Bạn đang đọc Thời gian trôi mãi – Chương 24 – part 01
Chương 22
Sau một ngày, Điền Quân Bồi lại gặp ông Nhâm Thế Yến trong một bữa ăn.
Người đứng ra mời là ông Hầu – trưởng văn phòng luật sư Kinh Thiên ở Hán Giang, đối tác của anh và ông Tào Hựu Hùng trong cuộc đàm phán này,
Ông Hầu hơn 50 tuổi, nhưng tóc tai, ăn mặc rất hợp thời, dù là đi làm, nhưng ông cũng không giống với các luật sư khác mặc đồng phục công sở, mà mặc chiếc áo phông Polo màu hồng phấn rất nổi bật, chiếc quần thể thao cộng với đôi giày ba ta trắng, cổ áo phông được bẻ cao lên. Nhưng cho dù thế nào, tư chất của ông ta bày ở đó, tuổi tác bày ở đó, thân hình mập mạp bày ở đó, so với ông Tào Hựu Hùng đang ở tuổi cường tráng thì vẫn có đủ tư cách để đeo thêm một chữ “lão” hơn.
Ông ta đã lăn lộn trong giới tư pháp nhiều năm, kiếm được số vốn kha khá, sau khi đưa vợ con ra nước ngoài, một mình ở trong nước tận hưởng sự tự do ngoài ngũ tuần nhưng vẫn thích trêu hoa ghẹo nguyệt mà không có ai quản lý, không còn sốt sắng như năm xưa, nghiệp vụ của văn phòng luật sư Kinh Thiên đang trên đà xuống dốc.
“Công thành danh toại thì về ở ẩn” là câu thành ngữ cửa miệng của ông. Ông Tào Hựu Hùng và Điền Quân Bồi ngắm văn phòng nằm trong tòa nhà tọa lạc tại khu vực không quá nổi trội, bất giác hai người đưa mắt nhìn nhau, dĩ nhiên, họ đều không cho rằng những thành tựu mà ông Hầu đã đạt được chẳng có gì là ghê gớm. Lần hợp tác này bàn bạc rất thuận lợi. Mấy người hợp tác dưới tay ông Hầu đã phàn nàn từ lâu, mỗi người tự làm theo ý mình, ngày càng khó kiểm soát. Bản thân ông ta cũng tỏ ra chán ghét môi trường chính trị ở văn phòng, thích giữ chức vụ trên danh nghĩa và sống một cuộc sống thoải mái hơn.
Sau khi về cơ bản đã đạt được những thỏa thuận chung, ông Hầu liền hào hứng nói đến bữa tiệc tối hôm nay: “Nhà luật học nổi tiếng Nhâm Thế Yến đến đây để dự hội nghị, tôi và ông ấy là bạn học cũ, tối chúng ta cùng nhau đi ăn nhé”.
Ông Nhâm Thế Yến trạc tuổi ông Hầu, nhưng phong cách làm việc lại hoàn toàn trái ngược nhau. Ông mặc một chiếc áo sơ mi màu tàn thuốc lá, chiếc quần âu tối màu, thân hình rất gọn gàng, không hề có dấu hiệu phát tướng, ngôn từ, cử chỉ đều rất điềm đạm, tri thức. Ông không uống rượu trắng, nói là đã cai thuốc từ lâu. Việc ông tham gia vào việc sửa đổi luật công ty là chủ đề mà mọi người có mặt trong bữa tiệc đều quan tâm, nhưng ông nói năng rất thận trọng, chỉ nói sơ qua về mấy vấn đề nóng rồi dừng lại, thái độ điềm đạm kèm theo một chút dè dặt.
Người nói cười, đùa giỡn nhiều nhất trong bữa tiệc vẫn là ông Hầu, thỉnh thoảng lại nhớ lại cuộc sống sinh viên ngày trước, thinh thoảng lại nói đến những chuyện xảy ra ở Canada khi ông ta sang thăm vợ con. Ông Nhâm Thế Yến chỉ đáp lại theo phép lịch sự và vẫn kín đáo quan sát những biểu hiện của Điền Quân Bồi.
