Bạn đang đọc Thỏ hoa đào – Chương 10:
Chương 9: Không qua mấy ngày cậu đã có thể công lược được Nhạc Quỳnh Quỳnh…..
Đại khái là vì Ninh Tây Cố cơ bản hoàn toàn không liên quan đến vòng sinh hoạt của cô, người không hề có quan hệ lợi ích, làm Nhạc Quỳnh Quỳnh có thể càng không có chướng ngại tâm lý mà thẳng thắn bộc lộ bản thân, hình như cô đã rất lâu rất lâu không thổ lộ tình cảm với người khác như thế này.
Ninh Tây Cố hỏi: “Chị rất thích anh ta sao?”
Giọng nói của Nhạc Quỳnh Quỳnh nghe qua tràn ngập hoang mang: “Tôi cũng không rõ lắm, khi tôi đi học điểm môn xã hội không tốt lắm, loại vấn đề văn vẻ như này, tôi không biết trả lời như thế nào.”
Có chút vấn đề giữa bạn bè thân thiết cũng không tiện chia sẻ, bởi vì bạn bè thân thiết là con gái, không thể đứng ở góc độ của đàn ông để cho cô ý kiến.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì thế, Ninh Tây Cố buồn bực chán ngán mà nghe Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi cậu một đống câu hỏi buồn cười.
Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi: “Cậu cảm thấy tôi hư vinh sao?”
Hư vinh nha, không hư vinh có thể tìm người giả vờ làm phú nhị đại mang ra ngoài khoe khoang sao? Ninh Tây Cố nghe được Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi như vậy, thiếu chút nữa bật cười, nhịn cười, suy nghĩ đến tu dưỡng bản thân của tiểu bạch kiểm, dỗ dành bà chủ của cậu: “Đương nhiên là không.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh lại hỏi: “Tôi dung tục không?”
Đương nhiên dung tục, cô chính là ngu ngốc, tôi cực cực khổ khổ làm bài giảng cho cô, cô nói không học thì không học. Ninh Tây Cố vừa nghĩ, vừa bình tĩnh mà tiếp tục nói dối: “Không đâu.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi câu cuối cùng: “Tôi có ngu ngốc không?”
Đúng, là rất ngu ngốc. Ninh Tây Cố vừa định nói chuyện, Nhạc Quỳnh Quỳnh đã tự lẩm bẩm trả lời: “….. Thôi, cái này không cần cậu nói, tôi rất ngốc. Tôi chính là không quá thích đọc sách.”
Ninh Tây Cố cười, Nhạc Quỳnh Quỳnh nói như vậy, cậu trái lại muốn thật lòng nói một câu: “Không, chị không ngốc.”
Cậu nghĩ nghĩ, nếu như Nhạc Quỳnh Quỳnh ngốc, vậy cậu ngay cả người ngốc cũng không lừa gạt được thì tính là gì chứ? Nhạc Quỳnh Quỳnh đương nhiên không thể tính là ngốc, lại nói, còn có một chứng cứ quan trọng nhất, người ngốc có thể dựng nghiệp từ tay trắng lập nên một công ty nhỏ sao?
Ninh Tây Cố nghĩ rất nhiều, Nhạc Quỳnh Quỳnh đột nhiên nói mấy cái này với cậu làm gì, là muốn xây dựng hình tượng một cô gái ngốc nghếch trước mặt cậu để lừa cậu sao?
Cho dù Nhạc Quỳnh Quỳnh biết Ninh Tây Cố nói nửa thật nửa giả, nhưng vẫn là được tâng bốc, cả người thoải mái, khuôn mặt hồng hồng.
Nếu không thì có thể nói người cần được khen thường xuyên sao? Mặc kệ chân tình hay giả ý, con người chính là thích được khích lệ.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói: “Tôi nói cậu là tiểu thanh cao, nhưng kỳ thật cậu vẫn là kẻ lừa đảo, nói dối không chút do dự nào.”
