Thịnh Yến

Chương 45


Đọc truyện Thịnh Yến – Chương 45

NƯỚC MẮT CỦA CÁ

Anh biết em đang khóc

Dù em tìm cách trốn tránh

Hay mỉm cười

Anh thật sự đều nhìn thấy cả rồi.

Khi Dung Trí Hằng gọi điện đến, Hạng Mĩ Cảnh mới hoàn thành một nửa công việc.

Cô nhận tổ chức bửa tiệc chào mừng quay về thời kì độc thân của Mông Gian
Vũ, mà Mông Giang Vũ đã chuyển từ Từ Viên về Ngự Hoa Sơn ở, do đó địa
điểm tổ chức tiệc cũng phải cân nhắc mãi mới được quyết định. Chỉ nhìn ảnh trên máy tình thôi cũng thẫn thờ mất một lúc lâu, tiếng chuông di
động vang lên, khiến cô giật mình bừng tỉnh.

Nhìn số gọi đến, cô
thoáng đau đầu nheo mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó thở hắt ra, cố gắng lên tinh thần rồi gạt màn hình, “alô” một tiếng.

Còn vấn đề xưng hô với Dung Trí Hằng thế nào, đã ba ngày nay, cô không tìm được
đại từ và giọng điệu thích hợp. Anh nói cô thử tìm hiểu anh, trong lúc mơ mơ hồ hồ cô đã nhận lời, mặc dù lời tỏ tình của anh không đi theo
cách người khác vẫn làm, nhưng ý tứ của nó thì tương đương. Khi bình
tĩnh lại, cô vô cùng buồn bã khi đáp “vâng” mà không màng tới hậu quả. Anh nghiêm túc, còn cô không thể hiện sự nghiêm túc của mình để đáp lại anh.

Điều duy nhất khiến cô được an ủi đó là tính cách Dung Trí
Hằng chín chắn và cư xử rất nhã nhặn, tuyệt đối sẽ không giống những anh chàng con ông cháu cha khác, hễ gặp là liếc mắt đưa tình ngay chốn đông người, cũng không bao giờ có những hành động cử chỉ thân mật. Đến
cuối năm, công việc của cô bận rộn, anh còn bận hơn cô, buổi tối hôm đó
sau khi anh đưa cô về thì hai người chưa gặp lại nhau. Hằng ngày anh
đều gọi điện cho cô, cô không đang tăng ca thì cũng đang trên đường đi
làm sự kiện, còn anh vừa kết thúc bửa cơm khách xong lại phải tới buổi
tiệc rượu.

Cứ như thế, đến thời gian gọi điện cho nhau cũng chẳng dài, nội dung thì cứng nhắc nhạt nhẽo, xét cho cùng là vì cả hai chưa
đủ hiểu về nhau, nên bảo họ phải nói những lời yêu thương mặn nồng lúc
này thật sự khó hơn cả lên trời.

Hạng Mĩ Cảnh tưởng Dung Trí Hằng nói tối nay anh phải tham gia bữa tiệc hoạt động nào đó, kết quả tối
nay anh rảnh, anh nói: “Tối nay cùng đi ăn cơm nhé”.

Cô thật thà đáp: “Em còn chưa làm xong bản kế hoạch”.

Anh nói: “Không vội, giờ mới bốn rưỡi, khoảng bảy giờ chúng ta đi”.

Anh đã nhượng bộ, cô không tiện từ chối thêm, bèn nhận lời.

Đứng dậy pha cho mình một tách trà nóng, cô cố gắng tập trung tinh thần để làm cho xong bản kế hoạch.

Sau trận tuyết nhỏ bầu trời luôn ở trong trạng thái âm u sầm sì, chiều tối thật nhanh, thời gian cũng không đủ dùng.

Hạng Mĩ Cảnh đứng đợi Dung Trí Hằng ở cửa sau của toà nhà. Xe của anh tới
sớm, nhưng vẫn chưa thấy anh xuống, cô đứng trên bậc thềm đợi.

Khi Dung Trí Hằng bước ra nhìn thấy Hạng Mĩ Cảnh quấn chiếc khăn trên cổ,
nửa khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh, tài xế mở cửa, anh ra hiệu cho cô lên xe
còn mình thì đi vòng sang bên kia.

Trong xe quả nhiên ấm hơn rất nhiều, Hạng Mĩ Cảnh nhanh chóng hít hai hơi, cô muốn khí ấm vào trong cơ thể.

Dung Trí Hằng bảo cô: “Lần sau em lên xe trước đi”.

Cô lí nhí vâng, bối rối không dám ngước mắt lên nhìn thẳng vào anh.

Anh cũng không nói gì thêm, lấy di động ra, sau khi bấm số bèn hỏi người ở đầu dây bên kia: “Đón được chưa?”.

Hạng Mĩ Cảnh không nghe được người ở đầu dây bên kia nói gì, nhưng đoán bữa
cơm tối nay chắc chắn không phải chỉ có cô và anh. Cô bỗng thấy nhẹ
nhõm, dần dần đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thời gian nói chuyện
điện thoại của Dung Trí Hằng rất ngắn, sau khi xác nhận đã đón được
người và hiện đang trên đường đến Huệ Công thì không nói thêm gì nữa.

