Thứ Đế

Chương 21


Bạn đang đọc Thứ Đế: Chương 21


Hi hoàng ôm một tia hi vọng nhìn về phía cửa, hắn biết chỉ có Phượng Toàn mới có thể làm cho Lê Băng hồi tâm chuyển ý.
“Đừng nhìn nữa, ta nói rồi Ngự Lâm quân đã nằm trong tầm tay của ta. Hai cái tang lễ, đủ cho ta có cơ hội đưa những ‘kẻ bợm rượu’ kia đến nằm vùng, ngài nói sao đây ?”
Mặc dù có quốc thổ rộng lớn nhất thiên hạ, chẳng phải hắn cuối cùng cũng thất bại, có đúng không ? Hắn tự cho rằng đã an bài tốt nhất cho tất cả, cuối cùng lại tạo thành kết quả thủ túc tương tàn mà hắn không muốn nhìn thấy nhất ! Hắn thất bại mỉa mai như thế!
Hi hoàng cuối cùng cũng run rẩy nhấc bút lên, viết xuống chiếu thư truyền ngôi.
Khi Phượng Toàn nhìn Lê Băng từ tẩm cung Hi hoàng đi ra thì hắn có chút bối rối hoang mang, lo lắng cho thê tử và ông nhạc (cha vợ), hắn lập tức tiến lên, lại bị Ngự Lâm quân ngăn cản.
“Dừng tay ! Chàng là trượng phu của ta !” – Lê Băng khiển trách, Ngự Lâm quân và Dong Binh quả nhiên mở ra ra một con đường.
Phượng Toàn cảm thấy có cái gì đó không đúng. “Băng nhi, có chuyện gì vậy ? Nàng không bị thương chứ ?”
Lê Băng nghĩ đến từ sau ngày hôm nay, nàng đã có thể không còn lo bị Mộ Dung Sương Hoa uy hiếp, bình an cùng với Phượng Toàn đến đầu bạc răng long, không khỏi cười ngọt ngào: “Toàn ca ca. . . . . .”
“Những người này là chuyện vậy ? Sao bọn họ có thể nào tự tiện xông vào thành Viêm Đế ?” – Tể Tướng không thể không cắt đứt đôi vợ chồng trẻ xem như chốn không người mà tương thân tương ái.
Mộ Dung Lê Băng lại trở lại dáng vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười, đối với Phượng Toàn mà nói, bộ dáng kia hiển nhiên là xa lạ: “Bọn họ là hộ vệ của ta, giúp ta . . . . . . Thuận lợi lên ngôi !”
Phượng Toàn và Tể Tướng cùng kinh ngạc, mà vẻ mặt Lam Tể Tướng hiển nhiên thâm trầm hơn rất nhiều.
“Đây là có ý gì ? Còn chưa tìm kiếm được Điện hạ. . . . . .” – Phượng Toàn nhìn thấy thê tử cầm trên tay thánh chỉ. . . . . . và ngọc tỷ! Sao ngọc tỷ lại ở trên tay nàng?

“Phụ hoàng đã soạn xong chiếu thư truyền ngôi, mặc dù nghi thức lên ngôi còn chưa xác định, nhưng bắt đầu từ một khắc này, Đại Thần chỉ có một nữ hoàng, chính là ta, Mộ Dung Lê Băng!”
Một phần Ngự Lâm Quân cùng Dong Binh quỳ xuống, hô to nữ hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế, một phần Ngự Lâm Quân khác thì ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng chỉ có thể quỳ xuống đất thần phục, chỉ còn dư lại Phượng Toàn và Lam Tể Tướng, một thì không dám tin, mộtvị thì thần sắc trầm ngâm, im lặng không nói.
