Thời Đại Hào Hùng

Chương 13: Sóng Trước Sóng Sau


Bạn đang đọc Thời Đại Hào Hùng: Chương 13: Sóng Trước Sóng Sau

Ta vẫn nhớ khi đó là ngày mưa tầm tã. Máu hoà với nước mưa xuôi theo dòng suối.
“Đại ca, có người chết nè.”
Người chết? Lạ lắm sao?
“À không, người này vẫn còn thoi thóp, là một tiểu tử.”
Tên nhóc như đệ thì lớn hơn ai đâu.
“Đại ca, cứu nó đi.”
“Tại sao?”
“Thích.”
Sau đó ta cứu y.
Kể cũng buồn cười, lúc y tỉnh lại, hành động đầu tiên là xuất kiếm tấn công người cứu mình. Ta vẫn nhớ, lần đó ta đánh y một trận. Sau đó, thời gian y bình phục còn lâu hơn lúc ta cứu y.
Tên nhóc đó vẫn luôn tỏ ra thần bí, hỏi gì cũng không nói, sau đó ta cũng lười hỏi. Nhưng ta biết, chỉ bởi phong cách hành xử của nó rất quen thuộc.
“Đánh không cần mạng, tiểu tử, ngươi là thích khách sao?”
Ánh mắt Khắc Chân tuỳ ý đánh gia đối phương, tên tiểu tử này cũng vậy, gương mặt lạnh lùng vẫn không giấu được vẻ non trẻ.
“Vật đổi sao dời. Tình thế nghịch chuyển thật là nhanh.”
Giọng nói của Bá Trí từ trong phòng vọng ra. Cửa căn phòng đã tan hoang, nhìn vào dễ thấy thân ảnh thấp thoáng của Bá Trí, lúc này y đang loay hoay cởi dây trói ột người.
“Đừng sợ, hiện tại đã an toàn rồi.”
Mỉm cười nhìn cô gái trước mặt, trong lòng y tràn ngập cảm xúc. Nhu Nhi không nói, chỉ gật đầu. Xác thực cô đã bị doạ không ít, dù vậy cô cũng không quá tỏ ra hoảng loạn, chỉ bình tĩnh bước ra ngoài theo Bá Trí.

“Lão già, sống lâu mà vẫn không biết câu kiêu binh tất bại sao.”
Nhìn Tất Thành đứng phía xa, gương mặt vẫn hết sức thong dong, Bá Trí không nhịn được châm chọc y một câu.
“Xác thực, chữ ngờ vẫn luôn khiến người ta khó chịu như vậy. Chỉ là, các ngươi tập trung lực lượng nơi đây thì sao có thể bình ổn bên ngoài được. Hay định cầm tặc tiên cầm vương?”
“Lão đầu, xem ra ông xem ra ông ăn muối nhiều nên lú lẫn mất rồi.”
“Lực lượng trong thành ông hoàn toàn nắm trong tay, thế lực lượng từ ngoài vào thì sao?”
“Tin ta đi, khi ông tận mắt xem tình hình bên ngoài, ông tuyệt đối không cười nổi đâu.”
Nghe Bá Trí nói vậy, ánh mắt Tất Thuật thoáng qua Bất Toàn và Bá Dũng. Đột nhiên y chợt tỉnh ngộ.
“Chân, phá vây!”
Trong chớp mắt, Khắc Chân đã động, thân hình y lao vọt về phía tường vây. Thế nhưng có người không để cho y được toại nguyện.
“Chạy đâu!”
Ánh kiếm lướt tới, khoá chặt mọi bước tiến của đối thủ. Chỉ tiếc, kiếm của Bất Toàn không còn dễ dàng như trước. Không biết từ lúc nào bàn tay Khắc Chân đeo thêm đôi găng bằng thép. Chỉ thấy y nhẹ nhàng huy động đôi tay, âm thanh kim chúc va chạm liên tục vang lên, toàn bộ kiếm chiêu của Bất Toàn đã bị ngăn lại. Vượt qua Bất Toàn, Khắc Chân tiếp tục lao đi, phía trước chỉ còn Bá Trí ngăn lối.
Nhìn đối phương tiến vào thế thủ, Bá Trí cũng chỉ nhàn nhạt nhìn y, rồi để đối phương tuỳ ý vượt qua, sau đó biến mất sau tường vây.
Thấy vậy, tất cả những người đứng đây đều tỏ ra ngạc nhiên.
“Ngươi làm gì thế hả, sao không ngăn tên đó lại?”
Lê Phụ rất trực tiếp, hét lên chất vấn Bá Trí.
“Bá Dũng, sao lại như vậy?”
Thế Nhật thì lại cau mày, chuyện này không đúng theo kế hoạch.
“Ta cũng không biết?”
Bá Dũng cũng mơ hồ trả lời.
“Hừ, chúng ta chỉ có nhiệm vụ bảo vệ tiểu thư. Mặc dù lần này có cùng chung địch nhân nhưng vẫn phải đặt sự an toàn của cô ấy lên hàng đầu. Nếu cứu được người thì chúng ta không nhất thiết phải ở đây nữa.”
“Ngươi…”
Nghe Bá Trí trả lời như vậy, có ý lâm trận bỏ trốn, Lê Phụ lập tức điên tiết. Không điên sao được, nếu ba người này rời đi thì chỉ hai người bọn hắn sao đánh được hai lão bất tử này được. Tuy nhiên khi lời ra đến miệng vẫn phải nuốt lại, chỉ bởi Thế Nhật ngăn y lại.
“Hừ, các người cũng tốt đẹp gì. Chỉ một vụ bắt cóc nho nhỏ lại dốc hết sức mạnh trực tiếp thăng lên thành bang hội chiến, các ngươi tưởng ta tin sao? Muốn kéo chúng ta vào vũng nước đục này cũng đâu có dễ.”
Ánh mắt Bá Trí lạnh lẽo nhìn về phía hai người Thế Nhật.
“Hừ! Bọn ta giúp Hồ gia các người, cuối cùng kết quả nhận được lại là đây. Đây là đạo nghĩa của thương nhân sao? Ta đây khịt mũi coi khinh.”
Thế Nhật ngữ khí bất thiện, xem ra sau chuyện này hai bên khó có thể hợp tác thoải mái được.
“Đến lúc này rồi mà vẫn cố chống chế. Này hai lão già, người của các ông không chống được lâu đâu.”
Hai người Tất Thuật và Nguyễn Hiền vẫn luôn đứng một bên xem tình thế. Khi thấy có vẻ như đối phương không nói đùa, cả hai cũng chỉ nhăn mày. Rút cuộc là có chuyện gì vậy?
“Nếu ngươi đã nói vậy thì lão phu cũng cáo từ. Tiểu tử, đề nghị lúc trước của lão phu vẫn còn hữu dụng.”

