Bạn đang đọc Thời gian trôi mãi – Chương 26 – part 01
Chương 23
Công việc của Điền Quân Bồi ở thành phố Hán Giang có sự khởi đầu không được thuận lợi lắm, may mà anh đã có sự chuẩn bị trước về mặt tinh thần.
Theo hiệp định mà hai bên đã ký kết, Phổ Hàn đầu tư vốn và chính thức nắm quyền điều hành, tên của văn phòng luật sư cũng đã được thay đổi, trên danh nghĩa, ông Hầu vẫn là trưởng văn phòng nhưng mọi nghiệp vụ đều do Điền Quân Bồi phụ trách.
Rõ ràng là mấy luật sư lớn trong văn phòng không coi Điền Quân Bồi – anh chàng mới 30 tuổi này ra gì, họ chỉ liếc qua cho phải phép chế độ sát hạch mà thư ký của anh phát cho họ rồi đặt sang một bên, người nào lo việc người đấy, chuẩn bị nhìn anh thiểu não xuống nước, rồi đưa ra điều kiện bắt anh phải vào khuôn phép.
Nhưng Điền Quân Bồi không coi trọng những vụ án kinh tế và dân sự vặt vãnh mà họ làm, cũng không quan tâm đến thái độ bất hợp tác của họ. Anh lặng lẽ tìm công ty săn đầu người, đưa ra điều kiện và bắt đầu tuyển dụng.
Nếu nói giám đốc nhân sự mới lên nhận chức, mấy luật sư lớn đó không cảm nhận được gì, thì khi Điền Quân Bồi tuyên bố, ba luật sư mới đồng thời đến làm việc, mỗi người được có một trợ lý, chuyển đến văn phòng làm việc ở tòa nhà mới thì họ đã không ngồi yên được nữa.
Họ liền họp nhau lại tìm Điền Quân Bồi để nói chuyện, nhưng Điền Quân Bồi đã lấy ra số liệu sát hạch của họ trong ba năm qua, nhẹ nhàng nói với họ rằng, nếu chiếu theo chế độ của Phổ Hàn thì trong số họ chỉ có một người vượt qua được vòng sát hạch, dựa vào số liệu của sáu tháng đầu năm, họ chỉ có thể được hưởng đãi ngộ dành cho luật sư bình thường, cũng có nghĩa rằng, ba người có chung một trợ lý, đồng thời nộp cho anh kế hoạch nghiệp vụ thiết thực khả thi.
Luật sư Vương chính là vị luật sư duy nhất vượt qua được vòng sát hạch đó, năm ngoái ông ta đã thắng được mấy vụ kiện có lợi nhuận lớn liên quan đến vấn đề ly hôn và phân chia tài sản, ỷ vào tư cách đó, cười gằn một tiếng nói: “Anh Điền, anh cũng xuất thân từ luật sư, nhưng xem ra thời gian vào nghề chưa dài, chắc là anh không thể hiểu được rằng nghề luật sư cần phải có một sự tích lũy về các mối quan hệ trong thời gian khá dài, không thể dựa vào số liệu nhất thời để kết luận thành bại, tiến hành kiểu sát hạch này, vừa mang tính giáo điều vừa không có ý nghĩa thiết thực gì”.
“Thảo luận kinh nghiệm làm việc của tôi không có ý nghĩa gì cả, tôi không cần phải lôi lượng công việc mà tôi hoàn thành trong mấy năm qua để thảo luận với các anh. Nếu các anh đọc kỹ chế độ sát hạch mà tôi chuyển cho các anh là có thể hiểu được, chế độ mà Phổ Hàn đưa ra đã xem xét kỹ lưỡng đến nhân tố này, hơn nữa sự phát triển của Phổ Hàn ở hai tỉnh cũng đã chứng minh được tính khả thi của chế độ. Các vị đang làm công việc liên quan đến việc xây dựng và chấp hành khế ước, tôi mong rằng tôi không phải giải thích cụ thể các điều khoản nữa”.