Lê Băng giam lỏng Hi hoàng, ai cũng không cho phép gặp. Nàng tuyên bố đối với bên ngoài rằng Hi hoàng bệnh không nên gặp người ngoài. Phượng Toàn muốn thuyết phục thê tử, bất đắc dĩ nàng luôn dùng các loại thủ đoạn làm cho hắn không thể chống đỡ được, ngược lại khiến hắn đầu hàng. Giằng co mấy ngày, đại lễ đăng cơ đã chuẩn bị xong xuôi tươm tất, văn võ cả triều cũng không cách nào dị nghị được, bởi vì Lê Băng nắm được bím tóc của một đống đại thần —— thì ra trong quá khứ, tại những buổi dạ yến quyền quý giàu sang, nam nhân mạnh vì gạo bạo vì tiền trêu đùa Hoa Hồ Điệp, bộ dạng bình hoa ngốc nghếch khuôn mặt tươi cười kia, lại như rắn như rết tiếp cận từng người.
Huống chi bọn họ cũng hiểu rất rõ, một khi hoàng trữ rơi vào trong tay người khác, đối với quốc gia là sự uy hiếp đến cỡ nào, hơn nữa Hi hoàng bệnh đến mức gấp gáp cho đòi Phò mã và Tể Tướng vào cung thay mặt xử lý cung vụ và chính sự, giờ phút này lập quốc quân mới hiển nhiên là quyết định sáng suốt nhất. Mộ Dung Lê Băng thân là Đại công chúa, nàng thừa kế ngôi vị hoàng đế, tính chính thống hẳn không cần chất vấn.
Cuối cùng, Phượng Toàn bị dồn ép bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo đường nước ngầm của thành Viêm Đế len lén lẻn vào tẩm cung của Hi hoàng. Đường nước ngầm được thiết kế tất nhiên có suy tính đến sự an toàn của các thành viên hoàng thất và hoàng đế, vùng lân cận tẩm cung không có cửa vào, bị khóa chặn lại, nhưng ít ra có thể để cho hắn né tránh được sự cảnh giới nghiêm ngặt ở vòng ngoài. Hắn chọn vị trí canh gác lỏng lẻo hơn để quay trở lên mặt đất, nhưng hắn cũng không biết Lê Băng đã sớm đề phòng điểm này, đến gần phụ cận tẩm điện của Hi hoàng, ở cửa vào đường nước ngầm cũng bố trí tăng cường thêm thủ vệ ngoài định mức.
May mà Phượng Toàn quanh năm rèn luyện trong quân đội tạo ra được một thân bản lĩnh nên không lui bước, hắn thừa dịp lúc thủ vệ không chú ý liền đánh xỉu gã. Đồng thời, trong lòng cũng mơ hồ bắt đầu sinh một luồng dự cảm không muốn đi tìm hiểu đến cùng.
Trước mắt vẫn là nhìn thấy Hi hoàng quan trọng hơn, thế là hắn trói thủ vệ lại, thay đổi xiêm áo với thủ vệ, tiếp tục một đường vừa né tránh nửa lừa gạt mịt mù tiến vào tẩm điện của Hi hoàng.
“Ai đó ?”
Phượng Toàn chặn miệng Hi hoàng. “Bệ hạ, là thần !”
Hi hoàng nhìn hắn một hồi lâu, rất nhiều ý niệm ở trong đầu chuyển động. Phượng Toàn là trượng phu của Lê Băng, hắn có thể không phải là đồng mưu sao ? Hắn cho đòi Phượng Toàn vào cung thay mặt xử lý chính vụ, có lẽ kẻ “dẫn sói vào nhà” thật ra là chính bản thân hắn ?
“Bệ hạ, đến tột cùng là chuyện gì vậy ? Điện hạ chưa tìm được, vì sao ngài lập Băng nhi làm nữ đế ?”
Hi hoàng vốn không muốn dễ dàng tin tưởng Phượng Toàn, nhưng hôm nay Phượng Toàn giả mù sa mưa biểu diễn những thứ này với hắn thì có tác dụng gì đâu ?

