Thứ Đế

Chương 19


Bạn đang đọc Thứ Đế: Chương 19


Lê Băng lắc đầu. “Không sao. Đi ăn tiệm đi, thiếp cũng muốn ăn tiệm !” – Nàng nhớ đến năm đó hắn mang nàng tới tiệm ăn khu Nam thành ăn mì lạnh, bèn nói: “Muốn ăn mì lạnh !”
“Nàng đứng quá lâu tại khu Hoàng lăng, có nóng không ? Vậy ăn mì lạnh nhé !”
Bọn họ dùng cơm ở một tửu lâu được thiết kế theo phong cách ngoại quốc, vì vậy cũng rất nổi danh sang trọng. Vì vậy, cửa tiệm này cũng có nhiều con em quý tộc ra vào, bao gồm cả những kẻ quý tộc ngoại quốc tạm dừng chân tại Thiên Kinh. Phượng Toàn cũng không phải là người chưa từng đến Đại Tửu Lâu nổi tiếng, nhưng lại suy tính dù sao thê tử cũng không phải xuất thân nơi phố phường, chắc chắn sẽ ưu tiên lựa chọn cửa tiệm có quang cảnh thoải mái dễ chịu. Quãng thời gian Phượng Toàn dẫn binh, rất nhiều người Thiên Kinh chỉ nhìn thấy qua tướng mạo hắn, mặc dù hiện tại, vẫn có rất nhiều người gọi hắn là “Phượng Tướng quân”, dù sao coi như Phượng Toàn không còn là tướng quân, dầu gì cũng là hoàng tử, còn cưới công chúa, nếu như hắn không tính là đại nhân vật, tại Thiên kinh cũng không còn bao nhiêu đại nhân vật nữa. Thế là tiểu nhị lập tức đưa cho Phượng Toàn một gian sương phòng còn trống, để tân nương không bị quấy rầy.
Lê Băng chú ý tới hoàng tử Tây Vũ quốc đang ở trong đó. Xem ra Hoàng tử ở tại Thiên Kinh trải qua những ngày thật không như ý, tiền của hắn rất nhanh đã xài hết, đám người hắn mang theo có một nữa là lính đánh thuê, bọn lính đánh thuê nhận tiền không nhận người, dù sao ở trên Thiên Kinh muốn tìm chủ tử dê béo cũng dễ dàng. Chỉ là Tây Vũ vương tử không lấy được công chúa, trở về Tây Vũ quốc lại không kế thừa được vương vị, định nương nhờ Thiên Kinh một chút xem có thể kiếm được chút thành tựu gì hay không, dù sao còn có Trưởng công chúa chưa gả, nếu như có thể mò lấy được thân phận Thân vương phụ chính, vậy là có thể giải quyết hoàn toàn khốn cảnh của hắn, cho nên dù nói cái gì hắn cũng không chịu rời khỏi Thiên Kinh.
Tất nhiên chỉ là nghĩ mà thôi, Phượng Toàn xuất hiện khiến Vương tử Tây Vũ tương đối để ý, cho nên Phượng Toàn vừa vào tửu lâu, Vương tử Tây Vũ liền lớn tiếng nói: “Phò mã đại giá quang lâm !” Giọng điệu rất muốn soi mói châm chọc.
Đồng dạng là hoàng tử đến từ nước khác, Phượng Toàn này có thể làm tướng quân, cưới công chúa, thế mà hắn lại bị Hi hoàng gạt ở một bên, bảo hắn sao cam tâm cho được ? Mặc dù nói, có gọi hắn nhập ngũ, hắn cũng tuyệt không nguyện ý. Hắn ở tại quốc gia của mình, đang không cần phải làm lính, còn bảo hắn thay người khác đánh giặc ư !
Phượng Toàn vốn định quay đầu bước đi. Một mình hắn thì không sao cả, nhưng không muốn Lê Băng cũng bị quấy rầy, do lão bản và tiểu nhị hết sức trấn an, hắn cũng không muốn vì gây khó dễ cho những người dân này, cộng thêm An Đức Liệt hình như cũng an phận rồi, liền thôi.
