Đọc truyện Thịnh Sủng – Chương 102
Hạ Trọng Phương đè tay Trầm Tử Trai lại, không để cho hắn cử động nữa, chỉ nói:”Ta có đồ cho chàng xem, trước tiên chàng tạm thả ta ra đã.”
Lúc này, Trầm Tử Trai rất nghe lời mà buông tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Hạ Trọng Phương nói:” Lúc trước nhận được thư của nàng, nghe nàng nói Trầm Tử Hữu về kinh, trong lòng bổn vương rất lo sợ, sợ hắn nhân lúc vương phủ không có người, gây bất lợi cho nàng.
Bây giờ trở lại thấy mọi người vẫn tốt, ta cũng yên lòng.”
Hạ Trọng Phương nghe hắn nói vậy, tựa đầu vào ngực hắn, cười nói: “Có phụ thân và mẫu thân ta ở đây, mọi việc ta đều thương nghị cùng bọn họ, cũng còn chịu đựng được.” Nói xong, xoay người đi tới ngăn kéo lấy ra một cái hộp lớn, mở hộp để Trầm Tử Trai nhìn: “Đây là đồ ta thêu cho chàng, lần này vô cùng đầy đủ, sẽ không nợ chàng.”
Trầm Tử Trai nhìn lên, thấy bên trong đặt mười hà bao, nhiều kiểu dáng, được thêu cực kỳ tinh xảo, hắn cầm lên một cái, nhìn kỹ rồi nói: “Thêu cái này cần phí bao nhiêu thời gian? Nàng từ từ thêu, một năm thêu một cái cũng được, chẳng lẽ bổn vương còn thúc giục nàng làm?”
Hạ Trọng Phương cười nói: ” Sau khi Vương Gia đi, buổi chiều cũng rảnh rỗi, ta liền thêu, bất tri bất giác, sau mấy tháng đã thêu được mười cái.”
Trầm Tử Trai cầm hà bao lên, nhìn kĩ rồi bỏ xuống, đi đến đống đồ mình mang về, lấy ra một cái hộp nhỏ, mang tới đưa cho Hạ Trọng Phương nói: “Đây là đồ cho nàng.”
Hạ Trọng Phương cầm lấy cái hộp nhỏ, mở ra, thấy đó là một chuỗi trân châu đồng tâm, hạt trân châu lớn nhỏ bằng nhau, mượt mà sáng bóng, tất nhiên là nàng vô cùng vui mừng, cười nói: “Đây là đồ chàng mua cho ta sao?”
Trầm Tử Trai lại cười nói: “Uh, đây là lần đầu tiên bổn vương mua đồ cho nàng.” Nói rồi cầm chuỗi hạt châu đồng tâm đeo lên cổ tay cho Hạ Trọng Phương, thấy tay Hạ Trọng Phương trắng noãn, không tự chủ được liền nắm lấy.
Khuôn mặt Hạ Trọng Phương ráng hồng, nhẹ nhàng dựa vào ngực Trầm Tử Trai.
Trầm Tử Trai gác cằm lên đầu Hạ Trọng Phương, ngửi hương thơm trên mái tóc nàng, ngửi một lúc rồi cúi đầu, hôn lên trán nàng, một đường từ trán hôn xuống, từ từ hôn đến bên môi, nói nhỏ: “Phương nương, lần này đi ra ngoài, ta thật sự rất nhớ nhung nàng, hận không được chắp cánh bay trở lại bên nàng.”
Hạ Trọng Phương cảm giác thân thể Trầm Tử Trai nóng lên, cũng động tình, nói thật nhỏ: “Ta cũng nhớ Vương Gia.”
“Nhớ bao nhiêu?” Trầm Tử Trai hôn lên môi thơm, mút vào một chút, hỏi thêm: “Có nhớ đến không ngủ được không?”
Tim Hạ Trọng Phương đập mạnh, ôm cổ Trầm Tử Trai, chủ động dâng môi thơm, chặn lại câu hỏi của Trầm Tử Trai.
Trầm Tử Trai miệng đắng lưỡi khô, ngậm chặt đôi môi đỏ mọng của Hạ Trọng Phương, môi lưỡi cùng tiến, quên luôn cả câu hỏi.
Phen này tiểu biệt thắng tân hôn, Trầm Tử Trai đã lửa nóng quanh người, mặt Hạ Trọng Phương cũng đã đỏ hồng như sắc hoa đào, thân thể cũng nóng hổi, hô hấp nóng rực, thở dốc, hô: “Vương Gia, Vương Gia, Tử Trai!”
