Thỏ hoa đào

Chương 11


Bạn đang đọc Thỏ hoa đào – Chương 11:

Chương 10: Lao động không công! Không muốn thì phí! Hi hi
Ninh Tây Cố vốn cho rằng lần này mình vào nhà cũng sẽ nhìn thấy một mảnh hỗn độn, kết quả không có, còn xem là sạch sẽ chỉnh tề, ngoài dự đoán của cậu.
Nhạc Quỳnh Quỳnh quay đầu lại nhìn cậu, phát hiện cậu vẫn còn đang luống cuống chân tay, không khỏi bật cười: “Sao vậy? Căng thẳng gì chứ? Tôi mệt chết đi được, không có sức ngủ với cậu. Tự mình ngủ ở sô pha đi.”
Ninh Tây Cố hoàn toàn không nghĩ đến hôm nay có thể tiếp xúc thân mật cự ly âm với Nhạc Quỳnh Quỳnh, chỉ là có thể vào cửa qua đêm với cậu mà nói đã là tiến bộ rất lớn, cậu đắc ý thì đắc ý, căng thẳng cũng là rất căng thẳng.
Cho dù biết chỉ có xác suất 0.01%, vẫn là hiện lên một tia ảo tưởng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói: “Tôi đi lấy cho cậu một cái chăn. Cậu ngồi ở đây đợi tôi.”
Ninh Tây Cố quy quy củ củ ngồi trên sô pha, chỗ nào cũng không dám đi, mèo nhỏ đi qua cậu cũng không động.
Nhạc Quỳnh Quỳnh lấy chăn đã giặt sạch sẽ cất trong tủ và gối của mình chia cho Ninh Tây Cố: “Nè, cho cậu.”
Ninh Tây Cố ngửi được hương thơm thoang thoảng trên chăn: “Cảm ơn.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh đã rất mệt rồi, lông mi cụp xuống, đôi mắt buồn ngủ mông lung nhìn Ninh Tây Cố, lại cảm thấy cậu anh tuấn đến vô cùng đáng yêu, híp mắt cười một cái, nhịn không được duỗi tay xoa đầu Ninh Tây Cố.
Hôm nay Ninh Tây Cố luôn cho cô một ảo giác như chú chó to xác ngoan ngoãn hiểu chuyện, làm cô rất muốn ôm cậu bé to xác này cọ cọ một chút, không mang theo bất cứ ý nghĩa sắc tình nào, chỉ là chữa trị một chút tâm tình mệt mỏi sau một ngày làm việc mà thôi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngáp một cái, nói: “Tôi rất buồn ngủ, vậy ngủ ngon nha.”
“Trong ngăn tủ nhà vệ sinh phòng khách có bàn chải dùng một lần, đôi dép mà cậu từng đi ở trong tủ giày, tự mình tìm đi, tôi ngủ trước đây…”
Ninh Tây Cố thật ra khá buồn bực, cô gái này sao lại yên tâm mình như vậy chứ? Không sợ dẫn sói vào nhà à? Cũng quá không có cảm giác nguy hiểm rồi đó?
Là mỗi người đàn ông đều như thế sao?
Nhỡ đâu cậu là người đàn ông xấu xa thì sao? May mà cậu là người thân sĩ, cậu muốn công lược Nhạc Quỳnh Quỳnh, nhưng cậu không gấp gáp.
Ninh Tây Cố trải chăn trên sô pha, sô pha này với cậu mà nói ngủ có hơi hẹp, chân cậu sẽ duỗi ra ngoài, cậu miễn cưỡng làm chính mình ngủ ngay ngắn lại, dùng chăn bông cuộn tròn lấy mình.
Vừa nhắm mắt lại.
Hương thơm của chăn và gối đầu như có như không mà phả vào khứu giác của cậu.
Đây là hương thơm trên người Nhạc Quỳnh Quỳnh, ngọt ngào, như đang mềm mại bao vây lấy cậu, làm cho cậu có loại ảo giác ôm lấy Nhạc Quỳnh Quỳnh mềm mại thơm ngát, phảng phất như bọn họ cùng nằm trong một cái chăn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Làm cho Ninh Tây Cố càng thêm khó ngủ, cũng không biết là tại sao lại có cảm giác gò má dần dần nóng lên.

