Thứ Nữ Là Phải Độc Ác

Chương 118: Thánh Chỉ Tứ Hôn


Đọc truyện Thứ Nữ Là Phải Độc Ác – Chương 118: Thánh Chỉ Tứ Hôn


Ngọc tướng quân ngẩn ra nhìn Mai di nương đang thống khổ giãy dụa trên mặt đất, sắc mặt của hắn thoáng chần chờ trong nháy mắt.

Đứa nhỏ này, đến cùng có phải là con của mình hay không?
Không đợi Ngọc tướng quân có hành động gì, nam tử ở bên đã ôm lấy Mai di nương, vô cùng lo lắng quát to lên: “Mai nhi, Mai nhi, có ta ở đây, nàng đừng sợ!” (=]] chết cười với tên này, tội nghiệp Mai nhi a)
Ngọc tướng quân lập tức nắm chặt thành quyền, hướng về phía khuôn mặt nam nhân kia giáng xuống.

Nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng đau đớn của Mai di nương, quả đấm của Ngọc tướng quân rốt cuộc cũng không hạ xuống được.

Hung hăng giậm chân một cái, Ngọc tướng quân giận dữ hét: “Cút ngay cho lão tử! Cút xa vào!”
Hắn dù có nổi giận cũng không có biện pháp ra tay với một phụ nữ sắp sinh.

Về phần đứa nhỏ trong bụng Mai di nương, mười phần là của nam nhân trước mặt này, bằng không ai lại đối với hài tử không phải của mình ân cần như vậy?
Nghĩ tới đây, trong lòng Ngọc tướng quân nén giận đến phẫn nộ, hung dữ trừng mắt liếc nhanh qua hai người, không nói gì quay đầu đi vào phủ.

Mai di nương đau đến trán đầy mồ hôi lạnh, một tay ôm bụng, một tay vẫn còn tuyệt vọng chụp vào Ngọc tướng quân: “Lão gia…Người chờ ta một chút…”
Nàng thật sự không dám tin vào hai mắt của mình, người nam nhân này thật sự tuyệt tình để mình như vậy rồi đi? Đứa nhỏ trong bụng nàng, chính là cốt nhục của hắn a!
Vết máu dính trên tay, tay trên không trung, trừ không khí ra, cái gì nàng cũng không nắm được.

Hồi lâu, nàng rốt cuộc không nhịn được đau đớn trong bụng, tay nặng nề rơi trên mặt đất.

Tim, cũng theo đó rơi vào vực sâu không đáy.

Nam nhân của nàng, nàng trả giá hết thảy vì nam nhân này, nàng đã từng nghĩ có thể dựa vào nam nhân này cả đời, nhưng ngay cả nhìn cũng chưa từng liếc qua nàng, cứ như vậy ở trước mặt nàng đóng cửa lại.

Trong đống tuyết lạnh buốt, Mai di nương ngồi trên vũng máu, phát ra tiếng kêu tuyệt vọng thảm thiết: “Lão gia a–”
Nhưng vô luận nàng gọi thế nào, cửa chính Ngọc phủ cũng không mở ra, người ở bên trong giống như lỗ tai bị điếc, đối với tiếng kêu khóc thống khổ của nàng coi như không nghe thấy.

Trong đám người, có người thay nàng tìm một chiếc xe ngựa, khuyên nhủ: “Vị phu nhân này, trước mắt chuyện sinh con mới là trọng yếu, ngươi trước đem hài tử sinh ra thật tốt, chuyện sau này thì để sau này hãy nói.


Mai di nương phảng phất không nghe thấy lời nói của người ta, đôi mắt tràn đầy nước mắt yên lặng nhìn cửa chính Ngọc phủ, tựa hồ còn không tin mình cứ như vậy bị Ngọc tướng quân từ bỏ.

Nam tử bên cạnh cùng mọi người xung quanh ba chân bốn cẳng đem Mai di nương đỡ lên xe ngựa, nam nhân đi theo lên xe, hướng mọi người xung quanh chắp tay: “Đa tạ các vị xuất thủ tương trợ, chúng ta đi trước, ân ngày hôm nay, sau này sẽ báo!”
Nói xong, nam nhân liền phân phó xa phu: “Mau, đến y quán gần đây nhất.


