Đọc truyện Thiều Quang Đến Chậm – Chương 52-
Chương 250: Quan Quân Hầu nên tục huyền rồi
Editor: Ha Ni Kên
*Tục huyền: tái hôn
Bệnh tim của Thẩm thị là bệnh cũ, nghe nói là mắc sau khi sinh con trai thứ hai là Thiệu Minh Uyên.
Nhị công tử vừa sinh ra đã yếu ớt, bệnh tật đầy mình, thái y đều chẩn đoán là khó nuôi vô cùng.
Vì vậy Thẩm thị lấy nước mắt rửa mặt bất kể ngày đêm, từ đó sinh ra bệnh căn thỉnh thoảng đau tim.
Thiệu Minh Uyên đi vào phòng Thẩm thị, thấy Thẩm thị đang nằm trên giường, bên cạnh vợ chồng Đại công tử Thiệu Cảnh Uyên còn có Tam công tử Thiệu Tích Uyên đang ngồi cạnh.
“Nhị đệ đến rồi à.”
“Đại ca, Đại tẩu.” Thiệu Minh Uyên chào hỏi vợ chồng Thiệu Cảnh Uyên.
Thiệu Tích Uyên hừ lạnh một tiếng, quay đầu ra chỗ khác ngó lơ.
Thiệu Minh Uyên cũng không để bụng, hành lễ với Thẩm thị: “Mẫu thân.”
Thẩm thị mở mắt ra, cười khẩy: “Ngươi vẫn còn dám vác mặt về đây à?”
“Mẫu thân –” Thiệu Cảnh Uyên toan nói.
“Không cần con nói nhiều.” Thẩm thị ngắt lời con trưởng, nhìn Thiệu Minh Uyên trong chốc lát rồi quát mắng: “Tưởng được phong hầu bái tướng xong là vây cánh cứng cáp đầy đủ rồi à? Ngươi có được phong thành Quốc công thì ta vẫn là mẫu thân của ngươi.
Ta bị bệnh ngươi vẫn phải về hầu hạ!”
Thiệu Minh Uyên không nói gì, yên lặng nghe, đến khi Thẩm thị mắng đã rồi thì mới dịu giọng nói: “Mẫu thân, bệnh tim của người tái phát, không nên quá xúc động, người đừng nóng giận nữa thì tốt hơn.”
Thẩm thị nghe xong tức đến mức nổ phổi:” Cái thằng nghịch tử này, ý ngươi là ta giả bệnh hả?”
Thiệu Minh Uyên đành giữ im lặng.
“Được rồi, phu nhân, lão Nhị về rồi, bà nghỉ cho khỏe đi.” Tĩnh An Hầu không thể tiếp tục nhìn thêm, lên tiếng ngắt lời trách móc của Thẩm thị.
Thẩm thị ôm ngực cắn răng: “Hầu gia, ta biết rồi, ta chỉ cần nói nhiều hơn một lời với cái thằng bất hiếu này là ông lại đau lòng đúng không?”
Tĩnh An Hầu đau cả đầu: “Ta không có ý đấy –”
“Phụ thân, mẫu thân đang có bệnh trong người.” Thiệu Cảnh Uyên nhẹ giọng nhắc.
Thiệu Tích Uyên trừng mắt nhìn Thiệu Minh Uyên: “Lúc nào ngươi cũng chọc giận mẫu thân.”
Thẩm thị lấy khăn lau nước mắt: “Được rồi, ai cũng chê ta phiền, ta không nói nữa.
Ta đang có bệnh thế này mà chẳng có mấy người hầu hạ.
Tức phụ lão Đại đang mang bầu, không lo cho ta được, lão Đại còn phải chăm sóc nó, qua đây chịu không khí bệnh tật này cũng không hay.
Lão Tam còn nhỏ.
Lão Nhị, từ hôm nay ngươi ở đây hầu hạ ta biết chưa?”
Thiệu Minh Uyên rũ mắt, lãnh đạm nói: “Được.”
Mặc dù chàng cũng chẳng biết đau tìm thì lại tạo ra được thứ không khí bệnh tật gì, nhưng phận làm con, chăm sóc mẫu thân là điều hiển nhiên.
