Bạn đang đọc Thỏ hoa đào – Chương 9:
Chương 8: “Chị muốn gặp tôi sao?”
Từ sau khi mẹ qua đời, ba chuyển nhà đến gần tổng bộ công ty ở thành phố Y nước A, hai ba con hơn ba tháng rồi chưa nói chuyện, quan hệ ba con cũng ngày càng cứng ngắc.
Khi Ninh Tây Cố về đến nhà, trong nhà chỉ có người làm, cậu nhắn tin cho ba đã về đến nhà — Cho dù nhân viên tiếp nhận việc đón cậu cũng sẽ báo cáo với ông ấy — rồi tự mình đi nghỉ ngơi.
Trên máy bay có giường.
Ninh Tây Cố đã ngủ một giấc, cho nên bây giờ cũng không cảm thấy buồn ngủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chẳng qua là cảm thấy nhàm chán.
Bởi vì nhàm chán, lại ma xui quỷ khiến nghĩ đến Nhạc Quỳnh Quỳnh, nghĩ đến chuyện hoang đường để chính mình chủ động được phụ nữ tài trợ.
Nhỡ đâu ba biết Nhạc Quỳnh Quỳnh thì sẽ thế nào? Sẽ giáo huấn trách móc cậu sao?
Ninh Tây Cố không muốn bị ba biết chuyện này, hiếm khi gặp được chuyện thú vị, cậu còn muốn chơi thêm một lúc, vì thế che giấu kín đáo trước đã.
Bữa tối, ba từ công ty trở về.
Trong phòng ăn trống trải rộng rãi, hai ba con ngồi ở hai đầu bàn dài, im lặng không nói gì mà ăn bữa tối kiểu Tây này.
Tay nghề của đầu bếp cao cấp, nhưng Ninh Tây Cố lại tự nhiên nhớ đến bữa cơm bình thường cùng với Nhạc Quỳnh Quỳnh kia, Nhạc Quỳnh Quỳnh ăn cơm trộn cậu nấu. Kỳ thật cậu cũng là lần đầu tiên nấu cơm, dựa theo công thức tùy tiện tìm thấy trên mạng, nhưng cảm giác còn không tồi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh ăn vô cùng ngon, trẻ nhỏ ăn cơm cũng không ngon bằng cô, ăn hết một đĩa cơm trộn lớn mà cậu làm. Cô còn rất ồn ào, cười hi hi khen cậu mấy câu: “Ngon quá, sao cậu lại biết nấu cơm như vậy chứ? ….Lần đầu tiên làm? Thật sao? Tôi không tin. Lần đầu tiên làm đã có thể ngon như vậy sao?”
Vừa nhớ đến nụ cười giống như chỉ là ăn no thôi đã rất hạnh phúc vui vẻ kia của Nhạc Quỳnh Quỳnh, Ninh Tây Cố không tự chủ giương giương khóe miệng.
Ba hỏi: “Gần đây học tập thi cử thế nào?”
Ninh Tây Cố báo cáo số liệu cụ thể một lần.
Khô khốc.
Đối thoại của hai ba con bọn họ luôn là như vậy, không giống quan tâm con trai, giống như thủ trưởng hỏi cấp dưới tình hình công tác.
Nhưng, cả hai đều quen rồi.
Ba cậu nghe xong, biểu thị hài lòng khẽ “ừ” một tiếng, sau đó nói: “Năm nay học xong thì chuyển về đây học đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“…. Vâng.” Ninh Tây Cố sững sờ rồi mới đáp.
Nếu như vậy, thì chỉ có thể chơi cùng Nhạc Quỳnh Quỳnh được nửa năm thôi.
Cậu về nước học tập là bởi vì sau khi mẹ bị bệnh thì nhớ quê cũ, lúc đó bệnh của mẹ đã đến thời kỳ cuối cùng rồi, không thuốc cứu chữa, chỉ là bầu bạn qua đoạn thời gian tươi đẹp cuối cùng. Ba đối xử với cậu rất lạnh nhạt, nhưng đối xử với mẹ lại rất tốt, thỏa mãn tất cả nguyện vọng của mẹ, một tháng cuối cùng, bỏ tất cả công việc để ở bên vợ.