Anh vốn tưởng cô sẽ hỏi ăn cơm cùng ai, nhưng thấy tâm tư cô lúc này đang
đặt ngoài cửa sổ, nên cũng không chủ động “báo cáo” mà hỏi cô: “Fiona
muốn tổ chứa party ở đâu?”.

Hạng Mĩ Cảnh nghe Dung Trí Hằng hỏi
mình, vậy là quay đầu lại nhìn anh, đáp: “Tổ chức ở khách sạn thì bà ấy
cho là không có gì mới mẻ, tổ chức ngoài trời thì lạnh, mặc dù ăn mặc ấm áp đẹp đẽ nhưng cử động không thuận tiện, vì vậy tới bây giờ chưa tìm
được chổ nào vừa ý, không chừng cuối cùng lại quyết định lên tàu ra khơi cũng nên”.

Anh tán đồng chủ ý vu vơ cuối cùng của cô, gật đầu: “Cũng không cần tàu quá to, bà ấy định mời bao nhiêu người?”.

Cô đáp: “Khoảng hơn trăm người”, rồi nói tiếp: “Em đã nhìn danh sách khách mời rồi, toàn thanh niên trẻ tuổi, thật không phù hợp với mục đích của
bữa tiệc”.

Anh cười: “Chẳng qua bà ấy muốn mượn cơ hội này tụ tập mọi người lại vui chơi thôi”.

Hạng Mĩ Cảnh cũng cảm thấy đúng là như thế. Một người như Mông Giang Vũ,
cho dù đã có tuổi, thì vẫn sẽ có những người đàn ông thành công, hơi lớn tuổi một chút để ý. Tổ chức party tái độc thân vô vị như thế này, mục đích căn bản không phải thu hút ai, mà là muốn tuyên bố với thế giới
rằng, Mông Giang Vũ lại cho chúng sinh một cơ hội được theo đuổi mình
lần nửa. Chắc chắn bà ấy sẽ có bạn trai mới, không chừng là ông xã
mới, nhưng chẳng ai dám chắc người đó sẽ trụ được bao lâu. Một người
phụ nữ luôn ở trạng thái giằng co trong tình yêu như thế khiến Hạng Mĩ
Cảnh khó tránh khỏi nảy sinh liên tưởng, cô suy đoán người Mông Giang Vũ lấy không phải là người bà ấy yêu, vì vậy đối với Mông Giang Vũ mà nói, kết hôn một lần hay li hôn sáu lần cũng chẳng khác gì nhau, đều là một
việc vô vị.

Gần đây cô mắc tật xấu là hay thất thần, ngồi thẫn

thờ như vậy không biết có bị coi là phớt lờ Dung Trí Hằng hay không, vội vàng tìm lời thích hợp: “Đây là sự kiện đầu tiên của công ty vào năm
sau, đã lâu em chưa phụ trách sự kiện nào độc lập một mình, chỉ sợ quả
pháo nổ đầu không giòn giã”.

Anh lại nghiêm túc gợi ý cho cô: “Có thể dùng hai chiếc tàu, quan khách trên một chiếc, còn chiếc kia thì
trang trí như thuyền hoa thả trên sông, thắp sáng vào phút cuối cùng,
giờ không cho đốt pháo hoa tuỳ tiện, nhưng như thế cũng là sự bất ngờ
lớn rồi”.

Cô không ngờ anh lại có thể đưa ra một ý kiến mang tính xây dựng như thế, kinh ngạc nhìn anh.

Anh nhìn thấu tâm tư cô, thoáng chau mày, rồi cười hỏi: “Những điều anh vừa nói không ổn à?”.

Cô vội vàng gật đầu, đáp: “Rất ổn, đặc biệt hay”.

Tâm trạng anh khá tốt, lại hỏi: “Có phải em định làm quen lại với anh không?”.

Cô ngẩn người, thoáng bối rối: “Anh chính là anh, còn cần phải làm quen lại gì nữa”.

Anh hơi lên giọng, nhưng không phải là vì không vui, mà có ý trêu đùa: “Anh là “anh” rồi, vẫn không cần làm quen lại sao?”.

Anh chơi chữ như thế, cô nhất thời không biết phải trả lời thế nào, ngập
ngừng hồi lâu, rồi lại ngập ngừng, vẫn không biết nên nói gì.

Anh vốn chỉ buột miệng nói vậy, kết quả bất ngờ là khiến cô bế tắc, đương
nhiên không còn duy trì được tâm trạng vui vẻ vừa rồi nữa.

Nhưng
rồi anh lập tức nghĩ, ban đầu là do thân phận khác biệt, thái độ của cô
đối với anh luôn nhất mực cung kính, muốn thay đổi thói quen của một
người đã trưởng thành không thể vội được. Sau khi nghĩ thông, tâm
trạng anh dần dần tốt trở lại, tự mình hỏi tiếp: “Bình thường hết giờ em sẽ đi đâu?”.

