Bạn đang đọc Thứ Đế: Chương 22
Nàng sợ mình sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng. Hận cái người nam nhân đó luôn vắng bóng, đem tất cả thống khổ đỗ lỗi lên trên người ông ta, so ra thì dễ dàng hơn một chút.
“Nói cho ta biết nàng ấy ở đâu ?” – Phượng Toàn quyết định, chỉ có tìm Mộ Dung Sương Hoa về, tất cả những lộn xộn cùng với tổn thương mới có thể xuống đến mức thấp nhất, thậm chí là đường nước ngầm —— hắn chỉ hi vọng mau sớm tìm được Mộ Dung Sương Hoa, rồi đợi sau khi tất cả đều kết thúc, bộ Công có thể tiếp tục cải tiến, bảo đảm sự an toàn cho thành Viêm Đế. Hắn không cần thê tử trở thành một người tàn sát tình thân máu mủ, trở thành nữ hoàng vì một người đã qua đời với mong đợi lệch lạc vây ở trên ngôi vị hoàng đế mà mua dây buộc mình!
Lê Băng cũng không hiểu, tại sao hắnkhông động lòng đối với sự khốn khổ của nàng, chỉ muốn tìm Mộ Dung Sương Hoa về ?
“Ta sẽ không nói cho chàng biết, tối thiểu là trước khi ta lên ngôi !”
Phượng Toàn cầm cổ tay trắng tinh của nàng: “Xem như ta cầu xin nàng !”
Bây giờ nói nàng hãy buông tha đế vị chắc hẳn nàng không nghe lọt. Chờ hắn tìm được Mộ Dung Sương Hoa, lập tức sẽ mang Lê Băng cách xa mọi thứ tại đây, mặc kệ là phải rời khỏi bao xa, mặc kệ là hắn có thể phải buông tha những thứ gì, những thứ ấy chung quy không quan trọng bằng nàng. Hắn tin tưởng một ngày nào đó nàng sẽ tìm thấyniềm vui đích thực – nếu như nàng chưa từng dùng tình cảm dối trá để đối phó với hắn, quãng thời gian đã qua, không phải bọn họ vẫn rất hạnh phúc, rất thỏa mãn sao ? Ngôi vị hoàng đế có thể cho nàng một chút những cái đó sao ?
Lê Băng phát hiện Phượng Toàn không phải tùy tiện nói ra, ánh mắt của hắn nói cho nàng biết, hắn đối với chuyện tìm kiếm Mộ Dung Sương Hoa, vô luận gặp phải bao nhiêu trở ngại đều không thể cải biến.
Tại sao. . . . . .
“Ta không biết bọn họ mang nàng ấy tới chỗ nào. Người là An Đức Liệt mang đi, có lẽ ở trên biển, có lẽ đi về phía tây, ta không biết, chàng hỏi ta cũng vô dụng !” – Vẻ mặt và giọng nói Lê Băng đều trống rỗng.
Phượng Toàn muốn ôm lấy nàng, muốn bảo nàng chờ hắn trở về, nhưng hắn hi vọng nàng có thể dùng sự thành thục mà độc lập suy nghĩ để hiểu thấu đáo. Hắn không muốn mạt sát sự cố gắng của nàng, nhưng tạo nên hết thảy chuyện này nàng thật có điểm giống một tiểu cô nương hờn dỗi đùa bỡn tùy hứng —— hắn vĩnh viễn sẽ không nói như thế với nàng, nhưng hắn hi vọng nàng hiểu rõ ràng, nàng coi Sương Hoa là kẻ địch, cho rằng nàng ấy biến mất là có thể bảo vệ tất cả, nhưng sự thật thì không phải như vậy. Thế là hắn buông tay nàng ra.
“Trước khi ta trở lại, nàng hãy tự bảo trọng thật tốt !” – Hắn nói, dứt khoát xoay người đi ra khỏi cung Vị Ương.
“Phượng Toàn !” – Nàng không thể tin được là hắn đi thật – “Có nàng ấy thì không có ta, có ta thì không có nàng ấy ! Nếu như chàng lựa chọn đi tìm Mộ Dung Sương Hoa, vậy chàng cũng đừng trở về nữa !”
Phượng Toàn cơ hồ cảm thấy hơi tức giận, quay đầu lại nhìn nàng một cái, lần này hắn lựa chọn trừng phạt nàng, thế là hắn thật sự không quay lại, cứ thế rời đi.
Lê Băng giống như hơi sức bị rút cạn sạch, ngã ở trên mặt đất.
