Thịnh Yến

Chương 47


Đọc truyện Thịnh Yến – Chương 47

Hạng Mĩ Cảnh nhất
thời không hiểu mấy câu của Tiền Mẫn rốt cuộc là có hàm ý gì, chỉ nói:
“Anh ta đã làm tới chức này rồi, chắc chắn sẽ suy nghĩ chu đáo, cô đừng
nghĩ linh tinh”.

Tiền Mẫn gật đầu, rồi lại khẽ thở dài: “Tôi đã
xác định là anh ấy, sẽ không thay đổi nữa. Anh ấy muốn đi đường nào,
tôi sẽ đi theo, dù con đường anh ấy chọn được hay mất, tôi cũng sẽ không bỏ anh ấy”.

Hạng Mĩ Cảnh lòng run lên, mặt biến sắc. Cô che
giấu tâm trạng bằng cách cầm cốc trà lên uống, nói: “Cô yêu anh ta sâu
nặng thế sao?”.

Tiền Mẫn nhìn cô đáp rất nhẹ: “Yêu đến biển cạn
đá mòn, trời sập đất nứt thì không thể, nhưng trừ phi anh ấy vứt bỏ tôi, hoặc tôi làm liên luỵ tới anh ấy, nếu không tôi chắc chắn sẽ thử kiên
trì một lần, lâu dần sẽ thành mãi mãi”.

Hạng Mĩ Cảnh ngẩn ngơ nhìn Tiền Mẫn.

Tiền Mẫn nhìn cô cười, bổ sung: “Tình thân cũng có thể mãi mãi mà”.

Hạng Mĩ Cảnh cười gật đầu, nói: “Cuộc đời con người có hạn, mãi mãi thật ra cũng không được bao lâu”.

Tiền Mẫn chỉ ở lại khoảng nửa tiếng rồi quay về nấu cháo tình yêu với Trần Tân Dục.

Hạng Mĩ Cảnh ngồi một mình, hơn năm giờ thì nhận được tin nhắn của công ty
chuyển phát nhanh, bưu kiện gửi cho Phương Tuân Kiệm sáng nay đã có
người nhận. Cô đoán Phương Tuân Kiệm dặn quản gia kí nhận thay, không
hiểu sau khi về nhìn thấy chổ quần áo ấy anh có gọi điện cho cô không. Cô nghĩ anh không phải người đàn ông có lòng tự tôn cao hơn cả trời,
nhưng cô làm tới mức này, anh chắc sẽ không muốn liên lạc với cô nữa.

Biết rõ vậy là đúng, đối với cả hai đều tốt, chỉ có điều nhìn ánh đèn loang
loáng trên mặt sông, khiến tầm nhìn trước mắt trở nên mơ hồ, lòng cô
bỗng dậy lên cảm giác cô đơn thê thảm.

Party của Mông Giang Vũ
chính thức bắt đầu vào bảy rưỡi, nhưng vì tổ chức trên thuyền, nên sau
năm giờ đã có khách mời lục tục lên rồi.

Hạng Mĩ Cảnh là người tổ chức, đồng thời cũng đảm nhận nhiệm vụ đón khách. Mỗi lần có khách
đến, cô sẽ dặn người phục vụ đưa đến phòng đã bố trí sẵn để nghỉ ngơi.

Lâm Khải Sương đến khá sớm, vốn định cùng đứng đón khách với Hạng Mĩ Cảnh,
nhưng sau khi nghĩ lại thấy không nên tỏ ra quá gần gũi thân thiết với
cô trước mặt mọi người thì tốt hơn.

Hạng Mĩ Cảnh hiểu ý anh, cố tình nhướng mày nói: “Em thấy hai người chắc là ở cùng một nước”.

Lâm Khải Sương mặc dù gật đầu, nhưng vẫn nói: “Cho dù sống ở cùng một nước
cũng có sự phân chia lãnh thổ, đặc biệt là phải có những giới hạn rõ
ràng”.

Hạng Mĩ Cảnh khẽ cười.

Lâm Khải Sương cũng hạ giọng hỏi cô: “Em giải thích với anh ta thế nào về quá khứ của chúng
ta? Phải nói qua với anh, ngộ nhỡ gặp tình huống đặc biệt, những lời
chúng ta không thể mâu thuẫn quá”.

Hạng Mĩ Cảnh vờ tỏ vẻ kinh ngạc nhìn anh, rồi đùa: “Em tưởng anh sớm đã nói với anh ấy rồi”.

Lâm Khải Sương lắc đầu: “Anh cũng muốn cho anh ta biết sự thật, nhưng
chuyện này khó nói, anh ta không chủ động hỏi, nhưng trong lòng anh ta
chắc chắn đang nghĩ rất nhiều. Cá nhân anh thấy không nên để anh ta
đoán đông đoán tây, đương nhiên, anh tôn trọng ý kiến của em hơn”.

Hạng Mĩ Cảnh đoán: “Anh ấy bận lắm, chắc không có thời gian đoán mò đâu”.