Lần này cô trả lời rất nhanh: “Sau khi đi làm trở
lại em không rảnh lắm, nên hễ có thời gian là nghỉ ngơi thôi”. Nói
xong lại cảm thấy như mình nói vậy là không muốn thổ lộ với anh, vậy là
bổ sung: “Có điều trước kia em cũng luôn ở trong trạng thái như vậy,
việc được giao còn chưa làm xong, lại có hạng mục dự án khác phải bắt
tay chuẩn bị. Thỉnh thoảng đến nằm mơ cũng thấy mình bận, tỉnh dậy rồi phải rất lâu sau mới phân biệt được rõ đâu là mơ đâu là thực. Hàng
năm Orchid tổ chức cho nhân viên ra nước ngoài nghỉ ngơi, thời gian đó
thật sự là thoải mái, có mấy lần em suýt thì không muốn làm tiếp nữa”.

Anh tỏ vẻ khó hiểu: “Anh tưởng em thích công việc này nên mới ở lại Bảo Nhã”.

Hai bàn tay đan chéo vào nhau đặt trên đùi của cô bối rối thay đổi vị trí
cho nhau, vừa suy nghĩ vừa giải thích: “Không phải là không thích, nhưng em cho rằng thật ra rất ít người được làm công việc mà mình yêu thích,
cho dù ban đầu rất thích, dần dần cũng sẽ thấy vô vị, bởi vì con người
luôn ham muốn điều mới mẻ. Em nghĩ, đa số mọi người đều có suy nghĩ
làm việc mới không bằng làm việc mình đã thành thạo, hôm nay lặp lại
công việc đã làm hôm qua. Dù sao bây giờ muốn tìm một công việc lương
cao lại không cần hi sinh cái tôi cá nhân thật không dễ”.

Anh cụp mắt khẽ cười.

Cô không hiểu tại sao anh cười, bèn hỏi: “Suy nghĩ của em kì lạ lắm sao?”.

Anh lắc đầu, rồi ngước mắt lên nhìn cô, từ tốn đáp: “Vậy mà anh cứ tưởng
nghề PR thú vị hơn những nghề khác, nhiều chiêu trò và mới mẻ hơn”.

Cô chú ý tới cách lựa chọn từ ngữ của mình, bạo gan đáp: “Đấy là bởi vì
trong những sự kiện mà anh tham dự, khi anh xuất hiện đã là giai đoạn
hoàn thiện rồi, giai đoạn chuẩn bị cũng như giai đoạn kết thúc thu dọn
anh đều không nhìn thấy, càng không thể hiểu những người làm trong ngành này phải có bản lĩnh nín nhịn kiên nhẫn tới thế nào mới có thể hoàn
thành công việc”.

Anh khẽ nhún vai, cười: “Anh biết một vài việc, nhưng cụ thể thế nào thì chưa có cơ hội tìm hiểu hoặc trải nghiệm”.
Rồi cố làm ra vẻ nghiêm túc hỏi cô: “Em có cho rằng anh là người yêu cầu nhiều không?”.

Lần đầu tiên cô thấy vẻ mặt anh biến đổi nhanh đến vậy, nên thoải mái lắc đầu.

Anh thừa nhận: “Trên thực tế anh là người yêu cầu rất nhiều. Trước mặt
anh bọn họ không dám nói, nhưng sau lưng thường cằn nhằn anh không nhân
đạo, có hai lần bị anh nghe thấy”.

Cô cũng nghĩ sự thật đúng như
anh nói, nhưng vẫn cố nén cười, đáp: “Giờ yêu cầu nhiều và cao trong
công việc là thể hiện trách nhiệm đối với bản thân và đối với người
khác”.

Anh hỏi: “Em đang khen anh phải không?”.

Sau khi cô nhận lời tìm hiểu anh, đây là lần đầu tiên họ nói chuyện trực tiếp với
nhau. Trong một không gian chật hẹp thế này, mặc dù lái xe ngồi đằng
trước như người gỗ chỉ quan tâm tới tình hình giao thông trên đường,
nhưng dù sao anh ta vẫn có tai, mà biểu hiện của anh từ đầu chí cuối đều vượt quá những hiểu biết của cô về anh trước đó, cô thật sự thấy bối
rối, đặc biệt là anh cứ nhìn cô chằm chằm, còn cô thỉnh thoảng mới dám
nhìn anh một giây.

Cô nhanh nhẹn “vâng” một tiếng, rồi lấy mọi người ra làm lá chắn: “Đồng nghiệp trong công ty khen anh suốt”.

Anh khẽ cười hai tiếng, rồi hỏi cô như rất thấu hiểu ý nghĩa của những lời
khen ấy: “Là họ khen gia thế anh mạnh hay là chổ dựa của anh vững?”.

Cô nhất thời không để ý, buột miệng: “Khen anh tài sắc vẹn toàn, chỉ hận không thể nuốt chửng anh thôi”.

Anh rất kinh ngạc trước câu trả lời ấy, nhưng rõ ràng lại tỏ ra vui mừng vì thấy cô có thể nói chuyện thoải mái trước mặt mình. Anh nhận ra mặt
cô đang đỏ bừng, bèn vui vẻ nói: “Anh luôn đặt mình trong két an toàn
bằng kính trong suốt, họ chỉ có thể nhìn thôi”.


Hạng Mĩ Cảnh thấy quá trình giao tiếp với Dung Trí Hằng cũng không khó khăn lắm, nhưng
không khí giữa hai người vẫn bối rối và gượng gạo. Cô tưởng anh là
người thế này, nhưng thực ra anh lại là người thế kia, còn anh tưởng cô
sẽ nghĩ thế này, hoá ra cô lại nghĩ khác, nhưng nếu phần sau của cuộc
đối thoại dùng câu “ông nói gà bà nói vịt” để miêu tả thì hơi võ đoán,
vì vậy suốt quảng đường, cảm giác của cà hai là vô cùng phức tạp và mới
mẻ.

