Đọc truyện Thư Tình – Chương 41: Thư tình
Tiệc tối mở màn, Tư Ninh càng bận rộn hơn.
Cô chịu trách nhiệm phần dẫn giữa các tiết mục, cổ họng khô sắp bốc khói tới nơi, căn bản không có thời gian nghĩ tới chuyện Quý Minh Thần còn đang ở bên ngoài.
Cho dù có nghĩ đến thì cô cũng sẽ cảm thấy nên giữ khoảng cách thì hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Minh Thần là giáo viên, danh dự quan trọng.
Không cần phải gấp gáp nhất thời, dù sao họ cũng sẽ cùng đón năm mới cùng nhau.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tư Ninh thấy ngọt ngào.
Lúc gần chín giờ, buổi tiệc tối chuẩn bị tới hồi kết thúc.
Cuối cùng Tư Ninh cũng sắp hoàn thành nhiệm vụ tốt đẹp.
Cô lấy điện thoại ra định nhắn Wechat cho Quý Minh Thần thì bị một sinh viên năm nhất kéo ra khỏi cánh gà.
Tư Ninh còn tưởng là tiết mục cuối xảy ra sơ sót gì, kết quả cô đi ra, cả sảnh lập tức hò reo, dải giấy màu bắn đầy người cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đợi cô nhìn thấy rõ đằng trước thì thấy Lương Văn Tự ôm một bó hồng to nhìn cô đầy tình cảm.
“Tư Ninh.”
Lương Văn Tự cầm microphone: “Xin em đồng ý làm bạn gái của anh.”
Các sinh viên hò reo, đồng thanh hô đồng ý, đồng ý, đồng ý.
Tư Ninh buồn bực, cô cảm thấy tức giận.
Cô nặng mặt, chẳng muốn thừa lời tiếng nào, gạt mọi người ra định đi.
Bạn của Lương Văn Tự ngăn cô lại, cười đầy vui vẻ: “Tư Ninh, đừng xấu hổ. Mau trả lời Văn Tự đi!”
“Đúng vậy, đồng ý đi.” Có người nói: “Để chuẩn bị cho chuyện này, đàn anh còn bị chủ nhiệm phê bình đó. Chân thành biết bao!”
Tất cả mọi người cứ như thể đã bàn xong sẵn với nhau, ai nấy đều bảo Tư Ninh đồng ý.
Đồng ý gì cơ?
Là bọn họ ấm đầu hay là cô không bình thường?
Trước nay, cô chưa từng thể hiện với Lương Văn Tự mình có ý với anh ta, hai người chỉ tiếp xúc với nhau vì chuyện của hội sinh viên. Tại sao bỗng nhiên anh ta tỏ tình phô trương như vậy thì cô phải đồng ý?
Anh ta là ai chứ!
Tư Ninh chẳng phải hạng dễ bị bắt nạt, đã vậy thì đừng mong ai giữ thể diện cho ai.
Cô hỏi mượn một cái microphone, đáp: “Đàn anh Lương, cám ơn tình cảm của anh. Em không đồng ý.”
Mọi người thấy vẻ mặt của Tư Ninh không giống nói đùa.
Đám đông reo hò ồn ào chuyển sang xì xầm xôn xao, bàn tán ầm ĩ.
Lương Văn Tự bước xuống sân khâu, đi tới trước mặt Tư Ninh, hỏi cô: “Vì sao?”
“Không vì sao cả.” Tư Ninh nói: “Thậm chí, em không hiểu vì sao anh lại làm như vậy.”
“Anh thích em, em không nhận ra sao?”
“Vậy em không thích anh, anh không thấy sao?”
Có người không nhịn được bật cười một tiếng, Lương Văn Tự nghe thấy, mặt sầm lại như trời sắp đổ mưa.
Tư Ninh không hề cảm thấy mình làm gì sai.
Muốn được giữ thể diện, muốn được tôn trọng thì trước hết phải tôn trọng người khác, nếu không đừng trách người khác không nể mặt.
Tư Ninh trả mic lại, định bỏ đi.
Lương Văn Tự lại hỏi: “Rốt cuộc là vì sao? Dù sao em cũng phải cho anh một lý do chứ.”
