Bạn đang đọc Thủ Tài Nữ – Chương 5
Bất chấp mọi lời năn nỉ, kì kèo của Thụy Miên, Bá Dương vẫn dứt khoát trả cô về nhà Vĩnh Thụy trước khi đi tới khách sạn. Trên đường về, anh liên tiếp nhận hai cuộc điện thoại.
Cuộc gọi thứ nhất khiến mặt anh lạnh ngắt.
Cuộc gọi thứ hai, anh nghe xong liền liếc qua Thụy Miên. Thấy cô nhìn lại, anh lập tức quay đi, sắc mặt còn xấu hơn lúc trước.
Xe Bá Dương vừa về đến cổng, tài xế Nghiêm đã chạy ra đón, vẻ mặt khá nghiêm trọng.
– Cậu Bá Dương, phu nhân Khả Liên cho người báo tối nay sẽ tới.
– Tôi biết rồi – Anh đáp cộc lốc.
Đoạn lách ngón tay xương xương mở chốt an toàn cho Thụy Miên, giọng đanh lại:
– Về phòng. Cho đến khi tôi về, không được phép ra ngoài.
Thụy Miên vẫn chưa qua cơn chấn động, run rẩy bước ra. Tài xế Nghiêm nhanh nhẹn đỡ cô về nghỉ.
Để làm dịu tinh thần mệt mỏi, một tách trà hoa cúc là giải pháp rất tốt. Thế nhưng, với thủ tài nữ nhà Vĩnh Thụy, một cốc sữa dê mới là lựa chọn duy nhất.
Thụy Miên ngồi thừ người một lúc, sữa ấm đi vào cơ thể, làm cô trấn tĩnh. Cảm giác an toàn đã dần dần hồi phục.
Tài xế Nghiêm vẫn đứng cách cô bốn bước chân, cự ly hoàn hảo để phục vụ “cô chủ”. Cô ngước lên, thấy anh vô cùng điềm tĩnh. Chuyện xảy ra trong phạm vi trường Châu Dư nhất định đã đến tai ông chủ Bá Thanh.
– Cô Thụy Miên, ông chủ muốn gặp cô lúc ba giờ.
Thụy Miên tái mặt. Chẳng phải Bá Dương đã dặn không được ra khỏi phòng hay sao?
– Ông ấy muốn gặp tôi có chuyện gì? – Cô sợ sệt hỏi.
– Tôi không được ông ấy cho biết lý do, thưa cô.
Ông chủ Bá Thanh xưa nay thường đi công tác khắp nơi trên thế giới. Thời gian ông có mặt ở nhà cực kỳ ít, đến nỗi Thụy Miên đã quen với suy nghĩ Bá Dương mới là người chủ căn nhà. Đến con trai ông còn ít gặp, huống chi là cô. Từ ngày cô được đưa về đây, cô mới gặp ông chủ khoảng ba, bốn lần; chủ yếu là nhìn từ phía xa.
Vĩnh Thụy Bá Thanh là doanh nhân có tầm ảnh hưởng lớn nhất đất nước. Chỉ một động thái nhỏ trên thương trường, ông có thể thâu tóm cả một công ty hay ép một doanh nghiệp vào con đường phá sản.
Xưa nay con người đó chưa từng quan tâm tới sự tồn tại của cô. Tại sao hôm nay, ngay khi vừa trở về, ông ta đã cho gọi cô tới? Liệu có liên quan tới việc của thủ tài nữ Diệu Thu?
Nói tới Diệu Thu, cô lại chạnh lòng. Bá Dương đang trên đường tới đó. Hẳn anh phải đau lòng lắm khi chứng kiến người con gái mình yêu bị hủy hoại khủng khiếp như vậy.
Cô thở dài, thấy Vương Lục Nghiêm thu dọn lại cốc, đĩa, chuẩn bị rời đi.
