Đọc truyện Thợ Săn – Chương 31: Dạo phố
Cô hiệu trưởng là người dễ tính và khéo nói, trong bữa ăn không đề
cập đến quá khứ hay bất cứ điều gì có thể đụng chạm đến lòng tự ái của
Nam nên hắn cũng dần tỏ ra tự nhiên. Bữa cơm kết thúc với một cú điện
thoại của ai đó gọi đến, cuộc điện thoại đó chắc hẳn quan trọng khiến cô hiệu trưởng phải suy tư. Linh biết mẹ muốn dành trọn vẹn Tết năm nay
cho gia đình, nhưng cũng không muốn điều đó nếu là sự gượng ép.
– Cuộc hẹn đó quan trọng phải không ạ?
Cô hiệu trưởng nhìn cô con gái bằng cái nhìn hối lỗi và gật đầu:
– Xin lỗi con, thực sự cuộc hẹn này là một trong những cuộc hẹn quan
trọng nhất trong năm. Nó có thể đem lại cho Học viện HA một nhà tài trợ
lớn.
– Vâng, con hiểu mà! Lát nữa con và Nam sẽ đi xem bắn pháo hoa.
– Nam à, bác trông cậy vào cháu đấy nhé!
Một lát sau, trong ngôi nhà số 998 chỉ còn lại Linh và Nam.
– Thỉnh thoảng mẹ mình vẫn phải đi như vậy, do công việc cũng không thể làm khác được.
Linh nói, giọng có chút phiền muộn, vì công việc mà đã rất lâu rồi gia đình
cô không được sum họp, nếu hôm nay không có Nam ở đây, cô sẽ phải đón
Tết một mình. Nam không nói gì, nhưng nét mặt tỏ ra ôn hòa như thể cảm
thông, hắn vốn nói chuyện rất ít, lại không biết đùa để làm không khí
vui vẻ khiến không khí giữa hai người có chút lặng đi. Là một người nhạy cảm như Linh tất nhiên là không để sự buồn tẻ này lấn át, cô vui vẻ đề
nghị:
– Chúng mình đi chơi Tết nhé, mình rất thích đi dạo phố vào những ngày này!
– Cũng được!
– Vậy, chờ mình một lát!
Linh đi lên tầng 4 để thay sang bộ trang phục khác. Cũng như bao người con
gái, khoản trang điểm mất rất nhiều thời gian, năm phút rồi mười phút
trôi qua, Nam tựa người vào ghế lim dim ngủ. Hai mươi phút sau Linh xuất hiện trước mặt với bộ váy trắng tinh khôi, đôi môi tô son, khuôn mặt
điểm phấn, trông cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, khác hẳn với vẻ đẹp tri
thức thường ngày. Nam tỉnh dậy và ngỡ rằng mình rơi vào một câu chuyện
cổ tích nào đó, nơi mà một chàng trai mồ côi bỗng nhiên được gặp nàng
tiên trong mộng của mình, nhưng chỉ giây lát sau hắn đã kiềm chế được
cảm xúc và lấy lại vẻ bình thản. Tuy vậy, Linh vẫn nhận thấy khoảnh khắc say đắm đó của Nam, trong lòng có chút ngượng ngùng, phải nói rằng
phong cách trang điểm thông thường của Linh là mộc mạc, khuôn mặt chỉ
hơi điểm một chút phấn son để nổi bật nên vẻ đẹp tự nhiên, rất ít khi
cô biến mình thành mĩ nhân quyến rũ thế này. Vì sao hôm nay cô lại thay
đổi phong cách trang điểm, để Nam thấy vẻ đẹp quyến rũ của mình hay để
phù hợp với buổi tối lãng mạn thì tự bản thân cũng không biết được.
– Nam biết lái xe máy chứ?
Linh hỏi, giọng tỏ ra tự nhiên, trong thâm tâm của cô luôn nghĩ rằng Nam
không có điều gì là không thể làm được. Nhưng hắn lại lắc đầu:
– Tôi chưa từng lái bất kỳ loại xe nào!
– Thôi được, bờ hồ cách đây không xa lắm, đi bộ cũng không mất nhiều thời gian. Chúng mình đi thôi!
Nam suy nghĩ trong giây lát rồi đưa tay ra.
– Để tôi đưa bạn đến đó!
Linh bất chợt nhớ Nam có khả năng dịch chuyển giữa hai địa điểm rất xa chỉ
trong nháy mắt, với tốc độ di chuyển đó thì hắn không thích lái xe cũng
phải.
– Ừ, vậy để mình đi khóa cửa!
Nam đứng trong sân
nhìn Linh khóa cửa và cổng, lòng chợt dâng lên nỗi yêu thương, nhưng với một người kinh nghiệm yêu đương gần bằng 0 như hắn thì không biết phải
làm gì với cảm xúc đó, đành để nó trôi qua như cơn gió thoảng. Linh đi
đến trước mặt hắn và đưa tay ra, hắn không khách khí nắm lấy.
– Bờ hồ chắc hẳn có đông người đi dạo, Nam không lo bị phát hiện à?
Hắn lắc đầu:
– Ngày xưa năng lực dịch chuyển tức thời chưa hoàn thiện thì có thể,
nhưng bây giờ tôi có khả năng thu liễm năng lượng, chúng ta xuất hiện ở
nơi tối một chút là không ai phát hiện ra. Hãy nhắm mắt lại đi!
Linh gật đầu làm theo, ngay sau đó có một luồng điện mát lạnh lướt qua thân thể cô rồi một cơn gió lạnh phả vào mặt.
– Chúng ta tới nơi rồi!
Nam buông tay Linh ra và bình thản nói. Linh mở mắt thấy cảnh Tây Hồ lấp
lánh ánh đèn với những tiếng sóng vỗ dạt dào, những cơn gió lạnh lẽo
quấn lấy hai người, Linh bất giác rùng mình khoác lên mình tấm áo lông
cừu trắng tinh.
