Đọc truyện Thợ Săn – Chương 30: Bữa tiệc cuối năm
Chiều ba mươi tháng chạp âm lịch, không khí Tết đã trở nên rộn ràng,
mùi hương tỏa ra từ những bàn thờ cúng gia tiên tỏa đi khắp phố phường,
lòng người ai cũng rạo rực vì bữa cơm cuối năm là bữa cơm của sum họp
gia đình, ở đâu đó vang lên những tiếng nói cười rôn rả, tiếng chúc nhau có một năm mới vạn sự tốt đẹp.
Tại ngôi nhà 998, phố TH, Linh
cũng đang tất bật dọn dẹp nhà cửa. Ngôi nhà được quét dọn kỹ lưỡng, lau
sạch sẽ đến từng milimét, chậu đào cảnh được gắn những quả lộc và chăng
đèn nháy cẩn thận, hai dải câu đối Tết được treo ở vị trí trang trọng,
mâm ngũ quả cũng được bày đặt trông rất đẹp mắt. Năm nào Linh cũng chuẩn bị rất cẩn thận cho những ngày lễ tết, nhất là bữa cơm cuối năm vì cô
luôn hi vọng đó sẽ là bữa cơm sum họp gia đình. Nhưng năm nay, sự chuẩn
bị dường như còn đặc biệt hơn, cô làm nhiều món ăn cầu kỳ đến nỗi, nếu
không có mẹ phụ giúp thì đến lúc giao thừa chưa chắc đã được ăn. Mẹ Linh cũng hiểu năm nay cô đầu tư nhiều công sức như vậy để đón chào một vị
khách đặc biệt.
Đến gần thời gian dùng bữa, mỗi lần có tiếng
chuông cổng, không hiểu sao Linh đều cảm thấy tim như thắt lại. Với một
người con trai bình thường chắc hẳn Linh không có cảm xúc đó, Nam là một chàng trai đặc biệt, sống gần như tách rời với xã hội, hơn nữa hắn
không phải là người dễ khiến người ta có thiện cảm trong lần đầu tiên
gặp mặt, Linh lo lắng sự khác biệt quá lớn giữa hắn và người khác sẽ
khiến bữa tiệc tất niên xảy ra chuyện không như ý. Mẹ và Nam, Linh đều
rất yêu quý, cô không muốn hai người xảy ra chuyện.
Sự lo lắng
càng tăng lên khi đồng hồ nhích tới con số 7, tiếng chuông cổng vang
lên, Linh nén một tiếng thở dài và bước ra cổng. Nhưng đó chỉ là nhân
viên chuyển phát nhanh chuyển cho mẹ cô một món quà ngày Tết từ một
người bạn xã giao nào đó.
– Nam chưa đến hả con?
– Dạ chưa mẹ ạ! Chú Quân có gửi cho mẹ quà chúc Tết.
Với một vị hiệu trưởng trường đại học danh tiếng, chuyện quà cáp ngày Tết
đã trở nên rất đỗi bình thường, cho đến hiện tại trên bàn thờ nhà Linh
đã để kín quà tặng. Nên quà Tết của chú Quân nào đó cũng không khiến mẹ
Linh chú ý lắm, bà vẫn bình thản sắp xếp lại bàn ăn.
– Ừ, con để gọn lên bàn cho mẹ.
– Vâng!
Lại có tiếng chuông cổng vang lên. Linh uể oải bước ra, trong một tiếng
đồng hồ qua đã có đến hơn mười tiếng chuông cổng. Có một thanh niên mặc
com-lê đen, đầu tóc gọn gàng, đứng tựa vào tường, mắt hướng về dòng
người dưới phố. Trên tay anh ta cầm một bó hoa hồng rất đẹp. “Tuấn à?
Trông dáng vẻ không giống lắm!” Linh nghĩ, mặt hơi nhăn lại, hẳn là một
người con trai nào đó có tình ý với cô đến chơi. Từ trước đến nay có
nhiều chàng trai đến chơi để tạo mối quan hệ tốt với gia đình Linh nhưng mục đích chính là muốn chiếm được cảm tình của cô. Những người này đến
chơi Linh đều cảm thấy rất phiền và tìm đủ mọi lý do để tránh mặt. Vậy
mà hôm nay, trong ngày đặc biệt này lại có một anh chàng nữa đến.