Đã vào trong Hội Công, giám tốc lễ tân đi trước dẫn đường,
ánh đèn sáng rực và dịu dàng hắt lên nửa khuôn mặt nghiêng của Dung Trí
Hằng. Anh không định cho cô biết trước: “Sắp biết rồi”.

Lòng cô thấp thỏm, chỉ sợ giám đốc lễ tân đẩy cánh cửa kia ra, bên trong sẽ là
Phương Tuân Kiệm mà cô chưa chuẩn bị tâm lí để đối mặt, bước chân cô bất giác cũng chậm lại.

Dung Trí Hằng nhận thấy sự do dự của cô, quay lại bảo: “Đừng sợ, là người em rất muốn gặp”.

Cô chau chau mày, rồi bước theo anh.

Kết quả khi cánh cửa ấy mở ra, Tần Tâm Nghiên vốn đang ngồi trên sofa màu
xanh in hoa nhanh nhẹn đứng dậy, đi thẳng về phía Dung Trí Hằng và Hạng
Mĩ Cảnh.

Hạng Mĩ Cảnh sững người, khi Tần Tâm Nghiên tươi cười
bước tới trước mặt cô, vui sướng ôm chầm lấy cô gọi: “Theresa”, cô mới
từ từ bừng tỉnh trở lại.

Đầu tiên cô đưa tay ôm chặt lấy lưng Tần Tâm Nghiên, cảm nhận hơi ấm trên cơ thể bà, sau đó mới nghiêng đầu nhìn về phía Dung Trí Hằng đứng bên cạnh.

Tâm trạng Dung Trí Hằng tối nay luôn rất tốt, anh mím môi cười khẽ, hỏi: “bắt đầu được chưa?”.

Còn vì sao Tần Tâm Nghiên lại xuất hiện ở đây, lí do rất hợp tình hợp lí,
đó là đã lâu bà chưa gặp Hạng Mĩ Cảnh, trong lòng nhớ nhung, đúng lúc
được mời tới Seoul tham dự đám cưới con gái một người bạn, vì vậy đột
ngột quyết định trung chuyển ở Thượng Hải, đồng thời cũng thật trùng hợp vì vẩn giữ liên lạc với Dung Trí Hằng, thế là mới có niềm vui bất ngờ
này dành cho Hạng Mĩ Cảnh.

Đương nhiên Hạng Mĩ Cảnh cũng không cố tình bóc mẽ lời giải thích rất có nhiều sơ hở đó. Nếu làm vậy Dung
Trí Hằng sẽ biết lời cô nói nhớ mẹ trong làn nước mắt đầm đìa hôm ấy là
nói dối, anh có khả năng đưa được Tần Tâm Nghiên tới Thượng Hải, đương
nhiên anh phải có thực lực, nhưng ngoài vấn đề vật chất ra anh cũng đã
bỏ thời gian và công sức vào việc này. Lòng cô nhận định rất rõ ràng
đây không hẳn là sự thể hiện tình yêu của anh đối với cô, một người đàn
ông đã đến tuổi này rồi, lại xuất thân gia thế kiêu ngạo, không thể bị
thứ tình yêu nam nữ làm cho đầu óc quay cuồng giống bọn trẻ mới mười tám đôi mươi, nhưng cũng đủ chứng minh sự nghiêm túc và quan tâm của anh
đối với cô, cho dù cô không yêu anh, không thể lập tức tới ôm chầm lấy
anh rồi hôn anh một cái, nhưng trong lòng cô rất cảm động. Hai mẹ con
cô đã lâu không gặp nhau, dù cảm giác cuộc gặp mặt này vì sự hiện diện
của Dung Trí Hằng mà mang chút màu sắc thế tục, những lời khách sáo lấy
lòng anh của Tần Tâm Nghiên còn nhiều hơn những lời chân thành tâm sự
với con gái. Có điều, tóm lại thì, cũng không tệ.

Tần Tâm Nghiên muốn ở lại Thượng Hải một tối, Hạng Mĩ Cảnh chủ động nói sẽ ngủ lại khách sạn cùng mẹ.

Mặc dù Hạng Mĩ Cảnh và Dung Trí Hằng đều không nhắc tới quan hệ giữa hai
người, nhưng Tần Tâm Nghiên đã chắc chắn họ có quan hệ mật thiết, vì vậy luôn miệng từ chối bảo không muốn làm lỡ thời gian của cả hai.

Hạng Mĩ Cảnh thì không nghĩ theo hướng mà Tần Tâm Nghiên nghĩ, nên nói không sao.

Dung Trí Hằng rất thông minh, đưa Tần Tâm Nghiên và Hạng Mĩ Cảnh lên chiếc
xe đã ra sân bay đón Tần Tâm Nghiên, đồng thời nói tối nay là buổi tối
đoàn tụ của hai mẹ con, nhiệm vụ của anh đã hoàn thành, đến lúc phải rút lui rồi.

