Thịnh Sủng

Chương 101


Đọc truyện Thịnh Sủng – Chương 101


Bởi vì lời đồn ngày càng nhiều, Hạ Trọng Phương vô cùng lo lắng, cuối cùng nàng quyết định mang Hiền ca nhi vào cung, gặp Tô Thục phi trước, sau khi bái kiến xong, liền nói: “Thục phi nương nương, gần đây bên ngoài có rất nhiều lời đồn, phần nhiều là lời đồn gây bất lợi Tề vương phủ, bất lợi cho ta.

Ta sợ đây là do người có dụng tâm khác cố ý phát tán, mục đích là để đả kích Tề Vương phủ.


Bởi vì gần đây Trầm Tử Hữu được Cảnh Tông Hoàng đế tán dương, Tô Thục phi có chút lo lắng, lúc này nghe được chuyện có lời đồn gây bất lợi cho Tề vương phủ, trầm ngâm một chút rồi nói: “Ngươi đi cầu kiến hoàng thượng, xem hoàng thượng nói thế nào?”
Cảnh Tông Hoàng đế biết Tô Thục phi và Hạ Trọng Phương cầu kiến, liền cho người truyền các nàng vào.

Hạ Trọng Phương ôm Hiền ca nhi, dạy: “Khi gặp Thái Gia Gia con phải hành lễ, biết không?”
Gần đây Hiền ca nhi đã biết nói một số câu đơn, người lớn nói gì đều có thể hiểu phần lớn, bởi vậy lúc này Hiền ca nhi vội gật đầu đáp ứng.

Đợi khi vào tới Dưỡng Tâm điện, nhìn Tô Thục phi và Hạ Trọng Phương hành lễ, Hiền ca nhi cũng vội hành lễ, cười hì hì hô: “Thái Gia Gia!”
“Ah, Hiền ca nhi đã biết nói ba chữ rồi hả ?” Cảnh Tông Hoàng đế vừa thấy Hiền ca nhi, ý cười hiện trên mặt càng rõ nét, gọi hắn tiến lên, ôm lấy hắn để hắn ngồi vào lòng, còn cố ý hỏi “Ngươi bao nhiêu tuổi?”
Hiền ca nhi giơ một ngón tay lên, đung đưa nói: “Một tuổi.


Cảnh Tông Hoàng đế cười ha ha rồi nói: “Còn biết đếm rồi.


Trêu chọc Hiền ca nhi mấy câu, lúc này Cảnh Tông Hoàng đế mới nói với Hạ Trọng Phương: “Hôm nay vào cung là có việc gì thế?”
Ban đầu vì cưới nàng vào phủ, Trầm Tử Trai đã rút lại thân phận trắc phi của Vương Du và Tô Ngọc Diệp, dĩ nhiên chuyện nàng chưa thành hôn mà có con đã được bẩm báo cho Cảnh Tông Hoàng đế biết, lúc này Hạ Trọng Phương nói đến chuyện lời đồn, cũng có chút không tự nhiên, chỉ dám nhắm mắt mà bẩm báo.

Cảnh Tông Hoàng nhìn Hiền ca nhi, giương mắt nói: “Chỉ cần cho người tra xét kỹ càng, giết mấy người tung lời đồn, dĩ nhiên lời đồn sẽ biến mất.

” Mặc dù đúng là Hiền ca nhi sinh đủ tháng, nhưng bên ngoài có người dám loạn truyền lời đồn về Tề vương phủ, dám nói xấu Tề vương phi, không phải là đến tìm chết sao?
Tô Thục phi nói: “Cây muốn ngưng mà gió chẳng ngừng, chỉ giết mấy người, sợ sẽ còn có lời đồn khác truyền ra.


Cảnh Tông Hoàng đế lạnh nhạt nói: “Ý của ngươi là chỉ cần ngày nào trẫm chưa lập thái tử thì sẽ có người tung lời đồn nói xấu Tề vương phủ, muốn làm hỏng danh tiếng của Tề vương phủ?”

Tô Thục phi can đảm hỏi: “Như vậy, hoàng thượng muốn lập thái tử hay là lập Hoàng thái tôn?”
“Lớn mật, lời này là lời ngươi có thể nói sao?” Cảnh Tông Hoàng đế mắng Tô Thục phi một câu, lúc này mới nhớ tới Hiền ca nhi vẫn đang ngồi trong lòng mình, liền hạ giọng nói: “Muốn lập ai không phải là chuyện ngươi có thể quan tâm, đi xuống!”
Tô Thục phi hoa dung thất sắc, liếc Hạ Trọng Phương một cái, ý bảo nàng tự lo liệu lấy, mình lui xuống trước.

