Thợ Săn

Chương 29: Lời mời


Đọc truyện Thợ Săn – Chương 29: Lời mời

Tuy việc phá phách của sinh viên Học viện HA đã được giải quyết một
cách êm đẹp nhưng sự việc này nếu không được xử lý một cách khéo lẽo thì không biết hậu quả sẽ đến mức nào, không chừng danh tiếng của học viện
bị hủy trong một ngày. Vì thế, trong cuộc họp kín sau đó, những cổ đông
của trường lên tiếng nhắc nhở ban lãnh đạo và cảnh cáo nếu xảy ra sự
việc tương tự thì sẽ sa thải người có trách nhiệm. Dù không có một ai bị trừng phạt nhưng sự ảnh hưởng về mặt tâm lý đối với lãnh đạo của Học
viện HA cũng không hề nhỏ, thầy trưởng khoa Tự Nhiên bị phê phán gay
gắt. Dĩ nhiên với một người nghiêm khắc, luôn coi trọng danh dự như thầy trưởng khoa Tự Nhiên, bị phê phán là một sự đả kích rất lớn, lửa giận
về sự nổi loạn của lớp Tài Năng lại bốc lên ngùn ngụt và thầy kiên quyết thanh lọc những phần tử cực đoan ra khỏi khoa để răn đe đám sinh viên
có độ nghịch ngợm chỉ xếp sau ma quỷ này.

Thật không may với
những biểu hiện của Nam ở trên lớp như đi học không đem theo bất cứ cuốn sách, cuốn vở nào, lại thường xuyên ngủ gật khiến hắn trở thành một
trong những đối tượng đầu bảng trong cuộc “thanh lọc” này của thầy
trưởng khoa. Nhưng việc đuổi học một sinh viên chỉ có hiệu trưởng Học
viện HA mới có quyền quyết định, thầy trưởng khoa chỉ có thể làm hồ sơ
đề xuất lên hiệu trưởng, nhưng trong tình hình ban lãnh đạo nhà trường
chịu sức ép lớn từ những cổ đông chủ chốt thì quyết định đuổi học một
vài sinh viên cũng không phải là biện pháp tồi để chứng minh quyết sách
của ban lãnh đạo.

Mẹ Linh, hiệu trưởng Học viện HA, sau khi xem
xét một số hồ sơ chợt thấy cái tên Đồng Khánh Nam xuất hiện trong danh
sách được thầy trưởng khoa Tự Nhiên gửi lên. Đối với một sinh viên bình
thường, sau khi đọc qua những điều ghi trong hồ sơ, cô hiệu trưởng có
thể ký quyết định thôi học mà không băn khoăn gì. Nhưng Đồng Khánh Nam
là sinh viên lớp Tài Năng, lớp con có cô con gái của cô đang theo học,
cô cũng biết Linh là người rất quan tâm đến các thành viên trong lớp,
quyết định đuổi học một người nào đó trong tập thể lớp Tài Năng có thể
khiến cô bị tổn thương. Hơn nữa, cô còn nhớ có lần Linh xin cô hồ sơ về
Nam, chắc hẳn Linh đã để không ít mối bận tâm vào chàng trai này.

Tuy vậy, sự việc Học viện HA nổi loạn bắt nguồn từ lớp Tài Năng K57 cũng
khiến cô hiệu trưởng cực kỳ bực mình với cô con gái của mình. Dù Linh đã xin lỗi và tuổi trẻ có những giờ phút bồng bột là điều khó tránh khỏi
nhưng không vì thế mà không phải trả giá cho hành động của mình.

– Đồng Khánh Nam là sinh viên như thế nào?

Mẹ Linh hỏi khi hai người đang ăn cơm tối. Linh ngước mắt lên nhìn mẹ với
vẻ băn khoăn, bình thường mẹ cô luôn tỏ ra rất tôn trọng thế giới riêng
của cô, hay đây là một vấn đề khác?

– Mẹ hỏi Nam về lĩnh vực nào ạ?

– Tất cả! Con hãy kể ra tất cả những điều con biết về Nam.

Linh cả kinh, kể cả chuyện Nam là Thợ Săn dĩ nhiên là điều không thể, nhưng
tại sao mẹ cô lại hỏi điều này, phải chăng mẹ đã nhìn thấy điều đặc biệt trong mối quan hệ giữa cô và Nam? Cô suy tư trong giây lát rồi nói:

– Nam có một số phận bất hạnh nhưng cậu ấy đã vượt qua rất nhiều khó khăn để trở thành sinh viên của Học viện HA. So với nhiều sinh viên của học
viện, để theo học được là một nghị lực rất lớn vì cậu ấy không có nguồn
cung cấp tài chính nào, phải hoàn toàn tự lo lấy mọi vấn đề của cuộc
sống. Cũng chính vì mình khác biệt quá lớn với các sinh viên khác mà cậu ấy luôn tỏ ra xa lạ với mọi người. Tuy bề ngoài Nam có vẻ như không
phải là thành viên tích cực trong lớp nhưng thực ra cậu ấy rất tốt, sẵn
sàng giúp đỡ người khác mà không cần đến một lời cảm ơn nào.