“Phương nương, tâm can của bổn vương!” Trầm Tử Trai nuốt trọn môi của Hạ Trọng Phương vào miệng, lưỡi quấn lấy cái lưỡi thơm mềm của nàng, dây dưa không dứt.
Hạ Trọng Phương yếu đuối tựa vào ngực Trầm Tử Trai, ngâm ra tiếng.
Trầm Tử Trai ôm nàng thả lên giường, đưa tay cởi xiêm y của nàng, xé áo ngực, dừng ở nơi đỏ tươi của nàng, nhẹ nhàng mút vào, một tay khác đi vê nơi đẫy đà bên kia của nàng, nơi lửa nóng đã chống đỡ giữa hai chân Hạ Trọng Phương, ** thực cốt.
Giờ đã là tháng chín, mặc dù đã đóng cửa sổ, vẫn có gió mát xuyên qua cửa sổ, Hạ Trọng Phương sợ lạnh, thân thể càng dính sát vào thân thể Trầm Tử Trai, lẩm bẩm hô: “Vương Gia!”
“Ừm!” Trầm Tử Trai ôm chặt Hạ Trọng Phương, kéo chăn che lên trên hai người, hai người ở phía dưới chăn mền bắt đầu chuyển động.
Ngày hôm sau, Trầm Tử Trai sảng khoái tinh thần mà rời giường, còn Hạ Trọng Phương lại thiếu chút nữa không dậy nổi.
Thật ra Trầm Tử Trai muốn để Hạ Trọng Phương ngủ thêm một lúc nữa, nhưng Hạ Trọng Phương nhớ hắn còn phải vào cung cầu kiến Hoàng đế, nên không ngủ tiếp, mà vội vàng đứng dậy chuẩn bị đồ ăn sáng.
Trầm Tử Trai dùng xong đồ ăn sáng, liền gọi Vi Thiên Trạch vào cung cầu kiến Hoàng đế.
Cảnh Tông Hoàng đế vừa lâm triều xong, nghe tin Trầm Tử Trai cầu kiến, biết hắn muốn đến bẩm báo chuyện khi đến Việt Quốc thăm đáp lễ, liền tuyên hắn vào.
Trầm Tử Trai đi vào, bái kiến xong mới ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Tông Hoàng đế, thấy tinh thần người còn tốt thì yên tâm, sau đó mới bẩm chuyện lần này đến Việt Quốc.
Cảnh Tông Hoàng đế nghe được Việt Quốc dần dần cường đại, hiện Hoàng đế mới đăng vị vô cùng trọng dụng năng thần (quan có năng lực), quốc sự lại ngay ngắn rõ ràng, liền nói: “Việt Quốc là nước láng giềng, ta cũng phải giao hảo lung lạc, nhưng vì hai nước quá gần, cũng phải đề phòng.”
“Vâng” Trầm Tử Trai bẩm xong, lại nói chuyện Vũ Văn Thực cùng hắn đến Cảnh quốc: “Nếu Vũ Văn Thực có thể chọn thần tử của Cảnh quốc để gả đến đây, hai nước là thông gia, quan hệ càng thêm chặt chẽ.”
Cảnh Tông Hoàng đế gật đầu nói: “Chuyện công chúa Việt Quốc gả cho Cảnh quốc sẽ giao cho con an bài.”
Trầm Tử Trai đáp vâng, lại nói: “Còn có một chuyện khác con muốn bẩm báo Hoàng tổ phụ, có liên quan tới Tứ vương gia .”
“Lão Tứ lại có chuyện gì?” Cảnh Tông Hoàng đế hơi kinh ngạc.
Trầm Tử Trai lưỡng lự trình lên hai lá thư, nói: “Đây là hai lá thư mà năm đó Trần ngự y viết.”
Cảnh Tông Hoàng đế nhận lấy thư, mở ra xem ra.
Trầm Tử Trai nói: ” Lần đầu tiên tôn nhi trúng độc thì hoài nghi là do thái tử gây nên, vả lại chuyện thái tử không thích Tôn nhi cũng là sự thật, hai phủ cũng đã trở mặt từ lâu.
Khi đó Tôn nhi tự cho là mình sống không được bao lâu nữa, sau lại được Phương nương cứu giúp, mới sống lại.