Hạ Trọng Phương thấy Cảnh Tông Hoàng đế nổi giận, cũng không dám nói nhiều.

Cảnh Tông Hoàng ôm Hiền ca nhi đến cho Hạ Trọng Phương, cũng lạnh nhạt nói: “Trở về đi, chuyện lời đồn trẫm sẽ xử lý.


Hạ Trọng Phương vội đáp rồi ôm Hiền ca nhi lui xuống.

Cách mấy ngày, không biết Cảnh Tông Hoàng đế sử dụng biện pháp gì, quả nhiên lời đồn biến mất.

Hạ Trọng Phương vừa cảm thấy nhẹ nhõm một hơi thì nhận được tin của Trầm Tử Trai nói là đoàn người của hắn đã về gần đến kinh thành, khoảng ngày 10 tháng 9 là về đến kinh thành.

Buổi sáng hôm ấy, Hạ Trọng Phương dậy thật sớm, cho Phương Chấp Bình dẫn người đến ngoài thành chào đón Trầm Tử Trai.

Còn chưa tới buổi trưa, đã có người vào phủ bẩm báo: “Vương phi, Vương Gia đã trở lại, người cưỡi tuấn mã nhưng không giống ngựa của Cảnh quốc, có lẽ là ngựa của Việt Quốc.


Hạ Trọng Phương vội cùng Trầm Ngọc Tiên đi ra đón, vừa nói: “Không sai biệt lắm thì họ đi được năm tháng! , lúc đi, Hiền ca nhi mới chỉ biết ngồi, giờ đã biết nói rồi.


Mọi người chen chúc ở cửa phủ, tiếng người huyên náo, Hạ Trọng Phương nghĩ tới lời Lữ Bát Nương nói, cũng có chút khẩn trương, sợ Trầm Tử Trai thật sự sẽ dẫn theo một cô công chúa vào phủ.

Một lát sau, đoàn người cỡi ngựa đã gần đến cửa phủ, Trầm Tử Trai giục ngựa tiến về phía trước, vừa thấy Hạ Trọng Phương đứng ở cửa phủ, đã hô: “Phương nương!”
Nghe thanh âm quen thuộc, trái tim Hạ Trọng Phương có cảm giác nóng lên, vội lên tiếng: “Vương Gia!”
Trầm Tử Trai vừa xuống ngựa trước cửa phủ, thì mấy người phía sau hắn cũng xuống ngựa, một người trong đó vừa thấy Hạ Trọng Phương liền hỏi Trầm Tử Trai: “Vị này chính là vương phi sao?”
Hạ Trọng Phương thấy người đặt câu hỏi là một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, mắt to, khi cười cực kỳ xinh đẹp, trong lòng liền biết rõ đây là Vũ Văn Thực.


Trầm Tử Trai thấy sắc mặt Hạ Trọng Phương thay đổi, không đáp lại lời của Vũ Văn Thực, chỉ dựa vào gần Hạ Trọng Phương, nói nhỏ: “Phương nương, mọi chuyện ta sẽ nói tỉ mỉ với nàng sau, lúc này vào phủ đã!” Nói rồi cùng Hạ Trọng Phương sóng vai đi vào, cũng không để ý tới Vũ Văn Thực.

Vũ Văn Thực ngẩn ngơ, nhưng cũng đi vào phủ.

Trầm Ngọc Tiên cũng ra đón đám người Phương ngự y và Vi Thiên Trạch , lại nói với Vi Thiên Trạch: “Diệp nương đã có hỉ, ngươi nhận được tin chưa?”
Vi Thiên Trạch cười đến mặt mày nở hoa, nói: “Nhận được rồi, nàng đâu?”
Trầm Ngọc Tiên đáp: “Nàng cũng muốn ra đón ngươi, nhưng chúng ta sợ nhiều ngươi nhỡ đụng phải nàng nên không cho nàng ra ngoài, để nàng trong phòng chờ, lúc này có lẽ đã chờ đến sốt ruột rồi, ngươi nhanh đi gặp nàng đi!”
Vi Thiên Trạch nghe vậy, không nghĩ ngợi nhiều vội đi gặp Tô Ngọc Diệp.

