Thời gian trôi mãi

Chương 25 - part 02


Bạn đang đọc Thời gian trôi mãi – Chương 25 – part 02

 
Sau khi họp xong, anh lại gọi điện thoại cho Nhâm Nhiễm, hai lần trước thì cô tắt máy, nhưng lần này thì điện thoại của cô mở máy.
 
“A lô, ai đó ạ?”
 
“Nhâm Nhiễm, chào em, anh là Điền Quân Bồi”.
 
“Chào luật sư Điền”.
 
“Em vẫn đang ở Hán Giang chứ. Không biết tại sao anh cứ có cảm giác rằng sau một thời gian có thể em sẽ chuyển đi nơi khác”.
 
Nhâm Nhiễm liền cười: “Em không phiêu lưu bất định coi bốn biển là nhà như thế đâu. Em đã thuê phòng và trả tiền phòng một năm rồi, chủ nhà sẽ không trả lại tiền cho em đâu”.
 
“Trùng hợp quá, anh được điều đến làm việc ở văn phòng tại Hán Giang, hiện nay cũng được coi là định cư ở đây rồi. Anh muốn mời em ngày mai đi ăn tối, không biết có tiện hay không?”
 
Rõ ràng Nhâm Nhiễm có vẻ bất ngờ, cô ngần ngừ một lát, đúng lúc anh tưởng rằng cô sẽ từ chối khéo thì cô nói: “Ngày mai em phải đi làm, 6 giờ sẽ tan sở”.
 
Anh mừng lắm: “Được, anh sẽ đến đón em”.
 
Nhờ vào hệ thống GPS, Điền Quân Bồi đã lái xe đến nơi Nhâm Nhiễm nói từ sớm, lúc này mới phát hiện ra rằng, đây lại là một trung tâm đào tạo ngôn ngữ, bảo vệ nói với anh rằng đã hết chỗ đỗ xe, anh đành phải đỗ xe bên cạnh đường dành riêng cho người đi bộ. Đi vào xem thì thấy bên trong là một tòa nhà sáu tầng lát gạch đỏ đã cũ, trong khoảng sân không rộng lắm đỗ đầy xe con, xe máy, xe đạp điện và xe đạp, xung quanh đều là các bậc cha mẹ đến đón con, từng tốp từng tốp hai ba người chuyện trò với nhau.
 
Chuông báo hết giờ vang lên, đám trẻ ở độ tuổi khác nhau lao ra khỏi lớp và chạy về phía cha mẹ. Đợi đến khi các loại xe lần lượt nối đuôi nhau đi ra, khoảng sân không yên tĩnh trở lại mà có lại các loại xe khác đi vào, lần này hầu hết là người lớn, có nam có nữ, đi vào tòa nhà.

 
Anh đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Nhâm Nhiễm thì nhìn thấy cô từ trong tòa nhà đi ra, hơn nửa tháng không gặp, tóc cô cắt ngắn, chỉ dài quá tai một chút, càng tôn cho khuôn mặt thêm xinh xắn, dễ thương, cô mặc một chiếc áo len kẻ xanh đen và một chiếc quần bò, tay xách chiếc ba lô GUCCI hơi cũ đó, nhìn tinh thần rất phấn chấn, cô đang nói chuyện với một cô bé lạc đàn đi bên cạnh.
 
“Sao ông em vẫn chưa đến, hay là lấy điện thoại của cô gọi cho ông xem sao?”
 
Cô bé chừng hơn sáu tuổi đó ngần ngừ một lát rồi gật đầu. Nhâm Nhiễm lấy điện thoại di động ra đưa cho cô bé, cô bé đang bấm máy thì đã có tiếng gọi cô: “Nam Nam, mẹ đến rồi”.
 
Người phụ nữ xinh đẹp đang vội vã bước đến lại là Tô San – bà chủ của quán cà phê Lục Môn. Nhâm Nhiễm và Điền Quân Bồi đều khá bất ngờ. Nhâm Nhiễm đã làm việc ở đây hơn nửa tháng, bình thường đều là ông nội hoặc bà nội đến đón cô bé tên là Nam Nam này, đây là lần đầu tiên cô gặp Tô San ở đây.
 