Bạn của Lương Văn Tự nói tiếp: “Đúng vậy. Không phải em vẫn luôn cười nói với Văn Tự ở hội sinh viên sao? Làm hoành tráng thế này rồi em còn không hài lòng sao? Giả vờ giả vịt cái gì nữa.”
Các sinh viên đều nhìn Tư Ninh, không ít người đồng ý với câu này. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.co – Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù sao Lương Văn Tự vừa có ngoại hình lại có thành tích chuyên ngành tốt, hơn nữa còn là chủ tịch hội sinh viên khóa sau, có gì không xứng với Tư Ninh đâu?
Tư Ninh có xinh đến đâu cũng không thể đòi hỏi quá đáng được đúng không?
Tư Ninh chịu đựng ác ý, ổn định lại cảm xúc, nói với Lương Văn Tự: “Có phải em cho anh một lý do thì chuyện này sẽ kết thúc phải không?”
“Em cứ nói lý do đi đã.”
“Được.”
Tư Ninh hít sâu, lại hỏi mượn lại mic.
Cô nói năng rõ ràng, rành mạch: “Em có người yêu rồi.”
“Từ năm mười sáu tuổi đến giờ, em chỉ yêu anh ấy.”
*
Tư Ninh một mình rời khỏi tòa nhà giảng đường.
Cả người cô run lên, gió lạnh lùa vào người cũng không biết.
Cô làm gì vậy?
Mọi người nói cô giả vờ, nói cô đùa bỡn tình cảm của Lương Văn Tự?
Tư Ninh dụi mắt, nhớ tới Quý Minh Thần, trong lòng lại run lên.
Anh không nhìn thấy chứ?
Tư Ninh vội lấy điện thoại ra định giải thích thì thấy Quý Minh Thần gửi cho cô một tin nhắn Wechat.
Quý lừa đảo: [Có việc đột xuất, không thể cùng đón năm mới. Về tới ký túc thì nói với tôi một tiếng. Nếu đi ra ngoài chơi với bạn thì nhất định phải chú ý an toàn.]
Hóa ra anh đi từ trước rồi.
Giây phút đó, cảm giác tủi thân bốc lên não.
Rốt cuộc, Tư Ninh không kìm nổi, ngồi xổm xuống đất bật khóc…
May là nhóm Lương Văn Văn ở ký túc xá nghe người ta nói chuyện này, không yên tâm nên ra ngoài tìm Tư Ninh.
Họ đưa Tư Ninh về ký túc xá.
Lương Văn Văn rất thấu hiểu Tư Ninh, đập bàn nói: “Cái quái gì vậy? Thứ đàn ông bình thường mà lại rõ tự tin! Uổng công trước đây tớ còn thấy có duyên vì cùng họ với anh ta. Khỉ gió!”
“Ninh Ninh, đừng tức giận.” Đoạn Hiểu Nam an ủi: “Có một số người không hề biết quan tâm cảm nhận của người khác. Bực tức vì chuyện này chỉ thiệt thân.”
Tư Ninh lau sạch nước mắt, nói không sao, để cô yên tĩnh là được.
Trương Lâm im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng: “Tư Ninh, tôi cảm thấy cậu cũng có trách nhiệm trong chuyện này đó.”
Bầu không khí trong ký túc xá đông cứng lại.
“Cậu nói gì vậy?” Lương Văn Văn nói: “Có trách nhiệm là ý gì?”
Trương Lâm không vui, nói: “Cậu trợn trừng mắt với tôi làm gì? Ban đầu không thích thì nói sớm đi. Nói ra thì còn xảy ra chuyện này hay sao?”
Lương Văn Văn nóng tính, xông lại lý luận.
Đoạn Hiểu Nam cản lại, nói: “Lâm Lâm, người khác nói vậy đã đành, cậu còn không biết hay sao? Ninh Ninh có bao giờ liên lạc gần gũi với Lương Văn Tự đâu? Tên Lương Văn Tự đó cũng chưa từng tỏ ý gì cả. Chuyện hôm nay hoàn toàn là bất ngờ chụp mũ cho người khác.”