– Chúng ta đi xuôi gió cho đỡ lạnh!
Nam đề nghị, Linh gật đầu, hai người đi song song với nhau dọc con đường ven hồ.
– Ra Tết là Nam đi du học rồi, cũng chẳng còn nhiều thời gian nữa, sự ra đi của Thợ Săn hẳn khiến nhiều người tiếc nuối.
Linh nói, giọng phảng phất nỗi buồn.
– Mục đích của tôi khi thi vào đại học là để tìm hiểu nguyên nhân vì sao
mình được sinh ra, trường đại học Blossom chắc sẽ thuận lợi hơn trong
việc tìm hiểu điều đó.
– Thì ra đó là lí do Nam đọc rất nhiều
sách khoa học đó à? Vậy trong khoảng thời gian học ở Học viện HA, bạn có phát hiện ra điều gì không?
Nam lắc đầu vẻ thất vọng.
– Thật tiếc là ngôi trường này không thể giữ chân được bạn!
Tại một đoạn đường rộng như quảng trường nhỏ bên bờ hồ lúc này đang tụ tập
rất đông người tham gia chơi những trò chơi đã từng xuất hiện trên
truyền hình, không khí hết sức vui nhộn. Những nơi như thế này dường như đã trở nên quen thuộc với người hoạt động đoàn đội nhiệt tình như Linh, cô giải thích:
– Đây là chương trình của tổ chức “Tôi tài giỏi – Bạn cũng thế”, một tổ chức khuyến khích việc học tập bằng cách giao
lưu. Thú vị lắm! Hôm nay là chương trình đặc biệt để mừng xuân 2008! Nam nhìn xem, mọi người đang chơi trò “Đối mặt”. Chúng mình cũng tham gia
nhé!
Nam không hào hứng lắm khi nhìn đám người đang gào thét ầm ĩ cổ vũ, nhưng hắn cũng không phản đối Linh, dù sao đây cũng là cuộc sống của cô. Linh kéo hắn vòng ra hậu trường, nơi những người tổ chức trương trình đang làm việc. Hầu hết trong số bọn họ là những người trẻ tuổi,
nhiều người vui vẻ giơ tay chào hai người, dường như những người trong
hậu trường này đều biết Linh.
– Chào Linh, hôm nay em mang đến chương trình “Chào xuân 2008” ý tưởng gì thế?
– Có phải ý tưởng có liên quan đến anh chàng đẹp trai kia không? Kiểu chứng minh cho mọi người thấy 1+1 = 3 ấy.
Tất cả mọi người trong phòng kỹ thuật đều cười ồ lên. Nam cũng biết những
người này chỉ nói đùa cho vui nên không tỏ ra khó chịu.
– Chào anh Kiều Tuấn và mọi người, hôm nay em chỉ làm khán giả thôi ạ! Mọi người cho phép em đi qua cánh gà nhé!
Linh dẫn Nam đi vòng qua cánh gà và tới một vị trí rất thuận lợi để quan sát chương trình. Vừa lúc đó người dẫn chương trình đang lựa chọn người
chơi để tham gia cuộc thi tiếp theo mang tên “Ai là triệu phú”.
– Nam tham gia đi, với kiến thức của bạn chắc hẳn sẽ trả lời được hết tất cả câu hỏi.
Linh đề nghị, Nam nhăn mặt lại tỏ vẻ phân vân, hắn chưa từng tham gia một trò chơi nào chỗ đông người cả, Linh lại reo lên:
– Ôi, giải thưởng có được nếu trả lời hết 15 câu là 5 triệu đấy! Tham gia đi Nam.
Như sợ người khác cướp mất quyền chơi, Linh vội cầm cánh tay Nam giơ lên.
Vì cũng là người thường xuyên tham gia chương trình này nên chắc hẳn
người dẫn chương trình cũng biết đến Linh. Hơn nữa, hai người đang đứng ở vị trí thuận lợi để quan sát và phong cách ăn mặc của Linh hôm nay
khiến cô nổi bật hơn hẳn những người còn lại. Vì vậy, người dẫn chương
trình nhanh chóng phát hiện ra và đôi mắt anh ta thoáng chút ngạc nhiên
khi thấy cô đang cầm tay người bạn trai với vẻ rất tự nhiên nhưng rồi vẻ khó hiểu đó rất nhanh bị lấp đi, thay vào đó là một nụ cười thường
trực:
– Chào bạn trai may mắn, bạn có thể lên sân khấu được không?
Như bị cưỡng chế lên sân khấu, Nam nhìn Linh tỏ vẻ không hài lòng và bị cô đáp lại bằng một cái mặt “lêu lêu” rất đáng yêu.
– Bạn có thể tự giới thiệu về mình được không?
Người dẫn chương trình hỏi, Nam trả lời một cách ngắn gọn, mặt không chút biểu tình:
– Tôi là Đồng Khánh Nam, sinh viên đại học.
Anh chàng dẫn chương trình chắc hẳn vẫn băn khoăn vì sao Linh lại có bạn
trai, một cô gái đẹp luôn khiến nhiều người để ý và chắc hẳn anh chàng
này cũng biết chuyện Linh không dễ dàng gì nhận lời với một người bạn
khác giới.
– Cô bạn gái của bạn xinh thật đấy! Hai bạn làm sao quen được nhau vậy?