Đây cũng không phải là hương thơm hiếm lạ gì chứ? Ninh Tây Cố nghĩ, căn bản không phải là nước hoa đắt tiền gì, chỉ là mấy loại hương thơm của nước giặt, sữa tắm, dầu gội, cùng với mấy đồ bảo dưỡng dành cho nữ như sữa dưỡng ẩm hòa trộn lẫn nhau mà thôi.
Hương thơm rất bình thường, rất ấm áp, giống như cảm giác mà Nhạc Quỳnh Quỳnh cho người khác vậy, không tính là quá trân quý, nhưng đối với cậu mà nói lại rất đặc biệt.
Cậu không ngủ được, nhớ đến Nhạc Quỳnh Quỳnh, nghĩ thầm, biểu hiện lần này của cậu nhất định không tồi, nếu như công lược Nhạc Quỳnh Quỳnh đã có đường tiến độ, nên là tăng giá trị cảm tình, tăng lên 10% đi nhỉ? Nhạc Quỳnh Quỳnh nhất định cảm thấy cậu là người đàn ông tốt có lễ độ.
Nhân cơ hội này, lại làm thêm vài chuyện khác đi!
Ví dụ như ngày mai dậy sớm trước khi Nhạc Quỳnh Quỳnh thức giấc, làm cho cô một bữa sáng, Nhạc Quỳnh Quỳnh nhất định sẽ càng thêm cảm động. Ninh Tây Cố đắc ý mà nghĩ.
Nói làm là làm!
Ninh Tây Cố nhanh chóng tìm mấy loại thực đơn đơn giản dễ làm nhưng ngon miệng ở trên app mỹ thực nào đó, lưu lại, lại đặt báo thức bảy giờ sáng mai thức dậy. Sau đó cậu an tâm đi vào giấc ngủ, phải nghỉ ngơi lấy sức, ngủ thật ngon để dậy sớm nấu cơm.
Bên kia.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói là đi ngủ, nhưng cô nghĩ đến trong phòng vẫn còn một chàng trai có ý đồ với mình, nên lo lắng không ngủ được, rất buồn ngủ nhưng không dám ngủ sâu.
Sợ Ninh Tây Cố là một tiểu cầm thú.
Nhạc Quỳnh Quỳnh bây giờ lại có chút hối hận vì sao lại nhất thời mềm lòng mà cho Ninh Tây Cố vào nhà.
Thật ra cô rất mẫn cảm với sự tiếp cận quá mức thân mật của đàn ông, ngay cả khi bạn trai cô ở trong những tình huống không khí chưa chín muồi chạm đến cô, cũng sẽ làm cô cảm thấy rất không thoải mái, cô chính là không thích có tiếp xúc da thịt với người khác, vừa đụng đến đã xấu hổ.
Nguyên nhân chia tay với hai người bạn trai trước, hoặc nhiều hoặc ít đều có liên quan.
Khi đó bọn họ mới quen chưa được bao lâu, cô lúc ấy mới mười tám mười chín tuổi, vẫn là một cô gái nhỏ vô cùng đơn thuần ngây thơ, ngu ngốc, cho rằng đang nói đến Plato, kết quả Giang Diệp Sơn đột nhiên bày tỏ ý đồ xấu xa ra, trực tiếp dọa cô khóc thét.
Cũng không phải là khóc hoa lê đái vũ, mà là thật sự gào khóc nước mắt nước mũi giàn giụa, giống như một đứa trẻ, Giang Diệp Sơn cũng bị cô dọa, rầu rĩ nói: “Được được, anh không chạm vào em… Anh đây không phải còn chưa chạm vào em sao? Quần áo còn chưa cởi đâu, chỉ hôn em một chút, em khóc làm gì chứ?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh không chỉ khóc, cô khóc quá mạnh mẽ, còn nôn nữa.
Giang Diệp Sơn bị một hồi thao tác này của cô làm cho mặt vô cùng xanh.
Trong lòng Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm thấy xấu hổ, trở về ngày hôm sau liền chia tay với Giang Diệp Sơn, còn trả lại hết tất cả quà Giang Diệp Sơn tặng.