Rõ ràng là Tô San không có ấn tượng gì về họ, cô ngồi xổm xuống cười với Nam Nam và nói: “Đi, mẹ đưa con đi ăn pizza”.
 
Tuy nhiên Nam Nam không vui như những đứa trẻ bình thường khác khi được gặp mẹ, cô là một cô bé xinh xắn, chỉ có điều ánh mắt luôn tỏ ra rụt rè, sợ hãi, đôi mắt như mắt nai, nhìn rất nội tâm, cô bé trả chiếc điện thoại cho Nhâm Nhiễm, miệng chu lại, một lát sau, mới ậm ờ nói: “Bà nội sẽ không vui đâu”.
 
Tô San dịu dàng nói: “Vừa nãy bà nội khó chịu trong người, ông nội đã đưa bà đi khám bệnh rồi, ông bà gọi ẹ bảo mẹ đến đón con”. Dường như cô vẫn sợ Nam Nam không tin nên rút điện thoại ra gọi ột số, sau đó cho Nam Nam nghe, “Để ông nội nói với con”.
 
Nam Nam nói chuyện vói ông nội, giọng cô bé rất non nớt, Tô San đứng dậy, cười với Nhầm Nhiễm; “Em là cô giáo của Nam Nam đúng không, chị là mẹ Nam Nam”.
 
Lớp học mà Nhâm Nhiễm dạy đều là các em chuẩn bị vào lớp một, sau khi hết giờ học ở trường mầm non lúc 4 giờ, cha mẹ sẽ đưa đến đây để học tiếng Anh, 6 giờ đón về nhà, theo quy định, cô buộc phải xác nhận đối phương đúng là cha mẹ của đứa trẻ, hiện giờ cô thấy Nam Nam không phủ nhận, hơn nữa cũng đã nói chuyện điện thoại với ông nội nên cũng cười và nói: “Chào chị, em là Nhâm Nhiễm. Thế Nam Nam về nhà với mẹ nhé. Bye bye”.
 
Tô San dắt tay con gái, nhưng Nam Nam không tỏ ra hưởng ứng mà nói: “Tạm biệt cô Nhâm” rồi tự mình cúi đầu bước đi.
 
Tô San cười với vẻ bất lực, rảo bước nhanh hơn để đi song song với cô bé, thỉnh thoảng lại cúi đầu nói chuyện với cô. “Không ngờ chị ấy đã có con lớn như thế rồi”.

 
Nhâm Nhiễm nhớ lại, hình như Tô San chi hơn cô ít tuổi, nhìn thực sự không giống với một bà mẹ đã có con 6 tuổi chuẩn bị vào lớp một. Hơn nữa, cô nhớ rằng khi cô bằng tuổi Nam Nam, hàng ngày mẹ đến đón cô sau khi tan học, cô đều chỉ muốn bám chặt trên người mẹ, trên đường về nói đủ thứ chuyện. Tự nhiên cô cảm thấy hai mẹ con nhà này có cái gì là lạ, nhưng cô không có ý định tò mò chuyện của người ta, chỉ nói qua một câu, “chắc là chị ấy lấy chồng sớm”.
 
Điền Quân Bồi cùng cô đi ra ngoài, “Không ngờ em lại đến làm cô giáo”.
 
“Thực ra công việc chính của em là trợ giảng, là giúp giáo viên nước ngoài dạy giờ tiếng Anh giao tiếp cho các em”.
 
Nhâm Nhiễm đến đây làm việc hoàn toàn là do tình cờ.
 
