Đọc truyện Thịnh Sủng – Chương 103
Sáng sớm hôm sau, Trầm Tử Trai và Hạ Trọng Phươngđến thăm Hiền ca nhi thì có người báo phu thê Trầm Tử Hữu đến.
Hạ Trọng Phương nói với Trầm Tử Trai: “Hắn tới kinh thành không lâu nhưng nhân duyên tốt vô cùng, khắp nơi đều nói hắn ôn hòa trung hậu, bây giờ nghe tin Vương Gia đã trở về, tự nhiên sẽ vội vàng tới gặp mặt.”
Trầm Tử Trai cho người đi mời Trầm Tử Hữu và Vương Du vào, lại nói với Hạ Trọng Phương: “Người tưởng như trung hậu chưa chắc đã trung hậu.
Hắn cưới Du nương, cũng chưa hẳn là thật lòng.”
Hạ Trọng Phương nói:” Lúc trước phụ thân, mẫu thân cũng nghi ngờ hắn có mưu đồ bất lương, nhưng sau khi cưới Du nương, hắn đối với Du nương là toàn tâm toàn ý mà săn sóc, nên mẫu thân vừa nghi hoặc vừa hy vọng hắn thật tâm với Du nương!”
Trầm Tử Trai nói: “Mẫu thân cũng phí hết tâm huyết với Du nương rồi.”
Hạ Trọng Phương cảm thấy hơi ghen tuông, nhưng nghĩ lại bây giờ mình đã gả cho người rồi sinh con, có cuộc sống của chính mình, không cần phải tranh sủng ái của phụ mẫu với Vương Du, bởi vậy thở dài nói: “Thôi, ta không so đo với nàng.”
Rất nhanh, Tô Lương đã dẫn Trầm Tử Hữu và Vương Du tiến vào.
Trầm Tử Hữu thấy ngồi bên cạnh Hạ Trọng Phương là một nam tử tuấn tú, thì biết rõ đây là Trầm Tử Trai, vội vàng tiến lên bái kiến, cười nói: “Bái kiến Tề vương!”
“Miễn lễ, ngồi đi!” Trầm Tử Trai quan sát Trầm Tử Hữu, thấy hắn quả nhiên là người có tướng trung hậu, không khỏi thầm hừ một tiếng, cái này mới thật sự là “Dĩ mạo mê người” ( lấy dáng dấp mê hoặc người)!
Vương Du cũng bái kiến Hạ Trọng Phương, cười nói vương phi.
Hạ Trọng Phương biết Vi Thanh Mi vẫn hi vọng nàng và Vương Du có thể chung sống giống như tỷ muội, bây giờ thấy Vương Du chịu chủ động tới cửa bái phỏng, cũng không muốn làm nàng mất mặt, nên cũng thân thiết chào hỏi.
Nói chuyện một lúc, Vương Du liền muốn gặp Hiền ca nhi, nói: “Khi gặp ta, mẫu thân luôn nói Hiền ca nhi đáng yêu như thế nào, khiến cho lòng ta ngứa ngáy, rất muốn gặp hắn một lần.”
Hạ Trọng Phương thấy Trầm Tử Trai cùng Trầm Tử Hữu nói đến chút chuyện lý thú trong triều, dáng vẻ trò chuyện với nhau thật vui, liền mang Vương Du đến vườn tìm Hiền ca nhi.
Phương ngự y định khai hoang các loại dược thảo trong vườn, nên lúc này cũng đang ở ngoài vườn, Hiền ca nhi thích đến vườn chơi nên cũng đi theo.
Đợi khi hai người tới vườn, Hiền ca nhi vừa thấy Hạ Trọng Phương, liền chạy như bay đến, hô: “Mẫu thân!”
“Nhìn một chút, lại chạy đến đầu đầy mồ hôi!” Hạ Trọng Phương nhìn nhi tử lại giúp Hiền ca nhi lau mồ hôi, cười nói: “Bây giờ đã là tháng chín, ta còn muốn mặc nhiều thêm một bộ quần áo còn con lại ngịch đến chày nhiều mồ hôi như vậy?”
Bà vú và ma ma vội tiến lên nói: “Hiền ca nhi thật sự rất hiếu động, ngồi không yên một chỗ, mà thích chạy tới chạy lui nên ra nhiều mồ hôi.”
Hạ Trọng Phương dắt tay Hiền ca nhi, nói hắn gọi Vương Du là dì.