Không ngờ bọn họ sắp dùng cơm xong thì tiểu nhị đưa tới một đĩa trái cây, nói là Vương tử Tây Vũ mời khách, nói xin lỗi vì khi nãy đã lỗ mãng. Phượng Toàn cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng không có cách nào để người ta đụng phải cái đinh.
Sau đó, An Đức Liệt liền tới sương phòng khách sáo một phen.
Có lẽ cái vỏ não này cuối cùng cũng nghĩ đến, nếu như hắn còn vọng tưởng cưới Trưởng công chúa, tương lai hắn cùng với Phượng Toàn có thể là anh em cọc chèo ——mặc dù bây giờ còn chưa phải, cho nên càng cần phải tạo mối quan hệ với “anh em đồng hao tương lai”, khách sáo kết giao, khẳng định với tình hình hiện tại của hắn, có đi tìm khắp thành Viêm Đế cũng không tìm đâu ra cơ hội lớn hơn !
Tuy nói An Đức Liệt thật sự không phải người đồng đạo (chung chí hướng) với Phượng Toàn, nhưng thật may là hắn cũng rất có sở trường ứng phó với loại con em quần là áo lụa giống như An Đức Liệt này, dù sao sau khi hắn đi tới Thiên Kinh, tiếp xúc nhiều nhất chính là loại người như vậy.
Lê Băng không nói nhiều, nhưng nàng ngược lại vì vậy biết được An Đức Liệt trước mắt ở tại một nhánh phố nào đó khu Tây thành —— hắn cố ý nói khu Nam thành, bởi vì trong Thiên Kinh, đa số người có địa vị có thân phận đều ở Nam thành, hoàng tử hiển nhiên không muốn để người ta cho là hắn ở tại Thiên Kinh không nổi danh, phải bỏ khu nhà cấp cao phía Nam thành bằng lòng đến khu bình dân. Trên thực tế đây là cách làm sáng suốt nhất, dù sao hắn viễn xứ tha hương, nhưng chỗ hắn ở quả thật rất gần với khu Nam thành, dù gì thì Lê Băng vẫn nhớ kỹ địa chỉ.

Nhớ nó làm cái gì ? Lê Băng còn chưa hiểu rõ ràng, chỉ là trong lòng nàng mơ hồ bắt đầu nảy mầm một ý tưởng ngầm đen tối không thể nói rõ, nàng cần phải có thời gian ấp ủ, tính toán, An Đức Liệt nói không chừng sẽ chiếm một vai trò có ích.
Mặc dù từ bỏ quân hàm và quân chức, nhưng từ giai đoạn vẽ quy hoạch công trình đường dẫn nước đã bắt đầu tiến tới phần triển khai công trình trên thực tế, thời khắc thanh nhàn của Phượng Toàn coi như kết thúc. Sau khi tuyết tan hết, công việc điều tra thực địa ngay lập tức được triển khai như dầu sôi lửa bỏng, nhất thiết phải hoàn thành trước một khoảng thời gian khi mùa đông tuyết rơi bắt đầu, vì vậy hắn hầu như bận rộn đến đêm khuya mới trở về phủ.
Còn Lê Băng lại bắt đầu tiếp nhận lời mời đón của những người Sĩ tộc tại Thiên Kinh. Phụ nữ Đại Thần đã thành thân so với những quốc gia khác vẫn được tự do hơn, Quý tộc cử hành trà yến hoặc hoa yến, thỉnh thoảng phụ nữ đã thành thân cũng sẽ được mời, có vài quý phu nhân do thân phận trượng phu hiển hách, bận rộn công vụ, cho nên bọn họ vẫn được phép đơn độc tham dự. Phượng Toàn nghĩ thầm sau khi hắn bắt đầu bận rộn, Lê Băng có chuyện để làm cũng tốt, do đó thái độ cũng là ủng hộ.
