Thủ Tài Nữ

Chương 4


Bạn đang đọc Thủ Tài Nữ – Chương 4


Thụy Miên bồn chồn mãi không ngủ được. Bá Dương đã mặc đồ tây ra ngoài ăn tối, nom hết sức cuốn hút. Lại còn sai tài xế Nghiêm mang theo một bó hoa tươi thật là to. Chắc là đi ăn với phụ nữ rồi, chả trách lại bóng bẩy như vậy.
Thụy Miên làm xong bài tập, đứng lên ngồi xuống mãi đến mười giờ tối mới thấy xe của Bá Dương trở về. Nhìn anh vẫn tuấn tú nhưng sắc mặt có vẻ mệt mỏi.
Thụy Miên không dám ra ngoài, chỉ đứng ngoài ban công nhìn theo cho đến khi anh đi vào nhà.
Đột nhiên, có tiếng đập cửa.
– Ai thế?
Thụy Miên lật đật chạy ra, sững người vì Bá Dương lao về phía cô. Đó là vì khi chờ đợi, cánh tay anh tỳ lên cửa gỗ, khi cửa mở ra, anh bị bất ngờ nên cũng chúi người theo, suýt thì va phải Thụy Miên.
– Có… việc gì thế? –Thụy Miên lắp bắp, dù đã bước lùi lại hai bước để tránh cú va chạm nhưng bóng dáng cao lớn của Bá Dương trùm lên người cô khiến cô ngộp thở.
Bá Dương im lặng, ánh mắt chiếu xuống khuôn mặt mờ nhạt bên dưới mình.
– Bá… Dương?
– Ừ… – Anh khẽ hắng giọng – Sao giờ còn chưa ngủ?
– Tôi vừa làm xong bài tập – Thụy Miên cụp mắt xuống, nói lí nhí.
Điệu bộ của cô rõ ràng đang phản bội lại chủ nhân của nó. Thụy Miên có một cái tật khá thú vị là không biết nói dối. Mỗi khi cô nói điều gì trái với lòng mình, ánh mắt ngay lập tức sẽ lảng đi đâu đó, âm thanh phát ra cũng bé lại.
Bá Dương nhìn vẻ lúng túng của cô, trong lòng có chút tự đắc. Cô ta không dám nói là đang chờ anh về. Nhìn đôi môi cố mím lại để ngăn một cú ngáp kia cũng thừa biết cô đang phải vật lộn với cơn buồn ngủ. Vũ Thụy Miên xưa nay ngủ nghê rất tùy tiện, bỏ giấc ngủ để làm bài tập thì họa có mà voi biết bay!
– Hôm nay có chuyện đột xuất nên tôi về hơi muộn. – Bá Dương hạ giọng, mấy ngón tay uể oải kéo trễ cà vạt xuống để mở cúc cổ áo. Một mùi hương dịu ngọt của phụ nữ lách mình trong làn hơi trầm ấm của anh. Đầu óc Thụy Miên lập tức vẽ ra cảnh bữa tối lãng mạn trong khi các mạch máu của cô căng ra dần dần.
Cô đoán người đã ăn tối cùng Bá Dương là một đối tác của nhà Vĩnh Thụy. Hình ảnh đôi nam nữ ngồi đối diện nhau qua bàn ăn phủ khăn đỏ rực, trên bàn bày biện những món ăn kiểu cách, lại có cả hoa thơm dưới ánh nến lung linh cứ lượn qua lượn lại trong đầu Thụy Miên như con côn trùng đáng ghét. Trong khi cô bị chôn chân trong bốn bức tường và gặm bánh mì thì người ta được ra ngoài thưởng thức niềm vui của cuộc đời, từ cơm ngon, gió mát cho đến mĩ nữ. Thật đáng căm hận mà!!!
– Tôi biết rồi. Anh có đi ăn tối với đại mỹ nhân, hoa hậu hay minh tinh màn bạc cũng không cần khoe với tôi.
– À không… cô ấy không phải minh tinh hay hoa hậu gì – Bá Dương thấy vẻ cấm cảu của Thụy Miên thì rất hài lòng nên nói năng cởi mở hơn.
Nhưng thái độ thoải mái của anh càng làm Thụy Miên khó chịu. Người ta không phải minh tinh, hoa hậu nhưng cũng khiến anh vui vẻ thế, đáng được tặng bó hoa to đùng quá còn gì!
– Không còn việc gì nữa thì tôi đi ngủ đây. Mai còn phải tới trường giúp tổ mỹ thuật.
Bá Dương lại im lặng. Nhiều lúc cái vẻ lãnh đạm của anh khiến Thụy Miên phát cáu. Cô thò tay đóng cánh cửa lại.
Ánh mắt Bá Dương như tia chớp chiếu thẳng vào khuôn mặt Thụy Miên, tạo thành một luồng kết nối mãnh liệt. Dòng kết nối ấy cứ níu hai người, day dứt mãi, cho đến khi bị cánh cửa gỗ màu gụ ngắt đôi.