Ninh Tây Cố: “Tôi không lừa chị, chị.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh bất ngờ cười hì hì: “Tiểu thanh cao, cậu biết tại sao tôi lại muốn lấy biệt danh tiểu thanh cao cho cậu không? Có lúc tôi cảm thấy khi cậu nói chuyện với tôi, có chút giống mấy đại tiểu thư, đại tiểu thư Đồng Tuyết Dao kia, chính là…. Cảm giác cao cao tại thượng, cậu ỷ vào chính mình thông minh, cho nên xem thường tôi ngốc đi?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ninh Tây Cố trong lòng cả kinh: “……….”
“Có điều không sao cả.” Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa tiêu sái vừa tra nữ nói, “Dù sao tôi cũng chỉ là chơi chơi với cậu, bao giờ cậu quay lại, chị lại tìm cậu chơi nha.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh cười: “Bye.”
Giọng nói kết thúc.
Không đợi Ninh Tây Cố nói chuyện, trực tiếp ngắt điện thoại.
Ninh Tây Cố nhìn chằm chằm điện thoại trong chốc lát, cậu còn chưa nói xong đâu, Nhạc Quỳnh Quỳnh tự mình nói xong là ngắt, làm cho trái tim cậu như treo lơ lửng trên không, không, nửa vời.
Thật là một người con gái kỳ quái, mỗi lần đều như vậy. Ninh Tây Cố nghĩ.
Cậu có thể tìm ra rất nhiều phẩm chất không tốt đẹp trên người Nhạc Quỳnh Quỳnh: Hư vinh, hám giàu, dung tục, ngu xuẩn, lười biếng, thay đổi thất thường, tùy hứng làm bậy.
Ngoại trừ có vẻ ngoài xinh đẹp, quả thực không còn gì khác.
Nhưng cậu vốn là muốn tìm một người con gái hư để phản nghịch một chút, nếu đối phương là một người con gái tốt, lại làm cậu không đành lòng.
Mà cô gái ngu ngốc có dung mạo xinh đẹp như Nhạc Quỳnh Quỳnh này, vừa hay là một lựa chọn tốt nhất. Nếu đổi thành một cô gái đơn thuần trong sáng, ngược lại sẽ làm trong lòng cậu có cảm giác tội lỗi, nhưng Nhạc Quỳnh Quỳnh là người trong hồng trần, trên người dính thêm chút bùn đối với cô mà nói cũng không quan trọng.
Cậu vốn định dùng Nhạc Quỳnh Quỳnh làm bước đầu, tích lũy kinh nghiệm, trở thành một người đàn ông tay nghề điêu luyện trong thế giới của người trưởng thành.
Chờ cậu hoàn thành nghi thức trưởng thành, chuyển hình thành hoa hoa công tử, sẽ không hề có chướng ngại tâm lý mà chia tay Nhạc Quỳnh Quỳnh… Không đúng, bọn họ vốn dĩ không tính là yêu đương.
Mà cậu cũng chỉ là một nét bút trong tình sử của tra nữ Nhạc Quỳnh Quỳnh mà thôi.
Cuộc giao dịch ám muội này là theo nhu cầu đôi bên.
Nhưng trước khi mục đích hoàn thành, mặc kệ người con gái Nhạc Quỳnh Quỳnh này ngu xuân ra sao, gây sự vô cớ thế nào, cậu đều sẽ nhẫn nhịn, cho đến khi cậu cảm thấy chính mình không sai biệt lắm có thể làm hoa hoa công tử mới thôi.
Ninh Tây Cố ngủ một đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, ngày đầu tiên của của năm mới dương lịch, đi tảo mộ anh trai với ba.
Sáng sớm vừa mới rơi một trận mưa nhỏ.
Thảm cỏ xanh biếc, mộ viên vô cùng thanh tĩnh, bên đường có chim sẻ ngô đuôi xám nhảy tới nhảy lui trên mặt đất.
