Bạn đang đọc Thính phong – Chương 11 – 22
Chương 21: Cố chấp
“Muốn thoát khỏi vùng kiểm soát của anh
Song lại rơi vào cuộc chiến mà anh sắp đặt
Em không có đủ sự phòng bị kiên cường
Cũng không có lối nào để lui lại nữa
Muốn thoát khỏi cái bẫy mà anh đã đặt ra
Lại rơi vào cái khác
Em không có đủ dũng khí để quyết định thắng thua
Cũng không có niềm may mắn đào thoát được
Em giống như một quân cờ
Tiến hay lui là do anh quyết định
Em không phải quân tướng duy nhất trong tay anh
Mà chỉ là quân tốt
Tiến hay lui không thể tự mình quyết định
Anh vung tay chưa bao giờ do dự
Còn em bị kiểm soát trong bàn tay anh”.
Bài hát này đã có từ mấy năm về trước mà tới bây giờ cô vẫn thích nghe. Nhưng hồi đó cô rất ngây thơ trong sáng, chưa hề biết đến buồn đau, còn giờ đây, khi nghe lại mới thấy từng câu từng chữ như đâm thẳng vào trái tim.
Thính Phong vừa đẩy cửa bước vào, đã thấy trong phòng ngập tràn tiếng hát, giọng nữ trong trẻo và phiêu du, ca từ nghe không rõ lắm, chỉ cảm thấy dư vị tuyệt vọng và buồn thương da diết.
Chắc vì nghe thấy tiếng sập cửa nên Lãnh Hoan đang ngồi trước máy tính giật mình quay đầu lại nhìn anh. Khoảnh khắc đó, vẻ buồn thương sâu sắc hằn trên khuôn mặt cô đã khiến tim anh thắt lại. Anh còn chưa kịp nhìn kỹ, một nụ cười đã nở trên môi Lãnh Hoan: “Anh về rồi à?”.
Anh bước đến bên cô, kéo cô ra ngồi cạnh mình rồi khẽ khàng vuốt tóc: “Em đang làm gì thế?”.
“Từ lúc ở chỗ dì Trịnh về, em chỉ nghe nhạc, chơi game thôi”, Lãnh Hoan cười, “Ngoan nhỉ, có giống một người tình chuyên nghiệp không”.
“Trái lại, giống một bà góa hơn”, anh cười thành tiếng, “Được rồi, cô tình nhân bé bỏng của tôi, không định hỏi xem ông chủ của cô định tặng gì cho cô nhân dịp Giáng Sinh à?”.
Cô lắc đầu, làm ra bộ dạng chẳng có gì thú vị.
“Đưa tay đây cho anh”, Thính Phong lấy từ trong túi ra một chiếc lắc, khi cô còn chưa kịp phản ứng, cảm giác lạnh ngắt đã áp chặt lấy vùng da ở cổ tay.
Lắc tay thuộc dòng Love của Cartier, một huyền thoại trong ngành công nghiệp đồ trang sức. Cô sững sờ nhìn anh siết ốc khóa chặt lấy cổ tay mình, sau đó đút chiếc tuốc-nơ-vít phụ kiện trông cực kỳ tinh xảo vào trong túi áo. Nhìn những viên kim cương lấp lánh trong con ốc nhỏ xinh trên chiếc vòng, cô vừa muốn cười nhưng lại không sao cười nổi.
Khóa chặt suốt đời.
Đó là món quà đính ước mà biết bao cô gái mong có được, nhưng đối với người đàn ông đang ngồi trước mặt cô mà nói, thì đó chỉ là một thứ đồ chơi khi anh nổi hứng bất ngờ.
Đúng là một sự mỉa mai, phải không?
“Như thế này thì em không thể nào thoát được rồi”, khó khăn lắm mới lấy lại được giọng nói của mình, cô cất tiếng, cố gắng ép mình trông có vẻ bình thản.
“Anh biết mà”, Thính Phong mỉm cười, “Chỉ anh mới có thể tháo ra được”.
Lãnh Hoan cười ngất: “Lúc nào thấy không được em đi cắt ra là xong”.
Thính Phong chau mày, véo má cô với vẻ không vui: “Em dám sao”.
Cô khẽ thở dài một tiếng, quay người áp chặt má mình vào lồng ngực rộng lớn, cố hít thật sâu mùi hương trên cơ thể anh.
