Thính phong

Chương 10 - 20


Bạn đang đọc Thính phong – Chương 10 – 20

Chương 19: Phụ thuộc
Khuya như vậy rồi, sao còn uống trà lạnh nữa”, Trịnh Nhàn Ca cầm chiếc cốc từ trong tay Diệp Độc Chước, khẽ chau mày: “Trà này em đã pha từ hồi trưa, anh thật không biết tự chăm sóc ình”.
Diệp Độc Chuớc mỉm cười, kéo dì Trịnh cùng ngồi xuống ghế salon: “Trà do Trịnh tứ tiểu thư pha, được uống đã là một điều may mắn lớn rồi, sao có thể lãng phí kia chứ”.
Trịnh Nhàn Ca bật cười, song nét mặt vẫn không hề giãn ra: “Thính Phong hôm nay có nói gì với anh về thân phận của cô bé ấy không?”.
Diệp Độc Chước gật đầu: “Trước khi nó nói ra, anh đã sai người đi tìm hiểu rồi”.
“Đúng là con gái của Lãnh Đào ư?”
Thấy Diệp Độc Chước lặng im như thừa nhận, dì Trịnh không kìm nổi một tiếng thở dài: “Em hơi lo lắng, mối hận trong lòng Thính Phong khó mà giải tỏa một sớm một chiều. Rồi giữa hai chúng nó, thế nào cũng sẽ còn nhiều phen sóng gió. Phải nói rằng em lại thấy thích cô bé ấy”.
Diệp Độc Chước nói nhẹ nhàng: “Anh thấy em cho cô bé mặc chiếc áo xường xám của mình là đã hiểu ý tứ của em rồi, những thử nghiệm tiếp sau đó cũng là thuận nước đẩy thuyền. Chỉ có điều cô bé ấy quả là xuất sắc, phong thái và tài năng đó giống hệt em hồi bằng tuổi ấy”.
“Không hiểu vì sao nhưng em thấy trong lòng mình cứ thấp thỏm không yên”.
“Chuyện của bọn trẻ em có lo lắng cũng không tác dụng gì”, Diệp Độc Chước đặt tay dì Trịnh vào tay mình, “Chúng ta chỉ có thể cố gắng hết sức, điểm quan trọng nhất vẫn là ở bản thân tụi nó”.
***
Buổi tối trên đường Regent ở London, xe cộ tấp nập, ánh đèn sáng huy hoàng.
Lãnh Hoan nhìn những chữ “X-mas” muôn hình vạn trạng của các cửa hiệu ven đường qua cửa kính xe, quay đầu lại cười rất dễ thương với Thính Phong.
Anh ngẩn người, sau đó bảo tài xế dừng xe lại.
Gió đêm hơi lạnh, Thính Phong chau mày: “Em uống rượu rồi, trong người vẫn thấy nóng nhưng xuống xe sẽ bị lạnh đấy”.
Lãnh Hoan lắc đầu, ghé sát người vào Thính Phong, bàn tay tự động đút vào túi áo anh.
Hai người cứ vậy đi dạo dọc theo con phố.
“Bố nuôi và dì Trịnh đều rất thích em”, Thính Phong đột nhiên nói, ánh mắt trở nên sâu thẳm.
“Anh đang ghen với em à?”, Lãnh Hoan cười với vẻ đắc ý.
“Huhm”, Thính Phong hắng giọng, “Em là người của anh, bọn họ khen anh hay khen em thì có gì khác nhau”.
“Em là người của anh”.
Lãnh Hoan không kìm nổi một nụ cười ngấm ngầm nơi khóe miệng, mắng khẽ: “Da mặt dày thật”.
“Kìa, bên kia có bán bóng bay”, cô chỉ tay về đằng trước, tỏ vẻ hứng thú như trẻ con, chưa nói dứt lời đã chạy tới chỗ đó.
Những quả bóng hình trái tim màu hồng phấn đang lấp lánh dưới ánh đèn Neon, trông đẹp như trong giấc mơ.
Lãnh Hoan cầm lấy một quả, giữ chặt trong tay rồi quay người lại định khoe, nhưng cô bất ngờ đứng chết lặng tại chỗ.