Lâm Khải Sương đưa ra giả thuyết: “Đổi lại là em, em cũng rất bận, nhưng
bận xong, trong lúc rảnh rỗi em có ngồi nghĩ vẫn vơ về chuyện của anh ta và Phùng Nghệ Nhân trước kia không?”.

Hạng Mĩ Cảnh rõ ràng
thoáng ngẩn ngơ ra trước câu hỏi đó của anh, ngay sau đó cô trả lời rất
thẳng thắn: “Không”. Cô không ép mình phải né tránh việc Dung Trí Hằng đã từng kết hôn, trên thực tế, từ khi mới vào Bảo Nhã, biết người thừa
kế tập đoàn là Dung Trí Hằng, cô đã biết rõ anh có một người vợ có thể
nâng khăn sửa túi cho anh như trong truyền thuyết. Dù sức khoẻ Phùng
Nghệ Nhân yếu, hơn nữa chị ta đã mất rồi, nhưng việc anh tôn trọng và
yêu thương bảo vệ Phùng Nghệ Nhân thì ai cũng biết.

Thậm chí cô
còn ngưỡng mộ Phùng Nghệ Nhân, không phải ngưỡng mộ vầng hào quang của
chức danh Dung phu nhân mà chị ta mang, mà ngưỡng mộ chị ta có được một
người chồng thương yêu quan tâm tới mình.

Giờ người chồng mà cô
từng cho rằng hết lòng thương yêu chăm sóc vợ kia không những đã bước ra được khỏi cái bóng của sự đau buồn, mà còn ở vị trí cao vời vợi, đứng
trước mặt cô, vậy mà cô chưa từng nghĩ đến việc tìm hiểu thế giới trong
quá khứ của anh sao?

Đột nhiên cô có cảm giác thực ra mình không
hiểu anh, mỗi lần nói chuyện điện thoại rất ít khi anh đề cập tới quá
khứ của cô, và cũng ít khi nói tới quá khứ của anh, là vì họ đều thận
trọng muốn tách biệt hiện tại và quá khứ của nhau ra ư? Hay là vì “quá
khứ” đó đối với anh chẳng có ý nghĩa đặc biệt, nên anh chỉ muốn ngẩng
cao đầu nhìn về phía trước thôi?

Bất luận thế nào, sau lời nhắc
nhở của Lâm Khải Sương, Hạng Mĩ Cảnh bắt đầu không khống chế được đại
não của mình, cô nghĩ lại những việc liên quan tới Phùng Nghệ Nhân mà cô biết. Nỗ lực đào bới kí ức một lượt, rồi lại kĩ càng soát lại lượt

thứ hai, cô bất lực khi nhận ra, ngoài việc đại khái biết về gia thế và
tình trạng sức khoẻ của Phùng Nghệ Nhân, chỉ có ba chuyện liên quan tới
Phùng Nghệ Nhân khiến cô có ấn tượng.

Một là trong bữa tiệc mừng
ngày thành lập của tập đoàn khi Dung Trí Hằng vừa được điều về Thượng
Hải, trên cánh tay Phùng Nghệ Nhân quấn chiếc khăn mà Dung Trí Hằng mượn của cô, khi ấy cô không nghĩ ra nguyên nhân, nhưng giờ cô đoán, có lẽ
cơ thể Phùng Nghệ Nhân không chịu được va đập, bất cẩn để lại vết thâm
tím trên cánh tay, nên mới cần một vật để che đi.

Thứ hai là lúc
tới hầm chọn rượu, cô đang háo hức chờ Phương Tuân Kiệm về, kết quả được người phục vụ ở hầm rượu cho biết, vị khách thần bí tặng cô chai rượu
vang trắng chính là Dung Trí Hằng, người đã bao cả hầm rượu để tổ chức
sinh nhật cho Phùng Nghệ Nhân.

Việc cuối cùng là trước khi chuyện của cô với Lâm Khải Sương bị Phùng Vũ Phi bóc mẽ, Lâm Khải Sương vô
tình nói đến chuyện Dung gia có mua một hòn đảo nhỏ gần núi Đàn Hương,
và hòn đảo đó được đặt tên là Yan theo tên tiếng Anh của Phùng Nghệ
Nhân.

Ba chuyện đó tổng hợp lại, điểm chung duy nhất là Phùng
Nghệ Nhân đã thành công trong vai trò tam thiếu phu nhân, không những
được Dung Trí Hằng yêu thương bảo vệ, mà trưởng bối Dung gia chắc chắn
yêu quý chị ta. Thậm chí Dung Trí Hằng có yêu Phùng Nghệ Nhân hay
không, cô thấy mình không thể nào biết được, và không thể đi hỏi thẳng
anh ta, mà đáp án cũng chẳng quan trọng, ngược lại cô không hề nghĩ tới
việc mình sẽ trở thành Dung phu nhân.

Lúc nghĩ linh tinh thời gian trôi qua khá nhanh.

