Đọc truyện Thứ Nữ Là Phải Độc Ác – Chương 116: Ngươi Cũng Đừng Hối Hận
Nhìn Mai di nương trong nháy mắt khuôn mặt thiên biến vạn hóa, Ngọc Linh Lung lạnh lùng mỉm cười.
Lần trước là ai dám khó chịu với nàng, hiện tại lại cầu nàng?
Nàng đương nhiên biết rõ chuyện Mai di nương muốn nói là chuyện gì, tâm tư của Ngũ tiểu thư Ngọc Ngàn Vân này, nàng so với Mai di nương còn rõ ràng hơn.
Quả nhiên, Mai di nương bắt đầu thao thao bất tuyệt oán hận Ngọc Ngàn Vân như thế nào nhúng tay vào chuyện nội vụ Ngọc phủ , như thế nào ngang ngược can thiệp vào các quyết định của nàng, hết lần này tới lần khác người ta lấy thân phận tiểu thư Ngọc phủ, thân phận nàng bất quá chỉ là di nương, thực không có cách nào cự tuyệt cái gọi là “hiệp trợ” của Ngọc Ngàn Vân.
Nghe Mai di nương kể khổ, Ngọc Linh Lung chỉ lẳng lặng nhìn nàng, khuôn mặt xinh đẹp không chút sợ hãi.
Nàng chỉ là muốn xem một chút, Mai di nương rốt cuộc muốn đối phó như thế nào với Ngũ tiểu thư, đây coi như là quan sát Ngọc Ngàn Vân, cũng coi như khảo nghiệm đối với Mai di nương.
Đáng tiếc chính là Mai di nương làm cho nàng quá thất vọng rồi, nói đi nói lại toàn mấy chuyện vụn vặt, lại một cái biện pháp giải quyết cũng đều không nghĩ ra được, một Ngọc Ngàn Vân không đấu được, còn muốn đến cầu xin nàng hỗ trợ sao?
Nàng không thể nào vĩnh viễn vô trợ giúp một người vô điều kiện, nếu như chuyện gì cũng đều muốn nàng tự mình làm, thì nàng cần tượng gỗ là Mai di nương có ích gì?
Mai di nương nhắc tới ngày Ngọc Ngàn Vân đối với nàng ngấm ngầm vụng trộm tự xử lý chuyện ,càng nói càng tức giận, ngay cả sắc mặt của Ngọc Linh Lung cũng không để ý, chỉ mạnh mẽ phát tiết hết sự bất mãn trong lòng, thao thao bất tuyệt đem một bụng đầy khổ tâm lôi ra: “…Tứ tiểu thư, người không biết, Ngũ tiểu thư thật sự là có chút quá phận, ngày tết chuyện vốn rất nhiều, nàng hết lần này tới lần khác chuyện gì cũng đều muốn nhúng tay vào, tất cả khoản đều muốn đích thân xem qua, ba ngày tra một ít, năm ngày tra nhiều, ta muốn lấy chút bạc ở phòng thu chi đều phải hỏi qua nàng, thật sự không có biện pháp đem phần hoa hồng kia lấy ra đưa cho Tứ tiểu thư a, Tứ tiểu thư ta thật sự rất khó khăn…”
Mai di nương nói nửa ngày, vừa ngẩng đầu liền nghênh tiếp ánh mắt thanh lãnh của Ngọc Linh Lung, lời đang nói không khỏi im bặt.
Ánh mắt Ngọc Linh Lung sắc bén, tựa hồ có thể xem thấu trò tiểu xảo của nàng, Mai di nương cảm thấy sau lưng ớn lạnh, vô ý thức cúi đầu, không dám cùng Ngọc Linh Lung đối mặt.
Tứ tiểu thư sẽ tin tưởng lời của nàng sao?
Lấy lại bình tĩnh, Mai di nương nhìn trộm Ngọc Linh Lung, nhỏ giọng nói: “Tứ tiểu thư, người xem chuyện như vậy…”
Ngọc Linh Lung lạnh lùng nói: “Ngươi nói những thứ này, liên quan gì với ta?”
Nàng chỉ cần bạc, về phần những chuyện khác, dựa vào cái gì muốn nàng để ý tới? Mai di nương cùng nàng vốn là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, nàng dựa vào cái gì nhiều lần xuất thủ tương trợ?
