Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 354: Lầm lẫn


Đọc truyện Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư – Chương 354: Lầm lẫn

Editor: LaOngDao142

Ly thân vương phủ, Tiêu Cửu Uyên dẫn người đi bắt người, về phần Vân Thiên Vũ trong phòng giam tạm thời bị tạm giam lại.

Vân Thiên Vũ thở phào nhẹ nhõm, nói thật ra nàng vẫn không biết như thế nào đối mặt con tức giận lôi đình của Tiêu Cửu Uyên.

Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa thật nhanh quay đầu nhìn khóa sắt khóa tay chân nàng, chẳng lẽ không có biện pháp mở ra khóa sắt này sao?

Vân Thiên Vũ dùng sức lôi kéo khóa sắt, khóa sắt là khóa ở trên cột sắt, cùng với cột sắt là một thể, hơn nữa cột sắt này được chế tạo hết sức đặc biệt, đặc biệt vì phạm nhân thiết kế, rất khó có thể mở được.

Vân Thiên Vũ giãy dụa giật giật tay, khóa sắt kia phát ra ầm ầm tiếng vang.


Đúng lúc này, một giọng nói mị hoặc trêu ghẹo người vang lên.

“Vị tiểu thư này, cần cần giúp một tay không?”

Vân Thiên Vũ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy ánh trăng hạ xuống, một nam tử mặc hồng y hoa bào, đang lười biếng tựa vào cửa sổ hỏi nàng.

Người này mặt như hoa đào, đôi mắt tươi đẹp, bộ mặt tà mị nở nụ cười nhìn nàng, vẻ mặt tựa như xem kịch vui, vừa nhìn qua, tóm lại ý tứ như một người qua đường.

Vân Thiên Vũ hận đến nghiến răng, cả hai đều không phải thứ tốt đẹp gì.

“Phượng Vô Nhai, ngươi tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?”

Người tới chính là Ma Quân Ma Ảnh Cung Phượng Vô Nhai, ca ca của Tiểu Linh Đang.

Phượng Vô Nhai nghe câu hỏi của Vân Thiên Vũ, vẻ mặt hiếu kỳ mở miệng nói: “Ngươi nói lời thật kỳ quái, bản quân muốn ở chỗ nào liền ở chỗ đó, thiên hạ này cũng chưa có địa phương mà bản quân không đi được.”

Vân Thiên Vũ gương mặt im lặng, nơi này là nhà người ta, hắn ngược lại, muốn tới thì tới, còn nói đúng lý hợp tình như thế, bất quá nghĩ đến nơi này là Ly thân vương phủ, Vân Thiên Vũ tâm tình lại thoải mái một chút, có thể cho Tiêu Cửu Uyên thêm chút rắc rối nàng đã cảm thấy thoải mái.


Bởi vì nàng nhưng chưa quên hắn lúc trước nói cái gì lột da chặt ngang ngũ mã phanh thây, suy nghĩ một chút rất ghê tởm, nàng không sợ, chủ yếu là cảm thấy ghê tởm.

Vân Thiên Vũ suy nghĩ nhìn về Phượng Vô Nhai không vui nói: “Muốn giúp đỡ thì giúp một tay, lấy ở đâu nhiều lời nói nhảm như vậy.”

“Có thể giúp một tay, chẳng qua là không biết Vân tiểu thư tính toán như thế nào báo đáp tại hạ về chuyện giúp một tay này.”

Phượng Vô Nhai hai cánh tay khoanh trước ngực, lười biếng vô cùng hỏi.

Vân Thiên Vũ gương mặt hắc tuyến, hắn tự chạy lại muốn giúp nàng, phút cuối cùng còn hỏi nàng báo đáp cái gì, thật là hết ý kiến.

“Vị huynh đệ này, ngươi muốn được báo đáp tựa hồ đi sai chỗ rồi, ngươi nên hỏi Tiểu Linh Đang một chút sẽ báo đáp ngươi cái gì. Dĩ nhiên nếu như ngươi không giúp cũng được, nhanh đi, trở về ta gặp Tiểu Linh Đang sẽ cùng nàng nói, ngươi là như thế nào thấy chết mà không cứu, bỏ đá xuống giếng, họa vô đơn chí.

Vân Thiên Vũ nói xong, Phượng Vô Nhai không nhịn được rút rút khóe miệng, nữ nhân này còn dám nói a.


Bất quá hắn thạt sự không dám buông tay không cứu, bởi vì muội muội hắn nhất định sẽ không tha cho hắn, nói không chừng còn vì vậy đoạn tuyệt với hắn đây.

Phượng Vô Nhai vừa nghĩ vừa từ ngoài cửa sổ phiêu nhiên mà vào, sãi bước đi đến trước mặt Vân Thiên Vũ, đợi đến gần Vân Thiên Vũ, càng thấy rõ ràng sắc mặt nữ nhân này.

Nữ nhân này dáng vẻ thật đúng là tuyệt đẹp, da thịt vô cùng mịn màng, đôi mắt sáng rực rỡ như trăng sao, lông mi vừa dài vừa cong như một cây quạt nhỏ vậy, theo nàng chớp chớp đôi mắt, lông mi kia khẽ run run, lộ ra vẻ mê hoặc lòng người, hơn nữa trên người nàng hơi thở trong trẻo lạnh lùng trong trẻo lạnh lùng, thật là làm cho người không thể xem thường.

Một nữ nhân vừa xinh đẹp vừa có cá tính độc đáo như vậy, Tiêu Cửu Uyên thế nào liền không nghĩ tới nàng thật ra chính là Vân Thiên Vũ đây.

Xem ra người thông minh cũng có khi lầm lẫn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.