Giải quyết sợ bộ các mối quan hệ về nhân sự chỉ có thể coi là bước đi ban đầu.
Theo kế hoạch phát triển từ trước đến nay của Phổ Hàn, trong tương lai, ở bên này cũng chủ yếu tập trung vào nghiệp vụ phi tố tụng mang lại nhiều lợi nhuận, trong khi trước đó Kinh Thiên lại chủ yếu làm các nghiệp vụ tố tụng, trong mảng nghiệp vụ phi tố tụng không có gì nổi bật. Việc chuyển đổi mô hình từ đội ngũ nhân viên đến nghiệp vụ, các công việc trong văn phòng rối như mớ bòng bong, cộng với việc thường xuyên phải tiếp khách, Điền Quân Bồi không có nhiều thời gian để nghĩ đến chuyện cá nhân.
Lần anh gặp Nhâm Nhiễm tiếp theo là hơn nửa tháng sau, rõ ràng là Nhâm Nhiễm khá hài lòng với lời mời không quá dồn dập này, sau khi ăn tối xong anh đưa cô về, xem đồng hồ vẫn còn sớm, cô đề nghị đến quán cà phê Lục Môn để uống cà phê.
Nhâm Nhiễm đã trở thành khách quen của Lục Môn.
Trước đây cô không có sở thích đặc biệt gì về cà phê, khi còn làm việc ở Hồng Kông, cô uống khá nhiều cà phê, cũng giống như các đồng nghiệp khác, uống cái đó để giữ cho đầu óc được tỉnh táo nhằm đối phó với công việc có cường độ cao.
Lần đầu tiên cô đến quán cà phê Lục Môn một mình là hôm hết giờ làm việc đi ngang qua, đúng lúc có một vị khách đẩy cửa bước ra, cô ngửi thấy mùi cà phê từ bên trong tỏa ra, gợi lại chuyện cũ, bất giác cô liền bước vào, gọi một cốc cà phê Latte. Hương vị đậm đà đó khiến cô lại nhớ đến cảnh mẹ đun cà phê cho ba ở trong bếp, nhưng hồi ức của ngày hôm nay lại không khiến cô buồn, cô phát hiện ra rằng tự nhiên mình lại thích cảm giác ngồi uống cà phê.
Lúc trả tiền, đúng lúc Tô San bước ra, cô đã nhận ra cô giáo tiếng Anh của con gái mình liền bảo không phải trả tiền. Nhâm Nhiễm kiên quyết không đồng ý, bảo nếu cứ làm khách như vậy thì lần sau cô đành phải đến quán cà phê khác. Cuối cùng đã tìm ra biện pháp chiết trung, cô trả tiền, Tô San tặng cho cô một thẻ Vip được giảm giá.
Lục Môn nằm rất gần chỗ Nhâm Nhiễm ở, mùi cà phê rất đặc sắc, điều quan trọng hơn là, Tô San có mấy nguyên tắc: không cung cấp tú lơ khơ, không bán đồ ăn nhanh, ngoài việc giống như ngày trước là chỉ bán bột cà phê, trong quán chỉ bán các loại cà phê đun tại chỗ và các loại bánh ngọt mà họ tự làm. Chính vì thế môi trường ở đây rất yên tĩnh, khách đến uống đều là những người nghiền cà phê, Tô San thuộc rất nhiều tên khác, không có mấy ai thích ồn ào hoặc chạy theo mốt đến đây để bàn chuyện lớn cả.
Dần dần, Nhâm Nhiễm cũng đã trở thành khách quen ở đây, còn giống như các vị khách cũ khác, để một cốc chuyên dùng để uống cà phê ở đây. Cô đưa Điền Quân Bồi đến, Tô San lên tiếng chào họ, một lát sau liền cho nhân viên phục vụ bưng đến một đĩa nhỏ đựng đồ điểm tâm.
