Đọc truyện Thời Không Song Song: Hoàng Thượng Nô Tỳ Biết Sai Rồi – Chương 24: Tết tết tết tết (3)
Thiên Minh ngay ngày hôm sau đã chạy tới hỏi tôi về cái túi thơm, mặt mày hớn ha hớn hở
– Tỷ tỷ, đây là cái gì vậy?
– Đây là con minion. Dễ thương không?
– Là tỷ tỷ thêu ạ?
– Ừ, là tỷ thêu
– Là tỷ thêu thì cái gì cũng dễ thương
Nghe câu trả lời có phần gượng ép như vậy thì tôi cũng đến bó tay. Quả thực phải thêu anh hùng cái thế gì đó thì tụi trẻ con mới thích. Tiếc là ngoài minion thì tôi lại không biết thêu mấy cái kia
Nhưng thằng bé cũng rất chăm chỉ đeo túi thơm mà tôi tặng. Mặc dù các cung nữ bàn tán nói con vật trên túi có phần dị, nhưng thực ra nhìn kỹ cũng có vài phần đáng yêu. Tôi nghe xong câu nói đấy đột nhiên có cảm giác vui vui trong lòng
Lưu Vân chạy tới tìm tôi, khuôn mặt tỏ vẻ vô cùng nghiêm trọng
– Hoàng thượng, nô tỳ lại làm sai chuyện gì ạ?
Lưu Vân cười lớn nhìn dáng vẻ khép nép của tôi, cuối cùng đặt một tờ giấy lên bàn
– Đây là cái gì?
Tôi giật mình, nhìn tờ giấy vẽ minion chềnh ềnh trên bàn, mặt tỏ vẻ ngạc nhiên
– Dạ bẩm hoàng thượng, đây là con minion. Hoàng thượng Không thấy nó dễ thương sao? Ai cũng nói nó rất đáng yêu mà
Lưu Vân tức tối đặt túi thơm của Thiên Minh lên bàn
– Đây là túi thơm của Thiên Minh mà
– ngươi nói xem đồ dùng tốt như vậy mà trẫm lãi là người biết cuối cùng. Ngươi nói xem, trẫm là nên phạt ngươi hay không?
– Cái đấy là tuỳ ngài chứ sao lại hỏi nô tỳ. Mà khoan, ngài vừa nói, ngài là người biết cuối cùng sao?
– Đúng. Hiện tại văn võ bá quan ai ai đều sử dụng túi mi niền này
– Là Minion. Mà hoàng thượng nói vậy, thế thì nó cũng rất đáng yêu đấy chứ. Bức hoạ này ai vẽ đây?
– Trẫm
– Rất đáng yêu. Hoàng thượng cho nô tỳ bức vẽ đi
– Ngươi thêu một túi thơm giống của Thiên Minh cho trẫm
Tôi cầm bức vẽ, bật cười
– Hoá ra hoàng thượng tới đây là nhờ nô tỳ thêu túi thơm
Lưu Vân quay đi không nói gì. Tôi cười cười
– Được rồi, để nô tỳ thêu cho ngài túi thơm phiên bản limited
– Ngươi nói…
– Là độc nhất vô nhị, chỉ ngài mới có. Đảm bảo hình trên túi thơm của ngài, không ai dám nhái lại. Mỗi tội, hơi lâu đấy, phải sang năm mới ngài mới nhận được nhé
– Quà năm mới cho trẫm?
Tôi gật đầu, vui vẻ cầm bức tranh lên. Lưu Vân cầm lấy tay tôi. Tôi giật mình ngẩng đầu nhìn hắn
– Nếu vậy thì trẫm không cần cái túi thơm này. Trẫm cần túi long phượng của ngươi
Tôi giật mình, rụt tay lại về phía sau, bày khuôn mặt cẩn trọng
– Trẫm tưởng ngươi không biết về tập tục của Đại Lưu, nhưng như thế này xem ra là ngươi biết rồi
Hừ, sao lại không biết được. Tết đến tặng túi thơm long phượng chẳng khác gì là muốn nói tôi muốn bên hắn ta trọn đời trọn kiếp.
