Đọc truyện Thịnh Yến – Chương 46
Hạng Mĩ Cảnh cảm thấy
Dung Trí Hằng cư xử lịch thiệp hơn cô trong vấn đề này, vì vậy cuộc gọi
nhanh chóng kết thúc, cô quay về sofa ngồi, tiếp tục ăn nốt quả roi còn
dở.
Lâm Khải Sương vẫn chăm chú nhìn cô, dường như đang đợi cô mở miệng giải thích.
Cô bị anh nhìn tới mức không còn hứng thú ăn nữa. Suy nghĩ một lát, cô
nói với anh: “Chuyện này em không kể cho anh ngay, một là vì không biết
phải nói thế nào, hai là thực sự nó nằm ngoài kế hoạch của em, em cần
thời gian để điều chỉnh tâm trạng của bản thân”.
Anh gật đầu tỏ ý hiểu, nhìn xung quanh một vòng, không thấy Mông Giang Vũ đi ra, cũng
không có người giúp việc nào lảng vảng, mới hạ giọng nói: “Khi chúng ta
mới quen, em không cho anh biết là bình thường, về sau cũng không nhắc
đến”.
Cô ngẩn người, sững ra nhìn anh.
Anh lại tưởng cô
bối rối, bèn nói tiếp: “Anh không cố ý tìm xem, nhưng tối hôm đó em uống nhiều, ném hết sách trên giá xuống đất, khi anh sắp xếp lại đã vô tình
nhìn thấy. Lúc đó anh rất sốc, nhưng khi nghĩ thông lại thấy chuyện đó không có gì là xâu, hơn nữa đã mấy năm rồi, dù có bị tổn thương tới thế nào chắc cũng đã quên. Mỗi người đều dó một quá khứ mà mình không
muốn nhắc tới, chúng ta là bạn, em có thể hoàn toàn yên tâm, anh tuyệt
đối không nói với ai”.
Cho tới tận khi anh nói xong, cô mới hoảng hốt nhận ra anh đã phát hiện được bí mật gì của mình, quá khứ cô vẫn
lặng lẽ giấu kín trong lòng đã bị người ta phát hiện một cách vô tình
như thế ư? Cô vô thức nín thở, cố gắng kìm nén trái tim đang kích động
cùng sự bất an trong lòng.
Anh thấy vẻ mặt cô khá nghiêm trọng,
đoán cô đang lo lắng, bèn nhấn mạnh: “Anh không thể đoán được người đó
là ai chỉ dựa vào hai trang giấy, cũng sẽ không tò mò quá khứ của em, vì vậy em không cần lo lắng, cũng không phải cảm thấy áp lực vì chuyện
ấy”.
Đột nhiên phải đối mặt với chuyền này, cô không thể nhẹ nhõm ngay trước sự bảo đảm của anh, mà cả cơ thể vẫn ở trong trạng thái căng thẳng cùng buồn bã, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh đành
bất lực nói tiếp: “Nếu không phải vì biết hai trang giấy đó được kẹp
trong cuốn sách nào, thì chắc chắn đọc xong anh đã tự động xoá sạch
quãng hồi ức ấy, cũng không cần phải nhắc lại chuyện này với em. Nhưng anh sợ nếu em phát hiện ra hai tờ giấy không còn ở vị trí cũ sẽ lại
càng suy nghĩ vẫn vơ, nên mới chủ động thừa nhận”. Giải thích xong suy nghĩ của mình bằng giọng mềm mỏng, anh như nhớ ra chuyện gì đó, chuyển
đề tài hỏi cô: “Vừa rồi em muốn nói chuyện gì với anh?”.
Cô dần
dần trấn tĩnh lại tâm trạng đang kích động kịch liệt của mình. Cô biết đối với Lâm Khải Sương, hai tờ giấy đó chỉ chứng minh rằng chuyện đã
cũ, trên thực tế nó đúng là dấu tích của một chuyện đã cũ thật. Cô
không cần phải tỏ ra bất an và căng thẳng như thế, cô cần thả lỏng bản
thân, thả lòng như lời Lâm Khải Sương nói, để chuyện quá khứ qua đi.
Cô cắn răng, rồi ngước mắt nhìn anh, đang định mở miệng nhắc tới Dung Trí Hằng, thì chuông cửa reo.
Người giúp việc không biết từ đâu xuất hiện rất nhanh ra mở cửa, Mông Giang
Vũ cũng từ bếp đi ra, vừa nói với Hạng Mĩ Cảnh và Lâm Khải Sương rằng
“đến sớm quá” đã tươi cười nhìn Phương Tuân Kiệm bước chân vào phòng với tư thế rất nghiêm chỉnh, nói: “Nhân vật chính của tôi đến rồi”.
Phương Tuân Kiệm đoán bữa tối nay không thể chỉ có mình anh với Mông Gian
Vũ. Mặc dù nói việc Mông Giang Vũ mua được căn nhà này trong thời gian ngắn có công của anh, nhưng họ không thân không thích, quan hệ cũng
chưa thân thiết tới mức ăn cơm riêng với nhau, vì vậy Từ Hi Lê không có ở Thượng Hải, thì người thích hợp nhất được chọn là Lâm Khải Sương.