Nghe được lời nói của Ngọc Linh Lung, Mai di nương khẽ thay đổi sắc mặt: “Tứ tiểu thư người cũng không thể nói như vậy, bạc này một phần là của người, người không giúp ta suy nghĩ biện pháp, chẳng lẽ chỉ an vị ngồi đó chờ ăn sẵn?”
Thấy thái độ Mai di nương cứng rắn, Ngọc Linh Lung giận quá hóa cười.
Xem ra Mai di nương quản gia thời gian dài, thật là có vài phần uy nghiêm của chủ mẫu nhà giàu, cũng không còn bộ dạng ăn nói khép nép với mình.
Chỉ tiếc vô luận Mai di nương có bao nhiêu lợi hại, ở trong mắt Ngọc Linh Lung, nàng bất quá cũng chỉ là tôm tép nhãi nhép.
Dám đùa với Ngọc Linh Lung nàng? Xem ra Mai di nương là ngại cuộc sống mình trôi qua quá thư thái, muốn tìm chút chuyện đây mà.
Chậm rãi nhấp ngụm trà, Ngọc Linh Lung lạnh lùng nói ra: “Ngươi nếu muốn phụ trách quản lý Ngọc phủ, nên nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy, ngươi cho rằng vị trí này dễ ngồi như vậy hay sao?”
Mặc dù Ngọc phủ không phải cao môn đại hộ gì, nhưng dù sao cũng được coi là gia đình giàu có, Ngọc phủ từ trên xuống dưới nhiều người như vậy, ai không muốn được chia một chén súp? Mai di nương tự cho mình có được quyền lực quản gia, có thể muốn làm gì thì làm sao? Ý nghĩ đó của nàng không khỏi quá đơn giản a.
Mai di nương nặng nề hừ một tiếng, nhìn chằm chằm Ngọc Linh Lung nói: “Ta đương nhiên biết rõ vị trí này không dễ ngồi, nếu dễ ngồi, ta cần gì phải đến xin ngươi hỗ trợ?” (mụ này ngại mình sống quá lâu rồi đây mà.
)
Mai di nương cũng tự biết mình, dùng thân phận của nàng, muốn trông nom Ngọc phủ thật sự là danh bất chính, ngôn bất thuận, chỉ có thể mượn thế lực từ người khác.
Nhưng bây giờ lại khác, chủ tử Ngọc phủ ngày càng ít, ngoại trừ Ngọc tướng quân, cũng chỉ có Ngọc Ngàn Phương, Ngọc Ngàn Vân cùng Ngọc Linh Lung ba thứ nữ, Mai di nương nàng tại Ngọc phủ địa vị chỉ dưới Ngọc tướng quân, vì cái gì phải e ngại các nàng? Ngọc Linh Lung cho dù lợi hại thế nào đi nữa, hiện tại nàng mới chính là người chưởng quản Ngọc phủ!
Mai di nương lúc này đã bị chuyện trước mắt che mất đôi mắt, hoàn toàn quên mất kết cục của Mộ thị như thế nào, nàng tâm tâm niệm niệm, chỉ vì vinh hoa phú quý của chính mình, có Ngọc tướng quân cưng chiều, nàng cái gì cũng đều không cần sợ hãi.
Ngọc Linh Lung bình tĩnh nhìn ánh mắt khiêu khích của Mai di nương nói: “Nếu như ngươi ngay cả chút bản lãnh ấy cũng không có , còn có tư cách gì trông nom cái nhà này?”
Mai di nương đứng lên, nụ cười trên mặt quét sạch sẽ, giọng nói mang theo mơ hồ uy hiếp: “Chuyện gấp rút kia , Tứ tiểu thư là không có ý định giúp?”
Ngọc Linh Lung vững vàng ngồi trên ghế, khuôn mặt hờ hững: “Đúng vậy, ta sẽ không giúp ngươi.
”
“Tốt!” Mai di nương tức giận, khuôn mặt tinh xảo lộ ra lệ khí, hung ác nói: “Ba thành hoa hồng kia, Tứ tiểu thư cũng đừng muốn!”