Hơn sáu giờ Mông Giang Vũ đích thân ra đón khách, mới đứng được hai phút, Dung Trí Hằng và Dung Ngọc Lan, Từ Hi Lê cùng đến.

Gặp nhau hồ hởi chào hỏi một hồi, sau đó Mông Giang Vũ rất hiểu ý để Hạng Mĩ Cảnh đưa ba người họ lên thuyền.

Từ Hi Lê và Dung Ngọc Lan mới trở về từ Ma Cao ngày hôm qua, chưa biết
chuyện, Dung Trí Hằng cũng không đặc biệt cho biết quan hệ giữa anh và
Hạng Mĩ Cảnh, nên khi Dung Trí Hằng tự nhiên giúp Hạng Mĩ Cảnh bẻ lại cổ áo phía sau, không chỉ Từ Hi Lê và Dung Ngọc Lan sững sờ, mà ngay Hạng
Mĩ Cảnh đi phía trước cũng giật mình, theo phản xạ quay đầu lại.

Dung Trí Hằng rất bình thản. Anh phớt lờ biểu hiện của Từ Hi Lê và Dung
Ngọc Lan, chỉ nói với Hạng Mĩ Cảnh: “Cổ áo chưa bẻ hết”.

Vì đang
mặt đối mặt, Hạng Mĩ Cảnh không thể không để ý tới ánh mắt của Từ Hi Lê
và Dung Ngọc Lan. Cả khuôn mặt cô đỏ bừng, nhưng không thể giải thích
ngay, đứng thế này sẽ bị khách khứa chú ý, cô đành nói nhanh với Dung
Trí Hằng hai từ “cảm ơn”, sau đó tiếp tục đi trước dẫn đường.

Tâm trạng Dung Trí Hằng khá tốt, lại cảm thấy không khí thế này rất thú vị, vừa đi theo sau cô, vừa hỏi: “Anh ở phòng nào?”.

Cô không dám quay đầu lại, chỉ nói: “Phòng đôi, bên cạnh phòng Fiona”.

Anh lại hỏi: “Còn Orchid và Sisley?”.

Cô nói: “Đều là phòng đơn”.

Anh hỏi tiếp: “Còn em?”.

Cô đã đưa họ về tới phòng từng người, không trả lời câu hỏi của anh ngay,
mà chia phòng cho Dung Ngọc Lan cùng Từ Hi Lê lúc này đang lâm vào trạng thái vô cùng kinh ngạc cùng những suy nghĩ phức tạp, sau đó cô dẫn Dung Trí Hằng tiếp tục đi về phía trước trước nụ cười vui mừng lẫn mờ ám của họ.

Dung Trí Hằng không vội, đợi cô đưa vào phòng đảo mắt nhìn xung quanh, về cơ bản là hài lòng, sau đó mới nhìn cô.

Cô cố gắng trấn tĩnh trả lời câu hỏi vừa rồi của anh: “Em ở phòng dành cho nhân viên”.

Anh gật đầu, đoán: “Phòng cho ba hay bốn người? Điều kiện chắc không thể bằng ở đây?”.

Cô giật mình vì câu nói đó của anh.

Anh đoán cô sẽ có phản ứng ấy, bật cười: “Ý của anh là em có thể ở cùng
Sisley. Anh thấy chiếc giường của nó rất to, mà nhất định nó thích có
người ở cùng để trò chuyện”.

Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn nói: “Làm vậy sẽ ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của Từ tiểu thư”.

Anh tiếp tục đoán: “Không đâu”.

Cô lại một lần nữa phải thoả hiệp, nói thẳng: “Em và Từ tiểu thư chưa thân thiết tới mức có thể ngủ cùng giường”.

Anh kiên trì: “Sẽ thân tới mức ấy thôi, tối nay em làm quen đi, sau đó nghiêm túc bổ sung: “Hoặc em có thể lựa chọn ngủ ở đây”.

Cô không nghĩ nhiều nữa, lập tức nói: “Em vẫn nên thử thích ứng với việc ngủ cùng Từ tiểu thư thì hơn”.

Anh lại cười cười, gọi cô tới sofa ngồi.

Cô đi về phía sofa, vừa nói: “Fiona ở bên ngoài, còn nhiều việc em phải làm”.

Anh giơ tay kéo cổ tay cô, bảo cô ngồi xuống, rồi ra hiệu cho cô ăn hoa quả tươi trên bàn.

Cô ăn tượng trưng hai quả anh đào.

Anh nói: “Thì ra em thích ăn quả này”.

Thực ra cô không có thời gian nói chuyện phiếm với anh, vừa đứng dậy vừa
quay đầu nhìn anh cô tình nói: “Thực ra em thích ăn sầu riêng hơn”.

Anh lại rất sợ sầu riêng, vì vậy ngay lập tức bày ra vẻ mặt chán ghét nhìn cô.