Mẹ ở bên cạnh cậu qua sinh nhật 18, không làm lớn, chỉ là người một nhà tụ lại chúc mừng thôi.
Mặc dù cậu đã xuất hiện ở tang lễ và lễ truy điệu của mẹ, nhưng vẫn rất khiêm tốn như cũ, không muốn người biết. Năm nay ba định từ từ đẩy cậu ra ngoài, đế người ngoài dần dần biết được Ninh gia có người thừa kế này.
Ninh Tây Cố là con lúc về già, thụ tinh nhân tạo, sinh ra trong ống nuôi cấy.
Hồi nhỏ cậu thể kém nhiều bệnh, một năm 365 ngày thì có 360 ngày ở trong bệnh viện, cảm giác lúc nào cũng có thể chết yểu, ba mẹ vì cậu mà tìm thầy thuốc khắp nơi, cuối cùng không cách nào, cầu đến vật huyền học thần thần đạo đạo, mời vị đại sư bảo mệnh cho cậu.
Đại sư nói ba cậu vốn là mệnh không con, đứa nhỏ này là cưỡng cầu mà đến, cho nên Diêm vương gia mới muốn mang đi, nếu muốn giữ được mạng của đứa bé này thì không thể nuôi dưỡng bên cạnh cha mẹ, đặc biệt là ba. Hơn nữa không thể công khai chuyện của đứa bé này, nuôi đến năm mười tám tuổi thì sẽ không sao nữa.
Kỳ lạ chính là, sau khi làm như thế, sức khỏe của cậu dần dần trở nên khỏe mạnh.
Mẹ dường như mỗi ngày đều đi gặp cậu, chỉ là buổi tối không ngủ cùng, khi cậu hai tuổi đã ngoan ngoãn ngủ một mình, không ồn không náo. Gặp ba rất ít, một tháng cũng chẳng gặp được một lần, thỉnh thoảng gặp một lần cũng không thân mật được, vô cùng lạnh nhạt. Lại đến khi tiểu học cậu bắt đầu vào ở ký túc xá trường quản thúc, cấp hai cấp ba cũng đều là trường nội trú.
Đến đại học, vẫn sống ở ký túc như cũ, kỳ thật trong nhà cũng trực tiếp mua phòng ở tiểu khu gần trường đại học cho cậu, cậu có thể sống ở đó, nhưng cậu không muốn quá nổi bật, có lúc chủ nhật cậu sẽ qua, hoặc lúc thư viện không có chỗ trống thì sẽ đến nhà để tự học.
Nói chung, người bên ngoài không biết Ninh gia còn có một con trai nhỏ là cậu, vẫn cho là sau khi Ninh gia mất con trưởng đã tuyệt hậu, mà bạn học cho rằng cậu là con trai xuất thân trong gia đình bình thường.
Ninh Tây Cố từ nhỏ đã được người dùng tiêu chuẩn đứa trẻ ngoan để giáo dục, tất cả giống như dùng thước đo vẽ ra vậy, hai năm này, cậu càng cảm thấy kiên nhẫn đã đến cực hạn, chỉ là muốn phản nghịch, cũng không biết phải phản nghịch từ chỗ nào.
Hút thuốc, uống rượu thậm chí càng nguy hiểm hơn, cậu không quá hứng thú, cảm thấy ngu xuẩn cực kỳ.
Khi ăn cơm tán gẫu với ba, cậu vô cùng muốn tìm Nhạc Quỳnh Quỳnh, cậu bỗng nhiên có thể hiểu được bạn học lúc trước khi lớn lên lại muốn chơi điện tử, đọc tiểu thuyết, chắc cũng là đạo lý giống vậy đi.
Cuối cùng cũng qua bữa cơm tối.
Buổi tối cũng không có chuyện gì có thể làm để giết thời gian.
Ninh Tây Cố do dự, tìm Nhạc Quỳnh Quỳnh tán gẫu: “Chị.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh trả lời: “Vừa hay! Nhanh! Bây giờ gọi điện thoại cho tôi!”
Ninh Tây Cố: “?”
Nhưng vẫn làm theo yêu cầu của Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Cậu vẫn là lần đầu tiên nghe thấy Nhạc Quỳnh Quỳnh giả bộ nói chuyện yểu điệu như thế, giống như biến thành người khác, mở miệng chính là bạo kích: “Bảo bối, sao vậy?”