Câu nói của người dẫn chương trình khiến nhiều khán giả tò mò nhìn về phía
Linh, vẻ đẹp của cô khiến không ít anh chàng bị đứng hình, nhất thời
không thể nhìn đi chỗ khác, trong số đó có không ít người dẫn người yêu
đi cùng khiến bầu không khí nhất thời hỗn loạn. Linh thấy nhiều ánh mắt
mê đắm và ghen tức nhìn mình như vậy cũng tỏ ra mất tự nhiên, cô chỉnh
đốn lại trang phục và vẻ mặt trở về với kiểu “lớp trưởng” nghiêm nghị
thường ngày.
– Chúng tôi là bạn học cùng lớp.
– À, ra vậy! Hai bạn thật đẹp đôi!
Tuy rằng mối quan hệ giữa Linh và Nam chỉ ở mức tình bạn, nhưng nghe người
dẫn chương trình nói vậy hắn cũng không phản đối. Còn người dẫn chương
trình thì tỏ ra ngạc nhiên khi khuôn mặt hắn chẳng có chút biểu cảm nào
khi nhận được lời khen như vậy, với một anh chàng có người yêu lá ngọc
cành vàng lẽ ra phải tỏ ra hạnh phúc mới phải. Chợt nhận ra việc giới
thiệu người chơi có chút kéo dài, người dẫn chương trình liền quay lại
chủ đề chính:
– Hi vọng hôm nay bạn sẽ mang về cho cô ấy một món
quà thật ý nghĩa từ chương trình của chúng tôi. Bạn đã biết luật chơi
“Ai là triệu phú” rồi chứ?
Nam lắc đầu, điều này khiến khán giả ở dưới ồ lên một tiếng, nghe thấy vậy người dẫn chương trình cũng tỏ vẻ khá châm biếm:
– Vậy bạn đã từng xem chương trình “Ai là triệu phú” lần nào chưa?
Nam tiếp tục lắc đầu, cuộc sống tách biệt nên hắn cũng chẳng có hứng thú
với những trò chơi mà xã hội đem lại. Nhưng với nhiều người thì coi đó
là một sự lạc hậu và những lời nói của Nam tiếp tục gây ra một tràng
cười. Đôi mắt Linh hơi chau lại, cô không lường được tình huống này.
Không muốn mất thời gian thêm nữa, người dẫn chương trình không bắt bẻ
gì cả mà nói luôn luật chơi:
– Luật chơi như này nhé, bạn có 15
câu hỏi cần phải vượt qua với 3 mốc: câu thứ 5, câu thứ 10 và câu thứ
15. Mỗi mốc tương ứng với một phần quà của nhà tài trợ, và nếu bạn vượt
qua câu thứ 15, bạn sẽ nhận được một phần thưởng trị giá 5 triệu đồng.
Một số tiền không nhỏ với một sinh viên phải không nào? Trong quá trình
tham gia cuộc chơi bạn sẽ nhận được 3 sự trợ giúp: thay đổi câu hỏi,
loại bỏ 50% đáp án và nhờ sự trợ giúp của người thân hoặc khán giả. Vậy
bạn đã sẵn sàng cuộc chơi rồi chứ?
Nam gật đầu và trả lời một
mạch đến câu thứ 14 mà không cần bất kỳ quyền trợ giúp nào. Ở dưới sân,
có hàng trăm cặp mắt nhìn hắn với vẻ đầy ngạc nhiên. Theo lẽ thường, một người bất kỳ cũng phải yếu ở một vài mảng kiến thức nào đó, chẳng hạn
với những người ham đọc sách thì thường ghét thể thao, những câu hỏi
trong chương trình “Ai là triệu phú” đưa ra cũng dựa trên lý thuyết này, loại bỏ người chơi bằng cách trải rộng các câu hỏi ra nhiều lĩnh vực
khác nhau. Dĩ nhiên cũng có một số người trả lời được đến câu số 14, 15
nếu biết sử dụng quyền trợ giúp hợp lý, nhưng việc Nam vượt qua 14 câu
một cách nhanh chóng và không cần bất kỳ quyền trợ giúp nào thật khiến
người ta phải sửng sốt. Người dẫn chương trình dừng lại quay xuống nhìn
Linh như dò hỏi, cô giơ ngón cái lên như muốn nói: cậu ấy đúng là số một phải không?
– Bạn đúng là một sinh viên rất xuất sắc. Tiếp
theo, chúng ta sẽ cùng đến câu hỏi số 15, đây là một câu hỏi về lĩnh vực Toán học, bạn nghe kỹ nhé: “Cho một hình thang cân ABCD, với các cạnh:
AB=a, BC=b, CD=c, DA=d, và đường cao h. Hãy tính diện tích hình thang mà không sử dụng đường cao.”
Trong một phần triệu giây, bộ não của Nam đã thực hiện hàng ngàn phép tính và nhanh chóng đưa ra đáp án.
Nhưng Nam không trả lời vội, việc hắn vượt qua 14 câu một cách dễ dàng
khiến nhiều khán giải bàn tán, tốt nhất là nên tỏ ra suy nghĩ một chút ở câu cuối cùng này. Cho đến khi người dẫn chương trình nhắc hắn còn 10
giây để suy nghĩ hắn mới ngửa mặt lên định trả lời thì bất chợt trong
đầu nảy ra ý định trả đũa Linh vì đã đưa hắn ngồi lên chiếc “ghế nóng”
này. Nếu Linh trả lời sai, thì người ta sẽ nhanh chóng quên hắn, nếu trả lời đúng thì hắn cũng không phải là tâm điểm của sự chú ý.
– Tôi muốn sử dụng quyền trợ giúp: nhờ sự giúp đỡ của người thân.
Người dẫn chương trình mỉm cười, cuối cùng thì người chơi này cũng không quá biến thái.
– Vậy bạn có thể cho khán giả biết danh tính người thân trợ giúp bạn được không?
– Vâng! Đó là bạn Nguyễn Phương Linh!