Nhưng Hạng Mĩ Cảnh xuất hiện ở đây có nghĩa là gì? Anh không hiểu,
nhưng vẫn cố gắng không tỏ ra kinh ngạc, lịch sự nhìn Hạng Mĩ Cảnh và
Lâm Khải Sương một cái, sau đó cười nhìn Mông Giang Vũ: “Fiona bà cũng
khách sáo quá”.
Mông Giang Vũ đưa Phương Tuân Kiệm vào phòng khách.
Hạng Mĩ Cảnh nhanh nhẹn đi tới bên Lâm Khải Sương. nhường cả chiếc sofa cho Phương Tuân Kiệm và Mông Giang Vũ.
Họ chào hỏi lẫn nhau, Mông Giang Vũ đùa bảo: “Tôi cũng đoán thanh niên các cậu không thích khi phải ngồi ăn với mĩ nữ già như mình nên cố tình giữ Theresa lại, nhằm giúp bữa cơm đạt được mục đích đẹp mắt ngon miệng”.
Mông Giang Vũ nói rồi nhìn Phương Tuân Kiệm, vì vậy anh không thể chỉ cười
cười như Lâm Khải Sương, mà cần phải đưa ra một câu trả lời thích hợp. Anh nhìn Hạng Mĩ Cảnh tượng trưng một cái, sau đó nói với Mông Giang
Vũ: “Bà tiếp đón chu đáo như thế, tôi sợ sau này ngày nào cũng muốn tới
ăn chực”.
Lâm Khải Sương và Phương Tuân Kiệm đã biết nhau, nên
anh tiếp lời ngay: “Cô thì lúc nào cũng sẵn lòng đưa anh đi ăn chơi
cùng, chỉ sợ anh bận không có thời gian thôi”.
Phương Tuân Kiệm nhìn Lâm Khải Sương, đáp dơn giản: “Cuối năm nhiều việc”.
Lâm Khải Sương lắc đầu: “Ngày nào anh cũng nhiều việc cả, chắc chắn chỉ mong một ngày có hai mươi lăm tiếng phải không?”.
Mông Giang Vũ thấy hai người bắt đầu chuyển hướng nói về công việc, bèn ngắt lời: “Ở đây còn có hai người phụ nữ đấy, nói những chuyện nhẹ nhàng thú vị thôi”, sau đó nói với Phương Tuân Kiệm: “Thứ bảy tuần sau tôi định
tổ chức tiệc tái độc thân, dự định du ngoạn trên sông một tối, thiệp mời chính thức chưa gửi, giờ mời cậu luôn, nhất định phải nể mặt tôi đấy”.
Lâm Khải Sương cười nói xen vào: “Cô bắt anh ấy phải bỏ một ngày một đêm ra du ngoạn trên thuyền, làm thế chẳng khác cắt đi miếng thịt trên người
anh ấy”.
Mông Giang Vũ lập tức nói: “Bữa tiệc này của tôi do
Theresa phụ trách, mời toàn người quen, mọi người ở cùng một chổ, trong
lúc trò chuyện cũng giải quyết được nhiều việc, thú vị hơn là ngồi quanh một chiếc bàn tròn chứ. Nếu cậu không đi, thì chắc chắn là tổn thất
lớn cho năm mới”. Nói xong, Mông Giang Vũ thấy chưa đủ thuyết phục,
bèn kéo Hạng Mĩ Cảnh vào: “Cô nói cho cậu ta nghe xem có những tiết mục
thú vị nào”.
Ngoài cái gật đầu chào hỏi Phương Tuân Kiệm lúc anh
bước vào cô không nói gì thêm với anh từ lúc ấy. Trái tim cô vẫn chưa
đập bình thường trở lại sau khi biết Lâm Khải Sương đã phát hiện ra bí
mật của mình, thì Phương Tuân Kiệm đến. Cô vẫn luôn tự điều chỉnh tâm
trạng, bị Mông Giang Vũ điểm danh, cô bèn nói: “Mọi hoạt động đều diễn
ra vào buổi chiều…”.
Còn chưa nói xong một câu hoàn chỉnh, chuông cửa đã reo.
Mông Giang Vũ lập tức vỗ trán mình, đứng bật dậy khỏi sofa, nói với ba
người: “Xem trí nhớ của tôi này, quên không nói với mọi người còn có vị
khách nữa vừa gọi điện nói muốn ăn tối cùng”.
Lâm Khải Sương
ngoái cổ lại nhìn xem là ai, Phương Tuân Kiệm tránh nhìn thẳng vào mắt
Hạng Mĩ Cảnh, nên cũng nghiêng đầu nhìn về phía cửa.
Hạng Mĩ Cảnh hơi cúi đầu, thở phào nhẹ nhõm, tay trái ra sức vặn vẹo tay phải, vừa
hay nghe tiếng Dung Trí hằng vang lên từ ngoài cửa.
“Lần đầu tới thăm nhà mới không mang quà, lần sau nhất định sẽ bù”.