Điền Quân Bồi là người ít tuổi nhất trong bữa tiệc, nhưng nhìn anh lại rất chín chắn, không tùy ý bình phẩm những chuyện đùa dung tục của ông Hầu, nói đến những vấn đề chuyên ngành của mọi người, lý lẽ rõ ràng, ngắn gọn, súc tích, để lại ấn tượng khá tốt cho ông Nhâm Thế Yến.
Ông Nhâm Thế Yến tranh thủ thời gian nói chuyện với anh, trước hết là hỏi anh tốt nghiệp trường nào, rất may là ông cũng có chơi với thầy hướng dẫn thạc sĩ của anh khi anh học ngành Luật tại trường Đại học Bắc Kinh, khi nói đến quan điểm học thuật của chuyên gia luật học cũng nổi tiếng đó, hai người đều có một số sự đồng cảm. Tiện thể Điền Quân Bồi liền hỏi ông một số vấn đề nóng trong luật chứng khoán, ông đã giải đáp rất tường tận, đồng thời hứa sau khi quay về sẽ gửi vào email của anh một bài viết có liên quan mà ông mới viết gần đây.
Một lát sau, ông Nhâm Thế Yến liền hỏi với vẻ vô tình, “Luật sư Điền quen con gái tôi ở đâu vậy?”
Điền Quân Bồi đoán rằng, Nhâm Nhiễm không nói cho cha cô biết chuyện cô bị giam ba ngày ở thành phố J nên anh trả lời rất thận trọng, “Cháu gặp Nhâm Nhiễm ở thành phố J, hành trình của cô ấy bị lỡ dở ở đó, đúng lúc cháu có việc phải đến Hán Giang nên tiện đường chở cô ấy đến đây”.
Ông Nhâm Thế Yến gật đầu, tiếp đó lại hỏi về các nghiệp vụ trong lần hợp tác này của họ. Ông Hầu liền thao thao bất tuyệt nói về kế hoạch kinh doanh của hai văn phòng trong tương lai.
Dường như ông Nhâm Thế Yến rất có hứng thú với chủ đề này, hỏi mấy vấn đề về phương hướng kinh doanh cụ thể sau khi hợp tác, ông Tào Hựu Hùng và Điền Quân Bồi đã lần lượt trả lời.
“Đến lúc đó đương nhiên là vẫn lấy mấy người hợp tác hiện nay làm chủ, chúng tôi sẽ cử một người phụ trách đến để điều chỉnh hướng kinh doanh”. Ổng Tào Hựu Hùng liền vỗ vai Điền Quân Bồi, “Chỉ có điều cậu Quân Bồi vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng có tiếp nhận vị trí này hay không”.
Mấy ngày qua Điền Quân Bồi đã nói chuyện với ông Tào Hựu Hùng, ông Tào đã phân tích cụ thể với anh về suy nghĩ của mấy người hợp tác, anh thừa nhận rằng ít nhất trong tình hình hiện nay, anh là ứng cử viên sáng giá nhất, anh cũng thấy hơi động lòng, nhưng vẫn muốn suy nghĩ thêm.
Ông Nhâm Thế Yến liền cười: “Trẻ như thế này đã một mình vùng vẫy trong một giang sơn, đúng là hậu sinh khả úy”.
Ông Hầu cũng cười nói: “Anh Thế Yến, tôi nghĩ rồi, hiện nay là thế giới của những người trẻ tuổi, chúng ta đã công thành danh toại, đến lúc phải về ở ẩn để tận hưởng cuộc sống rồi. Sau này nhấp rượu vang, chơi golf, sống cuộc sống nửa nghỉ hưu, không cần phải để ý đến những việc công bận rộn đó nữa”.
Ông Nhâm Thế Yến bình thản nói: “Anh Hầu kinh tế ổn rồi nên hoàn toàn có thể làm như vậy, chỉ khổ thân tôi là một ông thầy đồ nghèo, cũng chẳng có gì gọi là thành công, làm sao có thể dễ dàng quay về ở ẩn như vậy”.