Nửa tháng trước, cô gửi một bản dịch cho Thái Hồng Khai, Thái Hồng Khai liền reply cho cô ngay, nói muốn hẹn gặp cô để bàn về chuyện dịch một cuốn sách liên quan đến lĩnh vực quỹ. Cô đành phải nói với anh rằng, cô đã rời Bắc Kinh, hiện đang sống ở Hán Giang nên không thể gặp nói chuyện được. Thái Hồng Khai không quan tâm, nói việc này không ảnh hưởng gì đến chuyện cô tiếp tục làm công việc dịch thêm giờ, đồng thời anh đã rất đắc ý khi nói rằng mình cũng có chi nhánh tại Hán Giang. Lúc này cô mới biết, mấy năm nay công ty của Thái Hồng Khai ngày càng phát triển, ngoài các nghiệp vụ dịch thuật, xuất bản, còn tập trung vào lĩnh vực đào tạo tiếng Anh có lợi nhuận dồi dào hơn, đồng thời đã mở rất nhiều chi nhánh, các trung tâm đào tạo được mở rộng ở rất nhiều khu vực.
 
Anh khuyên cô nên nhận dịch cuốn sách này, “với tốc độ dịch của em, nếu dịch theo giờ hành chính thì chỉ khoảng hai tháng là dịch xong, nhuận dịch rất ổn”.
 
“Nếu cuốn sách này phải dịch gấp thì em không nhận được. Em không có ý định giam mình ở nhà cả ngày, em đang chuẩn bị tìm một công việc để làm”.
 
“Ba tháng dịch xong cũng được, anh vẫn muốn em nhận dịch, dù sao thì em cũng có nền tảng về tài chính, là người dịch thích hợp nhất”. Rồi Thái Hồng Khai nói rất thoáng: “Ngoài ra, em cũng nên suy nghĩ làm một giáo viên dạy tiếng Anh đi, có thể điều chỉnh thời gian đi dạy, cũng không phải ngày ngày trực ở văn phòng, anh có thể nói với bên đó để tuyển dụng em”.
 
Trong mắt Nhâm Nhiễm, nghề giáo viên ít nhiều cũng khá cao thượng, mang tính chuyên nghiệp, không ngờ anh lại nói nghe dễ dàng như vậy, khiến cô cũng thấy hơi sợ, do dự một lát, “Em không có tố chất làm giáo viên, cũng không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này”.
 
“Kinh nghiệm là một vấn đề, nhưng cũng không sao cả”. Thái Hồng Khai cười: “Trung tâm đào tạo chẳng có mấy giáo viên có tố chất đâu, quan trọng là dạy hay thôi. Với nền tảng của em thì chắc chắn không có vấn đề gì, em cứ thử đi xem”.

 
Trong tay Nhâm Nhiễm vẫn còn một khoản tiền nên không bị sức ép nhiều về kinh tế, cô chỉ muốn làm theo lời khuyên của bác sĩ Bạch Thụy Lễ, tìm một công việc tương đối đơn thuần, không đến nỗi phải giam mình ở nhà và tụt hậu so với xã hội. Với suy nghĩ đến xem rồi tính sau, cô đã đến nơi Thái Hồng Khai bảo, phát hiện thấy đây là một trung tâm đào tạo tiếng Anh có quy mô không nhỏ, phạm vi đào tạo là từ học sinh mầm non đến người lớn, cái gì cũng có, ngoài ra còn mời khá đông giáo viên nước ngoài đến từ các nước khác nhau.
 
Có Thái Hồng Khai gọi điện từ Bắc Kinh đến để giói thiệu, cộng với trình độ tiếng Anh lưu loát, khá chuẩn của cô khi phỏng vấn, giáo viên nước ngoài đã gật đầu đồng ý, hiệu trưởng đã tuyển dụng cô ngay.
 
“Cô Nhâm, cô quyết định sẽ dạy các em nhỏ ư? Thế mạnh của chúng tôi là đào tạo tiếng Anh cho người lớn, rất nhiều trung tâm ở thành phố này cạnh tranh đào tạo tiếng Anh cho trẻ em, chúng tôi không có ý định tham gia vào thị trường đó nữa, chính vì thế trong mảng trẻ em, chúng tôi chỉ mở một lớp tiếng Anh giao tiếp, giờ học cũng rất ít, thu nhập ít hơn rất nhiều”.
 