Sau khi phu thê Vương Trạng nguyên hồi kinh, kinh thành lại có lời đồn nói Hoàng tổ phụ muốn gọi Tứ vương gia vào kinh.
Khi đó, thái tử điện hạ cho Tử An cầm hai lá thư này đưa cho Tôn nhi, nói là năm đó Trần ngự y viết.
Ở trong thư, Trần ngự y nói năm ấy hắn phụng lệnh Tứ vương gia hại độc Tôn nhi.
Tôn nhi không tin, chỉ nghĩ là thái tử ngụy tạo chứng cớ muốn mê hoặc Tôn nhi, liền để mở chuyện này.”
Trầm Tử Trai nói xong chuyện lúc trước, lại nói tiếp: “Lần này, ra khỏi kinh thành, tôn nhi đã lệnh cho Thiên Trạch bí mật đến chỗ ở của Trần ngự y lục soát, tra lại chuyện Tứ vương gia hạ độc, không ngờ lại tra xét ra mọi chuyện là thật.
Hiện Thiên Trạch đang ở bên ngoài, còn có một nhân chứng may mắn còn sống sau năm đó, hắn là dược đồng đi theo Trần ngự y tên Trần Kiều.”
Trần Kiều năm nay mới 16 tuổi, bởi vì lúc hắn đi theo Trần ngự y mới là một dược đồng mười tuổi nên không bị nhiều người chú ý, sau mới có thể sống sót.
Cảnh Tông Hoàng đế nghe vậy, sắc mặt đại biến, lão Tứ rắp tâm hiểm ác như thế? Gây xích mích giữa phủ thái tử và Tề Vương phủ, hắn ở giữa làm ngư ông đắc lợi?
Rất nhanh, Cảnh Tông Hoàng đế liền triệu Vi Thiên Trạch và Trần Kiều vào tấn kiến.
Từ trong cung đi ra, nét mặt Trầm Tử Trai hơi thả lỏng, lần này nhân chứng vật chứng đầy đủ, Hoàng tổ phụ cũng không thể hoàn toàn không tin? Tuy nói hiện nay chuyện liên quan tới Tứ vương gia, Hoàng tổ phụ sẽ không dễ dàng hạ quyết định mà nhanh chóng định tội Tứ vương gia, nhất định còn phải cho người điều tra lại chuyện năm đó.
Nhưng trong khoảng thời gian này, Hoàng tổ phụ sẽ không lập Tứ Vương Gia làm thái tử, càng không lập Trầm Tử Hữu làm Hoàng thái tôn, mình cũng có thể mượn cơ hội này mà dưỡng tốt thân thể, đợi thời cơ.
Hạ Trọng Phương vẫn ở trong phủ chờ đợi, thấy Trầm Tử Trai trở lại, vội hỏi “Mọi chuyện có thuận lợi không?”
Trầm Tử Trai nói lại tỉ mỉ, cười nói: “Lần này, Tề Vương phủ có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.” Nói rồi cho gọi hai vị mưu sĩ tấn kiến, thương nghị công việc.
Hạ Trọng Phương thấy bọn họ mật nghị, liền lui ra ngoài, đi gặp mấy người Lữ Bát Nương .
Lúc này, Vi Thiên Trạch cũng dẫn Trần Kiều đi gặp Phương ngự y.
Trần Kiều thấy Phương ngự y, liền thỉnh cầu: “Phương ngự y, xin người để cho tại hạ theo học bên cạnh người!”
Phương ngự y thấy Tề Vương phủ rộng lớn, đang muốn trồng một số loại dược thảo trong vườn Tề Vương phủ, giờ đã có Trần Kiều chăm sóc dược thảo, liền cười nói: “Như vậy thì theo ta học về dược thảo đi!”
Vi Thiên Trạch an bài xong mọi chuyện cho Trần Kiều, lúc này mới đi gặp Tô Ngọc Diệp.
Bên kia, Trầm Tử Hữu vừa được mật báo, nói Vi Thiên Trạch không theo Trầm Tử Trai đến Việt Quốc, ngược lại là đến chỗ ở cũ của Trần ngự y, còn dẫn theo một vị dược đồng về kinh.
Hôm nay Trầm Tử Trai vào cung gặp hoàng đế, đã dẫn theo Vi Thiên Trạch và dược đồng Trần Kiều tấn kiến.