Người nào nói “Người đẹp vì lụa” rõ ràng là chưa hề gặp Vĩnh Thụy Bá Dương. Nếu gặp rồi, hẳn sẽ chẳng ngần ngại mà sửa lại câu nói đó thành “Lụa đẹp vì người”. Chỉ một chiếc áo phông đen tuyền, quần kaki đen và áo khoác gió màu lông chuột cũng đủ để cậu chủ nhà Vĩnh Thụy phô diễn nhan sắc trời ban.
Lại còn thêm chiếc xe thể thao màu đen thô ráp bên cạnh – Vũ Thụy Miên một lần nữa thấm thía cảm giác xấu xí, nghèo nàn vô cùng tủi hổ.
– Cô có lên xe không? – Bá Dương hạ cửa kính, giọng bực bội.
Không sao, Thụy Miên lẩm bẩm tự an ủi. Giàu là do bố mẹ. Đẹp là do gien di truyền. Mà gia đình, tổ tiên là những thứ không ai lựa chọn được. Người ta hơn mình những thứ ấy còn mình hơn họ thái độ cư xử, vẫn đáng tự hào chán!
Cô định ngồi ghế sau như mọi lần thì Bá Dương mở cửa xe bên cạnh ghế lái. Thụy Miên ngoan ngoãn chui vào, cảm giác có chút khác lạ.
– Anh Nghiêm đâu?
– Đi đón bố tôi. – Bá Dương trả lời cộc lốc – Thắt dây an toàn vào.
Cô máy móc làm theo, trong lòng có chút bực bội. Bá Dương khởi động xe, từ tốn lái ra khỏi cánh cổng lớn. Lên đường cao tốc, anh nhấn ga, chiếc xe lao vút đi như một mũi tên sắc nhọn vừa vươn mình bắn khỏi dây cung. Khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh như tạc từ thạch ngọc. Ánh mắt vừa điềm tĩnh, vừa sắc sảo càng tôn lên khí chất cao quý. Đột nhiên không khí trong xe đặc quánh, làm Thụy Miên thấy khó thở vô cùng.


Đội kịch sắp tới sẽ diễn vở “Đoạn trường tân thanh”, kể về cuộc đời lưu lạc đầy đau khổ của một tiểu thư cành vàng lá ngọc, xinh đẹp tài hoa bị lừa bán vào chốn thanh lâu. Nghe nói quy mô hết sức hoành tráng, còn tổ chức bán vé cho người ngoài vào xem mấy đêm liền. Mới quảng cáo một tuần mà vé đã được đặt hết một nửa. Vì thế, việc trang trí phải liên kết với tổ mỹ thuật, phục trang cũng phải nhờ tới tổ thời trang – may mặc giúp sức, âm thanh nhờ tổ âm nhạc, ánh sáng nhờ tổ điện ảnh. Tóm lại là vở kịch sắp tới là thành quả chung của rất nhiều tổ sinh hoạt ngoại khóa của học viện Châu Dư.
Thụy Miên hy vọng công lao bỏ ra sẽ giúp cô tiết kiệm được tiền mua vé nhưng xem ra cô đã lo thừa rồi. “Ông anh họ” đẹp trai của cô không cần động tay động chân, chỉ ghé qua ngó nghiêng chưa đầy năm phút, lập tức được người phát hành vé ưu ái tặng liền một đôi. Lấy vé xong liền bỏ lên lớp cao cấp, chẳng thèm đoái hoài gì nữa.

