Thứ Đế

Chương 20


Bạn đang đọc Thứ Đế: Chương 20


Lê Băng bưng canh vào thư phòng, Phượng Toàn vừa thấy nàng liền buông công việc trong tay xuống.
“Sao còn chưa ngủ ?” – Hắn nhìn thấy nàng cẩn thận bưng canh, cười vươn tay ra tiếp nhận, sợ nàng bưng không cẩn thận sẽ nóng tay.
“Cho ta à ?” – Hắn không bủn xỉn chút nào phô bày biểu hiện mong đợi của mình.
“Còn hơi nóng, uống từ từ thôi !”
Trong thư phòng vốn có hai cái án thư, hai người bọn họ mới thành thân vào mùa đông, khi đó công trình còn chưa bắt đầu, thường cùng nhau vùi ở trong thư phòng —— đọc sách thì cũng có, chỉ là tân hôn như đôi chim yến, hai người dính lấy một chỗ, dĩ nhiên đọc sách là thứ yếu rồi, đại đa số thời gian, Lê Băng không phải ngồi tại thư án của mình, mà là ngồi ở trên đùi trượng phu. Thế là vào lúc này, Phượng Toàn muốn uống canh thì đã thuận tay kéo nàng ngồi trên đùi của mình, vừa uống vừa sàm sỡ, cả ngày mệt nhọc đều quên sạch.
Lê Băng vốn định mắng hắn không đứng đắn, đồ trên bàn lại làm cho lòng nàng rung lên. “Đây là. . . . . .”
“Hả ? Đây là cơ mật, nhưng mà cho nàng xem một chút cũng không sao. Bản địa đồ dự án cải tạo đường nước ngầm trong lòng thành Viêm Đế, đây là cái cũ, sang năm sẽ khởi công thay đổi một bộ phận, phụ hoàng không yên lòng để người ngoài làm bèn giao cho ta, cho nên sang năm vị trí nhiệm vụ của ta là giám sát và quy hoạch, đến lúc đó thời gian ở nhà với nàng sẽ tương đối nhiều !” – Hắn nói xong nhéo má của nàng.
Mặc dù không hiểu công trình, nhưng Lê Băng cũng đại khái hơi nhìn ra, trên bản đồ đúng là mặt bằng địa hình thành Viêm Đế, nàng nhận ra cung Thái Bình, cung Trường Lạc, cũng nhớ lại trong cung quả thật có vài lỗ thủng đã bị khóa lại hoặc không được khóa. . . . . . Thì ra là đó là đường nước ngầm!
Ý niệm hắc ám ẩn núp thật lâu một lần nữa xao động.
Phượng Toàn không biết thê tử đang suy nghĩ cái gì, hắn thõa mãn uống canh, nắm lên bàn tay nhỏ bé của nàng vuốt vuốt, lại nhìn thấy trên mười ngón tay vừa có vết phỏng nước vừa có vết thương, làm cho hắn không đành lòng đến tột cùng. Hắn cầm chặt bàn tay nhỏ bé, để thìa xuống, kéo nàng đứng dậy.
Đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, lúc này Lê Băng mới phục hồi tinh thần, chỉ có thể mặc cho Phượng Toàn lôi kéo nàng đến bên cửa sổ ở một góc khác của thư phòng, ngồi ở trên giường La Hán, để hắn lấy ra gói thuốc trị thương trong rương, nhẹ nhàng băng bó cho nàng.
“Còn đau không ?” – Hắn đang cầm tay ái thê, cẩn thận bôi thuốc.
Thuốc bôi ở trên vết thương có chút xót xót, nhưng Lê Băng không nỡ rút tay về, nàng sững sờ nhìn trượng phu, thật ra thì những vết thương này chưa từng khiến nàng cảm thấy uất ức, vậy mà hắn lại tỏ vẻ đau lòng.

