Thủ Tài Nữ

Chương 6


Bạn đang đọc Thủ Tài Nữ – Chương 6


Những tưởng Mã Phương sẽ cùng vào thư phòng. Nào ngờ, tay Thụy Miên vừa đụng nắm đấm cửa, quay lại đã thấy anh chàng chạy đâu mất hút.

Đem con bỏ chợ! Cô lầm bầm.

Chẳng còn cách nào khác, cô đành hít một hơi thật sâu, gõ cửa rồi bước vào.

Thư phòng nhà Vĩnh Thụy rất rộng, khắp bốn mặt tường đều kê những tủ sách cao chạm nóc trần, màu gỗ xưa cũ. Hàng nghìn cuốn sách thuộc đủ mọi lĩnh vực, từ hàn lâm tới đời sống phổ thông, được xếp ngay ngắn, gọn gàng và hết sức khoa học.

Hồi nhỏ, Thụy Miên thường theo Bá Dương vào đây đọc sách. Sau này lớn lên, cô thích giam mình trong phòng riêng nhiều hơn là đi lại khắp nơi trong nhà.

Giữa thư phòng là một chiếc bàn làm việc lớn được chạm khắc những đường viền tinh tế, rất phù hợp với nền đá hoa cương và tấm thảm màu lúa mì sạch sẽ.

Ông chủ Vĩnh Thụy Bá Thanh mặc sơ – mi xắn tay, tóc thả tự nhiên, ngồi trên chiếc ghế có lưng tựa. Ông không buồn ngước lên nhìn người vừa bước vào vì đang chăm chú đọc nốt những chữ cuối cùng của một cuốn sách tiếng Nga.

Thụy Miên lúng túng quá, không biết nên làm thế nào. Cô cứ đứng chôn chân tại chỗ nhìn ông chủ từ tốn lật giở từng trang sách. Bất giác nhận ra, tư thế ngồi đọc sách của Bá Dương chính là được di truyền từ bố.

Ông chủ Bá Thanh đeo kính gọng vàng, nghiêm trang nâng cuốn sách. Đôi mày đen rậm hơi nhíu lại, tập trung tối đa sự chú ý trong khi tròng mắt đen sẫm lướt qua từng ký tự ngay hàng thẳng lối.

Một quãng thời gian yên lặng tưởng như cả thế kỷ trôi qua. Cuối cùng, ông chủ Bá Thanh hạ cuốn sách xuống, chiếc kính gọng vàng cũng được đặt trên bìa sách bằng da sần.

– Con gái – Ông chủ mỉm cười – Đến rồi đấy à?

– Vâng… – Thụy Miên nuốt khan. – Mừng ông đã về, thưa ông chủ…

Ông chủ Bá Thanh hoàn toàn không để tâm đến lối xưng hô khập khiễng giữa hai người. Ông nói, giọng điệu hệt như vừa khám phá ra điều gì đó thú vị:

– Lâu lâu đọc sách văn học lại thấy vỡ ra một vài điều mới mẻ. Con có thường đọc sách không?

Ông ấy muốn ám chỉ điều gì đây? Thụy Miên nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt. Ông ấy cao lớn, uy nghi nhưng dáng vẻ lại rất mực ôn hòa.

Doanh nhân tầm cỡ thế giới đây sao? Thà giới thiệu ông ấy là một giáo viên mẫn cán có khi còn đáng tin hơn.

Có vẻ như ông chủ đang kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô. Thụy Miên bối rối, nhất thời thói lắp bắp quay lại:

– Dạ… thỉnh… thỉnh thoảng…ạ…

Đọc sách ư? Phải nói là cực kỳ hiếm mới đúng.

Cô đọc sách để làm gì chứ?

Không cần học giỏi cũng được nhà Vĩnh Thụy cung phụng đến hết đời (mà nuôi cô còn rẻ hơn nuôi heo nữa, cô cả đời chỉ ăn bánh mì, lại ăn rất ít. Nhà Vĩnh Thụy lời quá còn gì!)

– Tốt, nên đọc sách con ạ – Ông chủ lại nói – Sống trong sách mới thấy bình yên.