Nhâm Nhiễm thừa nhận rằng, Điền Quân Bồi là một ứng cử viên rất tuyệt để làm bạn. Anh không quá tò mò, rất biết tôn trọng chuyện riêng tư của người khác, nếu thực sự anh vẫn có ý định theo đuổi cô thì anh cũng không tỏ ra nôn nóng khiến cô cảm thấy bất an. Mà ngược lại, anh tỏ ra rất có chừng mực, chơi với anh khiến cô không cảm thấy có sức ép.
Điền Quân Bồi kể cho cô nghe về một vụ án hoang đường mà một luật sư trong văn phòng anh nhận bào chữa, cách nói của anh vừa rất mạch lạc, rõ ràng, lại vừa thể hiện sự hóm hỉnh kín đáo, thực sự khiến Nhâm Nhiễm phải bật cười. Cô cũng kể về những điều thú vị khi Tom lên lớp, anh chàng người Mỹ này làm việc rất linh hoạt, thường xuyên gạt sách vở sang một bên, cho các em chơi trò chơi, được các em rất quý. Với vai trò là trợ giảng, cô cũng phải tham gia vào trò chơi, cô thừa nhận rằng, chơi những trò chơi trẻ con đó, đúng là rất có lợi cho việc giúp cô giữ được tâm trạng vui vẻ.
Sau khi rời Lục Môn, Điền Quân Bồi để xe ở cửa quán cà phê, đi bộ đưa cô về khu nhà. Cô vẫy tay với anh, bước vào tầng một, bấm thang máy, lòng thầm nghĩ, ít nhất với tình hình như hiện nay, cuộc sống của cô đã trở lại bình thường.
Cuộc sống trôi qua rất bình lặng và có trật tự, công tác tư vấn tâm lý đã chấm dứt nhưng cũng không khiến cô cảm thấy lẻ loi. Có một chỗ ở dễ chịu, trong thời gian thuê thuộc về của riêng mình. Có một công việc không quá mệt, mặc dù thù lao thấp, nhưng được làm bạn với gần 40 bạn nhỏ đáng yêu của hai lớp; Đồng nghiệp cũng được coi là thú vị và thân thiện. Công việc dịch tài liệu mà cô làm thêm cũng tiến triển thuận lợi. Có một người bạn để chuyện trò thân thiện…
Nhưng rời thành phố này và đến một thành phố khác, lại có thể dễ dàng xây dựng lại cuộc sống ình như vậy, điều này khiến cô cảm thấy hơi bất ngờ.
Đương nhiên, mọi thứ nhìn thì có vẻ rất ổn, tiền đề là chỉ khi không nhớ đến Trần Hoa.
Cái tên này đã bị Nhâm Nhiễm cố gắng gạt ra khỏi đầu.
Hôm đó, cô rời thành phố J với một tâm trạng rối bời, trong lúc thu dọn đồ đạc, cô đã ném viên thuốc tránh thai khẩn cấp chưa uống vào bồn cầu trong nhà vệ sinh của khu resort, bấm nút xả nước, nhìn viên thuốc nhỏ đó biến mất trong dòng xoáy.
Cố nghĩ, cô đang đánh cược, hoặc giả nói là đang bói số.
Kể từ khi bị tai nạn ô tô, chu kỳ kinh nguyệt của cồ hơi bị rối loạn, không rõ mình có ở trong thời kỳ an toàn hay không. Nếu có thai, cô quyết định sẽ khắc phục tâm trạng áy náy và buồn bã của mình, chủ động liên hệ với Trần Hoa, cùng anh quay về Bắc Kinh, tiếp tục trị liệu tâm lý, thử xem có thể sống cùng với anh được không; Nếu không có thai thì coi như giữa họ vừa không có duyên phận, cũng không có lý do gì để tiếp tục đến với nhau, cô chỉ cần cố gắng quên anh đi, tự mình điều chỉnh, bắt đầu một cuộc sống mới.