Nam nhàn nhạt trả lời, không cần hắn phải chỉ tay thì anh chàng dẫn chương trình cũng quay xuống nhìn Linh:
– Bạn Nguyễn Phương Linh, bạn nghĩ sao về câu hỏi thứ 15 này? Bạn có thể giúp bạn trai mình mang về số tiền 5 triệu đồng chứ?
Ánh mắt của Linh hiện lên đầy vẻ suy tư, sau giây lát suy nghĩ, cô cầm lấy Mircro và nói:
– Nếu mình trả lời được thì Nam sẽ chia số tiền thưởng cho mình chứ?
Linh đưa Nam vào thế khó, hắn cần sự trợ giúp là chứng tỏ với mọi người
không trả lời được câu hỏi này, nếu bây giờ Linh không chịu trả lời thì
coi như mất 5 triệu đồng. Việc chưa trả lời được câu hỏi cuối cùng mà đã bàn đến chuyện chia phần thưởng, Linh khiến nhiều người phát cười vì sự hóm hỉnh của cô. Trong các chương trình của khoa, Linh cũng thường
xuyên dẫn chương trình nên cô rất biết cách thu hút sự chú ý của đám
đông và lúc này cô đã trở thành trung tâm của đêm hội chào xuân 2008.
– Phân chia thế nào? – Nam bình thản hỏi.
– Bốn – sáu, mình sáu bạn bốn.
Thêm nhiều tiếng cười vang lên vì sự gian thương của cô nàng, anh chàng dẫn
chương trình cũng nhìn Linh với ánh mắt như muốn nói: Em đúng là cáo
già!
– Được!
Nam nhàn nhạt trả lời, vẻ mặt hắn vẫn bình
thản nhưng thực ra trong lòng cũng cảm thấy rất thú vị, hắn nhìn Linh,
không thoát khỏi cảm xúc tự hào vì có người “bạn gái” thông minh, xinh
đẹp. Khi đã dàn xếp xong xuôi, Linh giải thích cách giải bài toán hóc
búa trên:
– Từ các điểm A, B, C, D vẽ những đường vuông góc để
tạo thành hai hình vuông: ABA’B’ và CDC’D’. Theo đó, diện tích hình
thang sẽ là diện tích hình vuông lớn trừ đi diện tích hình vuông nhỏ và
chia cho 4. Như vậy ta không cần phải dùng đến đường cao h.
Tất
cả những lời nói của Linh sau đó được thể hiện lại bằng hình ảnh cụ thể
trên màn hình lớn, một cách giải cực kỳ thông minh, đơn giản và không
cần đến đường cao. Kiến thức này không quá khó nhưng để giải được cũng
phải cần chút thời gian, đây chính là hạn chế lớn nhất đối với người
chơi tại “ai là triệu phú” biến thể này. Cả hội trường vỗ tay thán phục
sư thông minh của đôi bạn trẻ bằng vào một sự trợ giúp duy nhất đã trở
thành người chiến thắng.
– Thật tuyệt vời! Bạn đã là người chiến
thắng trong cuộc chơi “Ai là triệu phú”! Rất hân hạnh được trao cho
người thắng cuộc phần thưởng lớn nhất của đêm hội hôm nay. Bạn Nam, bạn
sẽ làm gì với số tiền 5 triệu đồng này?
– Tôi chưa nghĩ tới điều đó!
Bình thường, nếu nói câu này Nam có thể phải nghe những tiếng cười đả kích
nhưng những gì hắn thể hiện trong cuộc thi “Ai là triệu phú” khiến mọi
người lúc này tuyệt nhiên không còn ai dám cười hắn nữa. Sau khi nhận
được phần thưởng cho người thắng cuộc, Nam không bước tới chỗ Linh mà đi một mạch ra khỏi hội trường sôi động. Linh hơi nhăn mặt, cảm giác như
bị bỏ rơi, nhưng ngay sau đó nhận được tin nhắn của hắn bảo ra dãy ghế
đá hai người ngồi trước đó.
Linh nhanh chóng dời khỏi đêm hội chào xuân và đi đến chỗ Nam đang
ngồi. Vì biết hắn không thích những nơi sôi động nên Linh không hỏi vì
sao hắn bỏ dở giữa chừng, cô ngồi xuống bên cạnh và ngước mắt lên nhìn
những vì sao trên bầu trời đêm.
– Bầu trời hôm nay đẹp thật đấy!
Nam cũng nhìn lên bầu trời, giữa không gian đất trời bao la, bên cạnh một
người con gái khiến lòng hắn lúc này thật nhẹ nhõm, hắn rút trong túi ra một tờ phong bì và đưa cho Linh.
– Gì vậy? – Linh nhìn tờ phong bì với vẻ băn khoăn.
– Tiền thắng cuộc!
– Nam cầm lấy đi, vừa nãy mình nói đùa vậy thôi.
Linh đưa trả lại, nhưng Nam lắc đầu không nhận, số tiền này với hắn thực sự không có ý nghĩa gì.
– Chẳng phải Nam tự trang trải cuộc sống sao?
– Tiền đúng là quan trọng với rất nhiều người, nhưng không phải là vấn đề lớn với tôi. Thời gian đầu năng lực đặc biệt xuất hiện, có rất nhiều
dạng sống máy tính nhờ tôi liên lạc với gia đình và được họ trả công.
Hai năm sau, trong một lần kiểm tra tài khoản tôi mới phát hiện ra mình
có một lượng tài khoản rất lớn trong ngân hàng, đủ để tương lai sau này
không cần nghĩ đến việc kiếm tiền nữa.
– Vậy à! Nhưng dạng sống máy tính là gì vậy? Mình chưa từng nghe tới.
– À, đó là khái niệm khoa học do tôi tự đặt ra để chỉ những hồn ma.
– Hồn ma?
