Bạn đang đọc Thời Đại Hào Hùng: Chương 12: Dụng Mưu
Đánh rắn động cỏ, khiến chúng ta tập trung lại với nhau, từ đó tìm ra địa điểm mục tiêu bị nhốt. Tiểu tử ngươi một nực ẩn nhẫn đến giờ mới chịu xuất hiện, cứ như cơ hội chắc chắn sẽ đến vậy. Ta xem ở Hồ gia cũng có một người biết hành sự. Không gặp nhau nhưng vẫn có thể hỗ trợ lẫn nhau, đám tiểu bối các ngươi thật khiến lão phu mở rộng tầm mắt.”
Nguyễn Tất Thuật tủm tỉm cười, ánh mắt y vẫn luôn dừng trên người Bá Trí. Hứng thú trong tâm đối với tiểu tử này càng lớn.
“Lão già như huynh cũng không cần vẽ rắn thêm chân như vậy chứ? Thuần tuý chỉ là trùng hợp thôi. Do đâu mà huynh khẳng định như thế?”
Nguyễn Hiền lắc đầu nói, y khôg đồng ý với kiến giải của bằng hữu.
“Tiểu tử, chắc ngươi cũng tò mò như vậy phải không? Ha ha, chỉ vì một câu buột miệng của ngươi thôi.”
“Chính hợp ý ta.”
“Khi nghe ta nói bắt ngươi về, tiểu tử ngươi bỗng thốt lên như vậy. Vốn ta cũng không để tâm, nhưng khi tiểu tử ngươi trốn thoát, cộng với việc đám Hải Ngư bang xuất hiện, ta mới nhớ đến chuyện này.”
Nghe Tất Thuật nói như vậy, Nguyễn Hiền cũng gạt gù tự hỏi, chỉ thoáng chốc đã nghĩ ra đáp án.
“Tiểu tử này muốn tiềm nhập, nội ứng ngoại hợp!”
Nói ra đáp án này, Nguyễn Hiền mới vỡ lẽ, ánh mắt nhìn Bá Trí cũng đổi khác.
“Tiểu tử, một bước sai lâm vào vạn kiếp bất phục. Nhớ lấy!”
Vuốt nhẹ chòm râu, Tất Thuật vui vẻ nói, dường như y đang rất vui.
“Thụ giáo.”
Bá Trí ôm quyền hành lễ, xem như thừa nhận những lời nói của quyền vương Nguyễn Tất Thuật. Đúng là rừng càng già càng cay.
“Ha ha, tuổi trẻ khinh cuồng, nhưng vậy mới là tuổi trẻ. Nhớ năm đó chúng ta cũng hào khí can vân như vậy. Chậc chậc, chỉ tiếc mấy lãi già chúng ta ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm.”
“Ừm.”
Nghe Tất Thuật nói cố sự, Nguyễn Hiền cũng gật đầu, ánh mắt như lâm vào hồi ức. Hai người đều tỏ ra hết sức thoải mái, không hề lo đến việc Bá Trí chạy thoát, thậm chí là giao tranh của hai bang hội vẫn rất kịch liệt ngoài kia.
“Sư phụ, động thủ thôi, để lâu sinh biến.”
Khắc Chân sốt ruột nói. Đối với một người đồ đệ như y, việc sư phụ khen không hết lời đối với một tiểu tử như vậy khiến y cảm thấy rất khó chịu. Những lời đó đến y cũng chưa được nghe từ miệng sư phụ. Thế nên khi nhìn Bá Trí, ánh mắt y cũng không dễ chịu gì.
“Không sao, cái thành Minh La nhỏ bé này ta nắm rõ trong lòng bàn tay. Chút lực lượng của Hải Ngư bang thì tạo được sóng gió gì chứ. So ra ta còn có hứng thú với tiểu tử này hơn.”
“Tiểu tử, ngươi tên gì?”
“Họ Nguyễn, tên Bá Trí.”
“Nguyễn Bá Trí, cái tên rất hay. Tiểu tử, nếu ngươi bái ta làm sư phụ, ta có thể làm chủ trả con bé Hồ gia kia cho ngươi.”