Thụy Miên im lặng, cô còn đang căng óc nghĩ xem ông chủ nói những lời ấy hàm ý gì. Nhưng chưa kịp hiểu thì ông chủ Bá Thanh lại đột ngột nói tiếp:


– Con ở đây có thấy thoải mái không?

– Dạ…?

Đúng là ông chủ kỳ lạ mà. Bao lâu rồi coi cô như hạt bụi nào đó bay vẩn vơ trong nhà, rồi đùng một cái, cho cô hình dáng con người để gọi ra hỏi những câu kỳ quặc!

Cô thấy mặt mình nóng bừng trước ánh mắt đen thẫm ít biểu lộ cảm xúc của ông chủ.

Ông lại còn rất kiên nhẫn với cô nữa. Ai đó làm ơn nói cho cô biết, đây có phải doanh nhân khét tiếng trên thương trường mà báo, đài vẫn đưa tin hàng ngày không? Có phải người vừa thâu tóm nhà máy dệt lớn nhất khu vực không? Hay người vừa ép tổng giám đốc một tập đoàn viễn thông phải từ chức?

– Con… – Cái lưỡi đáng xấu hổ của Thụy Miên cứ líu cả lại, chẳng đảm nhiệm được công việc thường ngày nữa – Dạ… con… có ạ…

Ông chủ Bá Thanh gật đầu, giọng nói chợt hạ thấp, nhuốm vẻ mệt mỏi:

– Ta chỉ mong có thế, con gái ạ.

Rồi không để cô mất thời gian kinh ngạc hơn nữa, ông vẫy nhẹ mấy ngón tay, ra hiệu cho cô rời đi.

Thụy Miên líu ríu bước ra đến cửa, trong đầu cứ ngỡ ngàng mãi, chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Vừa chạm tay vào nắm đấm cửa lạnh ngắt, cô giật mình quay lại. Ông chủ Bá Thanh đang mở cây bút máy để viết gì đó.

Cố gắng ấn bẹp tiếng can ngăn thảm thiết trong đầu, cô lấy hết sức bình sinh, nói một mạch, không kịp thở:

– Con sẽ không bao giờ để xảy ra chuyện như… như…chị Diệu Thu.

Trời đánh cô đi! Suýt chút nữa cô đã nói “như bạn gái anh Bá Dương” rồi!

Ông chủ Bá Thanh ngẩng lên, ngỡ ngàng nhìn cô trong một tích tắc rồi mỉm cười:

– Ta rất cảm kích vì quyết tâm của con.

Nói rồi lại cúi xuống tiếp tục viết.

Thụy Miên vẫn dư thừa năng lượng, thấy hành động bốc đồng vừa rồi không gây hậu quả gì nghiêm trọng, lại thấy ông chủ phản ứng tích cực ngoài dự kiến, nên hăm hở bước thẳng ra ngoài.

Cô suýt va phải Mã Phương đứng thù lù ngoài cửa thư phòng như chưa từng mất tích.

Mã Phương thấy Thụy Miên đi ra liền sốt sắng thu thập thông tin, vẻ mặt hớn hở chẳng có chút ăn năn nào sau khi đã đột ngột biến mất.

– Cậu Bá Thanh nói gì với em?

Thụy Miên không trả lời, cắm cúi đi thẳng. Cô vẫn còn rất bực anh. Cái thói thoắt ẩn thoắt hiện đó thật khiến người ta không biết đằng nào mà lần.


– Nói xem nào, em gái – Mã Phương bắt đầu nì nèo – Anh sẽ chết vì tò mò mất.

– Chết thử đi cho em xem – Thụy Miên lườm.

– Hì hì, cho anh biết cậu Bá Thanh nói gì với em đã, không thì anh chết cũng khó lòng nhắm mắt lắm.

Thụy Miên dừng bước, quay sang nhìn vẻ ngây thơ đáng ghét của Mã Phương. Không hiểu sao, mỗi lần thấy anh, cô đều vừa vui vừa bực.