Tạo hóa đúng là bất công mà!
Rõ ràng Vũ Thụy Miên mới là người bỏ công ra giúp đỡ, ấy vậy mà tổ mỹ thuật cứ xun xoe quanh Bá Dương như thể anh ta mới là người hùng vậy.
– Cậu đừng nhăn nhó thế – Thảo My cầm lấy chiếc chổi sơn, vỗ vỗ vai bạn – Đấy là đặc quyền đặc lợi của người đẹp. Chấp nhận đi!
Thụy Miên bực bội, hai mắt nhìn chằm chằm tấm bìa cứng cần sơn xanh dựng trước mặt, tưởng tượng ra khuôn mặt đẹp trai băng giá của Bá Dương trên đó, liền vung tay quét một đường sơn thật lực đến nỗi làm tấm giấy bìa bị đổ sập ra sau, kéo theo ba bốn miếng xốp dựng cảnh lăn long lóc, lộ ra phần cánh gà toang hoác dưới ánh đèn.
– Ốiiiiiiiii!!!!!!!!!!!!!!
Một tiếng rú thảm thiết cất lên. Bên trong cánh gà, diễn viên đóng vai nam chính đang đứng lù lù, tay cầm bộ áo dài màu xanh. Anh chàng mặt không còn hột máu, tình trạng cơ thể tồng ngồng không khác gì Chử Đồng Tử lúc gặp Tiên Dung, chỉ khổ nỗi người chứng kiến chàng lúc này không phải một nàng công chúa mà là ba mười chín con người đang ngỡ ngàng bất động.
– Chết. Mình. Rồi. – Thụy Miên tái mặt, cái chổi sơn trong tay rơi đánh cạch xuống đất.
Một trận cười kinh hồn bạt vía nổ ra.

Thì ra sáng nay tổ thời trang – may mặc đã mang trang phục tới để diễn viên thử. Phòng thay đồ lập tức bị các nữ diễn viên cát cứ. Anh chàng lười biếng này không chịu vào phòng vệ sinh mà tranh thủ ngay cánh gà tối om, đang bị che bởi mấy tấm xốp để… thoát y. Kết quả là người tính không bằng trời tính! Hình ảnh có một không hai vừa rồi đã kịp lọt vào ống kính tổ báo chí đến săn tin tình hình chuẩn bị vở kịch.
Mặc kệ nam chính vừa khóc vừa bỏ chạy, đội trưởng đội kịch hớn hở tuyên bố:
– Tất cả anh em, lập tức in thêm một nghìn vé nữa!

