Thời Đại Hào Hùng

Chương 11: Tìm Chết


Bạn đang đọc Thời Đại Hào Hùng: Chương 11: Tìm Chết

Trên một cành cây um tùm, Bá Trí ngồi tựa vào thân cây, ánh mắt nhìn quanh quất, đôi mày nhíu chặt.
“Trang viên này cũng thật lớn, cũng thật lạ, chắc nó không nằm ở khu hoa Hưng rồi. Chỉ không biết Nhu Nhi đang ở đâu.”
Trong khoảng thời gian này Bá Trí đều cũng hai chủ tớ Hồ gia đi quanh quẩn khắp nơi bàn chuyện làm ăn, trong lúc đó cũng thường viếng thăm một vài nhà có trang viên lớn như vậy, có thể nói mấy nhà ở khu Hoa Hưng Bá Trí cũng không lạ gì.
Chỉ là trang viên lớn như thế, biết tìm Nhu Nhi ở đâu. Cũng không phải y không muốn tìm từng nhà, việc đó khá là mất thời gian, với lại bên dưới gia đinh, nha hoàn thành quần kết đội đi lại khá nhiều.
Tình huống này cũng không làm khó được Bá Trí, chỉ là tiếp theo đó sẽ có chút phiền phức.
“Lấy hắc đạo trị hắc đạo, chuyện xảy ra ở địa bàn của Hải Hồn bang thì bọn chũng cũng khó tránh khỏi liên quan. Vả lại Hồ gia cũng là một nhà đầu tư lớn, nếu Nhu nhi có bề gì thì những hạng mục đầu tư trước đó khó có thể tiếp tục tiến hành. Có hại chịu thiệt chỉ là Hải Hồn bàn thôi. Chỉ là, sao lâu thế nhỉ?”
Theo lý thì tiểu Nhu đã trở về báo tin, với kinh nghiệm của Nguyên Tranh và Quang Dũng thì phải có hành động rồi chứ.
Có tiếng huyên náo truyền đến, bên dưới đán gia đinh bắt đầu sốt sắng đi khắp nơi, một vài tên còn cầm hung khí lăm lăm trong tay, có vẻ như là người của Sa Trúc bang.
“Đã phát hiện ta trốn thoát rồi.”
Phát hiện chỉ là chuyện sớm muộn, nếu không ngăn được thì đành phải thuận theo. Phàm việc gì cũng có hai mặt, tuy sẽ khó đi hơn nhưng đám người này cũng giúp ta tìm đến mục tiêu cần tìm.
“Ừm, chỗ kia nhiều ánh đuốc, xem ra có nhân vật quan trọng ở đó”

Dù không phải Nhu Nhi thì cũng giúp ta có điều kiện để trao đổi.
Đuốc dùng để soi sáng, nhưng cũng nói rõ có người đang đến. Tuy khắp nơi đều có người qua lại nhưng cũng không phải là không có kẽ hở. Khi thì di chuyển trên mái nhà, lúc thì nấp sau hòn giả sơn, đến khi men theo tường vây tiến lên, Bá Trí chỉ cách mục tiêu có một dãy nhà. Chỉ là đến đây thì phải dừng lại, bởi Bá Trí nhìn thấy lão sư trọc chết tiệt đó và một người trung niên tóc ngắn mặc Đạo bào.
“Âm Dương khoái kiếm Nguyễn Hiền cũng ở đây à.”
Hai cao thủ mạnh nhất của Sa Trúc bang đều ở đây, chỉ một người cũng khó đối phó rồi, vậy mà có tận hai người. Nghĩ đến đây, Bá Trí cũng cảm thấy khó khăn. Chỉ còn cách đợi vậy.
“Sư phụ, tên tiểu tử đó chắc đã trốn mất rồi. Chi bằng để con dẫn người toả ra tìm kiếm. Dù sao bên ngoài cũng có người của chúng ta, tên tiểu tử đó cũng đang bị thương, dù mọc cánh cũng khó thoát.”
Một người trung niên đang đứng lên tiếng. Người này cung là một hảo thủ nổi danh của Sa Trúc bang, tên là Trịnh Khắc Chân. Y là đồ đệ của quyền vương Nguyễn Tất Thuật.
“Không cần thiết, tiểu tử đó sẽ tìm cách cứu con bé ấy. Chúng ta cứ ở đây đợi hắn đến là được rồi. Chỉ khôg biết sao tiểu tử đó lại thoát được?”
“Con đã điều tra rồi, trước đó lão Mã canh ngựa có đến đưa bữa tối cho hắn. Chắc hẳn là lão đầu này cởi dây trói.”
Nghe vậy, Tất Thuật trầm ngâm một lúc, rồi y thở dài một tiếng.
“Lão Mã này ta cũng biết, con cháu của lão đều chết hết khi hai bang hội giao tranh. Kẻ đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh, cũng khó cho lão.”
“Kiếm lúc nào đó, rồi giúp gia đình họ đoàn tụ đi.”
“Vâng.”
Khi nói những lời ấy, gương mặt Tất Thuật vẫn đượm nét ưu sầu.
“Có tin tức gì của tiểu tử họ Phạm không?”
“Vẫn chưa liên lạc được, thuộc hạ đã sai người đi tìm hiểu chuyện này.”
Nghe Nguyễn Hiền hỏi, Khắc Chân cũng khôg dám chậm trễ, vội vàng trả lời.
“Báo hai vị Hộ pháp! Đám Hải Hồn bang dẫn người đánh lén chúng ta, nhân số hơn trăm người. Bốn tên Đường chủ cũng đến.”
Bỗng nhiên có một người vội vàng chạy vào, tin tức đưa đến cũng thật kinh người. Trong thoáng chốc tâtd cả những người trong đây đều đưa mắt nhìn lên, nơi đây bỗng chốc trở nên ồn ào.
“Đám chuột nhắt này không ngờ lại dám chủ động tấn công!”
“Trước giờ như lũ rùa đen rụt đầu…”