Dứt lời, Mai di nương xoay người đi ra ngoài, nàng cũng không tin, không có Ngọc Linh Lung trợ giúp, nàng sẽ không đấu lại Ngọc Ngàn Vân?
Ngọc Linh Lung căn bản không muốn giúp nàng, từ chuyện Đổng di nương lần trước nàng đã biết.
Từ khi chuyện kia bắt đầu, nàng liền cùng Ngọc Linh Lung quyết liệt ý tưởng, chuyện nháo cho tới tình trạng hôm nay, cũng là một chuyện tốt, ít nhất từ nay về sau, nàng không cần phải móc tiền túi đưa cho Ngọc Linh Lung!
Trước khác nay khác, khi đó nàng cầu xin hỗ trợ của Ngọc Linh Lung, là bởi vì mình không có bản lãnh này, nhưng bây giờ thì khác, nàng đã đứng vững chân trong Ngọc phủ, hô phong hoán vũ, cần gì phải nịnh nọt thứ nữ này nữa?
Ngọc Linh Lung nhìn lướt qua bóng lưng của nàng, nhàn nhạt nói một câu.
“Ngươi, cũng đừng hối hận.
”
Mai di nương cước bộ dừng một chút, rốt cuộc vẫn không quay đầu, trực tiếp đi ra ngoài.
Đi đến cuối hành lang, Mai di nương thân thể căng thẳng mới thoáng buông lỏng, Tứ tiểu thư này thật sự là khó đối phó, mỗi lần nhìn thấy nàng ta, nghe thanh âm nàng ta, nàng đều không tự chủ được ý thức khẩn trương lên.
Thật không biết, nàng chỉ là một cái thứ nữ, tại sao có thể có uy thế lớn như vậy.
Bên tai lại vang lên câu nói sau cùng của Ngọc Linh Lung khiến Mai di nương không khỏi rùng mình một cái.
Lúc này cùng Ngọc Linh Lung hoàn toàn vạch mặt, nàng nên chuẩn bị sẵn sàng, chỉ sợ đối phương rất nhanh sẽ trả thù…
Mai di nương vô ý thức nâng tay lên đặt ở trên bụng đang nhô ra, có Ngọc tướng quân ở đây, trong bụng lại có hài tử sắp sinh, nàng còn sợ gì?
Nghe được tiếng bước chân rời đi của Mai di nương, Linh Nhi ở một bên nghe hồi lâu không nhịn được lên tiếng: “Tiểu thư, Mai di nương này cũng quá càn rỡ! Nàng chẳng lẽ đã quên lúc trước tiểu thư giúp nàng như thế nào sao? Không có tiểu thư, nàng sao có thể có được như ngày hôm nay!”
Không tức giận như Linh Nhi, Ngọc Linh Lung ngược lại rất bình tĩnh, giống như hết thảy đều nằm trong dự liệu của nàng.
“Linh Nhi , ngươi nhớ kỹ, không phải ai cũng đều tri ân báo đáp.
”
Loại người này nàng đã từng gặp rất nhiều, chính mình ở kiếp trước, không phải cũng là bị người lấy oán trả ơn sao?
Cho nên nàng sẽ không đi giúp đỡ chuyện người khác mà làm người lương thiện, nói nàng ích kỷ cũng được, nói nàng lãnh khốc cũng không sao, nàng chính là nàng, sẽ không để ý bất luận cách nhìn của kẻ nào, cũng sẽ không để ý bất kì cách luận của kẻ nào.
Chuyện của Mai di nương, nàng coi như bị chó cắn một cái, tự nhiên không ảnh hưởng đến tâm tình của nàng.
Chỉ là, chó cắn cũng không thể cắn lại, cho dù không làm thịt nó, cũng muốn hung hăng dùng gậy đánh nó, đánh cho nó trầy da sứt thịt, khiến nó không dám nhe răng trợn mắt với nàng nữa.
Linh Nhi một bên tức giận, bất bình nói : “Tiểu thư, chẳng lẽ chuyện cứ bỏ qua như vậy sao?”
Ngọc Linh Lung cười lạnh, đương nhiên không thể cứ bỏ qua như vậy, làm gì có ai đắc tội với nàng mà lại có kết cục tốt!?