Hiện tại cuộc sống của Nam như thế nào thì Linh cũng không rõ nên đành nói
ra tất cả với mẹ những suy nghĩ của cô về hắn khi chưa biết hắn là Thợ
Săn. Rõ ràng những điều Linh nói về Nam đều rất tốt đẹp, nếu câu chuyện
được đăng báo hẳn cũng sẽ có nhiều người ngưỡng mộ về tinh thần vươn lên của cậu học trò nghèo, một mô-típ vốn dễ lấy đi tình cảm và nước mắt
của nhiều người. Mẹ Linh cũng tỏ ra nghĩ ngợi, những điều Linh nói rất
khác trong hồ sơ vị trưởng khoa Tự Nhiên gửi lên, nhưng những điều vị
trưởng khoa đó viết cũng không thể bịa ra được, trừ khi ông ta không
muốn giữ lấy chiếc ghế của mình.

– Có phải Nam đi học mà không mang theo sách vở, trên lớp không ghi bài lại thường xuyên ngủ gật?

Linh lờ mờ cảm thấy có chuyện không hay với Nam, ánh mắt cô nhìn mẹ với vẻ cực kỳ băn khoăn.

– Mẹ, có chuyện gì xảy ra với Nam vậy?

– Con cứ trả lời câu hỏi của mẹ trước đã.

Linh im lặng trong giây lát rồi gật đầu:

– Vâng, đúng là có chuyện đó, có thể… do cuộc sống tự trang trải chi
phí sinh hoạt, học hành nên Nam không đủ tiền mua quần áo mới, sách vở
và vì lao động vất vả mà cậu ấy thường phải ngủ bù ở trên lớp. Tuy vậy,
Nam vẫn hoàn thành rất tốt chương trình học, điểm kiểm tra và điểm thi
của cậu ấy đều không tệ, hơn nữa ở trên lớp cậu ấy cũng chỉ ngủ chứ
không gây ảnh hưởng gì đến người khác.

Đây chính là những điều
các thành viên lớp Tài Năng nghĩ về Nam, cô hiệu trưởng hoàn toàn có thể kiểm chứng được nên Linh cũng không ngại nói ra, mặc dù cô biết sự thật chưa hẳn đã vậy. Cô cảm thấy có điều gì đó không hay với Nam nên chủ
động nói những điều tốt nhất về hắn. Rõ ràng một nhà sư phạm mẫu mực như cô hiệu trưởng nghe được những điều này cũng phải khâm phục tinh thần
vươn lên trong cuộc sống của Nam. Vẻ mặt cô trở nên trầm ngâm, chừng năm phút căn phòng trở nên tĩnh lặng, cô mới thở một hơi dài và kể cho Linh biết chuyện gì đang xảy ra.

– Thầy trưởng khoa có gửi lên phòng
hiệu trưởng một số sinh viên thiếu ý thức trong quá trình học tập, trong đó Nam là một trong những trường hợp cá biệt. Con cũng biết sự việc vừa rồi gây ra sự mâu thuẫn nội bộ rất lớn giữa các cổ đông và thành viên
ban giám hiệu, nếu chúng ta không làm gì đó để giảm bớt mâu thuẫn thì
tương lai có thể có nhiều thay đổi trong ban lãnh đạo, nhiều người sẽ
mất việc. Con biết đấy, mẹ đang chịu sức ép rất lớn.

Linh đứng
bật dậy, ánh mắt tỏ ra cực kỳ kinh ngạc và lo lắng. Đuổi học Nam? Vậy
Nam sẽ đi đâu? Không biết nhưng chắc hẳn hắn sẽ không ở lại thành phố
chật chội này. Thành phố này sẽ mất đi Thợ Săn còn Linh sẽ mất đi một
người bạn, hơn nữa tình bạn giữa cô và Nam không phải là tình bạn thông
thường, tuy cô chưa dám nghĩ xa xôi nhưng trong lòng mơ hồ cảm thấy rằng nó rất đặc biệt.

– Chuyện xảy ra lần này hoàn toàn là do chúng con, cậu ấy không có lỗi. Mẹ, phải làm sao đây?

Thấy biểu hiện của Linh cô hiệu trưởng cũng tỏ ra nghi hoặc, chưa bao giờ cô thấy con gái mình lại tỏ ra xúc động đến vậy, như thể quyết định đuổi

học nhằm vào chính mình vậy.

– Dĩ nhiên theo những điều con nói
thì không thể đuổi học Nam nhưng việc để cậu ấy tiếp tục theo học cũng
để lại hệ lụy về sau, đó có thể là cái cớ để ban giám hiệu nhà trường
tiếp tục chịu sức ép. Mẹ dự định sẽ tặng một suất học bổng cho Nam đến
một trường nổi tiếng thế giới, coi như một món quà vì tinh thần vươn lên của cậu ấy.