Trong nhà Vĩnh Thụy, chỉ có anh thân thiết với cô nhất, lúc nào cũng yêu thương, chăm sóc cô như đứa em gái nhỏ ruột thịt. Thụy Miên vốn chẳng máu mủ ruột rà gì cũng nghiễm nhiên mặt dày mà nhận lấy sự ưu ái đó, lại còn làm mình làm mẩy cho đúng kiểu “cô em đanh đá” nữa.

Cuộc sống cô đơn đã dạy cô cách giấu nỗi niềm vào trong. Vĩnh Thụy Bá Dương xưa nay nổi tiếng lạnh lùng, băng giá, có cho vàng cô cũng chẳng dám vòi vĩnh, nũng nịu với anh. Chỉ với Mã Phương, cô mới yên tâm làm mình làm mẩy, cũng yên tâm dựa dẫm vào vòng tay che chở của anh.

Ánh mắt Mã Phương nhìn cô vô cùng non nớt và đáng yêu, hệt như chú cún con đang làm nũng để người ta iếng thịt thơm lừng. Thật là… hết cách với anh!

Thụy Miên nói nhanh:

– Ông chủ hỏi em sống ở đây có thoải mái không. Em bảo có. Hết.

Những tưởng Mã Phương sẽ hài lòng mà bỏ đi, nào ngờ mặt anh ngắn tũn:

– Có thế thôi á?

– Thế thôi. – Thụy Miên gật đầu, cố nín cười trước vẻ mặt kỳ cục của Mã Phương.

– Ý gì vậy trời?

Anh than thở, hai tay vò lấy vò để mái tóc màu hổ phách óng ả. Những sợi tóc trơn bóng cứ lấp lánh tuôn qua những kẽ ngón tay.

Thụy Miên lẩm bẩm:

– Còn một việc này…

– Gì nữa?

Khuôn mặt đang xụ một đống của Mã Phương lập tức hớn hở trở lại. Giá mà có cái đuôi xù bông, ngắn cũn đằng sau, có lẽ anh cũng đã ngoáy nó liên tục.

– Ông chủ bảo anh nên cắt tóc đi.

Mặt Mã Phương lập tức biểu cảm trạng thái “”kinh hoàng”!

Đừng nói tới cái đuôi, giờ thì bốn chân của anh đã chôn sâu dưới ba tấc đất rồi.

Mặc kệ Mã Phương đứng như trời trồng giữa hành lang, Thụy Miên quay người bỏ đi.


– Khoan… khoan đã… – Mã Phương cố sức di chuyển, hơi thở bắt đầu hụt dần – Em nói thật chứ?

Thụy Miên lặng thinh, không dám trả lời. Mã Phương giương cặp mắt vừa đau khổ, vừa ranh mãnh nhìn “cô em gái” đang cắm cúi bước đi. Một lát, anh bắt đầu cười hí hí:

– Em gái, sao em không hỏi xem cậu anh muốn anh húi cua như lính thủy đánh bộ hay hớt gọn, tỉa sao hai bên mang tai?

Rõ ràng là người ngây thơ như Thụy Miên chẳng có cửa thắng rồi!

Muốn đấu lại miệng lưỡi dẻo quẹo của Mã Phương ư? Xem ra chỉ có một người thôi:

– Tốt nhất là anh nên cạo trọc!

Thụy Miên giật mình ngước lên, thấy Bá Dương đã đứng trước cửa phòng cô từ lúc nào. Khuôn mặt anh hiện rõ sự mệt mỏi đến phát ốm. Chiếc áo gió màu lông chuột vắt hờ trên vai, còn vạt áo phông đen thì nhàu nhĩ, loang lổ vài chỗ sẫm màu.

Là máu và nước mủ của Diệu Thu thấm vào.

– Anh đã về… – Thụy Miên lí nhí nói.

– Tôi đã dặn ở yên trong phòng cơ mà – Xem ra Bá Dương chẳng thèm quan tâm tới lời chào đón của cô chút nào. Anh bực bội quẳng cho cô ánh mắt lạnh lẽo còn hơn băng trên đỉnh núi Everest.

Mã Phương cười cười, mặc kệ vẻ mặt sắp sửa bắn khói đen của Bá Dương:

– Chào đón anh lạnh lùng quá đấy, nhóc!

Bá Dương liếc qua Mã Phương, giọng nói có phần dịu lại:

– Anh về làm gì?