“Cậu nói vậy, thế lúc họ ở hội sinh viên cậu cũng nhìn thấy sao” Trương Lâm nói: “Tôi cảm thấy một bàn tay vỗ không kêu. Nếu không hề ám chỉ chút nào, sao lại…”
Tư Ninh đứng bật dậy, chiếc bàn đụng vào đâu đó kêu lên một tiếng.
Cô không hề nói gì, chỉ nhìn xoáy vào Trương Lâm một cái.
Nhưng tất cả mọi người đều biết họ không còn là bạn bè nữa.
Tư Ninh nằm lì trên giường trên, không hề có chút động tĩnh nào.
Tieba của trường và nhóm các lớp đều bàn tán chuyện này, mọi người nói hoa khôi viện y học là trà xanh, giả vờ thanh cao, đùa bỡn tình cảm của đàn anh.
Lương Văn Văn và Đoạn Hiểu Nam tức giận điên cuồng đáp trả dưới những bài tung tin đồn nhảm này, nhưng bốn tay khó địch lại cả đám đông.
Hơn nữa, họ lo cho Tư Ninh hơn, chỉ sợ Tư Ninh tức điên lên.
Văn Văn: [ Hay là hai đứa mình lại khuyên tiếp? ]
Hiểu Nam: [ Khuyên thế nào chứ?]
Văn Văn: [ Có phải lần trước cậu có add Wechat của bạn thân của Ninh Ninh không? Hay là hỏi cô ấy thử xem sao? ]
Đoạn Hiểu Nam kể chuyện này cho Trần Ấu Thanh.
Trần Ấu Thanh đang đi karaoke, hay tin xong không hát nổi nữa.
Làm phản rồi, dám bắt nạt bạn thân của cô ấy!
Trần Ấu Thanh gọi điện cho Tư Ninh, Tư Ninh tắt đi, từ chối cuộc gọi, nhắn Wechat nói mình không sao.
Tư Ninh không muốn nói, Trần Ấu Thanh bèn nhắn Wechat mắng Lương Văn Tự một trận, còn nói nhất định sẽ xả giận giúp cô!
Tư Ninh bảo cô ấy đừng xúc động, nói mình thực sự không sao.
Nhưng cô càng như vậy, Trần Ấu Thanh lại càng thấy không yên tâm.
Trần Ấu Thanh kể chuyện này với Hạ Lâm. Hạ Lâm cũng hết sức tức giận, nói: “Không phải thầy Quý cũng ở đó sao? Hay là nói với thầy Quý xem. Tôi có cảm giác chị Ninh Ninh rất nghe lời thầy Quý.”
Hạ Lâm gọi cho Quý Minh Thần nhưng không ai nghe máy.
Trần Ấu Thanh xin số của Quý Minh Thần, liên tục gọi vẫn không ai nghe, đành phải chuyển sang nhắn tin…Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.co – Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Minh Thần uống quá chén.
Nghĩ đến Tư Ninh, anh không biết phải làm gì bây giờ, mơ màng ngủ thiếp đi.
Anh nằm mơ.
Mơ thấy lúc mình vừa mới đi làm, có một đồng nghiệp nhiệt tình giới thiệu bạn gái cho anh.
Quý Minh Thần gặp người ta, không thấy có cảm tình nên khéo léo từ chối.
Nhưng nhà gái không chịu từ bỏ, thỉnh thoảng lại tới tìm anh, tự tay nấu cơm cho anh, quan tâm anh hết mực.
Quý Minh Thần cảm thấy như vậy không tốt cho cả hai bên nên muốn bày tỏ thái độ rõ ràng, không ngờ nhà gái lại chủ động đề cập đến chuyện cắt đứt quan hệ trước, thậm chí còn tát anh một bạt tai trước mặt nhiều người.
“Sao anh không nói mẹ anh bị tâm thần? Nói thì ai thèm lãng phí thời gian với anh chứ!
Vì chuyện này nên quan hệ của Quý Minh Thần với đồng nghiệp kia cũng trở nên căng thẳng…
Giấc mơ này cơ bản trùng khớp với thực tế những gì đã xảy ra trong quá khứ.
Quý Minh Thần mơ xong lại mơ thấy Tư Ninh.
Anh mơ thấy sau khi Tư Ninh biết mẹ anh bị bệnh tâm thần vẫn ở bên anh.