Lê Băng lợi dụng những buổi xã giao này, tập trung tiếp xúc sứ giả và hoàng tử đến từ các quốc gia. Chuyện này vốn không phải là chuyện nàng am hiểu, nhưng nàng phát giác cũng không có khó khăn như trong tưởng tượng, có lẽ nàng có thiên phú phù hợp giao tiếp với nam nhân hơn là ứng phó với nữ nhân, giả vờ yếu ớt đúng lúc, giả trang đáng thương, làm bộ dụng tâm lắng nghe, nam nhân rất thích cắn câu kiểu bộ dạng này.
Thế là, lời đồn đãi nổi lên bốn phía.
“Gả ột phò mã đào hố bùn khó trách Đại công chúa muốn đêm đêm sênh ca, dù sao về nhà sẽ phải ngửi thấy một thân bùn hôi thối !”
Ngày hôm đó một phần công trình được hoàn thành, thật ra thì Phượng Toàn không quan tâm đến thân thể nhếch nhác của mình. Trước kia ở Cao Dương, hắn còn từng nhảy xuống đồng ruộng học tập làm ruộng với nông phu cơ đấy. Đang muốn đi về nhà, lại chạm mặt mấy chiến hữu ngày xưa trong quân, hơn nữa chính là mấy cái vị liên hiệp vạch tội hắn dài một quyển, lục đục bất hòa với hắn khi đó.
Oan Gia Ngõ Hẹp, không thể buông tha, Phượng Toàn tự biết bọn họ sẽ không nói ra lời tốt đẹp, bận bịu cả ngày chính hắn cũng không còn hơi sức tranh chấp với người khác, cộng thêm nhiều năm ăn nhờ ở đậu đã thành thói quen chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, thế là hắn nói: “Phượng mỗ một thân dơ bẩn, cũng không ngăn cản đường đi của các vị quân gia, để tránh mạo phạm !” – Hắn xoay người rời đi đường vòng.
“Đây là Du kỵ Tướng quân đã từng uy phong lẫm lẫm của chúng ta sao?” – Đám người kia cười to.
Khi công trình càng ngày càng bận rộn, Lê Băng cũng càng ngày càng thường tới đêm mới về, hai người thường trong một ngày không có cơ hội nói hơn nửa câu với nhau, do đó lời giễu cợt hoặc chuyện tốt rỉ tai lại càng phát sinh nhiều hơn, càng thường xuyên xảy ra, mặc dù hắn không nói gì, nhưng đồng nghiệp tại bộ Công cũng nắm được rõ ràng, nụ cười trên và mặt tính khí dễ chịu của Phượng Toàn đã biến mất.
Thật ra thì nhân duyên của Phượng Toàn vẫn luôn không tệ, nhưng nhân duyên với người khác có tốt đến đâu cũng không phòng được những kẻ có thù tất báo, tiểu nhân oán ghen kia, hơn nữa loại người như hắn dường như cái gì cũng tốt, cũng không có thù hận với ai chính là loại người bị tiểu nhân oán hận nhất. Những kẻ đó gặp phải người hôm nay không có quan chức, thê tử lại như Hoa Hồ Điệp giống hắn, tất không thể thiếu được dừng lại mà chanh chua chế nhạo. Có người bất bình cho hắn, nhưng ý tốt thỉnh thoảng cũng sẽ trở thành nhiều chuyện, vì vậy Phượng Toàn ngoại trừ đối mặt với những kẻ bên ngoài thỉnh thoảng nhắm vào hắn giễu cợt, người bên cạnh quá mức nhiệt tâm trần thuật hoặc hỏi thăm cũng gián tiếp tạo thành áp lực.
Hắn định tìm Lê Băng để nói chuyện, nhưng nàng về đến nhà cũng mệt mỏi, ngả đầu là lập tức ngủ ngay.
Huống chi, có lúc hắn cũng nghĩ vấn đề thật sự xuất hiện ở trên người Lê Băng ư ? Những người đó vốn thấy hắn sẽ không nói lời hay ho, cho dù Lê Băng cửa lớn không ra, cửa sau không gần, bọn họ thấy hắn cũng sẽ không khách khí mấy phần, ở Đại Thần những năm này, những việc giễu cợt như thế hắn ứng phó còn coi như ít sao ? Nói cho cùng, khiến cho hắn cảm thấy không vui, chính là điều bọn họ ngụ ý châm biếm rằng hắn bị đội nón xanh lên đầu.