Xe ngựa bắt đầu khởi động, đưa nam nhân cùng Mai di nương rời đi.

Trong buồng xe, Mai di nương hai tay ôm bụng, sít sao nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt.

Nhận ra ánh mắt oán hận của nàng, khuôn mặt nam nhân lộ ra nụ cười không hề để ý: “Ngươi nhìn ta làm gì?”
Mai di nương hận không thể đem nam nhân trước mặt này xé nát thành thịt vụn, chính là nam nhân này đã phá hủy trong sạch cả đời của nàng.

Cuống họng khàn khàn, nàng chịu đựng cơn đau bụng , tức giận hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai!?”
Trong buồng xe không có người ngoài, nam nhân cũng không cần ngụy trang nữa, hắn vỗ vỗ bụi ở chân, cười hì hì nói: “Ta không biết ngươi, ngươi cũng không biết ta.

Ta khuyên ngươi nha, mau nghĩ xem chính mình phải làm sao đi, đừng phí tâm tư ở đó nghĩ ta là người thế nào.

Mai di nương tức đến nước mắt giàn giụa nói: “Ngươi tại sao hãm hại vu oan cho ta? Ta rốt cuộc đã đắc tội gì với ngươi, ngươi lại phải tốn nhiều tâm tư như vậy vu hãm ta!?”
Nam nhân tựa hồ đang cố nén cười, nói: “Ta với ngươi không thù không oán, cũng không có tâm vu hãm ngươi, ta đây bất quá chỉ là cầm bạc thay người khác làm việc, ngươi biết ta là người như thế nào không quan trọng, quan trọng là hãy ngẫm lại mình đã chọc đến ai?”
Mai di nương vốn thông minh, cho dù giờ phút này sắp sinh, trong đầu nàng vẫn còn vài phần thanh minh như cũ, lập tức hiểu mình bị ai hãm hại, suy nghĩ minh bạch mọi chuyện, Mai di nương vừa tức giận vừa hận: “Ngọc Linh Lung!? Có phải là Ngọc Tứ tiểu thư phái ngươi tới hay không?”
Nam nhân kia ha ha cười một tiếng: “Chuyện khác ta không biết, ngươi tự mình cân nhắc đi!”
Mai di nương sít sao ôm bụng, nghĩ đến mình sắp sinh, lúc này lại bị đuổi ra khỏi Ngọc phủ, thân thể không khỏi dần run rẩy, một nửa là đau, một nửa là sợ.

Nhìn nam nhân miệng lưỡi trơn tru trước mặt này, Mai di nương nỗ lực làm cho thanh âm mình trấn định lại: “Ngươi đây là muốn mang ta cho người kia?”
Nam nhân vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, đột nhiên lên tiếng nói xa phu dừng xe lại, lập tức hướng Mai di nương cười nói: “Tốt lắm, ta muốn đi thôi, vị phu nhân này, chúng ta từ biệt từ đây.


Mai di nương sợ hãi: “Cái gì? Ngươi muốn ném ta ở nơi này một mình?”
Chỉ việc nam nhân này cùng mình không quan hệ, nàng đối với nam nhân này cũng tràn đầy oán hận, nhưng vừa nghe nói hắn muốn bỏ mình lại một mình , Mai di nương vô cùng sợ hãi.

Không có biện pháp, nàng đã quen mọi chuyện có người chiếu cố, nay thình lình để nàng một mình, còn muốn đối mặt với việc sắp sinh, trong lòng Mai di nương tràn đầy sợ hãi.

Nam tử cười hì hì sáp đến: “Như thế nào? Không muốn rời xa ta sao?”
Mai di nương vô ý thức xê dịch thân thể về phía sau, cả giận nói: “Không biết liêm sỉ, cút!”
Nam nhân đột nhiên thay đổi sắc mặt, hung hăng gắt nàng một tiếng: “Ngươi cho mình là gì? Bộ dáng ngươi như vậy, tiểu gia ta nhìn còn thấy chướng mắt!”
Nói xong, nam nhân cũng không liếc nàng thêm một cái, vung màn xe lên đi xuống.

