Đọc truyện Thời Không Song Song: Hoàng Thượng Nô Tỳ Biết Sai Rồi – Chương 23: Tết tết tết tết (2)
Phòng may mặc làm việc rất nhanh chóng, chỉ mới mấy ngày đã cho người gửi đồ đến cho tôi. Đường may tinh xảo, chất lượng vải ổn, màu sắc tươi mới. Năm mới mà mặc bộ này sẽ rất đẹp
Tết đến thì rất nhiều người chọn may đồ đỏ. Họ nói vải màu đỏ trong kho nhập nhiều mà vẫn hết. Cũng may là tôi không chọn màu đỏ, không thì thật sự là cũng hết cách
Đương nhiên. Tôi là người của thời đại nào chứ? Màu đỏ khá là kệch cỡm, thường là để có dịp lễ quan trọng mới nên mặc. Năm hết tết đến này tôi thường chọn trang phục có màu sắc thanh tao nhẹ nhàng mà vẫn hợp xu hướng
Ngày 23 tháng chạp trong phong tục của Đại Lưu không có cái gì gọi là tết ông công ông táo. Trước đó một ngày, tôi nhờ Tiểu Trương mua ít hoa quả và một cút rượu cùng mấy nén hương. Mặc dù Tiểu Trương có hơi thắc mắc về chuyện tôi làm nhưng cũng mang rất đầy đủ, còn mang thêm một bộ đồ do Lam Đoá chuẩn bị cho tôi, là màu xanh ngọc bích
Hoá ra trước đây Thục Nhi thích màu xanh ngọc bích, vì vậy Lam Đoá mới may đồ màu sắc như thế này gửi cho tôi
Tôi chuẩn bị đồ đạc đã bày sẵn, cúng bái đơn giản sau đó cầm con cá bằng giấy mà tôi đã làm, ra phía con sông chảy ra ngoài cung, thả trôi nó theo dòng nước
Phong tục quê mình, dù có ở đất khách quê người cũng phải làm cho tốt. Ông nội tôi đã nói như thế
Ngươi ở đây làm gì?
Tôi ngoái đầu, Lưu Vân từ đằng xa đi tới, không có một vị tuỳ tùng nào theo sau
– Hoàng thượng
– Lần đầu tiên trẫm thấy ngươi khóc
Hắn đưa tay lau nhẹ nước mắt trên mặt tôi, tôi theo phản xạ lấy vạt áo lau đi
– Tết đến rồi, nhớ nhà cũng là chuyện bình thường mà? Hoàng thượng đi dạo vườn thượng uyển sao?
– Không, trẫm nghe bọn nô tài nói thấy ngươi ra đây, nên tới đây tìm ngươi
– Hoàng thượng tìm nô tỳ có việc sao?
– Không có, chỉ là muốn hỏi ngươi, năm mới nên mặc màu gì?
Tôi cười giòn tan, mọi buồn lo trước đó tan biến hết
– Hoàng thượng đang chọc nô tỳ sao?
– Ừ. Nhìn bộ mặt ủ dột của ngươi trẫm không quen
Tôi cười vang một trận nữa, khuôn miệng của Lưu Vân cũng hơi nhếch lên, tạo thành một điệu cười có chút vô liêm sỉ
– Hoàng thượng, có muốn uống chút rượu không?
Hắn ngây người nhìn tôi một lúc, cuối cùng lại gật đầu
– Ở thế giới của nô tỳ, hằng năm đến ngày 23 tháng chạp là ngày tiễn ông thần bếp lên chầu trời, báo cáo công việc của năm cũ. Tập tục này có hai lễ. Một là lễ cúng trong nhà, hai là lễ thả cá ngoài sông
– Cho nên ngươi ở đó, là để thả cá?
– Vâng. Vì không có cá vàng thật, nên nô tỳ làm bằng giấy, như một cái hoa đăng để thứ đó có thể trôi đi, cũng xem như phần nào hoàn thành lễ này
Tôi cạn hết ly rượu, hơi nghiêng đầu nhìn hắn
– Ngươi uống vậy, không sợ lại say sao?
Tôi rót một ly nữa rồi tiếp tục uống cạn
– Có chừng mực một chút là được
Hắn cười cười nhìn tôi, cùng tôi uống rượu, đàm đạo chút chuyện nhân sinh
– Ngươi là người đầu tiên trẫm có thể kết giao như vậy. Ngươi, có lẽ là hồng nhan tri kỷ của trẫm
Tôi cầm ly rượu, lắc qua lắc lại ngón trỏ
– No no no no, không phải hồng nhan tri kỷ, là huynh đệ tình thâm
– Kết huynh đệ với nữ nhi? Trẫm chưa từng thấy chuyện lạ đời như thế
– Ngài coi thường nữ nhi, hay coi thường ta?
– Mà ngươi nói nô nô nô nô, cái đấy nghĩa là gì
– Là no no no no, không phải nô nô nô nô. Cái đó có nghĩa là không không không không
…….