Người đàn ông trong di ảnh trên mộ tuổi tác xấp xỉ Ninh Tây Cố, khoảng tầm 20 tuổi, tướng mạo hai anh em có năm sáu phần tương tự, chỉ là anh trai trong di ảnh thì sáng sủa, còn em trai trước mộ thì lạnh nhạt.
Ninh Tây Cố chưa từng gặp anh trai.
Sau khi anh trai mất cậu mới ra đời, chuẩn xác chính là, sản phẩm thay thế được tạo ra vì anh trai qua đời.
Anh trai là con trai ba mẹ sinh tự nhiên, con một, nghe nói từ nhỏ đã được cưng chiều, hơn nữa là một đứa nhỏ thật sự thông minh, học tập giỏi, thành thích thể dục cũng tốt, là người thừa kế Ninh gia được mọi người biết rộng rãi, quả thật chính là bản nhân của thiên chi kiêu tử.
Lúc anh trai hai mươi tuổi, tốt nghiệp đại học, bắt đầu làm việc ở công ty gia tộc, tất cả nhìn qua đều rất thuận lợi.
Không ngờ rằng trời có gió mưa thất thường.
Trong một lần du lịch trượt tuyết, anh trai bị ngã gãy cổ, khi được phát hiện đã tắt thở. Người thừa kế duy nhất Ninh gia tỉ mỉ bồi dưỡng cứ như vậy mà chết yểu.
Ba mẹ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đau lòng vô cùng, vì kế thừa gia nghiệp to lớn, vẫn muốn có thêm một đứa con nữa, thế là nhờ vào khoa học kỹ thuật y học, dùng cách thụ tinh nhân tạo, khi tuổi cao lại sinh ra người con trai thứ hai là cậu. Mẹ cũng vì thế mà bệnh nặng một hồi, có lúc Ninh Tây Cố thậm chí sẽ hoài nghi, nếu mẹ không sinh cậu, có phải có thể sống được lâu hơn không.
Khi còn nhỏ không hiểu chuyện, không có ai nói với cậu chuyện này.
Nhưng cậu cũng là một đứa nhỏ thông minh, từ nhỏ cậu đã cảm giác rất kỳ lạ, vì sao ba mẹ mình lại lớn tuổi hơn ba mẹ người khác nhiều như vậy, đều có thể làm ông bà những đứa nhỏ khác rồi, lại sau đó, biết được ngôi mộ mỗi năm đi bái tế bái kia mai táng anh trai ruột của cậu.
Ba sẽ sờ đầu cậu, cổ vũ cậu nói: “Anh trai con vô cùng ưu tú, con phải ưu tú như nó mới được, biết không?”
Ninh Tây Cố khi còn bé cũng không tránh khỏi suy nghĩ của trẻ con, cậu khát vọng được người lớn khích lệ, cho nên làm một đứa con ngoan ngoãn xuất sắc.
Sau đó nhận được rất nhiều đánh giá từ ba:
“Anh trai con làm tốt hơn con rất nhiều, đừng quá kiêu ngạo.”
“Lại học thêm một ngoại ngữ nữa đi, khi anh trai con bằng tuổi con đã bắt đầu học rồi, vậy chắc con cũng có thể học.”
“Tham gia cuộc thi này đi, anh trai con đã từng tham gia.”
“Con phải học tập thật tốt, về sau kế thừa gia sản.”
Mới đầu Ninh Tây Cố xem anh trai là mục tiêu theo đuổi, cậu từ ngây thơ mờ mịt đến lúc trưởng thành, vẫn là ảo ảnh bọt biển treo ngay trước mặt, bắt không được.
Trước khi mẹ qua đời đã nói với cậu: “Tây Cố, mẹ chỉ hy vọng con vui vẻ, con muốn làm cái gì thì làm cái đó, khỏe mạnh vui vẻ là đủ rồi.”
Quỳnh quỳnh bạch thố, đông tẩu tây cố.
