Thứ Đế

Chương 23


Bạn đang đọc Thứ Đế: Chương 23


Ồ không, còn có màn tiếp theo. Thậm chí có một bóng đen từ ven dòng sông chạy như bay, nàng nghe âm thanh cắt thịt —— gần đây thường thường được nghe, nên cực quen tai. Gã khổng lồ bị chặt thành ba đoạn, bóng đen y hệt chim nhạn xẹt qua máu thịt ruột nội tạng bay loạn trong không trung, máu gã khổng lồ như là thác nước phun về phía nàng . . . . . . Y phục của nàng lại dơ bẩn hơn nữa!
Nhưng, nữ nhân cầm xích sắt đó dùng sức lôi đi, nàng lại bị tung lên không trung.
“Ai cũng đừng hòng nghĩ cướp được công chúa Đại Thần!”
Nữ nhân Xích sắt lại vứt nàng vào lòng sông! Đôi tay Mộ Dung Sương Hoa bị xích sắt xiết khóa chặt không thể động đậy, nàng nằm ngửa, cảm giác bầu trời càng ngày càng xa, tiếng gió bên tai gào thét.
Đây là cảnh tượng cuối cùng trong cuộc đời này của nàng sao ?
Còn chưa đâu. Khi nàng thấy cái bóng đen kia lại đi theo nhảy xuống, bổ nhào về phía nàng thì Mộ Dung Sương Hoa cảm động đến sắp khóc! Thật! Lúc mẫu hậu chết nàng cũng không khóc, nhưng bây giờ nàng thật sự rất muốn khóc!
Mặc kệ bóng đen kia là cái gì, bởi vì phản quang không thấy rõ, nhưng tóm lại là một anh hùng! A, anh hùng, hãy để cho nàng lấy thân báo đáp đi!
Lúc bóng đen đỡ được nàng, hình ảnh hai người hòa vào trong nước, chỉ trong nháy mắt nàng thấy rõ hắn là. . . . . .
Ầm ! Lực công kích cực lớn khiến nàng ngất xỉu, nàng biết bóng đen đỡ được nàng, nhưng hai người ở trong lòng sông tựa như bị vạn con ngựa phi tung vó, nàng lại bị xích sắt trói chặt, Mộ Dung Sương Hoa đã từ bỏ sự đấu tranh, nàng mơ hồ nếm được mùi vị nước sông pha trộn hỗn tạp với mùi máu tanh. A, nàng thật không biết nên hi vọng đó là sự tươi mới, có lẽ áo váy của nàng nhiều ngày đã bị gió bụi làm khô hanh hôm nay lại được nước ngâm loãng, trước đó thật bi kịch, cái sau lại rất ghê tởm
Nàng cảm thấy có hai luồng sức lực đang lôi kéo nàng, một luồng là con sông, một loại là xích sắt trên người.
Cuối cùng, một cánh tay ôm lấy cổ của nàng.
Mộ Dung Sương Hoa biết máu do đâu mà có rồi, người này vậy mà dám dùng đôi tay của hắn gắt gao níu chặt lấy xích sắt, mới kéo giữ được nàng!
Nàng nghĩ, nàng thật sự đã khóc rồi chăng ? Khóe miệng có chút mằn mặn, nhưng hiện tại nàng không muốn thừa nhận.
Bọn họ bị sóng nước xô tới chỗ vực sông có vẻ êm ái phẳng lặng hơn, hắn lập tức lôi kéo nàng lên trên bờ sông. Mộ Dung Sương Hoa không biết nên lo lắng hay là nên cảm thấy kinh hãi. Hắn chảy thật nhiều máu, vậy mà vẫn còn có thể kéo nàng bơi lội. Hắn thật sự là người sao ? Theo như nàng nhìn thấy có thể trong lúc sóng nước bắn vọt lên, hắn đã bị xích sắt quấn vào, không chỉ làm cho xích sắt cứa thật sâu vào trong bắp thịt của hắn, mà còn bị lưỡi câu trên xích sắt cắm vào giữa cánh tay của hắn ! Mộ Dung Sương Hoa thật sự không muốn nghiên cứu móc câu này làm sao lại cắm xuyên qua, cắm vừa khít giữa mỏm đầu của hai chiếc xương, mặc dù có nhiều cảnh tượng trong mấy ngày nay còn đáng sợ hơn cái này, nhưng nàng không muốn làm quen với việc này chút nào!

Cạnh bờ sông là một cánh rừng, sau khi Lam Phi kéo Mộ Dung Sương Hoa lên bờ mới gỡ xích sắt từ trên cánh tay xuống. Mộ Dung Sương Hoa nghe thấy hắn rên lên một tiếng, rút móc câu sắt trên cánh tay ra, bên trên móc câu sắt còn dính chút thịt. . . . . .