Phượng Toàn không nghe thấy nàng trả lời, sợ là nàng đau nên không nói ra lời, ngẩng đầu lên, lại thấy nàng hốc mắt hồng hồng mà nhìn chằm chằm vào hắn, hắn gom lại đôi bàn tay nàng ở trong lòng bàn tay của mình, đỡ lấy phía sau đầu của nàng, để cho nàng gối lên bờ vai của hắn.
“Không làm quen cũng đừng miễn cưỡng, có nàng ở bên cạnh là được rồi, có phu nhân và thiên kim nhà quan lại nào cần tự mình nấu đâu ? Ta hiểu rõ tâm ý của nàng mà !”
“Không phải như vậy, thiếp không hề ghét làm những thứ này !”
“Như vậy. . . . . . Là có người khi dễ nàng rồi hả ?”
Lê Băng giống như có vẻ hơi mệt, định nương nhờ trên người trượng phu.
Chờ đứa bé của Ngũ Chiêu nghi ra đời rồi hãy nói, có lẽ cuối cùng Mộ Dung Sương Hoa cũng không có khả năng thừa kế đế vị. Hiện tại nàng chỉ muốn vùi ở trong ngực trượng phu nghỉ ngơi thật tốt, tận tình hưởng thụ cùng trải nghiệm hết thảy những gì nàng đang có.
Hết thảy đều thật mong manh.
Ngũ Chiêu Nghi sảy thai.
Gần tới khi lâm bồn thì lại sinh non, không những không có hoàng tử, Ngũ Chiêu Nghi cũng rong huyết mà chết. Điều đó khiến Lê Băng tin tưởng chuyện này không thoát khỏi có liên quan đến cung Thái Bình và hai người mẫu – tử ấy!
Họ lúc này ngay cả hoàng tự cũng có thể giết chết, tương lai sau khi lên ngôi còn có cái gì là không dám ra tay đây ? Lê Băng cảm thấy một nỗi sợ hãi mà trước nay chưa từng có. Nàng tốn mấy đêm liền để vẽ ra tấm địa đồ đường nước ngầm của thành Viêm Đế Thành, mỗi đêm cũng tốn rất nhiều tâm trí để trượng phu mệt mỏi trước rồi ngủ thật say —— thể lực của người xuất thân võ tướng thật sự giày vò nàng đến là thảm hại, cho nên phải động chút tay chân tới món canh của hắn, nàng xin đại phu ít thuốc an thần giúp ngủ ngon, thầm nghĩ dù sao trượng phu thực sự cũng cần ngủ thật ngon, nghìn căn dặn vạn giao phó, xin đại phu không nên gây tổn thương đến sức khỏe của trượng phu.
Sau đó, nàng lấy địa đồ đường nước ngầm giao cho An Đức Liệt. Nàng hiểu rõ ràng khi nào thì việc canh gác tại thành Viêm Đế buông lỏng nhất, cũng rất rõ ràng những vị trí trạm gác, nàng đã đánh dấu toàn bộ phía trên đầu trang.
Sau khi Ngũ Chiêu Nghi ra đi thì đến lượt hoàng hậu. . . . . .
Lê Băng thật sự rất muốn cười, sau khi giải quyết xong chuyện giày vò nội tâm lập tức đi gặp Diêm Vương, chắc chắn là phúc báo đã kiệt rồi hả ? Hai đại tang lễ này đủ khiến thành Viêm Đế ‘long trời lở đất’, Lê Băng cũng nhân cơ hội an bài không ít Dong Binh ( lính đánh thuê) xâm nhập vào thành Viêm Đế, nằm vùng trong Ngự Lâm quân. Hi hoàng mất đi hoàng tử, lại mất đi hoàng hậu, ngay cả tiểu thê non trẻ cũng không còn, ý chí sa sút vô cùng, bản thân cũng bị bệnh không dậy nổi, Mộ Dung Sương Hoa không thể phân thân, nàng là Đại công chúa dù đã xuất giá nhưng chuyện “Chia sẻ ưu phiền” giúp người nhà, làm những chuyện điều động nhân sự này, tất nhiên sẽ không có người truy cứu hay trách cứ.