Linh biết đây là một quyết định hợp lý, hợp tình,
hơn nữa còn có lợi cho tương lai của Nam, dù sao Học viện HA cũng chỉ có tiếng trong khu vực, so với những trưởng nổi tiếng thế giới còn kém một bậc. Mẹ Linh quan hệ rất rộng, việc tìm một suất học bổng toàn phần đến một trường đại học danh tiếng thế giới chỉ là vấn đề nhỏ. Nhưng sao lúc này trong lòng Linh lại thấy trống rỗng, những điều mẹ nói chẳng có gì
để phản đối nữa, cô ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt thất thần, hai mí mắt
mọng nước như chực chảy xuống. Tất cả những biểu hiện của Linh đều không thoát khỏi ánh mắt của cô hiệu trưởng, sự nhạy cảm của người từng trải
cô cũng không khó đoán được giữa Linh và Nam có điều gì đó đặc biệt.
Trong lòng cô cực kỳ chấn động, cô cũng biết cô con gái xinh đẹp, thông
minh của mình có rất nhiều chàng trai theo đuổi, trong đó có những anh
chàng cực kỳ tài năng, gia đình giàu sang muốn cô trở thành bạn gái của
mình. Dù Linh rất kín tiếng trong vấn đề riêng tư của mình nhưng là
người một nhà, cô hiệu trưởng cũng không khó để nhận ra cô con gái mình
đã từ chối tất cả những chàng trai danh gia vọng tộc đó. Vậy mà bây giờ
Linh lại bị tiếng sét ái tình đến từ một chàng trai nhà quê, mồ côi,
thua kém đủ đường làm cho rung động. Cô cũng biết chuyện duyên phận ý
trời, thật khó mà tránh được, nhưng là một người mẹ luôn muốn con mình
hạnh phúc, cô không thể không khuyên giải.

– Này Linh, con rất mến Nam phải không?

Linh da mặt vốn mỏng, không quen nói dối, nghe mẹ nói vậy đôi má cô bỗng đỏ
ửng lên, cô cúi thấp đầu xuống vẻ thừa nhận. Cô hiệu trưởng thở dài, khẽ lắc đầu:

– Mẹ không phản đối chuyện tình cảm của con, đó là vấn
đề riêng tư, lẽ thường mẹ cũng không tham gia, nhưng mẹ nào cũng muốn
con mình được gả vào nơi có thể sống vui vẻ cả đời, mà hoàn cảnh của Nam thì không được tốt lắm, con hãy suy nghĩ cho kỹ.

Dĩ nhiên cô
hiệu trưởng chỉ biết Nam là một sinh viên nghèo có chí tiến thủ chứ
không biết hắn là người đặc biệt. Linh biết những lời khuyên của mẹ đều
hết sức chân thành, hơn nữa để một thứ tình cảm sâu sắc nảy sinh giữa cô và Nam còn là chuyện gì đó rất xa xôi, cô ngoan ngoãn gật đầu:

– Con biết mẹ ạ, giữa con và Nam cũng chưa có gì đặc biệt cả, hiện tại giữa chúng con chỉ là bạn bè.

– Vậy thì tốt, chuyện tình cảm của con mẹ không cấm, mẹ cũng đã từng trải qua thời kỳ đó, nhưng mẹ khuyên lúc này con hãy tập trung vào tạo dựng
sự nghiệp thì hơn.

– Vâng ạ!

Linh ngoan ngoãn gật đầu. Cô
hiệu trưởng mỉm cười tỏ vẻ hài lòng, nhưng trong lòng cô lúc này cũng tò mò về người con trai khiến cô con gái mình phải rung động.

– Nghe nói Nam không có người thân thích phải không?

– Vâng!

Không hiểu sao cứ nhắc đến tên Nam là Linh lại cảm thấy bối rối, không dám
ngước lên nhìn mẹ, chỉ cúi xuống nhìn đăm đăm vào bát cơm của mình.

– Chắc là một cuộc sống như vậy thì sẽ không có được cái Tết trọn vẹn,
hay là Tết này mời cậu ấy đến gia đình mình chơi đi, dù sao Tết năm nay
cũng chỉ có hai mẹ con mình, đón Tết ít người cũng không được vui lắm.

– Thật ạ?

Linh mở to mắt ngạc nhiên nhìn mẹ, cô hiệu trưởng gật đầu:

– Tiện thể mẹ sẽ đề xuất với Nam về vấn đề học bổng.

Linh chợt hiểu ý của mẹ, lòng cô lại trầm xuống.

– Vâng, con sẽ cố gắng mời cậu ấy đến.

Sáng hôm sau, Linh tới trường và thấy không khí Tết lúc này cũng rộn ràng
trong lớp Tài Năng: người thì khoe quần áo mới; người thì khoe ra Tết
được đi du lịch,… Nhưng lòng cô thì trĩu nặng, Nam như một cơn gió lạ
thổi đến cuộc đời cô nhưng rồi lại nhanh chóng bay đi. Linh nhìn thấy
Nam, ánh mắt dịu dàng và ẩn chứa một nỗi buồn khó diễn tả. Nam dường như cũng nhận thấy điều đó, nhưng bản chất vốn ít nói nên hắn cũng không tỏ ra băn khoăn gì cả.

– Này Thùy, Tết này bạn dự định sẽ tăng thêm bao nhiêu kilôgam?