Buổi sáng của Thụy Miên đã chẳng êm đẹp. Buổi trưa còn tệ hơn.
Chưa kịp đi tìm Công Hạ để diện kiến chị gái “1 món” của anh, Bá Dương đã thình lình xuất hiện làm đầu óc Thụy Miên bị quẳng lên tàu cao tốc luôn rồi.
Anh không đi một mình mà có một cô gái xinh đẹp, mặc váy in hoa cúc đi cùng. Cô gái còn khoác tay Bá Dương, vẻ rất thân thiết.
– Vũ Thụy Miên! – Thảo My quay phắt sang, mắt trợn trừng – Thế là thế nào??!
Thụy Miên nhún vai, hai mắt cũng mở to không kém.
Chưa kịp nói gì thì hai người kia đã đi tới. Nom họ đẹp đôi như đang quay quảng cáo vậy! Đội kịch đua nhau ngó ra, xì xào. Nếu Thụy Miên chịu khó quay đầu lại, cô sẽ nhận ra vẻ mặt của Nghiêm Minh An còn kinh khủng hơn Thảo My rất nhiều.
Có vẻ như nhân vật chính, thủ phạm gây ra cơn sóng gió này bị đứt dây thần kinh cảm giác rồi thì phải. Vĩnh Thụy Bá Dương cứ thản nhiên như không, bước đến trước mặt Thụy Miên, nói hai chữ:
– Ăn trưa.
Thụy Miên gật đầu, nhìn cô gái bên cạnh chằm chằm. Người bị nhìn có vẻ là con nhà khuê các, hai mắt long lanh dịu dàng đáp lại ánh nhìn của cô.
– Rất vui được gặp em. – Cô gái lên tiếng, giọng trong veo như thủy tinh – Chị là Diệu Thu, bạn gái của anh Bá Dương.
Cả hội trường lại được một phen kinh hồn bạt vía!
Hoàng tử băng giá đã có bạn gái sao??!
Không, không, đổi ý rồi. Hai người họ nom chẳng xứng tí nào. Một đằng quyền quý, long lanh. Còn đằng kìa, xì, nhìn cái váy của cô ta mặc xem, đã lỗi mốt cách đây một tuần rồi!

Thụy Miên thấy hai tai ù ù, chỉ đủ sức gật đầu thay lời chào. Bá Dương nhăn mặt, vẻ phật ý rõ ràng.
– Còn chưa quyết định. Đừng nói năng tùy tiện. – Anh nói, hai mắt vẫn nhìn Thụy Miên.
Thụy Miên tưởng Bá Dương bực bội vì cô cư xử bất lịch sự. Anh còn đe dọa trước cái thói ăn nói lắp bắp của cô, bèn lấy hết hơi sức, nói:
– Em phải dọn dẹp nốt mấy thứ. Hai người cứ đi trước.
Nói rồi hấp tấp quay người bỏ vào trong.
Bá Dương dặn Diệu Thu ra chỗ tháp đồng hồ chờ rồi anh đi vào hội trường. Chân Bá Dương rất dài, chỉ hai bước đã đuổi kịp Thụy Miên.
Đến gần sân khấu, Thụy Miên đứng như trời trồng nhìn mấy thùng sơn lăn lóc. Mấy người trong đội kịch không dám đứng quan sát lộ liễu nữa mà đua nhau nhảy lên sân khấu, lấy cớ quét dọn, sửa sang để dỏng tai nghe ngóng.
Bá Dương hạ giọng, rất thành thật:
– Còn việc gì nữa, tôi làm giúp.
Thật không dám tin. Cậu chủ nhà Vĩnh Thụy lạnh lùng, kiêu ngạo lại sẵn lòng giúp người ta dọn dẹp mấy thứ bẩn thỉu này. Người ta nói không sai, tình yêu làm cho con người tốt đẹp hơn. Chả trách tối hôm qua anh ta vui vẻ thế, còn khoe khoang niềm vui đó với cô.
Mạch máu Thụy Miên đập thình thịch, hơi nóng lan dần trên khuôn mặt mờ nhạt.
– Không có gì. Anh cứ đi trước đi.
Cô nói mà không quay lại nhìn anh. Có bạn gái thì có gì ghê gớm chứ? Người bình thường ai chả có. Người ta yêu nhau, lấy nhau cũng là chuyện bình thường mà. Có người còn yêu tới vài lần, vài chục lần. Anh mới có một lần, làm gì mà vênh váo!
Càng nghĩ, nỗi bực tức của Thụy Miên càng biến thành tủi thân. Cô và Bá Dương lớn lên bên nhau, chứng kiến mọi việc trong đời nhau. Cứ nghĩ anh mãi mãi lạnh lùng như thế, thì ra anh cũng như mọi người, cũng có cảm xúc. Cũng yêu. Rồi kết hôn với người anh yêu.
Điều đó xét cho cùng cũng là bình thường mà.
Thế nhưng, cả đời cô mãi mãi chẳng bao giờ có được điều bình thường ấy.
Thủ tài nữ vĩnh viễn không được kết hôn. Nếu vậy, tình yêu đối với cô cũng quá xa xỉ.
Thụy Miên ngồi thụp xuống, khỏa lấp tâm trạng đau khổ của mình bằng việc cúi nhặt vài thứ linh tinh, xếp lại gần nhau.
Không được khóc!
Không được khóc!
Không được yêu cũng chẳng sao!…
Tuổi mười bảy sẽ qua nhanh thôi. Nhắm mắt lại vài lần là tuổi già sẽ tới…
Mình là thủ tài nữ nhà Vĩnh Thụy. Sống là người nhà Vĩnh Thụy. Chết làm ma nhà Vĩnh Thụy…
Làm ơn… đừng khóc…
Càng nghĩ càng bất lực, Thụy Miên dụi đầu vào cánh tay, lau đi giọt nước mặn chát ứa ra.
Bá Dương nhận ra vẻ kỳ lạ của cô, liền túm lấy cánh tay Thụy Miên, kéo giật lại. Khuôn mặt hai người tức khắc đối diện nhau.
Đôi mắt Thụy Miên khô cong. Lướt qua tròng mắt sẫm màu là tia nhìn mang vẻ thờ ơ, trống rỗng. Bá Dương đột nhiên thấy lạnh lẽo.
Cả đời anh chưa từng sợ điều gì.
Nhưng ngay lúc này, ánh mắt vô cảm của Thụy Miên xoáy sâu vào tim anh, ghim chặt mọi thứ cảm xúc khác. Anh không thể chịu được nữa…