Nói xong, Tất Thuật lao nhanh về phía trước.
“Lão thất phu, chạy đâu!”
Lê Phụ gầm lên xông đến chặn đánh, hai nắm đấm như hổ gầm đánh về phía Tất Thuật.
“Tiểu bối, cút ra!”
Tất Thuật cũng xuất song quyền nghênh chiến. Quyền quyền đối nhau, âm thanh va chạm mãnh liệt vang lên. Thân hình Lê Phụ bị đánh lùi mấy bước, còn tất Thuật chỉ hơi chựng lại, sau đó tiếp tục lao ra ngoài.
Thế Nhật động thân định lao ra ngăn cản, chỉ là chưa kịp xuất thủ, y đã phải hoành đao đón đỡ kiếm chiêu đoạt mệnh của Nguyễn Hiền.
“Để lão già đây ở lại chơi với các ngươi.”
Chiến đấu ngay lập tức bộc phát, Lê Phụ liền mặc kệ tất cả quay lại tấn công Nguyễn Hiền, mặc Tất Thuật lao ra ngoài cửa.
Khi chân mới bước ra ngưỡng cửa, một mũi kích bỗng nhiên xuất hiện, thế tới cực kì lăng lệ, ép Tất Thuật phải liên tục lui lại. Người đến hoành kích trực diện quét tới, lực bạt thiên cân, biết không kịp tránh, Tất Thuật giơ song quyền lên ngăn cản.
Âm thanh kim chúc va chạm chói tai vang khắp sân, Tất Thuật phải lùo liên tiếp mấy bước mới trừ hết lực. Xung lực va chạm mạnh mẽ chấn nát cả ống tay áo, lộ ra đôi hộ uyển bằng kim loại.
“Lực tựa thiên cân*. Chỉ là, như vậy vẫn chưa đủ.”
“Còn có thể hơn nữa.”
Bóng người kia nhàn nhạt trả lời. Giọng nói trầm, cộng thêm vết sẹo bên má taok cho người khác cảm giác tang thương. Chỉ là, trông y vẫn còn rất trẻ.
“Là ngươi?”
Tất Thuật nghi ngờ hỏi.
“A Hoả!”
Bá Dũng hô lên một tiếng kinh ngạc, sau đó y liền hoành đao, dáng vẻ hết sức cẩn thận với người thanh niên đó.
“A Trí, a Dũng, đã lâu không gặp.”
Người thanh niên đó cười gật đầu, thái độ hết sức vui vẻ, chỉ là Bá Dũng lại không có tâm trạng tương tự.
“Không ngờ lại là tên oắt nhà ngươi.”
Nhìn thấy người thanh niên đó, Bá Trí chợt hiểu thêm vài điều. Chính người thanh niên đó đứng sau tất cả chuyện này.

“Hừ, xem ra Phạm gia quyết định đứng về phía đối lập với bọn ta rồi. Ta chỉ có thể nói lão già họ Phạm đó thật ngu xuẩn.”
Nguyễn Hiền nhàn nhạt nhìn Hoả nói.
“Về nói với bang chủ các người, thành Minh La không chào đón các ngươi.”
“Chỉ bằng tiểu tử ngươi? Hỏi song quyền của ta trước đã.”
Hoả quay sang nhìn về phía đám người của Bá Trí, những người vẫn đứng ngoài chuyện này.
“Hai người quyết định không giúp ta sao?”
“Tất nhiên là không rồi!”
Không hề suy nghĩ, Bá Dũng ngay lập tức trả lời.
“Vậy, không tiễn.”
Nhìn đám người rời đi, Hoả cũng thấy buồn cười, không khác với dự tính của y bao nhiêu. Nghĩ lại sau bao nhiêu năm như vậy, mấy người đó vẫn không đổi tính, âu cũng là chuyện lạ.
Ở bên kia ba người Thế Nhật, Lê Phụ và Nguyễn Hiền đánh đến long trời lở đất. Ở bên này, hai người Tất Thành và Hoả vẫn có tâm trạng đấu khẩu.
“Tiểu tử, anh hùng xuất thiếu niên. Chỉ là, ta lại không có hứng thú với ngươi. Rất không may, ta lại rất thích ngắm những vì sao rơi rụng.”
“Lão già, sóng sau xô sóng trước, thời đại của ông đã qua rồi.”
“Hừ, không có sóng trước mở đường, đám sóng sau như các ngươi có thể vỗ đến đâu chứ.”
Sau đó, hai người lao vào nhau.
*lực tựa thiên cân: lực tựa ngàn cân: 1 cân ngày xưa bằng 0,5kg


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.