời gian để chuẩn bị cho tốt.”
 
“Được, em biết rồi.”
 
Tư Ninh muốn đi tiếp tục công việc, Lương Văn Tự lại gọi cô lại, khuôn mặt trắng trẻo đỏ ửng.
 
“Còn chuyện gì nữa?”
 
Lương Văn Tự muốn nói lại thôi, đúng lúc này, trưởng ban truyền thông gọi anh ta, anh ta đi mất.
 
Tư Ninh không nghĩ nhiều, cần làm cái gì thì vẫn làm cái đó.
 
Còn Lương Văn Tự gần như đi một bước ngoái đầu ba lần thì bị các bạn học trêu chọc là trai trẻ ngây thơ.
 
“Tối nay chắc chắn sẽ cưa đổ.” Bạn học nói: “Cậu đừng căng thẳng.”
 
Một bạn học khác cũng nói: “Phải đấy. Con gái hay thẹn, còn phù phiếm nữa. Cậu làm thật hoành tráng, tụi con gái thấy lãng mạn, chẳng lẽ còn không chịu nhận lời hay sao?”
 
Lương Văn Tự cảm thấy có lý, thở phào.
 
Anh ta ngước nhìn lên, thấy Quý Minh Thần đang quanh quẩn bên ngoài bậc thềm của tòa nhà giảng đường.
 
Quý Minh Thần nhận lời tới đón Tư Ninh.
 
Anh hỏi mấy giờ.
 
Tư Ninh chỉ nói tiệc tối bắt đầu lúc sáu giờ rưỡi.
 
Cho nên anh đến sớm nhưng không làm phiền, kẻo lúc cô bé nghĩ tới anh mà không nhìn thấy lại giận.
 
Quý Minh Thần hỏi sinh viên địa điểm tổ chức buổi liên hoan, anh đứng chờ ở cửa ra vào.
 
Lúc Lương Văn Tự tới nói chuyện với anh, anh còn tưởng là không cho phép người ngoài xem buổi liên hoan, không ngờ người này tới là vì Tư Ninh.
 
“Chào anh.” Lương Văn Tự nói: “Trước đây tôi từng gặp anh đón Tư Ninh ở dưới ký túc xá, xin hỏi anh là gì của Tư Ninh?”
 
Quý Minh Thần đánh giá sơ lược nam sinh viên trước mặt.
 
Đẹp trai, ôn hòa, hào hoa, phong nhã, rất phù hợp tiêu chuẩn hot boy của trường. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.co – Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Quý Minh Thần không chấp thái độ thiếu lịch sự của anh ta, đáp: “Cậu là bạn của Tư Ninh trong hội sinh viên phải không, tôi…”
 
“Tôi là bạn trai của Tư Ninh.”
 
“Cái gì?”
 
Tư Ninh mới vừa xong việc.
 
Chưa kịp uống ngụm nước đã nhận được điện thoại của giáo viên.
 
Ba tháng trước, giáo viên của Tư Ninh muốn tiêm thuốc gây tê cho một người bệnh gần 9 tuổi.
 
Bệnh nhân này là thiên tài violon.
 
Do tay bị thương ngoài ý muốn, ba mẹ của đứa trẻ nghe nói gây tê cục bộ cho tay sẽ ảnh hưởng tới độ linh hoạt của tay nên nhờ rất nhiều người, cuối cùng mời giáo viên của Tư Ninh ra trận.
 
Sau khi nghe nói chuyện này, Tư Ninh hết sức quan tâm.
 
Giáo viên hỏi nguyên nhân, nghe xong rất vui mừng, thường xuyên thảo luận với Tư Ninh về trường hợp này, Tư Ninh học hỏi được rất nhiều.
 
Cuộc gọi này của giáo viên là để nói cho Tư Ninh biết: Tay của đứa trẻ không hề bị ảnh hưởng chút nào, vẫn có thể kéo đàn hết sức tự nhiên.
 
Tư Ninh rất mừng,
 
Còn mừng hơn mình gặp dữ hóa lành.
 

Cô lập tức muốn chia sẻ tin này với Quý Minh Thần.
 
Không ngờ vừa ra khỏi phòng học đã gặp anh.
 
Cô chạy về phía anh.
 