Hắn nên tin tưởng Lê Băng, không phải vậy sao ? Vậy là tình cảnh ấy duy trì trong suốt cả mùa hè, Phượng Toàn càng ngày càng trầm mặc, cũng càng ngày càng gầy gò.
Lê Băng cuối cùng cũng chú ý tới, đêm đó nàng ôm lấy người bên gối thì thấy thân thể hắn hình như gầy đi rất nhiều, đang ngủ cũng nhíu lông mày. Nàng nghĩ, bởi vì công sự quá bận rộn chăng ? Thế là hôm sau, nàng dậy sớm, hầm một chung cháo gà cho hắn, tuy có điều là cháy rụi.
Đương nhiên là thê tử quan tâm hắn. Phượng Toàn uống cạn sạch chung cháo gà mùi vị dở tệ khét lẹt ấy, lộ ra nụ cười đã lâu không thấy xuất hiện.
Đáng tiếc Lê Băng lúc đó không ý thức được, nàng vốn nên dụng tâm đi bảo vệ nụ cười xiết bao trân quý ấy.
Cho đến khi gió Thu nổi lên, ngày đó Lê Băng một thân đắt giá dáng điệu hoa lệ, tuyệt không thua kém trước bất kỳ một vị quý phụ Thiên Kinh nào – quần áo ba lớp gấm vóc màu trắng xám lông chuột, làn váy thêu bướm trắng , bên ngoài khoác đuôi chồn đen áo choàng lông vũ, trâm cài thành chuỗi kim cương trắng sáng loang loáng, không phải hậu duệ vương công quý tộc không thể nào đeo đẹp đẽ được như vậy. Nàng rời khỏi dinh thự của một Quý tộc, nghĩ đến công trình đường dẫn nước vừa hay cũng ở gần đấy, liền muốn đi tìm Phượng Toàn, để cho hắn một kinh hỉ.
Thiên chi kiêu nữ nào có thể nghĩ tới công trường có dáng vẻ gì ? Phượng Toàn bắt đầu chạy đến công trường thì nàng cũng ngày ngày chạy tới bữa tiệc của những quý tộc kia, trở lại phủ công chúa là lúc hắn đã sớm rửa mặt đi ngủ.
Nàng cau mày né tránh những đống nước bùn, vì xe ngựa đi ngang qua mà làn váy bị bắn dơ bẩn một mảng lớn mà cảm thấy buồn buồn không vui, trong lúc đang cua quẹo lại nhìn thấy cảnh tượng trượng phu bị đám con em quý tộc mới vừa bắt chuyện với nàng tại bữa tiệc cười nhạo.
Nàng ngây người tại nguyên chỗ.
“Nếu ta là Đại công chúa, ta tình nguyện đêm đêm quen với người lạ, cũng không muốn quay về bên cạnh một hoàng tử chui ra từ trong hố bùn, nghèo nàn đến ngay cả đất phong cũng không có !”
Từ trước đến giờ luôn hết sức ẩn nhẫn, Phượng Toàn nghe ra đây là thầm mắng Lê Băng giống như kỹ nữ, không thể tiếp tục gắng giữ tỉnh táo được nữa, hắn ném vật nặng trên người xuống, nhanh chóng níu lấy vạt áo đối phương.
Thấy hắn cuối cùng cũng tức giận, đồng nghiệp ở bộ Công cũng kiềm chế không được, mấy trang hán tử lưng hùm vai gấu đi tới phía sau người Phượng Toàn, bẻ ngón tay, xoay xoay cánh tay, rất có vẻ muốn xem kẻ nào định mạo phạm một phần khí thế của bọn họ.