“Thính Phong”, cô thận trọng lên tiếng, giọng nói có vẻ mơ hồ.
“Uhm?”
“Em sẽ không bỏ trốn đâu”. Thực ra đến giờ này, bỏ trốn cũng không kịp nữa rồi.
Toàn thân anh cứng lại, sau đó làm như không hề nghe thấy cô nói, anh cười hỏi: “Sao vừa nãy lại có bộ dạng không vui như vậy?”.
“Có gì đâu”, cô khẽ cười, “Vì nghe thấy một bài hát buồn mà thôi”.
“Một cô gái đa sầu đa cảm”, anh véo véo chiếc mũi xinh xắn đáng yêu của cô, “Nếu nghe thấy buồn thì thôi đừng nghe nữa”.
Khóe miệng khó khăn lắm mới nở được nụ cười, Lãnh Hoan lặng im không nói gì.
Nếu biết bài hát nào nghe vào sẽ buồn thương, thì có thể không nghe nữa.
Vậy nếu như biết rõ yêu một người sẽ rất đau lòng, có thể khiến bản thân mình không yêu nữa được không?
“Anh đói chưa?”, cô hỏi, biết anh tiếp khách ở bên ngoài chủ yếu là uống rượu, không ăn được chút nào.
“Uhm”, Thính Phong gật đầu, “Tối nay em làm món ngon gì cho anh ăn thế?”.
“Cháo hải sản, để em đi lấy”, cô đứng lên đi xuống bếp, nhưng anh đã giữ lại, khẽ đặt một nụ hôn lên môi cô với điệu bộ cực kỳ chiều chuộng, sau đó mới buông tay để cô đi.
Bước vào bếp, đóng cánh cửa lại, nước mắt Lãnh Hoan cứ vậy tuôn ra không ngừng, khiến khuôn mặt cô ướt đầm đìa.
Từ sau hôm cô nói với anh rằng dường như cô đã không thể rời xa anh được nữa, anh ngày càng trở nên dịu dàng, mỗi nụ cười dành cho cô, mỗi câu nói nhẹ nhàng đối với cô, ngay cả cách đặt từng nụ hôn ngọt ngào trên môi cô cũng đều giống như hai người đã yêu nhau suốt bao nhiêu năm qua, giống như cô là người mà anh thương yêu hết mực.
Thế nhưng một người nhạy cảm như cô đã không hề bỏ qua bất cứ ánh nhìn lạnh lùng nào ẩn giấu trong đôi mắt sâu thẳm của anh.
Có lúc cô còn nghĩ, anh và cô, không biết ai là người đóng kịch giỏi hơn. Anh hoàn toàn nhập vào vai diễn chỉ để khiến cô đau khổ, còn cô thì kịch giả tình thật, lại chỉ vì không thể nào dứt nổi ra.
“Chơi Sudoku à?”, anh chỉ vào màn hình máy tính, tỏ vẻ xem thường, “Ngốc thật, sai be bét rồi này”.
Cô mỉm cười, gật đầu thừa nhận.
Đứng vậy, là cô đã sai rồi. Sai khi nghĩ rằng trong trái tim anh cô là một người đáng để yêu, sai khi nghĩ rằng tình yêu mà cô dành cho anh vốn chưa có gì là sâu sắc.
Cô đứng một bên xúc từng thìa cháo, thổi nguội rồi mới đưa lên miệng cho anh.
Anh tập trung vào giải tiếp ô số mà cô đang chơi dở, ánh sáng xanh dìu dịu của màn hình máy tính phản chiếu trên khuôn mặt nhìn nghiêng trông cực kỳ đẹp trai, khiến cô không thể nào quay đi chỗ khác được.