Linh chợt giật mình, là một người thường xuyên cập nhập thông tin khoa học,
cô biết các nhà khoa học vẫn chưa thể lý giải được hồn ma có tồn tại hay không, vậy theo lời Nam nói thì chẳng lẽ hồn ma là có thật?
– Hồn ma có tồn tại ư?
Linh nhìn Nam, ánh mắt ngạc nhiên. Nam bình thản gật đầu, vẻ như vấn đề này không có gì đặc biệt:
– Ở một số người chết, chủ yếu là những người chết trẻ, bộ não như một
chiếc máy tính còn rất tốt nhưng vì một số trục trặc nào đó mà ngưng
hoạt động. Nếu như bộ não ấy được bảo quản trong một môi trường tốt thì
nó vẫn còn có thể hoạt động được ở một mức độ nhất định. Hoặc là ở môi
trường đất ở đó có cấu trúc như các ô nhớ trong máy tính, thì nó có thể
trở thành một chiếc máy tính để người chết truyền dữ liệu vào đó trước
khi bộ não bị phân hủy. Những dạng thức sống này hoạt động dựa trên mức
năng lượng rất thấp của môi trường và tương đối giống một phần mềm máy
tính nên tôi đã đặt tên là “dạng sống máy tính”.
Những điều Nam
nói không hề chỉ là phán đoán, nó đã được kiểm chứng trong thực tiễn
nghiên cứu và sáng tạo. Dựa trên hiểu biết về dạng sống máy tính này,
hắn đã phát triển một phần mềm được gọi là “phần mềm giao tiếp linh hồn” và Lori chính là một hồn ma cực kỳ may mắn đã được tái sinh bởi phần
mềm đặc biệt này. Linh biết Nam là một người đặc biệt với bộ não vô cùng thông minh, những điều hắn biết thậm chí có thể vượt trước cả thời đại. Bản thân Linh cũng là một người rất đam mê khoa học và có khả năng tư
duy khoa học rất tốt, những điều hắn nói rõ ràng là một lý giải rất hợp
lý.
– Vậy ra khả năng ngoại cảm là có thật và những nhà ngoại cảm là những người có khả năng giao tiếp với hồn ma ư?
Nam gật đầu, vẻ như hắn là nguồn trí tuệ vô tận vậy.
– Về lý thuyết thì đúng là như thế. Dạng sống máy tính hoạt động dựa trên những mức năng lượng rất thấp từ môi trường nên chỉ có thể phát ra
những bước sóng vô cùng yếu ớt, thông thường là nằm ngoài ngưỡng nghe
của con người. Nhà ngoại cảm chẳng qua là một số người có các giác quan
đặc biệt tinh nhạy, có khả năng tiếp nhận được những bước sóng yếu ớt
đó.
Linh gật đầu, cô đã hiểu được bí mật của khả năng ngoại cảm, cũng không có gì thần thần bí bí cả.
– Thì ra là vậy! Nam cũng có thể giao tiếp được với hồn ma thì các giác quan của bạn hẳn phải nhạy lắm nhỉ?
– Tôi có thể xác nhận những chuyển động cực kỳ tinh vi mà người thường
không nhận thấy được, có thể nghe thấy những âm thanh ngoài ngưỡng nghe
của con người và đôi mắt thì không bị hạn chế bởi bóng tối.
Nam
nhạt giọng nói, với một người có nhiều năng lực siêu việt như hắn, đây
là một khả năng không đáng để nhắc tới. Linh biết Thợ Săn thường hoạt
động về đêm, khả năng quan sát của hắn phải rất tốt thì mới có thể thực
hiện được nhiều cuộc giải cứu như vậy. Cô gái ham tìm hiểu khoa học bây
giờ phát hiện ra một mỏ kiến thức để khai thác nên Linh không chần chừ
hỏi tiếp:
– Nam còn hiểu thêm điều gì về hồn ma nữa không? Ví dụ như nhập hồn, gọi hồn,…
– Nhập hồn là dạng giao thoa sóng cưỡng bức giữa người chết với người
sống. Như Linh đã biết, “hồn ma” chỉ có thể phát ra những sóng có bước
sóng dài và một sự trùng hợp ngẫu nhiên là tần số dao động của những
bước sóng này gần trùng với nhịp đập của trái tim con người, vì thế sẽ
tạo ra sự cộng hưởng khiến một ai đó đi vào vùng có “hồn ma” sẽ cảm thấy nhịp tim mình đập mạnh hơn. Trái tim là một bộ phận có ảnh hưởng rất
mạnh mẽ đến cảm xúc, nhịp đập của nó hoàn toàn có thể gây ra những chấn
động về mặt tâm lý và tiếp sau đó sẽ xảy ra hai khả năng. Người bạo gan
là người có thể khắc chế được cảm xúc của mình, có thể nói họ là những
người khỏe mạnh về mặt tinh thần, vì thế khi cảm thấy nhịp tim của mình
đập mạnh hơn, có thể họ đủ mạnh mẽ để xua đi nỗi sợ hãi, chính sự “khỏe
mạnh về tinh thần” này khiến cho họ có đủ sức đề kháng trước sự chi phối của một “hồn ma”, những người này không bao giờ gặp ma và hiện tượng
nhập hồn sẽ không xảy ra. Còn đối với những người “yếu bóng vía” khi đi
vào vùng có “hồn ma”, trái tim đập mạnh hơn sẽ gây ra trạng thái hồi
hộp, dễ bị kích động và có thể khiến họ trở nên loạn trí và cũng chính
sự loạn trí này khiến cho họ dễ mất kiểm soát bản thân và dễ dàng bị
người chết vẫn còn sống ở dạng thức máy tính thâm nhập chi phối hoạt
động của não bộ. Lúc này người chết sẽ kiểm soát tạm thời cơ thể của
người sống và hiện tượng nhập hồn xảy ra.