Khi Hiền ca nhi cười lên gò má trái có một lúm đồng tiền, hết sức mê người, Vương Du cười nói: “Tông nhi có lúm đồng tiền ở má phải, Hiền ca nhi cũng có lúm đồng tiền ở má trái, thật thú vị.”
Nàng nói xong, lại hỏi ” Cuối tháng là sinh thần của mẫu thân, vương phi định tặng cái gì? Vương phi cũng không nên tặng cùng một món quà với ta.”
Là ngươi không nên tặng giống vương phi chúng ta mới phải! Tiền ma ma đứng một bên thì thầm, vị Du nương này luôn là một bộ cao cao tại thượng, nhưng phải biết rằng, người ngươi gả cũng chỉ là nhi tử của Tứ Vương Gia, một tuần vệ lang nho nhỏ.
Vương phi của chúng ta gả cho Tề vương, phẩm cấp không biết cao hơn ngươi gấp bao nhiêu lần?
Hạ Trọng Phương nghĩ tính tình của Vương Du chính là như vậy, nghe vậy cũng không để ý, đáp: “Mẫu thân thích sưu tầm ngọc thạch, thật ra thì ta đã tìm một khối ngọc thạch lớn, ngọc thạch sẽ được tạc thành tượng tiên cô dâng đào, đến lúc đó đưa qua, có lẽ mẫu thân sẽ thích.
Ta còm tự mình làm một đôi giầy.”
Vương Du thấy Hạ Trọng Phương thẳng thắn như vậy, cũng nói: “Ta cũng làm giầy, cũng đã chuẩn bị một phần lễ thọ, chỉ là ta vẫn không hài lòng lắm, mấy ngày nay còn đang suy nghĩ xem có nên tặng thứ khác không.”
Hai người nói chuyện cùng nhau, hình như rạn nứt giữa họ từ từ biến mất.
Nhưng hai người cũng biết, giữa bọn họ không thể nào có tình cảm giống như tỷ muội bình thường được nữa.
Tháng mười, sinh thần Vi Thanh Mi đã đến, bữa tiệc lần này, so lần trước còn náo nhiệt hơn một chút.
Trong bữa tiệc Hiền ca nhi rất vui vẻ đùa giỡn, chọc cho mọi người cười ha ha.
Vương Du ngồi bên cạnh Vi Thanh Mi, nghe người ta khích lệ nàng có phúc lớn, gả cho một lang quân tốt ,..v…v…
Vì lễ thọ này, Vương Du cũng chuẩn bị ngọc thạch, là tượng bát tiên chúc thọ, vượt lên trên tiên cô hiến đào của Hạ Trọng Phương, được Vi Thanh Mi tán thưởng, trong lòng rất vui, vì vậy cũng biểu lộ sắc mặt vui mừng.
Vi Thanh Mi thấy Vương Du không hề bị bệnh nữa, lại cùng mọi người chuyện trò vui vẻ, tất nhiên rất vui mừng, chỉ mong Vương Du có thể sinh hạ một trai một gái, về sau có nơi để nương tựa, mình cũng không phải vì nàng mà ưu tâm nữa.
Trong bữa tiệc có mấy phu nhân vụng trộm phỏng đoán, bây giờ thái tử đã chết bệnh, hoàng thượng sẽ phải lập thái tử khác, không chừng sẽ lập Tứ Vương Gia.
Mà Trầm Tử Hữu là nhi tử lớn nhất của Tứ Vương Gia, tương lai không chừng sẽ lên làm thái tử.
Đến lúc đó, Vương Du chính là thái tử phi.
Lúc này không cố gắng lấy lòng nàng, cũng phải để lại ấn tượng tốt, coi như lót đường trước cho nhi tử.
Cũng có phu nhân đoán Hoàng đế sủng ái Trầm Tử Trai, cũng có thể lập Hoàng thái tôn, cũng đi lấy lòng Hạ Trọng Phương.
Về phần Vi Thanh Mi, dù sau này Trầm Tử Hữu thượng vị, hay là Trầm Tử Trai thượng vị, nàng đều yên ổn ở vị trí nhạc mẫu.
Các vị phu nhân mượn sinh thần lần này cũng cố hết sức lấy lòng nàng.
Để Hiền ca nhi đi ngủ trưa, Hạ Trọng Phương cùng bà vú và ma ma ôm Hiền ca nhi đến sương phòng ngủ.
Đợi an trí cho Hiền ca nhi xong, Hạ Trọng Phương liền dẫn hai nha đầu đi đến bữa tiệc.