Ông Hầu đã uống hơi nhiều, nói rất hăng: “Thực ra anh Thế Yến đến tuổi trung niên đã gặp được may mắn, mặc dù không phát tài nhưng đã thăng quan tiến chức, cũng công thành danh toại trong lĩnh vực học thuật, người vợ cũ lại biết ý, kịp thời qua đời, tạo chỗ trống để anh cưới được người vợ trẻ đẹp ít hơn 10 tuổi, biết hưởng thụ cuộc sống sớm hơn tôi nhiều. Đáng lẽ tôi phải ngưỡng mộ anh số may mới đúng”.
Khuôn mặt ông Nhâm Thế Yến không biến sắc, nhưng ánh mắt tối sầm lại, nhìn ông Hầu bằng ánh mắt sắc lạnh, hạ giọng nói, “Anh Hầu, anh quá chén rồi, đừng nói linh tính”.
Ông Tào Hựu Hùng thấy tình thế không ổn liền vội chuyển sang chủ đề khác, nói đến vụ án kinh tế gây chấn động lớn và dính líu đến nhiều người ở thành phố W năm xưa mới xóa được bầu không khí ngượng ngùng.
Điền Quân Bồi thầm nghĩ, chắc người vợ trẻ ít hơn 10 tuổi này chính là nguyên nhân khiến Nhâm Nhiễm tỏ ra thờ ơ khi nói đến cha mình.
Sau khi tàn cuộc, ông Hầu đã uống say, ông Tào Hựu Hùng đành phải lái xe đưa ông ta về nhà, dặn dò Điền Quân Bồi lái một chiếc xe khác chở ồng Nhâm Thế Yến về khách sạn.
Ông Nhâm Thế Yến hỏi: “Luật sư Điền không đánh giá cao về việc lần này Phổ Hàn sáp nhập với Kinh Thiên ư?”
Điền Quân Bồi liền cười, “Mấy năm nay nghiệp vụ của Kinh Thiên tụt dốc, nhưng may mà sổ sách vẫn rõ ràng, tình hình kinh doanh và tiếng tăm vẫn tạm gọi là ổn, chúng cháu lựa chọn thông qua nó để thâm nhập vào thị trường ở Hán Giang, dĩ nhiên là vẫn đánh giá cao về tương lai của nó”.
“Nhưng nghe ý của ông Tào thì có vẻ như cháu không muốn đến đây lắm”.
“Cháu vẫn muốn suy nghĩ thêm chút nữa”.
Ông Nhâm Thế Yến cũng cười rồi khen: “Thanh niên lên kế hoạch rồi mới hành động là rất đúng”.
Điền Quân Bồi ngần ngừ một lát, “Cháu nghe Nhâm Nhiễm nói cô ấy sẽ ở đây một thời gian”.
“Đúng vậy. Nó đi du học ở Australia về rồi vào làm ở ngân hàng tại Bắc Kinh, Hồng Kông, không ở yên được một chỗ. Hiếm khi nó hạ được quyết tâm như vậy, nhưng gần 10 năm trước, Nhâm Nhiễm đã ở Hán Giang một thời gian, ở đây không có họ hàng anh em gì, chú vẫn muốn nó quay về thành phố Z, tiếc là con gái đã lớn rồi”, ông thở dài một tiếng, “Chú không có ảnh hưởng gì lớn đến nó nên không thuyết phục được nó”.
“Nếu về nhà mà cháu nói với ba mẹ cháu về công việc ở đây, chắc phản ứng của họ cũng sẽ như vậy”. Anh nhận ra rằng ông Nhâm Thế Yến đã biểu lộ ra một chút cảm xúc không thể kìm chế, nhưng đối phương vừa là người lớn tuổi, lại là nhân vật nổi tiếng trong ngành, anh không tiện hỏi thêm, chỉ có thể cười nói: “Chắc là suy nghĩ của mọi người cha người mẹ đều giống nhau”.