– Thụy Miên… anh… – Bá Dương đưa bàn tay còn lại về phía khuôn mặt cô. Những ngón tay chưa kịp đụng tới làn da mỏng manh của cô đã khựng lại, run rẩy rụt về, siết chặt.
Thụy Miên giật cánh tay đang bị giữ khỏi bàn tay Bá Dương, đứng phắt dậy, nói dõng dạc:
– Xong rồi. Đi ăn trưa.
Nói xong đi thẳng ra ngoài. Bá Dương nhìn theo lưng cô, rồi đi sau một đoạn, mặt lạnh băng đủ khiến mọi sinh vật trong vòng bán kính năm mét trở về kỷ băng hà ngay tức khắc.
Người vừa đi khỏi, lập tức, cả hội trường có sinh khí trở lại. Những cái mồm nãy giờ bị chặn cứng liền hoạt động hết công suất. Từ lâu, học viện Châu Dư đã lưu truyền một câu: “Dạy lợn biết bay còn dễ hơn cưa đổ Vĩnh Thụy Bá Dương”. Vậy mà giờ lợn vẫn chưa nhấc mình khỏi mặt đất được quá một mét, hoàng tử băng giá đã bị người ta cướp đi. Không biết người ấy là thiên kim tiểu thư nhà nào mà dám vượt mặt mọi học sinh quý tộc, kể cả hoa khôi lớp cao cấp Nghiêm Minh An, con gái duy nhất của chủ tịch tập đoàn Nghiêm Minh danh giá.
Trong khi người của đội kịch đang bàn ra tán vào thì có kẻ đã ra tay trước.
Không biết thủ phạm là ai.
Khi Bá Dương và Thụy Miên đi tới, chỉ thấy Diệu Thu nằm vắt ngang thành đài phun nước, dưới chân tháp đồng hồ, toàn thân mềm nhũn.
Bên cạnh, Đinh Công Hạ đang gào khản cả tiếng, lay mãi không thôi.
Máu trên mặt Diệu Thu thấm đẫm cả võ phục của Công Hạ, nhỏ cả xuống nền đá lạnh ngắt.
Bá Dương tái mặt, vội chạy tới xem xét tình hình.
– Theo tôi. – Anh nói ngắn gọn.
Công Hạ lập tức bế Diệu Thu lên, sải bước đuổi theo.
– Làm ơn hãy cứu chị tôi…
Thụy Miên điếng người. Bạn gái của Bá Dương lại là “chị gái 1 món” của Công Hạ sao?
Diệu Thu mở hé mắt, thều thào nói:
– Không… tôi muốn về nhà… không… đừng đến bệnh viện…
– Chị đừng nói nữa. – Công Hạ xót xa. – Để bác sĩ chữa xong, em sẽ tìm ra đứa mất dạy đó. Em sẽ giết nó!
Hai mắt Công Hạ như có lửa đốt.
Chẳng mấy chốc, cả ba đã tới phòng y tế.
Bá Dương để cho bác sĩ giúp cầm máu. Anh ra ngoài gọi hai cuộc điện thoại. Năm phút sau, một nhóm người đã tới, phong tỏa phòng y tế, không cho ai bước vào. Nhóm còn lại lập tức quay lại hiện trường điều tra.