– Mời vào ạ!
Cô nói, giọng cực kỳ băng giá. Chàng thanh niên nghe thấy vậy liền quay
lại. Đó là một chàng trai có khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, dáng người chuẩn mực, bộ com-lê sang trọng khiến anh ta càng trở nên lịch lãm. Thoạt
nhìn Linh bỗng cảm thấy bối rối, anh chàng đẹp trai này có gì đó làm cho Linh cảm thấy vô cùng thân thiết, lẽ nào là tình yêu sét đánh?
– Chào!
Giọng hững hờ của Nam vang lên từ miệng chàng trai. Linh sững người, mở mắt
to hết cỡ để nhìn chàng trai trước mặt mình. Từ trước đến nay Nam không
bao giờ quan tâm đến ngoại hình của mình, nên hôm nay Linh nghĩ hắn sẽ
đóng vào mình những bộ quần áo vẫn mặc thường ngày, có chăng chỉ gọn
gàng hơn một chút. Nhưng hình ảnh Nam lúc này thật khiến người ta phải
sửng sốt. Đâu rồi con người với mái tóc rối bù, râu ria lởm chởm, luôn
trùm lên đầu chiếc mũ áo che kín nửa khuôn mặt, chàng trai trước mặt
Linh lúc này có thể khiến tất cả các cô gái trên đời này phải xiêu lòng. Nam cũng biết sự thay đổi của hắn khiến Linh bất ngờ, nhưng thấy ánh
mắt của Linh nhìn mình lâu như vậy trong lòng cũng có chút không thoải
mái, hắn đưa cho Linh bó hoa hồng mà không nói câu nào.
– À…
Linh chợt thoát ra khỏi cơn mê muội, má ửng lên xấu hổ vì cái vẻ háo sắc của mình, cô nhận lấy bó hoa hồng.
– Hoa hồng đẹp quá, cảm ơn Nam!
– Linh, ai đến vậy con?
Tiếng cô hiệu trưởng từ trong nhà vọng ra vì thấy Linh đứng ở ngoài lâu quá.
Linh có chút bối rối, cảm tưởng như đây là buổi cô ra mắt bạn trai vậy.
– Nam, mẹ ạ!
– Vậy à, mời bạn vào nhà đi con!
– Vâng!
Lúc này Linh mới chợt nhận ra để Nam đứng ở ngoài cổng nãy giờ.
– Xin lỗi vì để Nam đứng ở ngoài lâu, mời bạn vào nhà!
Nam không nói gì, gật đầu bước vào, biểu hiện bề ngoài của hắn không khác
mấy so với ngày thường nhưng thực ra lòng hắn lúc này cũng kêu khổ. Việc chải chuốt, ăn mặc sang trọng như thể phô diễn sắc đẹp này hắn chẳng
thấy hay ho chút nào mà ngược lại, vô cùng mất tự nhiên. Ánh mắt của
Linh ban nãy là một ví dụ, hắn cảm thấy cô nhìn hắn như thể người từ
hành tinh khác đến vậy. Hơn nữa đây còn là cuộc gặp mặt với mẹ của Linh
trong bữa tiệc cuối năm đầy nghi thức xã giao, với một kẻ vốn giao tiếp
xã hội ít ỏi như hắn thì đúng thật là một chuyện chẳng dễ dàng gì. Lúc
này hắn chợt nghĩ giá mà lúc đó từ chối lời mời của Linh và không nghe
theo Lori tự biến mình thành kẻ khác thế này.
Dù vậy, gặp người
lớn tuổi hơn mình thì phải lễ phép, trong vốn liếng giao tiếp ít ỏi của
Nam đương nhiên là có phép lịch sự tối thiểu đó.
– Khoan đã!
Linh bất chợt nhìn thấy lưng Nam lấm tấm bụi, không khách khí, cô đưa tay phủi sạch bụi bám trên lưng hắn.
– Hậu quả của thói quen dựa tường đây mà!
Linh cười, cố gắng lấy lại không khí tự nhiên giữa hai người. Nam cũng hơi
nhếch mép lên cười đáp lại rồi cùng Linh bước vào nhà.
– Mẹ! Đây là Nam!