Nghe thấy tiếng Dung Trí Hằng, phản ứng đầu tiên của Hạng Mĩ Cảnh là đứng
bật dậy, cô định chờ anh đi vào phòng khách chào hỏi Lâm Khải Sương và
Phương Tuân Kiệm xong sẽ lịch sự hành lễ với anh như cấp dưới đối với
cấp trên, nhưng hiện thực căn bản không diễn ra theo sự sắp xếp của cô.
Lâm Khải Sương không chào hỏi Dung Trí Hằng, ngược lại quay đầu nhìn cô
trước, anh mắt rõ ràng như đang muốn hỏi rốt cuộc cô làm sao. Còn Mông Giang Vũ thì đúng là càng già càng tinh mắt, thấy Dung Trí Hằng vừa
bước vào đã đi về phía Hạng Mĩ Cảnh, lập tức hiểu ra vì sao Dung Trí
Hằng đột nhiên gọi điện nói muốn tới ăn tối, nên tươi cười nói: “Xem ra
tôi còn chưa hiểu hết vấn đề rồi”.
Dung Trí Hằng không cho Hạng
Mĩ Cảnh có cơ hội lên tiếng, đi tới ngồi xuống cạnh cô, rồi nhìn Mông
Giang Vũ một cái, sau đó mới quay sang nói với Phương Tuân Kiệm: “Fiona
nói hôm nay làm cơm mời riêng cậu, tôi tới thêm bát thêm đũa, không sao
chứ?”.
Phương Tuân Kiệm không để lộ sự nghi ngờ ra mặt như Lâm
Khải Sương, cũng không nhiệt tình như Mông Giang Vũ, anh sớm đã biết
rồi, dù trong lòng có nổi sóng tới đâu, cũng phải tỏ ra bình tĩnh trước
mặt mọi người. Ánh mắt anh nhìn thẳng vào mắt Dung Trí Hằng, giọng rất bình thản, nói: “Đương nhiên là không sao rồi”.
Mông Giang Vũ nói ngay: “Sau này là người một nhà rồi, tối nay ăn bữa cơm đạm bạc ở chỗ tôi, coi như tập trước”.
Lâm Khải Sương cũng nói giúp Mông Giang Vũ: “Yêu cầu đầu bếp học nấu lại
món cơm bào ngư, rồi còn gọi món thịt lớn rán giòn từ Thân Việt Hiên về, cua mua ở chợ hải sạn từ sáng sớm, cộng thêm rượu chọn từ hầm của Trần
Gia Phong hôm qua, tôi thấy, chỉ thiếu mỗi nước vận chuyển món lươn từ
Tây Ban Nha qua đường hàng không nữa thôi, vậy mà còn bảo bữa cơm đạm
bạc”.
Mông Giang Vũ mỉm cười liếc Lâm Khải Sương.
Dung Trí Hằng nhìn Hạng Mĩ Cảnh một cái, sau đó nói với Mông Giang Vũ: “Xem ra tối nay tôi có lộc ăn rồi”.
Mấy người họ bắt đầu ngồi nói chuyện.
Những lời Hạng Mĩ Cảnh đã chuẩn bị trước đều không có cơ hội để nói, chỉ
những lúc Mông Giang Vũ điểm danh cô mới tượng trưng ừm à một tiếng.
Về sau không biết tại sao lại nói tới món ốc biển. Mông Giang Vũ và Dung Trí Hằng đều thích ăn món ốc biển xào, Lâm Khải Sương lại không yêu hay ghét đặc biệt, nhưng cô nhớ Phương Tuân Kiệm bị dị ứng ốc.
Mông
Giang Vũ tiếc nuối nói: “Các món hải sản khác không thấy bị dị ứng, sao
lại dị ứng với ốc chứ. Ốc xào ngon lắm, vừa thơm vừa ngậy”. Nói xong bèn hỏi ý kiến Hạng Mĩ Cảnh: “Phải không?”.
Hạng Mĩ Cảnh vội gật đầu.
Mông Giang Vũ lại hỏi: “Bình thường cháu có hay vào bếp không?”.
Cô đáp: “Công việc khá bận, nên rất ít”.
Mông Giang Vũ cười: “Rất ít nghĩa là cũng biết nấu nướng phải không”.
Dung Trí Hằng quay đầu lại nhìn cô, dường như đợi cô trả lời.
Cô thấy bối rối, đáp nhanh: “Tàm tạm”.
Lâm Khải Sương nhất thời lơ đễnh, buột miệng nói: “Anh chưa được nếm thử
tay nghề của em. Bữa cơm kiểu gì cũng từng ăn qua rồi chỉ có cơm em
nấu là chưa. Em giỏi nấu đồ Trung Quốc hay đồ Tây? Anh nhớ hình như
là đồ Trung Quốc thì phải? Có phải đã đi học lớp nấu ăn rồi
không?”. Nói xong, anh mới phát hiện ánh mắt của mọi người đều đang dồn về phía mình. Lúc này mới giật mình vì vô tình nhắc đến quãng thời
gian yêu đương không có thật của mình và Hạng Mĩ Cảnh, nhưng trong mắt
mọi người thì quan hệ của họ là quan hệ nam nữ.