Giữa đám người đông đúc ồn ào, tuyệt nhiên không thấy bóng Thính Phong đâu nữa.

Đột nhiên hoảng sợ, ánh mắt cô lo lắng tìm kiếm trong dòng thác người, để rồi nhận ra giữa bao nhiêu khuôn mặt đó, giữa bao nhiêu bóng hình đó, không có ai giống với Thính Phong.
Người mà chỉ một giây trước thôi còn mang hơi ấm đến cho cô, lúc này đã biến mất như làn khói mỏng, không thể nào tìm thấy.
Cô hoang mang đứng ở giữa đường, hệt như một đứa trẻ bị lạc, cô đơn và bất lực.
Từ rất lâu rồi cô vẫn luôn chỉ có một mình trên đường đời, nhưng chưa bao giờ biết sợ hãi, cũng chưa bao giờ dám sợ hãi. Không biết từ bao giờ cô lại trở nên yếu đuối thế này?
Hóa ra khi cô quyết định đỗ lại nghỉ ở cành cây đó, đã mất đi hoàn toàn dũng khí để tiếp tục bay.
Lãnh Hoan ngẩn ngơ ngồi xuống bên cạnh một cửa sổ gian hàng, bắt đầu nhớ đến từng giây từng phút đã có với anh.
Đêm hôm đó anh đã nhảy cùng cô một điệu valse.
Lần đó, anh điềm nhiên dạy cô cách pha chế rượu.
Lấy chiếc khăn bằng lụa, anh buộc cho cô vết thương nhỏ ở ngón tay.
Hơi thở của anh vẫn còn lưu lại trên chiếc áo len thùng thình đó.
Trong một đêm mưa, cô cầm ô đứng đợi xe.
Con chim đại bàng bay đến tai cô.
Bát sữa đậu nành nóng bốc hơi nghi ngút trong buổi sớm.
Cơ thể cao lớn đứng chắn ngay phía trước khi cô bị đánh.
Vòng tay ôm chặt biết bao đêm.
Cho đến giờ cô mới nhận ra rằng mình đã phụ thuộc vào anh quá nhiều.
Cũng không phải chưa từng tìm cách chống cự lại, không phải chưa từng cố gắng để quên đi, nhưng vì sao mỗi khi nghĩ đến anh, cô vẫn thấy trong lòng đầy xáo trộn.
“Hồ thu vốn không có sóng
Đột nhiên gợn nước lăn tăn
Gợn sóng thay nhau xô mãi
Tình yêu không dừng lại một lần”.
Cô cúi đầu khẽ cười, nước mắt đã bắt đầu ứa ra.
Muốn nói lời yêu biết bao, mà cũng muốn nói tạm biệt biết bao.
“Đứng dậy đi”, một giọng nói bình thản vang lên rõ ràng ngay trên đầu cô.
Lãnh Hoan ngẩng đầu, thấy anh đang đứng ngay trước mắt nhìn mình. Trong thoáng chốc tất cả cảnh tượng xung quanh bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng, dường như thế gian này chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Em sẽ đứng yên ở đây đợi anh. Cứ đợi mãi, đợi mãi ở đây”.
“Anh không quay lại tìm thì em đợi có tác dụng gì?”
Hóa ra anh vẫn không thể nhẫn tâm với cô.
Lãnh Hoan đứng dậy, vòng tay ôm lấy lưng anh, thật chặt.
“Sao anh lại có thể đánh rơi em được kia chứ”, cô kháng nghị bằng giọng đầy ấm ức.
“Ai bảo em cứ chạy lung tung”, anh nâng cằm cô lên, “Đang ngồi một mình ở đây nghĩ ngợi gì thế?”.
“Nghĩ đến anh”.
Một nét ngạc nhiên thoáng vụt qua khuôn mặt tuấn tú, mắt anh đột nhiên sẫm lại.