Quả thực, trông bọn họ rất giống một đôi tình nhân bình thường. Bọn họ có thể không giàu có, thậm chí còn thường xuyên cãi cọ vì những chuyện lặt vặt trong cuộc sống, nhưng hàng ngày cô sẽ chăm sóc nhà cửa đợi anh đi làm về, sẽ cũng anh ăn bữa tối, chuyện trò vui vẻ, rồi tranh giành nhau điều khiển từ xa chỉ để chuyển ti vi sang kênh truyền hình mà mình thích xem. Rồi có những lúc cô nghi ngờ kiểm tra trên áo sơ mi của anh xem có mùi nước hoa hay vết son môi lạ nào hay không, hoặc ngấm ngầm tính toán coi tiền lương tháng này anh đã tiêu vào việc gì? Khi anh nhiều việc phải tăng ca, về muộn, cô sẽ nấu bữa ăn đêm đợi anh, sau đó để anh chơi tiếp trò chơi mà cô không giải nổi. Tới lúc nằm trên giường, có thể không làm tình, nhưng trước khi ngủ nhất định phải hôn nhau. Buổi sáng khi thức dậy, anh có thể lười nhác, đòi nằm thêm, cô sẽ ngủ tiếp với anh một chút nữa, kết quả là khi mở mắt ra thì đã muộn giờ làm, cả hai cùng cuống quýt hết cả lên. Thỉnh thoảng họ sẽ dắt tay nhau đi dạo phố. Nếu thấy những cô gái xinh đẹp đi qua, cô sẽ lập tức bám chặt lấy cánh tay anh, thậm chí giận mình không thể đu hắn lên người anh. Ngẫu nhiên lúc nào đó, bọn họ nổi hứng lên lại muốn mua sổ số, khi ấy cô sẽ dùng ngày sinh nhật hoặc ngày kỷ niệm tình yêu của hai người với mong muốn trúng giải để có thể cùng nhau đi du ngoạn khắp thế giới, cuối cùng là mua một căn nhà bên bờ biển rồi sống với nhau hạnh phúc đến hết đời…
“Sao thế?”, giọng nói đầy nghi hoặc đột nhiên vang lên bên tai, cô bừng tỉnh, mới nhận ra anh đang nhìn mình bằng ánh mắt dò xét.
Khi ấy cô mới biết mình đang đứng cầm bát cháo mà nước mắt cứ giàn giụa trên mặt.
Cô lắc đầu, với chiếc khăn giấy trên bàn định lau đi chứng cứ việc mình đã mất kiểm soát.
Anh đột nhiên giữ chặt lấy tay cô, ngăn động tác đó lại.
Bàn tay anh khẽ khàng vuốt trên má cô, cô cố ý tránh né, nhưng anh đã đưa ngón tay thấm đầy nước mắt ra phía trước rồi nghiêm giọng hỏi: “Vì sao em lại khóc?”.
“Chỉ vì em…”, cô khó khăn lắm mới cất lời được, nhưng cũng không sao tìm nổi một lý do hợp lý để biện minh, “chỉ là em nghĩ đến mấy chuyện khó chịu thôi”.
“Là những chuyện gì?”, anh tiếp tục hỏi, nhất quyết không buông tha.
Cô đã không thể trốn tránh được nữa, bàn tay giấu ở một bên hông đột nhiên siết chặt lại, cô cắn môi nói: “Chuyện bố em”.
Đôi mắt màu nâu sẫm lập tức trở nên lạnh giá, vào thời khắc anh chuyển ánh nhìn đó, cô bỗng dưng không lạnh mà run bắn lên.
Chương 22: Xưng tội
Ngày ba mươi mốt tháng Mười Hai, dù đã về đêm nhưng đường Oxford vẫn đông đúc như ban ngày. Một mình Lãnh Hoan hòa vào dòng người bước đi không mục đích, từ sau ngày Boxing(1), cả nước Anh bước vào mùa giảm giá kịch liệt cuối năm, đến bất cứ điểm mua sắm nào cũng thấy những chữ “Sale” đủ kiểu.
(1). Ngày Boxing: Ngày lễ tặng quà. Ở Anh, ngày này thường vào hai mươi sáu tháng Mười Hai.
Khi đi tới Bond Street, thấy trong trung tâm thương mại Selfridge người đông đúc nhộn nhịp, Lãnh Hoan nghĩ một lát rồi cũng bước vào trong đó.
Nhing quanh một lượt, thấy khắp nơi đều là người mua hàng cuồng nhiệt, trên tay xách đầy những chiếc túi giấy đủ màu nhưng vẫn chưa muốn ra về. Lối đi phía trước bị tắc nghẽn, Lãnh Hoan dừng lại ngay trước một cửa hàng có chiếc áo khoác Buberry(2) đang giảm giá 50 %. Cô vừa quay lại để xem đã thấy có người nói một câu xin lỗi rồi vội vàng đưa tay ra với lấy chiếc áo.
(2). Buberry: Thương hiệu thời trang cao cấp với phong cách quý tộc Anh.