Mai di nương một mình tựa vào buồng xe cứng rắn lạnh như băng, trong bụng đau đớn như thủy triều ập tới, nàng chỉ cảm thấy trên người mình càng ngày càng lạnh, quanh thân đều không khống chế nổi run rẩy.

Bên ngoài vang lên thanh âm của xa phu: “Phu nhân, có cần đợi hắn trở lại không?”
Mai di nương cắn chặt răng nói: “Không, không cần đợi.


Nam nhân kia bất quá chỉ là một con cờ của Ngọc Linh Lung, như thế nào lại trông nom sống chết của nàng? Nhất định là sẽ không quay lại.

Xa phu nghi ngờ đáp ứng một tiếng, lại hỏi: “Phu nhân, người muốn đi đâu?”
Đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy vài cái, nàng thật sự không biết mình nên đi chỗ nào.

Kinh thành lớn như vậy, ở đâu mới là chỗ để nàng dung thân đây?
Hai tay lạnh buốt đặt trên bụng, cảm thụ được hài tử sắp sinh đang vặn vẹo bất an, Mai di nương hồi phục lại tinh thần.

Nàng còn có hài tử, nàng còn phải đem hài tử bình an sinh ra!
Cắn răng, Mai di nương lau đi nước mắt trên mặt nói: “Đi y quán gần đây.


Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, trong buồng xe, Mai di nương gắt gao cắn chặt môi, nhịn xuống đau đớn, máu theo khóe miệng của nàng chảy xuống.

Ngọc Linh Lung, ngươi thật độc ác!

Sau một ngày Mai di nương rời đi, chủ sự Binh bộ Lý đại nhân đích thân đến Ngọc phủ.

Ngọc tướng quân tuyên bố với bên ngoài là có thương tích trong người, tất nhiên bất tiện ra gặp khách, Đại quản gia ở ngoài phòng khách chiêu đãi, nói hết lời hữu ích, Lý đại nhân lại thủy chung một bộ khí định thần nhàn, hiển nhiên không gặp được Ngọc tướng quân sẽ không đi.

Đại quản gia một lần nữa dùng lí do thoái thác: “Lý đại nhân ngài cũng biết, lão gia chúng ta bị thương ở chân, bây giờ còn chưa xuống giường được, thực không có biện pháp đi ra ngoài–”
Cuối cùng, Lý đại nhân rốt cuộc không nhịn được, cốc trà vừa để xuống liền trầm mặt.


“Ta sao lại nghe nói, hôm qua Ngọc đại nhân còn chạy ra cửa, ở trên đường lớn đánh di nương của quý phủ một trận?”
Câu nói vừa xong, Đại quản gia nghẹn họng nhìn trân trối, tin tức này truyền đi cũng quá nhanh, Ngọc tướng quân tại cửa lớn hành động, nhanh như vậy đã bị Binh bộ biết rồi?
Nhìn Đại quản gia mặt đỏ lên, Lý đại nhân cười lạnh, kỳ quái nói: “Gọi Ngọc đại nhân đi ra đi!”
Đại quản gia không dám nói thêm, chỉ đành khúm núm lui ra ngoài.

Xem ra, lúc này Ngọc tướng quân là tránh không thoát.

Ngọc tướng quân nghe việc này, mắt thấy nhân gia đã lên cửa bái phỏng một lượt, hắn nhất định là chạy không khỏi lần này, chỉ đành làm bộ làm tịch chống quải trước ra ngoài.

“Lý đại nhân, khách quý khách quý a.


Lý đại nhân ngẩng đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt chằm chằm nhìn vào đùi hắn, thấy Ngọc tướng quân chỉ cảm thấy như đứng ngồi không yên, nụ cười trên mặt gượng gạo rất nhiều: “Lý đại nhân, chân của ta…khụ khụ, mới khỏi chưa được vài ngày…”
Có một số việc, càng lau càng đen.

Lý đại nhân cũng không khách khí, trực tiếp nói: “Không dối gạt Ngọc tướng quân, sáng sớm hôm nay có người tấu Ngọc tướng quân, nói Ngọc tướng quân giả bộ bệnh không chịu đi Nam Cương nhận chức, thật sự là phụ hoàng ân–”
Ngọc tướng quân thay đổi sắc mặt.