– Anh Nghiêm – Cô chưa kịp ngăn thì cái miệng đã nhanh chóng làm việc trái tim yêu cầu nó – Cô Diệu Thu ấy… sẽ thế nào?
Sẽ thế nào? Tính mạng của cô ấy? Thân phận của cô ấy? Tương lai của cô ấy sẽ thế nào?
Nghiêm nhìn khuôn mặt vừa có chút sức sống đã lại tái nhợt đi của Thụy Miên, nói đều đều:
– Tất cả phụ thuộc vào quyết định nhà họ Đinh. Họ có thể tha thứ cho cô ấy. Hoặc là không.
– Chị ấy sẽ khỏi chứ?
Lục Nghiêm không trả lời, anh còn đang mải cân nhắc xem điều gì được phép nói, điều gì không.
Thụy Miên lại hiểu rằng anh không dám nói sự thật, bởi cô cũng là thủ tài nữ.
– Chị ấy… sẽ… chết ư?
Nghiêm nén một tiếng thở dài: “Tôi đã nói rồi. Mọi chuyện còn tùy thuộc vào quyết định của nhà họ Đinh”.
Nói xong, anh xin phép cáo lui.
Cánh cửa vừa khép, Thụy Miên liền nằm vật ra giường, tức ngực không thở nổi. Đầu óc cô ong ong u u nhưng cô nhất định phải tỉnh táo. Cô phải suy xét thật kỹ mọi chuyện.
Bắt đầu từ việc Diệu Thu trở thành bạn gái của Vĩnh Thụy Bá Dương. Chuyện này cô hoàn toàn không biết. Tạm thời bỏ qua.
Sau đó Diệu Thu bị người ta đánh tới nỗi mất máu. Việc này Bá Dương đã cho người điều tra. Ai có thể ra tay với Diệu Thu? Chị ấy không phải học sinh của trường Châu Dư, hôm nay mới đến thăm quan, khó mà gây thù chuốc oán với ai đến mức bị đánh dã man như vậy. Liệu thủ phạm có phải là một fan của Bá Dương, vì ghen ghét, đố kỵ mà làm hại Diệu Thu?
Nhưng… chuyện đó cũng không phải vấn đề nghiêm trọng nhất.
Tất cả mọi thứ cô cần tập trung là tình trạng cơ thể của Diệu Thu. Toàn thân biến thành màu xám, mọc mụn nước, lở loét… Người bình thường không thể đột ngột thành ra như thế. Nhưng với một thủ tài nữ thì… Liệu có phải Diệu Thu đã ăn một thứ gì đó không được phép?
Thụy Miên căng óc nhớ lại cảnh tượng trước đó. Đinh Công Hạ có nhét mấy viên miệng chị gái nhưng chị đã nhổ ra. Liệu có thể còn sót lại chút ít trong miệng không? Bột thuốc tan ra theo nước bọt đi vào cơ thể đủ sức để gây ra… chuyện đó?
Thủ tài nữ bị cấm ngặt chuyện ăn uống. Nhưng thuốc cũng tính như thực phẩm…? Nói như vậy… nếu cô bị bệnh… Thụy Miên rùng mình, không dám nghĩ tiếp.
Trộm vía, từ nhỏ tới giờ cô rất khỏe mạnh, không biết ốm đau là gì. Ngay cả Bá Dương cũng từng bị cảm vài lần, vậy mà cô vẫn vô tư chạy nhảy suốt mười mấy mùa đông.
Thụy Miên mệt mỏi nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió mang theo hơi ẩm của mùa xuân đột ngột lách mình qua khe cửa sổ hé mở, xoa dịu đôi mắt đang nhắm hờ của cô.
Bá Dương… ký ức cô đột ngột quay về mùa đông mười hai năm trước…
Lúc ấy cô mới 5 tuổi, vừa rời bàn khám lễ tiết đã thấy Bá Dương quấn khăn sù sụ đi ngang qua, sắc mặt hết sức khó coi.