Cô lại tỏ ra luyến tiếc nói: “Chỉ tiếc là hết mùa rồi, muốn ăn phải đợi
vài tháng nữa mới có. Nếu không chỉ bày vài múi, khắp phòng hương thơm ngào ngạt”.

Anh nói với cô bằng giọng nghiêm túc tới buồn cười: “Anh ghét nhất là sầu riêng”.

Cô đã đi ra cửa được vài bước, cười đáp: “Em biết mà, vì vậy tới mùa sầu riêng, tốt nhất anh nên tránh xa em ra một chút”.

Hạng Mĩ Cảnh thấy mình ít nhiều đã lấy lại được chút điểm bị mất nhờ hai câu nói cuối, ai bảo anh thích làm cô phải bối rối trước mặt người khác
chứ? Cho dù đối phương là người thông minh như Dung Ngọc Lan, ít nhất
cũng nên báo trước một tiếng, giờ thì thành ra cấp dưới như cô lại mang
tội giấu giếm không trình báo cấp trên. Còn Từ Hi Lê là một cô gái
ngây thơ, chẳng nghĩ ngợi phức tạp gì nhiều, chỉ vui mừng coi Hạng Mĩ
Cảnh như người nhà mình, đặc biệt nghe Dung Trí Hằng nói buổi tối cô
phải cho Hạng Mĩ Cảnh mượn nữa chiếc giường để nghỉ ngơi.

Hạng Mĩ Cảnh lại chưa từng cảm thấy ghét Từ Hi Lê vì bất kì lí do nào, về điểm
này chính cô cũng thấy lạ. Có lẽ trong lòng cô hiểu rõ, dù không có Từ Hi Lê cũng sẽ có Trương Tam, Lí Tứ gì đó chen vào mối quan hệ giữa cô
và Phương Tuân Kiệm, nếu so sánh, cô thấy quý Từ Hi Lê hơn, ít nhất thì
đấy là một cô gái có tâm hồn lương thiện, cho người khác cảm giác ấm áp
dễ chịu.

Trên thuyền có rất nhiều tiết mục, Mông Giang Vũ là chủ
bữa tiệc rất biết cách khuấy động không khí, nhưng nếu bình tâm lại đứng bên cạnh làm người quan sát, sẽ thấy ngàn vạn bữa tiệc đều giống hệt
nhau, vô cùng náo nhiệt, hát hát cười cười, nói nói đùa đùa, sau đó mọi
ánh hào quang đều tàn lụi, sau sự vui đùa cuồng nhiệt là cảm giác cô đơn trống rỗng. Cuối cùng Mông Giang Vũ không màng gió lạnh trên sông
thốc tới mà đứng ngay mũi thuyền chỉ xuống mặt nước đen ngòm, con thuyền đã được giấu kĩ bỗng ráng rực, pháo hoa bắn thành hình trái tim, khiến
mọi người vô cùng thích thú.

Hạng Mĩ Cảnh rất bận, nhưng lúc này cũng bị Dung Trí Hằng kéo tới đứng gần mình.

Xung quanh có rất nhiều người, không chật quá, nhưng cũng khó tránh khỏi cảm giác bức bối. Dung Trí Hằng để Hạng Mĩ Cảnh đứng ngay trước anh, hai
tay đỡ đằng sau cô, sợ cô không cẩn thận ngã xuống nước.

Anh mắt cô lấp lánh, bất giác quay đầu lại nhìn anh.

Thấy cô quay lại, anh không suy nghĩ gì nhiều nhoài người lên trước, hôn rất nhanh lên môi cô.

Trên thuyền bao nhiêu người như thế, mặc dù hầu hết bọn họ đều đang ngắm pháo hoa, nhưng cũng sẽ có người chú ý tới.

Cô giật mình, không biết là xấu hổ hay là gì, vội quay đầu đi không dám nhìn anh.

Anh đứng sau cô cười khẽ, tiếng cười đó bay theo gió, luồn lách vọng tới tai cô.

Không thể xuống thuyền, cũng chẳng thể lên bờ, phòng đã chuẩn bị xong, vì vậy những người muốn đi nghỉ sớm, hay muốn chơi thâu đêm cũng đều thoải
mái.

Hạng Mĩ Cảnh đã nói sẽ ngủ cùng với Từ Hi Lê, nên giao lại
việc cho Kiều Kiều, khoảng mười một giờ thì xách túi của mình sang tìm
Từ Hi Lê.

Hạng Mĩ Cảnh vốn vẫn hơi ngại, nhưng Từ Hi Lê rất thoải mái, đợi cô tắm xong kéo cô lên giường nằm trò chuyện.

Đèn trong phòng đều đã tắt cả, chỉ còn lại đèn ngoài cửa sổ, ánh sáng yếu ớt, rất thích hợp cho việc tâm sự.

Cô tưởng Từ Hi Lê sẽ nhắc đến Phương Tuân Kiệm, nhưng Từ Hi Lê lại cười hi hi nói: “Tôi thật vui vì người đó là cô”.