Hiệu trưởng nói với cô một con số, không bằng cả mức lương khởi điểm của một nhân viên văn thư bình thường ở Bắc Kinh. Nhâm Nhiễm cũng hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ đến tiền thuê nhà ở vùng này cô cũng đã lý giải được phần nào, đồng thời cô nghĩ rằng, nếu được tiếp xúc với các em nhỏ có thể sẽ giúp cô cảm thấy vui vẻ, hơn nữa việc có thêm nhiều thời gian tự do cũng rất hợp với ý cô. Cô nói rằng không quan tâm nhiều lắm đến mức thu nhập, hiệu trưởng đã đồng ý, bảo cô đến phòng nhân sự để đăng ký, ngày hôm sau cô bắt đầu đến làm việc ở đây.
 
Công tác quản lý của trung tâm đào tạo tư nhân không chính quy lắm, ngoài giáo viên người nước ngoài ra, thu nhập của những người khác đều không cao. Tuy nhiên học phí của lớp dạy tiếng Anh cho trẻ em lại rất đắt, lấy chiêu bài là lớp tiếng Anh giao tiếp ít người giọng Mỹ chuẩn, do một chàng trai trẻ đến từ Mỹ tên là Tom đảm nhận, nhiệm vụ của Nhâm Nhiễm là hỗ trợ anh này giảng dạy, hàng ngày 1 giờ chiều đi làm, 6 giờ chiều hết giờ, cô rất hài lòng với cách sắp xếp thời gian này.
 
Điền Quân Bồi đưa Nhâm Nhiễm đến thẳng bờ sông, ở đây đã xây dựng một khu nhà ở cao cấp, khu thương mại bên cạnh được quy hoạch rất hoành tráng, tập trung rạp chiếu phim, các nhà hàng, quán bar, quán cà phê có tiếng nhất khu vực này.
 
Nhà hàng mà họ đến là nhà hàng Tứ Xuyên đã kinh doanh được một năm, rất đông khách, bên trong nhà hàng rất đông thực khách ngồi đợi bàn ăn, may mà thư ký đã giúp Điền Quân Bồi đặt chỗ trước, anh nói tên ra, nhân viên phục vụ liền dẫn họ vào phòng đã đặt.
 
Cách bài trí ở đây rất đẹp mắt, phòng được chiếu sáng bằng nguồn sáng gián tiếp, không khí không ồn ào như những nhà hàng bình thường, đĩa bát đựng thức ăn rất xinh xắn, nấu các món Tứ Xuyên đã cải biên, giữ nguyên vị tê cay của đồ ăn Tứ Xuyên, nhưng lại không quá cay, rất ngon. Nhưng Điền Quân Bồi phát hiện thấy Nhâm Nhiễm ăn không nhiều, “Anh Phùng Dĩ An bạn anh giới thiệu chỗ này, anh ấy là người vùng này. Đáng lẽ anh phải hỏi trước là em có ăn quen đồ ăn Tứ Xuyên hay không”.
 
Nhâm Nhiễm liền cười với vẻ biết lỗi: “Không, đồ ăn ở đây rất ngon, nhưng một năm gần đây em ăn không ngon lắm do phải uống thuốc”.
 
“Lần sau mình sẽ đến ăn thử một nhà hàng hải sản khác mà anh ấy giới thiệu. Rạp chiếu phim ở đây có vẻ rất ổn, tối nay chiếu một bộ phim của Mỹ, em có muốn đi xem không?”
 
Nhâm Nhiễm lấy giấy ăn ra lau miệng, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Luật sư Điền, cảm ơn anh đã. hẹn em đến đây, tối hôm nay em cảm thấy rất vui. Nhưng em vẫn muốn nói rõ ngay từ đầu là hiện tại em không có ý định hẹn hò và quan hệ sâu sắc với ai”.
 
Sự thẳng thắn này của cô không làm cho Điền Quân Bồi cảm thấy ngạc nhiên, “Anh tỏ ra hơi nóng vội à?”
 

Nhâm Nhiễm liền cười: “Anh rất có phong độ luật sư Điền ạ, không chế nhạo vẻ tiểu nhân đó ở em”.
 