Cô hiệu trưởng đang sắp bát đĩa ra bàn, nghe tiếng con gái liền ngước mắt
lên nhìn, đôi mắt cô lập tức nheo lại. Trước đó, Linh có mô tả qua ngoại hình và tính cách của Nam để mẹ cô không bị bất ngờ trước một con người không tuân theo các phép tắc thông thường. Nhưng hình ảnh của Nam lúc
này thật không giống với mô tả của cô con gái chút nào, cô nhìn con gái
như cần một lời giải thích. Thấy ánh mắt dò hỏi của mẹ, Linh cũng chỉ
còn biết đáp lại bằng một nụ cười ngượng ngùng.
Nam nhìn mẹ của
Linh, đôi mắt ngay lập tức ánh lên tia dị sắc bởi người trước mặt hắn
trông cực kỳ quen thuộc. Bộ não hắn ngay lập tức thu nhận hình ảnh về
não để phân tích và đối chiếu với những người hắn đã từng gặp, vài giây
sau, hình ảnh được xác định với tỉ lệ giống nhau lên tới 99,9%. “Cô hiệu trưởng ư?”, hắn thấy bất ngờ vì mẹ của Linh lại là cô hiệu trưởng. Việc mẹ Linh là hiệu trưởng Học viện HA các thành viên lớp Tài Năng đã biết
từ lâu, chỉ có Nam với lối sống không quan tâm đến mọi sự đời mới không
biết điều đó.
– Em chào cô!
Hắn tỏ ra có chút bối rối vì
không biết phải xưng hô thế nào cho phù hợp. Thấy Nam có vẻ căng thẳng,
hầu như sinh viên nào khi lên phòng hiệu trưởng cũng đều có biểu hiện
như vậy, cô hiệu trưởng nở một nụ cười nhã nhặn:
– Hãy bỏ Học
viện HA qua một bên nhé! Cháu đến đây với tư cách là bạn của Linh còn
bác là mẹ của bạn cháu, được chứ? Rất vui vì hôm nay cháu đón Tết cùng
gia đình bác.
Nụ cười của cô hiệu trưởng làm Nam nhẹ nhõm hẳn, hắn gật đầu:
– Vâng!
Thấy vẻ “học sinh ngoan” của Nam, Linh phải ghìm mình để không thốt ra tiếng cười. “Có lẽ từ bé đến bây giờ cậu ấy chưa bao giờ rơi vào tình huống
thế này”, cô nhìn người bạn của mình đang rất cố gắng để tỏ ra “có văn
hóa” và nhớ về con người Nam trước đây, thật khó tin là con người lạnh
lùng ngày đó lại có lúc như này.
– Cũng đến bữa rồi, mọi người ngồi vào bàn thôi! Nam, cháu ngồi đây!
Cô hiệu trưởng vui vẻ vỗ tay lên một chiếc ghế ở vị trí thuận tiện gắp
thức ăn trên bàn, Nam ngồi xuống theo lời cô, khuôn mặt hắn vẫn tỏ ra
cực kỳ trang nghiêm như thể đang ở trong cuộc hội đàm chính trị của các
nguyên thủ quốc gia. Hành động của hắn buồn cười đến nỗi cô hiệu trưởng
lại thấy những điều Linh nói đang đúng dần.
– Nam này, cháu hãy
thật thả lỏng, coi nơi đây như là gia đình của mình được chứ? – Cô hạ
thấp giọng và tỏ ra hết sức thân thiện.
– Vâng! – hắn nén một tiếng thở dài và gật đầu.
– Nào chúng ta dùng bữa thôi! Nam thấy các món ăn hôm nay thế nào?
Hắn đưa mắt quét một lượt các món ăn và kể ra hàm lượng các chất dinh dưỡng có trong từng món. Cô hiệu trưởng nhìn sang con gái, Linh nhún vai như
muốn nói: “Con đã bảo mẹ rồi mà!”.
Trên bàn ăn bày ra nào thìa
to, thìa nhỏ, dĩa, dao,… đũa – thứ Nam vẫn thường dùng thì không có
nên hắn không biết phải bắt đầu từ cái nào. Cách duy nhất lúc này là hắn bắt chước y trang những động tác của Linh, thật không may Linh là con
gái nên ăn rất ít, thành ra hắn cũng không ăn được bao nhiêu. Tưởng rằng hắn ăn ít vì ngượng nên cô hiệu trưởng luôn chủ động gắp thức ăn vào
đĩa của hắn.