Ninh Tây Cố vừa cảm thấy nổi hết da gà, vừa bị chọc đến đỏ bừng mặt: “………” Cậu còn có thể tưởng tượng ra biểu tình giả vờ kia của Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Ninh Tây Cố ngờ ngợ nghe thấy giọng nói không vui của một người đàn ông: “Quỳnh Quỳnh….”
Giọng nói của Nhạc Quỳnh Quỳnh thay đổi, tức giận nói: “Anh gọi ai là Quỳnh Quỳnh vậy? Chúng ta bây giờ đã không còn là người yêu nữa rồi, anh gọi thân mật như thế không tốt nhỉ? Bạn gái anh không ghen hả?”
Ồ, hiểu rồi. Ninh Tây Cố bật dậy khỏi giường, biết rõ cố hỏi: “Chị, chị đang nói chuyện với ai vậy?”
Có thể để giọng nói khá vang vọng, làm cho người bên cạnh cũng có thể ngờ ngợ nghe rõ được cuộc đối thoại của bọn họ.
Nhạc Quỳnh Quỳnh kỳ lạ: “Không có gì, một người không quan trọng.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi: “Em vốn muốn hỏi anh đã về nhà chưa? Không phải anh muốn về nước ăn tết sao?” Cô nhớ mang máng giả thiết Ninh Tây Cố tự mình nói bậy trong yến hội lần trước, dựa vào đó nói tiếp.
Ninh Tây Cố đáp: “Đến rồi. Anh đã ăn tối rồi.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh thuận miệng nói: “Khá nhanh đó.”
Ninh Tây Cố ăn ngay nói thật: “Ừ, ngồi máy bay tư nhân mà.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh: “Ồ, đúng nha. Hì hì.” Cô nghĩ thầm, tên nhóc này càng bịa càng thái quá.
Nhạc Quỳnh Quỳnh làm bộ nói: “Em cũng rất nhớ anh, khi nào anh quay lại.”
Ninh Tây Cố biết cô không phải thật lòng, nhưng dù người này đang đóng vai người chờ đợi cậu đến bên mình, vẫn theo bản năng mà thấy ấm áp trong lòng, nửa thật nửa giả dịu dàng nói: “Chị muốn gặp anh à? Vậy bây giờ anh sẽ bảo bọn họ đi xin phép thời gian cất cánh, ngày mai anh sẽ trở về.”
Nghe nghe lời này xem.
Nhạc Quỳnh Quỳnh không tự chủ mà đỏ mặt, trong lòng thì phỉ nhổ tên lừa gạt này thật sự là kỹ thuật lừa đảo cao siêu, câu nói này nói như là thật sự thích cô vậy, tình ý miên man, hơn nữa giọng nói của Ninh Tây Cố lại dễ nghe, đổi thành nữ sinh nhỏ chắc chắn sẽ không trụ được.
Nhạc Quỳnh Quỳnh lại ngại ngùng tiếp tục giả bộ nữa, hàm hồ nói: “Ừm, chỗ này em có chuyện, tắt trước nha, đợi lát nữa lại gọi điện cho anh.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh tắt điện thoại, nhìn Thù Tuấn.
Thù Tuấn xem xong vở kịch này, bất đắc dĩ nói: “Em cũng không cần phải cố ý như vậy trước mặt anh…”
“Tôi không cố ý, tôi và cậu ấy thân mật như vậy đấy.” Nhạc Quỳnh Quỳnh cứng miệng đáp, lại hói: “Anh đến tìm tôi làm gì?”
Thù Tuấn từ ngày đó ở cửa quán bar thấy Nhạc Quỳnh Quỳnh hôn người đàn ông khác, vẫn luôn khó chịu, sau này lại nhìn thấy ảnh chụp chung Nhạc Quỳnh Quỳnh đăng hôm Giáng sinh, đã mấy ngày không ngủ ngon.
Hôm nay buổi trưa lái xe đi ăn, bất tri bất giác lái xe đến dưới lầu công ty của Nhạc Quỳnh Quỳnh, đại khái là đến quá nhiều lần, cả người đã hình thành một loại yêu thích tự nhiên, chính là muốn đến gặp cô, quả nhiên ở phòng ăn mà Nhạc Quỳnh Quỳnh thường đi gặp được cô.