“Là lỗi của trẫm !” – Đã đến mức này rồi, hắn chỉ có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống, thừa nhận tất cả với Phượng Toàn – “Có nhớ trẫm đã nói qua với ngươi rằng mỗi nhà đều có quyển sách khó đọc, dù là đế vương tương tướng cũng không ngoại lệ hay không ?”
Phượng Toàn không biết Hi hoàng tại sao lại đột nhiên đề nhắc tới cái này, nhưng vẫn kiên nhẫn nghe.
“Trẫm và phụ vương của ngươi cùng một dạng, đều lựa chọn biện pháp cực đoan nhất để duy trì hòa bình giả tượng cho gia đình Đế Vương, phụ vương của ngươi trục xuất ngươi, mà trẫm lựa chọn coi thường Lê Băng và mẫu thân của nàng. Trẫm biết những năm qua, Lê Băng bởi vì mẫu thân nàng đã ăn thật nhiều đau khổ, nhưng trẫm lựa chọn không quan tâm, cuối cùng lúc mẫu thân nàng ra đi, chỉ có một mình nàng ở bên cạnh người. Lê Băng hận trẫm thấu xương, nàng càng hận hơn vì trẫm thiên vị Sương Hoa. . . . . . Sương Hoa mất tích là do nàng thiết kế ra đấy, hiện tại chỉ có ngươi mới có thể ngăn cản nàng !”
Phượng Toàn đã có dự cảm, lúc hắn đang ở trong cống thoát nước liền nhớ lại, muốn Mộ Dung Sương Hoa đột nhiên biến mất từ thành Viêm Đế, chỉ có một phương pháp. Nhưng chuyện này cũng không hề đại biểu rằng Lê Băng là chủ mưu, hắn vẫn không tin thê tử biết làm chuyện như vậy.
“Băng nhi không thể nào làm như thế, nàng không cần làm như thế, nàng muốn sao mà. . . . . .”
Hắn muốn nói chính là Lê Băng là một nữ lưu sức lực yếu đuối, mà để vạch ra kế sách và tiến hành hành động mưu phản này, yêu cầu cần phải có viện trợ từ bên ngoài lớn mạnh đến mức nào ? Nhưng hắn nhớ tới những tên lính đánh thuê kia, nhớ tới lúc nàng xem qua địa đồ phân bố đường nước ngầm. Nàng tiến hành chuẩn bị những thứ này từ khi nào ? Hiển nhiên là trong mấy ngày hắn bận rộn công trình đường nước kia, ngăn cách giữa bọn họ đã vượt ra ngoài tưởng tượng của hắn.
“Trẫm cũng không tin nàng sẽ bức vua thoái vị, thế nhưng ngươi đều thấy được đám Dong Binh và Ngự Lâm quân kia rồi, nàng ép trẫm nhường ngôi, viết xuống chiếu thư truyền ngôi !”
Phượng Toàn tựa như nhìn thấy quái vật vậy, bước lùi lại, Hi hoàng hiểu rõ trực giác phòng bị trong lòng hắn (Phượng Toàn) một khắc kia, giống như hắn ngay từ đầu cũng không tin rằng hoàng hậu đau khổ sẽ hạ sát Ngũ Chiêu Nghi.
“Nghe này, Lê Băng là nữ nhi của trẫm, nàng vốn có tư cách thừa kế ngôi vị hoàng đế, là mẫu thân nàng tiếp tục cho nàng hi vọng sai lầm, cũng là ta tự tay hủy diệt hy vọng của nàng, những sai lầm này là chúng ta tạo thành, nhưng không thể để cho nàng sai không sửa nổi. Trẫm hôm nay chỉ có thể đem hi vọng ký thác ở trên người ngươi, tìm Sương Hoa trở về, đừng để cho Lê Băng tổn thương nàng. . . . . . Không phải ! ” – yết hầu của lão hoàng đế siết căng lên – “Đừng để cho các nàng tổn thương lẫn nhau !”