Ông Nhâm Thế Yến gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Sau khi quay về thành phố W, Điền Quân Bồi liền hạ quyết tâm, nói với ông Tào Hựu Hùng rằng anh sẽ chấp nhận vị trí mới này. Ông Tào Hựu Hùng không tỏ ra bất ngờ, ông đã lần lượt lượt nói chuyện với mấy người cùng hợp tác có thâm niên, họ kìm kẹp lẫn nhau, cộng với việc gia đình, ai cũng có lỷ do không đi được, so với họ, Điền Quân Bồi là ứng cử viên mà họ cùng đề cử và không bị vướng bận vào chuyện gia đình. Ông lập tức triệu tập một cuộc họp, thông báo tiến triển của vụ sáp nhập và xin mọi người biểu quyết thông qua việc bổ nhiệm Điền Quân Bồi.
Từ nhỏ đến lớn, tính cách của Điền Quân Bồi không phải là xốc nổi. Lần này dĩ nhiên cũng không phải ngoại lệ, anh đã cân nhắc kỹ lưỡng những thử thách và những cái anh có thể gặt hái của công việc mới. Tuy nhiên, anh không thể không thừa nhận rằng, Nhâm Nhiễm là một trong những nhân tố khiến anh phải hạ quyết tâm.
Ở cô gái đó có một vẻ gì đó rất bí ẩn, nhưng đồng thời lại toát lên một vẻ điềm đạm, thờ ơ, sự trái ngược này tự nhiên đã thu hút anh.
Anh nói với cha mẹ kế hoạch công việc mới của mình, cha mẹ anh đều tỏ ra khá bất ngờ.
“Tại sao đột nhiên con lại đưa ra quyết định này? Ở đây không phải công việc của con đang rất thuận lợi đó sao?”
Anh liền giải thích, đối với một luật sư, đây là một cơ hội hiếm có. Ba mẹ anh liền đưa mắt nhìn nhau, nhưng dường như không tiếp thu được mấy. Ba anh hắng giọng một tiếng: “Chú Trịnh đã gọi điện thoại cho ba, chú ấy rất mong con và Duyệt Duyệt làm lành với nhau”.
Anh tỏ ra hơi bực mình: “Đây là chuyện riêng của bọn con, con đã nói với cô ấy từ lâu rồi, việc gì các bậc tiền bối phải tham gia vào”.
Mẹ anh nói bằng giọng không vui: “Quân Bồi, thái độ của con như vậy là không đúng. Đã bao giờ ba mẹ can thiệp sâu vào chuyện của con chưa? Chẳng qua là ba mẹ chỉ mong con không nên đi đường vòng trong chuyện tình cảm mà thôi”.
Anh đành phải xin lỗi: “Mẹ, con sai rồi, nhưng con đã suy nghĩ rất thận trọng, con và Duyệt Duyệt thực sự không hợp nhau, không thể quay lại với nhau được nữa”.
Cha mẹ anh thực sự bất lực, biết không thể thuyết phục được anh nữa. Tuổi của họ cũng chưa cao lắm, vẫn còn đang làm việc, cộng với việc hai tình nằm gần nhau, khoảng cách không quá xa, họ cũng đã chấp nhận việc con trai dồn công sức cho sự nghiệp và bắt đầu giúp anh chuẩn bị.
Người duy nhất không chấp nhận được chuyện này là Trịnh Duyệt Duyệt.
Một ngày trước khi Điền Quân Bồi đi nhận công tác, cô đã tìm đến văn phòng luật sư, khi một cô nhân viên đưa cô vào, Điền Quân Bồi đang chuẩn bị đi họp, nhìn thấy cô cũng thấy hơi bất ngờ. Cô liền hỏi thẳng ăn: “Anh rời thành phố w là để tránh mặt em ư?”
Điền Quân Bồi vặn lại cô: “Em cho rằng anh sẽ lấy nghề nghiệp của mình ra làm trò đùa ư?”
Trịnh Duyệt Duyệt ngồi phịch xuống ghế với vẻ chán nản, “Đúng vậy, em tưởng bở nhiều quá, có người đàn ông nào phải tránh mặt cô gái mà anh ta đã không còn quan tâm nữa”.
“Anh vẫn quan tâm đến em, Duyệt Duyệt, anh mong em được sống vui vẻ”.