Cô hiểu ý Từ Hi Lê, nhưng đối với niềm vui này, cô thật sự không biết phải trả lời thế nào, không thể nói: “Tôi cũng vui vì người đó là mình” hoặc “Tôi không vui vì người đó là mình” được, đúng không? Vì vậy đành cười khan.

Từ Hi Lê nói tiếp: “Thực ra những người kia tôi đều không
thích, anh ba cũng không thích, nếu không phải bà ngoại và cậu thích thì anh ấy nhất định sẽ chẳng thèm quan tâm tới họ”.

Cô lại một lần nữa thành công khi hiểu “những người kia” mà Từ Hi Lê nói là ai, lại đành cười khan để đáp lời.

Từ Hi Lê chẳng thấy có gì là bất thường, quay đầu hỏi cô: “Cô không muốn
tìm hiểu gì vế anh ấy sao? Chỉ cần là việc tôi biết, nhất định sẽ nói
hết cho cô nghe”.

Cô “hả” một tiếng, rồi khéo léo từ chối: “Như thế không hay lắm”.

Từ Hi Lê không cho là vậy, giải thích: “Anh ấy ngoài công việc làm ăn ra,
thường không có khiếu ăn nói, tôi đang giúp cô hiểu anh ấy, chẳng có gì
là không hay cả, cô yên tâm mà hỏi đi.

Cô vẫn cảm thấy không ổn, nói: “Tôi chẳng có gì đặc biệt muốn hỏi cả”.

Từ Hi Lê phớt lờ sự từ chối của cô, tự động nói: “Vậy kể chuyện hồi anh ấy còn đi học vậy”.

Cô bất lực, nhưng thấy Từ Hi Lê nghiêm tức như thế, cũng không tiện đả
kích sự tích cực ấy, đành dỏng tai lên nghe Từ hi Lê kể chuyện về Dung
Trí Hằng.

Cuối cùng khó tránh khỏi phải nhắc đến Phùng Nghệ
Nhân. Trong chuyện này Từ Hi Lê lại nói khá ngắn gọn: “Hôn sự do bà
ngoại quyết định, anh ba không phản đối, trước khi kết hôn không may bị
ngã ngựa, phải tĩnh dưỡng một thời gian dài. Về sau anh ấy đối với Yan rất tốt, có điều thực ra anh ấy đối với mọi người bên cạnh mình đếu
tốt, chỉ thỉnh thoảng hơi gia trưởng”.

Hạng Mĩ Cảnh không định
thăm dò chuyện tình cảm giữa Dung Trí Hằng và Phùng Nghệ Nhân, nhưng Từ
Hi Lê nhắc tới nên cô cũng hơi tò mò. Có điều Từ Hi Lê không chịu nói
nhiều, nếu cô nhất định truy hỏi, thì sẽ khiến người ta nghĩ cô hẹp hòi.


Nói chuyện tới khoảng hơn một giờ sáng, Từ Hi Lê từ từ ngủ mất, cô vẫn tỉnh táo, bụng lại hơi đói. Sợ lăn qua lăn lại trên giường làm Từ Hi Lê
tỉnh, cô lẳng lặng dậy, khoác áo rồi ra ngoài tìm đồ ăn.

Chỉ còn vài ba người đang ngồi uống rượu, nhưng không khí rất yên tĩnh.

Cô ăn nửa miếng bánh ga tô, vô tình phát hiện người ngồi uống rượu một mình ở chiếc bàn đầu thuyền là Lâm Khải Sương.

Cô thấy lạ, đi tới ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, cô hỏi: “Anh làm gì thế?”.

Lâm Khải Sương nghe giọng Hạng Mĩ Cảnh, vội giơ tay lên vuốt mặt, rồi như
sợ nhìn thấy ánh sáng, không ngẩng lên nhìn cô, chỉ đáp: “Không ngủ
được, ra uống ly rượu”.

Hạng Mĩ Cảnh nhìn những chai rượu trên
bàn, cảm thấy có gì đó không ổn. Cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh,
nghiêm túc hỏi: “Là bạn thì đừng giấu em”.

Lâm Khải Sương do dự
rất lâu, mãi mới chầm chậm nói như hết hơi: “Vừa rồi Sunny gọi điện cho
anh, cậu ta mắc bệnh ung thư dạ dày, giai đoạn cuối rồi”.

Hạng Mĩ Cảnh sốc nặng, mãi không nói được tiếng nào.

Lâm Khải Sương ngẩng đầu nhìn cô.

Cô phát hiện trên mặt anh có rất hiều vệt nước mắt, mắt cũng đang ướt
nhoè. Cô hỏi: “Anh có muốn đi berlin thăm cậu ấy không?”.

Anh
lắc đầu một cách khó khăn, và nói củng rất khó khăn: “Cậu ấy nói gọi
điện cho anh để chào từ biệt, cậu ấy còn yêu cầu anh không được tới
thăm. Vì cậu ấy bảo giờ mình trông rất khó coi, không muốn để lại kí
ức quá xấu cho anh”.