Phượng Toàn đi tới cung Vị Ương nơi Hoàng đế họp bàn xử lý triều chánh, cũng là trung tâm cả tòa Viêm Đế Thành. Phòng bên trong của tiền điện to lớn, Mộ Dung Lê Băng đang mặc thử long bào cho hôm đại lễ đăng cơ săp tới, Thượng y giám, Châm công cục cùng Nội nhiễm chức cục gần như là không ngủ không nghỉ, thậm chí triệu tập cả thợ thủ công trong dân gian, mới có thể gấp gáp hoàn thành ở trước đêm Đại lễ đăng cơ.
Lê Băng nhìn thấy trượng phu, vẫy lui cung nô đang giúp nàng sửa sang lại nghi dung, kiểm tra chi tiết long bào. Nàng vẫn giống như cũ lúc trượng phu kết thúc một ngày làm việc về đến nhà, cười ngọt ngào đón lấy Phượng Toàn.

Muốn hắn làm thế nào tin rằng Lê Băng thật sự đã bắt cóc hôn muội (em gái của vợ), tin rằng nàng ép phụ hoàng bức vua thoái vị ?
“Toàn ca ca, chàng nhìn có thấy được không ?” – Nàng quay một vòng trước mặt hắn.
Vô luận như thế nào, nàng ở trong lòng hắn đều thật đẹp mắt. Tuy nhiên lúc này Phượng Toàn mở miệng thì lời nói lại bực bội đông cứng lại: “Băng nhi! Nàng thật sự muốn làm Hoàng đế sao ?”
Lê Băng yên lặng nhìn trượng phu một hồi lâu. “Trên đời này có ai không muốn làm Hoàng đế ?” Hỉ nộ ái ố trong nửa đời này của nàng, chìm nổi khốn khổ, không phải là bởi vì vận mạng của nàng nằm trong tay”Hoàng đế” sao ? Mà bây giờ, nàng lựa chọn làm Hoàng đế, bàn tay mình khống chế vận mệnh của chính mình, có lỗi sao ?
“Ta hỏi nàng, chứ không phải là những người khác trên đời này !”
“Điều này rất quan trọng sao ? Chỉ cần ta trở thành nữ hoàng, ai cũng không có khả năng bất công với ta, ai cũng không thể khi dễ chàng , ai cũng không thể uy hiếp chia tách chúng ta !”
Phượng Toàn có chút im lặng: “Người nào uy hiếp muốn đem chúng ta tách ra?”
Lê Băng giữ miệng, nói quanh co lòng vòng, mới nhìn giống như chịu uất ức cực kỳ lớn nhìn hắn chằm chằm.
“Nói cho ta biết, Điện hạ Sương Hoa mất tích không có quan hệ với nàng chứ!” – Thậm chí chuyện bức vua thoái vị, chuyện này cũng trọng đại, Hi hoàng đã xác nhận, như vậy coi như hắn cố ý trốn tránh, không hỏi cũng thế thôi.
Lê Băng đột nhiên nhìn hắn chằm chằm. “Chàng nói cái này làm cái gì ?” – Giọng điệu của nàng giống như đố phụ ghen tuông, chán ghét tên tuổi nữ nhân kia được phun ra từ trong miệng hắn.
“Muốn cho Điện hạ đột nhiên biến mất khỏi Thành Viêm Đế, chỉ có một biện pháp. Địa đồ phân bố đường nước ngầm của thành Viêm Đế vẫn luôn được giữ bí mật, ngay cả khi Sương Hoa Điện hạ mất tích những ngày gần đây. . . . . .”
Mà Lê Băng dẫn Dong Binh vào thành Viêm Đế, hiển nhiên hoàn toàn biết lối ra vào của đường nước ngầm, bọn họ dạo gần đây bố trí canh phòng tại tất cả những chỗ này đều đặc biệt đề phòng.