Lúc này, Trầm Tử Trai đã kéo Hạ Trọng Phương vào phòng, đóng cửa phòng, ôm nàng nói: “Phương nương, Bổn vương nhớ ngươi muốn chết!”
Năm tháng không gặp, Hạ Trọng Phương cảm giác Trầm Tử Trai cường tráng hơn một chút, cũng anh khí hơn một chút, lúc này bị hắn kéo, tim đập nhanh hơn, nhưng vẫn đẩy hắn ra, nói: ” Vũ Văn Thực là có chuyện gì xảy ra?”
“Uh, Bổn vương còn chưa nói cho nàng biết tên của nàng ta, sao nàng đã biết?” Trầm Tử Trai cười nói: “Là Bát Nương mật báo với nàng sao.


Hạ Trọng Phương trầm mặt nói: “Ngày trước, chàng muốn nạp Du nương làm trắc phi, không phải đã gạt ta sao? Bây giờ lại muốn đón Vũ Văn Thực vào phủ cũng muốn gạt ta?”
Trầm Tử Trai cười khổ nói: “Bổn vương có vương phi, làm sao có thể nghênh nàng vào phủ? Chỉ là nàng vẫn luôn theo sát, thật sự không bỏ rơi được mà thôi.


Hạ Trọng Phương nghe Trầm Tử Trai nói không định nghênh Vũ Văn Thực vào phủ, thở phào nhẹ nhõm, nói: “Chàng không chọc nàng, nàng sao lại đi theo chàng chứ?”
Trầm Tử Trai thở dài nói: “Ta chọc một công chúa Việt Quốc làm cái gì? Bây giờ nàng ta đến vương phủ, thật ra nàng phải giúp ta đuổi nàng ta đi mới đúng.


Hạ Trọng Phương hung hăng trừng Trầm Tử Trai một cái, không có chuyện gì lại có một gương mặt tuấn tú chọc đào hoa.

Đúng lúc này bên ngoài có người bẩm báo, nói là đã bày xong tiệc đón gió tẩy trần, mời Vương gia vương phi đến, lúc này Hạ Trọng Phương mới nhớ tới mình bận rộn nửa ngày cho người thiết tiệc, lúc này lại núp trong phòng nói chuyện, để những người khác chê cười rồi.

Trầm Tử Trai buông Hạ Trọng Phương ra, tự mở cửa, để cho người mang nước tới rửa mặt một phen.


Hạ Trọng Phương cũng cho người đi gọi bà vú bế Hiền ca nhi tới.

Trầm Tử Trai xoa tay cười nói: “Lần này trở về, ta đã mang theo rất nhiều đồ chơi từ Việt Quốc, để cho Hiền ca nhi chơi đùa.


Một lát sau, bà vú đã ôm Hiền ca nhi tới, Trầm Tử Trai thấy Hiền ca nhi lớn hơn rất nhiều, nhìn chung quanh nói: ” Dáng vẻ tựa như đã có chút thay đổi?”
Bà vú cười nói: “Tiểu oa nhi lớn nhanh, bộ dáng cũng sẽ thay đổi.


Trầm Tử Trai thở dài nói: “Khi còn bé bộ dáng cực kỳ giống bà ngoại, lúc này trông cũng giống ta rồi.


Hiền ca nhi an tĩnh nhìn Trầm Tử Trai một hồi, nghe Hạ Trọng Phương nói hắn kêu phụ thân, mới non nớt hô: “Phụ thân!”
“Ai!” Trầm Tử Trai đáp một tiếng, đem Hiền ca nhi ôm đi lên đảo quanh, mặt tươi cười nói: ” Hiền ca nhi nhà ta đã trưởng thành rồi.


Hiền ca nhi cười khanh khách, lúc này mới thật lòng gọi phụ thân.

Một nhà ba người đoàn tụ một hồi, liền cùng nhau đi dự tiệc.

Lữ Bát Nương thấy Hạ Trọng Phương đi ra, chạy tới nhanh như mèo, nói nhỏ bên tai nàng: “Vương phi, một đường này đều là Vũ Văn Thực quấn lấy vương gia, nhưng ta quan sát thật lâu, thấy Vương Gia cực ít khi để ý tới nàng, đối với vương phi là toàn tâm toàn ý!”
Nghe Lữ Bát Nương nói vậy, Hạ Trọng Phương mới tin Trầm Tử Trai không dụ dỗ người kia, vì không thấy Vũ Văn Thực đến dự tiệc, Hạ Trọng Phương liền hỏi Trầm Ngọc Tiên: “Công chúa Việt Quốc đâu? Nếu đã đến cửa, chính là khách, chúng ta cần phải tiếp đãi nàng chu đáo.


