Đọc truyện Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư – Chương 355: Phong Tỏa Thanh Lâu
Phượng Vô Nhai nghĩ đến điều này, không nhịn được mà khẽ cười rộ lên: “Được, ta mang ngươi đi.”
Y nói xong đột nhiên vận lực, trên tay y xuất hiện luồng lực màu tím, y đi qua đập hai cái vào khóa sắt khóa Vân Thiên Vũ, khóa sắt kêu lên rồi đứt ra, Vân Thiên Vũ được tự do.
Nàng vừa tự do đã đi ra ngoài, Phượng Vô Nhai vội mở miệng: “Ngươi đừng đi cửa trước, đi từ cửa sau đi.”
Y nói xong đi trước dẫn đường, Vân Thiên Vũ theo sát phía sau y để ra ngoài.
Bóng đêm ngoài cửa dày đặc, từ xa nghe thấy trong Ly thân vương phủ có tiếng chém giết truyền tới, nhưng mà phía sau lại hết sức yên tĩnh. Phượng Vô Nhai dẫn đường phía trước, dẫn Vân Thiên Vũ né tránh thị vệ của Ly thân vương phủ, cho tới khi ra được bên ngoài Ly thân vương phủ.
Chờ ra khỏi Ly thân vương phủ, Vân Thiên Vũ thở phào nhẹ nhõm, nàng quay đầu nhìn Phượng Vô Nhai, lạnh nhạt nói: “Tạ ơn Ma Quân đại nhân ra tay giúp đỡ, sau này có cơ hội sẽ báo đáp.”
Nàng nói xong xoay người muốn đi, tiếng Phượng Vô Nhai từ phía sau truyền tới: “Ngươi cho là ngươi thật sự tự do.”
Hắn nói xong người bỗng chuyển động, lao qua như là tia chớp, duỗi tay kéo Vân Thiên Vũ chạy, bóng dáng hai người biến mất như một ngọn gió như một tia chớp. Mà sau lưng họ, đột nhiên có mấy tia sáng lao tới, đuổi nhanh theo họ.
Phía trước Phượng Vô Nhai mang Vân Thiên Vũ đạp gió rời đi, chớp mắt đã bay đi rất xa. Y vừa kéo Vân Thiên Vũ chạy vừa khẽ hỏi thăm: “Tự do chưa?”
Vân Thiên Vũ đã biết có người đi theo phía sau bọn họ, hóa ra lúc trước Tiêu Cửu Uyên cho người bắt kẻ xông vào Ly thân vương phủ, chẳng qua là giả bộ, mục đích thật sự của hắn là muốn tra rõ rốt cuộc thì nàng là ai, nghe lệnh của ai làm việc.
Tên âm hiểm xảo trá này! Vân Thiên Vũ mắng thầm một câu, lạnh lùng nhìn Phượng Vô Nhai nói: “Ngươi đang khoe khoang bản lĩnh lớn của ngươi ư? Có thể thoát khỏi truy đuổi của đám người này rồi hãy nói.”
Phượng Vô Nhai cười phóng đãng, mắt hoa đào toát lên vẻ kiều diễm, cơ thể chuyển động, tốc độ nhanh hơn.
Trong đêm tối hai bóng người lướt qua bầu trời như là sao băng, nhanh vô cùng. Có người chợt nhìn thấy, vội vàng dụi mắt, ngạc nhiên gọi người bên cạnh: “Mau nhìn, có sao băng, một cái đỏ một cái tím.”
Sau đó người này bị đập cho một cái: “Ngươi lừa ai vậy, sao băng còn có màu sắc.”
Hai người Vân Thiên Vũ và Phượng Vô Nhai bay tới khu buôn bán náo nhiệt phồn hoa nhất Đông Ly quốc, sau đó Phượng Vô Nhai kéo Vân Thiên Vũ tiến vào một thanh lâu náo nhiệt ở bên đường. Lúc này là thời gian thanh lâu có người đến người đi, Phượng Vô Nhai vừa mang Vân Thiên Vũ vào trong thanh lâu, nhanh chóng hòa vào đám người.
Trước cửa thanh lâu, Tiêu Cửu Uyên mặc đồ đen, dẫn vài thủ hạ đứng ở trước cửa thanh lâu nhìn vào, sắc mặt u ám khó coi không nói ra lời, quanh người xuất hiện lệ khí dày đặc, nhìn chằm chằm thanh lâu trước mặt.
Bạch Diệu bên cạnh Tiêu Cửu Uyên tiến lên xin chỉ thị: “Vương gia, làm sao bây giờ?”
Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng ra lệnh: “Phong tỏa thanh lâu này, tra cẩn thận cho ta, dù có đào sâu ba tấc cũng phải bắt hai người đó cho ta, bổn vương muốn xem là ai cứu nàng đi.”
Lúc đầu Tiêu Cửu Uyên cho rằng chuyện của đêm nay không sai vào đâu được, bởi vì hắn không tin có người có thể cứu người thoát khỏi ánh mắt của mình. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã như thế, rõ ràng thân thủ của người đó vô cùng lợi hại, không thấp hơn hắn chút nào.
Ánh mắt Tiêu Cửu Uyên từ từ sầm xuống, nghĩ tới bóng người mờ ảo phía trước, giống như một ngọn lửa đỏ, rõ ràng kẻ cứu người là một người nam nhân mặc áo đỏ.
Người mặc đồ đỏ, năng lực lại không kém hắn, trừ Ma Quân Phượng Vô Nhai của Ma Ảnh cung ra thì hắn không nghĩ ra người nào khác.