Giang Diệp Sơn là một lãng tử chân trời góc bể nào mà không có hoa thơm, không níu kéo cô, rất là tiêu sái, trực tiếp đồng ý lại nói: “Nhưng em tốt xấu gì cũng theo tôi hai tháng, khi ở bên cạnh em tôi cũng khá vui vẻ, tôi vẫn muốn tặng em cái khác đấy? Hay là tôi sắp xếp cho em một công việc?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ nghĩ, thử thăm dò hỏi: “Anh có thể giới thiệu cho em một xưởng sản xuất quần áo chất lượng và giá cả tốt hơn nhiều nơi không?”
Giang tổng thần thông quảng đại cười cười, nói: “Được. Nếu em muốn mở công ty, có chuyện gì khác không hiểu muốn hỏi cũng có thể hỏi tôi. Không làm tình nhân được, về sau cũng có thể làm bạn bè mà, đúng không?”
Sau đó, cô mới có nhãn hiệu “Đào hoa thố” của cô.

Mà yêu đương với Thù Tuấn thì lại là một kiểu khác.
Thù Tuấn theo đuổi cô nửa năm, hai người yêu đương nửa năm, kỳ thật vốn đã hẹn cuối năm ăn tết sẽ trở về gặp ba mẹ anh ta, bây giờ hay rồi, cũng bay luôn.
Thù Tuấn nhìn lịch sự văn nhã, cũng thường thường ám chỉ với cô.
Nhạc Quỳnh Quỳnh không để ý, cô ghét cảm giác người khác muốn khống chế mình, hơn nữa cô còn không muốn nhanh như vậy… Nói đến có thể sẽ làm người khác bật cười, cô chính là có một trái tim thiếu nữ lãng mạn, muốn yêu đến sâu sắc, nước chảy thành sông, đối phương càng sốt ruột thúc giục cô, cô càng thấy cả người khó chịu.
Vuốt lông ngược. Vậy thì không.
Bao gồm cả Ninh Tây Cố.
Giống như ngày đầu tiên bọn họ gặp mặt đó, cô tắm xong, gột rửa đầu óc tỉnh táo, lập tức hối hận.
Cô vẫn còn nhớ rõ tình cảnh chặn Ninh Tây Cố bên đường.
Ninh Tây Cố nhìn qua thanh thanh lãnh lãnh, giống như không hứng thú với bất cứ chuyện nào, người nào, khi ngước mắt nhìn cô, ánh mắt hơi sáng ngời, không phải kiểu ánh mắt háo sắc ghê tởm đó, mà là đơn thuần như nhìn thấy chuyện gì thú vị.
Vô cùng sạch sẽ.
Tim cô nhất thời đập nhanh hơn, giống như bỗng dưng trúng giải thưởng lớn.
Cho nên cô mới ma xui quỷ khiến mà thật sự dẫn Ninh Tây Cố vào khách sạn.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa nhắm mắt lại là nhớ đến lần đầu tiên gặp Ninh Tây Cố như núi băng kia… Nhớ đến Ninh Tây Cố bị cô dùng mọi cách gây khó dễ tra tấn có chút sụp đổ….. Còn nhớ đến Ninh Tây Cố đêm nay ôm một đóa hoa tươi lớn ngoan ngoãn đợi cô tan ca về nhà, khẽ mỉm cười với cô.
Trái tim bất tri bất giác mà bồng bềnh hạ xuống, kỳ thật mấy lần này, sự cao lãnh xa cách và cảm giác xâm lược của Ninh Tây Cố càng lúc càng mờ nhạt, từ từ trở nên dễ bảo hơn, hẳn là không cần lo lắng nữa?
Dù sao, cô cũng khóa kỹ cửa phòng ngủ.
***
Ninh Tây Cố bị một chút động tĩnh đánh thức.
Cậu mở mắt ra, theo âm thanh nhìn qua, nhìn thấy Nhạc Quỳnh Quỳnh mới rửa mặt xong, mặc áo ngủ đi đi lại lại ở phòng khách, tìm hộp mặt nạ.
Sắc trời bên ngoài vẫn là một mảnh u tối.
Ninh Tây Cố lại liếc mắt nhìn thời gian trên đồng hồ xác nhận – 6h sáng.