Tiếp đó, trước khi mùa đông của năm ấy bắt đầu, Mộ Dung Sương Hoa mất tích. Thành Viêm Đế không cho tin tức bị lộ ra ngoài, nhưng Mộ Dung Lê Băng biết An Đức Liệt đã thành công.
Nàng kiên nhẫn chờ đợi mấy ngày, đến khi Hi hoàng cuối cùng cũng lo lắng hạ lệnh xuất binh, đồng thời dán bố cáo, treo giải thưởng cho dũng sĩ nào tìm được công chúa, cũng gấp rút cho đòi Phượng Toàn và Tể Tướng vào cung tạm thời thay hắn xử lý cung vụ cùng chuyện triều chính.
Hi hoàng đối với Phượng Toàn tin tưởng vượt ngoài dự đoán của Lê Băng, cũng càng làm cho nàng cảm thấy bất bình —— nàng không phải muốn so đo với trượng phu, mà là Hi hoàng hành động khiến nàng rất tin rằng: Hi hoàng có lẽ coi Phượng Toàn là con rể của hắn, nhưng lại không coi nàng là nữ nhi ! Nàng từ nhỏ đã cố gắng học tập thống trị quốc sự, nhưng trong suy nghĩ của phụ thân, ngay cả so với người con rể không phải là ruột thịt nàng cũng không hơn được!
Nhưng nàng vẫn kiềm nén xuống, tỏ ra như không có việc gì theo trượng phu vào cung tìm hiểu tình hình, biết tất cả đều ở trong kế hoạch —— mặc dù nàng không ngờ tới trượng phu sẽ bị triệu gấp vào cung, nhưng điều này cũng không làm trở ngại kế hoạch, hơn nữa càng dễ dàng hơn cho nàng, nàng lấy mất Ngọc Tỷ Truyền Quốc thì ai cũng không phát hiện ra.
Hôm sau, Lê Băng mặc áo cung bào màu đen tuyền, đầu đội kim quan, cưỡi ngựa câu (ngựa non 2 tuổi) đi giữa đám Dong Binh ẩn giấu vũ khí túm tụm xung quanh, nhờ vào lí do “trợ giúp”trước kia mà an bài nhân mã nằm vùng trong Ngự lâm quân, quang minh chánh đại tiến vào thành Viêm Đế.
Không có cung Thái Bình và đôi mẫu – tử kia, xem ra thành Viêm Đế đột nhiên trở nên thật đáng yêu ! Lê Băng mang theo đám Dong Binh xông thẳng vào tẩm cung của Hi hoàng, lúc Phượng Toàn chạy đến cũng chỉ có thể bị Ngự Lâm quân cản ở ngoài cửa.
“Ngươi. . . . . .” – Hi hoàng nhìn đại nữ nhi một thân áo bào màu đen, mặt mũi am trầm lạnh lùng, khiến hắn kinh ngạc chính là phía sau nàng có đám quân nhân đeo bội kiếm, hiển nhiên không phải là Ngự Lâm quân!
“Băng nhi thỉnh an phụ hoàng, thuận tiện. . . . . . Xin phụ hoàng soạn chỉ !” – Lê Băng lấy ra ngọc tỷ, đám Dong Binh phía sau lập tức lấy ra giấy vàng viết chiếu thư và bút mực.
Hi hoàng mặc dù đang có bệnh, lại vẫn rất tỉnh táo.”Phượng Toàn đâu ?”
Lê Băng nghe Hi hoàng hỏi như thế, ánh mắt bỗng chốc trở nên hung dữ, lại nhẹ giọng thong thả từng chữ một đáp lại: “Ngài tình nguyện để một người khác họ tới tạm thaygiải quyết chính sự, cũng không chịu tin tưởng ta, Băng nhi thật muốn biết phụ hoàng ngài đến tột cùng có bao nhiêu điều hận ta đây?”