– Việc đó thì liên quan gì tới bạn?

– Sao lại không! Nếu lưng bạn rộng thêm vài xentimét thì chắc là tớ phải chuyển chỗ thôi!

– Đồ quỷ!

Câu chuyện giữa Thùy và Trung luôn khiến mọi người cảm thấy buồn cười,
nhưng lúc này nó không khiến lòng Linh tốt hơn bao nhiêu, cô thở dài khi nghĩ tới lời đề nghị của mẹ.

– Nam! Mình có chút việc muốn nói với bạn sau giờ học.

Linh bước đến trước bàn Nam và bình thản nói như một lời đề nghị bình
thường. Nam bình thản nhìn Linh và chỉ gật đầu chứ không nói gì. Ở lớp
Tài Năng đã quen với việc hành chính, công vụ này của Linh nên không chú ý mấy, nhưng Tuyết Mai ngồi gần đó thì đưa ánh mắt thăm dò nhìn hai
người. Linh cũng chỉ nói với Nam một câu rồi trở về chỗ ngồi của mình.

Buổi học những ngày cuối năm thật vui vẻ, không có bài học, các thầy cô ôn
lại bài cũ, hoặc dạy nốt kiến thức còn sót lại nhưng cũng chỉ lấy lệ,
hầu hết thời gian thầy và trò kể chuyện cuộc sống hoặc chỉ định ai đó
hát một bài để đem lại không khí vui vẻ cho lớp.

– Chúc bạn có những ngày Tết vui vẻ nhé! Hẹn gặp lại!

Nhiều thành viên gửi đến nhau lời chúc Tết, không ít người cũng gửi lởi chúc

đến Nam, sau cuộc giải cứu Tuyết Mai dường như mọi người ít nhiều cũng
có thiện cảm với hắn. Linh cảm thấy vui mừng vì Nam đã trở thành một
phần của lớp Tài Năng nhưng ngay sau đó lòng lại trầm xuống vì hắn chẳng còn ở đây bao lâu nữa. Linh biết con người Nam rất khó hòa đồng vào môi trường mới, dời lớp Tài Năng đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ không biết
hắn có trở lại cuộc sống như trước đây hay không. Cứ nghĩ những ngày
tháng Nam sống tách biệt hoàn toàn với những người xung quanh, lòng Linh lại thêm buồn bã, cô không biết rằng mình đã lo lắng thái quá cho một
người khác. Mọi người về hết, Linh bước tới gần Nam và cố tỏ ra vui vẻ:

– Chúng mình đi dạo một lát nhé?

Nam gật đầu, xỏ tay vào túi áo khoác và lững thững bước đi bên cạnh Linh,
hai người đi đến một công viên nhỏ trong Học viện giữa những cặp mắt tò
mò.

– Nam biết mọi người thường gọi nơi này là gì không? Là “công viên mùa thu”. Trường mình kể ra cũng lãng mạn đấy chứ!

Nam im lặng nhìn những hàng cây, thảm cỏ, tượng 12 con giáp. Mặc dù bên
cạnh là một hot girl nổi tiếng bậc nhất Học viện HA, nhưng hắn vẫn giữ
nguyên vẻ vô tâm thường ngày, cuộc sống của hắn đã thay đổi nhưng không
phải là tất cả. Linh ngồi xuống một chiếc ghế.

– Nam ngồi xuống đây!

Linh đề nghị, Nam ngồi xuống bên cạnh Linh, không quan tâm tới những ánh mắt đang nhìn mình. Linh im lặng trong giây lát rồi nhỏ nhẹ nói:

– Nam đã chuẩn bị gì để đón Tết chưa?

Vì chưa từng có bạn nên Nam cũng không hiểu tình bạn có những giá trị gì,
hắn nhìn Linh với ánh mắt có chút ngạc nhiên, chuyện đón Tết thì giữa
hắn và cô có liên quan gì chứ! Nhưng hắn cũng không giấu diếm gì chuyện
này cả, hắn nói, giọng bình thản:

– Tôi chưa bao giờ quan tâm đến ngày đó, với tôi, ngày nào cũng như nhau cả thôi.

Đôi mắt Linh hơi nheo lại, cô biết cuộc sống của Nam rất khác người thường
nhưng những điều có thể đem lại niềm vui thì hầu như chẳng thuộc về hắn, hay ít ra cô cũng không nhận thấy niềm vui nào trong cuộc sống của hắn
cả, phải chăng vì thế mà hắn trở nên lạnh lùng? Im lặng trong giây lát,
Linh khẽ nói:

– Mẹ mình có lời mời Nam đón Tết cùng, không biết ý bạn thế nào?