Không khí gượng
gạo hơn. Mông Giang Vũ lo Dung Trí Hằng mất vui, nên nhanh nhẹn cười
tiếp lời: “Nấu đồ ăn Trung Quốc khó hơn đồ Tây nhiều”, rồi hỏi Hạng Mĩ
Cảnh: “Cháu học nấu ăn ở đâu? Hôm nào có thời gian tôi cũng muốn đi
học”.
Hạng Mĩ Cảnh đáp: “Học từ mấy năm trước rồi, giờ chổ đó đã đổi thành thẩm mĩ viện”.
Phương Tuân Kiệm cũng muốn làm dịu bầu không khí gượng gạo mà đề tài vừa rồi
gây ra, nói với Mông Giang Vũ: “Một tháng bà đổi đầu bếp một lần, trời
Nam đất Bắc món ăn nào cũng đã nếm qua, còn cần đi học nấu ăn làm gì
nữa”.
Mông Giang vũ cố tình nhướng mày lắc đầu: “xuống bếp nấu ăn cũng phải phụ thuộc vào tâm trạng, nếu nấu cho người mình yêu ăn, thì
hao tâm tổn trí cũng vẫn vui”. Sau đó cố ý thở dài: “Đáng tiếc lúc này tôi chẳng có mảnh tình vắt vai, vẫn nên ăn cơm đầu bếp nấu là hơn”.
Đề tài đó cuối củng cũng qua.
Khi bắt đầu ăn cơm, Lâm Khải Sương cố tình đợi Dung Trí Hằng và Phương Tuân Kiệm đi trước, còn mình và Hạng Mĩ Cảnh đi sau. Cuối cùng anh cũng
tìm được cơ hội, nói với cô: “Chuyện lớn như thế này, em nên thông báo
trước cho anh mới phải. Vừa rồi nếu không kịp chuyển đề tài, không
biết lát nữa anh ta có mặt nặng mày nhẹ với em không”.
Hạng Mĩ
Cảnh nhìn về phía Phương Tuân Kiệm và Dung Trí Hằng đang nói chuyện một
cái, sau đó quay sang nói với Lâm Khải Sương: “Con người em được tạo ra
bởi vô số những chuyện trong quá khứ, nếu ngay cả một quá khứ quang minh chính đại như thế mà anh ấy cũng bận tâm thì anh ấy nên sớm mặt nặng
mày nhẹ với em , đồng thời không nên do dự mà đá phắt em đi”.
Lâm Khải Sương sững lại, mấp máy môi, nhưng vẫn không biết phải nói gì, mãi sau mới khẽ nói: “Không phải anh ta cưỡng ép em đấy chứ?”.
Cô
nghi hoặc nhìn anh, sau đó mới hiểu ý anh muốn nói, lắc đầu tỏ vẻ bất
lực, cười: “Không có chuyện ấy. Đây là kết quả của rất nhiều nguyên
nhân”.
Anh nhìn Dung Trí Hằng với ánh mắt thăm dò, ngẫm nghĩ, sau đó nói với cô: “Anh ta là người mà đã xác định mục tiêu thì nhất định
sẽ phải giành lấy bằng được”.
Cô gật đầu, nói: “Em không nghĩ tới việc sẽ có được thứ gì đó, cũng không định để mình mất quá nhiều, vì
vậy anh không cần lo lắng cho em”.
Nhưng anh vẫn không dám yên tâm, lộ vẻ áy náy: “Anh có cảm giác mình vừa hại em”.
Anh nghiêm túc gật đầu, rồi nhấn mạnh lần nữa: “Anh là người chịu được cô đơn, nên có thể giữ được bí mật”.
Cô hiểu ý anh muốn nói tới chuyện gì, cười một cái, đáp: “Đến lúc đó em tìm anh để trút bầu tâm sự, anh đừng chê em phiền đấy”.
Anh hứa: “Anh rất hân hạnh khi được vào vai anh Thanh Tâm”, rồi cười, “mà em muốn coi anh là chị Thanh Tâm cũng được”.
Bàn ăn hình tròn ngồi được khoảng tám người, năm người ngồi vẫn rộng rãi.
Mông Giang Vũ ngồi vào vị trí chủ nhà, Phương Tuân Kiệm hôm nay là khách
chính, vìvậy ngồi bên phải và, Dung Trí Hằng ngồi bên trái, Lâm Khải
Sương cùng Hạng Mĩ Cảnh chốt cuối, coi như thành một vòng tròn.
Đồ ăn được đưa lên dần dần, không nhanh không chậm, rất phù hợp với không khí vừa nói chuyện vừa nhấm nháp rượu vang.
Mông Giang Vũ không muốn nghe chuyện làm ăn kinh doanh, chỉ muốn nói chuyện
bình thường, nếu không còn gì để nói thì kể về những điều kì lạ ở khắp
nơi trên thế giới mà họ được chứng kiến qua các chuyến du lịch.
Bà nói năm đó mình đi du lịch một lèo là vì bị tổn thương trong tình cảm,
muốn thay đổi môi trường, thay đổi tâm trạng, sau chơi quên cả thời
gian, cũng không còn nhớ gì đến chuyện tình yêu tình báo kia bữa, kết
quả không những chửa khỏi trái tim bị tổn thương, mà còn được hiểu thêm
rất nhiều kiến thức.