Trầm ngâm một lát, trên mặt Ngọc Linh Lung chậm rãi lộ ra nụ cười rét lạnh, ngoắc gọi Linh Nhi đến phân phó vài câu.
Nếu đã muốn đánh chó, sẽ phải mau chuẩn độc ác, nàng ưa tốc chiến tốc thắng.
…
Kể từ khi trở mặt với Ngọc Linh Lung, Mai di nương liền bắt đầu cẩn thận gấp bội, nàng biết rõ, chính mình đắc tội với Ngọc Linh Lung thì chắc chắn nàng ta sẽ không buông tha cho nàng.
Thủ đoạn bên trong nàng biết cũng không ít, mấy ngày qua, nàng khắp nơi phòng bị, ngay cả ăn cơm, uống nước cũng đều kiểm nghiệm qua xem có bị hạ độc hay không, ban đêm ngủ cũng phân phó mười bà tử khỏe mạnh gác đêm, sợ Ngọc Linh Lung sẽ dẫn người xông tới.
Nhưng vài ngày trôi qua, Ngọc phủ lại gió yên biển lặng, chuyện gì cũng đều không có gì phát sinh, Mai di nương trong lòng không khỏi buồn bực, nghĩ lại, nói đúng ra là Ngọc Linh Lung sợ mình, không muốn nhiều chuyện, nên mới không có thêm động tác gì.
Biết là bị lừa, hôm nay Mai di nương xuân phong đắc ý, không khỏi tự cho mình rất cao, ngay cả Ngọc Linh Lung cũng không để vào mắt, cái này nhất định rồi nàng sẽ ăn đau khổ lớn.
Chưa đầy một tháng, Mai di nương sẽ phải lâm bồn, bụng càng ngày càng lớn, thân thể cũng càng ngày càng cồng kềnh, ban đêm nhiều lần muốn đứng lên, vì không muốn quấy rầy Ngọc tướng quân nghỉ ngơi, nàng trước đó vài ngày dọn đến sương phòng phía tây, yên lặng chờ ngày sinh.
Tối hôm đó, tây sương Mai di nương theo thường lệ sớm đã đóng cửa buông rèm, Ngọc tướng quân một người cô độc trong phòng với ngọn đèn, quả thực tịch mịch khó nhịn, liền uống vài chén rượu, mới thoáng có vài phần buồn ngủ.
Đang lúc ngủ mông lung trên giường, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, một thanh âm cố gắng đè thấp lại vô cùng lo lắng kêu lên: “Lão gia, lão gia!”
Ngọc tướng quân bị đánh thức, rất tức giận, cất giọng nói: “Chuyện gì?”
Tiếng đập cửa dừng lại, một thanh âm run lên nhè nhẹ nói: “Lão gia, ngài mau đi xem một chút, di nương nàng sắp sinh!”
“Cái gì!?” Ngọc tướng quân nghe lời này, cơn buồn ngủ lập tức tiêu tán, vội vàng đứng dậy.
Phòng cửa mở ra, một tiểu nha hoàn lạ mặt nơm nớp lo sợ đứng ngoài cửa, hiển nhiên là sợ hãi, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên : “Lão gia, Mai di nương hét đau bụng, sợ là sắp sinh, ngài mau đi xem một chút đi!”
Ngọc tướng quân ngẩng đầu nhìn sương phòng phía tây, chỉ thấy bên kia mơ hồ có ánh đèn, tựa hồ có bóng người lắc lư, không khỏi bối rối, bất chấp hỏi nhiều, sải bước hướng sương phòng phía tây đi đến.
Tiểu nha hoàn sau lưng thấy Ngọc tướng quân hướng bên kia đi, vội lặng lẽ chạy trốn.
Ngọc tướng quân đến cửa phòng phía tây, nâng nắm tay lên đập đập cửa: “Mở cửa, mở cửa nhanh!”
Một bà tử khoác áo ngoài vội vàng ra mở cửa phòng, cung kính nói: “Lão gia.
”
Ngọc tướng quân thấy cửa phòng đóng chặt, bên ngoài bà tử coi chừng mỗi người còn buồn ngủ, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Không phải nói Mai nhi sắp sinh sao? Đây là có chuyện gì?”