Cái cậu Bá Dương này thật là… Những ai bị bệnh tim tốt nhất chớ nên nói chuyện với cậu ta!

Nhưng Vĩnh Thụy Mã Phương xưa nay luôn tự hào có hệ tim mạch tốt nhất thế giới, nên rất vui vẻ đáp lại:

– Hỏi sai rồi! Phải hỏi là “Ai gọi anh về?” mới đúng chứ.

Mặt Bá Dương lập tức sa sầm. Hình ảnh người phụ nữ quyền lực nhất dòng họ Vĩnh Thụy trong đầu anh đột nhiên trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.

Mã Phương chẳng biết trong đầu cậu em họ mình có cái gì, lại tiếp tục bô bô nói:

– Nhà họ Đinh quyết định thế nào?

Mấy tiếng “nhà họ Đinh” kéo đầu óc Thụy Miên về thực tại kinh hoàng mà một “đồng nghiệp” của cô (Thụy Miên chẳng biết gọi thế nào nữa) đang phải chịu đựng.

Thủ tài nữ Diệu Thu liệu có qua được cơn nguy kịch này không?

Bá Dương thở dài, nói ba tiếng:

– Được tha thứ.

Lời vừa thốt ra, Thụy Miên chưa kịp cảm thấy nhẹ nhõm thì nỗi buồn bởi sự bất lực đã lập tức quay về. Trong cô luôn song hành hai cảm giác, vừa thương cảm, vừa khó chịu khi nghĩ tới người con gái đó.

Nhưng dù sao, “đồng bệnh tương lân”, hơn nữa, đó cũng là người Bá Dương yêu, cô nên mừng cho anh mới phải. Nghĩ thế, cô ấp úng nói:


– Tốt quá…

Ánh mắt Bá Dương chiếu xuống cô vô cùng lạnh lẽo. Thụy Miên ngỡ ngàng nhìn anh, trong lòng sợ sệt, không biết mình có nói sai gì không.

Bá Dương nhếch mép:

– Tốt ư?

Thụy Miên càng hoang mang, vội quay sang nhìn Mã Phương cầu cứu.

Mã Phương lắc lắc đầu, với tay ôm choàng lấy bờ vai đang run bần bật của cô, giọng nhẹ bẫng:

– Không tốt đâu, em gái. Đinh Hán đã chọn tài lộc rồi. Cô gái đó sẽ bị vứt bỏ.

Càng nghe, Thụy Miên càng chẳng hiểu gì cả. Dường như mọi người đang không dùng cùng một hệ thống tín hiệu ngôn ngữ với cô.

Cô chật vật nói:

– Được… tha thứ… không… không… tốt sao?

Mã Phương đáp:

– Không.

Nhưng anh chưa kịp giải thích thì Bá Dương đã mở cửa phòng Thụy Miên, giọng u ám như thần chết:

– Về phòng!

Mã Phương nhún vai, khẽ dìu cô đến trước cửa.

Thụy Miên rụt rè ngước lên nhìn vẻ mặt tối tăm của Bá Dương, trong lòng vừa xót xa, vừa phẫn nộ.

Cô tự dặn mình, ai mới mất đi người thương có lẽ cũng vậy thôi.

Anh mắng cô cũng được, oan uổng cô đành chịu… nếu điều đó khiến anh nguôi ngoai phần nào.

Mã Phương nói khẽ: “Anh sẽ gọi người mang sữa ấm lên cho em”, rồi khép cửa lại, bỏ Thụy Miên một mình trong phòng.

Đoạn, quay sang nhìn Bá Dương, ánh mắt nghiêm khắc hiếm có:

– Đừng bao giờ đối xử với con bé như thế nữa. Anh sẽ mang nó rời khỏi đây nếu em cứ tiếp tục như thế đấy, nhóc.

Ánh mắt Bá Dương lóe lên một tia thách thức:

– Anh dám ư?

Sự đe dọa đó chẳng đáng gì đối với một người đã sống cùng sư tử cả năm trời.

Đôi môi mềm mại của Mã Phương dịu dàng vẽ thành một đường cong hoàn hảo:

– Đừng thách thức anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.