“Nghĩ xem liệu anh có đi mất hay không, có quay lại tìm hay không, có biến mất hẳn từ giây phút đó hay không”, cô thở dài một tiếng, đôi mắt vẫn còn giăng phủ một màn sương mờ nhìn xoáy vào anh, “Làm sao bây giờ? Hình như em đã không thể rời xa anh được nữa rồi”.
Thính Phong sững người, lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang cố làm ra vẻ tươi cười của cô.
Sự im lặng của anh khiến cô dần trở nên bối rối, cô cúi đầu tự đẩy mình ra khỏi lòng anh, quàng tay vào cánh tay anh rồi đi tiếp về phía trước.
Những ánh đèn neon trên đường phố vẫn nhấp nháy không thôi, đứng ở giữa ngã tư, khung cảnh trước mắt cô bỗng trở nên mờ ảo, không biết nên đi về hướng nào.
Những giọt nước mắt được tích tụ từ quá lâu trong những đám mây dày nặng trịch phía chân trời giờ đây đã hóa thành những bông hoa tuyết mỏng và nhẹ, rớt xuống người Lãnh Hoan, khiến cô càng cảm thấy lạnh lẽo.
Đột nhiên những giọt nước mắt cũng ứa ra, hòa lẫn với hoa tuyết rồi rơi xuống ướt đẫm trên mặt đất.
“Tuyết rơi rồi, chúng ta mau về nhà thôi”, cô nhìn thẳng về phía trước, hỏi anh, không dám quay đầu lại: “Đi đường nào nhỉ, Solo hay là Mayfair?”.
Đèn xanh bật lên, đúng khoảnh khắc cô vừa dợm chân bước đi, anh đột nhiên kéo cô lại rồi ôm siết vào lòng, hơi ấm tỏa lan từ cơ thể anh phút chốc bao trùm khắp người cô.
Mặc kệ dòng người tấp nập lại qua, dừng chờ đèn đỏ, đi tiếp khi đèn xanh, có người rẽ trái, có người rẽ phải ngược xuôi, có người vừa gặp nhau, có người vừa chia cách, chỉ có hai người bọn họ vẫn đứng yên tại đó trong vòng tay nhau rất lâu, rất lâu.
“Đã không thể xa anh nữa rồi ư?”, anh thì thầm hỏi bên tai cô, “Vậy thì đến lúc nào em sẽ yêu anh?”.
Chương 20: Sự thật
“Vậy thì đến lúc nào em sẽ yêu anh?”
Rõ ràng đã mấy ngày trôi qua, nhưng câu hỏi anh khẽ khàng nói vào tai cô đêm hôm đó vẫn không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu, vấn vít mãi nơi trái tim cô.
Hóa ra con người cô vẫn yếu mềm như vậy, lúc nào cũng run rẩy như đang đi trên lớp băng mỏng, cô lại tiếp tục rút lui thêm lần nữa.
Lãnh Hoan đứng một mình bên khung cửa sổ sát trần, từ trên cao nhìn xuống thế giới muôn hình vạn trạng bên dưới. Lại là một buổi sáng, đối với phần đông mọi người thì nó đơn thuần chỉ là sự khởi đầu một ngày hết sức bình thường. Có người thì than vãn công việc quá bận rộn, lương quá thấp, có người lại vì gia đình mâu thuẫn nên phiền não khôn nguôi… Còn đối với cô, cô chỉ có thể cảm ơn ông Trời đã cho cô tiếp tục được nhìn thấy ánh sáng của một ngày mới.
Lãnh Hoan đột nhiên không kìm nổi ý nghĩ rằng có thể anh sẽ cảm thấy thất vọng với cô, có thể sẽ mất đi sự kiên nhẫn với cô, cho rằng cô cố ý chơi trò đuổi bắt khiến cho cả hai cùng cảm thấy mệt mỏi, chán nản.
Anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết được rằng cô luôn ngưỡng mộ những người con gái khác biết bao, ngưỡng mộ họ có thể đứng trước người mình yêu và đủ dũng khí để thẳng thắn bộc lộ tình cảm của mình. Nếu bị chối từ, họ có thể khóc lóc một trận thoải mái, còn khi đạt được tâm nguyện họ cũng có thể vô tư bày tỏ niềm vui sướng.

