Đọc truyện Thời Không Song Song: Hoàng Thượng Nô Tỳ Biết Sai Rồi – Chương 25: Nữ quan đầu tiên
Thái Hậu mặc dù biết tôi với Lưu Vân rõ ràng là đang giả vờ nhưng lại triệu tôi đến như thế này, không cần nghĩ, rõ ràng đang muốn chọc tức người nào đó rồi
– Nô tỳ thỉnh an Thái Hậu, Thái Hậu thiên tuế, thiên thiên tuế
– Bình thân
– Tạ thái hậu
Ngẩng đầu lên Thái Hậu ở trên đài cao nhìn xuống. Hai bên là hoàng thượng với Thiên Minh, ở dưới nữa có hai chỗ ngồi, một chỗ ở phía Thiên Minh thì Chiêu Hân đang ngồi,còn một chỗ là ở bên phía Lưu Vân, còn đang để trống. Bên dưới là quan đại thần. Tôi để ý có Hạ Quang đang nhìn tôi với con mắt nửa vời, còn có nhà Mộ Dung, cùng Đại ca của tôi, Trương Nam tướng quân
– Thục Nhi, ngươi lại đây ngồi đi
Thái Hậu chỉ vào chỗ ngồi đang còn trống đối diện Chiêu Hân. Sắc mặt cô công chúa ấy trở nên khó coi. Văn võ bá quan bàn tán, nhìn từng bước chân của tôi sải bước lên lầu cao và ngồi xuống vị trí được chỉ định
Hạ Thừa tướng đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Thái Hậu
– Bẩm Thái Hậu, Thục Nhi chỉ là hạng Tiện tỳ, Thái Hậu không thể để nàng ta ngồi ngang hàng với công chúa
– Hạ thừa tướng đối với cách hành xử của ta không thoả đáng?
– Thái hậu bớt giận, thần không dám
– Thục Nhi tiếp chỉ
Tôi đứng dậy, đối mặt với Thái Hậu. Bà chỉ cười hiền nhìn tôi rồi nhẹ nhàng nói
– Quỳ xuống, nhận thánh chỉ
Tiếng bàn tán ngày càng xôn xao. Tôi quỳ xuống, nhỏ giọng nói
– Nô tỳ tiếp chỉ
Tôi nghe thấy tiếng cười nhẹ của Thái Hậu. Tôi vẫn chưa biết bà ấy rốt cuộc là muốn tôi làm gì. Chẳng lẽ, ý chỉ công khai ban tôi cho Lưu Vân.
Tôi ngẩng đầu, Thái giám bắt đầu đọc thánh chỉ
– “Phụng thiên thừa vận, thái hậu chiếu viết. Nô tỳ thục nhi trên thông đươi thạo, tài đức vẹn toàn, quả thực là nữ nhân hiếm có mà ông trời ban cho Đại Lưu ta. Nay ta ban cho Thục Nhi chức quan thượng thư, được phép ra vào Đại nội, cùng Hoàng thượng luận bàn việc quốc gia xã tắc, là nữ quan đầu tiên trong lịch sử. Ban cho Thục nhi một ngàn lượng bạc cùng với tẩm cung ở Lưu Ly điện. Khâm thử”
Tôi tá hoả, còn sợ mình nghe lộn. Nữ quan đầu tiên trong lịch sử, chứ không phải phi tử à?
– Thục Nhi
Tôi ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt hiền từ của thái Hậu
– Ngươi thích không?