Hắn bất quá chỉ làm bộ như chân bị thương, làm sao lại nghiêm trọng đến nước này rồi? Phụ hoàng ân, việc này cực kì nghiêm trọng, chính là tội khi quân sao?
Nhìn Ngọc tướng quân mặt tái nhợt, Lý đại nhân khẽ hừ một tiếng, mỉa mai nói: “Bởi vậy, Phùng đại nhân mệnh ta tới vấn an Ngọc đại nhân một chút, nếu Ngọc đại nhân thương thế đã lành, vậy mau lên đường đi!”
Ngọc tướng quân cầm chặt quải trượng trong tay, trong nháy mắt cảm thấy hành động như vậy của mình là rất buồn cười.

Người ta đã sớm biết ngươi là giả bộ bệnh, người còn lại ở chỗ này làm bộ làm tịch chống gậy, thật sự là mất hết cả mặt mũi.

Ngọc tướng quân không giỏi nói chuyện, bị mấy lời của Lý đại nhân khiến cho xấu hổ, không khỏi cúi đầu thật thấp, che giấu bối rối của mình.

“…Được, ta biết rồi.


Không ngờ tới, Lý đại nhân lại ép sát thêm, lập tức nói: “Nam Cương bên kia chiến sự nguy cấp, Ngọc đại nhân xin mời đi thu thập hành trang, ngày mai lập tức lên đường!”
Ngọc tướng quân mãnh liệt ngẩng đầu: “Cái gì? Ngày mai?”
Ngày mai là đêm ba mươi, Phùng thượng thư này ngay cả đón năm mới cũng không cho hắn ở nhà sao?
Lý đại nhân mặt không đổi sắc nói: “Đúng vậy, chính là ngày mai!”
Ngọc tướng quân tức giận đến nắm chặt tay vang lên tiếng kêu răng rắc, thanh âm buồn bực nói: “Kính xin đại nhân có thể thư thả vài ngày, đợi ta an bài hết chuyện trong nhà–”
Lý đại nhân không khách khí chút nào cắt đứt lời của hắn: “Ngọc đại nhân ở nhà nhàn rỗi lâu như vậy, chuyện trong nhà hẳn là đã sớm an bài xong xuôi rồi chứ? Lại nói, chuyện trong nhà đại nhân trọng yếu, hay là chiến sự ở Nam Cương trọng yếu? Đại nhân cần phải phân biệt rõ nặng nhẹ.


Câu nói sau cùng ý vị thâm trường, Ngọc tướng quân chỉ cảm thấy tim như bị một cái búa tạ hung hăng nện vào khiến hắn cái gì cũng không nói nên lời.

Người ta đã nói rõ ràng tất cả, bởi vì hắn giả bộ bệnh, đã có người tấu lên hoàng thượng, nói hắn phụ hoàng ân, nếu hắn lại lần nữa cố không đi, chuyện kia có thể không phải đơn giản như vậy.

Kỳ thật Ngọc tướng quân trong lòng hiểu rõ, cái người thượng tấu, cái gì chiến sự nguy cấp, đều là do Phùng thượng thư giở trò quỷ, dùng lý do đường hoàng áp hắn xuống, làm cho hắn không thể không rời khỏi kinh thành.

Nhưng hắn có thể làm sao đây? Phản kháng cũng đã phản kháng qua, các loại lí do cũng đã tìm, nhưng vô luận như thế nào, chuyện đi Nam Cương là ván đã đóng thuyền, tránh không khỏi.

Ngọc tướng quân ở chỗ này buồn bực tới mức nội thương, Lý đại nhân đã đứng dậy: “Lời ta nói đã nói xong, không làm trễ nải việc sửa soạn hành trang của Ngọc tướng quân nữa, cáo từ!”