Mãi sau Hạng Mĩ Cảnh mới hiểu ý Tần Tâm Nghiên, tận lúc vào khách sạn Hạ Việt làm thủ tục nhận phòng, trong thang máy Tần Tâm
Nghiên hỏi cô giờ đang ở đâu, cô mới chợt hiểu ra.

Cô không có ý
định giấu mẹ chuyện gì, nên ngượng ngùng nói: “Chưa tới mức như mẹ
nghĩ. Bọn con vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu”.

Tần Tâm Nghiên không tin lắm, nhanh miệng đáp: “Khi anh ta tới tìm mẹ, mẹ còn tưởng hai người đã dọn về ở cùng nhau rồi”.

Cô lắc đầu, bỗng cảm nhận được sự bất thường, bèn hỏi: “Không phải Lâm Khải Sương tới tìm mẹ sao?”.

Tần Tâm Nghiên gật đầu rất nhanh, thay đổi: “Là Lâm Khải Sương, nhưng sau
đó anh ta xuất hiện, mẹ thấy anh ta nhiệt tình, tưởng hai con đã ở cùng
nhau”. Vừa nói bà vừa để ý tới sắc mặt của Hạng Mĩ Cảnh, sau khi xác
định chắc chắn Hạng Mĩ Cảnh không có nghi ngờ gì mới nói tiếp: “Mấy lần
gọi điện cho con định hỏi, nhưng sợ con thấy phiền, trách mẹ can thiệp
vào việc con kết giao bạn trai”.

Những lời này nghe rất có cảm
giác đang lo lắng cho chuyện tình cảm của con gái, Hạng Mĩ Cảnh thấy
lòng ấm áp, cô khoác tay Tần Tâm Nghiên nũng nịu: “Mẹ phải giúp con
quyết định chứ”.

Tần Tâm Nghiên cười gật đầu: “Vậy được”.

Hai mẹ con lần đầu tiên ở bên nhau trong thời gian dài như thế, vì có một
khởi đầu tốt đẹp, nên cuộc nói chuyện sau đó rất cởi mở thân thiết.

Hạng Mĩ Cảnh cho rằng đây là tác dụng của việc thời gian dài ngắn cùng
khoảng cách xa gần, đương nhiên không loại trừ nhân tố khác, ví dụ như

Tần Tâm Nghiên vô cùng yêu quý Dung Trí Hằng. Trước lúc chuẩn bị tắm,
cô ngồi trên bồn tắm gửi tin nhắn cảm ơn Dung Trí Hằng.

Cô nghĩ
Dung Trí Hằng không phải mẫu đàn ông cả ngày cầm điện thoại trên tay
chơi game, nên không ngốc nghếch tới mức ngồi đợi tin nhắn trả lời, mà
đặt di động sang bên cạnh, sau đó đứng trước gương buộc túm tóc lên
tránh ướt khi tắm. Trên gương có treo một chiếc đèn màu vàng, khi tóc
cô cuốn cao, mới phát hiện khuyên tai bên trái thì còn nhưng chiếc bên
phải đã mất

Cô vô thức đưa tay lên sờ tai phải, sau khi xác nhận đã mất thật, cô lập tức mở cửa, rồi chạy vào trong phòng để tìm.

Tần Tâm Nghiên đang nói chuyện điện thoại với Trương Chấn Hà, thấy cô vội
vội vàng vàng lục tìm quần áo và túi xách, vậy là bịt ống nghe điện
thoại, hỏi cô làm sao.

Cô nói khuyên tai rơi mất rồi, sau đó bật hết đèn trong phòng lên, men theo những chỗ mình đã đi trong phòng để tìm.

Tần Tâm Nghiên kết thúc cuộc gọi với Trương Chấn Hà, giúp cô tìm khuyên tai.

Hai người gần như đã lật cả thảm lên để tìm cũng không tìm thấy.

Cô sợ đã làm rơi bên ngoài, vậy là ra ngoài hành lang và thang máy, xuống
cả đại sành khách sạn để tìm, nhưng vẫn không thấy. Bình tĩnh nhớ lại, trước lúc cô rời khỏi văn phòng đeo khăng quàng lên cổ thì vẫn thấy
còn, vậy thì chỉ có thể rơi trên xe Dung Trí Hằng, hoặc trong phòng ăn ở Huệ Công cùng chiếc xe vừa rồi đưa cô và Tần Tâm Nghiên về khách sạn mà thôi. Cô gọi điện đến Huệ Công, phòng ăn họ đặt đã được dọn dẹp,
nhưng không thấy có vật quý nào bị rơi, sau đó liên hệ với người lái xe, cũng không có kết quà gì, cuối cùng chỉ còn lại chiếc xe của Dung Trí
Hằng.

Tin nhắn cảm ơn của cô vừa rồi anh còn chưa trả lời, cô
không biết giờ mà gọi cho anh thì có làm phiền anh không, nên cầm đi
động ngồi trên sofa thẫn thờ.

Tần Tâm Nghiên thấy cô căng thẳng
như vậy, bèn ngồi xuống một góc của sofa, giơ tay sờ lên thuỳ tai trái
của cô như muốn nhìn xem chiếc khuyên tai đó có hình thù như thế nào.