Đám con em quần là áo lụa đâu thể nào là đối thủ của những hán tử quen làm công việc nặng nhọc ? Hơn nữa nếu nói bọn họ là “Công phu”, tức là kỹ sư cao cấp và thợ thủ công kỹ thuật tại bộ Công của Đại Thần, cũng không phải lao công cấp thấp bình thường ăn không ngon cũng mặc không đủ ấm, nếu không cũng từng người một sẽ không có bắp thịt cuồn cuộn giống như một gã võ biền. Trên thực tế, quân nhân Đại Thần giải ngũ vào làm trong bộ Công đúng là không ít.
Trận tranh cãi này, Phượng Toàn buộc nam nhân miệng phun ra lời lẽ ác độc phải nói xin lỗi, coi như là đi dẹp loạn, bọn họ dám nói năng lỗ mãng, lại không dám động thủ, chẳng qua là không ngờ tới Phượng Toàn sẽ thật sự tức giận thôi. Ai cũng biết Phượng Toàn đã từng là Du kỵ Tướng quân, bọn Quý công tử này thường ngày chơi bời lêu lổng, nếu thật bị đánh đến gần chết, cũng chưa chắc có năng lực làm hại Phượng Toàn thân là phò mã.
Lê Băng núp ở góc đường nhìn thấy cảnh này, trái tim giống như có cục đá đè ép khó chịu, nàng đột nhiên ý thức được rằng bản thân dùng bộ dáng này đi gặp Phượng Toàn, cũng chính là lộ rõ nàng là một người có dáng vẻ không thích hợp làm thê tử mà thôi! Thế là nàng vội vàng xoay người, mướn xe ngựa, một mình trở lại phủ công chúa.
Nàng nhổ hết tất cả trâm ngọc trai trên đầu xuống, thay ra một thân hoa phục, rửa sạch son phấn trên mặt.
Tôi tớ tiến lên bẩm báo, trong phòng bếp đã chuẩn bị xong bữa tối. Nàng đột nhiên nhớ tới, ngoại trừ chung cháo gà cháy thành than, ngay cả việc tối thiểu rửa tay nấu canh cho hắn nàng cũng chưa từng làm.
“Ma ma dạy ta nấu canh đi !”
Lý ma ma kinh ngạc.
“Trước làm món đơn giản nhất, có thể làm tốt trước khi Toàn ca ca trở lại ấy !”
Vậy cũng chỉ có. . . . . . Canh trứng mà thôi.
Ngày đó, Phượng Toàn về nhà, nhìn thấy Lê Băng cũng ở nhà, mặc dù có hơi kinh ngạc, nhưng không nói gì, dù sao mỗi ngày xây dựng công trình thật sự không thể thoải mái nhẹ nhàng như so với luyện binh.
Lê Băng vốn nghĩ rằng hắn sẽ nói vài điều hoặc ám chỉ chút gì đó, tỉ như chuyện mà nàng nhìn thấy. Nhưng hắn chỉ cúi đầu ăn cơm, hiếm khi mở miệng, cũng chỉ hỏi nàng hôm nay cảm thấy như thế nào, cái khác không nói tới một chữ, vẫn bình thường như quá khứ.
Lê Băng lặng lẽ nghĩ, có lẽ chuyện đó đã không phải là lần đầu tiên xảy ra ? Nhưng nàng cũng không biết có nên mở miệng hỏi chuyện công việc của hắn chăng, sợ hắn nhớ tới sự vũ nhục của những người đó.
Nàng cảm thấy thất bại, thêm vào đó là cảm thấy tự trách đối với sự thiếu trách nhiệm của mình.
Cho đến khi Phượng Toàn uống canh thì tinh thần nàng mới dâng lên, nhìn hắn yên lặng uống hai ngụm, dừng lại một chút, sau đó tiếp tục uống. Nàng thấp thỏm hỏi: “Vị canh thế nào ?” – Món cháo gà lần trước bản thân nàng không uống tới, nhưng trượng phu uống cạn sạch, chắc hẳn cũng tạm ổn đi ?
Phượng Toàn không nghĩ đến canh là do nàng làm: “Quên để muối !”