Ngọc tướng quân vô ý thức mở miệng giữ lại, muốn tranh thủ cơ hội cuối cùng: “Lý đại nhân, có thể hay không nói với Phùng đại nhân một tiếng–”
Lý đại nhân lạnh lùng nói: “Ngạo đại nhân có lời gì cần nói thì tự mình đi nói với Phùng đại nhân đi! Bất quá ta khuyên Ngọc đại nhân, có khí lực này, còn không bằng tiết kiệm dùng trên đường đi, nghe nói, lộ trình đi Nam Cương rất xa đấy!”
Mấy câu nói làm tắt ngấm hi vọng cuối cùng của Ngọc tướng quân, hắn bất đắc dĩ nhìn theo Lý đại nhân bước nhanh rời đi, chỉ cảm thấy ngày như sụp đổ.

Việc này, sợ là không có đường sống vẹn toàn.

Ngọc tướng quân tức giận vứt quải trượng trong tay, xoay người liền muốn trở về phòng.

Thời gian cấp bách, quản sự Mai di nương lại bị hắn đuổi đi, hiện tại hắn thật sự cần phải an bài chuyện nhà một chút.

Đi chưa được mấy bước, sau lưng liền truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập, Đại quản gia vội vã chạy tới, vừa chạy vừa hô: “Lão gia, lão gia!”
Ngọc tướng quân tâm tình rất không tốt, tức giận nói: “Lại xảy ra chuyện gì?”
Đại quản gia chạy đến bên cạnh hắn mới dừng lại, thở hồng hộc nói: “Khởi bẩm lão gia, bên ngoài…bên ngoài có người đến, nói là người trong cung đến để tuyên chỉ.


Ngọc tướng quân phiền muộn day day huyệt thái dương, vừa mới có một lúc, đã có thánh chỉ đến thúc giục hắn lên đường sao?
Thở dài, hắn nói: “Đi chuẩn bị hương án, gọi người trong nhà đều đi ra , chuẩn bị tiếp chỉ.


Đại quản gia đáp ứng, suy nghĩ một chút lại do dự hỏi: “Lão gia, ngài nói người trong nhà…Là tất cả mọi người phải không?”
Ngọc tướng quân sững sờ trong chốc lát, mới nhớ tới Ngọc phủ hiện tại trừ mình ra, cũng chỉ còn lại ba cái tiểu tỷ, ngay cả con trai cũng không có, không khỏi có chút buồn bã, dừng một chút mới phất tay nói: “Ừ, đem các nàng đều gọi ra đi.


Nhìn sắc mặt Ngọc tướng quân, Đại quản gia không dám nói thêm nữa, vội vàng đi xuống an bài.

Không lâu sau, người trong Ngọc phủ đều tụ tập ở phòng trước, đương nhiên, ngoại trừ Ngọc Linh Lung.

Ngọc tướng quân ngẩng đầu nhìn hai nữ nhi của mình, Ngọc Ngàn Vân mặc một thân áo ngắn chồn trắng, phía là váy lăng bông, xinh đẹp thanh nhã, Ngọc Ngàn Phương lại chỉ một bạc trâm trên đầu, thân vải xanh áo tơ trắng, trên cổ tay đeo một chuỗi hạt, mi mắt hạ xuống, trên mặt không cảm xúc, thần sắc không sinh khí, ở đâu còn giống một tiểu thư mười sáu tuổi, làm cho người nhìn cảm thấy thập phần chói mắt.

Chẳng quan tâm đến hai vị nữ nhi này, Ngọc tướng quân dời tầm mắt đi chỗ khác, nhìn về phía người tuyên chỉ, không khỏi sững sờ.

Trên hương án phả ra sương mù lượn lờ, lại không ngăn được một thân quan phục sáng loáng kia, chỉ thấy sau lưng là hai mươi mấy người chia làm hai hàng đứng thằng, mỗi người trong tay đều bưng một khay, trên khay dùng lụa gấm đỏ che lấy, không rõ vật bên trong.

Nếu hoàng thượng tạm thời hạ chỉ, bình thường là do ti lễ giám tuyên chỉ, nhưng từ quan phục hai người trước mặt này, rõ ràng là Lễ bộ quan viên.

Đây là có chuyện gì?
Ngọc tướng quân đang không hiểu ra sao, chỉ nghe quan Lễ bộ tuyên chỉ hỏi: “Xin hỏi Ngọc đại nhân, vị Tứ tiểu thư của quý phủ đâu?”
Ngọc tướng quân vừa nghe lại càng kinh ngạc, chuyện thánh chỉ này, chẳng lẽ có liên quan đến Ngọc Linh Lung?
Trên mặt hắn có chút lúng túng, thấp giọng nói: “Này…Nàng còn chưa có đi ra.