Nam nhìn Linh tỏ vẻ băn khoăn, dù không quan tâm đến Tết thì hắn cũng biết
đó là ngày gia đình sum họp, sự xuất hiện của người lạ trong những ngày
sum họp đó dĩ nhiên là không phù hợp. Hơn nữa, dù hai người đã trở thành bạn bè thì hắn vẫn không quen với việc theo Linh mà hòa nhập vào xã
hội, xã hội thật phức tạp và hắn chẳng muốn dây mơ rễ má với nó. Hắn
ngồi im lặng, vẻ mặt đăm chiêu. Linh thấy hắn có vẻ phân vân như vậy
cũng đoán được con người hắn vốn đã sống cô độc nhiều năm, về vấn đề
khoa học thì chẳng ai bằng hắn nhưng những ứng xử xã hội thì hắn lại
chẳng bằng ai, việc đón Tết cùng gia đình cô khác nào bước vào một thế
giới khác, với các quy tắc xã hội lạ lẫm, cô nhẹ nhàng nói:

– Mấy năm nay, Tết nào cũng có mình và mẹ. Mẹ mình tốt lắm, Nam chắc chắn sẽ thấy thoải mái khi gặp mẹ thôi.

Nam im lặng, vẻ mặt mông lung, hắn chưa bao giờ chuẩn bị để trở thành một
phần của gia đình nào đó, nhất là trong một ngày lễ đặc biệt. Nhưng một
khoảng nào đó trong tâm thức hắn không muốn từ chối lời đề nghị của
Linh, được ơ bên cô trong không khí gia đình là người mơ ước của biết
bao người.

– Nam hãy đến nhé! Mình vẫn nợ Nam một lời cảm ơn mà! Hôm đó mình sẽ làm những món ngon để mời Nam!

Linh nói vui vẻ, giọng hóm hỉnh, có phần dụ dỗ một cách đáng yêu. Hầu hết
sinh viên Học viện HA đều biết Linh, nên nhiều người ngồi gần đó thấy cô có vẻ như đang lấy lòng Nam thì tỏ vẻ ngạc nhiên, với họ, Linh là một
đại mĩ nhân tài sắc vẹn toàn, khiến biết bao chàng trai ngưỡng mộ, say
đắm, vậy mà cô lại đi lấy lòng một kẻ có lối ăn mặc không khác gì dân
bụi đời thì thật khó hiểu.

Phần người trong Nam sau một hồi đấu
tranh kịch liệt với phần máy cuối cùng cũng chiến thắng, hắn gật đầu với vẻ vẫn còn trầm ngâm.

– Tôi sẽ đến!

– Vậy hẹn gặp Nam lúc 7 giờ tối giao thừa tại nhà mình nhé!

Linh vui vẻ nói và đưa tay ra, Nam nhìn bàn tay ngọc ngà của cô bạn đang chờ đợi mình thì nhăn mặt lại không hiểu.

– Gì vậy?

– À… bắt tay nhau là cách thể hiện sự tin tưởng đấy mà!

Nam biết đó là một nghi thức, dù không hiểu nhưng hắn cũng đưa tay ra nắm
lấy tay Linh. Được bàn tay ấm áp của hắn nắm lấy, trái tim Linh lại đập
mạnh, rồi rất nhanh sau đó trầm xuống, những cảm xúc yêu thương xuất
hiện chỉ khiến cô thấy buồn hơn. Nắm tay Linh một lúc mà không thấy cô
có ý định rút ra, Nam chủ động buông rồi lại xỏ tay vào túi áo khoác.
Nhiều ánh mắt nhìn hắn với vẻ dị hoặc, với họ được nói chuyện với Linh
cũng có thể khiến họ vui cả buổi chứ gì đến chuyện được nắm bàn tay thon thả trắng ngần kia, vậy mà vẻ mặt hắn lại chẳng có chút biểu cảm nào.

– Bây giờ Nam có lên thư viện không?

Linh đã nắm được một số thói quen của Nam khi ở trường nên biết được hắn
thường nên thư viện mượn một đống sách sau mỗi buổi học. Vì không phải
giữ bí mật với Linh nữa nên Nam cũng không tỏ thái độ gì, bình thản gật
đầu.

– Chúng mình cùng lên thư viện nhé! Mình cũng phải trả lại thư viện vài cuốn sách trước Tết kẻo bị hết hạn.


Linh vui vẻ đề nghị. Nam không nói gì, đứng dậy sánh bước cùng Linh lên thư
viện. Cô thủ thư nhìn thấy hai người đi cùng nhau thì tỏ ra cực kỳ ngạc
nhiên, một cô gái chuẩn mực về ngoại hình, đạo đức, trí tuệ như Linh mà
kết bạn với tên biến thái suốt ngày mượn một đống sách rồi lại trả lại
ngay sau đó mười lăm phút thì thật đúng là khó hiểu.

– Hôm nay Nam mượn những cuốn sách gì vậy?

Nam đọc ra một lô sách khoa học.

– Đọc thêm mấy cuốn nữa đi, để mình mượn hộ.

Nam một ngày chỉ được mượn tối đa ba lần, mỗi lần không quá năm cuốn, Linh
thấy hắn chỉ mất chừng nửa tiếng là đọc xong số sách đó nên nghĩ với
lượng sách như vậy vẫn chưa đủ cho hắn. Nam cũng không khách khí, đọc ra một dãy sách thuộc thể loại Sinh học để Linh mượn hộ. Cô thủ thư mếu
mặt, một phần vì phải chạy đôn đáo đi kiếm ba mươi cuốn sách, mặt khác
thấy Linh cũng trở nên biến thái mất rồi!