Hi hoàng thật sự không nghĩ đến, rằng, hắn quyết định để Phượng Toàn tạm thời thay mặt xử lý triều chính lại khiến Lê Băng hiểu thành “Hận”.
Hắn vô tình coi thường đại nữ nhi của mình, nhưng nàng quả thật thiếu hụt tầm nhìn xa trông rộng, mặc dù nàng vẫn rất cố gắng, muốn bù chỗ thiếu sót của mình, nhưng so sánh ra, Phượng Toàn không chỉ quen thuộc hơn với việc quân chính và nội vụ so với nàng, hắn còn là người lãnh đạo trời sinh.

Hi hoàng mặc dù hiểu truyền thống vương thất Cao Dương chỉ để cho trưởng tử thừa kế vương vị, là vì sự an bình lâu dài của vương thất, nhưng chỉ có thể may mắn Phượng Toàn cuối cùng sẽ ở lại Đại Thần, dốc sức vì Đại Thần. Hắn cũng không phải vô duyên vô cớ để một người ngoài tiến vào quân đội Đại Thần, mà là ngay từ ban đầu đã có lòng lôi kéo Phượng Toàn, hơn nữa cũng thực sự tin tưởng năng lực của hắn.
“Ngay cả đạo lý “dẫn sói vào nhà” giản đơn thế này cũng không biết, để mặc cho cửa thành Viêm Đế bị mở toang, còn trách trẫm không tin tưởng ngươi ư ?” – Hi hoàng quả thật muốn giận đến lỗ tai bốc khói.”Có ai không !”
“Không cần kêu, tất cả Ngự Lâm quân đều nằm trong lòng bàn tay của ta !” – Ít nhất cũng là một phần lớn.
Hi hoàng cuối cùng cũng hiểu, Lê Băng đã có chuẩn bị mà đến, hơn nữa chuyện mà nàng sắp sửa làm, có lẽ so tội ‘đại nghịch bất đạo’ còn đáng giận hơn. “Ngươi muốn làm gì?”
“Xin phụ hoàng soạn chiếu thư truyền ngôi !”
“Nhưng Sương Hoa đang mất tích !” – Nhắc tới trưởng nữ dòng chính không rõ tung tích, lời nói của Hi hoàng cảng tràn ngập sự lo lắng, thấy vậy, Lê Băng càng thêm tức giận trong lòng.
“Dạ, cho nên Băng nhi cần phụ hoàng đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ta, Mộ Dung Lê Băng !”
Hi hoàng nhìn chằm chằm đại nữ nhi, một hồi lâu, đột nhiên nở nụ cười. “Ngươi tính học người ta bức vua thoái vị ?”
“Phụ hoàng cảm thấy buồn cười sao ?” – Lê Băng đè nén tức giận.
“Ngươi nghĩ ngươi ở đây chơi đùa với mấy kẻ bợm rượu sao ? Học theo người ta bức vua thoái vị ?” – Mang theo một đám Dong Binh (lính đánh thuê) đi vào nhà mình, ép Lão cha nhường đế vị. Đến tột cùng là nàng có biết năm đó bộ Công của đế quốc để bảo đảm thành Viêm Đế vững như thành đồng đã mất bao nhiêu khổ tâm hay không ? Hôm nay để người ngoài đi vào cửa tìm hiểu thấu đáo thành Viêm Đế Thành, từ nay về sau còn có người Hoàng đế Đại Thần nào có thể an ổn ngồi trên đế vị ?
Theo ánh mắt ra hiệu của Lê Băng, Dong Binh ở hai bên rút ra lưỡi đao sáng loang loáng, đặt ở cần cổ Hi hoàng.
“Lớn mật!”
“Băng nhi chỉ để cho bọn họ nhắc nhở ngài, những lưỡi đao của mấy kẻ bợm rượu này là thật !”
“Mang theo một đám lưu manh tới mà muốn ép trẫm truyền ngôi cho ngươi sao ?”