Ngọc tướng quân thật sự rất xấu hổ, thánh chỉ đã đến tận nhà, Ngọc Linh Lung lại không chịu ra tiếp chỉ, đây chính là tội coi rẻ hoàng tộc a, hơn nữa, hắn làm cha, lại không quản được nữ nhi này, làm cho ngoại nhân nhìn vào thật sự rất mất mặt.

Lệ bộ quan tuyên chỉ không có chút bực mình, nụ cười trên mặt ngược lại ân cần: “Vậy thì chờ một chút đi.


Ngọc tướng quân không dám chậm trễ, vội vàng gọi Đại quản gia đi mời Ngọc Linh Lung, trong lòng vô cùng thấp thỏm, Ngọc Linh Lung này có thể tới sao?
Quả nhiên, qua một hồi lâu, Đại quản gia mới đầu đầy mồ hôi chạy trở lại, hướng Ngọc tướng quân bất đắc dĩ lắc đầu.

Ngọc tướng quân chỉ đành tìm lí do: “Cái kia… Tiểu nữ thân thể khó chịu, thực tại không có cách nào ra ngoài được, kính xin hai vị đại nhân thứ lỗi.


Hai vị quan tuyên chỉ liếc mắt nhìn nhau một cái nói: “Vậy cũng được, thỉnh Ngọc đại nhân tiếp chỉ.


Ngọc tướng quân vội vàng suất lĩnh mọi người quỳ xuống, chỉ nghe quan tuyên chỉ cao cao giọng nói: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: tư nghe Ngọc Linh Lung nữ nhi của kỵ binh dũng mãnh Ngọc tướng quân ,tư đức vẹn toàn, tú dục duy trì thành, thái hậu cùng trẫm nghe thấy cũng rất vui mừng, nay cửu hoàng tử đã hai mươi tuổi, đương chọn hiền nữ xứng cùng.


Khuê nữ Ngọc Linh Lung cùng Cửu hoàng tử có thể nói là trời đất tạo nên, trở thành giai nhân tài tử, đặc biệt đem Ngọc Linh Lung gả cho Cửu hoàng tử làm chính phi.

Hết thảy nghi lễ, giao cho Lễ bộ cùng Khâm Thiên Giám cùng nhau xử lý, chọn ngày tốt thành hôn, bố cáo thiên hạ.

Khâm thử.


Kế tiếp lại là danh sách lễ vật Thái hậu, Hoàng thượng cùng hoàng hậu bản thưởng, tất cả đều là kỳ trân dị bảo, mỗi một lần kêu tên, liền có một lễ quan bưng lên đặt trên bàn, cho Ngọc tướng quân xem qua.

Nhưng Ngọc tướng quân lại không để ý đến những vật trước mắt này, đầu óc của hắn bị tin tức chấn động vừa rồi khiến cho mụ mị, trước mắt biến thành màu đen.

Cái gì, Hoàng Thượng đem Ngọc Linh Lung tứ hôn cho Húc vương?
Tin tức này quá đột ngột khiến hắn chưa thể tiếp thu được.

Sau khi khiếp sợ, Ngọc tướng quân trong lòng vọt lên một cỗ vui sướng không thể kiềm chế, lần trước chỉ là Cam thái phó hướng Ngọc phủ cầu hôn, Phùng thượng thư liền không dám cho hắn đi Nam Cương nữa, lần này con gái của mình được chỉ hôn cho Húc vương làm chính phi, địa vị kia chẳng phải sẽ làm hắn được đề cao lên rất nhiều?
Ngọc tướng quân chính là đơn giản như vậy, căn bản không cân nhắc qua nguyên nhân sau thánh chỉ, cũng không muốn nghĩ thâm ý của đạo thánh chỉ này, điều hắn nhìn thấy cũng chỉ có điểm tốt trước mắt này thôi.