Lại có thể tiết kiệm một bữa không cần ăn.
Lam Phi nhíu lông mày, cánh tay này của hắn nếu như không sớm xử lý, có thể sẽ phải phế bỏ, nhưng hắn chỉ cởi xuống y phục dạ hành trên người, xé thành giẻ rách, dùng sức trói chặt vết thương.
“Này !” Có thể đừng coi nàng giống như một con cá rồi bị vứt lên trên bờ hay không? Tay của nàng bị trói chặt, làm sao có thể tự mình bò dậy hả ?
Lam Phi chỉ liếc nàng một cái: “Ta đi tìm củi đốt đã !”
Cho nên ý của hắn là nàng cần tự mình tìm cách bò dậy thật sao?
Được, nàng cũng không bất ngờ, cái người này từ nhỏ đã có bộ dạng cứng đơ như xác chết, vừa mới rồi nàng còn tưởng rằng mình thấy ảo giác đấy. Nhưng trong lòng nàng cũng biết, Lam Phi đã tiêu hao hết phần lớn sức lực của hắn để cứu nàng, nếu như ngay cả chút chuyện nhỏ tự mình bò dậy này nàng cũng làm không được, vậy thì rõ ràng nên chạy trở lại trong sông dìm mình chết đuối cho xong đi.
Hoàn hảo là chân của nàng không có việc gì, chỉ có làn váy là hơi vướng một chút. Mộ Dung Sương Hoa trước hết lật người ngồi dậy, rồi sau mới đứng lên, tìm một chỗ bằng phẳng để phơi nắng mà chờ hắn.
Lam Phi nhặt củi đốt về thì nàng đang thử xem có thể tự cởi xích sắt được không, kết quả là cổ tay bị trầy da.
Hắn đi đốt lửa trước tiên. Thật ra thì Mộ Dung Sương Hoa rất tò mò hắn làm sao có thể nhóm lửa khi không mang theo cây đánh lửa. Tiếp đó, hắn đi tới phía sau lưng nàng, kiểm tra xích sắt trên người nàng có thể cởi ra được hay không.
Dự định này đương nhiên là ngốc quá, nếu có thể cởi ra, lúc bị xô đẩy ở trong sông đã sớm mở ra rồi.
“Bị khóa rồi, ngươi đừng lãng phí hơi sức nữa !”
Vậy bây giờ phải làm sao? Hai người, nhưng chỉ có một cánh tay có thể sử dụng.
Lam Phi đại khái tính toán qua phương vị chỗ bọn họ đang ở, lúc đi nhặt củi tiện tay hái được một chút quả dại, bọn họ phải giữ lại để mang theo một chút ở trên đường đi. Lam Phi di chuyển đầu óc nghĩ đến cái váy của nàng, bởi vì hiện tại trên người hắn cũng chỉ còn dư lại cái quần dài, Mộ Dung Sương Hoa phải cố hết sức để cho bản thân không nhìn tới cơ thể gầy gò nhưng cơ bắp chằng chịt của hắn.
Quái, không phải hắn đang đảm nhiệm chức vụ tham mưu trong quân sao ? Làm sao có được bản lĩnh cùng cơ thể này vậy ? Mộ Dung Sương Hoa không nhịn được tò mò.

Lam Phi kéo cái váy ngoài của nàng xuống để làm túi đựng quả dại, nàng không phản đối, dù sao từ lâu nàng đã cảm thấy cái váy rất vướng víu. Hắn rửa sạch mấy quả dại, lột vỏ một quả đưa tới bên miệng nàng, nàng vốn muốn cự tuyệt, lật tới lăn lui ở trong dòng sông, còn thưởng thức qua những hình ảnh máu tanh rợn người kia, nàng căn bản không có khẩu vị, nhưng hắn nói: “Chúng ta có thể phải đi hai ba ngày đường, ăn mới có hơi sức, bây giờ có thể tìm được đồ ăn, không có nghĩa là lúc sau cũng có đâu !”
Nàng đành phải ngoan ngoãn ăn, Lam Phi đút nàng ăn 4 quả vừa chát lại khó ăn.
Kế tiếp là một đường im lặng. Tính tình người này chính là như thế, nàng cũng không bất ngờ, nhưng nàng vẫn không nhịn được hỏi hắn vì sao tìm được nàng ?