Còn đang mải miết trong những suy tư thì tiếng chuông điện thoại chợt đổ dồn, Lãnh Hoan vội vàng chạy qua chỗ để ống nghe, một giọng nói mềm mại như nước vang lên bên tai.
“Dì Trịnh!”, cô chào khẽ.
“Tiểu Hoan à, hôm nay là Giáng Sinh rồi, Thính Phong phải tiếp khách, dì cho người đến đón cháu tới chỗ dì chơi nhé”.
“Vâng, cảm ơn dì Trịnh, lát nữa gặp dì”, cô trả lời rồi khẽ khàng gác máy.
***
“Nào thử tay nghề của dì xem nào”, dì Trịnh tươi cười gắp thức ăn vào bát cho Lãnh Hoan, “Mẹ dì là người Dương Châu, thường xuyên làm các món ăn truyền thống ở vùng này, nên dì cũng bị ảnh hưởng ít nhiều”.
Lãnh Hoan ăn thử một miếng, không thể không thốt lên: “Món cua viên đầu sư tử này hương vị thanh đạm mà thơm ngon, đậm đà nhưng không hề ngấy, còn ngon hơn vài lần ở Phúc Xuân trà xã(1) nấu.
(1). Một nhà hàng nổi tiếng lâu đời ở Dương Châu.
Dì Trịnh bật cười: “Thính Phong cũng thích nhất món này, ngày trước mỗi lần nó được nghỉ học về nhà, dì đều làm món này cho nó ăn”.
“Anh ấy học đại học ở trường nào ạ?”
“Nó chưa kể với cháu sao?”, dì Trịnh hơi ngạc nhiên, sau đó lại cười, “Cũng phải, thằng bé này từ trước đến giờ vẫn không thích khoe khoang, còn nhớ hồi đó nó đã được nhận vào khoa Toán Đại học Tự nhiên Imperial với số điểm cao nhất. Sau này khi tốt nghiệp, giáo sư hướng dẫn đã tìm đủ mọi cách để giữ nó lại học tiếp lên thạc sĩ, nhưng nó vẫn nhất quyết quay về phụ giúp cho bố nuôi”.
Lãnh Hoan há hốc miệng, hóa ra Giám đốc Diệp quả là một người không thể xem thường, suýt chút nữa đã trở thành một nhà Toán học hàng đầu thế giới. Thảo nào việc kinh doanh sòng bạc lại phát đạt như vậy, hay là trong đó có những bí quyết gì về xác suất và thống kê?
“Giờ là cuối năm rồi, công việc cũng phức tạp, ông Hai thì tuổi tác đã cao, nhiều khi muốn làm nhưng sức lực có hạn, thế nên gánh nặng đặt trên vai Thính Phong không hề nhỏ. Cái sòng bạc đó thực ra cũng chỉ là một thứ đồ chơi mà thôi, công việc chính khiến nó phải lao tâm khổ tứ chính là ở London này. Vậy nên nếu như có lúc nào đó nó không quan tâm được đến cháu, thì cũng bỏ qua cho nó nhé”.
Lãnh Hoan gật đầu, khi đứng trên căn hộ của anh ở Mayfair, được anh chỉ cho xem những sản nghiệp của cha nuôi mình, cô cũng đã cảm thấy kinh ngạc về phạm vi thâu tóm của Diệp Độc Chước.
Chỉ có điều lúc đi khi nghe dì Trịnh dặn dò, cô mới hiểu rằng người phụ nữ hiền hậu ngồi trước mặt mình đây rõ ràng đã ghép mình và Thính Phong thành một đôi, chính điều đó khiến cô vừa lúng túng vừa hơi chua xót.
Thực ra anh và cô có thể coi là gì chứ? E rằng ngay cả người trong cuộc cũng không thể nào nói rõ cho được.
Ăn cơm xong, dì Trịnh dẫn Lãnh Hoan đi dạo trong vườn.
Trong sân vườn đậm chất cổ xưa ấy có trồng một dãy hoa mai, mùi hương dịu nhẹ thoảng qua, bóng hoa chênh chếch lay động dưới ánh trăng tạo nên vẻ đẹp làm xao xuyến lòng người.