“Có hai vị Hộ pháp ở đây thì có gì phải sợ…”
“Đến bao nhiêu giết bấy nhiêu!”
Tiếng hô hào vang lên khắp nơi. Tuy nhân số chỉ khoảng hơn năm mươi người nhưng khí thế của bọn chúng cũng không hề suy giảm, trái lại còn tăng lên rất cao.
“Rầm!”
“Im lặng!!!”
Một cái vỗ bàn, một tiếng hét lớn, trong thoáng chốc tiếng nói ồn ào liền im bặt. Nguyễn Hiền quắc mắt nhìn quanh, thái độ hùng hổ doạ người, đám người kia liền câm như hến.
“Cũng thật xảo.”
Tất Thuật gật gù nói, gương mặt còn nở nụ cười tủm tỉm.
“Hưng sư động chúng, chỉ không biết bọn oắt con này muốn cứu con bé kia hay là muốn khai chiến đây.”
Nguyễn Hiền cũng cười. Quả thật, có hai người bọn họ ở đây thì không có gì phải lo lắng. Có trách thì trách đám người Hải Hồn bang này không có cao thủ xứng tầm bọn họ. Vậy nên dù Hải Hồn bang là bang phái có nhân số đông nhất, nhưng thực tế thì bọn chúng luôn tránh những trận giao tranh lớn với Sa Trúc bang.
“Là gì thì cứ ra là biết ngay. Chân, con ở lại đây, đề phòng tiểu tử kia cứu con bé của Hồ gia.”
“Vâng, sư phụ.”
Sau khi an bài tất cả, hai người Tất Thuật và Nguyễn Hiền liền đi đầu tiến ra ngoài, theo sau là một đám bang chúng.

Nhìn đám người dần khuất trong đêm, Bá Trí liền bắt đầu rục rịch, cơ hội đợi từ lâu cuối cùng cũng tới. Khi ngoài xa bắt đầu truyền tới tiếng chém giết, thân ảnh Bá Trí cũng xuất hiện ở ngoài cửa lớn.
Nhìn Bá Trí tay cầm đao xuất hiện, Khắc Chân nở nụ cười đắc chí.
“Những năm này, kẻ muốn chết thật nhiều. Tiểu tử, ta nên bội phục sự trung thành của ngươi hay nên cười vì sự ngu ngốc của ngươi đây?”
“Tìm chết? Nào có dễ vậy.”
“Tin ta đi, những năm này chết là việc dễ dàng nhất.”
Chỉ đối đáp vài câu, Bá Trí đã tiến vào phiến sân rộng. Ánh mắt y nhìn về phía trước không xa, nơi một cánh cửa vẫn đóng chặt, một ánh nến vẫn bập bùng cháy.
“Qua được cửa ải là ta, cô ta sẽ thuộc về ngươi. Chỉ là, ngươi qua nổi không?”
Không có tiếng đáp lời, Bá Trí huy động thanh đại đao trong tay.
Nhẹ quá.
“Tất Thuật, đây là tiểu tử mà huynh nói sao, ta xem cũng không có gì đặc biệt.”
Bỗng nhiên có tiếng nói vang lên từ phía sau, giọng nói và nội dung khiến trái tim Bá Trí bỗng nhiên siết chặt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.