Thì ra là trong ba ngày trước khi Lam Phi tìm thấy nàng, hắn mang theo Ưng quân tới biên cảnh Đại Thần, chẳng qua là khi người của hắn tìm được nàng thì cũng phát hiện đám thích khách Vụ Ẩn kia tính toán sắp tới đi đốt phá ở Đồng Ngọc Thạch, Lam Phi lập tức biết rõ nếu hắn mang theo quân đội bất cẩn đến tiễu trừ, như vậy sẽ chỉ đưa nàng vào hiểm cảnh.
Thế là hắn phái quân đội đi sau, còn mình len lén đi theo đám bọn họ, đi theo ước chừng được ba ngày. . . . . .
Mộ Dung Sương Hoa thật muốn gào thét lên.
Ba ngày ! Hắn không thể lao ra chẻ những kẻ biến thái kia thành vài khối giống như mới vừa rồi sớm một chút ư, vậy thì nàng được giải thoát rồi ? Tuy nhiên tỉnh táo nghĩ lại, cũng biết việc đó là không thể nào được.
Hắn chọn hôm nay mới động thủ là bởi vì không ngờ rằng lại có đoàn người trùng trùng điệp điệp tới giành nàng, mới phải lập tức bắt buộc mạo hiểm, hiện thân để cướp nàng đi.
Sau đó thì hai người không mở miệng nữa, bởi vì cũng không có cách nào để mở miệng, tiết kiệm thể lực tương đối quan trọng hơn, hơn nữa nàng hơi bận tâm về cánh tay của hắn. Chỉ là Lam Phi thỉnh thoảng cũng sẽ dừng lại nghỉ ngơi, trên cả đoạn đường hắn là người thu nhặt thức ăn, bản thân mình vừa ăn đồng thời cũng vừa đút cho nàng.
Cặp mắt Mộ Dung Sương Hoa quay sang hướng bên cạnh, lúc ăn trái cây khó tránh khỏi mồm miệng nhoe nhoét, sau đó người này với bản mặt không biểu cảm sẽ lau miệng cho nàng. . . . . . Hắn chẳng lẽ không cảm thấy rằng, một đôi tuấn nam mỹ nữ đang làm “Chuyện này” thì dầu gì cũng đừng làm ra cái bản mặt đưa đám chứ nhỉ! Hại nàng cảm thấy hình như mình là một người tứ chi tàn tật, mà hắn có nghĩa vụ chăm sóc. . . . . .
Nàng chỉ có thể tự nhủ với chính mình, người này từ nhỏ đã có bộ dạng tánh tình này, chịu đút cho nàng đã là rất tốt rồi!
May mắn thay, bọn họ đi chưa tới hai ba ngày, tối hôm đó, bọn họ nhờ đi nhầm vào địa phương chăn thả của La Trại tộc, thế là bị tù trưởng xin mời đi “Làm khách”.
Cánh tay của Lam Phi được vu y băng bó kỹ càng, xích sắt trên người Mộ Dung Sương Hoa thì bị bọn họ dùng cái bàn ủi đao sắt nung đỏ để cắt đứt —— trước lúc nàng nhắm mắt lại thấy Lam Phi nhìn chằm chằm nàng, ý nhầm, là nhìn chằm chằm vào cái bàn ủi này, vì vậy nàng xoay đầu nhìn sang hướng khác, khép chặt mắt lại, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại luôn.
Cuối cùng có thể đổi bộ y phục. . . . . . Không có phí công, ôi, thôi, so sánh cũng không tốt lắm. Đêm đó, sau khi tiếp nhận xong sự nhiệt tình chiêu đãi, Lam Phi nói cho nàng biết chuyện xảy ra liên quan đến thành Viêm Đế.

Nàng thật sự không nghĩ tới chủ mưu là Lê Băng.
Đợi nàng trở lại Đại Thần, Lê Băng đã sớm lên ngôi, chỉ sợ cũng không cải biến được cái gì đi ? Nàng cũng không muốn dùng phương thức đánh đánh giết giết để giải quyết vấn đề.
“Chưa chắc !” – Lam Phi nói – “Ngọc tỷ trên chiếu thư không đúng. Thánh thượng đã sớm nghĩ tới điểm này, lúc người mất tích ngọc tỷ lập tức bị Ngài giấu đi, Đại công chúa nắm được chỉ là ngọc tỷ phụ quốc. Nói cách khác, nếu như có một đạo chiếu thư khác có dấu Ngọc Tỷ Truyền Quốc chân chính, nàng ấy cũng chỉ bị coi là ‘tạm thay quyền’ !” – Nói cách khác, không tính là soán vị. Hi hoàng có dụng ý rất rõ ràng, không muốn sau khi Mộ Dung Sương Hoa trở lại Đại Thần sẽ trừng phạt đại nữ nhi.
