Thứ Nữ Là Phải Độc Ác

Chương 117: Làm Chuyện Xấu Là Làm Đến Cùng!


Đọc truyện Thứ Nữ Là Phải Độc Ác – Chương 117: Làm Chuyện Xấu Là Làm Đến Cùng!


Mai di nương bị trúng bạt tai nặng nề như vậy, gò má lập tức sưng phồng lên, nàng không dám tin giương mắt mắt nhìn Ngọc tướng quân, run giọng nói: “Lão gia, người…người không tin ta?”
Ngọc tướng quân tức giận đến nổi trận lôi đình: “Lão tử tin ngươi? Lão tử tin ngươi cái quỷ!”
Nếu quả thật là kẻ xấu, Mai di nương vì cái gì không kêu cứu? Bên ngoài nhiều bà tử coi chừng như vậy, chỉ cần cao giọng kêu một tiếng, tự nhiên sẽ có người xông vào bảo vệ, nàng làm sao bị người vô lễ?
Ngọc tướng quân mặc dù rất tùy tiện, nhưng về phương diện này cũng không ngốc, hắn nhớ Mai di nương hoa ngôn xảo ngữ, dùng cớ không muốn làm ảnh hưởng đến hắn ban đêm nghỉ ngơi, đơn độc đến tây phòng ở, không nghĩ tới nàng dĩ nhiên vì muốn tìm cơ hội cùng gian phu lêu lổng!
Ngọc tướng quân ở đâu đoán được ý nghĩ của Mai di nương, làm một nữ nhân, hơn nửa đêm bị một người nam nhân nhảy cửa sổ vào vô lễ, nàng dám kêu sao? Bên ngoài một đám bà tử, chính phòng còn có phu quân, nếu bị họ nhìn thấy, nàng làm chủ mẫu quản gia còn thể diện sao? Ngọc tướng quân như thế nào lại tin tưởng nàng trong sạch?
Nhưng bây giờ , nàng gặp nguy hiểm cũng không cho người đến hỗ trợ, ngược lại càng chứng minh tội thông dâm cùng người khác.

Mai di nương che gò má bên phải bị đánh sưng, phục trên mặt đất, khóc sướt mướt kéo lấy chân Ngọc tướng quân : “Lão gia, ta thật sự oan uổng, ta không biết người nam nhân kia a!”
Ngọc tướng quân hung hăng đá nàng một cước, tránh thoát khỏi bàn tay đang nắm chân mình, cả giận nói: “Không biết? Ngươi không biết hắn, vậy hắn thế nào tiến vào?”
Hậu viện Ngọc phủ mặc dù không lớn, nhưng cửa đều đóng chặt, nếu không có người ở trong dẫn đường, một người nam nhân xa lạ làm sao có thể tiến vào, hơn nữa còn vừa vặn xông vào phòng Mai di nương? Lời này nói ra , chỉ có ngốc tử mới tin!
Mai di nương hết đường chối cãi, vừa sợ vừa thương tâm, khóc ròng nói: “Lão gia, người nhất định phải tin tưởng ta a , ta không có làm bất kì điều gì có lỗi với lão gia a!”
Chỉ là vô luận nàng nói gì, Ngọc tướng quân đều không tin tưởng, nữ nhân của mình đêm hôm khuya khoắt cùng một nam nhân không mảnh vải ôm nhau, đây là hắn tận mắt nhìn thấy, nếu lại tin tưởng nữ nhân này, vậy hắn chính là kẻ ngốc nhất trên đời.

Ngọc tướng quân oán hận nhìn chằm chằm Mai di nương mắng : “Tiện nhân, cút ra ngoài cho ta!”
Hắn sẽ không giống như nam nhân khác, bị cắm sừng vẫn còn ngây ngốc truy vấn vì cái gì, trong mắt hắn, một là một, hai là hai, nữ nhân phản bội mình, kia tuyệt đối không có khả năng tha thứ, hắn không cầm roi quất chết nàng đã là khoan thứ lớn nhất đối với nàng.