– Bị ốm mà anh còn đi đâu? – Cô tròn mắt.
Bá Dương húng hắng ho, giọng lào khào:
– Cô giáo bắt làm bài văn tả cảnh mùa đông nên anh phải ra ngoài quan sát.
Thụy Miên mở lớn hai mắt, đôi môi xinh xắn cũng uốn cong như hai nửa vành trăng:
– Thích quá ha! Cho em đi với.
– Không. – Bá Dương đáp thẳng tưng – Anh quan sát xong rồi.
Nói xong quay lưng đi thẳng về phòng.
Thụy Miên líu ríu chạy theo, giọng lanh lảnh: “Bá Dương, chờ em. Em cũng muốn đi học với anh”.
– Năm sau mới đi được. Về phòng đi không lây cảm bây giờ.
– Không sợ. – Thụy Miên bản tính rất bướng bỉnh – Đến giờ uống thuốc chưa? Em lấy nước cho anh.
Hình ảnh hai đứa trẻ cứ níu tay nhau đi dọc hành lang vắng tanh khiến nước mắt Thụy Miên trào ra. Ngày bé, cô đặc biệt thích mang nước cho Bá Dương vì chỉ khi ấy, cô mới thấy mình có ích cho anh một chút.
Trong mắt cô, anh là biểu tượng của sự hoàn hảo. Anh học rất giỏi, thể thao cũng rất cừ. Về ăn mặc, anh không có một chút tì vết. Anh lại có thể giải quyết tất cả mọi việc với độ chính xác tuyệt đối. Không ai mà cô biết có thể sánh ngang với Vĩnh Thụy Bá Dương.
Giờ nghĩ lại, cô cũng không ngờ cô và Bá Dương đã từng thân nhau đến thế.
Lớn lên, hai người ngày càng xa cách. Bá Dương rất lạnh nhạt với cô, xưng hô cũng khách sáo. Anh lạnh lùng đẩy cô ra khỏi phạm vi quan tâm của mình. Nếu không vì học cùng trường, có lẽ cả đời cô cũng không còn được nói chuyện với anh nữa.
Giờ thì anh đã có bạn gái… Cô hoàn toàn chẳng hề hay biết gì…
Thụy Miên mệt mỏi ngủ thiếp đi, trong mơ chập chờn khuôn mặt Bá Dương lúc 6 tuổi đang cau có. Đúng thế đấy, anh từ bé đã khó tính rồi, cậu chủ ạ…
Làn hơi ấm áp phả nhẹ nhàng, đều đặn lên gò má Thụy Miên khiến cô tỉnh giấc.
Ai vậy?
Người đó toét miệng cười với cô:
– Ngủ mà cũng nhăn nhó. Em là số một đấy!
Thụy Miên bật dậy, nhanh hơn cả một cái lò xo bị nén.
– Nhìn xem, mới mấy năm không gặp, em đã thành thiếu nữ xinh xắn thế này rồi.
Anh chàng đang ngồi thù lù trước mặt cô có vẻ chẳng câu nệ phép tắc gì, cứ bô bô nói. Cô trợn mắt, trong đầu đang cân nhắc hai phương án: một là gọi người đến; hai là vớ lấy cái gối để tấn công kẻ lạ mặt.
Kẻ xâm nhập mặt mũi tỉnh rụi nhìn cô, hai tay còn nghịch nghịch mấy sợi tóc loe hoe màu hổ phách, chẳng có vẻ gì ngại ngùng cả.
Cái vẻ tưng tửng khiến người ta không thể giận lâu ấy… chỉ có thể là…
– Anh Phương?
– Bingo!
Mã Phương cười lớn, dang hai tay ôm chặt Thụy Miên vào lòng. Cơn giật mình thoáng qua, cô vội vàng nói:
– Sao anh lại ở đây? Em nghe nói anh đi châu Phi mà.