Nhưng, Nhạc Quỳnh Quỳnh là rạng sáng 2h mới về đến nhà nha! Giờ đã dậy? Cô không phải là một người con gái ham ăn biếng làm sao?
Kế hoạch bữa sáng bất ngờ cứ như vậy mà ngâm nước nóng sao?
Ninh Tây Cố ngạc nhiên hỏi: “Sao chị đã dậy rồi?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh trợn mắt với cậu: “Dậy làm việc nha! Tôi là dân làm việc khổ sở!… Cậu tỉnh đúng không? Dậy chưa? Lại ngủ thêm chút nữa cũng không sao.”
“Tôi dậy.” Ninh Tây Cố gật đầu nói, tuy rằng cậu còn có chút buồn ngủ, nhưng Nhạc Quỳnh Quỳnh đã dậy rồi, cậu khẳng định không thể ngủ nướng.
Nhạc Quỳnh Quỳnh một mặt tiều tụy buồn ngủ, lê dép lê qua, cô cầm gương nhỏ soi mặt mình, Ninh Tây Cố nghe thấy cô lẩm bẩm một câu: “Ôi, xấu quá.”
Là không xinh đẹp rạng ngời như lúc cô trang điểm.
Nhưng Ninh Tây Cố hoàn toàn không cảm thấy xấu, buột miệng thốt ra, tự trong đáy lòng: “Không xấu, rất xinh đẹp.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh mới ý thức được câu lẩm bẩm của mình bị nghe thấy, đỏ mặt liếc nhìn cậu, yên lặng mà tránh đi: “Cậu… Cậu mau rửa mặt đánh răng đi.”
Ninh Tây Cố nhanh chóng đi đánh răng rửa mặt xong ra ngoài.
Vừa về đến phòng khách, Nhạc Quỳnh Quỳnh đang ngồi xếp bằng trên thảm, laptop đặt trên bàn trà trước mặt cô, đang dùng chuột thuần thục nghiêm túc thao tác cái gì đó.
Ninh Tây Cố đi qua nhìn, là đang cắt nối biên tập video. Cậu nhớ rõ cái này, Nhạc Quỳnh Quỳnh là hotgirl mạng lập nghiệp, làm video làm đẹp, quần áo và phối đồ, vừa mở cửa hàng taobao, video mới của cô khá chăm chỉ, một tuần sẽ đăng 1, 2 video.
Giống như video dạy phối đồ theo phong cách HongKong cô vẽ ở Giáng sinh lần trước, Nhạc Quỳnh Quỳnh đã sửa sang cắt nối biên tập xong, đăng trên trang web chuyên nghiệp của cô.
Ninh Tây Cố nhìn mấy phút, hỏi: “Chị đều tự mình chỉnh sửa video sao?”
“Ừ.” Nhạc Quỳnh Quỳnh nói, “Tôi thích tự mình làm.”
Ninh Tây Cố đứng ở một bên tiếp tục xem, nhưng không phải là xem video của Nhạc Quỳnh Quỳnh, mà là nhìn chính Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Trên mặt cô đắp mặt nạ, cả mặt đều không nhìn thấy, chỉ đôi mắt là phá lệ trầm tĩnh sáng ngời, hết sức chăm chú làm việc.
Đôi mắt chăm chú này khi thì khẽ chớp chớp một chút, lông mi dài nhỏ giống như lơ đãng quét qua đầu quả tim Ninh Tây Cố, hơi ngứa ngứa, nói không rõ, cảm giác nhỏ bé mà kỳ lạ, chỉ là làm cậu không nhịn được mà chăm chú nhìn, luyến tiếc rời tầm mắt.
Cậu nghĩ, Nhạc Quỳnh Quỳnh không chỉ cười rộ lên xinh đẹp.
Đôi mắt cũng rất đẹp, đặc biệt là khi làm việc, cậu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, rất mới lạ.
Đánh giá của Ninh Tây Cố đối với Nhạc Quỳnh Quỳnh lại rẽ hướng.
Này, Nhạc Quỳnh Quỳnh hình như cũng không phải ngu ngốc… Rốt cuộc có phải không đây? Cậu không rõ.
Công việc cắt nối video này của Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa làm chính là một tiếng đồng hồ, cô làm xong video, lại skincare những bước cơ bản nhất trong ngày cho dung mạo của mình.