Phòng y tế trường Châu Dư có quy mô như một bệnh xá nhỏ, hiện đại do phải phục vụ lượng học sinh đông đúc ở tại trường. Hiện giờ, hai bác sĩ và ba y tá đang có mặt để xem xét tình trạng của Diệu Thu.
– Xương không gãy. Choáng do mất máu quá nhiều. Phải truyền máu.
Y tá đưa cho Diệu Thu thuốc chống nhiễm trùng nhưng cô nhất quyết không uống. Bị ép quá, cô liền vứt xuống đất.
– Tôi không uống. Không thể uống.
Thái độ của Diệu Thu khiến Công Hạ điên tiết. Anh lấy mấy viên thuốc khác, nhét vào miệng chị gái nhưng bị cô phun thẳng vào mặt.
– Chị đã bảo không uống mà – Diệu Thu khóc nấc lên.
Thụy Miên nãy giờ chứng kiến tất cả, suy nghĩ mơ hồ trước kia đột nhiên quay trở lại, rõ ràng hơn bao giờ hết.
Bác sĩ quyết định truyền máu cho Diệu Thu. Công Hạ sẵn sàng áu. Họ là chị em, tuy bằng tuổi nhưng không phải sinh đôi. Nhóm máu giống nhau.
Mọi việc diễn ra rất nhanh chóng. Máu Công Hạ được truyền qua dây dẫn xuống đầu kim đang đâm sâu vào cổ tay Diệu Thu.
Đột nhiên, cổ tay cô nổi lên một đốm đỏ, rồi nhanh chóng loang dần thành vết bớt lớn.
Diệu Thu hét lên thảm thiết, hất đổ mọi thứ trong tầm với. Sợi dây truyền máu cũng bị giật đứt tung, máu nhỏ thành giọt lớn, đỏ sẫm tấm vải trắng.
Bá Dương từ ngoài hành lang chạy vào, nhìn thấy những vết đỏ lớn trên tay Diệu Thu liền mất bình tĩnh, đuổi hết bác sĩ, y tá ra ngoài. Các vệ sĩ lập tức biến phòng y tế thành pháo đài bất khả xâm phạm, chỉ có bốn người bọn họ.
– Chị, chị làm sao vậy?

Công Hạ ôm lấy vai Diệu Thu, giọng hãi hùng.
Đúng lúc đó, vị bác sĩ riêng của gia đình Vĩnh Thụy tới. Ông nhìn bệnh nhân đang lăn lộn trên giường. làn da trắng mềm mại đang chuyển sang đỏ lừ, bắt đầu nổi từng bọc nước nhỏ, lại thấy túi máu treo trên đầu giường liền hiểu ra mọi chuyện.
Lục tìm con dao mổ, ông sát trùng rồi dứt khoát rạch một đường trên cổ tay Diệu Thu, chỗ vừa được cắm kim truyền. Đoạn lấy hết sức bình sinh nặn máu ra ngoài.
Diệu Thu đau đớn vô cùng, gào thét rất thảm thiết. Tiếng thét vang dội khắp hành lang vắng vẻ của phòng y tế.