Cô hỏi: “Và anh nghe lời, không đi”.

Anh không kìm được lại bật khóc, sợ mình không chịu đựng nổi, vội vàng uống ly rượu, muốn chất cồn ấy giúp huỷ hoại trái tim.

Cô cũng lặng lẽ khóc, khuyên: “Cậu ấy nhất định muốn gặp anh lần cuối”.

Anh lắc đầu nguầy nguậy, gục đầu khóc rấm rứt, rồi nghẹn ngào nói: “Nhưng
anh không dám đi, anh không dám đối diện với sự thật, anh không muốn cậu ấy chết, cho dù bọn anh không thể ở bên nhau, anh cũng không muốn cậu
ấy chết. Là anh bỏ rơi cậu ấy trước, là anh có lỗi với cậu ấy, không
dám gặp lại cậu ấy, không dám”.

Lòng cô buồn vô tận, lẩm bẩm: “Cậu ấy sẽ không trách anh, cậu ấy nhất định hiểu được nổi khổ của anh”.

Anh lại bắt đầu khóc nấc lên.

Cô vỗ vai anh, vừa khóc, vừa nghiêm túc nói: “Người thật sự yêu anh, sẽ
không bao giờ trách anh, cũng không bao giờ hận anh, vì hận anh cũng
đồng nghĩa với hận chính bản thân mình, hận mình tại sao lại yêu anh
nhiều như thế. Chẳng phải anh đã từng nói, sống trên đời này, ngoài
tình yêu ra, còn có rất nhiều thứ cần phải lựa chọn sao. Cậu ấy sẽ tha thứ cho lựa chọn của anh, chắc chắn cũng hi vọng cả hai có thể làm lại
từ đầu. Cậu ấy nói rằng cậu ấy sắp chết, không phải muốn anh tự trách
mình, cũng không phải muốn anh buồn, cậu ấy chỉ không muốn người khác sẽ nói cho anh biết tin này mà thôi. Có thể chuyện của các anh đã kết
thúc, nhưng một mình anh vẫn có thể tiếp tục viết câu chuyện đó, tiếp
tục kéo dài niềm vui đã từng trải qua đó”.

Ngồi cùng Lâm Khải
Sương tới khoảng ba giờ, Hạng Mĩ Cảnh quay về phòng, do khóc quá nhiều
dẫn tới bị ngạt mũi, rón rén đi vào giường, đành há miệng ra để thở.
Nằm với tư thế như vậy thật khó để ngủ, lại sợ xoay nhiều quá sẽ đánh
thức Từ Hi Lê đang ngủ say, vì vậy cô đành năm mơ mơ màng màng khoảng ba tiếng đồng hồ rồi dậy.

Lúc này mọi người vẫn còn đang say giấc,
chỉ có nhân viên trên thuyền, đầu bếp và phục vụ đang bận rộn làm việc
của mình. Cô đi quanh một vòng, không thấy có gì sơ suất, chuẩn bị
quay vào bếp tìm cái gì đó để ăn, thì Dung Trí Hằng gọi điện tìm.

Anh dậy sớm như vậy thật khiến cô bất ngờ, nhưng giọng anh nghe vẫn khá uể
oải, có lẽ đang nằm trên giường, anh hỏi cô: “Bữa sáng có những món
gì?”.

Cô vô thức nhìn xung quanh, thấy không có ai, vậy là bạo gan hỏi anh: “Anh không nghĩ giờ này em vẫn còn đang ngủ à?”.

Anh rất tự tin nói: “Không”.

Cô không thể giấu được anh, cứ kiên trì ngang ngạnh cũng không phải cách
hay, bèn nhẹ nhành đáp: “Ăn buffet, muốn ăn gì cũng có”.

Anh bắt đầu tỏ vẻ, vừa cười vừa nói: “Anh yêu cầu phục vụ tận phòng, món thì tuỳ em chọn”.

Cô vừa tránh sang một bên cho những nhân viên phục vụ ra vào bếp, vừa
ngượng ngùng nghiêng người nhìn xuống mặt nước đang lấp lánh màu xanh
qua ô cửa kính, một lúc sau mới đáp: “Bây giờ nhà bếp mới bắt đầu làm,
giờ chỉ có bánh bao và nước hoa quả thôi”.

Anh chẳng bận tâm: “Vậy cũng được”, sau đó bổ sung: “Đừng lấy cớ là em rất bận, lúc này chưa có mấy người dậy”.

Chút tâm tư đó của cô cũng không qua nổi mắt anh, suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Anh muốn uống nước dâu tây hay là ca cao”.

Tâm trạng anh khá vui: “Tuỳ em”.

Cuối cùng Hạng Mĩ Cảnh chọn nước dâu, ba loại bánh bao, rồi thêm một cốc
cafe, một cốc nước cam vắt, một đĩa hoa quả đầy, còn yêu cầu nhà bếp làm thêm hai quả trứng gà.