Tại sao ? Tại sao ? Tại sao ngay cả hắn cũng đứng ở bên Mộ Dung Sương Hoa ? Ngay cả hắn cũng lựa chọn Mộ Dung Sương Hoa ? Sau khi biết sự thống khổ và uất ức mà nàng phải chịu đựng, hắn vẫn lựa chọn Mộ Dung Sương Hoa! Khắp thiên hạ đều chỉ muốn Mộ Dung Sương Hoa, giống như nàng là dư thừa; tất cả mọi người chỉ thích Mộ Dung Sương Hoa, mà nàng chỉ như một kẻ cố tình gây sự ! Nàng ngồi xổm ở trong đại điện trống trải mà lạnh lẽo, đột nhiên cảm thấy quá lạnh, ôm chặt lấy bản thân mà vẫn không có tác dụng, nàng ôm lấy đầu, như muốn giấu mình vào một nơi duy nhất trên thế gian này có thể tiếp nạp nàng. . . . . .
Không có, không có ! Thế gian này không có nơi tiếp nạp nàng ! Nàng cuộn thành một đoàn, run rẩy.
Nàng không có một thứ gì cả. . . . . .
“Toàn ca ca, không nên đi. . . . . .”
Phượng Toàn trước tiên đi tìm đồng đội ngày xưa trong Ưng quân, nói cho bọn họ biết An Đức Liệt là chủ mưu, hắn tin tưởng Lam Phi lập tức sẽ bàn định ra được phương thức tìm kiếm có hiệu quả nhất.
Lam Phi muốn mời Phượng Toàn cùng gia nhập đội ngũ tìm kiếm, Phượng Toàn không cự tuyệt. Lam Phi hoàn toàn không hỏi vì sao hắn không ở bên cạnh hầu thê tử sắp lên ngôi, lại lựa chọn tìm kiếm Mộ Dung Sương Hoa, Phượng Toàn tin tưởng Lam Phi nhất định biết chuyện xảy ra ở thành Viêm Đế. Phương thức nuôi dạy của Lam Tể Tướng chính là coi nhi tử ngang hàng, hai người cùng thảo luận quốc gia đại sự cũng thảo luận cả sự vụ quân chính. Chỉ là cá tính Lam Phi xưa nay đã như vậy, người khác không nói, hắn cũng không có hứng thú dò tìm chuyện riêng tư của người.
Năm ấy, trận tuyết đầu tiên của mùa đông rơi xuống, Hết lần này tới lần khác là những cơn bão tuyết và lốc gió đáng sợ kéo dài. Nhưng, ở trước khi bão tuyết đến, Phượng Toàn lại nhận được thư nhà từ Cao Dương.
Hắn phải về nhà một chuyến, ngay lập tức.
“Mau lên đường thôi, trễ thêm chút nữa là gió tuyết kéo tới, ngươi muốn đi cũng chỉ có thể đợi đến sang năm !” – Lam Phi không đọc nội dung thư nhà của hắn, nhưng hắn chỉ dùng suy đoán cũng có thể đoán được tám chín phần mười. Lá thư nhà này tương đối khẩn cấp, hơn nữa hắn sớm nghe được động tĩnh của vương thất Cao Dương lúc gần đây.
Nhưng Phượng Toàn còn có vướng mắc không đi được, Lê Băng không biết chuyện này, mặc dù hắn đã tính để cho bản thân nàng tự hối lỗi thật kỹ mấy ngày, nhưng hắn sợ chuyến đi này phải đến mùa xuân sang năm mới có thể quay lại.
Cố tình lúc này hắn đã ở cách xa thành Viêm Đế có đến mấy ngày đi đường, mà lá thư nhà chính là gửi đến thành Viêm Đế, lại phải qua tay mấy người mới đến được với hắn, hắn có chạy về thành Viêm Đế thì chỉ lãng phí thêm nhiều thời gian hơn mà thôi.
“Lam Phi, hãy giúp ta. . . . . .”
Phượng Toàn ngay ngày hôm đó liền xuất phát trở về Cao Dương. Hắn chưa từng nghĩ tới cuối cùng cũng có thể trở lại cố hương ngày đêm nhớ mong ở dưới tình huống như thế này. Hắn tin tưởng Lam Phi nhất định có thể làm cho hắn tạm thời không lo lắng chuyện về sau, hắn tin tưởng năng lực của bạn tốt, nhưng mà muốn thực sự không hề còn có vướng bận trong lòng, sợ rằng đời này cũng không thể rồi . . . . . .
Đại lễ đăng cơ của nàng ngày hôm đó, trận tuyết đầu tiên trong năm rơi xuống tại Thiên Kinh.