“Hả ?” Sao lại như vậy ? Nàng dựa theo lời ma ma dạy. . . . . . Ồ, nàng cho rằng ma ma sẽ nêm muối, cho nên. . . . . .
Bởi vì đã có kinh nghiệm uống được món cháo gà cháy trước kia, Phượng Toàn nhìn thấy bộ dáng thê tử, đột nhiên lĩnh ngộ. “Canh do nàng làm ư ?”
Lê Băng như thể tiểu cô nương làm việc gì sai vậy, cúi đầu, chỉ cảm thấy quá xấu hổ.
Phượng Toàn cảm thấy trái tim mình ấm áp, nhịn cười không được. “Vừa hay, hôm nay ta không muốn uống canh mặn !” – Hắn lại múc thêm một chén to.
Lê Băng nhìn trượng phu mà cảm thấy thật đau lòng. Nàng vì Phượng Toàn bảo vệ cho nàng, tự mình nuốt hết thảy uất ức mà đau lòng, nhưng không biết rằng kể từ sau khi bọn họ dần dần giảm bớt sự tiếp xúc gần gụi, đó là lần thứ hai Phượng Toàn thật lòng dâng lên nụ cười.
Nồi canh này, Phượng Toàn uống cạn sạch sẽ. Lê Băng sau mới biết có thể trực tiếp bỏ thêm muối vào.
Nàng có một đoạn thời gian thật dài không đi xã giao nữa, thật ra thì ngoan ngoãn đợi trong nhà, học tập làm sao để xử lý việc nhà, đã đủ làm nàng bận rộn ngất trời rồi.
Có một hồi, phủ công chúa ngày ngày đều xảy ra tai nạn, không phải bình hoa vỡ tan, thì chính là nồi vỡ niêu thủng đáy. Nhưng Lê Băng cũng phát hiện ra, Phượng Toàn chẳng những bị nàng cho ăn mấy cái món không thể nuốt nổi để vỗ mập một chút, vậy mà nụ cười trên mặt cũng trở về.
Nàng cũng không phải là yêu thích những buổi xã giao kia, mà là. . . . . . Lê Băng siết chặt mật thư do hoàng tử Tây Vũ quốc gửi cho nàng. Hắn đã thay nàng tìm đủ số quân, mặc dù đều là Dong Binh, nhưng có tiền của nàng và người của hắn, thiết nghĩ để đạt tới yêu cầu của nàng cũng không khó, điều kiện tiên quyết là bọn họ phải có thể đến gần Mộ Dung Sương Hoa. An Đức Liệt thấy nàng hồi lâu chưa xuất hiện tại mấy bữa tiệc kia, hỏi nàng có phải nghĩ đổi ý rồi chăng?
Ở trên bếp, món canh nàng nấu cho trượng phu đã xong. Lê Băng đem thư vứt vào trong lửa, tạm thời không muốn trông nom, trước mắt, việc đưa canh cho Phượng Toàn đang ở trong thư phòng quan trọng hơn. Nàng lấy cái chén sành đặt ở trong nước đá để ướp lạnh, mặc dù tay bị bỏng đã nổi vết phồng nước, nhưng nàng cũng không thèm để ý. Đêm đã khuya, nàng cho tất cả đầy tớ đi nghỉ ngơi, hiện tại nàng nấu canh tối thiểu có dáng có hình rồi, vào ban đêm Phượng Toàn còn muốn nhìn lại một lần nữa biên bản công trình, nàng muốn tự mình làm toàn bộ quá trình nấu canh cho hắn.
—–
Chú thích:
Sênh: là loại nhạc cụ cổ, có 2 cách giải thích cho loại nhạc cụ này. Một làm bằng hai miếng gỗ dùng để gõ nhịp tiếng nôm còn gọi là phách – theo Wikipedia của . Loại thứ hai là làm bằng quả bầu, khoét 13 lỗ, cắm vào máng đồng thổi ra tiếng. Ở đây chính là loại thứ 2
Hoa Hồ Điệp ý chỉ những người phụ nữ lả lơi, diêm dúa, ong bướm


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.