– Nam, cháu thấy món chả này có ngon không? – cô vui vẻ hỏi.
– Vâng, rất ngon!
– Linh nó làm đấy!
Linh nhìn Nam, nhún vai cười và gắp cho hắn một món khác:
– Cậu ăn thêm nữa nhé!
– Cảm ơn! Tôi đã ăn đủ hàm lượng chất béo trong ngày hôm nay rồi!
– Ồ! Cháu cũng ăn kiêng à?
Cô hiệu trưởng nhìn Nam, tỏ vẻ ngạc nhiên vì thông thường rất ít người con trai ăn kiêng. Thực ra trong đầu Nam chưa từng tồn tại khái niệm ăn
kiêng mà hắn ăn theo chuẩn khoa học do cơ thể đặt ra, tuy vậy, nhìn bề
ngoài thì cũng không khác nhau là mấy, hắn đành trả lời:
– Vâng!
– Con trai bây giờ cũng là phái đẹp mà!
Linh nói đùa, nhưng chỉ khiến Nam ngượng hơn vì ngoại hình bảnh trai của
mình. Cô hiệu trưởng nhìn con gái với ánh mắt trách móc:
– Còn cô đấy! Ăn kiêng vừa chứ, không có sức mà học đâu! Nam biết không, có tuần nó giảm béo chỉ ăn cháo trắng ngày hai bữa, làm cô cứ tưởng mình trở
lại thời bao cấp ấy!
Chuyện “thâm cung bí sử” của Linh được lôi
ra kể khiến bữa tiệc vui vẻ hẳn lên, Nam cũng thỉnh thoảng hơi mỉm cười. Thấy vẻ điềm đạm của Nam và đôi má luôn hửng hồng của Linh, trong lòng
cô hiệu trưởng có chút cảm khái, đúng là không mấy cô gái trên đời này
lại không rung động trước vẻ bề ngoài lịch lãm của chàng trai này. Cô
hiệu trưởng nhìn Linh, đôi lông mày hơi chau lại, không khó có thể nhận
ra cô con gái có cảm tình với chàng trai này, cô sợ rằng con gái mình
thích Nam chỉ vì vẻ bề ngoài.
Vì thế quyết định để Nam đi du học
là quyết định tốt nhất vào lúc này, vừa giải cứu Nam thoát khỏi sự thanh lọc của thầy trưởng khoa, vừa đưa cô ra khỏi sức ép, vừa tạo điều kiện
cho Nam phát triển, và nếu sau này chuyện tình cảm của con gái cô và hắn tiến triển thì cũng không khiến cô phải lo nghĩ nhiều về tương lai của
con gái mình.
– Này Nam, cháu thấy Học viện HA thế nào?
Linh biết mẹ cô bắt đầu hỏi đến vấn đề chính, khuôn mặt đang tươi vui bỗng nhiên trầm xuống.
– Học viện HA là ngôi trường tốt, ở đây cháu đã học được nhiều điều!
Nam nói, giọng thành thật, Học viện HA đúng là đem lại cho hắn rất nhiều
kiến thức, chỉ có điều hắn không đạt được bất kỳ mục tiêu nào từ khi đặt chân vào ngôi trường này.
– Nghe nói cháu mượn rất nhiều sách trên thư viện, hình như cháu rất hứng thú với nghiên cứu khoa học?
Nam nhìn cô hiệu trưởng rồi lại quay sang nhìn Linh, Linh lắc đầu tỏ ra
không biết gì cả, mọi thông tin từ cử chỉ, nét mặt,… được giải mã và
cho biết cô không nói dối.
– Vâng, cháu rất thích đọc sách.
Cô hiệu trưởng im lặng trong giây lát rồi nói đên vấn đề chính của buổi gặp mặt hôm nay:
– Học viện HA có một số suất học bổng của các trường đại học danh tiếng
trên thế giới dành cho một số sinh viên xuất sắc. Bác thấy với lực học
và điều kiện của Nam, nếu đi du học sẽ rất thuận lợi cho tương lai sau
này. Không biết ý cháu thế nào?