Vậy mà, khi đàm phán với La Trại tộc lại tốn không ít thời gian. La Trại tộc biết nàng là công chúa Đại Thần, nàng thiếu chút nữa bị giữ lại làm phu nhân của tù trưởng, tù trưởng giữ bọn họ ở lại một mùa đông.
Cho đến mùa xuân năm sau, Mộ Dung Sương Hoa và Lam Phi cuối cùng cũng dẫn Ưng quân, cùng một nhánh đội quân khác do La Trại tộc đồng ý cho họ mượn, trở lại Thiên Kinh.
Bên trong ngự thư phòng, tấu khẩn mặc dù chất đống đầy phòng, nhưng Lê Băng đã mệt mỏi mà tâm phiền ý loạn, ngồi ở trên giường La Hán, tay đỡ lấy cái trán.
Nàng mệt quá, mệt quá, nỗ lực lên tinh thần xử lý tốt quốc sự vậy mà dường như vĩnh viễn xử lý không xong, lại đè nén không được sự thê thảm khi trượng phu không ở bên cạnh người, cùng sự ăn năn hối hận bị nàng bỏ qua.
Bụng của nàng còn chưa nhô cao lên. Đợt đó, mỗi đêm để vẽ ra bản đồ đường nước ngầm, đã quấn lấy trượng phu hàng đêm, có lẽ là mang thai khi đó, nàng thường vuốt bụng, tim đập mạnh và loạn nhịp mất hồn.
Hắn sao có thể bỏ lại nàng ? Hắn sao có thể làm vậy. . . . . .
Hắn hỏi nàng, thật sự muốn làm Hoàng đế sao ?
Nàng không muốn. Nàng vẫn luôn cố gắng đạt tới yêu cầu của mẫu phi, Phượng Toàn không hiểu động cơ bức vua thoái vị của nàng, nàng cảm thấy uất ức, bởi vì nàng không biết nên làm thế nào để nói cho hắn hiểu về nỗi sợ hãi của nàng!
Nàng chỉ nghĩ không có uy hiếp mới sống tốt hơn, không có uy hiếp cùng hắn chăm sóc lẫn nhau, thế nhưng tại sao hắn lại trách cứ nàng ?
Nàng giống như cố thủ liều chết giữ chốt ở tại thành Viêm Đế, bão tuyết kéo dài suốt mùa đông, lúc này đây sự trầm mặc lan tràn khắp cả Thiên Kinh, đã rất lâu không còn nhìn thấy được sức sống nữa, bởi vì nàng cái gì cũng không nhìn thấy cũng không nghe thấy, chỉ cảm nhận được nỗi buồn rầu của bản thân nàng. Lễ mừng đầu năm của năm ấy, dân chúng vì ăn mừng nàng lên ngôi mà đốt pháo hoa mấy đêm liền, nàng lại chỉ đắm chìm trong đau đớn vì Phượng Toàn không chịu quay về ở bên nàng.
Tiền công công khó khăn mới nhấc được nửa bước chân đi vào Ngự Thư Phòng. Vô cùng hi vọng cái mình vừa nhìn thấy là ảo giác, vậy mà hắn đang mang tới tin tức khiến hắn có chút do dự, hắn rất không muốn Đại công chúa bị động thai khí, thế nhưng mọi thứ thật sự cần phải sớm được giải quyết.
Đại công chúa chưa hẳn thật sự là tầm thường, chỉ là tâm tình nữ nhân mang khi thai cực kỳ không ổn định. Phượng Toàn lại bỏ nàng mà đi, nàng căn bản không có tâm tư xử lý quốc sự; nàng đã tận lực, nhưng quốc gia khổng lồ này cũng không phải do nàng hiện tại cả người đều mỏi mệt có thể dễ dàng thống trị được. Bị giam lỏng ở hậu điện trongcung Vị Ương, Hi hoàng cũng đã biết việc này nhưng ông ta vẫn còn đang chiến tranh lạnh với đại nữ nhi, đối với việc này dù có lòng nhưng cũng không giúp được, dù sao Lê Băng cũng không có ý định nhờ ông ta giúp đỡ.
“Bệ hạ !”
Lê Băng không ngẩng đầu, nàng hiện tại không muốn để ý tới một người nào hết.

Tiền công công thật sự không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là nói ngay vào điểm chính: ” Điện hạ Sương Hoa và Ưng quân, cùng với đặc sứ của La Trại tộc đã trở lại Thiên Kinh rồi !”