Mai di nương cả kinh đến trên mặt không còn huyết sắc, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Ngọc tướng quân: “Lão gia, người…người muốn đuổi ta đi?”
Toàn bộ thế giới của nàng, bởi vì một câu nói vài chữ này của Ngọc tướng quân mà hoàn toàn sụp đổ.

Ngọc tướng quân muốn đuổi nàng đi? Nàng một nữ nhân không nơi nương tựa, có thể đi chỗ nào? Cuộc sống sau này của nàng muốn qua như thế nào?
Nàng vì hắn rời xa quê hương đi tới kinh thành, nàng vì hắn hao tổn tâm cơ lập gia nghiệp, nàng vì hắn mang thai sinh con, nhưng hắn lại không tin nàng, lại muốn lúc mùa đông khắc nghiệt này đuổi nàng đi!?
Nàng nhìn lên khuôn mặt cương nghị quyết liệt, khuôn mặt nàng đã từng thật sâu ái mộ, nam nhân trước mặt này, khiến nàng bỏ hết thảy mọi thứ, nhưng đến cùng lại đổi được kết cục như vậy.

Đứa nhỏ trong bụng giống như cảm giác được mẫu thân sợ hãi cùng tuyệt vọng, bất an uốn éo động đậy, Mai di nương ôm bụng, liều mạng lắc đầu: “Không….


lão gia, người không thể đuổi ta đi, ta còn có hài tử…Ta còn muốn sinh hài tử ra…”
Không đề cập đến hài tử còn được, vừa nhắc tới hài tử, Ngọc tướng quân lại càng giận nghĩ đến cảnh vừa xảy ra, hắn ngồi xổm xuống, một bả bóp cổ Mai di nương, buộc nàng đối mặt cùng mình.

“Hài tử? Người còn dám nhắc hài tử? Lão tử hỏi ngươi, đứa nhỏ này là tạp chủng của ai!? Ngươi nói , ngươi nói a!”
Mai di nương cơ hồ không thể tin vào lỗ tai của mình, nam nhân này là loại người gì, thế nhưng nói đứa con trong bụng của mình không phải của hắn!
Nước mắt tuôn rơi chảy xuống, Mai di nương thống khổ lắc đầu, khóc ròng nói: “Lão gia, ta đi theo ngài hơn ba năm nay, ngài thế nhưng lại không tin ta sao? Đứa nhỏ này đương nhiên là của ngài! Lão gia, ngài cho dù không thương ta, van cầu ngài nể tình hài tử–“
Trả lời nàng là một chưởng hung hăng của Ngọc tướng quân, Mai di nương bị đẩy ngã xuống đất, trên tay cùng mặt bị trầy da, rỉ ra vết máu nhè nhẹ.

Nàng bất chấp đau đớn trên người, một tay che bụng, một tay chống đất muốn ngồi dậy, nỗ lực bắt lấy tay Ngọc tướng quân.

“Lão gia, ta thật sự là oan uổng, lão gia ngài phải tin tưởng ta a–“
Nếu như phu quân nàng là nam nhân khác, có lẽ lời cầu khẩn này sẽ đổi lấy được sự thương hại của đối phương, chỉ tiếc, nam nhân của nàng là Ngọc tướng quân, một cái nam nhân lương bạc ích kỷ, một cái ngay cả thê nhi của chính mình có thể trí chi bất chấp.

Nam nhân như vậy, trong lòng chỉ có chính mình, làm sao có thể đồng tình người khác, càng không có khả năng tha thứ cho một nữ nhân bị mình bắt thông dâm tại trận.

Hắn thích nàng, ngay cả chiếm hữu cũng không tính, chỉ vì phát tiết dục hỏa của chính mình, chỉ vì thỏa mãn sự sung sướng của mình.

Trên đời này không có bất kỳ thứ gì quan trọng hơn chính bản thân hắn, lại càng không có bất kỳ thứ gì có thể khiêu chiến tôn nghiêm của nam nhân.

Ngọc Linh Lung hiểu rõ điểm này của hắn, cho nên mới an bài một cảnh như vậy.

