Đọc truyện Thư Tình – Chương 39: Thư tình
Thời gian chớp mắt đã tới cuối tháng mười hai.
Năm nay sắp sửa kết thúc, phố lớn ngõ nhỏ được trang hoàng để đón mừng năm mới, không khí hân hoan tràn ngập khắp nơi.
Tư Ninh thu thập sơ qua chiếc túi nhỏ, sau đó xuất phát tới sân bay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trình Hàng nhắn Wechat dặn cô trước lúc lên máy bay thì báo một tiếng để anh ấy đi đón họ tới thẳng khách sạn.
Tư Ninh nhắn lại xong, Quý Minh Thần cũng nhắn Wechat tới.
Cô chào đám bạn cùng phòng, xách túi rời đi.
Xe taxi đậu ở cổng ký túc xá, Quý Minh Thần đứng bên ngoài xe.
Người đàn ông có dáng vóc thẳng tắp, khí chất xuất chúng.
Vì đi dự đám cưới, sự kiện có phần nghiêm túc nên anh cố ý thắt một chiếc cà vạt màu xám phối với áo sơ mi quần âu dài màu đen, khí thế tài giỏi lạnh lùng đập vào mắt.
Các sinh viên nữ đỏ mặt bàn tán khen anh rất đẹp trai bị Tư Ninh nghe thấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tư Ninh hơi bĩu môi, chẳng thế còn gì.
Kết quả vừa nhìn thấy anh, cô sững ra.
Nhìn thấy Quý Minh Thần, Tư Ninh xem như biết thế nào là “Anh tuấn” – Khí khái anh hùng hừng hực, tuấn tú phi phàm.
Ừm, cách miêu tả rất buồn nôn.
Nhưng sự thật chính là như vậy.
“Đã mang đủ đồ theo rồi chứ?”
Quý Minh Thần bước tới đón cô, tự nhiên nhận lấy túi từ tay Tư Ninh.
Tư Ninh liếc nhìn anh nhìn một cái, lẩm bẩm: “Chỉ ở đó một tối rồi về, đâu cần mang gì.”
Quý Minh Thần cười, mở cửa xe cho cô.
Cảnh này bị Lương Văn Tự và các bạn trong hội sinh viên nhìn thấy. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.co – Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Các bạn nhìn nhau, trong lòng thầm thắc mắc Tư Ninh vẫn chưa thành đôi với Lương Văn Tự sao?
Không phải chứ, lúc nào Lương Văn Tự cũng quản lý Tư Ninh.
“Anh biết người đàn ông đó không?” Bạn học hỏi.
Sắc mặt Lương Văn Tự u ám, đầu ngón tay sắp cắm vào trong quyển sách đang cầm trên tay.
Một lát sau, anh ta nói: “Chắc là bạn ngoài trường của Tư Ninh.”
Xe rời khỏi học viện Y học Hoa Thành, chạy ra đường cao tốc.
Tư Ninh còn tưởng sẽ đi vòng qua thành phố một chút rồi mới vào cao tốc, vốn cô còn định mua McDonalds, chuyến này không được rồi.
Cô mím môi, lúc này, cô ngửi thấy mùi thơm.
Bánh rót trứng gà!
Quý Minh Thần đưa cho Tư Ninh một chiếc túi nhỏ, bên trong ngoài bánh rót trứng gà nóng hôi hổi còn có sữa sô cô la nóng và dâu tây ở trong hộp bảo quản.
“Nhanh nhất cũng phải một tiếng mới tới sân bay.” Anh nói: “Cứ ăn từ từ.”
Tư Ninh cười nhận lấy nó, nghĩ đến gì đó lại ngồi lục túi.
Từ khi học y, cô cũng có “bệnh nghề nghiệp”…
Trước khi ăn cơm, nhất định phải lau tay bằng khăn ướt, nếu không thì sẽ thấy khó chịu toàn thân.
Nhưng vì hôm nay tạm thời đổi sang túi nhỏ nên cô quên bỏ khăn ướt vào túi.
Tư Ninh nhíu mày, lúc này, trước mắt lại xuất hiện một gói khăn ướt.
“…”
Sao thứ gì cũng được anh chuẩn bị đủ hết vậy.