Cô ở trong khách sạn nằm trên đường Hoa Thanh, chờ đợi trong sự sốt ruột. Tuy nhiên cô không phải đợi lâu, một buổi sáng nọ, dấu hiệu quen thuộc đã xuất hiện. Cô nghĩ, cứ để như vậy, cô ngồi dậy pha ình một cốc trà nóng, cố gắng chịu đựng cơn đau bụng diễn ra mỗi lần đến kỳ, mở máy vi tính ra, dùng một địa chỉ email ít dùng và viết cho Trần Hoa một lá thư, nói với anh rằng đừng tìm cô nữa, sau đó cô đã lên trang web của trung tâm môi giới bất động sản ở khu vực này và tìm một căn hộ thích hợp.
Cô chính thức quyết định cắt đứt mọi mối liên hệ với quá khứ để định cư ở thành phố này. Dĩ nhiên đây không phải là một sự lựa chọn xuất phát từ sự lý trí, tự chủ.
Nhưng cứ nghĩ đến Trần Hoa lại có rất nhiều ký ức tràn về, cô không thể phân tích được rốt cục tình cảm của cô đối với anh là gì. Điều duy nhất mà cô biết là, nếu vẫn còn áy náy với Kỳ Gia Tuấn và mang theo những ký ức sâu sắc về anh thì rõ ràng là cô không nên dính dáng gì với Trần Hoa nữa. Nếu ông trời đã giúp cô đưa ra được quyết định sáng suốt thì cô muốn chấp hành một cách nghiêm túc.
Ngươi không cần phải nhớ đến anh ấy nữa, Nhâm Nhiễm tự nói với mình như vậy.
Cô mở cửa phòng, mở cửa sổ ra cho thoáng gió, đi tắm trước rồi vào bật laptop lên, tiếp tục dịch cuốn sách liên quan đến vấn đề quỹ đó, cố gắng nộp bản dịch sớm như Thái Hồng Khai đã đốc thúc.
Cùng lúc đó, Điền Quần Bồi lại vô tình được tiếp xúc với cái tên Trần Hoa một lần nữa.
Một ngày giữa thu, Thượng Tu Văn gọi điện thoại cho Điền Quân Bồi, nói với anh rằng tháng trước An Đạt đã bị cuốn vào một vụ bê bối liên quan đến chất lượng cốt thép, đáng lẽ đã giải quyết êm đẹp, nhưng đột nhiên một công ty bất động sản tên là Tín Hòa lại đưa ra chứng cứ nói rằng vật liệu xây dựng mà An Đạt cung cấp có vấn đề về chất lượng, nhìn từ bề ngoài là bất lợi cho An Đạt, nhưng trên thực tế có thể đến cả hoạt động tiêu thụ của Húc Thăng.
Anh và Thượng Tu Văn đã gặp Phùng Dĩ An – ông chủ của An Đạt để bàn bạc biện pháp pháp luật có thể áp dụng, kết luận mà họ rút ra được là trước khi chưa hiểu rõ được mục đích thực sự của đối phương, tốt nhất nên lấy tính để trị động.
Điền Quân Bồi đề nghị phía An Đạt có thể để cho cơ quan chức năng điều tra, lấy ra hợp đồng cung cấp hàng cụ thể và giấy chứng nhận chất lượng của mỗi lô thép, ngược lại cũng yêu cầu Tín Hòa cung cấp số liệu sổ sách và ghi chép nhập hàng của họ, chứng minh lồ cốt thép đó là do họ cung cấp. về phía Húc Thăng thì có thể chủ động tổ chức một buổi họp báo ở thành phố W trước để làm rõ vấn đề, đồng thời mời đơn vị giám sát chất lượng của tỉnh tham gia, tiến hành rút thăm kiểm tra sản phẩm một lần nữa.