Hai người khiêng sách vào một gian phòng không có người đọc và đặt lên bàn.

– Mình muốn nhìn Nam đọc!

Linh ngồi chống cằm đối diện với Nam và quan sát hắn. Nam không nói gì, khi
làm việc hắn luôn có thái độ vô cùng nghiêm túc, hắn cầm lấy một cuốn
sách, đôi mắt trở nên tập trung, cứ mỗi trang giở ra chưa được nửa giây
thì hắn đã chuyển sang trang khác, như thể người ta làm trò vậy. Loáng
cái một cuốn sách đã được gấp lại và để ngay ngắn sang bên cạnh. Linh
cầm cuốn sách đó lên xem qua, dù biết tốc độ đọc của Nam rất nhanh nhưng một cuốn sách cô phải đọc trong một tuần may ra mới hiểu hết thì Nam
chỉ mất vài phút khiến cô cũng phát khiếp.

– Nam có nhớ hết nội dung trong cuốn sách này không?

Nam bình thản gật đầu.

– Toán học là gì?

– Toán họclà mônkhoa họcnghiên cứu về cácsố,cấu trúc,không gianvà cácphép biến đổi bằng cách sử dụng lôgic họcvàký hiệu toán học.

– Các chủ đề toán học?

– Lý thuyết số, Toán rời rạc, Giải tích, Đại số, Hình học và tô pô, Toán ứng dụng.

– Không sai! – Linh gật đầu xác nhận. – Nam đọc tiếp đi.

Ba mươi phút sau, Nam đã nhập xong toàn bộ số sách, hai người lại khiêng
chồng sách khổng lồ ra trả thư viện, cô thủ thư lúc này cũng chỉ còn
biết lắc đầu về hai kẻ biến thái.

– Cuối năm cậu chắc chắn được phần thưởng cho người đọc nhiều sách nhất đấy!

Cô thủ thư nói với vẻ thân thiện và hài hước, dù sao Nam cũng là bạn của
Linh, người mà cô rất quý mến. Linh quay sang phía Nam cười tươi, giơ
ngón cái lên:

– Cô lên Nam nhé!

Nam không nói gì, hắn vốn
không có thói quen trêu đùa nên không biết biểu lộ nét mặt cho phù hợp
với khung cảnh lúc này. Thấy Linh tỏ ra thân thiết với kẻ biến thái mà
hắn thì lại tỏ ra lạnh lùng làm cô thủ thư cùng những sinh viên có trong phòng đọc cũng trố mắt, nhìn bề ngoài dễ dàng nhận thấy địa vị trong xã hội của Nam kém Linh không biết bao nhiêu bậc vậy mà biểu hiện của hắn
lại như thể Linh chẳng là gì cả. Bây giờ Linh chẳng quan tâm đến sự khác biệt giữa hai người nữa, những ngày tháng còn lại bên Nam chẳng còn bao nhiêu, cô muốn có với hắn những kỉ niệm tươi đẹp.

– Chúng mình về thôi!

Linh vui vẻ nói, Nam gật đầu và đi ra cùng, hai người tạm biệt nhau trước
cửa thư viện. Nam nhìn theo bóng Linh khuất dần sau những cây cảnh, nhớ
lại cuộc hẹn sắp tới mà khẽ thở dài, đối với hắn, giải một bài toán khó
còn đơn giản hơn nhiều lần khi nghĩ tới việc sẽ phải làm gì khi đến nhà
Linh.

– Có chuyện gì xảy ra với anh vậy?

Thấy vẻ mặt nhăn nhó của Nam khi trở về nhà, Lori liền hỏi. Đối với Nam, Lori không gây
ảnh hưởng gì xấu đến cuộc sống của hắn hơn nữa lại thường xuyên khuyên
hắn đi ngủ sớm hoặc thức dậy đúng giờ để không muộn học, mặc dù những
lời khuyên đó không có nhiều ý nghĩa nhưng nó đã đã trở thành một phần
cuộc sống của hắn, hắn chấp nhận Lori như một thành viên trong gia đình
nên cũng không giấu cô nhiều vấn đề của cuộc sống.

– Có một người bạn học mời tôi đến dùng bữa trong dịp cuối năm.

– Cái gì! – Lori tỏ ra cực kỳ ngạc nhiên – Anh cũng có người mời sao? Thế thì còn băn khoăn nỗi gì! Ngày xưa bọn bạn tôi cũng thường tổ chức liên hoan tất niên cùng nhau, vui lắm!

Nam lắc đầu:

– Đó chỉ là bữa tiệc gia đình thôi. Tôi chưa bao giờ tham gia vào những buổi như vậy!

– Tiệc gia đình? Không phải các thành viên trong lớp đứng ra tổ chức à?
Cũng đúng, đại học không giống với phổ thông, bạn học thường ở cách xa
nhau thì làm sao tập hợp ăn tất niên được. Mà sao người ta lại mời anh
đến dùng tiệc cuối năm? Anh đâu có ai thân thiết đến mức độ như vậy!

– Đó là một người bạn, thấy tôi không có người thân nên cô ấy muốn tôi đón Tết cùng gia đình cô.