Hạng Mĩ Cảnh có thể nói là biết khá nhiều sự tích về Mông Giang Vũ, hơn ba mươi tuổi bà đã đi vòng quanh thế giới,
mà khi ấy có lẽ bà vừa li hôn lần thứ hai.
Không phải Hạng Mĩ
Cảnh không tin việc người ta cứ kết hôn rồi li hôn là vì muốn tìm một
tình yêu đích thực, nhưng cô lại muốn rằng bà lặp đi lặp lại cùng một
hành động như vậy, khả năng lớn nhất là vì đối phương không thể khiến
Mông Giang Vũ thật sự tin tưởng, ổn định, củng có nghĩa đối phương không phải là người khiến Mông Giang Vũ tình nguyện rửa tay vào bếp nấu cơm.
Mông Giang Vũ kể xong chuyện của mình, nhớ ra trước đó Hạng Mĩ Cảnh cũng đã
đi du lịch một thời gian dài, vậy là khen ngợi cô: “Con người bây giờ,
đa phần ai cũng có giấc mơ được đi du lịch vòng quanh thế giới, nhưng số người dám từ bỏ tất cả để thực hiện giấc mơ ấy rất ít. Theresa, những gì cháu được thấy được nghe vào năm đó chắc chắn sẽ trở thành một trong những thứ giá trị nhất trong cuộc đời cháu”.
Nhắc đến chuyện rời Thượng Hải một năm vừa rồi, Hạng Mĩ Cảnh khó tránh khỏi bị mọi người
hỏi về nguyên nhân, vì vậy cô rất thoải mái đáp: “Thực ra do cháu lười,
thấy chổ nào dễ chịu thì ở lại lâu lâu, suýt nữa còn định định cư ở
Paris”.
Mông Giang Vũ “hả” một tiếng, nhìn Dung Trí Hằng: “Xem ra cậu đã chiến thắng Paris hoa lệ quyến rũ nhỉ”.
Dung Trí Hằng cũng rất hào hứng, nhìn Hạng Mĩ Cảnh một cái, mỉm cười nói với mọi người: “Rượu nho ở Pháp quá hấp dẫn, ban đầu cô ấy còn không chịu
về”.
Nhắc đến rượu nho, Mông Giang Vũ liền hỏi Dung Trí Hằng:
“Khi nào có cơ hội mời chúng tôi tới trang trại rượu của cậu làm khách
nhé?”.
Dung Trí Hằng đáp: “Lúc nào cũng được, nếu tôi bận, để
Theresa đi cùng các vị, cô ấy cũng khá thân thuộc với nơi đó, đợt thu
hoạch nho vào mùa thu năm ngoái cô ấy còn ở lại khá lâu”.
Mông Giang Vũ vui vẻ bảo “được”, rồi mời Phương Tuân Kiệm: “Lúc nào mọi người cùng rảnh thì qua đó chơi một chuyến”.
Phương Tuân Kiệm đành đáp: “Được”.
Hạng Mĩ Cảnh nhìn phản ứng của Mông Giang Vũ, cô nghĩ bà nhất định đã hiểu
lầm rằng quan hệ giữa cô và Dung Trí Hằng bắt đầu từ khá lâu trước đó,
thậm chí chắc chắn Phương Tuân Kiệm cũng đã hiểu lầm. Cô không có cách nào giải thích, nhưng thấy hiểu lầm như thế cũng không cần thiết phải
giải thích rõ. Ngược lại Lâm Khải Sương khá để tâm, tố cáo Hạng Mĩ
Cảnh: “Thì ra hai người đã có tình cảm sâu đậm từ trước rồi, chẳng trách em vừa về, anh ấy đã nhờ anh khuyên em ở lại”.
Hạng Mĩ Cảnh nhìn Lâm Khải Sương cười, không đáp.
Bữa cơm đó, đương nhiên có người vui có người buồn.
Phương Tuân Kiệm ăn nhiều, vì nói ít, lại thêm bận rộn mấy ngày mấy đêm liền,
tinh thần nhìn không được khá lắm, thỉnh thoảng gặp phải tình huống
không nói không được mới thấy anh thể hiện, nhưng rõ ràng anh yên tĩnh
hơn trước rất nhiều.
So sáng ra, Dung Trí Hằng tương đối vui vẻ, hứa nhất định sẽ tham dự bữa tiệc của Mông Giang Vũ.
Mông Giang Vũ cố tình nhìn Hạng Mĩ Cảnh, sau đó cười với Dung Trí Hằng: “Tôi nhất định sẽ dành phòng tốt nhất trên thuyền cho cậu”.
Lời nói
đầy hàm ý, nhưng không có ai vì chuyện đó mà bối rối, có điều cũng không ai tiếp lời, không đến nỗi đưa mắt nhìn nhau nhưng trong lòng ai cũng
có suy nghĩ riêng.