Nỗi hận của Tuyết Hậu dường như mãi mãi không kết thúc, cuồng bạo mà tàn ngược lấy mũi băng nhọn quất cả vùng đất, gió Bắc mang đến tiếng gầm thét và tiếng nguyền rủa của nàng, cả vùng đất đóng băng trong đau thương. Quả nhiên là thích hợp với ngày nàng lên ngôi, tựa như cùng với tất cả khổ đau và thù hận nửa đời trước, nước mắt và lời khẩn cầu của nàng, đến cuối cùng là người duy nhất trần trụi cô độc.
Lê Băng đứng ở trên đỉnh chóp tháp cao, đây là tháp chủ của cung Vị Ương, cũng là tòa tháp cao nhất trong toàn bộ thành Viêm Đế. Nếu là từ phía xa xa nhìn về thành Viêm Đế, nhất định sẽ nhìn thấy ba tòa bảo tháp, giống như cắm ba thanh lưỡi dao sắc bén màu đen bên canh vương miện.
Thiên Kinh rất nhanh sẽ biến thành một thế giới màu trắng xóa, thành Viêm Đế chắc chắn cũng vậy.
Giờ lành đã đến, nàng chậm rãi bước xuống từ tháp cao, áo choàng lông chồn màu đen nặng nề kéo ở trên bậc thang, Hoàng Bào màu đen thêu chỉ vàng giống như một dạng khôi giáp bó buộc lấy dàng người mảnh khảnh của nàng đến phẳng lì, khuy áo và nút cài trên đai lưng bằng vàng ròng phản xạ ánh đỏ từ cây đuốc tạo ra con Rồng uốn lượn ngàng tang bạo ngược.
Lạnh quá. Những cây đuốc kia vì sao không thể mang đến một chút ấm áp nào?
Nàng đạp lên thảm đỏ tựa như bị máu tươi nhuộm đẫm —— a, màu sắc chắc là liên quan đến số trời, màu đỏ này xem ra vừa tà ác lại dữ tợn.
Sứ thần của chư Vương các nước đứng ở bốn phía trên tám nhánh hành lang dài của cung Vị Ương, chứng kiến đại lễ đăng cơ của nàng. Văn võ bá quan chia làm hai bên ở trong cung Vị Ương, hướng về phía nàng mà quỳ xuống, cùng hô to lên: Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Tuế ,Vạn Vạn Tuế!
Trời và đất, đều ở đây một ngày vì nàng đeo lên mũ miện Băng lạnh. Bụi Gai màu đen là long bào của nàng, Bụi Gai phá vỡ máu thịt thân thể, dùng máu tươi hóa thành huy chương của nàng, tướng quân mùa đông trong quốc gia, bão tuyết mới phải quyền thế tượng trưng, nó nói với người đời rằng, vương quyền tựa như cùng run sợ đông một dạng không thể coi rẻ ! Nó quét ngang cả vùng đất, áp bức chúng sanh, vạn vật không khỏi run rẩy trong lòng mà quỳ phục.
Dâng lên sinh mạng cho nữ hoàng của các ngươi, vĩnh viễn tỏ ra trung thành!
Mộ Dung Lê Băng ngồi ở trên long tọa, ánh mắt trống rỗng mà cười lạnh.
Rốt cuộc, nàng là nữ hoàng của tòa thành chí cao trong thiên hạ, cộng chủ của chư vương các nước.
Nhưng nàng lại mất đi thứ quan trọng duy nhất. . . . . .
Nàng nắm chặt trên tay cầm chạm khắc đầu rồng nổi trên long tọa, điêu khắc lạnh lẽo như đóng băng, sống lưng rồng cứng ngắc, đâm xuyên vào trong thịt lòng bàn tay nàng, nàng lại không có cảm giác gì.
Từ từ mà nhìn xem! Liền cuồng phong cùng bạo tuyết cũng tôn nàng làm Đế, mặt trời chói chang kia vì vậy không dám tranh đua phát sáng với nàng. Bốn bể thần phục, vạn dân hô to, nhưng tại sao, người nọ cũng không ở đây ? Hắn tình nguyện xoay người rời đi cũng không quay đầu lại, lựa chọn đứng ở cùng một trận tuyến với nữ nhân kia! Bỏ mặc nàng bị giam hãm trong Vương Tọa bị Ma Yểm , cô độc cùng giễu cợt đã trở thành sủng thần xung quanh nàng, rỉ tai bên cạnh vị nữ hoàng vừa đáng thương lại thê thảm ——
Hắn ra đi, hắn bỏ lại ngươi, lựa chọn nữ nhân kia. Ngươi thua, vĩnh viễn, vĩnh viễn thua. . . . . .