Văn võ bá quan được một trận xôn xao. Tôi quay qua Lưu Vân, chỉ thấy hắn nhấc môi cười nhẹ
– Tạ Thái Hậu ân điển
Tôi giơ tay đón lấy thánh chỉ rồi mau chóng về chỗ, còn chưa hết bàng hoàng vì sự việc vừa rồi. Nữ quan, là nữ quan đó. Giữa một đống đàn ông, một người phụ nữ lại có quyền hơn mình, mặt mũi đám đó để đâu
Thái Hậu lại cất tiếng
– Hạ thừa tướng, Hoàng thượng có quà mừng cho ngươi đấy
Tiểu Trương mang theo đống chứng cứ mà chúng tôi thu thập được đưa đến trước mặt ông ta
Hạ thừa tướng mặt xanh lét
– Hoàng thượng, là hắn ta, vu oan giá hoạ cho thần. Xin hoàng thượng minh giám
Hạ Quang lúc này mới sốt sắng, lập tức bước ra. Bao che cho cha mình
– Hoàng thượng, là do Trương Liêm với Thục Nhi hại ta. Nàng ta thông dâm với Trương Liêm, bại hoại gia phong, bị thần bắt gian tại trận, muốn thủ tiêu thần. Một nữ nhân như vậy giữ chức nữ quan liệu có ổn không thưa thái hậu, hoàng thượng
– Ồ vậy sao?
Lưu Vân bắt đầu lên tiếng. Tôi cau mày nhìn hắn, lại tính giở trò gì đây
– Trẫm từ đầu tới cuối chưa hề nhắc tới tên ngươi, cớ sao ngươi bảo bọn họ vu oan giá hoạ cho ngươi?
– Thần…thần…
Tôi cười hai tiếng, uống một ngụm rượu. Não tên này đúng là không đủ dùng, chơi không đã
– Ở Hạ Chí phủ, trẫm đã nghiệm chứng qua Thục Nhi. Thục Nhi trước khi tiếp xúc qua trẫm, chưa từng có nam nhân nào đụng vào nàng cả
Đệt, việc bà đây còn trinh hay không không phải là chuyện mấy người đem ra bàn tán, nhá!!!
– Thần, là thần tận mắt chứng kiến, tuyệt không sai. Xin hoàng thượng minh giám
– Ngươi là muốn nói, trẫm có vần đề. Ngay cả nữ nhân thanh bạch hay không cũng không nghiệm được?
Tôi ôm đầu. Cái vấn đề này thôi đi được không?
– Ngươi là nói Trương Liêm tướng quân cùng Thục Nhi nguỵ tạo chứng cứ. Tốt lắm, trẫm lại có món quà thứ hai dành cho các ngươi đây
Quân lính áp giải một phạm nhân vào, trên người còn đeo gông xiềng, khuôn mặt có vài phần xơ xác, khẳng định là vừa mới bị thẩm vấn
– Người dưới điện kia, khai rõ tên họ
– Bẩm, thần là Hạ Từ Sơn, quan chi phủ của huyện Bắc Đại
– Còn gì nữa không?
– Là biểu đệ của Hạ Thừa Tướng Hạ Lâm
Lưu Vân bày bộ dạng gật gù mãn nguyện
– Nói tiếp đi
– Thần cùng Hạ thừa tướng thông đồng. Hắn nói việc xây thành bắc là việc sinh lời, hắn có thể lợi dụng để kiếm chác chút ít
– Ồ, còn gì nữa không?
– Dạ thưa, hết rồi ạ.
– Trương Nam tướng quân
Đại ca tôi đứng dậy, quỳ xuống dưới trướng
– Bẩm hoàng thượng, thần phát hiện Hạ chi phủ lưu một lượng tư binh lớn được huấn luyện. Thần đã lập tức dẹp yên
– Hạ Chi phủ, ngươi nuôi tư binh để làm gì vậy? Chuyên quyền sao? Muốn lật đổ trẫm?
– Thần không dám, tất cả đều do Hạ thừa tướng một tay xúi dục. Hắn nói nếu hắn đăng cơ, sẽ phong chức tước cho thần, thần sẽ không phải làm chi phủ nữa
– Vốn dĩ Trẫm định để các ngươi an ổn đón tết. Nhưng vì các ngươi không chịu an phận, cho nên trẫm buộc phải ra tay. Giải lên
Một vị nô tỳ thân mặc bạch y sa được lôi vào trong. Trông qua nàng ta chỉ được khoác tạm lên tấm áo vậy
– Nữ tử được nhà ngươi gài vào cung, nghe lời ngươi, bỏ độc vào thức ăn của trẫm. Cũng may trẫm kịp thời phát hiện
Khụ, nhìn cách cô ả ăn mặc, trăm phần nghìn là bỏ xuân dược rồi
– Hạ Quang, ngươi có nhận ra vị nữ nhân này không?