Chuẩn bị khá lâu, Dung Trí Hằng không giục cô, nhưng có lẽ đang đợi, nên cô vừa gỏ cửa, anh đã nhanh chóng ra mở.

Anh mặc một chiếc áo len cổ tròn màu sẫm không mỏng cũng không dày quá, có
lẽ vừa tắm xong, ngoài mái tóc hơi ướt, khuôn mặt anh trông khá thoải
mái sạch sẽ.

Không cô chưa từng ngắm nhìn anh ở khoảng cách gần
như vậy, nhưng có lẽ vì quá sớm, trời còn chưa sáng hẳn, trong phòng vẫn phải bật đèn mới nhìn được, và cô lại vào phòng anh trong lúc này, cảm
giác giống như nửa đêm nửa hôm mò tới thăm anh vậy. Theo thói quen cô
né tránh ánh mắt anh, khẽ nói một câu: “Chào buổi sáng”.

Anh giơ
tay trái ra đón lấy khay trên tay cô, cười: “Hai người không trò chuyện
suốt đêm đấy chứ? Sao nhìn uể oải mệt mỏi thế kia?”.

Cô không

định kể cho anh nghe tối qua mình ngồi suốt đêm với Lâm Khải Sương, bèn
cố ý ngáp một cái nói: “Mới sáng sớm đã bị sai bảo, làm sao tinh thần
phấn chấn cho được”.

Anh nhướng mày, quay người chỉ vào chiếc giường đã được sắp xếp gọn gàng, nói: “Vào ngủ bù đi”.

Anh không giải thích nhiều: “Hiện tại anh vẫn là chính nhân quân tử, em có thể yên tâm mà nằm ngủ”.

Cô khóc không được cười chẳng xong trước lời nói thẳng thắn của anh, nhấn mạnh lần nữa: “Em thật sự đang làm việc đấy”.

Anh ra lệnh: “Phải biết lúc nào nên giao việc cho cấp dưới làm chứ”. Sau
đó đưa tay phải vòng qua lưng ôm lấy vai cô, vừa kéo cô đi về sofa vừa
nói: “Ít nhất cũng ngồi ăn sáng cùng anh đã”.

Cô nghe lời anh cùng ngồi ăn sáng, ăn xong anh yêu cầu cô ngồi nghỉ một lát.

Vốn tối qua cô ngủ không ngon giấc, ăn no rồi lại thấy buồn ngủ, khi anh
quay đi thu dọn đồ đạc, cô nằm dựa vào sofa ngủ mất. Khi tỉnh dậy đã
gần chín giờ, cô kinh ngạc hất chiếc khăn len trên người mình ra, nhảy
bật dậy, trách hỏi anh: “Sao anh không đánh thức em dậy?”.

Anh cười đi tới trước mặt cô, nói: “Anh gọi hai lần, nhưng em bảo anh đừng làm ồn”.

Cô không tin lời anh, chau mày: “Không thể nào, chắc chắn anh gọi em”. Nói rồi vội vội vàng vàng đi ra ngoài.

Sau chuyện đó cô cho rằng lúc mình mới ngủ dậy có lẽ đầu óc vẫn còn đang trong trạng thái ngây ngốc.

Vào giờ đó, mà cô lại chẳng suy nghĩ gì giơ tay mở luôn cửa phòng Dung Trí
Hằng ra, bước chân còn chưa kịp tiếp đất, đã có mấy người đang đi trên
hành lang nhìn thấy cô. Sau đó con thuyền chưa kịp cập bến, đã có hai
phần ba số hành khách bàn tán về quan hệ của cô và Dung Trí Hằng. Mấy
hôm sau, khi cô đang ngồi ăn trưa với Âu Na và Tiền Mẫn, chỉ còn biết
ngẩn người ra nghe hai người bọn họ kể về những lời bàn luận suy đoán từ đủ mọi nguồn tin đáng tin cậy lẫn không đáng tin cậy.

Âu Na
khuyên cô: “Cậu đừng bận tâm về những lời khó nghe ấy. Cậu độc thân,
Dung tiên sinh cũng đang độc thân, hai người độc thân hẹn hò, yêu đương
là chuyện bình thường, tuyệt đối không tồn tại vấn đề về đạo đức ở đây”.

Tiền Mẫn kết luận: “Nói thẳng ra là bọn họ đố kị, không cam tâm nhìn miếng bánh bị cậu nuốt mất”.

Trên thực tế, Hạng Mĩ Cảnh chẳng bận lòng về những lời đồn đại đó, nếu cô đã đồng ý bắt đầu với anh, thì cô cũng đã chuẩn bị cho phản ứng của mọi
người, cô không sống nhờ vào phản ứng của những người ấy, nên không hề
cảm thấy buồn bực hay mệt mỏi. Có điều, cô cũng nhân cơ hội này đưa ra yêu cầu với Dung Trí Hằng, dù thế nào cũng không chịu hằng ngày lên ăn
trưa cùng anh, hành động cố gắng kín kẽ hết sức có thể.