Không sao, nàng không quan tâm!
*******
An Đức Liệt là tên đần độn!
A, nàng vốn cho rằng hắn chỉ là một người ngu ngốc, nhưng Mộ Dung Sương Hoa hiện tại khẳng định hắn căn bản là đần độn! Chuyện xảy ra từ sau khi nàng bị trói ra khỏi thành Viêm Đế đến bây giờ, trên đại khái có thể kết luận ra An Đức Liệt và thủ hạ của hắn chủ định làm cái gì.
Nàng không biết đối tác của bọn họ là người nào, nhưng nàng không khỏi dấy lên sự thương hại với cái vị đối tác kia. Lần sau tìm người hợp tác nên tìm một kẻ thông minh hơn một chút nha!
Nàng phỏng đoán kế hoạch của An Đức Liệt là như vậy ——
Nàng bị trói đi dọc theo quốc cảnh của Đại Thần, tiếp đó An Đức Liệt cưỡi bạch mã, hô to: “Vì công chúa điện hạ xinh đẹp!”, sau đó giơ kiếm xông đến chỗ nàng đang đứng —— nàng cho là điều này đã đủ ngu dại, không ngờ nàng lầm rồi. Tóm lại, nàng tin tưởng rằng hắn muốn biểu diễn màn anh hùng cứu mỹ, nhưng là cái tên đần độn đó lại không phát hiện ra bọn họ đã sớm ra khỏi quốc cảnh Đại Thần, đi tới địa hạt mà thế lực các quốc gia đều không thể quản, cả một miền hoang vu chỉ có thế lực ác hoành hành ngang ngược, ngớ ngẩn nhất chính là hắn hoàn toàn không phát hiện ra một nhóm thủ hạ của hắn đã bị tráo đổi!
À ? Điều này có nghĩ gì đây?
Lui lại thời gian về lúc trước. Cái đám thủ hạ bù nhìn hoàn toàn không biết bọn họ đã đi ra khỏi quốc cảnh của Đại Thần, vẫn còn đang ở chỗ ấy mà thảo luận đây có phải là vị trí kia trên bản đồ hay không thì bọn họ đã bị tập kích rồi ! Những kẻ tập kích kia hình như biết nàng là công chúa Đại Thần, bởi vì họ không cướp đoạt tiền tài, mà là giành lấy nàng ! Đám thủ hạ của An Đức Liệt chết thì chết, chạy thì đã chạy, còn nàng lại bị đám lãng nhân nói tiếng của Vụ Ẩn quốc kia cướp đi, bầy lãng nhân ấy hình như có kế hoạch phải đem nàng giao cho thủ lĩnh của bọn họ, thế là lại dẫn nàng một đường đi về phía tây.
Sau đó An Đức Liệt này ngu ngốc liền cưỡi bạch mã xuất hiện.
Trời thăm thẳm, đất mênh mông, con ngựa trắng kia thật đúng là tiêu điểm của toàn thế gian, hắn mặc áo choàng đỏ hòa cùng cái quần thụng màu xanh lá cũng rất bắt mắt, vương miện trên đỉnh đầu lập lòe ánh vàng kim còn khúc xạ ánh sáng mặt trời lấp lánh sáng lóa. Nàng nghe thấy đám lãng nhân này cười to, kế tiếp An Đức Liệt vọt vào giữa đám lãng nhân, lớn tiếng thét, rất có dáng có vẻ quơ quơ múa thanh kiếm cũng lóng lánh tương tự
Kết quả là hắn bị đám lãng nhân kia đánh ngã hai ba lần. Nàng nghe được hắn kêu lên: “Này, là ta mà!”, “Sao đã cùng thỏa thuận rồi mà lại không giống. . . . . .”, “Không! Đừng đánh vào mặt!”
Bọn họ ngay cả giết hắn cũng khinh thường, nhổ nước miếng lên trên mặt hắn, rồi bỏ đi. Đôi khi ngu ngốc cũng có chỗ tốt.
Mấy ngày trôi qua, căn cứ theo quan sát của nàng, phía Đại Thần hẳn đã ra lệnh treo giải thưởng, thế là nàng thành món điểm tâm bánh ngọt thơm ngon để hai nhà hắc bạch cũng muốn cướp, cho tới bây giờ đám người tranh giành nàng đã đổi ba toán. Mấy ngày trước vừa có một nhóm lãng nhân khác giành mất, hơn nữa còn là một nhóm hung tàn hơn hẳn, thủ đoạn mà bọn họ hành hạ đến chết cái nhóm người cướp đoạt trước đó khiến nàng phát ói. Mộ Dung Sương Hoa biết ở Vụ Ẩn quốc hiện nay có ba thế lực lớn tranh giành lẫn nhau không ổn định được, nhóm người ngựa mà nàng gặp gỡ khi ở biên cảnh kia với nhóm hiện nay, hiển nhiên là các thế lực bất đồng.