“Phụ hoàng nghĩ đến thà chết chứ không chịu khuất phục sao ?” – Lê Băng cười mỉa mai, sắc mặt của Hi hoàng lại lúc trắng lúc xanh. Quả thật còn có cái gì uy hiếp hơn so với điều này ?

Nhưng Lê Băng tiếp tục nói: “Nếu như phụ hoàng cảm thấy chỉ dùng tới an nguy của ngài để uy hiếp còn chưa đủ, xin mời ngài. . . . . . Suy nghĩ một chút về an nguy của nữ nhi bảo bối của ngài đang như thế nào ?”
Lê Băng nói đến lời cuối cùng thì dường như là ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, tinh mắt, Hi hoàng đột nhiên không cách nào để cố ý không coi đại nữ nhi mà hắn chưa từng cho rằng có thể gánh được trọng trách là không quan trọng nữa, bởi vì trong nháy mắt hắn không chỉ hiểu trưởng nữ mất tích là do ai thiết kế ra, quan trọng hơn là. . . . . .
Hận ý của Lê Băng sao lại vặn vẹo đến vậy ? Khi hắn còn không nghĩ tới sự ghen ghét này sẽ đưa tới bất kỳ sóng gió gì, nhiều nhất cũng chỉ là hậu cung tranh giành tình nhân, không ngờ Lê Băng lại hận đến mức hi vọng muội muội và phụ thân của nàng cùng nhau biến mất !
“Sương Hoa mất tích là do ngươi làm?” – Hắn hi vọng mình suy đoán sai.
Lê Băng mỉm cười, ánh mắt lạnh hơn. “Cuối cùng cũng biết căng thẳng ? Ngài quả thật thương yêu nữ nhi bảo bối của ngài !”
Hi hoàng hít sâu một hơi, hắn biết giờ phút này dù có bất kỳ lời giải thích nào cũng không trừ khử được oán hận của đại nữ nhi đối với hắn, nói hối hận cũng quá là giả dối ngụy biện, chỉ là hắn vẫn không muốn Lê Băng hận sẽ khiến nàng làm ra chuyện bức vua thoái vị.
Quá khứ, là vì để hoàng hậu an tâm, hắn cho rằng hắn không hề có lỗi với người nào, dù sao những đối đãi với Lê Băng thân là công chúa nên có cũng không thiếu một chút nào. Cao Dương vương lựa chọn trục xuất con thứ để bảo toàn sự thái bình ảo ảnh cho vương thất, hắn cũng lựa chọn đối xử lạnh lùng đối với sự chờ mong của đại nữ nhi thứ xuất, để ngay cả nàng mà hoàng hậu cũng không bỏ qua. Hắn biết là phụ thân, hắn đã không làm tròn bổn phận, nhưng hắn sẽ không vì vậy mà ép Lê Băng hiểu cũng là vì bảo toàn cho nàng, dù sao cũng do hắn lựa chọn dễ dàng tha thứ cho sự ghen tuông của hoàng hậu. Năm xưa, hoàng hậu không chừa thủ đoạn nào đánh đuổi người thân là hoàng trữ lúc đó đã dâng thiếp cho hắn, Lan phi bởi vì đã sinh ra Lê Băng mà không thể không giữ lại. Sau khi Lan phi chết, mỗi khi hắn nhớ tới ngày đó, đại nữ nhi với dáng vẻ oán hận đứng trước cửa cung, đã biết Lê Băng đời này sẽ không thể nào tha thứ cho hắn, chẳng qua hắn tiêu cực mà nghĩ: dù sao nàng cũng xuất giá rồi, một ngày nào đó oán hận đối với cha mẹ sẽ dần dần phai đi, dù sao nàng cũng có gia đình của mình.
“Ngươi có thể hận trẫm, cần gì phải dính tới Sương Hoa ? Nàng chưa làm qua chuyện thật có lỗi với ngươi !” – Hắn chỉ sợ, cuối cùng hắn sẽ phải đối mặt với chuyện không muốn gặp nhất. . . . . .