– Tại anh nhớ em quá mà, vừa xuống máy bay là anh chạy thẳng về phòng em luôn đó – Mã Phương dụi dụi mặt vào mái tóc bù xù của Thụy Miên.
Cô lừ mắt, đẩy phắt ra.
– Cái thói bông lơn của anh chẳng thay đổi gì cả. Em thắc mắc vì sao mấy con sư tử châu Phi không thấy phiền mà chế biến anh thành bữa tối luôn đi.
– Hê hê – Phương nhe hàm răng sáng bóng – Anh không chế biến chúng nó là Hiệp hội bảo vệ động vật hoang dã đã mừng rơn, rối rít tặng bằng khen rồi. Em muốn xem không?
Vừa nói, anh vừa lúi húi mở cái ba lô to đùng nãy giờ lăn lóc dưới sàn, lấy ra một tờ giấy có in logo loằng ngoằng và những chữ tiếng Anh, Thụy Miên xem không hiểu.
Hai người chưa kịp hàn huyên thì có tiếng gõ cửa.
– Cô Thụy Miên, đã tới giờ gặp ông chủ.
Tảng đá vừa ném đi đã lập tức quay lại, yên vị trên ngực Thụy Miên.
– Tôi đến ngay đây.
Cô vội chải lại tóc, chỉnh sửa váy áo rồi đến thư phòng. Mã Phương cũng hớn hở đi ngay cạnh.
Cô liếc nhìn anh. Mã Phương bây giờ rất cao lớn, còn cao hơn Bá Dương nữa. Dáng người anh mảnh khảnh trong chiếc áo khoác màu xanh rêu bụi bặm, đôi chân dài quyến rũ như người mẫu. Mái tóc Mã Phương sinh ra đã có màu hổ phách, do mẹ anh là một phụ nữ Đông Âu. Người nhà Vĩnh Thụy đều giống nhau ở khí chất cao quý, dáng hình ung dung, tự tại và khuôn mặt đẹp như tạc tượng.
– Sao? Thấy anh đẹp trai hơn không? – Mã Phương ngó thấy ánh nhìn của Thụy Miên, liền nhe răng cười hì hì.
– Vẫn ra dáng con người – Cô lườm – Ở thêm vài năm nữa chắc em không phân biệt nổi đâu là Vĩnh Thụy Mã Phương, đâu là tinh tinh.
– Cay nghiệt! – Anh làm bộ nhăn mặt – Thằng nhóc Bá Dương dạy em như vậy đó hả? Ủa, mà nó đâu rồi? Nãy giờ tới anh chưa thấy.
Câu hỏi của Mã Phương vô tình đụng trúng nỗi tủi thân của Thụy Miên. Cô lẩm bẩm:
– Anh ấy đi thăm bạn gái.
Cứ tưởng nghe tới đó Mã Phương sẽ hét lên oai oái. Ai dè, anh chỉ gật gù:
– Cái cô bé Diệu Thu đó hả? Tội nghiệp, tội nghiệp.
Hai mắt Thụy Miên không khác hai con ốc nhồi là mấy. Không phải chứ, anh vừa mới đi nửa vòng trái đất về mà. Tại sao nắm rõ tình hình ở nhà còn hơn cả cô nữa?!
– Em đừng sốc quá nhé – Mã Phương tưởng Thụy Miên nhớ lại bi kịch hãi hùng của thủ tài nữ Diệu Thu, bèn hết lời an ủi – Anh sẽ không để ai làm hại đến một cọng tóc của em. Nhà họ Đinh quá sơ suất. Mang thủ tài nữ ra làm miếng mồi để đổi lấy sự hậu thuẫn của nhà Vĩnh Thụy. Bọn họ tính lừa ai chứ!
– Anh nói vậy là sao?