Chuyện năm đó Tứ vương gia hạ độc, Trầm Tử Hữu cũng không biết, nhưng nghe tin Trầm Tử Trai có hành động bất thường như vậy, nên đã nhanh chóng viết thư, nói mọi chuyện Trầm Tử Trai làm sau khi trở lại kinh thành, sau đó sai người thúc ngựa đưa tới chỗ Tứ vương gia.
Bởi vì tháng mười là của sinh nhật Vi Thanh Mi, Vương Du đang chuẩn bị lễ thọ, vả lại bây giờ nàng ta đã gả cho Trầm Tử Hữu, cũng muốn nhân dịp sinh nhật Vi Thanh Mi mà thể hiện được phong quang một phen.
Nha đầu Thị Cầm thấy Vương Du chuẩn bị lễ thọ, liền cười nói: “Người phu nhân thương yêu nhất là nương tử, nương tử tặng cái gì cũng tốt, chỉ cần là nương tử tặng, phu nhân nhất định sẽ thích.”
Thị Cầm là a hoàn hồi môn của Vương Du, lúc trước Thái Phó phu nhân và Vi Thanh Mi đã dặn dò để nàng hầu hạ Vương Du cho tốt.
Thị Cầm cũng biết, bởi vì thân thể Vương Du không khỏe, nếu không thể sinh dưỡng, không chừng đến lúc đó nàng sẽ được làm thông phòng, sinh ra đứa bé nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của Vương Du.
Bởi vậy nàng ta cực kỳ tận tâm hầu hạ Vương Du, không dám chậm trễ.
Ngược lại, Vương Du lại muốn biết Hạ Trọng Phương chuẩn bị lễ thọ gì, để còn chuẩn bị lễ vượt mặt Hạ Trọng Phương, nhất thời nói: “Tề vương trở về kinh thành, sáng mai Tứ công tử phải đến Tề Vương phủ một chuyến, tự nhiên ta sẽ phải đi cùng.
Đến lúc đó ngươi gặp Tiền ma ma và Thanh Trúc thì giúp ta hỏi thăm một chút, xem vương phi sẽ đưa lễ thọ gì đến Vương gia.”
Thị Cầm đáp dạ, nói nhỏ: “Theo nô tỳ thấy, phu nhân vô cùng thương yêu nương tử, ngược lại vương phi vẫn thua kém một chút.”
Vương Du nghe vậy cảm thấy rất sảng khoái, nhưng vẫn còn cố nói: “Ta sao so được với vương phi? Nàng là nữ nhi ruột thịt, mặc dù ta được nuôi dưỡng bên cạnh mẫu thân hai mươi năm, rốt cuộc cũng không bằng.”
Thị Cầm lại trấn an nàng ta một phen, cố gắng chứng minh cho Vương Du thấy Vi Thanh Mi thương yêu nàng ta.
Hai người đang nói chuyện thì Trầm Tử Hữu vào phòng, Thị Cầm vội lui xuống.
Trầm Tử Hữu nói: “Sáng mai đến Tề Vương phủ, chúng ta cũng phải chuẩn bị quà tặng.”
Vương Du nói: “Đã chuẩn bị rồi, phu quân yên tâm.”
Trầm Tử Hữu thấy trong phòng không có người nào, kéo Vương Du đến bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Du nương, nếu nàng đã gả cho ta thì nên một lòng với ta.”
Vương Du giương mắt nói: “Đây là tự nhiên.”
Trầm Tử Hữu nhìn Vương Du, nói: “Nàng có muốn vượt lên trên Tề vương phi, để nàng ta phải cúi đầu trước mặt nàng cả đời không?”
Vương Du cũng biết oán khí của mình đối với Hạ Trọng Phương không thể gạt được Trầm Tử Hữu, nên đáp: “Phu quân, tất cả những chuyện đã qua đều do vương phi đè ép ta, nếu có cơ hội có thể đè áp nàng, ta cũng muốn có.”
Trầm Tử Hữu cúi đầu, nói: “Vậy nàng hãy tìm cách ly gián Tề vương và vương phi.
Nàng ta không phải thân tỷ muội của nàng, nàng cũng không cần quá yêu quý nàng ta.”
Trong lòng Vương Du nhảy lộn, thì ra mọi chuyện đúng như mình dự liệu, phu quân vẫn luôn suy nghĩ muốn đè ép Tề vương, lên làm hoàng thái tôn.
Nếu hắn trở thành thái tôn, mình chính là thái tôn phi rồi, quả thật Hạ Trọng Phương chỉ có thể cúi đầu trước mình cả đời..