Trong lòng Linh lúc này vô cùng chấn động, cô biết Nam thông minh hơn người thường rất nhiều
nhưng việc trí tuệ của hắn đã vươn tới trình độ am tường bản chất sự
vật, có thể nói trí tuệ của hắn bây giờ đã là một tồn tại siêu viễn so
với những người cùng lứa tuổi. Cô nhìn Nam, lòng bất chợt cảm thấy nuối
tiếc vì chẳng còn được ở bên hắn lâu nữa, hắn khác nào một vị bác học mà cô có thể học hỏi được rất nhiều.
– Những kiến thức này có thể gây chấn động giới khoa học đấy! Tại sao Nam không công bố?
Hắn lắc đầu:
– Linh biết vì sao tôi lại bỏ công sức tìm hiểu nguyên nhân mình được
sinh ra chứ? Những năng lực đặc biệt của tôi không tự nhiên mà có, nó có thể là sản phẩm của một nền khoa học vô cùng tiên tiến, tôi có thể chỉ
là một sản phẩm khoa học bị thất lạc. Những người tạo ra tôi chắc hẳn
cũng biết được những năng lực của tôi gây ảnh hưởng nguy hại với xã hội
như thế nào. Họ không thể khoanh tay đứng nhìn được, chắc hẳn ở một nơi
nào đó họ đang tìm kiếm tôi.
– Vì thế Nam mới không cho ai biết
mình có khả năng đặc biệt phải không? Và đó cũng là lí do vì sao bạn
không công bố một số phát kiến khoa học của mình.
Nam không nói
gì, chỉ gật đầu với vẻ thờ ơ. Bản tính hắn vốn lạnh lùng nên chẳng khiến Linh buồn phiền, hơn nữa, mỗi lúc cô cảm thấy yêu mến và khâm phục con
người này hơn. Sức mạnh và trí tuệ của hắn đều vượt xa so với người
thường nhưng chẳng bao giờ thích thể hiện mình ở chốn đông người, nhiều
người muốn trở thành vĩ nhân trong mắt người khác còn hắn vốn dĩ đã là
một vĩ nhân thì lại biểu hiện mình là một kẻ chẳng hơn đám đầu đường xó
chợ. Trong lòng Linh lúc này, lòng ngưỡng mộ với hắn cũng chẳng thua kém gì một đứa trẻ ngưỡng mộ Thợ Săn. Từ trước đến nay cô luôn tự hào vì
bảng thành tích học tập của mình, nhưng khi ở bên hắn thì thấy mình thật nhỏ bé, dù giỏi đến mấy thì cô cũng chỉ là người đi theo kiến thức của
người khác, còn hắn thì đã trở thành người khai phá ra những mảng kiến
thức mới.
– Nam yên tâm! Mình hứa sẽ giữ bí mật của Nam.
Nam nhìn Linh, ánh mắt trở nên hòa ái chứ không còn vô hồn như trước, dù
hắn không nói gì nhưng Linh cũng cảm nhận được sự ấm áp tỏa ra từ con
người hắn, cô bất giác nở một nụ cười thật tươi. Ánh mắt lấp lánh, đôi
môi hồng, hàm răng trắng đầy vẻ mê hoặc trên khuôn mặt tuyệt mĩ bất giác khiến Nam thấy chấn động, một nỗi khao khát mơ hồ được chiếm lĩnh vẻ
toàn mĩ đó dậy lên trong lòng. Linh dường như cũng nhận thấy vẻ say đắm
trong ánh mắt của Nam, tim cô bỗng đập mạnh hơn, hai má ửng hồng lên.
Nếu như lúc này Nam chủ động hẳn là sẽ được người con gái bên cạnh mình
trao nụ hôn đầu đời, nhưng rồi sau giây phút gần như mất kiểm soát ấy,
hắn lại trở về vẻ bình thản và hướng cặp mắt về chỗ khác khiến Linh có
chút bối rối.
– Chúng mình đi xử lý số tiền này nhé! – Linh vui
vẻ nói hòng che giấu đi cảm xúc bối rối trong lòng. –Nam đã từng ăn kem
giữa mùa đông bao giờ chưa?
Nam lắc đầu, không biết lần ăn kem cuối cùng của hắn cách đây đã bao lâu rồi.
– Đi thôi! Mình biết một vài quán kem rất ngon ở gần đây!
Linh cầm lấy tay hắn kéo đi. Hai người đi đến một quán kem bài trí rất sang
trọng, dù đang ở giữa mùa đông nhưng trong quán vẫn rất đông khách, hầu
hết giới trẻ, họ đi theo cặp khiến quán chẳng khác nào một quán tình
nhân. Linh và Nam vừa ngồi xuống ghế thì một cô nhân viên đã tới hỏi hai người với vẻ mặt niềm nở:
– Anh chị thích loại kem nào ạ?
Linh quay sang hỏi:
– Nam thích ăn loại kem nào.
Hắn bình thản trả lời:
– Loại nào cũng được.
– Vậy cho chị hai cốc kem quế đi.
Linh nói với nhân viên rồi quay về phía Nam giải thích:
– Vị cay của quế sẽ làm giảm cảm giác lạnh.
Nam gật đầu, vẻ không quan tâm lắm, hắn rất giỏi khi lý giải một vấn đề tự
nhiên, nhưng nhiều vấn đề của cuộc sống thì lại tỏ ra mù tịt và cũng
không có hứng thú để khai sáng mảng phức tạp, không có quy luật này. Rất nhanh sau đó cô tiếp viên mang ra cho người hai cốc kem. Nam không quen với vị hóa chất nên chỉ ăn hết nửa cốc. Với một người sạch sẽ như Linh, bình thường dĩ nhiên là không đi ăn phần bỏ dở của người khác, nhưng
lúc này không khách khí cô xử lý nốt hộ hắn phần còn lại.