Sáng hôm sau tỉnh dậy, thấy mình nằm trên giường, đồ đạc được sắp xếp gọn gàng là tôi biết hôm qua lại quá chén, uống say rồi
Hôm nay là ngày 24, mặc dù là âm lịch nhưng tôi vẫn muốn đón một lễ Noel hoàn chỉnh. Tôi không theo đạo Thiên Chúa giáo cho nên những thứ mà tôi biết không nhiều, chẳng qua là năm nào cũng đi chơi, để hưởng ứng thôi
Tôi chuẩn bị một ít điểm tâm và một túi quà nhỏ cho Thiên Minh
– Tỷ tỷ, tỷ gọi đệ tới đây là có chuyện gì?
Thiên Minh háo hức ăn điểm tâm trên bàn, tâm tình cũng khá vui vẻ
– Thiên Minh, hôm nay là một ngày lễ đặc biệt đối với tỷ, cho nên tỷ muốn cùng đón nó với Thiên Minh
– Là sinh thần của tỷ sao?
Tôi mỉm cười, xoa đầu nhìn thằng bé
– Sinh thần của tỷ vào đầu tháng, hiện tại cũng qua rồi. Đệ chỉ biết hôm nay là một ngày lễ đặc biệt đối với tỷ, thế là được
– Không hoan nghênh ta sao?
– Trẫm tham dự được chứ?
Tôi ngẩng đầu, là Nhất Phong và Lưu Vân, tôi cười cười
– Lễ này chỉ dành cho tiểu hài tử, hoàng thượng và Vương gia chắc chắn muốn tham gia chứ?
Lưu Vân và Lưu Nhất Phong nhất thời bị ba chữ tiểu hài tử của tôi đập vào mặt, bối rối không biết nói gì. Thiên Minh thì cười giòn tan, tôi lên tiếng
– Lễ này ai cũng tham gia được, nhưng chỉ có Tiểu hài tử có quà thôi
– A Thục, ta không có sao?
– Ngài đi tranh quà với tiểu hài tử sao?
– Hoàng thúc tranh quà với tôn nhi, thật giống Tiểu nam hài a~
– Thiên Minh, ngươi…
Nhất Phong giận tới tím mặt, Lưu Vân nhàn nhã ngồi uống trà, sai người mang ít điểm tâm lên
Địa điểm chúng tôi ngồi dần chuyển ra ngoài hiên nhà. Vừa ăn bánh uống trà, ngồi đàm đạo chuyện nhân sinh
– Canh tý rồi sao? Nhanh ghê
Nhất Phong chán nản, Lưu Vân vẫn nhàn nhã uống trà, Thiên Minh tựa vào vai tôi ngủ từ lúc nào
Tôi lôi túi thơm mà mình đã thêu hình minion, còn nhét một ít cam thảo, dúi vào ngực áo của Thiên Minh
– Hoàng thượng, nên sai người đem vương gia về thôi
Tôi nói nhỏ. Lưu Vân đứng dậy, phủi mông rồi ngồi xổm xuống trước mặt tôi
– Để ta đưa Thiên Minh về
Tôi gật đầu rồi cẩn trọng đặt Thiên Minh lên lưng của Lưu Vân. Hắn nâng Thiên Minh lên, thằng bé chỉ hơi cau mày một chút, nhưng vì ngủ quá say nên không vấn đề gì
Tôi nhìn bóng lưng của Lưu Vân khuất xa dần, Nhất Phong liền nói với tôi
– Tiểu hài tử cũng đi rồi, Đường Đường, có muốn cùng ta uống chút rượu không?
Tô đưa miếng bánh quế hoa vào miệng nhai nhồm nhoàm rồi nói
– Hôm qua không có chừng mực lại uống say, hôm nay không có nhã hứng uống tiếp
Nhất Phong cười cười bá vai tôi
– Đó là ngươi uống với tôn tử ta, còn uống với ta thì chưa a~
Tôi cau mày, bày bộ dạng ngạc nhiên
– Sao ngươi biết?
Hắn đứng dậy, cầm bình trà tu ực một cái rồi nói
– Có chuyện gì mà ta không biết sao? Là Vân nhi nói cho ta. Nó nói, ngươi nói lung tung rất nhiều, hơn nữa toàn là thứ ngôn ngữ nó nghe không hiểu gì
Tôi thở hắt, biết ngay lại nói lung tung rồi
– Ngươi thân với hoàng thượng như vậy, có nghe hắn nói là hắn có cảm tình với nam nhân nào không?
Lưu Nhất Phong đang uống trà liền phun cả trà ra ngoài, còn bắn mấy giọt lên mặt tôi
– Ngươi, nghi ngờ, hoàng tôn của ta? Ngươi không sợ phạm phải tội khi quân sao?
– Ta chỉ thắc mắc, tại sao tới giờ hắn chưa lập phi tử thôi
– Mặc dù ta không biết lý do, nhưng ta có thể chắc chắn một điều. Nó thích nữ nhân
Tôi cắn một miếng bánh, cười cười nói
– Ngươi thử rồi à? Nếu không sao ngươi biết
– Ngươi đừng hiểu sai ý của ta. Ý ta nói là nó có ý chung nhân rồi
– Ngươi biết là ai không?
– Biết người đó là ai, ta tìm ngươi nói tiếp
Hắn viu một phát liền biến mất. Võ công tài giỏi như vậy, hoá ra lại chỉ dùng để vượt tường