“Hôm đó bận rộn quá nên chưa có thời gian đưa cháu đi dạo một vòng quanh đây”, dì Trịnh chỉ cho Lãnh Hoan căn phòng bên phải hành lang, “Đó là phòng của Thính Phong trước đây, trước khi tốt nghiệp đại học nó vẫn thường xuyên ở đó”.
Lãnh Hoan thấy hơi tò mò: “Cháu có thể đến đó xem một chút không?”.
Dì Trịnh cười: “Đương nhiên là được rồi, cháu cứ xem thoải mái, dì đi pha cho ông Hai ấm trà”.
Lãnh Hoan nhìn theo dì Trịnh, sau đó tới trước căn phòng, khẽ khàng đẩy cửa bước vào.
Tất cả đồ đạc bên trong vẫn được giữ sạch sẽ tinh tươm, xem ra dù là không có người ở nhưng hàng ngày vẫn có người lau dọn cẩn thận, ngay đến những chậu cây cảnh trên bậu cửa sổ cũng được chăm sóc đặc biệt tốt tươi.
Tay Lãnh Hoan lướt qua chiếc bàn, cô cố hình dung xem hồi đó Thính Phong như thế nào, liệu có vùi đầu vào sách vở, học suốt cả đêm không, hay là cũng giống như những nam sinh viên khác, giấu một cuốn tiểu thuyết võ hiệp bên dưới ngăn bàn?
Trên ghế vẫn còn để một trái bóng rổ, hồi đó chắc hẳn anh là một thanh niên đẹp trai và khỏe mạnh, khi chạy trên sân bóng luôn thu hút được vô số những ánh nhìn ngưỡng mộ.
Đồ đạc trong phòng đều được làm bằng gỗ gụ, hợp với phong cách cổ xưa của cả ngôi nhà. Cô đột nhiên cảm thấy anh có thể sẽ không thích kiểu bày biện cứng ngắc và lạnh lẽo này, vì trong mấy căn hộ của anh đều có những chiếc salon mềm mại và dễ chịu, đã nằm xuống là không muốn đứng lên.
Đứng trước giá sách, cô chăm chú nhìn một lượt những gáy sách trên đó.
Phần lớn đều là sách tiếng Anh, gồm giáo trình Toán học, chuyên đề Lịch sử, cũng có sách Luật…, rất hợp với tính cách của anh. Ở chính giữa giá sách, có một cuốn khá dày nổi bật hẳn lên, khiến cô không thể không muốn lấy xuống xem.
Khi lấy xuống rồi, cô mới phát hiện đó là một cuốn album, Lãnh Hoan mỉm cười, đột nhiên háo hức muốn xem trước đây trông anh thế nào.

Hóa ra ngày từ thời niên thiếu, anh đã luôn giữ bộ dạng lạnh lùng kiêu ngạo đó, chỉ có điều bên cạnh anh thường có một đứa bé gái mà cô chưa từng biết tới.
Đó là ai nhỉ? Trong lòng hơi chua xót khi nghĩ đến Liễu Nhược Y, song lại nhận ra không có nét nào giống cả, nhất là theo cô được biết thì đến năm học đại học bọn họ mới quen nhau.
Lật tiếp mấy trang sau, cuốn album đột nhiên tuột khỏi tay cô rơi xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề.
Khuôn mặt cô bỗng trắng toát, mắt nhìn đăm đăm vào trang ảnh vừa mở ra đó.
Làm sao có thể như vậy được? Làm sao lại có thể là người con gái đó?
Cô từ từ ngồi xuống, toàn thân run rẩy, ánh mắt hoảng hốt nhìn vào hai người đang đứng sát vai cùng mỉm cười trên tấm ảnh, sau đó vội vàng nhắm mắt lại, toàn thân rơi vào một hồ nước sâu hút và lạnh như băng, thấu tới tận xương.
“Chào cô, tôi là Teresa, tên Trung Quốc là Diệp Hoan Vũ”.