Cô không thể không lắc đầu cười ngất, trận đấu này xem ra thực sự rất khó khăn.
Vất vả lắm mới chen được ra ngoài, Lãnh Hoan cảm thấy bụng hơi đói, bèn đến cửa hàng Mark&Spencer mua một suất sushi và bia, sau đó gọi xe đến bờ sông Thames.
Vẫn chưa tới mười hai giờ đêm, rất nhiều người đã tụ tập bên dưới tháp Big Ben để chờ đếm ngược tới giao thừa. Lãnh Hoan chầm chậm đi đến bờ sông, tìm một góc tương đối yên tĩnh để ngồi xuống.
Cô mở nắp lon bia uống một ngụm, vị lành lạnh hơi đắng thấm từ từ trong miệng, sau đó mới khiến dạ dày nóng bừng lên.
Stella Artois, nhãn hiệu Bỉ, đối với bia thì từ trước đến nay Lãnh Hoan hầu như không có khái niệm gì, chỉ là vì anh thích uống nên cô cũng muốn thử một chút xem sao.
Đội nhiên cô cảm thấy mình quả thực đã hết thuốc chữa – mặc áo len của anh, đeo khuyên tai của anh, tay mang lắc anh tặng, còn uống thứ bia mà anh thích nữa.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô lấy máy từ trong túi ra.
“Em ở đâu vậy?”, giọng nói của anh ở phía bên kia nghe rất dịu dàng.
“Gần tháp Big Ben, ở bờ sông”, cô trả lời ngắn gọn.
“Một lát anh đến”, anh nói xong liền dập máy.
Bờ sông rất dài, người lại đông, Thính Phong đi mãi mới tìm thấy cái bóng nhỏ bé của Lãnh Hoan trong một góc khuất.
“Ngồi một mình ở đây không lạnh hay sao?”, anh ngồi xuống bên cạnh, nhìn khuôn mặt quay nghiêng của cô rồi khẽ nói.
Cô lắc đầu nhưng lại vòng tay ôm lấy hai vai.
Anh mỉm cười, cởi chiếc áo khoác của mình khoác lên người cho cô, song cô lại kéo ra để hai người cùng khoác chung.
Gió từ sông thổi đến vù vù, nhưng có hai người tựa vào nhau thế này hoàn toàn không cảm thấy lạnh một chút nào.
“Đẹp thật!”, cô nhìn bờ sông đối diện rồi thốt lên.
London Eye ở phía xa xa đêm nay rực rỡ ánh đèn, trở nên cực kỳ nổi bật, giống như một vòng hào quang làm chói mắt với những màu sắc lung linh.
Cảnh tượng thế này thực không dễ được thấy. Cảnh đẹp thường không kéo dài mà.
“Đi lang thang suốt một buổi tối có thu hoạch được gì không?”, anh ôm cô, hỏi.
Cô đưa chiếc túi đeo bên người lên trước mặt anh, bên trong chỉ có một cuốn sổ tay và mấy chiếc bút chì màu của hiệu Muji.
Thính Phòng làm ra vẻ dở khóc dở cười: “Em dễ nuôi thật đấy, còn dễ đáp ứng hơn cả bọn trẻ con, anh còn cho rằng những ngày này đàn bà con gái đã phát điên hết cả rồi cơ”.
Cô khẽ cười, dựa vào vai anh. Vào cái thời điểm mà cô phát cuồng lên vì thú mua sắm, liệu có mấy người trong đám đông ban nãy theo kịp? Cái cảm giác có đổ bao nhiêu tiền ra cũng không sao lấp đầy nổi hố đen sâu hoắm trong lòng đó, ai có thể trải nghiệm được đây?
Điều thực sự khiến con người trở nên điên rồ hóa ra lại không phải là vật chất.
Đám người ở phía xa xa bắt đầu huyên náo, cô nhìn đồng hồ: “Sắp đếm ngược rồi, chúng mình đi thôi”.
Tất cả mọi người đều nhìn lên kim đồng hồ trên tháp Big Ben, còn cô lại đang lặng lẽ nhìn anh.
Mười, thật vui vì năm nay đã gặp được anh.
Chín, anh là một niềm vui bất ngờ trong cuộc sống của em.
Tám, và cũng là một kiếp nạn mà em không sao thoát nổi.
Bảy, em sẽ nhớ mãi những giờ khắc vui vẻ vì có anh bên cạnh.