Bà tử sợ hết hồn, vội nói: “Di nương muốn sinh? Này…Bọn nô tỳ có nghe thấy động tĩnh gì đâu?”
Ngọc tướng quân càng kỳ quái, lại thấy tiểu nha hoàn vừa nói đã sớm biến mất tung, không khỏi càng không hiểu ra sao.
Thấy Ngọc tướng quân không nói lời nào, bà tử giữ cửa cũng không dám nói nhiều, một bà tử cơ trí gấp rút đi đến cửa phòng, đem lỗ tai dán vào cửa cẩn thận nghe ngóng một chút, hướng Ngọc tướng quân nói: “Lão gia, không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì–”
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng đồ sứ bị ném vỡ, pằng một tiếng,trong đêm tối càng thêm phá lệ chói tai.
Ngọc tướng quân trong lòng nghi vấn càng tăng, vừa rồi sương phòng phía tây còn lóe ánh đèn, Mai di nương hiển nhiên là chưa ngủ, nhưng nghe thấy mình đến, Mai di nương chẳng những không ra mở cửa đón, thậm chí ngay cả thanh âm bắt chuyện cũng không có , đây là có chuyện gì?
Vừa rồi lại nghe thấy thanh âm đồ sứ bị rơi xuống, người bên trong nhưng vẫn không lên tiếng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ngọc tướng quân lập tức kêu lên: “Mai nhi, Mai nhi! Nàng có ở bên trong không?”
Dừng một lát, trong phòng mới truyền đến thanh âm run rẩy của Mai di nương: “Lão gia, người…người trước đừng nên vào!”
Nghe vậy, Ngọc tướng quân hoàn toàn ngây ngẩn cả người, cùng Mai di nương ở một chỗ lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Mai di nương cự tuyệt hắn.
Cho dù hắn có ngốc, cũng biết có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Nhớ tới trong bụng Mai di nương còn đang mang thai con của mình, Ngọc tướng quân rốt cuộc kiềm nén không được tính tình, bước đến cửa phòng, một cước đạp tung cửa chính.
Chứng kiến tình hình trong phòng, tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người.
Mai di nương chỉ mặc một bộ quần áo trong, tóc xõa tung, cả khuôn mặt đỏ bừng, cùng với một nam tử không một mảnh vải quấn lấy nhau.
Thấy Ngọc tướng quân dẫn người xông vào, Mai di nương cùng nam tử kia đồng loạt dừng lại động tác.
Nam nhân kia ngược lại phản ứng rất nhanh, thấy người lạ, lập tức quay người từ cửa sổ phòng nhảy ra ngoài, hiển nhiên đã rất quen cửa.
Mai di nương vừa thấy Ngọc tướng quân, sắc mặt lập tức trắng bệch, chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất, nước mắt ngăn không được chảy xuống: “Lão gia…Ô ô…”
Ngọc tướng quân vốn định diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, không nghĩ tới lại ngoài ý muốn phát hiện ra trên đầu đội nón xanh, sắc mặt lập tức xanh mét.
Mai di nương buông lỏng thân thể, khóc đến hoa lê đái vũ, đứt quãng nói: “Lão gia, ta vừa muốn chìm vào giấc ngủ, ai biết nam nhân từ nơi nào đến, từ cửa sổ nhảy vào rồi….
”
Mai di nương hiển nhiên là bị sợ hãi, khóc không thành tiếng nói: “Ta liều chết phản kháng, lúc này mới giữ được trong sạch, lão gia, ngài phải tin tưởng ta a–”
Nàng không phải người ngu, đương nhiên biết rõ một màn vừa rồi bị Ngọc tướng quân thấy được, sẽ có hậu quả như thế nào, nhưng muốn nàng giải thích thế nào đây? Ngọc tướng quân thương nàng cưng chiều nàng liệu sẽ tin tưởng lời nói của nàng sao?
Ngọc tướng quân bàn tay nắm chặt phát ra tiếng răng rắc, nhìn bộ dáng Mai di nương khóc đến điềm đạm đáng yêu, nhịn không được vung tay lên hung hăng cho nàng một bạt tai.
“Con mẹ nó, ngươi nghĩ mắt lão tử bị mù sao!?”