Đa phần
thời gian Dung Trí Hằng đều nghe lời cô, nhưng nếu buổi tối có bữa tiệc
thích hợp, anh sẽ yêu cầu cô tham gia, còn ngấm ngầm chỉ thị cho Dung
Ngọc Lan không được giao quá nhiều việc cho cô.

Ban đầu cô không
nhận ra, sau thấy lượng công việc của mình mỗi ngày mỗi ít là vì yêu cầu của anh, vậy là cô gọi điện cho anh khi anh đang ở London và nói chuyện một tiếng đồng hồ.

Anh từ đầu tới cuối chối phắt việc mình đã
chỉ thị cho Dung Ngọc Lan làm thế. Cô nói tới khô cả miệng, cuối cùng
cũng hiểu ra rằng cô không thể thay đổi quyết định của anh trong chuyện
này. Ngồi nghỉ kĩ lại, có lẽ trong rất nhiều chuyện, một khi anh đã
quyết định, cô đều không có khả năng thay đổi. Thỉnh thoảng cô hay
ngồi thẫn thờ vì những chuyện đó, nhưng khi bình tĩnh thì cảm thấy con
đường họ đang đi vốn không phải là một con đường dài cần dùng cả đời để
đi hết, chưa chắc đã gặp phải rất nhiều vấn đề mà anh cố chấp còn cô
muốn thay đổi như cô nghĩ.

Gần hết tháng Một, Dung Trí Dật đột
nhiên từ New York quay về, anh ta đã đổi một chiếc xe đua màu xanh chạy
nhanh hơn, vô cùng huênh hoang đậu dưới toà nhà của tập đoàn Hoa Hạ,
không hề báo trước, mà nhất định đòi mời Hạng Mĩ Cảnh cùng đi ăn tối.

Hạng Mĩ Cảnh mắng anh ta trong điện thoại, cười bảo rõ ràng anh ta muốn ám
hại cô, anh ta khẽ thở dài rồi phê bình: “Xem ra cô rất sợ Victor nhỉ”.

Cô cũng thừa nhận: “Tôi rất sợ anh ấy”.

Dung Trí Dật biết cô đang đùa, bèn nói: “Vậy tối nay tôi có thể yên tâm rồi, vì tôi đã báo cáo với anh ấy”.

Cô cố tình hỏi: “Anh ấy đồng ý ư?”.

Anh ta hỏi ngược lại cô: “Nếu anh ấy không đồng ý, thì cô không đi ăn cơm
cùng tôi nữa chắc? Không tới nỗi hạn chế cuộc sống của cô như vậy
chứ?”.

Cô phá lên cười. Ngoài những lúc yêu cầu cô đi tham gia
một vài bữa ăn mang tính xã giao ra, Dung Trí Hằng không can thiệp nhiều vào cuộc sống của cô.

Mặc dù anh bận, thường xuyên đi công tác,
thời gian đi hơn một tuần là bình thường, song anh gọi điện cho cô rất
nhiều, chỉ có điều hai người gặp mặt ít tới đáng thương.

Mới hai
hôm trước Âu Na tò mò hỏi quan hệ giữa cô và anh đã phát triển tới bước
nào rồi, cô cho rằng câu hỏi đó rất khó trả lời. Một là quá riêng tư,
đặc biệt đối phương lại là Dung Trí Hằng, dù nói thật hay nói dối cũng
đều không thoả đáng. Hai là quan hệ giữa họ thật sự không tiến triển
tới bước quá thân mật. Cô đoán có lẽ anh đang chờ cô phát tín hiệu,
bởi vì anh luôn lịch sự và cư xử rất đường hoàng, rõ ràng anh không ép
cô, nhưng ngay bản thân cô còn không biết quan hệ giữa họ phải phát
triển thế nào. Mỗi người trong mỗi thời kì đều có một mục tiêu xác
định và sẽ không thay đổi, cô sống khá cứng nhắc, không biết phải làm
gì, nhưng lại rất rõ không nên làm gì.

Buổi tối họ ăn món Pháp.

Trong nhà hàng đều là những cặp tình nhân trẻ, họ cúi đầu trò chuyện, những
tiếng thì thầm to nhỏ thậm chí còn không lớn tiếng bằng tiếng dao dĩa
thỉnh thoảng chạm vào nhau.

Vừa rồi Dung Trí Dật còn mãi tập
trung điều khiển xe trên con đường tắc cứng, tới tận lúc này mới có thể
bình tĩnh ngồi ngắm Hạng Mĩ Cảnh một lúc. Giấy dán tường in hoa màu đỏ rực của nhà hàng cộng với ánh đèn sáng lung linh khiến không gian thật
ấm áp, thứ ánh sáng cộng hưởng đó khiến khuôn mặt còn chưa bị mái tóc
mai che hết của cô nhìn vô cùng tinh khiết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.