– Thế nhé, trẫm đợi túi thơm độc nhất vô nhị của ngươi
Tôi trừng mắt nhìn hắn. 29 tết chạy tới chỗ tôi đòi may túi thơm, có bị bệnh thần kinh không vậy?
Tôi ngay lập tức bắt tay vào thêu túi thơm. Bình thường nếu chăm chỉ thêu, chỉ khoảng hai ba ngày là xong. Đấy là có thời gian ngồi miệt mài từ sang tới trưa, từ trưa đến tối. Nô tỳ như tôi, lấy đâu ra khoảng thời gian rảnh rỗi nhiều như thế để mà thêu. Tôi không phải con gái cổ đại, thêu còn nhanh hơn máy. Cái gì với tôi ở thời điểm hiện tại cũng phải từ từ, không thì hỏng bét hết
Sang tới ngày 30, tôi hiện tại mới thêu được viền ngoài của con minion. Thành tích này là nhờ công lao thức đêm của tôi. Mệt gần chết
– Thục Nhi, muội bệnh à?-Mỹ Toạ vỗ vai tôi hỏi dò-Sắp sang năm mới rồi, bệnh thì khổ lắm, về nghỉ ngơi đi
– Muội không bệnh, chỉ là thiếu ngủ thôi
– Thêu bao long phượng à?
Tôi lắc lắc đầu. Bao long phượng tôi đã thêu xong từ đời nào rồi
Tôi đem sự tình kể cho Mỹ Toạ. Cô ấy chỉ cười ha ha hai tiếng, cuối cùng bảo về nhanh chóng thêu nốt đi. Tôi gật đầu. Chẳng biết tên Lưu Vân này rốt cuộc là đang muốn làm gì nữa. Chạy tới chỗ tôi kêu tôi thêu túi thơm. Hắn hô một phát là một đống người giúp hắn ấy chứ
Nhói một cái, nhìn xuống tay. Hoá ra lúc nãy ngủ gật, không may đem kim đâm vào tay rồi
Giơ tay vào miệng cầm máu, tôi lục trong đống đồ dùng cá nhân có mảnh khăn, bèn lấy nó bịt tạm vết thương
Thêu cũng gần xong rồi. Tôi cố gắng vài đường nữa rồi khâu túi thơm lại. Do mệt mỏi quá nên ngủ lúc nào không biết
Tỉnh dậy thì đã sang năm mới, Túi thơm tôi thêu để trên bàn đã biến mất, chỉ còn lại một mảnh giấy ghi
“Cảm ơn ngươi”
Chậc, Lưu Vân cần phải được bổ túc môn văn gấp. 29 tết đến nhờ tôi thêu túi thơm, tôi gấp rút thêu cho hắn đến nỗi kim đâm vào tay, rồi ngủ gật không thể đón giao thừa được, vậy mà chỉ viết cho tôi ba chữ này. Đệt, có phải người không vậy, hay cầm thú?
Một nô tỳ bưng chậu nước rửa mặt bước vào, kính cẩn nói
– Thục Nhi cô nương, Thái Hậu triệu kiến người
Tôi nhìn bộ phục trang màu hồng phớt trong tủ, rồi nhìn sang túi thơm long phượng bên cạnh. Bộ đồ này chắc không thể làm nổi bật được cái túi thơm này, vẫn là để trong người thôi
Sau khi tôi rửa mặt thay đồ thì có một đội ngũ nô tỳ vào trang điểm làm tóc cho tôi. Nhìn ngũ quan trong gương, tôi thấy Thục Nhi này trang điểm vào thực ra cũng rất dễ nhìn đấy chứ, nhỉ?