Ngọc tướng quân chán ghét nhìn Mai di nương phủ phục trên mặt đất đau khổ cầu xin, quay đầu hướng bà tử giữ cửa bực mình rống giận: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đem tiện nhân này ném ra ngoài!?”
Bà tử giữ cửa liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng không dám cãi mệnh lệnh của Ngọc tướng quân, đành phải đi tới.


Mai di nương mặc dù là chủ tử của các nàng, nhưng chủ tử lớn nhất của Ngọc phủ lại là Ngọc tướng quân, không người nào dám chọc tới tính khí bạo lực của chủ tử, càng không dám nghĩ đến roi của hắn.

Mai di nương sít sao ôm bụng, trong mắt tràn đầy nước mắt hoảng sợ liều mạng lắc đầu: “Không…Đừng mà…Đừng tới đây!”
Chỉ tiếc, bộ dáng nàng nhu nhược yếu đuối như vậy không hề đả động đến đồng tình của người khác, bà tử giữ cửa bất chấp bắt lấy cánh tay của nàng, đem nàng lôi ra khỏi phòng, hướng ngoài cửa lớn đi đến.

Đêm khuya trong Ngọc phủ quanh quẩn tiếng kêu khóc cầu xin không ngừng của Mai di nương.


Biết được Mai di nương bị đuổi ra khỏi phủ, Ngọc Linh Lung chỉ khẽ mỉm cười.

Kỳ thật kế hoạch này không coi là chu đáo, nếu như cẩn thận cân nhắc có thể phát hiện một chút sơ hở, nếu Ngọc tướng quân có thể tỉnh táo một chút, lý trí một chút thì sẽ phát hiện ra chuyện thông dâm của Mai di nương kỳ thật có nhiều điểm đáng ngờ.

Nhưng nàng hiểu rõ tính tình nóng nảy của Ngọc tướng quân, đoán chắc Ngọc tướng quân sẽ không cân nhắc nhiều chuyện như vậy, chỉ biết xông về phía trước, không cần người khác châm lửa cũng sẽ tự mình nhảy vào bẫy.

Kể từ khi Mai di nương hoàn toàn vạch mặt, Ngọc Linh Lung quyết định diệt trừ con rối không chịu nghe lời này, nàng rất rõ ràng, Mai di nương có thể đi tới bước ngày hôm nay, tuyệt đối không phải là một phế vật vô dụng, lấy năng lực quản gia của nàng, cùng với tai mắt đông đảo, nàng muốn đặt bẫy cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Hơn nữa bây giờ Mai di nương rất được Ngọc tướng quân tin tưởng, nếu muốn một kích trí mạng, hoàn toàn đem Mai di nương đả khoa, thiết kế nàng cùng nam nhân yêu đương vụng trộm là phương pháp xử lý đơn giản nhất cũng là mau lẹ nhất.

Chỉ là, nam nhân muốn đi đâu tìm đây?
Đối với Ngọc Linh Lung mà nói cũng không coi là vấn đề khó khăn gì, nàng sai người tìm một tên lưu manh trong phố, cho hắn ba trăm lượng bạc, thừa dịp trời tối lặng lẽ mang hắn tiến vào trong viện tử, chỉ chỗ ở của Mai di nương cho hắn, phân phó vài câu, chuyện cứ như vậy xảy ra.

Trên thế giới này, vĩnh viễn có rất nhiều người vì tiền nguyện ý làm bất cứ chuyện gì người yêu cầu, nàng kiếp trước đã hiểu rõ điểm này.


Nàng cũng biết vu hãm Mai di nương không phải quá đáng, phá hủy thanh danh của nàng thì sao? Lưu cho nàng một mạng là đã đủ khách khí rồi.

Chỉ là, hết lần này tới lần khác lại có người không chịu chấp nhận sự thật, rõ ràng là con đường chết, vẫn còn muốn đâm đầu vào.