Y bất như tân, nhân bất như cố.
[Thỏ trắng cô đơn, chạy đông ngó tây.
Áo không bằng mới, người không bằng cũ.]
Ba đặt tên Tây Cố cho cậu, là vì hoài niệm con trai trưởng nhỉ? Người không bằng cũ, người không bằng cũ.
Bỗng nhiên có một ngày, Ninh Tây Cố từ trong học tập cô độc mệt mỏi tỉnh ngộ: Tại sao cậu phải cố gắng như vậy để trở thành một người khác?
Nhưng nhiều năm như vậy, cậu đã quen dựa theo yêu cầu của ba mà tiến dần về phía anh trai, phải trở thành người lễ độ, phải có thành thích ưu tú, phải thi đấu có giải, phải xã giao rộng rãi, đảo mắt đến giờ, cậu quay đầu nhìn lại.
Bộ dạng chân thật trong nội tâm mình lại là một mảnh mơ hồ, nhìn không rõ, bản thân cậu đến tột cùng là như thế nào chứ? Ninh Tây Cố chính mình cũng không nói rõ.
Cho dù cậu muốn phản nghịch, muốn tự buông thả bản thân, nhưng cậu căn bản không biết chính mình đến tột cùng là như thế nào.
Cho nên phản nghịch không biết phải bắt đầu từ đâu.
Sau khi tảo mộ xong, Ninh Tây Cố hỏi ba: “Trường con chỉ cho nghỉ lễ hai ngày, con phải trở về.”
“Được.” Ba nói.
Ninh Tây Cố lại ngồi máy bay tư nhân trở về, cậu không về trường học, lập tức đi đến nơi ở của Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Cậu muốn đi gặp Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Lần này Nhạc Quỳnh Quỳnh hẳn sẽ bị cậu dọa nhảy dựng nhỉ? Ninh Tây Cố tưởng tượng biểu tình kinh ngạc mà Nhạc Quỳnh Quỳnh có khả năng sẽ lộ ra, không khỏi bật cười.
Nói không chừng còn sẽ cảm động đến trực tiếp nguyện ý ngủ với cậu ấy?
Đi về hai lần.
Ninh Tây Cố đã có thể quen thuộc mà tìm đến cửa nhà Nhạc Quỳnh Quỳnh, ấn chuông cửa.
“Ting toong. Ting toong.”
Không ai đáp lại.
Lại ấn.
“Ting toong. Ting toong.”
Vẫn không ai đáp lại.
Ninh Tây Cố mới hậu tri hậu giác nhớ đến một chuyện —
Nguyên Đán, cũng là ngày người bán hàng online, thương gia thúc đẩy hoạt động sales off.
…
Nhạc Quỳnh Quỳnh sắp mệt chết rồi.
Cường độ hoạt động đợt này của cửa hàng bọn họ không lớn bằng Giáng sinh, hai giờ sáng xem như cô có thể về nhà rồi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngáp dài bước ra khỏi thang máy, mắt của cô sắp díp lại, cô nghĩ, may mà hôm nay không trang điểm, có thể vừa về nhà là ngủ luôn.
Nhà của cô chính là thang máy hộ, một tầng một nhà.
Thang máy vừa mở.
Ngoài cửa có một đóa hoa hồng lớn, che đi nửa cánh cửa.
Nhạc Quỳnh Quỳnh không nghĩ đến, bị dọa nhảy ngược.
Ánh đèn hành lang mờ mờ u ám, Ninh Tây Cố giống như một chú chó lớn, mặc một thân tây trang khác ngồi dưới đất, ở góc giữa cửa và tường, ôm đóa hoa lớn này như ôm bảo bối trong ngực, khuôn mặt anh tuấn đẹp trai kề sát đóa hoa hồng.