Đi tới nửa đường, lại gặp Vương Du.
Vương Du nói: “Phương nương, ta đang muốn tìm ngươi nói chuyện!”
Bên kia, lại có người mật báo cho Trầm Tử Trai biết, nói Hạ Trọng Phương và Vương Du làm rùm beng ở tây sương phòng.
Trầm Tử Trai ngẩn ra, hôm nay là sinh thần của Vi Thanh Mi, nếu biết được hai nữ nhi gây gổ, sẽ phá hỏng tâm tình của bà.
Hắn suy nghĩ, quyết định đi xem một chút, bởi vậy mượn cớ rời chỗ, đi đến tây trong sương phòng.
Vương Du cho nha hoàn ra ngoài, cùng Hạ Trọng Phương vào tây sương phòng, đóng cửa phòng, ngồi xuống mới nói: “Phương nương, ta vốn không muốn nói với ngươi chuyện này, nhưng lại sợ truyền ra ngoài, gây bất lợi cho ngươi, không làm sao hơn được chỉ đành phải tới hỏi ngươi.”
Hạ Trọng Phương ngẩn ra nói: “Chuyện gì?”
Vương Du chọn ngôn từ, mặt có vẻ khó khăn, thật lâu sau mới nói: “Ta vừa mới đến gian thay đồ, trì hoãn ở đó một lúc thì có hai ma ma, có lẽ họ cho là bên trong không có người nên đứng ở phòng ngoài nói chuyện.”
Hạ Trọng Phương không hiểu ra sao, nhìn Vương Du nói: “Du nương, ngươi có việc gì thì cứ việc nói thẳng.”
Vương Du cắn cắn môi nói: “Hai ma ma nói, vào sinh thần năm ngoái của mẫu thân, trong lúc vô tình họ bắt gặp ngươi và Trầm Tử An nói chuyện ở bên ngoài sương phòng, sau lại một trước một sau vào sương phòng, không biết có chuyện này không?”
“Nói hưu nói vượn? Là hai ma ma nào nói, tra được thì phải đánh chết họ.” Hạ Trọng Phương giận dữ nói.
Vương Du nói: “Phương nương, ngươi không nên tức giận, không thể làm gì khác hơn là ngươi nhớ nghĩ xem, vào sinh thần lần trước của nương, ngươi thật sự không nói chuyện riêng với Trầm Tử An sao? Hai ma ma còn nói không chỉ bắt gặp ở ngoài cửa.”
Hạ Trọng Phương kinh nghi, lần trước vào sinh thần Vi Thanh Mi thì đúng là nàng đã gặp Trầm Tử An, cũng lấy lý do Trầm Tử An đùa giỡn nàng, khuyên Vi Thanh Mi ngăn Vương Du, không để Vương Du gả cho Trầm Tử An.
Lúc nàng bị Trầm Tử An ngăn lại, chẳng lẽ bị hai ma ma nhìn thấy?
Vương Du thấy Hạ Trọng Phương không đáp, liền lại nói: “Phương nương, ngươi cũng đừng phủ nhận, lúc đó Trầm Tử An mượn cớ rời chỗ, sau lại vội vã tới chỗ ngồi rồi cùng phụ thân cáo từ, còn có người nhìn thấy môi hắn bị cắn đến rách da.” Rồi nhỏ giọng nói: “Nếu thật sự là hắn đùa giỡn ngươi…ngươi nên nói thật cho phụ thân mẫu thân biết, chuyện đã xảy ra một năm, đột nhiên bị người lật lại, nếu truyền tới tai Vương Gia trong tai, không chừng sẽ dẫn tới hiểu lầm.”
Hạ Trọng Phương căm tức nói: “Bây giờ phải đi nói cho phụ thân mẫu thân, để cho bọn họ tìm ra hai ma ma tới đối chứng.”
Vương Du thấy Hạ Trọng Phương không mắc mưu, lừa nàng nói: “Phương nương, ta nói thật, lần trước ta đã nhìn Hiền ca nhi kĩ một chút, bởi vì lần đó khi đi tới đây, ta cũng nhìn thấy ngươi và Trầm Tử An đứng nói chuyện trên đường nhỏ, cũng nhìn thấy hắn lôi kéo ngươi.”