“Cô có phúc thật đấy.” Bác tài nói xen vào: “Bạn trai thật chu đáo.”
“Không phải! Bọn cháu không phải!” Mặt Tư Ninh nóng bừng, cô lập tức giải thích: “Chú đừng… Đây là thầy cháu.”
“Thầy?!”
Bác tài ngoài năm mươi tuổi, xem như đã chớm cao tuổi, tương đối truyền thống.
Trong mắt ông ấy thì vẫn khá khó chấp nhận chuyện thầy trò yêu nhau, ánh mắt tán thưởng với Quý Minh Thần lập tức thay đổi.
Quý Minh Thần không hề biến sắc, cắm ống hút vào hộp sữa bò, đưa cho Tư Ninh, thản nhiên nói: “Chẳng phải chỉ dạy lập trình cho em mấy tháng thôi sao? Em còn chưa gọi thầy tiếng nào.”
“…”
Thôi, ăn bánh vậy.
Nghe thấy là “lập trình”, bác tài hỏi: “Có phải là lớp ngoại khóa không?”
“Ừm, kiểu vậy.” Quý Minh Thần nói.
Bác tài đã hiểu.
Thế chẳng phải là quan hệ thuê mướn sao? Một bên trả tiền, bên kia làm việc.
“Hóa ra là vậy.” Lái xe cười nói: “Tôi có người họ hàng có con đi học thêm tiếng Anh ở ngoài, cuối cùng lấy luôn người nước ngoài! Giờ đã có thẻ xanh rồi.”
Quý Minh Thần gật đầu, nhìn Tư Ninh một cái: “Đây là duyên phận.”
“…”
“Phải đấy! Đi dạy tiếng Anh nên mới quen biết nhau.”
Tư Ninh nghe vậy xấu hổ chết đi được, thậm chí muốn nhảy xuống xe. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.co – Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Điều an ủi duy nhất là bánh rót trứng gà rất ngon, không giống bánh bán ở quán ven đường cô hay ăn, bánh này không cho nhiều dầu nhưng vẫn rất mềm.
Tư Ninh ăn hơi nghẹn, muốn uống ngụm nước.
Quý Minh Thần lại dường như đã dự đoán được từ trước, vặn sẵn nắp đưa cho cô, còn nói: “Hơi lạnh, uống chậm một chút.”
“…”
Nói anh là thầy bói anh còn chối.
Tư Ninh quay đầu đi chỗ khác: “Ai bảo em muốn uống?”
Quý Minh Thần cười, vặn nắp lại, để cạnh tay cô.
Tới tận lúc lên máy bay, Tư Ninh vẫn không hề để ý tới Quý Minh Thần một chút nào.
Một là cô không biết nên làm thế nào đối mặt với anh như bình thường, hai là sắp thi, tối qua cô thức học bài tới hai giờ sáng nên bây giờ cơn buồn ngủ kéo tới.
“Ngủ đi.”
Quý Minh Thần phiền tiếp viên hàng không lấy giúp anh chiếc chăn.
“Đến nơi tôi gọi em.” Anh nói.
Tư Ninh lựa tư thế thoải mái, nhanh chóng ngủ thiếp đi, còn nằm mơ.
Trong mơ, cô trở lại tuổi mười sáu.
Sau khi biết Quý Minh Thần phải ra nước ngoài, cô cố lấy dũng khí tỏ tình với Quý Minh Thần.
Quý Minh Thần nói tuổi cô còn quá nhỏ, chờ một chút, tới mười tám tuổi trưởng thành rồi lại tới tìm anh sau.
Hằng ngày Tư Ninh đều mong mình trưởng thành.
Vậy mà hôm sinh nhật mười tám tuổi của cô, Quý Minh Thần lại tới dự tiệc sinh nhật của cô cùng với một nữ sinh, anh nói với cô đó là vợ anh…
Tư Ninh lập tức tỉnh lại.
Quý Minh Thần nhận ra, để sách đang cầm trên tay xuống, hỏi han: “Sao vậy?”
Tư Ninh không nói gì, sắc mặt rất tệ.