Nhưng một ngày nọ, cuối cùng cô vẫn nói với anh: “Em mệt mỏi rồi, kết thúc thôi.”
Quý Minh Thần bừng tỉnh.
Đầu anh đau như búa bổ, lồng ngực phập phồng dữ dội một lúc lâu mới thở lại bình thường.
Trời còn chưa sáng.
Quý Minh Thần với lấy điện thoại, kiểm tra thử, mới bốn rưỡi sáng.
Anh trở tay úp điện thoại xuống.
Nhưng lại thoáng nhìn thấy hai chữ “Tư Ninh” ngay trước khi màn hình điện thoại úp xuống.
Quý Minh Thần lập tức tỉnh táo hẳn lên, anh ngồi dậy, cầm lại điện thoại lên…
Trần Ấu Thanh đi chơi đêm với bạn cùng phòng.
Hơn hai giờ, cả nhóm mới về khách sạn, nói chuyện với nhau tới gần bốn giờ mới ngủ.
Đi ngủ vào giờ này là ngon giấc nhất, bị điện thoại đánh thức vào giờ này cũng là bực mình nhất.
Nghe tiếng điện thoại đổ chuông không ngừng, bạn cùng phòng khó chịu: “Ai vậy? Tắt đi.”
Trần Ấu Thanh phát hiện là điện thoại của mình, bực mình tắt cuộc gọi đi, điện thoại lại reo lên tiếp.
Cuối cùng, Trần Ấu Thanh tỉnh hẳn.
Trước ánh mắt oán trách tập thể của đám bạn cùng phòng, cô ấy đi vào phòng vệ sinh.
“Thầy Quý biết giờ là mấy giờ rồi không?”
Trần Ấu Thanh nghe thấy bên phía Quý Minh Thần không yên tĩnh lắm, hình như có tiếng gió thổi ù ù.
Quý Minh Thần nói chuyện cũng không vững hơi: “Thực sự xin lỗi. Chuyện Tư Ninh em nói, sau đó thế nào rồi? Tôi gọi cho Tư Ninh nhưng điện thoại tắt máy.”
Trần Ấu Thanh muốn nói gì đó, bỗng nhận ra phản ứng của Quý Minh Thần phải chăng có phần… hơi quan tâm thái quá?
Thôi được, Tư Ninh là quan trọng nhất.
Trần Ấu Thanh thuật lại sự việc một lượt, càng nói càng tức.
Kể đến đoạn sau, cô ấy gắt lên: “Ức hiếp Ninh Ninh phải nói là đã có người yêu rồi! Thế chẳng phải là bức ép người ta sao? Quá đáng!”
Quý Minh Thần hỏi: “Em ấy nói là em ấy có người yêu rồi à?”
“Đúng vậy, nếu không thì sao đối phó lại được cái tên bình thường nhưng lại thừa tự tin kia?” Trần Ấu Thanh thở dài: “Làm Ninh Ninh tức váng đầu nói cái gì mà bắt đầu từ năm mười sáu tuổi đến nay đều chỉ yêu mình người đó…”
Sau đó Trần Ấu Thanh còn nói gì đó nhưng Quý Minh Thần không nghe thấy.
*
Tư Ninh gần như thức trắng đêm.
Cô biết Trần Ấu Thanh và nhóm Lương Văn Văn đều quan tâm cô nhưng cô thực sự không muốn nói chuyện.
Cô chỉ có thể để đầu óc trống rỗng mới không nghĩ gì hết, không nghĩ đến anh.
Không nghĩ xem vì sao đã nói là sẽ cùng đón năm mới với nhau rồi lại không đi nữa, là do câu “bạn nói” trước đó không còn giá trị nữa rồi sao?
Lần này giấc mộng hão huyền lại tan vỡ nữa sao?
Tư Ninh dụi mắt, nhẹ chân nhẹ tay bò xuống giường tránh đánh thức mọi người.
Rửa mặt xong, Tư Ninh ra ngoài hành lang lấy nước nóng.
Gặp bạn học dậy sớm học bài, mọi người nhìn cô bằng những ánh mắt khác nhau, cô coi như không nhìn thấy.