Đến đây, Hạ Trọng Phương cũng vô pháp phủ nhận, chỉ đành phải nói: “Lần trước tới đây chúc thọ, bởi vì Hiền ca nhi buồn ngủ, ta cùng con trở về phòng, sau định trở về chỗ ngồi, quả thật bị Trầm Tử An ngăn lại nói mấy câu, về phần cái gì mà một trước một sau trở về sương phòng, quả thực là hoang đường.
Còn chuyện môi hắn rách da không hề có quan hệ cùng ta.
Khi đó hắn nói với ta mấy câu vô lễ, ta cũng đã nói cho mẫu thân.
Cũng vì vậy, mẫu thân biết hắn với ngươi không phải là lương phối, mới quyết định kéo dài hôn sự của các ngươi.
Nếu không, ngươi gả cho hắn, bây giờ còn không biết như thế nào cho phải!”
Vương Du vừa nghe, thì la ầm lên: “Hóa ra là ngươi giở trò, không trách được mẫu thân đột nhiên tìm cớ kéo dài hôn sự, không cho ta gả cho Trầm Tử An! Phương nương, ngươi đã gả cho Vương Gia rồi, cần gì đi trêu chọc Trầm Tử An?”
Hạ Trọng Phương nói: “Du nương, không phải là ta chọc giận hắn, là hắn vô lễ.
Cũng chỉ là nói mấy câu, hôm nay ma ma loạn truyền tin đồn như vậy, tự nhiên cần phải nói cho mẫu thân biết để mẫu thân làm sáng tỏ.”
Vương Du cười lạnh nói: “Phương nương, sự việc này của ngươi và Trầm Tử An, Vương Gia không biết đi? Lại nói, ngươi sao dám nói cho Vương Gia biết đây? Còn việc Quý Minh Xuân ba lần bốn lượt dây dưa với ngươi, ngươi chưa thành hôn mà có con.
.
.
.
.
.
, ngươi cũng không dám nói cho Vương Gia biết đi? Chỉ sợ Vương Gia biết, vị trí vương phi này ngươi cũng đừng mong làm nữa.”
Hạ Trọng Phương tức giận nói: “Du nương, ngươi nói cái gì vậy?”
Nàng vừa dứt lời, tiếng cửa phòng bị đẩy mạnh vang lên, Trầm Tử Trai trầm mặt bước vào phòng, hét lên với Vương Du: “Cút!”
Vương Du vừa thấy Trầm Tử Trai, lập tức đứng dậy đi, lúc đi, khóe miệng có chút ý cười.
Trầm Tử Trai đứng trước mặt Hạ Trọng Phương, hỏi “Những gì nàng vừa nói là thật?”
Hạ Trọng Phương ngẩn ra, lập tức tức giận nói: “Vương Gia đứng ngoài cửa sổ nghe lén?”
Trầm Tử Trai cả giận nói: “Bổn vương chỉ hỏi nàng, những gì nàng nói nhưng thật?”
Hạ Trọng Phương nhìn Trầm Tử Trai nói: “Chẳng lẽ Vương Gia không tin ta?”
Trầm Tử Trai nổi lên lòng nghi ngờ, nói: “Bổn vương tin tưởng, nhưng sự thật là Bổn vương chưa phá thân ngươi, ngươi đã mang thai,.
Hơn nữa, không phải là ngay trước mặt Du nương, chính miệng ngươi thừa nhận Trầm Tử An và ngươi có dây dưa sao? Chuyện này, ngươi vẫn gạt Bổn vương.
Lúc đó ngươi chỉ nói thuyết phục phu nhân, để phu nhân kéo dài hôn sự của Du nương, hoá ra là thuyết phục như vậy.”
Hạ Trọng Phương uất ức, la ầm lên: “Ngươi hoài nghi Hiền ca nhi không phải con ngươi?”
Một khi Trầm Tử Trai nổi lên lòng nghi ngờ, cũng vô pháp ngăn lại, lạnh lùng nói: “Hiền ca nhi cực kỳ giống phu nhân, cũng không giống bổn vương.”
Hạ Trọng Phương chỉ vào Trầm Tử Trai nói: ” rõ ràng mấy ngày trước ngươi còn nói, Hiền ca nhi càng lúc càng giống ngươi.”
Trầm Tử Trai lạnh mặt nói: “Khi đó Bổn vương thương yêu Hiền ca nhi mới nói như vậy.”
Trong đầu Hạ Trọng Phương như có gì đó rầm rầm vang dội, vừa giận vừa hờn vừa hận, bật thốt lên: “Vương Gia nếu không tin ta, thì đưa cho ta hưu thư là được!”.