Hạ Quang hơi ngẩng đầu, lại cúi xuống
– Thưa, thần không biết nữ nhân này
– Ngươi nói láo. Ta trao hết cho ngươi mọi thứ. Từ trái tim cho tới thể xác. Ngươi nói ta vào cung làm gián điệp, đêm hôm qua, ngươi còn nói, ta tiếp cận hoàng thượng. Chỉ cần được phong phi rồi thì hoàng thượng nhất định sẽ bỏ qua cho nhà họ Hạ. Là ngươi nói, nhanh như vậy đã quên sao?
Là hôm qua à? Ấy vậy mà hắn lại đến chỗ tôi lấy túi thơm được. Cái con người này sau khi trải qua sự việc như thế còn có thể chạy tới chỗ tôi, quả thực đúng là “tâm vững như thái sơn ha”
– Một người đến biểu muội còn có thể thông dâm được, ngươi có tư cách nói ta sao? Cho dù ta có thực sự đã từng làm chuyện đó với nhị ca ta thì bọn ta cũng chỉ là huynh muội kết nghĩa, có gì không hợp lý?
Hạ Quang tức tới xây xẩm mặt mày
– Nữ nhân kia, là ngươi hại ta, ta phải giết ngươi
Tôi điềm nhiên ăn bánh, nhìn đoàn người lần lượt bị giải đi. Bậy bạ thật, mới đầu năm mới đã nhắc tới chuyện này, còn trước mặt trẻ nhỏ nữa, chút nữa phải đi tẩy não cho Thiên Minh mới được
– Tiểu Thục, ta nên gọi ngươi là Thục thượng thư hay Trương thượng thư đây?
– Dạ bẩm Thái hậu, thần với Trương Nam cùng Trương Liêm tướng quân kết nghĩa huynh muội, theo lý mà nói, vẫn nên gọi là Trương thượng thư
– Trương Thục Nhi, Trương thượng thư. Rất hợp với ngươi
– Đa tạ thái hậu khoa trương
Tôi cúi đầu Thái Hậu cười hiền nhìn tôi. Cánh tay đắc lực cho hoàng thượng, không thể ngờ được lại là chức quan thượng thư. Bà ta biết tôi không muốn làm hoàng hậu, sợ tôi phản lại, cho nên ban chức quan này, để cầm chân tôi ở lại sao?
Hay lắm, đủ thâm, cũng đủ sâu
– Trương thượng thư, tới gặp riêng trẫm một lát
Tôi xoay người, cúi đầu theo Lưu Vân vào trong
– Ngươi, xoè tay ra
Tôi xoè tay phải ra trước mặt hắn
– Tay kia
Tôi ngậm ngùi giơ tay trái, nơi đã bị kim đâm, toác một mảng da lớn, đã được tôi dùng khăn bịt kín. Máu đã thấm ra khỏi chiếc khăn mùi xoa
Hắn tỷ mẩn tháo khăn ra, bôi lại thuốc cho tôi
– Hôm qua trẫm đi vội, không kịp để ý tới tay ngươi
– Tạ hoàng thượng quan tâm
– Ngươi bất ngờ không? Chuyện Thái Hậu đột nhiên phong quan phẩm cho ngươi?
Tôi chăm chú nhìn hắn. Tay của hắn thô ráp, cố gắng băng lại vết thương trên tay tôi
– Ngươi nói cho Thái Hậu biết rồi, đúng không?
Tôi giật mình, tý nữa thì rụt tay lại
– Thái Hậu truyền gặp trẫm bàn về việc phong quan tước cho ngươi. Trẫm thấy hơi kỳ lạ. Nữ tử bình thường sẽ phong phi, chứ chưa bao giờ phong nữ quan. Trẫm liền phát hiện ra là ngươi nói rồi
Lưu Vân băng bó cho tôi, sau đó cầm tay tôi lên nói
– Cũng không tồi, nhỉ?
Tôi nhìn ngón tay được bó gọn gàng, gật đầu một cái. Vô tình nhìn thấy túi thơm hắn đeo bên thắt lưng, bất giác lại mỉm cười