Cô tự nhận thức bản thân là một người lười biếng, nhưng dùng các loại mỹ phẩm, các loại đồ skincare, cũng làm ba bốn mươi phút, không thêm thời gian gội đầu và dưỡng tóc.
Cuối cùng tự giác tập yoga nửa tiếng. Lại đi ăn sáng.
Thực đơn của Ninh Tây Cố căn bản vô dụng.

Nhạc Quỳnh Quỳnh trực tiếp gọi đồ ăn ngoài, đây là bữa sáng lòng trắng trứng ít calo, ít dầu, một miếng bánh mì lúa mạch, một bát dâu tây, một ly sữa chua Hy Lạp trộn với mấy quả hạch, còn có một ly cà phê đen không đường kiểu Mỹ. Hết rồi.
Ninh Tây Cố lần đầu tiên hiểu biết về một ngày của hotgirl mạng, chỉ nhìn chuyện buổi sáng này, không khỏi cảm khái —
Cho dù là bao cỏ thêu hoa*, muốn duy trì mỹ mạo thêu hoa, cũng phải trả giá rất nhiều cố gắng.
(*bao cỏ thêu hoa: Ý chỉ những người chỉ có sắc mà không có trí tuệ.)
Đảo mắt đã đến 8h30.
Nhạc Quỳnh Quỳnh không trang điểm, để mặt mộc, hôm nay cô mặc khá tùy ý, áo hoodie họa tiết hoạt hình in hoa cùng quần thể thao, rất thoải mái.
Ninh Tây Cố hỏi: “Chị, hôm nay trường tôi vẫn nghỉ, tôi có thể hẹn chị đi hẹn hò được không?”

“Không được.” Nhạc Quỳnh Quỳnh dứt khoát lưu loát mà từ chối, “Không thấy tôi chuẩn bị đi làm sao? Không rảnh hẹn hò với cậu. Cậu tự mình về trường đi.”
Ninh Tây Cố ngốc rồi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh không thèm quan tâm cậu, đứng dậy đi vào phòng thay đồ, cầm một chiếc áo lông rộng khoác lên người, lại đội mũ lưỡi trai, muốn ra ngoài.
Cô vừa thay giày thể thao ở tủ giày huyền quan, vừa nói với Ninh Tây Cố: “Tự cậu về trường học? Hay là tôi lái xe tiện đường đưa cậu về nhà?”
Ninh Tây Cố nghiêm túc chăm chú hỏi: “Tôi có thể đi cùng chị không?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh không hiểu: “Hả? Đi đâu?”
Ninh Tây Cố nghiêm túc: “Đi công ty chị. Xem như tôi làm trợ lý cho chị một ngày đi.”
Ninh Tây Cố trầm mặt.
Cậu thấy kỳ quái, vì sao cho dù cậu trăm phương ngàn kế làm các loại kế hoạch, nhưng vẫn luôn không theo kịp thay đổi của Nhạc Quỳnh Quỳnh, nhất định là bởi vì cậu hiểu biết Nhạc Quỳnh Quỳnh chưa đủ sâu sắc.
Cậu cảm thấy chính mình hẳn là nên tiến thêm một bước để hiểu biết cuộc sống và công việc của Nhạc Quỳnh Quỳnh, mới có thể càng thêm thuận lợi bắt được người con gái này.
Ninh Tây Cố sợ Nhạc Quỳnh Quỳnh từ chối, thấp thỏm bất an mà chờ cô trả lời.
Nhạc Quỳnh Quỳnh từ trong sững sờ dần dần lấy lại tinh thần, đôi mắt xinh đẹp của cô như được thắp sáng, chớp chớp, sau đó nở nụ cười: “Được nha.”
Ninh Tây Cố nhanh chóng đỏ mặt, cậu ở bên cạnh lại làm cho cô gái ngốc này vui vẻ như vậy sao? Khuôn mặt tươi cười rạng ngời của Nhạc Quỳnh Quỳnh làm cho cậu có cảm giác được người cần đến.
Nhạc Quỳnh Quỳnh quả thật rất vui vẻ.
Lao động không công! Không muốn thì phí! Hi hi.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.