Cảnh tượng trong mơ rất thật, bao gồm cả vẻ mặt dịu dàng khi Quý Minh Thần kéo “vợ” anh và sự nhụt chí nản lòng của cô lúc ấy. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.co – Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mơ thấy ác mộng à?” Quý Minh Thần đưa cho cô một viên kẹo sữa: “Giấc mơ đều là giả thôi, không cần…”
Tư Ninh bỗng nhiên quay đầu nhìn anh, mắt đỏ hoe, nói một tiếng: “Lừa đảo.”
“…”
“Đồ tồi.”
“…”
Dáng vẻ tủi thân đáng thương đó của cô cộng thêm hai nội dung “lên án” này khiến mọi người xung quanh đồng loạt nhìn về phía Quý Minh Thần.
Quý Minh Thần ít khi gặp phải tình huống này, bỗng chốc không kịp phản ứng.
Tới tận khi Tư Ninh sắp trào nước mắt, anh mới hoàn hồn: “Giận tôi à?”
Tư Ninh khịt mũi, ép nước mắt chảy vào trong, xoay mặt đi, không để ý tới anh.
Quý Minh Thần bất đắc dĩ cười một tiếng, kéo chăn lên cho cô.
Tư Ninh gạt xuống.
Anh lại kéo lên, cô lại gạt xuống.
Điều hoà trên máy bay lạnh như thế, cô muốn bị ốm sao?
“Tư Ninh.” Quý Minh Thần khẽ nói: “Nghe lời.”
Tư Ninh bĩu môi: “Còn quát.”
“…”
*
Rời sân bay, Tư Ninh hội họp với Trình Hàng.
Cách lễ cưới không còn nhiều thời gian.
Trình Hàng chở họ tới khách sạn rồi đi tìm Bùi Trác đi bận việc, có cả đống bạn đang chờ được tiếp đón.
Tư Ninh nói: “Đều là bạn, sao thầy không giúp?”
Giọng nói ấy như thể đang nói: Thầy không thấy ngại khi tự xưng là bạn của Trương Chí Hiên sao?
Quý Minh Thần chịu thua chút xấu tính vặt vãnh của cô gái này.
Càng không cách nào giải thích rằng, thấy cô như vậy, anh nhìn kiểu gì cũng thấy thích. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.co – Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước đây tự mâu thuẫn đáng yêu, giờ hoàn toàn làm gì cũng đáng yêu.
“Hôm nay em không trách mắng tôi không được đúng không?” Quý Minh Thần cười: “Vậy em trách mắng đi, chỉ cần em nguôi giận là được.”
“…”
“Hoặc là nói tôi nghe xem em mơ thấy gì?”
Tư Ninh hừ một tiếng: “Ai thèm để ý tới thầy.” Nói rồi bỏ đi.
Quý Minh Thần đi theo cô.
Hai người không rầy rà, đi thẳng tới chỗ ký tên bên ngoài sảnh tiệc.
Quý Minh Thần nhận được một cuộc gọi công việc, đứng nói chuyện điện thoại mãi.
Tư Ninh bực mình vì chờ anh, nhưng không chờ, bỏ anh lại đây cũng không ổn, cô bèn ký thay anh luôn, dẫn anh đi vào luôn là được.
Quý Minh Thần nhận ra Tư Ninh đã đợi tới độ sốt ruột.
Anh vốn định nói thêm vài câu nữa là sẽ cúp máy, không ngờ lại thấy cô hỏi mượn bút của nhân viên lễ tân, sau đó cúi người ký tên anh vào sổ.
“Minh Thần, anh tiếp đoàn đại biểu của Đức nhé.”
“…”
“Tôi biết bình thường anh cũng bận lắm nhưng trưởng đoàn phía đối phương quen biết anh, biết anh ở… Minh Thần? Anh có đang nghe không đấy?”
Quý Minh Thần hoàn hồn, nói: “Xin lỗi chủ nhiệm. Tôi sẽ gọi lại cho anh sau.”
Anh tới bên cạnh Tư Ninh, Tư Ninh quay đầu: “Gọi xong rồi à? Vậy vào thôi.”
Quý Minh Thần gật đầu nhưng không nhúc nhích.
Anh nhìn chữ ký “Quý Minh Thần” trong sổ.
Giống y hệt.
Giống y hệt nét chữ của anh.
Những suy đoán kia, cuối cùng cũng được làm sáng tỏ vào thời khắc này.