Phương Tuân Kiệm ở ngay bên cạnh, Lâm Khải
Sương cũng không về sớm, vì vậy ăn xong điểm tâm, Dung Trí Hằng cùng
Hạng Mĩ Cảnh rời đi trước tiên.
Hai người vào thang máy, từ tầng năm mươi mấy đi xuống dưới.
Dung Trí Hằng ban đầu còn không nói chuyện, ra khỏi thang máy, nhìn kiến
trúc bao quanh khu chung cư xong, vô tình nói: “Ở đây không tệ”.
Hạng Mĩ Cảnh “vâng” một tiếng coi như trả lời.
Dung Trí Hằng thấy cô đi ngay sau mình, bèn dừng lại đợi cô đi lên cùng, hỏi: “Không ăn no sao?”.
Cô ngước mắt nhìn anh, sau đó gật đầu: “Ăn no rồi”.
Anh lại nói: “Anh thấy em có ăn gì đâu”.
Cô giơ hai ngón tay ra đáp: “Em ăn hai bát mà”.
Anh giơ tay lên nắm thật chặt hai ngón tay đó, sau đó buông ra rồi cầm tay
cô, hài lòng bước về phía trước, nói: “thì ra em còn biết nấu cơm”.
Đây là lần đầu tiên anh cầm tay cô, lại trong một tình huống ngẫu nhiên như thế, khiến trái tim cô đập rất nhanh, đi theo anh, giọng hơi run:
“Trước giờ có nấu vài món, nhưng giờ quên sạch rồi”.
Anh cười: “Tim cơ hội luyện tập đi, anh sẽ làm chuột bạch cho em”.
Thật lòng cô không muốn vào bếp nữa, nhưng lại không tiện từ chối thẳng,
khéo léo nói: “Người phụ nữ suốt ngày quanh quẩn trong bếp sẽ mặt mày
nhem nhuốc, em không muốn”.
Anh quay sang nhìn cô, rồi lại quay
đầu nhìn về phía trước. Anh hơi nhượng bộ, nhưng vẫn kiên quyết: “Bao
giờ em hết bận thì xuống bếp cũng được”.
Cô nhớ vừa rồi Lâm Khải
Sương nói Dung Trí Hằng là người một khi đã nhắm được mục tiêu sẽ tìm
cách đạt bằng được, cô hiểu nếu cô kiên trì từ chối sẽ chỉ khiến anh
không vui, vậy là lựa chọn cách im lặng.
Lái xe đợi ngoài cổng, hai người lên xe, hướng ra phía đường lớn.
Dung Trí Hằng lấy từ trong túi áo comple ra một vật khá nhỏ, để trong lòng
bàn tay rồi xoè ra trước mặt Hạng Mĩ Cảnh, hỏi cô: “Em không phát hiện
ra nó bị rơi à?”.
Cô vô cùng kinh ngạc lẫn vui sướng, cầm chiếc
khuyên tai tưởng đã bị mất trên tay anh lên nhìn một lúc, rồi đắn đo hồi lâu, mới nghiêng đầu nói với anh :”em còn tưởng rơi trong thang máy lúc hết giờ làm cơ, sao lại ở chổ anh?”.
Anh đùa: “Em làm mất nó, nó rất buồn, cô đơn đi lang thang khắp thế giới, kết quả trùng hợp thế nào lại gặp anh. Anh thấy nó rất đẹp, vốn định giữ làm của riêng, nhưng
thấy nó buồn bã không vui, hình như rất nhớ nhung em, vì vậy quyết định
làm người tốt, trả vật về chủ cũ. Chỉ không biết chủ nó định cảm kích
hành vì này của anh thế nào đây”.
Anh bịa ra một câu chuyện đơn
thuần như vậy để đòi hỏi phần thưởng từ cô, cô tâm trạng phức tạp, cũng
không biết nên trả lời anh thế nào.
Còn anh dường như đã sớm biết trước tình hình này, bèn nói: “Lần trước đưa em về, em nói đường một
chiều không tiện đi vào, nên dừng ở đầu đường. Tối nay lạnh thế này,
lại vẫn còn sớm, đi vòng đường khác không vấn đề gì. Cho phép anh đưa
em tới chung cư, coi như phần thưởng rồi”.
Hạng Mĩ Cảnh không
định giấu Dung Trí Dật quan hệ giữa mình và Dung Trí Hằng. Một là, dù
cô và Dung Trí Hằng không định phát triển quan hệ nam nữ này đi sâu hơn, nhưng cô không phải người tình bí mật của anh, có lặng lẽ tới thế nào,
thì chắc chắn cũng sẽ có nhiều trường hợp phải xuất hiện cùng nhau, Dung Trí Dật không phải người mù, cũng không bị điếc, anh ta có ở New York
đi nữa, cũng sẽ có người đưa tin tức tới tai anh ta. Hai là, họ là anh em ruột, vì vậy càng không cần phải che đậy. Đương nhiên, cô cũng
không định gióng trống mở cờ hoặc có một buổi nói chuyện nghiêm túc gì
với anh ta cả. Cô nghĩ chắc anh ta sẽ biết việc này qua Dung Trí Hằng, sau đó cùng lắm là sẽ mang mấy lời cô từng nói trước đó như sẽ không
tiếp cận Dung Trí Hằng ra để chế giễu cô thôi.