“Lúc anh giận em tức là vẫn còn quan tâm đến em, hiện tại lại chúc em bằng giọng khoan hồng độ lượng như vậy, chứng tỏ đã gạt em sang một bên rồi” .
Điền Quân Bồi không thể không thừa nhận, đúng là Trịnh Duyệt Duyệt rất thông minh.
“Em không muốn cho anh đi, Quân Bồi ạ”.
“Duyệt Duyệt, chiếc váy mới mua bị dính ít rượu vang em cũng sẽ không muốn bỏ đi. Chính vì thế, đối với người đàn ông, câu nói này không có ý khen ngợi”. Điền Quân Bồi nói đùa, “nhưng anh xin cảm ơn ý tốt của em”.
Trịnh Duyệt Duyệt thẫn thờ nhìn anh, đôi mắt đẹp vừa đen vừa tròn ngân ngấn nước mắt. Điền Quân Bồi phát hiện ra rằng, thái độ buồn bã, lặng lẽ này của cô có sức công phá mạnh hơn nhiều so với việc trực tiếp sà vào lòng anh làm nũng, khóc lóc, anh không thể nói với cô bằng giọng trêu đùa cho qua chuyện được nữa.
Anh đưa hộp giấy ăn ra trước mặt cô, cố gắng nói với giọng thành khẩn: “Duyệt Duyệt, từ trước đến nay anh vẫn biết, em là cô gái có sức quyết rũ rất lớn. Nhưng anh là một gã đàn ông rất vô vị, có thể không thể phối hợp được với em và làm cho cuộc sống trôi qua thú vị hơn, em cảm thấy anh buồn tẻ là điều rất tự nhiên”.
“Từ trước đến nay anh luôn cho rằng anh biết hết mọi chuyện, nhưng thực ra có thật là anh biết em suy nghĩ thế nào hay không?”
Đột nhiên Trịnh Duyệt Duyệt đẩy phắt hộp giấy ăn ra, đứng dậy, cao giọng nói, “Anh lúc nào cũng cho là mình đúng, lúc nào cũng ta đây hơn người, em ghét anh..
Đột nhiên cô nấc lên, dừng một lát rồi quay người chạy ra cửa.
Điền Quân Bồi đuổi ra đến cửa, chỉ thấy trợ lý và các nhân viên trực ở ngoài đều nhìn đang nhìn theo bóng Trịnh Duyệt Duyệt, ánh mắt vừa hưng phấn vừa tò mò. Anh biết nếu anh tiếp tục đuổi theo, cũng sẽ chỉ mang lại cho họ nhiều chuyện phiếm để bình phẩm hơn mà thôi nên anh đã dừng chân lại, nhìn đồng hồ, lấy giấy tờ ra vào phòng hội nghị họp cuộc họp cuối cùng với mọi người. Nhưng rõ ràng là trong thời gian ngắn nhất, chuyện này đã lan ra khắp văn phòng. Cuộc họp thảo luận xong việc chính, luật sư Trương liềt bắt đầu trêu anh: “Xem ra Quân Bồi chưa an ủi được người yêu nhỉ”.
Ông Tào Hựu Hùng cũng cười: “Cố gắng dỗ dành cô ấy, hiện tại sự nghiệp là quan trọng, Hán Giang cũng không phải là xa, gặp nhau cũng rất tiện”.
Điền Quân Bồi chỉ cười cười mà không nói gì.
Anh thực sự thấy chán chường, đồng thời lại có phần không nỡ, sau khi ra khỏi phòng làm việc, ngần ngừ một lát, nhưng vẫn không gọi điện thoại cho Trịnh Duyệt Duyệt. Anh nghĩ, đau dài không bằng đau ngắn, lần này đến Hán Giang làm việc, hai người xa nhau một thời gian, dần dần cô sẽ bình tĩnh trở lại.
Khi Điền Quân Bồi chính thức nhận công tác ở Hán Giang đã là một ngày cuối tuần trong hạ tuần tháng 9. Thành phố này vẫn chưa vào thu, nhưng đã qua mùa hè gay gắt nhất, trong không khí không còn hơi nóng ngột ngạt nữa, mát mẻ hơn rất nhiều.