Nhưng kỳ thật điều khiến nàng chân chính phải để ý . . . . .
Nàng đã chừng mấy ngày không thay quần áo rồi. Mặc dù nàng cũng gặp được đám người cướp đoạt có sự trọng đãi hơn đối với nàng, nhưng thật ra thì đại đa số đều là thô lỗ không có văn hóa —— tỷ như cái nhóm hiện tại này đây.
Mấy đám người trước còn tìm xiêm áo cho nàng thay đổi, hơn nữa sẽ y theo yêu cầu của nàng, tìm màu trắng.
Hiện tại quần áo trên người nàng đã không còn nhìn ra được nó vốn là màu trắng.
Đi theo đám người bạo ngược cuồng sát, ghê tởm đáng buồn nôn này đến ngày thứ mười lăm, Mộ Dung Sương Hoa bắt đầu tuyệt vọng.
Bọn họ hiển nhiên tính toán mang nàng đi về phía nam, đi đường biển trở về Vụ Ẩn, mà cấp trên của bọn họ đã truyền lệnh xuống phía dưới, thà giết chết công chúa cũng tuyệt đối không để cho nàng bị cướp đi. Mộ Dung Sương Hoa cũng nghiên cứu một chút về ngôn ngữ các quốc gia, nàng đã có mấy lần bị cầm đao đè lên cổ họng, hoặc lấy xích sắt trói chặt cổ, cũng không biết may mắn hay là bất hạnh, những đám người cướp đoạt khác cuối cùng cũng đánh không lại bọn biến thái này, bị hung hăng hành hạ đến chết rồi.
Áo trắng trên người nàng nhiều lần nhuộm máu, biến thành màu nâu đen rất ghê tởm, rất ghê tởm .
Có một ngày nàng sẽ được cứu đi chứ ? Nàng thật sự muốn đổi một nhóm người khác —— a, mặc dù An Đức Liệt và đám thủ hạ có hơi đần độn, tối thiểu còn giúp nàng bóc vỏ quả nho, giúp nàng giặt quần áo đấy ! Nàng bắt đầu hoài niệm bọn họ, đáng tiếc chỉ cần đám biến thái này phát hiện có thể không giữ được nàng, lập tức sinh mạng của nàng gặp nguy hiểm.
Rốt cuộc, lại trải qua thêm ba ngày, bọn họ đi tới một bờ sông có địa thế hiểm trở, những con sông ở phía nam hai bờ sông đều cùng một dạng không có nổi một ngọn cỏ vách đá, sóng giận dữ cuồng nộ ngút trời. Lúc này cũng không biết là thế lực to lớn nào muốn tới giành cái miếng mồi ngon là nàng đây nữa. Mộ Dung Sương Hoa chỉ nhìn thấy trận thế của đối phương từ xa xa —— còn giương cao cả ngọn cờ lớn ! Thổi kèn lệnh! Sao lại có thể vênh vang như thế chứ ? Nàng đột nhiên cảm thấy choáng váng muốn ngất. Quả nhiên một nữ nhân âm trầm chuyên dùng câu liêm xích sắt trong đám biến thái thích tàn sát địch thủ kia lại đem xích sắt quấn chặt cổ họng của nàng.
Khí thế của đối thủ quả nhiên ào ạt, đám biến thái này cuối cùng cũng sụt giảm quân số rồi. Nàng không còn kịp hoan hô ở trong lòng nữa, lũ biến thái khiêng nàng, tính toán mang đi theo chạy dọc theo bờ sông.
Đám người kia đuổi đến tận cùng không buông tha, mà bầy biến thái hình như bị dồn vào đường cùng, phía trước xuất hiện một nhánh sôngkhác vắt ngang dòng sông, chẳng khác nào đường đi đã bị chặt đứt, Mộ Dung Sương Hoa biết tình thế không ổn rồi.
Nàng nghe thấy một nam nhân có dáng vẻ to gấp đôi người thường trong đám biến thái, khiêng cây búa khổng lồ hô to: “Giết nàng !”
Sau đó, nàng ngẩng đầu lên, hoài nghi cảnh tượng cuối cùng của đời này mà mình nhìn thấy, chính là hình người khổng lồ che khuất sáng, giơ lên cây búa to tướng bổ xuống người nàng ——