Trên cơ sở suy
nghĩ và nhận định ấy, cô thực sự bị sốc bởi năm mới vừa đến Dung Trí Dật đã gọi điện từ bên kia về cho cô, nói chính xác thì là, cô không hiểu
tại sao anh ta lại tức giận và cũng bất lực như thế.
Dung Trí Dật giận thì giận, âm lượng cao thì cao, nhưng vẫn chú ý khi sử dụng từ
ngữ, kiên trì hỏi cô: “Tại sao lại đồng ý ở bên Victor? Chẳng phải cô
đã nói không thích anh ấy sao? Cô có biết quyết định ở bên anh ấy, sau
này cô sẽ phải đối mặt với bao nhiêu vấn đề không?”.
Cô đành nói: “Tôi ngàn vạn lần chưa từng nghĩ tới chuyện sau này xa xôi kia, tôi
đoán Đại Dung tiên sinh cũng vậy. Tôi biết tiêu chuẩn và điều kiện lựa chọn đối tượng kết hôn của những gia đình như gia đình anh, cũng biết
rất rõ thân phận và địa vị của mình. Tôi chỉ muốn cuộc sống của mình
thuận lợi hơn, không phải vấn đề vật chất, mà hi vọng không bị quá nhiều người và việc làm phiền, cũng không phải lo lắng vì chuyện này chuyện
kia. Sự xuất hiện của anh ấy rất trùng hợp, nếu đổi lại là người khác
mà xuất hiện vào lúc ấy, có khả năng tôi cũng sẽ nhận lời. Tôi không
phải các cô bé mới mười mấy hai mươi tuổi, không ôm mộng làm Lọ Lem.
Tôi nghĩ, tôi và anh ấy đã có sự thoả thuận ngầm trong chuyện này ngay
từ lúc bắt đầu rồi”.
Giọng anh ta bi ai, dường như trầm mặc rất lâu, cuối cùng mới lẩm bẩm: “Mĩ Cảnh, tôi sợ cô sẽ bị tổn thương”.
Cô bỗng cảm thấy xúc động trước câu nói đó, mắt ươn ướt, cô lên tinh thần
cười đáp: “Cần phải tổn thương tôi cũng đã tổn thương rồi, trừ phi ông
trời bất công với tôi, nếu không tôi nghĩ sẽ không còn ai hoặc việc gì
có thể làm tổn thương tôi nữa”.
Dung Trí Dật ngập ngừng một lát, nói thẳng: “Nếu cô không yêu Victor lắm, tôi rất mong quan hệ giữa hai người kết thúc sớm”.
Câu nói cuối cùng này của Dung Trí Dật, cô không kể lại cho Dung Trí Hằng
nghe khi anh gọi đến vào buổi tối. Cô cho rằng Dung Trí Hằng sẽ không
thích nghe một lời chúc phúc như thế, trên thực tế đúng là Dung Trí Hằng không hài lòng với Dung Trí Dật lắm, nói anh ta còn thiếu rèn luyện,
gặp chuyện không đủ bình tĩnh để xử lí.
Hạng Mĩ Cảnh nghĩ Dung
Trí Dật có phản ứng bất thường như thế là vì Dung Trí Hằng đã đích thân
gọi điện thông báo tình hình của hai người cho anh biết. Cô chỉ nói
với anh rằng: “Buổi chiều Joe gọi điện cho em. Em cho rằng anh ấy có
bất ngờ cũng là hợp tình hợp lí thôi, dù sao trước đó cũng không có gì
báo trước”.
Anh hỏi cô: “Chú ấy còn nói gì nữa?”.
Cô đáp: “Cũng không nói gì nhiều”.
Anh dừng lại hai giây, rồi bảo: “Chú ấy dễ bị xúc động, bốc đồng, nói gì em cũng đừng bận tâm”.
Cô có chút bất ngờ trước lời anh, nhưng vẫn “vâng”.
Anh không muốn nói quá nhiều về chuyện này, nên chuyển đề tài, hỏi: “Em đang làm gì?”.
Cô vừa sắp xếp xong, đóng nắp hộp giấy đựng đầy quần áo vào, nói với anh: “Đang xem ti vi”.
Anh “ừm” một tiếng rồi nói: “Bữa tối hôm nay thật chán ngắt, lẽ ra nên đưa em đi cùng”, sau đó bảo: “Trưa mai cùng ăn cơm nhé”.
Lên tầng ba mươi lăm ăn cơm cùng Dung Trí Hằng, điều đó có nghĩa muốn tuyên bố cho toàn bộ lãnh đạo cấp cao của công ty biết quan hệ của hai người, chỉ cần trong thời gian uống trà buổi trưa, cả toà nhà sẽ biết chuyện
Hạng Mĩ Cảnh của Bảo Nhã đã trèo được lên cây đại thụ Dung Trí Hằng một
cách thành công qua lời thư kí của các phòng ban. Cô thực sự chưa muốn bị người ta nhìn chằm chằm tới chết sớm như thế, vừa khéo trưa mai phải tới địa điểm tổ chức sự kiện, nên cô đưa ra lí do rất chính đáng: “Ngày kia là tổ chức party rồi, trưa mai em phải đi các nhận địa điểm”.