Con gái của hắn gả cho hoàng tử làm chính phi, hắn trở thành thân gia với Hoàng Thượng, hắn bây giờ chính là hoàng thân quốc thích!
Tin tức vừa rồi của Lý đại nhân lập tức bị ném lên chín tầng mây, Ngọc tướng quân giờ phút này vui mừng đến mặt đỏ bừng, hoan hoan hỉ hỉ cùng hai vị quan tuyên chỉ hàn huyên, lại phân phó Đại quản gia đem những thứ lễ vật thu vào khố phòng.

Phía sau hắn, Ngọc Ngàn Vân sững sờ đứng tại chỗ, nàng mờ mịt nhìn về phía Ngọc Ngàn Phương, không chút nào được đối phương đáp lại, Ngọc Ngàn Phương giống như cái gì cũng không nghe thấy, vẫn một bộ dáng lạnh nhạt như cũ, yên lặng quỳ tại chỗ.

Giằng co hơn nửa ngày, Lễ bộ mới ly khai Ngọc phủ, mà Ngọc tướng quân thì thay đổi xiêm y, thẳng đến Phẩm Lan Uyển.

Người nữ nhi này của hắn hôm nay thân phận đã là nương nương, hắn đương nhiên muốn nịnh nọt chút ít.

Bị cái tin vui này đập vào váng đầu, Ngọc tướng quân cơ hồ hoàn toàn quên mất thái độ Ngọc Linh Lung đối với hắn, chỉ lo tiến đến nịnh nọt vị hoàng tử phi tương lai này.

Hắn cũng không biết, giờ phút này tại Phẩm Lan Uyển không hề có một tia không khí vui mừng, hoàn toàn bao phủ bởi không khí ngột ngạt.

Ngọc Linh Lung đã nghe được tin tức truyền đến, quả thật có chút khiếp sợ.

Trong thời gian này Húc vương không xuất hiện, nàng còn tưởng tiểu tử kia biết khó mà lui, ai biết hắn thế nhưng đột nhiên xuất hiện cho mình một cái “ngạc nhiên mừng rỡ” lớn như vậy.

Linh Nhi cùng Huyên Thảo nghe đối tượng Hoàng Thượng chỉ hôn cho Húc vương là tiểu thư nhà mình, quả thực là vui mừng hớn hở, còn thiếu phóng pháo ăn mừng, nhưng chứng kiến sắc mặt căm tức của Ngọc Linh Lung, liền thức thời không dám giằng co nữa.

Hai người bọn họ thực không hiểu, Hoàng tử phi thì có cái gì không tốt? Hoàng Thượng tự mình tứ hôn, đây là bao nhiêu thể diện, bao nhiêu cảnh tượng, tiểu thư nhà mình còn có cái gì không hài lòng đây?
Xác thực, thân là nữ tử cổ đại, thật không cách nào lý giải được cảm giác này của Ngọc Linh Lung.

Trong từ điển của Ngọc Linh Lung, chưa có cái thuyết pháp dựa vào nam nhân, càng không có khả năng cứ như vậy tùy tiện gả cho người mình không thương, đi vào cổ đại này hơn nửa năm, nàng đã nỗ lực thích ứng cuộc sống cổ đại, nhưng khi nàng biết mình bị chỉ hôn, cảm giác lúc đó thật sự không cách nào áp chế được lửa giận.

Nữ nhân cổ đại đều là được phụ mẫu giao ước hứa hôn, nhưng nàng không nghĩ mình cứ như vậy gả cho một người, đặc biệt đối phương lại là Húc vương.

Không cần nghĩ nàng cũng biết, chuyện này nhất định là Húc vương giở trò quỷ.

Nghĩ đến chính mình cứ như vậy đần độn u mê bị chỉ cưới, Ngọc Linh Lung càng nghĩ càng nín thở, đưa tay đem cốc trà hung hăng đập trên mặt đất.

Nàng cực ít thất thố như vậy, lần này, Húc vương thật sự đã chọc tức nàng.

Hết lần này tới lần khác, vừa lúc đó Ngọc tướng quân đến đây.

Huyên Thảo nhặt mảnh sứ vỡ trên mặt bàn, dè dặt bẩm: “Tiểu thư, lão gia đến.


Ngọc Linh Lung xoay người ngồi trên ghế, tức giận nói: “Hắn tới làm gì?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.