Cô né tránh theo bản năng, nhưng rồi lập tức thấy không ổn, vậy là giơ tay tháo chiếc khuyên tai xuống đưa cho Tần Tâm Nghiên xem, đồng thời giải
thích: “Sinh nhật năm kia con tự mua quà cho mình, không ngờ lại mất một bên”.

Tần Tâm Nghiên rất rành về trang sức quý, thoáng nhìn đã
biết hàng tốt, cười cười trả lại khuyên tai cho cô, rồi nói: “Món quà
sinh nhật đẹp thế này, mất một bên thật tiếc”.

Trong lòng cô
không vui, nhưng không thể vì mất một bên khuyên tai mà thể hiện tâm
trạng khó chịu trước mặt Tần Tâm Nghiên. Cô miễng cưỡng cười một cái,
rồi buồn bã đặt một chiếc còn lại vào túi.

Khi Dung Trí Hằng gọi lại cho cô, đã là mười phút sau.

Hạng Mĩ Cảnh đang ngâm mình trong bồn tắm, hất bọt lên người hết lần này tới lần khác, cô co ro trong đó, chỉ để lộ đầu. Tay gác lên thành bồn,
trơn bóng, cầm di động suýt thì rơi xuống nước, mãi mới bấm được nút
nghe, thì tiếng chuông cũng hết.

Thấy người gọi đến là Dung Trí
Hằng, cô lập tức ngồi thẳng người dậy, rồi lau sạch bọt trên mu bàn tay
cùng cánh tay, hắng hắng giọng, chuẩn bị gọi lại cho anh. Vừa tìm tới
số gọi đến, trên màn hình hiển thị tin nhắn, cô vào inbox, nhìn thấy
người gửi là Dung Trí Hằng.

Anh hỏi: “Đi ngủ rồi?”.


soạn hai chữ “vẫn chưa”, nhưng liếc nhìn đồng hồ di động thấy đã mười
một giờ hai mươi phút thì lại xoá hai chữ đó đi, định trả lời theo đúng
suy đoán của anh rằng: “Đã đi ngủ rồi”.

Nhưng anh không dừng lại ở đó, nhanh chóng gửi thêm tin nhắn nửa giải thích vừa rồi gọi điện ra
nước ngoài cho Dung Hoài Đức, nói hơi lâu, không để ý tới di động nên
không nhìn thấy tin cô gửi. Anh còn nói anh nhận lời cảm ơn của cô, và chúc cô có giấc mơ đẹp.

Trước những lời chân thành và thẳng thắn của anh được thể hiện qua những con chữ, lòng cô bỗng thấy hổ thẹn,
không tiện nói với anh thực ra mình chưa đi ngủ, vì vậy cuối cùng không
nhắn lại, mà định sáng sớm mai sẽ gọi.

Do có việc lo lắng, mặc dù không phải việc lớn, nhưng cả đêm cô ngủ không ngon giấc. Mới một
phút trước còn định sẽ nói với Dung Trí Hằng rằng một bên khuyên tai của cô có khả năng rơi trên xe anh, nhờ anh bảo lái xe tìm hộ, một giây sau lại nghĩ ngộ nhỡ không tìm thấy, anh lại tưởng cô muốn anh tặng quà cho mình thì phiền, cuối cùng quyết định để lần sau ngồi xe anh sẽ tự
tìm. Chắc chiếc xe đó không thường xuyên chở phụ nữ, nên không có khả
năng bị người khác nhặt được, cũng không có khả năng vài hôm sau, khuyên tai biến thành một chiếc dây chuyền kim cương. Nghĩ đến việc này, đầu cô lại nhớ tới câu Dung Trí Hằng nói: “Anh luôn đặt mình trong két an
toàn bằng kính trong suốt”, sau đó liên hệ với một câu khác, rất nhiều
câu nói cứ nhảy nhót trong đầu cô, khiến các tế bào trong người cô cũng
phấn khích không ngủ được.

Sáng sớm hôm sau lái xe tới đón Tần
Tâm Nghiên ra sân bay, cô gọi lại cho Dung Trí Hằng nói tối qua mình đi
ngủ sớm, sáng nay mới đọc được tin của anh.

Dung Trí Hằng bất ngờ hỏi cô và Tần Tâm Nghiên đã nói những gì, sau lại thấy câu hỏi đó quá
riêng tư bèn đổi lại thành trò chuyện có vui không?

Thực ra nội
dung cuộc trò chuyện giữa cô và Tần Tâm Nghiên rất giới hạn, vì cả hai
đều ngấm ngầm hiểu rằng không nên nhắc lại những chuyện trước đó, vì vậy về cơ bản chỉ nói tới cuộc sống hiện tại, không có nhiều đề tài đột
phá. Đương nhiên cô phải thể hiện rằng mình rất vui, nên trả lời anh,
hai mẹ con trò chuyện hoà hợp vui vẻ.

Tiếp thu ý kiến rất có tính ứng dụng thực tế của Dung Trí Hằng, Hạng Mĩ Cảnh phải mất cả buổi sáng
để thay đổi bản kế hoạch, buổi trưa gọi điện cho Mông Giang Vũ hẹn thời
gian để chốt phương án.

Có lẽ Mông Gian Vũ đang đi shopping, nên
hẹn cô bốn giờ chiều mới về, bảo cô hơn bốn giờ tới thẳng Ngự Hoa Sơn,
đồng thời mời cô ở lại dùng bữa tối.

