Bạn đang đọc Thời Đại Hào Hùng: Chương 10: Mộng Và Thực
Những hình ảnh chợt đến rồi đi, ánh sáng dần tắt, bóng tối dần ùa về. Suy nghĩ trở nên mông lung, tự hỏi, sau đó ý thức bắt đầu tỉnh táo.
Hoá ra chỉ là mộng.
Trước giờ ta vốn không tin vào mộng, chỉ coi nó như một trải nghiệm khác lạ mà ta chẳng bao giờ gặp đến.
Thế nhưng trong khoảng thời gian gần đây, khi trí nhớ dần bị thực tại lu mờ, ta thường tự hỏi kiếp trước mà mình vẫn tin tưởng liệu có thực không. Đó chỉ là chút kí ức còn sót lại của một giấc mộng dài, hay thực tế lại chỉ là sự suy diễn của não bộ trong thoáng chốc.
Mộng và thực, thực và ảo.
Có khi nào ta hiện đang trong một giấc mộng dài, khi mở mắt lại thấy cha mẹ thân thuộc, vợ hiền con thơ, toà biệt thự sang trọng bên con sông thơ mộng?
Ta từng nghe nói nếu muốn tỉnh mộng thì có hai cách. Hoặc tự tỉnh lại, hoặc bản thân mình trong mơ chết đi. Tuy nhiên, tìm chết nào phải là chuyện dễ dàng gì.
Sống và chết, mộng và thực, những thứ mâu thuẫn như vậy, nghịch lý như vậy lại hoà quyện vào nhau. Chúng thường hiện hữu trong suy nghĩ của ta, đến cuối cùng chỉ còn lại tiếng thở dài cùng với mây xanh sao sáng trong đôi mắt.
Có người nói mộng là điềm báo.
Cũng có người nói mộng là do dục vọng trong tiềm thức tạo ra.
Ta vốn chẳng để những điều ấy trong lòng. Thế nhưng, không hiểu sao, từ lúc gặp cô ấy, ta bỗng tin vào thứ gọi là vận mệnh.
“Tiểu tử, tỉnh rồi sao, dậy ăn chút cơm đi.”
Một giọng nói già nua vang lên bên tai. Mở mắt ra nhìn, một ông lão khắc khổ không biết đã đứng bên cạnh từ lúc nào.
“Đánh cho người ta bất tỉnh, còn bắt trói như vậy, đám người này cũng thật là, ôi!”
“Tiểu tử, bọn họ nói không được cởi trói cho ngươi, có muốn ăn uống thì ngươi đành phải tự lực. Lão đây cũng chỉ là người cho ngựa ăn mà thôi.”
“Không ngờ bọn chúng lại trói người trong này. Tiểu tử, ngươi tên Mã sao? Thật trùng hợp, lão đây cũng tên Mã.”
Trong chuồng ngựa, Bá Trí vẫn im lặng không nói một lời, ánh mắt vẫn dõi theo từng hành động của ông lão kì lạ này. Ông lão cũng không để ý đến sự im lặng của Bá Trí, vẫn tự nói một mình như vậy, chắc việc này cũng thành thói quen rồi.
“Lão bá, đây là nơi nào vậy?”
Một ông lão gần đất xa trời, có lẽ ông ở một mình cũng lâu lắm rồi. Chỉ quan sát qua, Bá Trí cũng nhận ta ông chỉ là một ông lão bình thường.
“Chuồng ngựa. Tiểu tử, nhìn bộ dạng ngươi hiện giờ, chắc cơm cũng chưa ăn phải không.”
Một câu trả lời đơn giản, cũng không phải câu Bá Trí muốn nghe, nhưng dường như y cũng không để tâm vào câu trả lời cho lắm.
“Lão bá, bây giờ là canh mấy rồi?”
“Sắp sang canh hai rồi. Tiểu tử ngươi muốn thoát khỏi đây sao? Bỏ ý định đó đi, bên ngoài có hai người cầm vũ khí canh chừng đấy, gió thổi cỏ lay cũng không giấu được bọn chúng đâu.”
Canh ba? Gần nửa đêm rồi.
“Hô, xem ra bát cơm ta mang đến này lãng phí rồi.”
Nhìn Bá Trí, ỗng lão khẽ lắc đầu. Lúc này hai tay y bị trói chặt, phần bụng cũng bị trói chặt vào cột, muốn gập người cũng khó khăn thì sao có thể ăn trong khi không dùng tay được.
“Lão bá yên tâm, cơm của lão sẽ không bỏ phí đâu.”
Đối với lời than của ông lão, Bá Trí cũng chỉ cười nhẹ một tiếng. Ông lão cũng phì cười trước thái độ của y.
“Chỉ mong vậy, lão đây cũng đi thôi, ta cũng không được ở đây lâu.”