Bá Dương và Công Hạ, mỗi người một phía, giữ chặt lấy người Diệu Thu cho vị bác sĩ đáng kính tác nghiệp. Làn da Diệu Thu giờ đây nổi đầy bọc nước lớn nhỏ, phù nề rất đáng sợ. Màu trắng cũng biến mất, thay vào đó là những đốm đỏ và xám xịt lỗ chỗ.
– Chị ấy bị làm sao vậy? – Công Hạ kinh hãi nhìn chị gái đang bị biến đổi nhanh chóng và đau đớn.
Không ai trả lời. Thụy Miên chưa từng thấy ai bị căn bệnh khủng khiếp đến vậy. Cô nôn nao, muốn bỏ chạy ra ngoài.
Cơ thể Diệu Thu càng lúc càng biến thành màu xám. Những bọc nước trương dần lên rồi vỡ bung bét. Một thứ dịch lỏng màu vàng nhạt, hơi xanh chảy ra từ những bọc bị vỡ, bốc mùi tanh nồng. Thụy Miên không chịu nổi nữa, chạy vội ra ngoài nôn thốc nôn tháo.
Quá khủng khiếp!!!
Thứ quái quỷ gì đang diễn ra ở trong phòng y tế vậy?!
Mới có nửa tiếng, Diệu Thu đã không còn một chút gì như con người nữa.
Công Hạ đang phát rồ, lảm nhảm chửi tục. Anh cũng không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra với chị gái mình.
Chỉ có Bá Dương và ông bác sị hoàn toàn im lặng.
Cuối cùng, bác sĩ nói:
– Không được.
Diệu Thu đau đớn quá, lịm đi, trước đó chỉ kịp thở ra hai tiếng: “Về… nhà”.
Nhìn người nằm trên giường bị lở loét toàn thân, bốc mùi tanh tưởi, Công Hạ đau đớn lao vào túm cổ bác sĩ. Bá Dương vội ngăn lại.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, hai người trung niên xuất hiện.
– Bác…? – Công Hạ mặt mũi nhăn nhúm, đau đớn cùng cực.
Mẹ nuôi Diệu Thu vừa thấy con gái lập tức bụm miệng, chạy ra ngoài nôn hệt như Thụy Miên. Còn bố nuôi đứng như trời trồng, hai mắt trợn ngược, lắp bắp:
– Chuyện… chuyện gì…?
Bá Dương bình tĩnh nói:
– Đưa cô ấy về nhà trước đã. Ở đây không tốt.
Bác trai sực tỉnh ra, hối người đưa con gái lên cáng. Công Hạ đi theo, gay gắt nói:
– Phải đưa chị ấy tới bệnh viện lớn hơn. Bác… làm ơn cứu chị con…
Bác trai giận dữ lắc đầu: “Không ích gì đâu”.
Cả nhà Diệu Thu lên ô tô đi về khách sạn, nơi họ đang thuê. Bá Dương yêu cầu vị bác sĩ riêng của nhà anh đi cùng họ.
Còn lại anh và Thụy Miên, lúc này đang ngồi bệt dưới sàn, không còn chút sức lực. Nhìn vào mắt cô, anh đọc được nỗi kinh hoàng.
– Bá Dương… – Thụy Miên nói như sắp khóc.
Anh bước lại gần, ôm cô vào lòng. Lần đầu tiên trong suốt mười bốn năm, họ gần nhau đến thế.
– Bá Dương… – Cô cố kìm lại bờ vai đang run rẩy – Chuyện đó… là sao?
– Em không đoán ra ư? – Bá Dương thở dài.
Thụy Miên nghe thấy tiếng nức nở của mình quyện lẫn giọng nói lạnh như băng của anh: “Diệu Thu là một thủ tài nữ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.