Thù Tuấn hiểu rõ Nhạc Quỳnh Quỳnh, cô là người con gái rất khó công lược, bình thường mà nói không thể thể nhanh như vậy đã bị người đàn ông khác cướp đi.
Nhưng mà, nam sinh trong bức ảnh kia thật sự quá anh tuấn.
Lại nghĩ nghĩ, Nhạc Quỳnh Quỳnh gặp đối phương ngày đầu tiên đã hôn rồi, mà anh ta thì sao, lúc đó mất rất lâu mới có thể nắm tay, mà đến tận khi hai người chia tay, anh ta cũng chưa phát triển đến bước cuối cùng với Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Nếu không phải bởi vì Nhạc Quỳnh Quỳnh cố chấp giữ ranh giới cuối cùng, không cho anh ta thân cận, anh ta cũng không nhất thời choáng váng mà chấp nhận lời tỏ tình của người con gái khác.
Con gái đều là động vật nhan trị, gặp được một anh chàng đẹp trai như vậy có lẽ sẽ khác những người đàn ông khác, không ai hiểu được Nhạc Quỳnh Quỳnh yêu cái đẹp đến mức nào như người bạn trai cũ là anh ta đây, cô thích tất cả những thứ xinh đẹp.
Rõ ràng bọn họ đã chia tay, nhưng anh ta vẫn vô cùng lo lắng, lo lắng đến ngủ không yên, muốn tự mình đến hỏi.
Thù Tuấn uyển chuyển hỏi: “Em thật sự đang yêu đương với nam sinh kia sao? Người tùy tiện quen biết ở nơi như thế kia, anh cảm thấy không đủ nghiêm túc.”
“Cũng tốt hơn anh.”
“Còn chưa xem là bạn trai, chỉ là đang hẹn hò mà thôi, cậu ấy đang theo đuổi tôi.” Nhạc Quỳnh Quỳnh đắc ý nói, nói dối không chớp mắt, “Tôi vốn không thiếu người theo đuổi.”
“Sao? Chỉ cho phép anh vừa chia tay đã có người mới, không cho phép tôi vườn hồng trống cửa, không người theo đuổi sao?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn sắc mặt anh ta không tốt, cô rất vui vẻ.
Thù Tuấn im lặng một lúc, nói: “….Quả nhiên em không phải thật sự thích tôi.”
Cạn lời.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ thầm, tôi còn khóc cả một đêm vì anh đấy!…. Có điều, khóc xong thì cô xem chuyện này đã move on rồi, cớ gì cứ phải đau lòng vì một tên tra nam?
Nhạc Quỳnh Quỳnh buồn cười nói: “Một con lừa tìm ngựa như anh cắm sừng cho tôi, còn dám yêu cầu tôi thích anh đến thế nào? Cảm thấy tôi trời sinh đáng bị coi thường?”
Đây coi như là hoàn toàn xé mặt rồi. Thù Tuấn không lên tiếng.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn dáng vẻ túng quẫn mất tự nhiên của anh ta, tâm trạng vui vẻ, âm dương quái khí nói: “Có điều, con người tôi độ lượng. Anh và Khổng Chỉ San bao giờ kết hôn? Đến lúc đó tôi sẽ dẫn theo bạn trai cùng đi chúc mừng cho đôi cẩu nam nữ bọn anh.”
Thù Tuấn im lặng mấy giây, thở dài ngước mắt nhìn cô, còn giống như là bạn trai cô vậy, bất đắc dĩ nói: “Em xem, em luôn là như vậy, hùng hổ dọa người, chúng ta mới không thể tiếp tục.”
Ồ? Nồi lại bị ném lại người cô?
Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng không định nhận nồi, nói: “Được rồi, hai chúng ta chia tay thành lỗi của tôi đúng không?”
“Nếu không phải bởi vì em…” Thù Tuấn giống như tức đến không nhịn được, nói được một nửa, lại nhớ đến phong độ đàn ông, mạnh mẽ nhịn lại, như cảm thấy Nhạc Quỳnh Quỳnh gây rối vô cớ, đang chịu đựng cô, nói, “Thôi, chuyện giữa hai chúng ta, tôi cũng có sai.”