Lời thốt ra khiến tất cả đều kinh ngạc, Bá Trí cũng cảm thấy nao nao, giờ đến phiên Bá Trí cảm thấy hiếu kì.
“Sư phụ, không thể…”
Phất tay lên, Tất Thuật tỏ ý ngăn cản, tuy vậy lần này đồ đệ y lại không nghe theo.
“Sư phụ, đại sự làm trọng. Cô ta là người Phạm thiếu gia ưng ý, đây là cơ hội để chúng ta hợp tác với Phạm gia, sư phụ không thể…”
Nói được nửa chừng, Khắc Chân phải ngừng lời, chỉ bởi ánh mắt lạnh lẽo của sư phụ đang nhìn y.
“Hừ! Cánh cứng rồi, lời ta nói cũng không nghe, giờ còn muốn dạy ta phải làm gì.”
“Sư phụ, con không dám.”
Biết sư phụ đã động nộ, Khắc Chân lập tức quỳ xuống. Chỉ tiếc lần này Tất Thuật lại không lý đến y.
“Bá Trí, một tiểu tử thông minh như ngươi, không ngờ lại mắc phải kế mưu tầm thường như vậy, cuối cùng lâm vào cảnh này. Ta đoán con bé này phải rất quan trọng với ngươi. Tiểu tử ngươi yêu con ấy sao?”
Nghe vậy, Bá Trí chỉ trầm mặc không đáp.
Đợi một lúc sau, thấy Bá Trí vẫn im lặng, Tất Thuật thở dài một tiếng.
“Không trả lời, xem ra ngươi quyết định từ chối rồi. Thấy ngươi cố kéo dài thời gian, ta cũng không ngại đợi một lát, xem xem tiểu tử ngươi còn con bài chưa lật nào. Chỉ tiếc, xem ra là không có.”
“Thật ra ta vẫn có một thắc mắc. Làm sao ngươi thoát ra được?”
“Câu này, hay là để ta trả lời giùm cho.”
Một giọng nói lạ lùng bỗng nhiên xuất hiện, tất cả đều cảm thấy ngạc nhiên, nơi đây sao lại có người. Chỉ có Bá Trí là nở nụ cười.
“Trên hộ thủ của đại ca ta có giấu một mảnh dao nhỏ, để phòng bị những lúc bị bắt trói. Tất nhiên chuyện đó ta biết.”
Chẳng biết từ lúc nào, Bá Dũng đã xuất hiện ở ngoài cửa lớn, một tay chống đao, tay kia vác một thanh đại đao màu đen trên vai.
“Nguyễn Hiền, Nguyễn Tất Thuật, hai lão quỷ các ngươi hôm nay chết chắc rồi.”
Bóng người liên tục xuất hiện trên tường vây, sau đó nhảy vào khoảng sân rộng, nhanh chóng bao vây hai người Nguyễn Hiền và Nguyễn Tất Thuật vào giữa.
“Trần Thế Nhật, Lê Phụ, các ngươi ở đây, không lẽ…”
Nhìn những người này xuất hiện ở đây, không lẽ phía ngoài có biến.
“Các ngươi có nội ứng, bọn ta há lại không biết. Các ngươi muốn bắt cá, bọn ta giúp giăng lưới. Chỉ tiếc, cá bắt được lại là cá mập.”
“Bốn con cá con đã mắc lưới. Nơi đây còn hai con cá lớn đã vào tròng.”
Nhìn hai lão già đứng đó, Thế Nhật thần suy tính. Sa đã bị vây, không biết có bắt được, hay là…
“Hừ, lưới có đủ chắc không, hay chỉ quẫy một cái là rách.”
“Rầm!”
Cánh cửa căn phòng phía sau Tất Thuật bỗng tung lên trời, thân ảnh Khắc Chân bay ra ngoài, theo sau y là một bóng người như hình với bóng. Ánh kiếm phiêu hốt liên tục xuất ra khiến y phòng thủ rất khó khăn. Trên người Khắc Chân đã có vài vết kiếm, mặc dù chỉ là vết thương nhẹ nhưng cũng nói rõ y có chút chật vật. Chỉ một thoáng giao thủ ngắn ngủi, hai bóng người liền tách ra.
“Ngươi là ai?”
“Trần Bất Toàn.”