Không ngờ anh lại nói: “Trưa mai anh nghỉ, đi cùng em”.
Cô hỏi: “Mai có phải cuối tuần đâu, sao lại được nghỉ?”.
Anh cười đáp: “Anh là sếp, muốn nghỉ lúc nào thì nghỉ chứ”, rồi nói: “Nếu
không ngày mai ăn trưa với anh, ăn no rồi anh sẽ không quấy rầy em làm
việc nữa”.
Cô nhanh chóng cân nhắc được mất, rồi đề nghị: “Địa điểm ăn trưa để em chọn”.
Anh cũng đưa ra yêu cầu: “Chỉ cần ăn vào không đau bụng là được”.
Cô không kìm được bật cười, nói: “Đấy là vì bụng dạ anh cao quý quá. Sao không thấy em bị đau bụng”.
“Khi ấy có phải em rất sợ anh không? Không chừng còn cố tình cho thứ gì đó vào thức ăn để chỉnh anh cũng nên?”.
“Em sợ anh tới thế, sao còn dám giở trò gì nữa. Nếu em muốn báo thù thật, thì chắc chắn sẽ ra tay rất độc ác, không chỉ khiến anh đau bụng thôi
đâu”.
Anh bắt ngay vào trọng điểm hỏi: “Tại sao em lại sợ anh?”.
Giờ trước mặt anh cô đã dám nói năng thoải mái hơn, nhưng vẫn chỉ thẳng
thắn một nữa: “Vì anh là đại boss mà, có thể trực tiếp quyết định sống
chết của em. Huống hồ em có cảm giác ấn tượng của anh về em chẳng ra
sao, thường xuyên vì Joe mà phê bình em”.
Anh không thừa nhận: “Anh thế sao?”.
Cô hỏi lại: “Anh không thế sao?”.
Anh bèn nói: “Anh mới đến đây, em phải hiểu cho tâm trạng người làm anh như anh. Hơn nữa nghĩ lại, ngay từ đầu anh đối với em cũng không tệ”.
Cô cười hỏi: “Vậy xin hỏi cái “không tệ” đó thể hiện ở đâu?”.
Anh đáp: “Ở mọi mặt, em cần phải nghĩ lại thật chi tiết”.
Nghĩ lại thật chi tiết những chuyện “không tệ” mà Dung Trí Hằng làm cho mình? Hiện tại Hạng Mĩ Cảnh không có ý đó.
Nói chuyện phiếm với Dung Trí Hằng khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ xong, cô đi làm tiếp việc mà mình chưa hoàn thành trước đó, đóng gói quần áo của
Phương Tuân Kiệm để gửi thẳng tới căn hộ cho anh. Không phải cô chê
hai chiếc hộp này chiếm chỗ trong nhà mình, nhưng tối hôm đó biết được
nơi ở mới của anh, lại vô tình công khai quan hệ với Dung Trí Hằng trước mặt anh, nên sớm trả lại đồ cho anh thì hơn. Còn anh sẽ bị tổn thương tới mức nào, cô muốn quan tâm cũng không thể.
Hôm sau cùng ăn
trưa với Dung Trí Hằng xong cô tới kiểm tra việc trang trí tàu, Tiền Mẫn ra ngoài làm việc đi ngang đó, nói tiện đường lại rảnh nên tới xem sao.
Hạng Mĩ Cảnh mang đồ điểm tâm được mang tới dùng thử trước ra để tiếp đón
Tiền Mẫn, hai người phụ nữ hằng ngày vốn bận rộn lúc này lại có cơ hội
ngồi trên du thuyền tắm nắng và trò chuyện.
Tiền Mẫn nói mười câu thì có tới tám, chín câu nhắc đến Trần Tân Dục, vừa bắt đầu đã kể mấy
hôm trước anh ta đi uống rượu với bạn bị xuất huyết dạ dày, phải vào
viện ba ngày, ngay cả tết Dương lịch cũng chưa được xuất viện, sức khoẻ
chưa hồi phục hoàn toàn đã phải lao vào làm việc, cứ như Hải Thành không có anh ta thì không hoạt động không bằng.
Hạng Mĩ Cảnh an ủi bạn: “Đàn ông say mê công việc còn hơn là say mê phụ nữ hay mấy trò nhăng nhít khác”.
Tiền Mẫn đáp: “Không phải tôi không ủng hộ công việc của anh ấy, chỉ hi vọng anh ấy biết yêu thương bản thân mình hơn. Dù sao ở tuổi này rồi, ra
ngoài uống rượu với bạn say tới mức ấy, tôi chỉ không vui thôi. Anh ấy nói có những việc tôi không hiểu, có thể những chuyện giữa đàn ông với
đàn ông tôi không thể hiểu được, nhưng nghĩ lại, anh ấy làm vậy cũng
không ổn, ngộ nhỡ bị người ta biết, lại tưởng anh ấy chân trong chân
ngoài”.