Thượng Tu Văn và Phùng Dĩ An đều đồng tình với lời đề nghị của anh, nhưng rõ ràng là Thượng Tu Văn còn có tâm sự khác, lúc tiễn Điền Quân Bồi ra ngoài, Thượng Tu Văn nói với anh rằng hiện nay Húc Thăng đã gặp phải đối thủ khi thu mua một xưởng luyện kim ở thành phố J, một tập đoàn tên là Ức Hâm ở Bắc Kinh đột nhiên ra tay, đầu tiên là thu mua quặng sắt, hiện nay lại tỏ ra có hứng thú lớn với xưởng luyện kim, nếu lúc này đây xuất hiện những thông tin xấu liên quan đến sản phẩm của Húc Thăng và không kịp thời xử lý thì gần như có thể khẳng định việc thu mua sẽ gặp trở ngại.
“Ức Hâm là tập đoàn như thế nào?”
“Tôi đã kiểm tra rồi, trụ sở chính của Ức Hâm nằm ở Bắc Kinh, tài sản rất lớn, tháng 9 năm nay chính thức tuyên bố tiến quân vào hai tỉnh Trung bộ, sẽ có khoản đầu tư lớn ở tỉnh lân cận và thành phố này, nghe nói đều là tỉnh trưởng đích thân kéo về đây đầu tư. Ông chủ của Ức Hâm là Trần Hoa, làm việc rất bí ẩn và kín đáo, gần như không bao giờ công khai lộ diện”.
Cái tên Trần Hoa lọt vào tai Điền Quân Bồi, anh lập tức nhớ đến lần gặp gỡ thoáng qua ở phòng khách của trụ sở công an thành phố J, mặc dù cái tên này bình thường đến mức có thể gặp ở bất kỳ chỗ nào. Tuy nhiên, sau khi biết được thế lực mà người đó thể hiện ra rất tự nhiên ở trụ sở công an của thành phố J và cơ quan công an tỉnh đích thân nhúng tay vào vụ anh ta báo công an và rút kháng cáo, Điền Quân Bồi không thể không liên hệ anh ta với ông chủ bí ẩn của tập đoàn Ức Hâm.
“Anh cho rằng việc Tín Hòa đưa ra chứng cứ là có mục đích khác ư?”
“Không có chứng cứ, hiện tại vẫn chưa thể kết luận được gì. Tuy nhiên, chuyện này sẽ không đơn giản đâu. Quân Bồi, cậu chuẩn bị giúp tôi, nếu thực sự phải có những hành động về mặt pháp luật, làm thế nào mới có thể đảm bảo được một cách tối đa lợi ích của Húc Thăng. Tránh để đến khi đó trở tay không kịp, đánh một trận đánh không có sự chuẩn bị từ trước”.
Điền Quân Bồi đã nhận lời, sau khi về anh liền bắt đầu thu thập, điều tra những thông tin về Ức Hâm, đúng như Thượng Tu Văn đã nói, lên mạng tìm tên Trần Hoa, có vô số người cùng tên, không có ảnh, cũng không có thông tin hữu ích nào nhằm vào Ức Hâm. Anh đã tìm được người phụ trách hoạt động đầu tư của Ức Hâm tại miền Trung, đó là phó giám đốc phòng đầu tư tên là Hạ Tịnh Nghi, nhìn ảnh trên mạng, rất trẻ trung, xinh đẹp, lại năng động, giỏi giang. Khi trả lời phỏng vấn mấy tờ báo, cô cho rằng đánh giá rất cao sự phát triển về kinh tế của miền Trung trong tương lai, sẽ mở rộng phạm vi đầu tư hiện có của Ức Hâm, tiến quân vào thị trường khoáng sản và gang thép.
Anh không thể kiểm tra được rốt cục Trần Hoa này có phải là Trần Hoa đó hay không. Có lẽ chỉ có Nhâm Nhiễm là người duy nhất có thể cho anh đáp án. Nhưng anh không có ý định đi hỏi cô.