Hắn rất hi vọng hắn có thể hoài nghi những người khác, tỷ như đồng sự tại bộ Công cùng hắn tham dự công trình này. Chỉ cần chính miệng nàng phủ nhận, hắn sẽ nguyện ý đem hết toàn lực mà giải thích cho nàng. . . . . .
Lê Băng bước đi thong thả ở trong phòng, cúi đầu giống như ở trầm ngâm nghĩ cái gì.

Nàng có thể nói dối, nhưng từ khi thành thân tới nay, Phượng Toàn đối xử bao dung và thương yêu nàng, lại khiến nàng do dự. Quá khứ có lẽ hắn là ước mơ của nàng, là sự mê luyến của nàng, thế nhưng hôm nay sự tồn tại của hắn lại giống như một nửa kia của nàng, lúc trước khi nàng uất ức, hắn đã cảm thấy đau lòng, trong lúc nàng không biết đang ở nơi nào, hắn vì nàng lặng lẽ gánh chịu. . . . . . Lê Băng phát hiện nói dối hắn, như vậy thật là khó.
Nói thì sao đây ? Bọn họ cũng không tìm được Mộ Dung Sương Hoa ! Giống như là giận dỗi, nàng ngẩng đầu lên. “Đúng, đúng là ta liên hiệp với người ngoài trói nàng đi, nhưng chỉ cần nàng ta và phụ hoàng ngoan ngoãn hợp tác, tất cả rất nhanh sẽ khôi phục lại bình yên !”
Phượng Toàn cảm thấy đau lòng, sau đó là trái tim băng giá, thái độ khi nàng nói những lời lẽ này, không có một chút áy náy.
“Dù nàng hận bọn họ hơn nữa, cũng không nên lấy đại nghiệp quốc gia để đùa giỡn !” – Nàng có biết hay không, Hi hoàng đem công trình giao cho hắn cũng vì hắn là con rể nhà Mộ Dung ? Hắn biết an nguy của Đại Thần và Cao Dương có mối lien hệ chặt chẽ không rời, Đại Thần gặp nguy hiểm, Cao Dương sẽ phải một mình đối mặt với sự uy hiếp của Vụ Ẩn và các nước phương Nam, cho nên Hi hoàng mới phóng tâm giao cho hắn.
Nhưng hôm nay Lê Băng lại đem điểm yếu nhất không thể tuyên bố với đời của Hoàng thất dễ dàng giao cho người ngoài! Hôm nay những người đó có thể bắt trói mang Mộ Dung Sương Hoa đi, ngày sau có thể lại một lần nữa uy hiếp mỗi một Hoàng đế đương nhiệm của Đại Thần! Hắn không nỡ mắng nàng tắc trách, nhưng những lời này trái lại vẫn đả thương Lê Băng.
“Ta đùa giỡn với đại nghiệp quốc gia ?” – Lê Băng không chỉ thẹn quá hóa giận, mà còn cảm thấy những cảm giác áp bức và nhục nhã trong quá vãng mà nàng đã phòng bị bây giờ tung tóe ra. “Bằng cái gì khi nàng ấy thừa kế đế vị thì chính là vạn dân kính ngưỡng, trời cao chiếu cố, còn ta thừa kế đế vị lại là đùa giỡn với đại nghiệp của quốc gia ? Chàng có biết vì trả lời khảo đề của phụ hoàng, ta bị giam ở trên tháp cao ba ngày ba đêm, mẫu phi chỉ cấp nước và lương khô cho ta, cung nữ phải cầm châm đâm ta lúc ta uể oải. . . . . .” – Nàng giơ cánh tay lên – “Chàng đã nhìn qua cánh tay và bắp đùi bị kim châm lỗ chỗ như thế này chưa? Chàng có biết trên nắm tay của ta loang lỗ những đốm đen là vì cái gì không? Nó sưng to lên, còn mưng mủ, mẫu phi không cho phép gọi thái y, trừ phi ta viết ra câu trả lời hoàn mỹ. . . . . . Câu trả lời hoàn mỹ là cái gì ? Đúng vậy, cái này nhất định là ta không cách nào tưởng tượng được, bởi vì ngay cả khi ta được tính là đã đạt yêu cầu, nàng ấy vĩnh viễn đều làm tốt hơn so với ta, vĩnh viễn vậy!
