Đọc truyện Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư – Chương 356: Hủy Diệt Thanh Lâu
Vẻ mặt Tiêu Cửu Uyên vô cùng khó coi, chẳng lẽ nữ nhân đó là người của Phượng Vô Nhai.
Phượng Vô Nhai phái nữ nhân này tới bên cạnh mình để làm gì?
Xưa nay hắn và Phượng Vô Nhai không có qua lại, không xung đột vì lợi ích, cũng không có ân oán thù hận, y cho người tới cạnh hắn, mục đích là gì?
Chẳng lẽ Phượng Vô Nhai làm theo lệnh người nào đó?
Nhưng mà Ma Quân Phượng Vô Nhai luôn luôn tùy tâm sở dục, làm theo ý mình, hắn sẽ nghe lệnh của ai để làm?
Tiêu Cửu Uyên suy đi nghĩ lại mãi mà không ra, Bạch Diệu thì đã chỉ huy thủ hạ tiến vào phong tỏa thanh lâu, trong thanh lâu vang lên tiếng hét hoảng sợ, bên trong loạn tung cả lên.
Tiêu Cửu Uyên đứng trước cửa đã tỉnh táo lại, cau mày lạnh lùng nghĩ, nếu như trước đó là Phượng Vô Nhai cứu nữ nhân kia đi, sao y có thể làm ra chuyện không nắm chắc như vậy? Cho nên sợ là lúc này bọn họ đã trốn.
Tiêu Cửu Uyên nghĩ tới để nữ nhân đó trốn khỏi tầm mắt của mình, đã sớm tức giận đến phát điên, luồng khí màu lam đã bao quanh tay hắn, hắn đánh một chưởng về phía bảng hiệu cạnh cửa thanh lâu, bảng hiệu chữ vàng đẹp đẽ bị đánh nát vụn.
Thực ra Tiêu Cửu Uyên đập vỡ bảng hiệu thanh lâu là bởi vì hắn nghĩ thanh lâu này rất có thể là sản nghiệp của Ma Ảnh cung, nếu không Ma Quân Phượng Vô Nhai sẽ không đưa người tới đây, có thể thanh lâu này sẽ có cơ quan bí mật nào đó, cho nên Phượng Vô Nhai muốn dẫn người rời đi là chuyện rất dễ dàng.
Tiêu Cửu Uyên đằng đằng sát khí ra lệnh cho người bên cạnh: “Nếu không bắt được người, cũng không cần giữ lại thanh lâu này.”
“Vâng, vương gia.”
Tiêu Cửu Uyên ngước mắt lên nhìn thanh lâu một cái, sau đó không muốn quan tâm tới chuyện tiếp theo, bời vì theo hắn suy đoán, người đã đi rồi, cho nên hắn lại để cho người ta trốn khỏi mắt hắn lần nữa. Suýt chút nữa là Tiêu Cửu Uyên tức giận đến hộc máu, xoay người rời đi.
Đúng như Tiêu Cửu Uyên đoán, Phượng Vô Nhai mang Vân Thiên Vũ tới chỗ mật đạo của thanh lâu để trốn, nhanh chóng đi tới một góc ở ngã tư đường, sau khi Vân Thiên Vũ ra khỏi mật đạo, nhìn xung quanh một chút, phát hiện chỗ này cách phủ Vĩnh Ninh hầu không xa. Bây giờ nàng không sao rồi.
Cuối cùng Vân Thiên Vũ thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn Phượng Vô Nhai nói: “Xem ra ngươi cũng có chút bản lĩnh.”
“Vậy ngươi định báo đáp ơn cứu giúp của ta thế nào?”
“Không phải hay nói ân lớn thì không cần cảm ơn ư, nào có ai vội vàng đòi người ta trả ơn như vậy.”
Vân Thiên Vũ nhướn lông mày, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhưng rất có linh khí, chỉ một động tác đơn giản đã tạo ra một cảnh đẹp ý vui.
Phượng Vô Nhai không nhịn được thở dài, quả nhiên người đẹp, cái gì cũng đẹp, chỉ nhìn đã có tâm trạng tốt. Y vừa nghĩ vừa nói nói: “Vậy thì chắc chắn không phải bổn quân, từ trước tới nay bổn quân không cứu người, đã cứu người thì cần thù lao, hơn nữa vì bổn quân cứu ngươi, phải trả giá rất lớn, cái thanh lâu đó cũng là sản nghiệp của Ma Ảnh cung, kiếm rất nhiều tiền nhưng bây giờ bổn quân giúp ngươi, thanh lâu này bị hủy.”
Ánh mắt Vân Thiên Vũ tối đi, nàng hiểu Phượng Vô Nhai nói không sai, bởi vì Tiêu Cửu Uyên rất khôn khéo, nếu không bắt được người, nhất định biết họ đã đi thông qua mật đạo. Hơn nữa mật đạo gì đó người ngoài không biết, vậy thì còn giữ cái thanh lâu này lại ư?
Vân Thiên Vũ nghĩ, nhướn mày rồi nói với Phượng Vô Nhai: “Được rồi, cứ coi như là ta thiếu ngươi một món nợ, sau này ta sẽ giúp ngươi một lần, đừng nói không cần, là người thì đều sẽ có lúc gặp khó khăn, chẳng lẽ cả đời Ma Quân Phượng Vô Nhai ngươi không gặp khó khăn, nếu bỏ đi rồi, sau này có đi tìm ta cũng vô dụng, đây cơ hội cho ngươi.”