Đối với người đã chịu mọi sự lạnh nhạt nam nữ mà nói, những lời này chỉ là rắc muối ở trên vết thương. Phụ thân không cách nào cúi mặt xuống nhận sai, vẫn còn bảo vệ ột vị tay chân được cưng chiều, chẳng phải là một loại châm chọc sao ?
“Ta không cần dính tới nàng !” – Nụ cười của Lê Băng rực rỡ như hoa mùa Hạ, ánh mắt lại lạnh buốt xương như tuyết mùa đông – “Chỉ cần ngài viết xong chiếu thư truyền ngôi cho ta, nàng hoàn toàn sẽ không bị liên luỵ, có lẽ còn có thể bình an gả làm vương phi Mỗ quốc nào đó; nhưng mà ngược lại, nếu như ngài tiếp tục diễn trò xiếc trì hoãn thời gian với ta, ta cũng không thể bảo đảm nàng không bị thương một chút nào đâu. Tất cả xem ở thành ý của ngài mà định ra, xem xem ngài muốn nửa tàn phế, toàn bộ tàn phế, hoặc là khảo nghiệm nhãn lực Lão Nhân Gia Ngài nhận xác, đây cũng không phải là do ta quyết định, hừm!”
Hi hoàng nhìn trưởng nữ, đột nhiên phát hiện hóa ra là hắn chưa bao giờ hiểu rõ nàng.
Vì Đại Thần, vì Hoàng thất, hắn quả quyết mà định đoạt tương lai của hai nữ nhi —— một thừa kế ngôi vị hoàng đế, một đi hòa thân vì đế quốc. Hắn tuyệt không để thảm kịch thứ chiếm ngôi trưởng tái diễn, từ xưa đến nay những thứ bi kịch kia xảy ra đủ nhiều rồi, nên hắn không chịu cho đại nữ nhi một tia hi vọng. Để cho nàng tin tưởng mình có thể thay thế được muội muội, như vậy là tuyệt đối không được ! Lan phi không biết rằng, những năm gần đây nàng bức bách Lê Băng, cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho nàng tự đẩy mình cách xa Hi hoàng. Lan phi lần nữa triển hiện dã tâm hi vọng đại nữ nhi thay thế được trưởng nữ dòng chính, chỉ khiến Hi hoàng dần dần quên đi đã từng có một chút ôn tình đối với nàng, hơn nữa lại nhớ tới năm đó Khuyết gia tham gia vào chính sự như thế nào, ngay cả tâm cũng cách nàng càng ngày càng xa.
Hắn thương yêu Sương Hoa, không chỉ vì nàng thông minh, cũng bởi vì Sương Hoa đã sớm biết cuộc đời này của mình không có lựa chọn nào khác, phải làm nữ hoàng.
Còn như với Lê Băng —— chuyện cho tới bây giờ mới nói, như thế có lẽ chỉ có chút giả dối, nhưng trên thực tế, hoàng hậu chỉ ước gì nàng sớm ngày xuất giá, nhắm mắt làm ngơ, Hi hoàng không phải thật sự làm bộ làm tịch, mà quả thực biết Lê Băng không muốn bị gả đi, nên hắn cũng không ép buộc nàng. Hắn không hài lòng Lê Băng chọn Phượng Toàn chủ yếu vì yếu tố chính trị; dù sao nàng gả cho Phượng Toàn, chung quy không như Sương Hoa gả cho Phượng Toàn đối với sự liên minh giữa hai nước sẽ càng thêm chặt chẽ hơn. Dĩ nhiên đúng là hắn cũng cảm thấy bực mình vì Lê Băng thân là công chúa lại không coi trọng danh dự Hoàng thất, tiến về phía tiền tuyến để gặp riêng Phượng Toàn, nhưng cuối cùng cũng nhượng bộ mà quên đi. Nếu nàng lựa chọn Phượng Toàn, nếu Phượng Toàn có thể cho nàng điều mà phụ mẫu không cho được, cảm thấy đó không phải là chuyện tốt ư ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.