Điền Quân Bồi cũng cười rồi rót cho cô một cốc nước hoa quả: “Tại sao anh phải chế nhạo em. Vì em đã đoán không sai, đúng là anh có ý định theo đuổi em”.
 
Nhâm Nhiễm không nói được gì, cười đau khổ: “Thậm chí anh còn chưa hiểu em”.
 
“Thế thì hãy cho anh một cơ hội để hiểu em đi”.
 
Nhâm Nhiễm ngần ngừ một lát, “Luật sư Điền, em đã quen anh trong một hoàn cảnh vô cùng thảm hại, đầu tiên là bị bắt vì bị tình nghi là ăn trộm ô tô, sau đó lại bị một người đàn ông rút kháng cáo và đưa đi, tiếp sau đó nửa đêm lại ra khỏi khách sạn.
 
“Em nói như vậy, dường như anh mới ý thức được rằng cuộc gặp gỡ của chúng ta đầy kịch tính”.
 
Giọng anh rất bình thản, dường như không để tâm gì đến những chuyện đó, Nhâm Nhiễm không biết đó là thói quen nghề nghiệp hay anh đang an ủi cô, “Nếu đứng trên lập trường khách quan, em buộc phải thừa nhận rằng, sẽ là hoàn toàn hợp lý nếu ở trong một khâu nào đó anh không để ý đến em nữa. Nhưng anh luôn cố gắng giúp đỡ em, em rất cảm ơn sự tin tưởng của anh. Chỉ có điều e rằng em không thể giải thích gì với người khác, để hành vi của mình được tỏ ra bình thường”.
 
Điền Quân Bồi thừa nhận Nhâm Nhiễm nói rất có lý, nhưng anh cũng giống cô, không thể giải thích nổi hành vi của mình, trong tình huống bình thường, tình thần giúp đỡ người khác của anh chỉ được thể hiện một cách thích đáng, sau đó lựa chọn thái độ bàng quan, lý trí, đợi đến khi sự việc phát triển rõ ràng rồi tính sau. Đối với Nhâm Nhiễm, rõ ràng là anh dựa vào trực giác nhiều hơn.
 
“Anh không cho rằng hành vi của em có gì là bất thường, cũng không có quyền yêu cầu em phải giải thích, đó là chuyện riêng của em, không cần phải báo cáo lý do với người khác”.
 
Nhâm Nhiễm liền cười tươi hơn, “Cảm ơn luật sư Điền. Nhưng em không thể không nói rằng, làm một người xa lạ bí ẩn trong mắt người khác có thể là rất thú vị, nhưng nếu hai người yêu nhau mà lại như vậy thì rất có vấn đề”.
 
“Anh gọi em là Tiểu Nhiễm có được không?” Giọng Điền Quân Bồi rất nhẹ nhàng, “cứ gọi anh là Quân Bồi. Tiểu Nhiễm, hôm nay là sinh nhật lần thứ 30 của anh”.
 
“Hả, đáng lẽ anh phải nói với em sớm hơn để em chuẩn bị một món quà cho anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ”.
 
“Cảm ơn em, em chịu đi ăn với anh đã là món quà tuyệt nhất rồi. Anh vừa mới kết thúc một tình yêu vào ba tháng trước, không vui vẻ lắm. Một trong những lời chỉ trích của cô bạn gái cũ đối với anh là anh luôn coi mình là đúng, không hiểu cô ấy. Sau khi tự kiểm điểm mình, anh đã thừa nhận rằng, anh làm luật sư nên không phải là một người đàn ông thú vị, không thể nói mình hoàn toàn vô tội trong cuộc tình đó. Em rất thu hút anh, Tiểu Nhiễm ạ. Nhưng anh có thể hiểu được sự băn khoăn của em, chúng ta đều cần thời gian để hiểu nhau hơn. Anh dự định sẽ làm một số việc lớn trong năm tam thập nhi lập, cũng không muốn nhanh chóng bước vào một tình yêu mới. Chúng ta có thể bình tính, bắt đầu từ việc làm bạn bè của nhau”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.