Buổi sáng cô gọi điện cho
Dung Trí Hằng biết tối nay anh đi ăn cơm với người nhà họ Diệp, điều đó
có nghĩa thời gian buổi tối cô được tự do bố trí. Cô vẫn luôn coi Mông Giang Vũ là thần tượng của mình, thần tượng mời dùng cơm, đương nhiên
cô nhận lời ngay.

Bốn giờ Hạng Mĩ Cảnh rời khỏi công ty, bốn rưỡi tới Ngự Hoa Sơn, vừa xuống xe thì gặp Mông Giang Vũ và Lâm Khải Sương
đi mua sắm về.

Hai người họ có quan hệ cô cháu, nên cùng đi với

nhau là hết sức bình thường, vì vậy Hạng Mĩ Cảnh không bất ngờ, cũng
không bối rối, còn rất ngoan ngoãn bước tới xách đồ giúp Mông Giang Vũ.

Mông Giang Vũ thấy Hạng Mĩ Cảnh rộng lượng như vậy, cười hi hi liếc Lâm Khải Sương một cái, sau đó nói với Hạng Mĩ Cảnh: “Tôi còn đang lo cháu nhìn
thấy A Khải sẽ không vui, ít nhất thì cũng lườm nguýt nó, thì ra người
ngoài đồn hai đứa lùi một bước thành bạn quả nhiên là chuyện có thật”.

Hạng Mĩ Cảnh cười đáp: “Bọn cháu chỉ còn thiếu mỗi nước cùng khiêu vũ với
nhau một điệu trước bàn dân thiên hạ để chứng minh bọn cháu là những
người bạn tương thân tương ái thôi”.

Mông Giang Vũ suy nghĩ khá
thoáng, nhân lúc Lâm Khải Sương quay người khoá cửa xe bèn hạ giọng cười nói với Hạng Mĩ Cảnh: “Cá nhân tôi có cảm giác giờ nó đã quay về lại
con đường chính nghĩa rồi, nếu cháu còn tình cảm với nó, thì hãy thử làm lại lần nữa xem sao”.

Hạng Mĩ Cảnh hơi bối rối ngập ngừng, không phải cô có thành kiến với Lâm Khải Sương, mà từ đầu tới cuối giữa cô và Lâm Khải Sương không có quan hệ nam nữ như mọi người vẫn nghĩ, càng
không có khả năng làm lại từ đầu. Cô không muốn Mông Giang Vũ hiểu lầm cô có thành kiến với anh, vậy là khéo léo đáp: “Cháu đang tìm hiểu một
người rồi”.

Mông Giang Vũ nghe giọng cô ngượng ngùng như thế,
nhướng mày cười, nhưng cũng không tò mò về đời tư của người khác quá
mức, tò mò than vắn thở dài: “A Khải không có phúc rồi”.

Lâm Khải Sương đi sau hai người nghe thấy vậy truy hỏi: “Có hai mĩ nữ cùng ăn tối với cháu, sao cháu lại không có phúc được”.

Mông Giang Vũ cười đính chính: “Cô còn mời hàng xóm của mình, vì vậy chia bình quân ra chỉ có một mĩ nữ dành cho cháu thôi”.

Lâm Khải Sương đầu tiên là chau mày, sau đó không tin hỏi: “Hàng xóm của cô được cấp giấy chứng nhận là người bận nhất trong giới, một ngày hai
mươi tư tiếng chỉ hận không thể dành hết cho công việc, trong các buổi
tiệc tùng bình thường, chỉ xuất hiện rồi lại biến mất ngay, sao có thể
có thời gian để ăn tối với cô được”.

Mông Giang Vũ đắc ý đáp:
“Căn hộ mua được nhanh như thế cũng là nhờ cậu ta giúp, bữa cơm này chắc chắn phải mời bằng được, hơn nữa mấy hôm trước cô đã hẹn cậu ta rồi,
vốn còn định mời cả Sisley, nhưng cô bé có việc đi Ma Cao. Tối nay có
hai đứa, nếu không người ta lại tưởng cô chọc ghẹo đàn ông chưa có gia
đình”.

Lâm Khải Sương cười: “Cô gọi hết giúp việc ra, bốn năm đôi mắt giám sát hai người, không có cơ hội để chọc ghẹo đâu”.

Hạng Mĩ Cảnh cũng đoán được hàng xóm của Mông Giang Vũ là ai qua cuộc đối
thoại của hai cô cháu, nhưng cô vẫn thử hỏi: “Hàng xóm của cô là ai?”.

Lâm Khải Sương đáp: “Phương Tuân Kiệm”.

Hạng Mĩ Cảnh phải mất nửa tiếng đồng hồ để giảng giải cho Mông Giang Vũ nghe về những vấn đề liên quan tới bữa tiệc. Mông Giang Vũ rất hài lòng
với phương án cô đưa ra, về cơ bản không thay đổi gì cả, bà đặc biệt
thích ý tưởng dùng thuyền phụ chất đầy pháo hoa để bắn, còn nói muốn bắn thành hình trái tim ngay trái đầu tiên.