Ông lão đẩy cửa bước ra ngoài, một cái đầu chợt ngó vào. Sau khi thấy mọi thứ vẫn bình thường, cánh cửa được khép lại.
Xung quanh chìm vào đêm tối, bây giờ Bá Trí mới có thể tập trung cảm nhận thân thể mình.
“Lão quỷ chết tiệt, xương sườn chắc là nứt mất rồi.”
“Vũ khí trên người cũng bị lấy hết, cũng may thứ này vẫn còn.”
Không cử động, tâm trí y đều tập trung vào nơi hai bàn tay. Đầu ngón tay y sờ dọc tấm hộ thủ nơi tay, chỉ thấy y loay hoay môt lúc, một mũi dao sắc nhọn dần lồi ra.”
“Không ngờ cũng có lúc dùng đến thứ này, cứ tưởng nó vô dụng rồi chứ.”
“Chỉ tiếc, lâu không mài, nó cùn mất rồi.”
Hì hục một lúc, cuối cùng sợi dây thừng cũng đứt, khi đã rảnh tay tất cả cũng trở nên dễ dàng. Chỉ một lúc sau Bá Trí đã không còn làn bạn với cột nữa.
“Có thể ăn cơm rồi.”
Có thực mới vực được đạo.
Đêm nay sẽ dài lắm đây.
Vào giờ Hợi, lợn thì ngủ say như chết, con người thì vẫn còn chút tỉnh táo, nhưng cũng là lúc cơn mệt mỏi ập đến sau ngày dài vất vả. Nhưng lúc như vậy, người ta chỉ muốn an ổn nằm trên giường nghỉ ngơi cho thoải mái. Vậy nên, đối với những người phải gác đêm thì chỉ biết thầm trách mình xui xẻo.
“Chết tiệt, đêm sao mà dài quá.”
Ngồi dựa bên cửa, một người đàn ông ngáp ngắn ngáp dài nói, thanh đại đao thì tuỳ ý vứt ở một bên. Bên cạnh người đàn ông đó cũng có một người thanh niên đang ngồi, mí mắt người này cũng đang trĩu xuống. Nói chung, khi không gian xung quanh hoàn toàn tối tăm, không khí yên tĩnh như vậy con người thường rats dễ buồn ngủ.
“Buồn ngủ quá, dù có nữ nhân ở đây ta cũng chẳng màng, chỉ muốn ngủ một giấc cho khoẻ.”
Lẩm bẩm mấy câu như vậy, người thanh niên dứt khoát nhắm mắt lại, bắt đầu chìm trong mộng đẹp.
“Nói đến nữ nhân, ta lại nghĩ đến cô gái xuất hiện khi tối. Chậc chậc, tiểu Nam, lúc đó cũng có tên nhóc nhà ngươi chứ nhỉ?”
“Tất nhiên, chỉ thấy một lần cũng khó mà quên được. Đúng là tiểu thư khuê các, giờ nhìn mấy cô gái trong Lệ Xuân viện cũng thấy tục khí khắp người.”
Nói đến mĩ nhân, tinh thần hai người liền tỉnh táo ngay tức khắc.
“Kể cũng lạ, bắt được cô gái như vậy bang chủ lại không động đến, chỉ nhốt ở trong phòng. Bệnh háo sắc của bang chủ chữa từ khi nào vậy nhỉ.”
“Tiểu tử như ngươi thì biết gì. Ta nghe nói bang chủ muốn nhường cô gái đó ột đại nhân vật nào đó.”
Thoáng im lặng, hai người liền chìm vào vào trong suy nghĩ riêng của mình.
“Đối với vị mĩ nhân đó ta cũng cảm thấy hứng thú. Không biết một trong hai vị ai đó có thể đưa ta đi gặp một chút được không?”
Bỗng nhiên có tiếng nói từ phía sau truyền đến, khi nghe giọng nói lạ trong đêm khuya, phản ứng của hai người này lại bất đồng. Người thanh niên thì mơ hồ quay đầu lại, còn người đàn ông trung niên kia liền lao tới muốn cầm thanh đại đao nằm dưới mặt đất lên.
“Cùng là người với nhau…”
“…Sao nói chuyện cứ phải động đến gươm đao.”
Cơ thể đang lao tới của người đàn ông đó không hề dừng lại mà lại ngã xuống mặt đất, sau đó máu từ sau gáy y bắt đầu loang ra khắp mặt đất.
Thảm trạng của người đàn ông đó khiến người thanh niên sợ run lên, nhưng y cũng không dám cất tiếng, chỉ vì kề sát bên cổ y là một mảnh sứ vỡ sắc bén.
“Ta vốn là người thành thật, vậy nên ta ghét nhất là những kẻ hay nói dối. Ngươi, có phải là người thành thật không?”
Đối mặt với một kẻ giết người chẳng thèm nhíu mày, khoé miệng còn nở nụ cười tủm tỉm như vậy, hắn chỉ muốn khóc ra nước mắt.