– Bạn gái sao? Tò mò quá! Anh cho tôi xem ảnh cô ấy được không?

Lori tỏ ra cực kỳ ngạc nhiên, với lối sống lạnh lùng và cách ăn mặc không
giống ai của Nam, cô không bao giờ nghĩ hắn lại có người bạn nào khác
ngoài cô. Nam cũng không giấu diếm, hắn lục trong bộ nhớ ra một hình ảnh có lưu hình ảnh của Linh và phát lên không gian trước mặt. Lori nhìn
thấy, màn hình máy tính bỗng nổ liên hồi, lúc thì nhiễu loạn cực độ, hẳn là cô đang rất sốc.

– Cô ấy xinh quá đi! Anh khiến tôi bất ngờ đấy!

Nam ngắm nhìn bức hình của Linh, bất giác cảm thấy xúc động, Linh đúng là rất đẹp.

– Làm sao anh có thể quen với cô ấy được? – Lori vẫn còn tỏ ra hết sức tò mò.

– Chúng tôi học cùng lớp, cô ấy là lớp trưởng, một lớp trưởng tốt!

– Ra vậy!

Lori tỏ ra hiểu, ngày xưa lớp cô dịp cuối năm cũng thường tổ chức quyên góp
tiền để giúp đỡ những gia đình nghèo khó có được một cái Tết vui vẻ, cô
nghĩ tính chất của lời mời Nam đến dùng bữa cũng không khác mấy. Nghĩ
vậy, cô bỗng thấy Nam tội nghiệp, dù sao hắn cũng là người thân duy nhất của cô.


– Thôi được rồi! – cô nói với giọng thông cảm. – Tôi sẽ giúp anh hãnh diện và tự tin trước mọi người.

– Cô thì giúp gì được?

– Tôi sẽ biến anh thành một chàng trai lịch lãm.

– Tôi không có hứng!

Nam lắc đầu, hắn luôn sống thật với chính bản thân mình, việc hóa thân
thành một người khác làm hắn thấy không quen. Lori nghe thấy vậy thì
nhăn mặt lại.

– Kể cho anh biết đêm giao thừa rất quan trọng,
những điều xảy ra vào thời điểm đó theo tín ngưỡng dân gian sẽ ảnh hưởng đến sự tốt lành cả một năm sau. Anh đến với bộ dạng nhếch nhác này khác nào báng bổ niềm tin tôn giáo của họ. Tôi nghĩ hôm đó tốt nhất là anh
đừng đến, nếu không cô bạn xinh đẹp của anh phải xấu hổ lắm!

Nghe vậy Nam tỏ ra ngập ngừng, hắn không ngờ mọi chuyện lại phức tạp đến
vậy, nhớ lại cái bắt tay của Linh, hắn sao có thể không đến được chứ!

– Vậy theo cô, tôi phải ăn mặc thế nào?

Hắn hỏi Lori, vẻ thành thật. Lori cười vui vẻ, rất ít khi cô thuyết phục được hắn nghe theo ý mình.

– Anh yên tâm, về thời trang thì tôi chẳng kém những nhà thiết kế hàng
đầu thế giới đâu, khoản này để tôi lo! Đọc số đo của cơ thể anh đi,
chiều cao, vòng bụng, vòng ngực, vòng hông.

Nam quét các chỉ số của cơ thể, một giây sau máy tính báo về các thông số mà hắn cần.

– 180,5; 108-70-100 (cm).

– Được rồi! Cũng “chẩn men” gớm nhỉ!

Vì Nam ăn mặc như gã bụi đời nên chỉ nhìn thấy hắn thôi là mọi suy nghĩ về cái đẹp hoàn toàn tan biến rồi, đâu còn ai nhận ra ngoại hình “chuẩn
men” của hắn nữa. Lori mở kết nối internet và vào những shop thời trang
trên mạng, sau một hồi tìm kiếm, cô cũng tìm được một lô quần áo, giầy
dép hợp với Nam.

– Tôi đã đặt mua và trả tiền rồi nhé. Địa chỉ
X, đường XT. Anh có thể đến lấy ngay bây giờ hoặc đợi đến sáng mai để
người ta mang đến.

– Cô kiếm đâu ra tiền chứ?

– Trên mạng chứ đâu, tôi khẳng định đó là nơi làm giàu nhanh nhất đấy, rồi tôi sẽ làm anh phải ngạc nhiên cho mà xem!

Nam nói với vẻ bâng quơ, tiền với hắn không có nhiều ý nghĩa. Hắn xác định
tọa độ đên bản đồ và biến mất trong một luồng sáng chói lòa. Năm phút
sau, Nam trở lại đúng chỗ cũ với một lô quần áo, giày dép. Hắn để tất cả lên giường, ánh mắt nhăn lại khi nhìn thấy cả một đống những thứ mà chỉ nghĩ đến thôi hắn đã thấy khó chịu rồi.

– Sao cô mua nhiều vậy?

– Tôi mua cho anh một vài bộ đồ tùy thuộc vào nơi anh đến mà chọn cho mình một loại phù hợp.