Lê Băng cuối cùng cũng động đậy, sau đó cười lạnh nói: “Nàng trở lại thì như thế nào ? Dẫn theo ưng quân và đặc sứ của La Trại tộc là có thể đem ép ta xuống khỏi đế vị sao ?” – Mộ Dung Sương Hoa trở về, vô ý không ngờ để cho nàng dấy lên một tia sinh khí (khí của người sống), cho dù là biểu hiện của sự tức giận cùng ghen tỵ, chỉ sợ cũng tốt hơn so với tử khí trầm trầm suốt cả mùa đông của nàng.
Tiền công công không dám nói lời nào.
“Được rồi, ta lập tức đi nghênh đón nàng !” – Lê Băng xộc xệch đứng dậy, sai người thay cho nàng bộ chiến giáp hoa lệ nhất, vẫn là một thân màu đen dệt hoa văn bằng vàng, đi tới tiền điện cung Vị Ương.
Mộ Dung Sương Hoa mặc một thân áo gai trắng thuần, nhưng cưỡi ngựa trắng dẫn dắt ưng quân cùng dũng sĩ La Trại tộc đi vào thành Viêm Đế, lại giống như nàng mới đúng là chủ nhân tòa Hoàng Thành nguy nga. Nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế không kiêu ngạo cũng không hèn mọn, trên mặt mang theo nụ cười mỉm ưu nhã giống như chưa bao giờ từng trải qua điêu linh, cung nô cung Thái Bình và bách quan nhìn thấy nàng bình an trở về, có kẻ ôm nhau mà khóc, cũng có người cao giọng hoan hô.
Lê Băng xiết chặtquả đấm giấu ở trong tay áo, nàng thật hận nữ nhân này lịch kiếp trở về, vẫn hăng hái như xưa ! Nàng ta chỉ mới trở về mà thôi, tòa thành Viêm Đế tĩnh mịch trong suốt cả một mùa đông lại bởi vì nàng mà thức tỉnh.
Nàng thậm chí nghe được, bách tính bên ngoài của thành Viêm Đế châm pháo hoa, vỗ tay , ồn ào . . . . . .
Lê Băng kia không biết là vì dân chúng cảm thấy vui sướng khi chứng kiến hoàng nữ bình an trở về, hay vì Ưng quân lập được công lao mà cảm thấy phấn chấn. Nàng không biết bản thân thờ ơ đã lâu với mọi thứ quanh mình. Ngày tết năm ấy, nàng thậm chí không nghe được tiếng đốt lửa cùng tiếng pháo bên ngoài, nàng không được chứng kiến cảnh xuân về hoa nở, nhìn cũng không thấy được bất kỳ sự hân hoan và vui sướng nào, đem mình khóa ở trong ngự thư phòng, tự hành hạ mình, dường như cả ngày chỉ làm bạn với bi thương và chuyện quốc sự vĩnh viễn không xử lý xong.
Lê Băng đứng ở trên đài à thấy lảo đảo muốn ngã, bên tai chỉ còn tiếng rủ rỉ của U Linh do sự ghen tỵ cùng oán giận hóa thành.
Nàng mới là nữ hoàng ! Bọn họ nên vì nàng mà hoan hô!
Mộ Dung Sương Hoa đi tới dưới bậc thang, giơ tay lên, để cho đội ngũ dừng lại. Nàng ngửa đầu nhìn Lê Băng, đây là người khởi xướng ra hết thảy, vài tháng cực khổ lúc trước của nàng tất cả đều là bởi vì nàng ta gây ra, vậy mà nàng lại không thể không kiêng nể mà đồng ý với Lam Phi: chuyện Lê Băng là kẻ chủ mưu phải giữ bí mật —— vĩnh viễn giữ bí mật.
Ngươi có ý gì với nàng ấy vậy ? Nàng tuyệt đối không phải là ghen tỵ nhé, a ha ha ha.
Lam Phi vẫn mặt vô cảm như cũ nói: đây là điều Phượng Toàn trước khi đi nhờ ta làm hộ đấy.
Nàng vì sao phải đồng ý chứ ? Phượng Toàn cầu xin hắn, cũng không phải là cầu xin nàng ! Nhìn vào việc ngươi bỏ mạng để cứu ta, ta sẽ cho ngươi phần ân tình này. Nàng tuyệt đối không phải có ý nghĩ gì đó với người này a ha ha ha.
“Hoàng tỷ ! Mấy tháng này là ta khiến người vất vả rồi, ngươi có thể nghỉ ngơi rồi !” – Mộ Dung Sương Hoa bước lên chín mươi chín bậc thang —— hoàn hảo là mấy tháng gần đây nàng rèn luyện qua, nếu không còn chưa bò đến đỉnh thì đã hết hơi mà chết trước, vậy cũng quá mất thể diện đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.