Mã Phương ôn tồn giảng giải:
– Nghe nói Đinh Diệu Thu là cháu họ xa của Đinh Hán, được vợ chồng ông ta thu nạp làm thủ tài nữ từ năm mười hai tuổi. Thủ tài nữ được nuôi dưỡng vốn là để đảm bảo tài lộc ột dòng họ. Bọn họ nghĩ rằng, mang Diệu Thu gả cho nhà Vĩnh Thụy, tuy mất thủ tài nữ nhưng lại có được thế lực, nhờ vậy kinh tế và địa vị vẫn sẽ tăng cao.
– Nhưng chẳng phải thủ tài nữ không được kết hôn sao?
– Đúng thế. Cho nên Đinh Hán định sẽ giải thoát cho cháu gái ông ta khỏi thân phận thủ tài nữ trước khi cô bé lên xe hoa.
Những lời vừa nghe được như sét đánh bên tai Thụy Miên.
Thủ tài nữ có thể được giải thoát??!
Hai tai cô ù đi vì hàng loạt suy nghĩ xộc đến từ mọi phía. Cố gắng mở to mắt, cô lắp bắp:
– Cách… cách nào?
Mã Phương thở một hơi dài thượt, đôi mắt đẹp mơ màng:
– Anh cũng không rõ chi tiết. Nhưng nghe nói rất kinh khủng. Người ta gọi là gì nhỉ?… À, “cực hình 100 ngày”.
Thụy Miên lặng người.
Cực hình 100 ngày? Tấm thân mảnh dẻ của Diệu Thu chịu đựng nổi ư?
Mã Phương vung vẩy ngón tay, nói tiếp:
– Xui cho Đinh Hán, ông ta chưa kịp thực hiện ý định thì đã gặp phải chuyện này. Thủ tài nữ bị vấy bẩn, dòng họ Đinh sắp lụn bại rồi.
Bị vấy bẩn? Máu nóng của Thụy Miên lập tức bốc lên mặt:
– Chị ấy chỉ nếm một ít thuốc chống viêm.
– Em gái – Mã Phương lại lắc lắc đầu, mái tóc đẹp cũng lay động như những lớp sóng – Cô ấy bị vấy bẩn không phải vì thuốc chống viêm mà vì máu. Chính máu của em trai cô ta đã làm vấy bẩn cơ thể của thủ tài nữ. Không ăn, không uống những món không được phép cốt để giữ áu được thanh sạch. Giờ truyền máu của kẻ khác vào, có khác gì bơm bùn đen vào nước suối. Cơ thể bị hủy hoại cũng là đương nhiên.
Mọi việc trở nên rõ ràng trước mắt Thụy Miên. Tại sao mỗi mùa cô đều phải khám lễ tiết nhưng không bao giờ bị theo dõi chuyện ăn uống? Đó là bởi hậu quả của việc nạp những thứ không được phép vào cơ thể xảy đến rất nhanh. Và rất khủng khiếp.
Cánh cửa gỗ gụ nặng nề của thư phòng đột ngột hiện ra, ngắt ngang suy nghĩ của Thụy Miên.
– Anh Phương… – Cô run rẩy nói – Anh về cũng vì chuyện này phải không?
– À không. – Mã Phương nhe răng cười hì hì – Là phu nhân Khả Liên hét lên trong điện thoại rằng nếu anh không có mặt ở đây trước tối nay thì bà ấy sẽ cắt đầu con quạ cưng của anh.
Phu nhân Khả Liên, người đàn bà quyền lực của dòng họ Vĩnh Thụy, nói tối nay sẽ tới đây. Bà ta muốn gì?
– Phương, anh có biết vì sao không?
Mã Phương hớn hở nói:
– Biết chứ, đương nhiên anh biết. Họp gia đình khẩn cấp vì ba ngày liền đã có năm vụ thủ tài nữ bị hủy hoại rất bí ẩn.
Nụ cười của Mã Phương trong mắt Thụy Miên đột nhiên trở nên méo mó.