Sáu, quên đi tất cả nguồn cơn của nỗi khổ đau.
Năm, nếu như có thể.
Bốn, liệu có thể bớt hận em đi được không.
Ba, em muốn được ở bên cạnh anh suốt đời.
Hai, bất kể là được bao lâu.
Một, em yêu anh.
“Em yêu anh!”
Trong tiếng hô vang gần như muốn vỡ tai, anh quay đầu lại, sững sờ nhìn cô.
Giọng nói dịu dàng của cô khi đó trở nên hết sức rõ ràng, vang lên bên tai anh đầy kiên định.
Anh còn tưởng mình đã nghe nhầm, nhưng lời thổ lộ tâm tình đó giống như một đợt sóng biển trong cơn bão cứ cuộn trào không thôi trong trái tim anh.
“Em vừa nói gì?”, khó khăn lắm anh mới cất được lời, giọng nói hơi tắc nghẹn.
Cô mỉm cười, kiễng chân lên hôn khẽ vào má anh, sau đó lặp lại: “Em yêu anh”.
Khi nói được điều đó ra, cô chợt thấy lòng mình nhẹ bẫng, dường như gánh nặng ngàn cân trên vai đã được dỡ xuống, trong khoảnh khắc hoàn toàn biến mất không dấu vết.
Dù sao thì kết quả luôn luôn chỉ có một, cô cũng đã sớm đoán được rồi, chỉ có điều không dám đối mặt với nó mà thôi. Thế nhưng tiếp tục trốn tránh thì có thể trốn vào đâu được chứ, khi mà càng lúc càng rơi xuống vực sâu.
Sự băn khoăn và cảm giác tội lỗi trước đây quả thực đều là thừa thãi. Anh vốn là một con người rất khó động lòng, xung quanh lại đầy những người con gái đẹp, cô từng cố đoán xem vì sao anh lại chỉ thích có mình cô, giờ đây thì đã có nguyên nhân hợp lý rồi.
Nếu như anh đã cố lấy đi trái tim cô, vậy thì cứ để cho anh lấy.
Chỉ có điều cô sẽ không thú nhận với anh rằng cô là một người không hề có tương lai, bởi vì như vậy sẽ khiến cô thấy công bằng hơn một chút.
Một người lừa dối, một người giấu kín, như vậy cũng vẫn có thể vui vẻ bên nhau. Anh lao tâm khổ tứ bày ra một ván cờ, cô cũng sẽ chơi với anh. Nếu như số mệnh đùa cợt con người, cô buộc phải ra đi giữa chừng, anh sẽ không cảm thấy khổ đau, hoặc có lẽ cũng sẽ không thất vọng.
Cứ như vậy đi, đợi đến ngày cát bụi về trời đó, xem ai là kẻ thắng, người thua.
***
Thính Phong nhìn người con gái vẫn luôn mỉm cười trước mặt mình, đôi mắt chợt sâu hút không thấy đáy.
Anh đợi câu nói đó của cô từ lâu lắm rồi.
Anh không thể nào lý giải nổi sự kích động và bồn chồn khó nói thành tên đang ngấm ngầm trào lên trong lòng mình khi đó là gì. Chỉ biết rằng, mình đã không hề vui mừng như trong tưởng tượng.
Anh vốn tưởng rằng hai bên sẽ còn vờn đuổi nhau chán, không ngờ cô lại đầu hàng nhanh đến vậy.
Cái cảm giác đó giống như việc anh đưa một đạo quân hùng hùng hổ hổ xông đến trước cổng thành, chuẩn bị tâm lý cho trận chiến khốc liệt một mất một còn, nhưng cô đột nhiên lại mở toang cánh cổng, vui mừng đón tiếp anh.
Ánh mắt cô nhìn anh quá mức trong trẻo và kiên định, nó khiến anh muốn tránh đi nơi khác, nhưng ngay sau đó lại là nụ hôn với đầy hơi ấm dịu dàng, khiến cảm giác ngọt ngào cứ lưu lại mãi không thôi.
Đám đông xung quanh bắt đầu tản ra, chỉ có anh vẫn đứng nguyên tại đó nhìn cô, thời khắc ấy, anh đã mất đi khả năng ngôn ngữ.
Còn cô, vẫn cúi đầu giữ chặt lấy cánh tay anh, không hỏi han gì nữa, chỉ khẽ khàng một câu: “Chúng ta về nhà đi”.