Trầm Ngọc Tiên đáp: “Đang tắm !”
Vừa nói chuyện xong thì Vũ Văn Thực tới, lần này Hạ Trọng Phương khách khí mời nàng ngồi xuống, lại hàn huyên mấy câu.

Vũ Văn Thực nhìn Hạ Trọng Phương, khen: “Vương phi thật xinh đẹp, chả trách Vương Gia không để ý gì tới ta!”
Trầm Tử Trai tiếp lời: “Đã sớm nói với ngươi, vương phi của bổn vương tướng mạo xuất sắc, tính tình dịu dàng, so sánh thì ngươi quả thực không bằng, ngươi còn không tin.


Hạ Trọng Phương nghe Trầm Tử Trai khích lệ mình trước mặt mọi người, không khỏi đỏ ửng mặt, trong lòng cảm thấy rất thoải mái, nhưng miệng lại khiêm tốn nói: “Cũng chỉ là bạc liêuc chi tư, đâu có gì đáng khen?”
“Ah, cách nói chuyện của Phương nương đã ra dáng văn nhân, học thức có tiến bộ nha!” Trầm Tử Trai lại khen Hạ Trọng Phương.


Hạ Trọng Phương trừng mắt nhìn hắn, nhưng rốt cuộc vẫn cảm thấy uất ức trong lòng mất đi không ít.

Tới lúc tiệc tan, Hạ Trọng Phương để Trầm Ngọc Tiên an bài chỗ ở cho Vũ Văn Thực, lại hỏi Phương ngự y và Lữ Bát Nương mấy câu, mắt thấy Hiền ca nhi nháo muốn đi ngủ, lúc này mới ôm hắn trở về phòng trước.

Trầm Tử Trai cũng đi theo Hạ Trọng Phương, hai người dỗ Hiền ca nhi ngủ, nhìn hắn ngủ an ổn, dặn bảo bà vú chăm sóc hắn cẩn thận, lúc này mới tay trong tay trở về phòng.

Vào phòng, hai người tự mình tắm rửa tươm tất, lúc này mới ngồi vào trước án nói chuyện.

Trầm Tử Trai nói với Hạ Trọng Phương:” Thiên Trạch đi theo ta ra khỏi kinh thành nhưng hắn không đi theo ta tới Việt Quốc, thật ra ta đã lệnh cho Thiên Trạch đi điều tra chuyện của Tứ Vương Gia.

Đợi sáng mai vào cung, ta sẽ đem chuyện bẩm báo với Hoàng tổ phụ.


Hạ Trọng Phương cũng nói cho Trầm Tử Trai biết chuyện Vương Du gả cho Trầm Tử Hữu, lại nói chuyện lần trước có người tin đồn khiến nàng phải xin Cảnh Tông Hoàng đế ra tay đè xuống mọi chuyện.

Vừa nói chuyện, Hạ Trọng Phương vừa châm trà cho Trầm Tử Trai, lúc Trầm Tử Trai nhận lấy ly trà, thuận tay sờ sờ tay Hạ Trọng Phương, tay nàng trắng nõn, trong lòng không khỏi khẽ động, nhìn Hạ Trọng Phương, thấy nàng eo thon, ngực đầy đặn, thu ba động lòng người, hai gò má hồng hào, bất tri bất giác mà ngây người.

Hạ Trọng Phương bị Trầm Tử Trai nhìn đến mức không tự chủ được mà cúi thấp đầu.

Trầm Tử Trai thấy nàng xấu hổ, không khỏi bật cười, năm tháng không gặp, nàng lại giống như một thiếu nữ rồi.

Hắn cầm tay Hạ Trọng Phương, nhỏ giọng nói: “Phương nương, mấy ngày này có nhớ Bổn vương không?”
Hạ Trọng Phương rên một tiếng nói: “Bận như vậy, có ai rảnh mà nhớ tới chàng?”
Trầm Tử Trai dùng lực, kéo Hạ Trọng Phương vào lòng, hôn nàng, môi lưỡi đồng tiến, nhiệt liệt mà tỉ mỉ, một hồi lâu mới buông ra, hỏi “Thật sự không muốn?”
Hạ Trọng Phương đẩy hắn một cái nói: “Biết rõ còn hỏi.


“Rất nhớ rồi hả?” Trầm Tử Trai ôm Hạ Trọng Phương, nói nhỏ bên tai nàng: “Bổn vương cũng rất muốn, rất muốn.

” Nói xong, tay đã vén xiêm áo nàng lên.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.