Nhạc Quỳnh Quỳnh rón ra rón rén mà đi qua, ngồi xổm xuống, tỉ mỉ ngắm khuôn mặt Ninh Tây Cố. Đẹp thật, thật sự quá đẹp trai, mũi cao môi mỏng, đường nét lạnh lùng, lông mi tạo nên một mảnh hình dáng sáng sủa trong veo dưới mắt. Chỉ là ngay cả khi ngủ cậu cũng tạo cho người ta cảm giác có chút thanh cao, nhíu mày, như là không vui.
Nhạc Quỳnh Quỳnh khẽ nắm mũi cậu.
Ninh Tây Cố không thể hô hấp, tỉnh lại, nhìn thấy cô.
Bọn họ dựa quá gần.
Nhạc Quỳnh Quỳnh thấy đáy mắt Ninh Tây Cố, vốn là đôi mắt ý ngủ mông lung, tiêu cự mơ hồ dần dần rõ ràng, ánh vào hình bóng của cô, như là ngân hà trong một phương vũ trụ bị thiêu đốt, trong nháy mắt sáng bừng lên.
Giọng nói của Ninh Tây Cố mang theo mấy phần khàn khàn lười biếng khi mới tỉnh ngủ, khẽ cười, phảng phất như nhìn thấy cô phiền não hoàn toàn tan biến: “Chị đã về rồi?”
“Nên là tôi hỏi cậu đấy?” Nhạc Quỳnh Quỳnh nói, “Không phải cậu về nhà sao? Sao nhanh như vậy đã quay về rồi?”
Ninh Tây Cố trả lời rất đương nhiên: “Không phải chị bảo tôi quay về sao? Tôi đồng ý với chị hôm nay quay về rồi.”
Nói xong, Ninh Tây Cố có chút buồn bực, sửa lại nói: “Không đúng, phải nói là ngày hôm qua. Tôi đợi chị mấy tiếng rồi.”
Tâm tư thiếu niên nhìn như chân thành thuần khiết.
Bạn chỉ lơ đãng nói một câu, cậu ta lại tin là thật, toàn lực làm vì bạn mà làm.
Ninh Tây Cố ôm đóa hoa hồng hai tay ôm không hết, trong mùi hương này, cười với cô: “Chị, cuối cùng chị cũng về rồi, tôi đến tặng chị hoa.”
Cậu giống như chỉ đến bày tỏ yêu thương nhiệt tình không nơi cất giữ của mình với Nhạc Quỳnh Quỳnh, trông mong nhìn cô một cái, không dám đòi hỏi cô ưu ái, cô nguyện ý nhận lấy cậu đã cảm thấy mỹ mãn: “Chị nhận lấy tôi sẽ đi ngay. Ngủ ngon, chị, vất vả rồi.”
Cũng không biết có phải làm việc quá mệt mỏi, làm cho đầu óc choáng váng.
Hay là bóng đêm đêm nay quá mê người.
Nhạc Quỳnh Quỳnh tự nhiên cảm thấy Ninh Tây Cố hôm nay đẹp trai bất ngờ, nhất thời bị sắc đẹp che mờ mắt, cũng không biết tại sao lại ma xui quỷ khiến nói: “Đã muộn thế này, ký túc trường cậu còn mở cửa sao?”
Ninh Tây Cố nói: “Không sao, tôi đi tìm một khách sạn.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm giác mình đang thu nhận một con chó nhỏ không người muốn, mềm lòng nói: “Bỏ đi, vào trước đã.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh mở cửa, Ninh Tây Cố lại đứng ngoài cửa không động, do do dự dự nhìn cô.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cười: “Vào nhanh, còn ngẩn ra đó làm gì?”
Ninh Tây Cố cẩn thận bước vào.
Cậu cúi đầu thay giày, miệng lại không nhịn được giương lên.
Nhạc Quỳnh Quỳnh quả nhiên là người ăn mềm không ăn cứng.
Sau khi bị cậu vào nhà rồi, không qua mấy ngày cậu đã có thể công lược được Nhạc Quỳnh Quỳnh nhỉ?