Nam chợt ngừng đũa, vẻ mặt đầy bất ngờ, đi du học, đó là điều hắn chưa từng nghĩ tới, hơn nữa tại sao hắn được ưu ái như vậy?
– Có nhiều người điểm cao hơn cháu, lẽ ra họ xứng đáng hơn mới phải.
– Điểm cao chỉ là một điều kiện để đi du học thôi cháu ạ. Bác thấy cháu
lực học rất tốt, sống tự lập cao và có thể đối diện với khó khăn gian
khổ, đó là những điều rất cần thiết với một du học sinh. Có thể cháu
không phải là người điểm cao nhất nhưng trong số những sinh viên lớp Tài Năng năm đầu thì cháu là người xứng đáng nhất để nhận được học bổng.
Cô hiệu trưởng nói dĩ nhiên là hoàn toàn có lý. Vẻ mặt Nam trở nên cực kỳ
trầm ngâm, đây có thể là một quyết định làm thay đổi cuộc đời hắn. Sau
nửa năm học ở Học viện HA, cho dù nơi đây đã đem lại cho hắn rất nhiều
kiến thức, nhưng mục tiêu tìm hiểu những kiến thức có liên quan đến bí
ẩn trong cơ thể hắn thì vẫn chưa có một manh mối nào. Tuy chưa tìm đọc
hết số sách khoa học trong thư viện nhưng hắn cảm thấy Học viện HA không phải là nơi hắn có thể tìm thấy những điều mình cần. Nếu nói bây giờ
hắn ở lại Học viện HA không còn nhiều ý nghĩa nữa thì cũng không sai.
– Nếu được đi thì cháu sẽ học ở trường nào ạ?
– Đó là ngôi trường mà tất cả sinh viên trên thế giới này đều mơ ước,
trường đại học Blossom. Chắc hẳn cháu cũng đã từng nghe danh tiếng của
ngôi trường này.
Vẻ mặt Nam trở nên suy tư, đại học Blossom đúng
là ngôi trường rất thuận lợi cho việc tìm hiểu khoa học, không chừng ở
đó hắn có thể tìm ra manh mối nào đó để lý giải những bí ẩn trong cơ thể mình. Đây là cơ hội vô cùng hiếm đối với một sinh viên, với một người
đang khao khát lý giải bản thân như hắn thì càng trở nên quan trọng. Ở
mảnh đất này Nam không có người thân thích, không có gì để mà lưu luyến
cả, những ý nghĩ nhanh chóng lướt qua, cuối cùng Nam cũng đưa ra quyết
định:
– Vâng! Cháu sẽ đi!
Nghe thấy Nam nói vậy, cô hiệu trưởng khẽ thở một hơi dài nhẹ nhõm, mọi chuyện cuối cùng cũng được giải quyết ổn thỏa.
– Hi vọng rằng sau này cháu sẽ trở thành một nhà khoa học nổi danh.
Trở thành nhà khoa học không phải mục tiêu của Nam nên hắn hỏi sang vấn đề còn băn khoăn về khoản học bổng này.
– Nếu có được học bổng này thì bao giờ cháu sẽ nhập học ạ?
– Vì Học viện HA được đào tạo theo chương trình chuẩn quốc tế nên cháu
hoàn toàn có thể học nối tiếp chương trình học khi đến học ở trường đại
học Blossom. Cụ thể, cháu có thể bắt đầu luôn từ kỳ hai, cũng không còn
mấy thời gian nữa đâu, tốt nhất là cháu nên tập trung vào học tiếng cho
tốt.
– Vâng!
Nam trả lời bình thản, với tốc độ tiếp thu
siêu nhanh của hắn, học một thứ ngôn ngữ chỉ là chuyện một sớm một
chiều. Cô hiệu trưởng cũng phải tỏ ra ngạc nhiên bởi thái độ điềm tĩnh
của Nam khi tiếp nhận học bổng này, với nhiều sinh viên khác hẳn là phải có trăm nghìn cảm xúc đan xen lẫn lộn.
– Nào! Chúng ta tiếp tục dùng bữa thôi! À, có lẽ nên uống một chút rượu vang để chúc mừng Nam chứ nhỉ?