Sau đó
hai người ghé vào siêu thị. Linh chọn cho Nam vài bộ quần áo nhưng hắn
đều cự tuyệt, bộ quần áo phô diễn sắc đẹp hôm nay hắn mặc khiến hắn rất
khó chịu và thề trong lòng không bao giờ mặc lại nữa. Bản chất Linh cũng như nhiều chị em phụ nữ khác, cực kỳ đam mê mua sắm, với số tiền thắng
cuộc cũng chỉ đủ cho cô mua một bộ quần áo, nhưng đó là số tiền chủ yếu
do Nam kiếm được nên cô không định mua cho mình thứ gì. Hai người ra
khỏi siêu thị sau khi mua một chùm bóng bay.
– Mình sẽ thả nó kèm theo những điều ước vào lúc giao thừa.
Linh giải thích, thuận tay nô nghịch những quả bóng bay nhiều sắc màu, trông rất là trẻ con. Tuy bước ra ngoài xã hội, Linh chủ yếu mang theo bộ mặt “lớp trưởng” nghiêm nghị và kiêu sa, nhưng thực ra tâm hồn cô rất phong phú và dường như mảng tâm hồn này chỉ bộc lộ khi ở bên Nam, ở bên con
người khiến cô cảm thấy mình nhỏ bé. Sự phong phú của tâm hồn Linh như
dòng suối trong mát lan tỏa đến trái tim khô cằn của Nam và làm nẩy nở
những mầm non của tình cảm, ở bên người con gái xinh đẹp này hắn cảm
thấy nhẹ nhõm và vui tươi, một loại cảm xúc chưa từng xuất hiện trước
đó.
– Haiza… mới tiêu hết vài chục nghìn bạc, làm sao để xử lý hết số tiền này đây!
Linh thở dài, xòe ra một tệp tiền, vẻ mặt rất chi là chán nản, nhưng rồi vẻ
chán nản đó nhanh chóng biến mất, thay vào đó là khuôn mặt bừng bừng khí thế:
– Đúng rồi! Chúng ta sẽ đi làm từ thiện! Nam đồng ý chứ?
Ở thành phố này còn có rất nhiều gia đình sống dưới mức nghèo khó, gia
đình người thuyền chài trên dòng sông Hồng mà Nam đã gặp mấy tháng trước là một ví dụ điển hình. Những người như họ hẳn sẽ không thể đón một cái tết trọn vẹn. Trong khi vấn đề tiền nong hiện tại đều không quá quan
trọng với hai người nên quyết định của Linh thật hợp tình hợp lý. Dĩ
nhiên Nam không phản đối, trừ những chuyện liên quan đến sinh tử, con
lại với hắn thì thế nào cũng được.
Thấy Nam gật đầu đồng tình, Linh liền đưa cho hắn chùm bóng bay:
– Cầm hộ mình! Thời gian đến lúc giao thừa không còn nhiều nữa, chúng mình phải nhanh lên mới được.
Cô dúi vào tay hắn rồi chạy vào trong siêu thị. Nam đứng trước cửa siêu
thị, vẻ tiêu sái của hắn kết hợp với chùm bóng bay chẳng hợp lý một chút nào cả. Nhiều cô gái xinh đẹp nhìn thấy đều khúc khích cười chỉ trỏ,
thậm chí có cô nàng còn đến mua bóng bay làm hắn cứ thầm rủa bộ quần áo
chết tiệt này và chỉ mong sao Linh ra sớm. Sau hai mươi phút dài đằng
đẵng như cả thế kỷ, cuối cùng Linh cũng bước ra với một lô những túi
quà. Có mười túi quà cả thảy, túi nào cũng có một hộp mứt Tết và một
chiếc phong bì. Với một người quan hệ xã hội rất tốt như Linh những vấn
đề quà tặng cô đều xử lý rất chu đáo, nếu là Nam thì hẳn hắn sẽ mang số
tiền kia đến chia cho từng nhà một cách thô thiển rồi.
Tiếp theo
Nam dùng khả năng dịch chuyển tức thời đưa Linh đến khu ổ chuột của
thành phố để tặng quà cho những gia đình nghèo khó nhất. Nhìn thấy vẻ
mặt rớm nước mắt của những người cha mẹ và đôi mắt sung sướng của những
đứa trẻ rách rưới khi nhận được quà, Nam cũng có chút xúc động và càng
cảm thấy yêu quý Linh hơn. Lòng hắn cũng xuất hiện không ít cảm xúc đặc
biệt với cô gái thánh thiện, toàn mĩ này nhưng với khả năng “tán gái”
bằng 0 của hắn thì hoàn toàn không có cách nào để biểu lộ cảm xúc ra
ngoài.
Sau khi đã phân phát hết số quà, Nam dùng khả năng dịch chuyển tức thời đưa hai người trở lại bờ hồ.
Cả ngày dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị món ăn cho bữa tiệc tất niên, cộng thêm
một đêm sôi động khiến Linh lúc này hết sức mệt mỏi và buồn ngủ. Sau
những cuộc dịch chuyển liên tục, Nam cũng thấy mệt, hắn ngồi im lặng một lúc để cơ thể điều hòa trở lại, đến khi mở mắt ra thì đã thấy Linh ngả
đầu lên vai hắn ngủ từ bao giờ. Vì tư thế ngủ không cân bằng lắm nên
thỉnh thoảng Linh bị nghiêng người đi dễ mà trượt xuống cốc đầu vào
thành ghế đá. Sau một thoáng phân vân, cuối cùng Nam cũng vòng tay qua
vai để giữ cho cô có một giấc ngủ êm đềm. Những người qua đường đều bị
Nam thâm nhập vào não điều chỉnh lại hướng đi khác, không gian xung
quanh hai người trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng sóng vỗ dạt dào.