“Nàng ấy đã học qua, ta cũng đọc qua, nàng làm được, ta cũng cố gắng làm được vậy. Nhưng phụ hoàng vĩnh viễn chỉ cho nàng có cơ hội, cho nàng tiếp xúc với quốc sự, tôi luyện năng lực, hắn cho ta sánh nữ giới, mong đợi ta hòa thân để mang đến ích lợi cho Đại Thần, ta chưa đủ tốt, cho nên hắn không muốn thừa nhận ta… ta không có lời nào để nói. Nhưng hắn ngay cả thừa nhận ta, sự chịu đựng,sự nỗ lực hoàn toàn bị mạt sát, chỉ muốn ta đi hòa thân vì Sương Hoa của hắn ! Vì tương lai khi Sương Hoa của hắn thừa kế giang sơn có được điều kiện tốt hơn, có được đường tắt để duy trì hòa bình của hai nước ! Sao hắn không dứt khoát bảo ta đi tìm chết đi ?”
“Nhưng, cuối cùng người cũng không buộc nàng hòa thân, không phải sao ?”
“Đó là bởi vì ta lần đầu tiên vì mình ra sức lấy được thứ mình cần, cho nên ta mới được gả cho chàng !” – Nàng làm đúng, không phải sao ? Nàng vì mình tranh lấy hạnh phúc, có lỗi sao ? Lê Băng vì vậy mà tâm tình trở lại bình tĩnh, mặc dù vì trải qua đau đớn như bị xé rách ra, mắt đẹp ửng hồng, nhưng nàng vẫn cười, có chút điên cuồng mà cười – “Cho nên, đây là lần thứ hai ta vì chính mình, tranh thủ thứ ta nên có được, nàng có thể thừa kế đế vị, ta cũng có thể vậy !”
“Nàng chỉ là một mực so đo hơn thua với nàng ấy, cái này căn bản không có ý nghĩa. Lê Băng ! Nàng ấy không có lựa chọn nào khác phải thừa kế ngôi vị hoàng đế, mà nàng có thể, nàng có khả năng lựa chọn, nàng biết không ?”
“Ta một mực so hơn thua với nàng ấy ?” – Nàng giống như bị bêu xấu vậy, trợn to mắt, giọng nói run rẩy – “Là ai ép bản thân ta thua loạn tung phèo trước mặt nàng ấy ? Là phụ hoàng!”
Phượng Toàn đột nhiên trầm mặc. Có lẽ người ở bên ngoài nhìn vào, Lê Băng thật sự đau khổ, nhưng thật ra ngọn nguồn là từ mẫu thân của nàng, mặc dù đến hôm nay hắn mới hiểu những điều quanh co lắt léo kia, hắn cũng không có cách nào không nghĩ như vậy.
Nhưng tình cảm của con người rất kỳ diệu, dù sao Lê Băng cũng không có lựa chọn nào khác là phải theo sát mẫu thân mà sống nương tựa lẫn nhau hai mươi năm, nàng không chiếm được sự yêu thương của phụ thân, chỉ có thể tìm kiếm tình yêu thương của mẫu thân, từ đầu đến cuối cũng chỉ có mẫu thân yêu nàng, dù là vặn vẹo hơn nữa, bạo lực hơn nữa, đều là những thứ nàng vẻn vẹn có được, nếu như nàng lựa chọn căm hận mẫu thân. . . . . .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.