Huyên Thảo sáng sớm đã tới bẩm báo Ngọc Linh Lung: “Tối hôm qua Mai di nương bị đánh đuổi ra khỏi phủ, hiện giờ vẫn đang quỳ ở ngoài cổng, luôn miệng nói nàng oan uổng, còn nói cầu xin lão gia nể tình đứa trẻ trong bụng nàng ta, lưu cho nàng một con đường sống…”
Ngọc Linh Lung vừa nghe, mặt lộ vẻ tiếc nuối lắc đầu, nàng đã cho Mai di nương một con đường sống, lấy trí tuệ thông mình của nàng ta, cùng với vài quản gia trong Ngọc phủ lúc trước, len lén tham ô bạc đặt mua gia nghiệp, Mai di nương hoàn toàn có thể trôi qua cuộc sống ấm no không cần lo nghĩ.

Nàng kỳ thật muốn biết, cái gì khiến Mai di nương chấp nhất như vậy, thật sự là yêu Ngọc tướng quân sao? Hay là sợ sống một mình?
Ngọc Linh Lung không cách nào lý giải Mai di nương, bởi trong tử điển của nàng, không có từ ỷ lại này.

Có rất nhiều nữ nhân giống Mai di nương, không lo ăn không lo uống, rõ ràng một mình có thể sống tốt, nhưng hết lần này tới lần khác không thể thiếu nam nhân, chuyện gì cũng muốn dựa vào nam nhân, hoặc có lẽ vì các nàng tâm linh hư không, hoặc có lẽ bởi các nàng quá mức nhu nhược, tóm lại, nói đơn giản một câu, có nữ nhân không thể sống thiếu nam nhân.

Ngọc Linh Lung mặc kệ Mai di nương là có ý nghĩ gì, nhưng nàng không muốn thấy chuyện đã thành công hơn phân nửa, đến lúc này lại xảy ra biến cố gì.

Nếu Mai di nương đã quấn chặt không chịu đi, Ngọc Linh Lung không ngại đẩy nàng thêm một cái.

Muốn làm chuyện xấu, vậy thì dứt khoát làm đến cùng.

Giờ phút này mặt trời đã lên cao, tại cửa lớn Ngọc phủ, một thiếu phụ vóc người xinh đẹp khuôn mặt sưng vù quỳ trên mặt đất, khóc đến thanh âm đều khàn khàn, một lần lại một lần hướng cửa lớn đã đóng chặt thổ lộ hết oan khuất của mình.

“Ô ô…Lão gia a, ta thật sự là oan uổng! Van cầu người mở cửa a, đừng đuổi Mai nhi ra ngoài, ô ô…Lão gia, người đã quên sao, lúc đầu ở Bắc cương…”
Không thể không nói, Mai di nương vẫn còn vài phần tâm cơ, nói về lúc hai người quen nhau tại Bắc cương, lại nhớ đến ba năm nay hai người ba năm nay như thế nào, lại nhớ tới những khó khăn hai người đã trải qua khiến người nghe không khỏi sinh lòng thương cảm.

Thanh âm kêu khóc đưa tới không ít người xem náo nhiệt, hướng về phía Ngọc phủ chỉ chỉ trỏ trỏ, cho dù Ngọc tướng quân bất chấp tình cảm với Mai di nương, nhưng vì thể diện Ngọc phủ vẫn phải lộ mặt.

Lúc này, Ngọc tướng quân đứng ở cửa, sắc mặt xanh mét, lại mang theo vài phần do dự.

Tối hôm qua có phải hắn lỗ mãng quá rồi hay không, Mai di nương đi theo hắn trở lại kinh thành chưa tới một năm, như thế nào nhanh vậy đã có gian tình cùng người khác? Đứa nhỏ trong bụng nếu là dã chủng thì thôi, nhưng nếu quả thật là con của mình…

Ngọc tướng quân đang chần chờ, tình hình ngoài cửa phát sinh biến hóa.