– Bụp bụp!
Pháo hoa bắn lên báo hiệu thời khắc giao thừa, bầu trời bỗng sáng lên bởi
hàng trăm bông hoa lửa rực rỡ. Linh đã ngủ trên vai Nam được hai giờ,
tiếng pháo hoa nổ làm cô bất giác tỉnh dậy.
– Giao thừa rồi!
Nam điềm nhiên buông tay ra khỏi người Linh và bình thản nói. Mặt Linh ửng
đỏ, khẽ “ừm” lên một tiếng, giọng cực kỳ ôn nhu. Rồi cô cầm lấy chùm
bóng bay được gài ở cạnh ghế để ký thác điều ước của mình, vì lúc trước
đã tặng các em nhỏ ở khu phố ổ chuột nên lúc này chỉ còn hai quả, rất
nhẹ nhàng, cô tách ra một quả và đưa cho Nam.
– Nam hãy ước điều gì đó đi!
Nam không tin vào những điều ước, với hắn tất cả mọi vật trên đời sinh ra
đều vì một lý do nào đó chứ không tự nhiên mà có. Nhưng lúc này hắn
không muốn phá vỡ không khí thiêng liêng của khoảnh khắc giao thừa, hắn
nhận lấy quả bóng bay từ tay Linh và cũng làm theo cô, nhắm mắt lại và
không ước gì cả, chỉ cảm nhận dòng cảm xúc êm ái từ Linh truyền sang nãy giờ.
– Chúng ta cùng thả nhé!
Linh đề nghị sau khi đã gửi vào quả bóng trên tay một điều ước. Nam gật đầu, hai người cùng thả
bóng bay một lúc, hai quả bóng bay bay lên quyện vào nhau trong chốc lát rồi tách ra, sau ít phút đã biến mất trong màn đêm lấp lánh.
Những chùm pháo hoa vẫn không ngừng được bắn lên trời, xanh đỏ tím vàng, đủ
các loại màu sắc bắt mắt, ánh sáng pha với mặt nước hồ tạo thành hiệu
ứng cộng hưởng rất huy hoàng. Hai mươi phút sau, những quả pháo hoa cuối cùng được bắn lên, điểm kết là một quả pháo hoa to đùng nổ vang trời,
ánh sáng chói lòa lên rồi tất cả chợt tắt biến mất vào bóng tối không
chút dấu vết. Thời khắc giao thừa đã hoàn tất, một năm mới lại bắt đầu.
– Chúc Nam có một năm mới vui vẻ và ấm áp!
Linh quay sang nhìn Nam, vẻ mặt vui mừng và thân thiết. Khuôn mặt Nam cũng
trở nên hòa ái hơn rất nhiều, nhưng giọng thì vẫn mang vẻ bình thản:
– Tôi cũng vậy, chúc Linh hạnh phúc và bình yên.
Nam không biết rằng, cảm giác hạnh phúc và bình yên Linh chỉ có thể cảm
nhận được khi ở bên hắn. Lời chúc của hắn bất giác khiến lòng cô trùng
xuống, sẽ rất sớm thôi, hắn không còn ở bên cô nữa.
– Chúng mình về đi, kẻo mẹ mình lo lắng.
Linh đề nghị, Nam gật đầu:
– Để tôi đưa Linh về!
Một lát sau, một vầng sáng chợt lóe lên từ vị trí hai người phá không bay
đi như một tia sao băng và chỉ trong chớp mắt hai người đã xuất hiện ở
một vị trí kín đáo cách ngôi nhà số 998, phố TH không xa. Nam buông tay
Linh ra thì bất ngờ một hơi ấm mềm mại lan tỏa khắp người, Linh bất thần ôm lấy hắn, mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ khiến hắn không biết phải làm thế nào, đành đứng im lặng.
– Sau này, nếu không gặp lại nữa, đừng quên Linh nhé!
Linh nói khẽ, giọng nghẹn ngào. Nam vốn là kẻ sống cô độc, không gắn bó với
bất kỳ nơi nào, nếu nói hắn là người không có quê hương thì cũng chẳng
sai. Hắn vốn nghĩ đời mình chỉ có một mục tiêu duy nhất: tìm về cội
nguồn thông qua chìa khóa là khoa học, còn việc ở đâu cũng không quan
trọng, đó cũng là lý do hắn đồng ý với việc đi du học mà không băn khoăn gì. Nhưng lúc này, dường như một người con gái đang làm rạn vỡ thói
quen tư duy đó, lời nói của Linh khiến lòng hắn chợt thắt lại. Nghĩ đến
việc xa Linh, xa người duy nhất mà hắn coi là bạn, trong lòng hắn cũng
thoáng cảm thấy hụt hẫng và tiếc nuối. Hắn và Linh, mỗi người theo đuổi
một tương lai rất khác nhau và có thể đêm giao thừa ấm áp này là kỉ niệm tươi đẹp cuối cùng của hai người, nghĩ vậy lòng hắn trầm xuống, hai
cánh tay đưa lên quàng qua người Linh từ lúc nào.
– Tôi sẽ không quên Linh.
Hắn nói với giọng thì thào như một hơi thở nhẹ, Linh khẽ “ừm” một tiếng nhẹ nhàng rồi dời khỏi vòng tay hắn, hai giọt lệ rơi xuống lấp lánh.
– Ở đây cách nhà mình không xa, mình tự về được. Khuya rồi, Nam cũng trở về nhà nghỉ ngơi đi.
Linh nói xong quay người bước đi, Nam đứng im lặng, quan sát cho đến khi cô
bước vào cổng rồi mới quét tọa độ ngôi nhà dưới NX và trở về.