– Là sao?

– Anh ngốc quá! Ví dụ đơn giản thế này, đôi giày trắng, áo sơ mi trắng,
áo véc trắng, quần trắng và chiếc nơ đỏ tôi tạm gọi là bộ “lãng mạn” để
dành cho những cuộc hẹn hò; bộ com-lê đen, áo sơ-mi kẻ, cà-vạt, đôi giày đen tạm gọi là bộ đồ “trang nghiêm” để đi làm nơi công sở, những cuộc
hội thảo; hai bộ còn lại là “lễ hội” và “du lịch”… Anh hiểu rồi chứ?

– Hiểu.

– Anh nên đem quần áo đi giặt một lượt đã, trong quá trình gia công quần
áo sẽ nhiễm nhiều hóa chất công nghiệp nên rất bẩn và độc hại. Từ hôm
nay đến đêm giao thừa còn những bốn ngày nữa cơ mà! Nhớ để máy giặt quay chậm một chút kẻo làm hỏng nếp.

Nam làm theo y lời Lori nói,
những khoản thời trang này với hắn vốn mù tịt. Từ trước đến nay, hắn
chẳng bao giờ quan tâm đến việc bộ quần áo trên người mình có đẹp hay
không, đối với hắn, quần áo là để bảo vệ cơ thể khỏi các tác động bên
ngoài môi trường, vì thế mục đích mua quần áo của hắn, tiêu chí quan
trọng nhất là phù hợp với điều kiện tự nhiên. Cũng vì quan niệm đó mà
mỗi mùa, hắn mua cả chục bộ quần áo giống nhau, thành ra, thời gian đầu
ai cũng tưởng hắn chỉ mặc một bộ quần áo duy nhất cho cả một học kỳ.

– Được rồi! Bây giờ anh đi cắt tóc đi! Mua một chai dầu gội và keo vuốt tóc về.

Nam không có thói quen dùng dầu gội và nhiều hóa chất làm đẹp như mọi
người, cơ thể của hắn luôn tự động phân tích tình trạng và gửi về bộ não những vấn đề gặp phải để điều chỉnh, một trong những vấn đề đó là không được dùng hóa chất, từ trước đến nay hắn chỉ gội nước suông.

– Cô cho tôi địa chỉ đi!

– Trời đất, quán cắt tóc thì đâu chả có. Tiền với anh không phải là vấn
đề lớn thì nên tìm một quán sang trọng, ở đó hẳn có nhân viên cắt tóc
chuyên nghiệp sẽ tư vấn cho anh, nhưng giá hơi mắc một chút.

Theo lời Lori, Nam tìm đến một quán cắt tóc sang trọng. Ban đầu sự xuất hiện của hắn ở trong quán khiến cô nhân viên hết hồn, tưởng hắn là tên du
côn nào đó vào phá phách. Nhưng rồi sau khi từng lớp tóc bù xù của hắn
được cắt xuống, râu ria được cạo sạch để lộ ra khuôn mặt thật thì nữ
nhân viên này lại nhìn hắn với ánh mắt sửng sốt. Sự sửng sốt này cũng
xảy ra y chang như vậy với Lori.

– A! Là anh đó sao?

Lori
thốt lên, nhìn hắn không chớp mắt, lúc này cô chỉ ước sao mình được trở
lại làm người, trong bộ nhớ còn lại của cô vẫn lưu trữ những cảm xúc của một cô gái mới lớn, rất thích ngắm những vẻ đẹp khác giới, thỉnh thoảng cô cũng để hình nền máy tính là hình của một chàng trai hot boy nào đó
đang nổi. Nam thấy mình bị chú ý như vậy thì cảm thấy rất bực mình, hắn
hừ lạnh rồi kéo mũ trùm đầu lên che khuất khuôn mặt cùng với kiểu đầu
mới.

– Trời ơi, vậy mà bao lâu nay để tôi ngắm cái vẻ quái thai của anh!

Lori kêu lên đau khổ khi nhận thấy mấy tháng nay mình ở cùng một mĩ nam cực
phẩm mà không biết. Thực ra cơ thể của Nam là một cơ thể của nền khoa
học cực kỳ tiên tiến, hơn nữa hắn luôn làm theo những yêu cầu nghiêm
khắc của cơ thể như ăn uống, vệ sinh nên ngoại hình của hắn luôn ở tình
trạng cực kỳ chuẩn mực, không có một chút thừa thãi nào. Nhưng vì từ
trước đến nay lối ăn mặc của hắn quá bụi bặm nên hết thảy điều đó tự
nhiên bị che lấp đi. Chính vì vậy, ngày hôm sau hắn thử các loại quần áo mới làm cho Lori càng thêm mê muội, đến nỗi cô nàng thay luôn hình ảnh
hắn làm hình nền máy tính nhưng chỉ được vài phút thì bị hắn cưỡng chế
gỡ hết xuống.

– A, anh không để lại cho tôi một bức nào sao, chỉ thỉnh thoảng lôi ra ngắm chút thôi mà!

Lori thốt lên đau khổ khi thấy kho ảnh của mình không còn bức nào lưu hình hắn nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.