Lời này nói ra làm Nhạc Quỳnh Quỳnh tức giận, cô như pháo liên hồi nói: “Cái gì mà anh cũng có sai, ý của anh chính là sai trước là tôi, sau đó anh chỉ là có chút trách nhiệm thôi đúng không? Thật nực cười. Tôi một không ngoại tình, hai không là tiểu tam, tôi không thẹn với lòng.”
Thù Tuấn hoảng hốt, tình cảnh này anh ta quá quen thuộc.
Mỗi lần đều như này, luận cãi nhau anh ta vĩnh viễn không thắng được Nhạc Quỳnh Quỳnh vô cớ gây rối, anh ta cảm thấy mệt mỏi, cũng cảm thấy hoài niệm nói: “Tôi không ngoại tình, ít nhất trước khi chia tay với em, tôi không ở cùng cô ấy.”
“Trước kia đều là em nói chia tay với tôi, lần này là tôi nói, lúc đó tôi nghĩ, nếu như em nói không muốn, vậy thì không chia tay, chúng ta kết hôn.”
“Là em đồng ý rồi.”
Thù Tuấn hỏi: “Nhạc Quỳnh Quỳnh, em thật sự thích tôi sao? Hay là em chỉ muốn tìm một người bạn trai làm công chức công việc ổn định, vừa hay tôi phù hợp với yêu cầu?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh bị anh ta hỏi cũng có chút mờ mịt, cô cảm thấy chính mình từng thích Thù Tuấn, cô chính là thích kiểu đàn ông như vậy, hơn nữa khi chia tay cô rất đau lòng, uống rất nhiều rượu, rơi rất nhiều nước mắt.
Nhưng Thù Tuấn vừa hỏi vậy, cô lại theo bản năng mà chột dạ. Thích là thích, nhưng hình như quả thật cũng không đặc biệt thích.
Cô chưa từng đặc biệt thích ai.
Nói thật.
Cảm xúc của cô đối với tình yêu chính là mơ mơ hồ hồ, nói như thế nào nhỉ, tuy rằng cô đã 24 tuổi, nhưng có đôi khi cô cảm thấy linh hồn của mình dừng lại ở 17-18 tuổi ấy, không lớn lên, cô cũng không quá chủ động muốn nó lớn lên.
Cô cảm thấy chính mình vẫn là một đứa trẻ to xác, chơi chưa đủ.
Không đợi Nhạc Quỳnh Quỳnh tiếp tục mắng, Thù Tuấn đứng dậy, lạnh mặt trực tiếp rời đi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cạn lời một lúc lâu, cô còn chưa kịp nói chuyện đó. Thù Tuấn chính là như vậy, nhìn thì ôn tồn thành thật, thật ra còn rất biết ngụy biện, nói đến cùng, nếu như anh ta không sớm ám muội với người con gái khác, sao có thể làm được việc vừa chia tay với cô đã đón nhận người mới rồi?
Nhưng đàn ông chính là như vậy, cho dù ngoài miệng xin lỗi rất nhanh, trong lòng vĩnh viễn không cảm thấy mình có lỗi, mỗi người đều tiềm ẩn chủ nghĩa gia trưởng.
Đàn ông mà cô gặp qua, cũng chỉ có Ninh Tây Cố nhỏ tuổi này là đáng yêu một chút, tựa như tật xấu cũng không nhiều như vậy.
Chuyện vui vẻ nhất gần đây của cô hình như chính là trêu chọc anh bạn nhỏ.
Nhạc Quỳnh Quỳnh muốn tìm người nói chuyện, vừa rồi mới gọi điện thoại, Ninh Tây Cố chắc là rảnh rỗi nhỉ?
Nhạc Quỳnh Quỳnh trực tiếp gọi điện thoại qua: “Alo? Tiểu thanh cao?”
Ninh Tây Cố trực tiếp hỏi: “Bạn trai cũ của chị đi rồi à?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh đỏ mặt: “Đã nói nhiều lần, chú ý thân phận của cậu, cậu đang nói chuyện với bà chủ của mình đấy.”