Nhưng sau đó thấy sinh viên đi qua đi lại xung quanh lại cảm thấy không ổn.
 
Quý Minh Thần đã chịu nhiều chỉ trích vì chọn Đại học Công nghệ thay vì Đại học Hoa Thành, nếu để người khác suy đoán anh có quan hệ gì đó với sinh viên thì chưa biết chừng sẽ gây ra thêm tin đồn gì nữa.
 
Tư Ninh vội vàng giấu giếm sự mừng rỡ, bình tĩnh đi tới đó.
 
Lương Văn Tự cũng đang ở đó, cô không được ngay thẳng lắm, dùng đối phương làm lá chắn, đứng bên cạnh Lương Văn Tự.
 
“Đàn anh cũng quen biết thầy Quý à?”
 
Tư Ninh không dám nhìn Quý Minh Thần nên nhìn Lương Văn Tự.
 
Lương Văn Tự cười: “Đây là bạn em à?”
 
Chữ “bạn” này không hiểu sao làm Tư Ninh thấy mặt nóng bừng.
 
Cô lắc đầu: “Trước đây thầy Quý từng dạy em lập trình, là thầy của em.”
 
Quý Minh Thần: “…”
 
“Hóa ra là vậy.” Lương Văn Tự nhìn về phía Quý Minh Thần, khó nén ý cười: “Thầy Quý, chào anh.”
 
Bàn tay Quý Minh Thần đút trong túi nắm chặt thành quyền.
 
Thái độ của cô như vậy là lo người khác biết anh là ai sao?
 
Quý Minh Thần bỗng chốc mất khả năng tư duy logic, một lúc lâu sau anh mới kìm nén được bản thân không hỏi ra đủ thắc mắc trong lòng, giữ vững phong độ của mình. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.co – Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Chào cậu.” Giọng anh khàn khàn: “Quý Minh Thần.”
 
Lương Văn Tự yên tâm, thái độ thân thiện hơn hẳn, hỏi thăm Quý Minh Thần dạy học ở đâu.
 
Tư Ninh bị bạn học gọi đi, lại phải bận tiếp. 
 
Trước khi đi, cô muốn nhìn Quý Minh Thần một cái nhưng nhịn được.
 
Dù sao buổi tối họ cũng sẽ cùng đón năm mới với nhau.
 
Sau khi Tư Ninh đi khỏi, Quý Minh Thần nhìn về phía Lương Văn Tự, lạnh giọng cảnh cáo: “Chuyện không phải sự thật thì đừng ăn nói lung tung.”
 
Lương Văn Tự xấu hổ nhưng trong lòng lại không phục.
 
Vừa rồi anh ta nói dối.
 
Nhưng vậy thì sao? Dù sao qua đêm nay, chắc chắn Tư Ninh sẽ là bạn gái của anh ta.
 
“Chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, Tư Ninh không giận tôi đâu.” Lương Văn Tự không coi đây là vấn đề: “Thầy Quý cũng muốn xem liên hoan à? Vậy mời tự nhiên.”
 
Lương Văn Tự cười một tiếng đầy tự tin.
 
Điều kiện ngoại hình của anh ta có lẽ kém hơn người đàn ông trước mắt một chút nhưng anh ta trẻ hơn đối phương, đây chính là lợi thế.
 
Mười lăm phút sau, tiệc tối chính thức bắt đầu.
 
Mở màn là điệu waltz của chủ tịch và các trưởng ban.
 
Các sinh viên xem trai xinh gái đẹp kết đôi nhảy với nhau liên tục hoan hô.
 
Quý Minh Thần đứng trong góc nhỏ xem Tư Ninh và Lương Văn Tự nhảy với nhau, cô cười rất vui vẻ.
 
Cô tươi trẻ, phóng khoáng, sáng chói như vậy.
 
Dường như chỉ có một sinh mệnh cũng trẻ trung như vậy mới xứng với cô.
 
Quý Minh Thần vốn định hôm nay sẽ nói cho Tư Ninh biết tình hình của mẹ anh nhưng giờ không thể nói ra miệng nổi.
 
Quý Minh Thần khép hờ mắt.
 
Một lát sau, lặng lẽ rời đi.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.