Chỉ thấy ở giữa đám người xem náo nhiệt, đột nhiên một thanh niên nam tử chạy nhanh đến, ôm lấy Mai di nương quỳ rạp trên mặt đất, lớn tiếng nói: “Tên nam nhân kia đối với nàng tuyệt tình như vậy, nàng vì cái gì còn muốn cầu xin hắn? Mai nhi, đi theo ta–“
Chuyện đột nhiên phát sinh, đám người lập tức vang lên tiếng nghị luận kinh ngạc, dưới con mắt mọi người, Mai di nương ngước mắt nhìn nam nhân đang ôm mình, trên mặt đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Là ngươi!?”
Người này thế nhưng chính là nam nhân tối qua xông vào phòng của nàng!
Mai di nương sợ hãi, liều mạng muốn đẩy nam nhân kia ra: “Mau thả ta ra, ta căn bản không biết ngươi!”
Nam tử bất đắc dĩ ôm nàng sống chết không chịu buông tay, lời nói lại như sấm sét vang bên tai tất cả mọi người–
“Mai nhi, nàng không tin ta? Vinh hoa phú quý mất thì mất, chúng ta cùng nhau sống, ta nhất định sẽ đối đãi với nàng thật tốt, còn có hài tử của chúng ta–“
Mai di nương chỉ thấy cảnh vật trước mắt như biến thành một màu đen, nhìn người nam nhân chưa từng gặp mặt này, nàng vừa xấu hổ vừa lên tiếng: “Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao phải bôi nhọ danh tiết của ta? Ngươi không sợ trời phạt hay sao?”
Trên mặt nam tử xẹt qua tia cười lỗ mãng, hai bàn tay ở trên eo nàng cơ hội véo vài cái, cười nói: “Mai nhi, nàng đừng mạnh miệng, khuya hôm trước, là ai luôn mồm bảo ta hảo ca ca tới–“
Đứng tại cửa lớn Ngọc phủ, Ngọc tướng quân nghe đến đó, tức giận đến hai mắt đỏ ngầu, nâng then cửa vọt ra ngoài.

“Hai người gian phu dâm phụ các ngươi, xem lão tử có đánh chết các ngươi hay không!”
Thấy Ngọc tướng quân cầm then cửa chạy đến, nam nhân ôm Mai di nương sợ hết hồn, nhưng không có như tối qua chạy trốn, mà là kéo Mai di nương ôm chặt trong lòng, hướng về phía Ngọc tướng quân gào lên: “Ta cùng Mai nhi là lưỡng tình tương duyệt–“
Ngọc tướng quân tức đến đầu óc mụ mị, căn bản không nghe nam nhân đang nói cái gì, then cửa trong tay điên cuồng đập xuống: “Tiện nhân! Lão tử đánh chết ngươi!”
Nam tử kia ôm chặt Mai di nương, trong miệng kêu ai da ai da vang trời, không ngừng tránh trái tránh phải, ngoài mặt nhìn như là liều chết che chở cho Mai di nương, vì nàng ngăn trở gậy rơi xuống như mưa của Ngọc tướng quân, nhưng thực ra là đẩy Mai di nương về phía then cửa đập xuống của Ngọc tướng quân, mới bị đánh vài cái, Mai di nương đã không chịu nổi, hét lên thảm thiết.

“Lão gia, người nghe ta nói a, ta thật sự không biết hắn–“
Ngọc tướng quân làm sao có thể nghe nàng nói, hiển nhiên đối với Mai di nương cùng nam nhân đang ôm ôm ấp ấp cản trở gậy gộc kia, bộ dáng tình sâu nghĩa nặng, tướng quân quả thực bị chọc giận đến điên lên.

“Ngươi cái đồ tiện nhân này, lão tử đối với ngươi có chỗ nào không tốt, ngươi lại cho lão tử cắm sừng–” Ngọc tướng quân vừa nói vừa điên cuồng quật bọn họ, đến khi Mai di nương hét lên một tiếng kêu hoảng sợ chói tai, ôm bụng nằm trên mặt đất, Ngọc tướng quân mới dừng cây gậy trong tay lại.

Mai di nương đau đến lăn lộn trên mặt đất, lăn qua lăn lại, trong miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ , giống như đang chịu đựng hành hạ khổng lồ.

Dưới váy nàng, một cỗ máu màu đỏ chậm rãi lan ra, thấm lên mảng tuyết trắng dưới thân đỏ một mảng lớn.

Trong đám người vây xem, có người hiểu chuyện lập tức cao giọng kêu lên: “Ai yêu, nàng đây là muốn sinh a!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.