Hai sinh viên thấy Tư Ninh không có phản ứng gì, cũng đổi chủ đề…
“Ôi, cậu có thấy người đứng dưới lầu không?”
“Anh đẹp trai đó à? Tớ nghe dì quản lý ký túc nói là đã đứng dưới đó từ lúc chưa tới năm giờ sáng.”
“Làm gì vậy nhỉ?”
“Không biết, chờ ai chăng?”
Tư Ninh vặn chặt nắp cốc, nghĩ thầm hôm nay nên tới thư viện thành phố để đỡ phải thấy, đỡ phải nghĩ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.co – Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô liếc mắt, thoáng nhìn thấy một bóng người quen thuộc…
Tối qua, kể từ sau nửa đêm, trời bắt đầu đổ mưa nhỏ.
Mặt đất vẫn còn ướt nước đọng, không khí ẩm ướt.
Hạt sương ẩm ướt thấm ướt tóc mái của Quý Minh Thần. Anh đứng dưới tàng cây, nhìn những tia nắng ban mai dần chiếu rọi khắp đất trời.
Rất nhiều chuyện về Tư Ninh xâu chuỗi lại với nhau từng chút từng chút một, siết chặt lấy trái tim Quý Minh Thần.
Mỗi lần siết lại, trái tim anh lại đau một lần.
Tại anh đắn đo quá nhiều, tại anh quá thiếu dũng cảm.
Anh muốn chậm rãi, không làm cô sợ, không làm cô thấy khó chịu.
Lại lo lỡ như mình làm liên lụy tới cô, gây ra gánh nặng cho cô, không công bằng với cô.
Nhưng anh quên mất, tình cảm không được phép mập mờ.
Nếu anh không muốn từ bỏ thì cho dù muốn từ từ để Tư Ninh chấp nhận anh cũng phải nói rõ cho cô biết tình cảm của anh trước…
Quý Minh Thần khẽ thở dài, ngước mắt lên.
Bên kia ánh sáng, Tư Ninh đi về phía anh.
“Sao thầy lại ở đây?”
Hôm qua, Tư Ninh lén khóc thầm rất lâu, giờ giọng vẫn nghèn nghẹt.
Quý Minh Thần cau mày: “Xin lỗi.”
“Thầy xin lỗi chuyện gì vậy?” Tư Ninh cúi đầu xuống: “Thầy không có lỗi gì với em cả, không cần lúc nào cũng xin lỗi em.”
“Tôi nghe nói chuyện hôm qua rồi, đừng sợ, để tôi xử lý.”
Tư Ninh cười khổ: “Không cần, qua mấy ngày là hết thôi.”
Quý Minh Thần không cho là vậy.
Anh hối hận chết đi được.
Nếu không phải hôm qua tâm lý tự ti quấy phá, tự anh cho rằng Tư Ninh ở bên người cùng trang lứa sẽ tốt hơn thì đã chẳng có cơ hội cho Lương Văn Tự…
Nhưng hiện tại nói chuyện này cũng chẳng vui vẻ gì.
Quý Minh Thần nói xin lỗi vì hôm qua lỡ hẹn, hy vọng cô đừng giận.
Trong lòng Tư Ninh trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Cô nghĩ có lẽ cô thực sự không nên ôm ấp mơ mộng. Trước đây cô còn nhỏ, giờ đã từng trải rồi sao vẫn còn lao đầu vào?
“Em biết rồi.” Tư Ninh nói: “Thầy về đi.”
Thấy cô định đi, Quý Minh Thần bước tới giữ chặt cổ tay cô, sau đó trượt xuống dưới, nắm chặt bàn tay cô.
Tư Ninh sững sờ, quên đây là trường học, quên giãy ra.
“Từ đầu tới cuối, không có bạn nào cả.” Quý Minh Thần nói: “Là tôi.”
Gió nổi lên, thổi bay vài chiếc lá khô kêu xao xác.
Hàng mi của Tư Ninh chớp nhẹ, cô ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.co – Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh mở lòng bàn tay cô ra, viết vào lòng bàn tay cô hai chữ “Tư Ninh”, nói: “Cũng chỉ có em thôi.”
“Tư Ninh, anh thích em.”
“Có thể cho anh cơ hội theo đuổi em không?”