Lâm Khải Sương nhân cơ
hội này khen ngợi Hạng Mĩ Cảnh với Mông Giang Vũ: “Đứng trước mặt cô bây giờ là nhân viên PR giỏi nhất của Bảo Nhã, cháu nghĩ sau này cô có thể
giới thiệu cho cô ấy những sự kiện mà tầng lớp quý tộc muốn tổ chức
nhưng đừng khoe quá khiến cô ấy vất vả, đương nhiên, đối phương không
phải là kiểu khách hàng kén chọn khó tính”.

Mông Giang Vũ đính
chính lại lời Lâm Khải Sương: “Theresa là hàng quý hiếm, cô phải mất rất nhiều thời gian thuyết phục Orchid mới đồng ý để Theresa tổ chức party
này đấy. Giờ cô ấy chọn khách hàng chứ không phải khách hàng chọn cô
ấy”.

Hạng Mĩ Cảnh cười nói họ khen ngợi thế khiến cô thật hổ thẹn, rồi đứng dậy vào bếp xem có giúp được gì không.

Mông Giang Vũ kéo cô lại: “Để tôi vào bếp đích thân giám sát, không họ lại hầm nhừ món bào ngư của tôi”.

Lâm Khải Sương cũng nói: “Tối nay em là khách, làm gì có khách phải vào bếp chứ”. Sau đó cầm một quả roi đỏ hồng trên đĩa hoa quả đưa cho cô:
“Ngồi yên ở đây thưởng thức hoa quả”.

Cô nghe lời ngồi xuống, đón lấy quả roi trên tay Lâm Khải Sương đưa lên miệng cắn. Loại hoa quả
này không có vị gì đặc biệt, nhưng lại nhiều nước, vừa cắn một miếng đã
cảm thấy cổ họng mát lạnh.

Mông Giang Vũ đã quay người đi vào
bếp, Lâm Khải Sương thấy tư thế ngồi của Hạng Mĩ Cảnh nghiêm trang như
các thục nữ trong các bộ phim của Pháp ở thập niên sáu mươi, bảy mươi,
bất giác nhắc nhở cô: “Có phải gần đây vất vả quá không? Sao nhìn em
như rất mệt vậy? Gò bó lắm sao?”.

Cô bị anh đánh giá như thế,
liền cảm thấy mình lúc này đúng là hơi căng thẳng quá mức, có lẽ càng
ngày cô càng giống con rùa, lúc nào cũng trong tinh thần sẵn sàng rụt
đầu vào mai, nhưng trên thực tế cái mai của cô không được vững chắc kiên cố, hơn nữa còn có lỗ, nếu bị đổ cho một chậu nước sôi, thì cả người và mai đều bị luộc chín.

Cô không thích mình như thế này, cũng biết cần phải thay đổi, cuối cùng quyết định yên tâm ở lại ăn tối cùng Mông
Giang Vũ, Lâm Khải Sương và Phương Tuân Kiệm. Vì ngày này trước sau gì cũng đến, cho dù cô không nghĩ đến việc mình sẽ chính thức bước chân
vào cửa nhà họ Dung, nhưng việc cô qua lại với Dung Trí Hằng, chắc chắn
sẽ có rất nhiều dịp phải xuất hiện trước mặt Phương Tuân Kiệm với thân
phận đặc biệt của mình. Huống hồ cô đang mong thế, anh sẽ nhìn thấy mà hoàn toàn từ bỏ cô, không quay đầu lại nữa, tập trung hoàn toàn tâm sức để hướng tới mục tiêu đã đề ra, thậm chí có thể anh sẽ hận cô, nhưng cô cam tâm tình nguyện chấp nhận sự thù hận đó.

Hạng Mĩ Cảnh cầm
quả roi trên tay thẫn thờ không nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong
túi, Lâm Khải Sương lo lắng đẩy đẩy cô, nhắc: “Nghe điện đi”.

Cô giật mình, rồi lấy di động ra.

Là Dung Trí Hằng gọi, cô vô thức đứng dậy đi ra gần cửa sổ để nghe điện.

Chưa tới sáu giờ, trời đã khá tối, đèn từ đường to ngõ nhỏ đều đã bật, những tiếng huyên náo cũng bắt đầu nổi lên. Nhìn thế giới bên ngoài qua tấm kính sạch sẽ sáng bóng, có cảm giác mơ hồ không rõ, khiến người ta phải không ngừng tưởng tượng, suy tư.

Cô nghe thấy mình “alô” rất nhẹ, sau đó Dung Trí Hằng hỏi: “Đang ở đâu?”.

Cô đáp: “Nhà Fiona”.

Anh lại hỏi: “Đang bàn bạc phương án tổ chức party à? Bao giờ kết thúc? Giờ anh qua đón em”.

Cô hỏi ngược lại: “Tối nay chẳng phải anh hẹn người nhà họ Diệp ư?”.

Anh bảo: “Diệp Chí Khiêm phải ra nước ngoài đột xuất, nên cuộc hẹn bị huỷ”, sau đó hỏi: “Bao giờ em xong việc?”.

Cô thật thà: “Bà ấy giữ em lại ăn tối”.

Mặc dù Dung Trí Hằng không thích vấp phải khó khăn, nhưng Hạng Mĩ Cảnh đã
có hẹn trước, hơn nữa đối phương còn là Mông Giang Vũ, nên anh cũng
không gia trưởng tới mức ép cô phải rời cuộc hẹn giữa chừng để đi ăn tối với mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.