Trong miền ký ức cực kỳ sáng rõ ấy, người con gái ngồi bên cạnh bố ngay trước mặt cô, nụ cười đẹp như hoa.
Thực ra cô cũng rất thích cô ấy, một người con gái lúc nào cũng rạng rỡ, xán lạn như ánh mặt trời, người thứ hai ngoài cô có thể khiến cho bố cô thực sự vui vẻ trên đời.
Ngày từ hồi nhỏ cô đã biết mối quan hệ của bố mẹ mình có vấn đề. Trước mặt mọi người bọn họ vẫn làm ra vẻ gần gũi với nhau, nhưng khi chỉ có hai người thì lập tức lạnh lẽo như băng. Mẹ cô xuất thân từ một gia đình thương nhân giàu có, còn bố lại là quân nhân sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo ở nông thôn. Năm đó vì tính đến yếu tố “dòng dõi cách mạng” nên mẹ cô bị gia đình ép gả cho bố, chứ thực ra giữa hai người bọn họ có quá nhiều điểm không hợp nhau. Nếu không phải vì cô, không phải vì địa vị của cả hai người, thì họ cũng đã ly dị từ lâu rồi.
Diệp Hoan Vũ và bố cô gặp nhau trong một tiệc rượu, đó là người con gái đầu tiên có thể khiến bố quyết tâm đưa đến giới thiệu với cô, một người mẫu nổi tiếng, trẻ trung xinh đẹp song lại vô cùng lương thiện và trong sáng. Suốt hơn hai mươi năm sống trên cõi đời, đó cũng là lần đầu tiên cô thấy bố mình cười hạnh phúc như vậy.
Có lúc cô đã nghĩ, nếu không phải vì căn bệnh của cô, nếu không phải vì chuyện của bố cô, thì bọn họ đã được ở bên nhau, hạnh phúc và yên ổn, bố cô cũng sẽ không nói với Diệp Hoan Vũ những lời đoạn tuyệt, và Diệp Hoan Vũ cũng sẽ không tự tử chết theo ông.
“Tôi chưa từng hận ông ấy, nhưng ông ấy lại xem thường tôi. Tôi kính trọng ông ấy như bố mình, như anh trai mình, tôi yêu ông ấy, đó là người đàn ông duy nhất có thể khiến tôi rung động. Tiểu Hoan, tôi muốn cô hiểu rằng từ đầu tới cuối, tôi không hề hối hận vì tất cả những gì mình đã làm”.
Mãi sau này Lãnh Hoan vẫn không thể hiểu được trong lần gặp cuối cùng đó, vì sao Diệp Hoan Vũ lại nói ra những lời ngập tràn hạnh phúc mà đau thương ấy. Mãi sau này cô cũng không hiểu được vì sao trong thời đại này rồi mà vẫn còn có những người con gái yêu trung thành và quyết liệt đến vậy.
Cho đến ngày hôm sau, khi cô đọc trên báo những dòng tin gây nên cơn chấn động mạnh trong dư luận.
Diệp Thính Phong.
Diệp Hoan Vũ.
Thính Phong, Hoan Vũ.
Cô vốn chưa bao giờ nhận ra rằng hai cái tên đó tương xứng với nhau đến chừng nào.
Hóa ra sự xuất hiện của anh không hề đơn giản.
“Vậy thì không yêu.
Chúng ta ở bên nhau, chỉ là ở bên nhau mà thôi”.
Sự cám dỗ ngọt ngào biết bao nhiêu.
Ngay từ ban đầu, anh đã giăng ra tấm lưới để đợi cô lao đầu vào.
Làm sao có thể không yêu được chứ?
Làm sao có thể quên đi được chứ?
Đến hôm nay, cô đã rơi vào kiếp nạn này.
Cô vẫn luôn do dự, vẫn luôn giằng xé, vẫn luôn băn khoăn không biết nếu như trao gửi trái tim mình, liệu cô có thể mang lại hạnh phúc cho anh hay không.
Nhưng hóa ra thứ mà anh dành sẵn cho cô lại chỉ là một cái bẫy. Anh cơ bản không quan tâm đến tình cảm của cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.