Đương nhiên, trong quá trình quan hệ với anh, Nhâm Nhiễm tỏ ra rất thoải mái và bình thản. Nhưng cùng với đó, cô vẫn giữ một khoảng cách với anh như hồi đầu mới quen. Cho dù anh nói gì, cô đều tỏ ra lắng nghe, nhưng không bao giờ hỏi han, nghe ngóng gì thêm, anh không nghĩ rằng anh và cô đã thân thiện đến mức không cần phải giữ ý chuyện gì. Điều quan trọng hơn là, cô không bao giờ tỏ ra có hứng thú khi nói đến chuyện cũ, anh cũng không muốn thể hiện ra rằng dường như đang thăm dò điều gì đó, mạo muội nhắc đến cái tên này trước mặt cô.
Anh theo dõi mật thiết tiến triển của sự việc, đồng thời tiến hành các công tác chuẩn bị về mặt pháp luật để đối phó với mọi khả năng.
Tại tỉnh bên cạnh, sản phẩm của Húc Thăng lại một lần nữa vấp phải lời cáo buộc giống như ở thành phố Hán Giang, các ban ngành có liên quan đã chính thức bắt tay vào điều tra. Điền Quân Bồi và Thượng Tu Văn đến thành phố J, tham gia vào cuộc hội nghị khẩn cấp mà chủ tịch hội đồng quản trị của Húc Thăng là ông Ngô Xương Trí triệu tập để bàn bạc đối sách.
Người phụ trách công tác quản lý chất lượng của Húc Thăng là Ngụy Hoa Sinh – con rể thứ hai của ông Ngô Xương Trí, anh ta đang phải đối mặt với sức ép rất lớn, nhưng vẫn kiên quyết cam đoan rằng, từ khâu quản lý sản xuất đến khâu xuất xưởng anh ta đều chấp hành nghiêm túc chế độ kiểm tra, anh ta có thể đảm bảo rằng, những sản phẩm đã qua tay anh ta kiểm tra và xuất xưởng không thể có vấn đề gì về chất lượng.
Từ trước đến nay, Ngụy Hoa Sinh phụ trách công việc rất nghiêm túc, kết quả tự kiểm tra lại của công ty cũng đã ủng hộ lời cam đoan này của anh ta. Tuy nhiên những bài báo có liên quan đã khiến hoạt động tiêu thụ của Húc Thăng bị đình đốn, việc thu mua xưởng luyện kim lại bị ảnh hưởng lớn hơn. Không biết phải mất bao nhiêu thời gian, ban ngành hữu quan mới đưa ra được kết luận rõ ràng. Thượng Tu Văn đề nghị rằng, Húc Thăng chỉ có thể xuất chiêu hiểm, tuyên bố sẽ thành lập hai công ty con về tiêu thụ, trực tiếp quản lý công tác tiêu thụ ở hai tỉnh, thu hồi tất cả các quyền đại lý mà họ đã từng giao cho các hãng đại lý.
Dĩ nhiên điều này cũng đồng nghĩa với việc Húc Thăng đùn trách nhiệm liên quan đến chất lượng sản phẩm cho các hãng đại lý ở hai tỉnh trong đó có An Đạt. Ngô Úy là người vỗ tay khen ngợi đầu tiên, “Chiêu rút củi đáy nồi này cao tay thật”.
Các thành viên khác trong hội đồng quản tri đưa mắt nhìn nhau, ông Ngô Xương Trí hằm hằm liếc cậu con từ đầu đến cuối không đưa ra được ý kiến gì mang tính xây dựng, giờ lại hưng phấn quá đà, hỏi Thượng Tu Văn: “Thế phía An Đạt thì làm thế nào?”
“Công ty tiêu thụ có thể trực tiếp dựa vào nhân lực của các hãng đại lý ở hai tỉnh, cháu sẽ bảo Phùng Dĩ An phụ trách công ty tiêu thụ mới, xóa tên An Đạt, kết toán hết với anh ấy cổ phần đầu tư. Với tiền đề không gây biến động về nhân sự, chắc là anh ấy sẽ không có ý kiến gì”.
“Thế còn cháu thì sao?”
“Cháu sẽ có kế hoạch khác, chú không cần phải lo cho cháu. Quân Bồi, nhờ cậu đứng trên góc độ pháp luật để luận chứng một chút tính khả thi của biện pháp này”.