Từ đó, chàng ở lại phủ chăm nom Thẩm thị.
Ban ngày Thẩm thị cũng bình thường, nhưng mỗi khi đêm đến thì hết khát nước lại kêu nóng, thỉnh thoảng lại còn muốn nhổ mấy ngụm đờm.
Thế mà nhất định không chịu để nha hoàn phục vụ, chuyện gì cũng nằng nặc đòi Thiệu Minh Uyên đích thân làm.
Thiệu Minh Uyên đêm đêm không ngủ yên, vài ngày mà đã gầy xọp đi.
Tĩnh An Hầu giận dữ: “Phu nhân, bà phải dày vò lão Nhị đến lúc nào mới chịu thôi đây?”
Thẩm thị cười khẩy: “Dày vò? Hầu gia dám ra ngoài nói to lời này à? Nhi tử hầu hạ mẫu thân không phải là đạo lý thường tình à, sao lại gọi là dày vò được?”
Tĩnh An Hầu tức gần chết, nhịn một lúc rồi mới thở dài: “Phu nhân, chúng ta cũng bằng này tuổi rồi, chẳng lẽ không thể bình bình sống qua ngày à? Giờ ba đứa cũng ngoan ngoãn hiếu thuận, chẳng lẽ cứ phải gây sự thì mới chịu được?”
“Lão Đại, lão Tam hiếu thuận thì ta không phủ nhân.
Như lão Nhị mấy năm nay ở bên ta được mấy hôm? Mãi tới giờ mới có cơ hội hồi kinh, cái nhà này cũng không chứa nổi nó rồi, ngày nào cũng ở ngoài.
Giờ ta bị bệnh, mới hầu ta có mấy ngày đã không chịu nổi rồi à?”
“Bà nói lại cho ta nghe xem nào, lão Nhị không hiếu thảo chỗ nào? Bà bắt nó hầu hạ, nó đã nói câu nào chưa? Phu nhân, lão Nhị không phải người thích nhẫn nhục chịu đựng, giờ nó ở bên ngoài cũng là nhân vật có ảnh hưởng, thế mà ở đây vẫn đối với bà như vậy, không phải hiếu thuận thì là cái gì?”
Thẩm thị cao giọng: “Sao nào, nó đứng trên đầu nhiều người rồi thì không về hầu hạ ta được à? Có là hoàng tử thì cũng phải chăm sóc bậc trưởng bối thôi, một cái danh Hầu gia quèn thì đáng gì?”
Thẩm thị càng nói càng tức: “Hầu gia nói nó hiếu thảo ở chỗ nào mà sao ta chẳng thấy.
Thời này rồi làm gì còn ai nhắc đến việc phải giữ đạo hiếu cho vợ đâu.
Nó thì hay rồi, cả ngày đều mặc đồ trắng bợt, chắc muốn làm ta tức điên đây!”
“Thế thì đã sao? Vợ lão Nhị đâu có chết một cách bình thường.
Lão Nhị khổ tâm, muốn tận lòng như vậy là đúng rồi.
“Nó muốn tận lòng cho thê tử quá cố là đúng, còn hết lòng cho mẫu thân là ta đây thì là chịu khổ à? Hầu gia thương lão Nhị phải phục vụ ta, được thôi, thế cho Lão Nhị mau mau tục huyền, để thê tử nó hầu ta thay.”
Tĩnh An Hầu ngẩn người: “Tục huyền? Thế này có phải hơi sớm không? Thế nào cũng phải chờ tròn một năm đã.”
“Tròn một năm là cưới về được rồi.
Vợ lão Nhị mất cũng non nửa năm rồi, giờ bắt đầu chọn người thích hợp cũng đâu có sớm đúng không?”
“Chuyện này vẫn phải hỏi qua ý kiến lão Nhị đã.”
“Hỏi nó làm cái gì? Năm ấy hôn sự của lão Nhị, không phải cũng chính là Hầu gia tự quyết à.
Từ bao giờ chuyện hôn nhân đại sự lại để con cái tự làm chủ rồi?”
“Bây giờ không giống thế nữa, lão Nhị đã lớn –”
“Chẳng có gì là không giống hết, trừ khi nó không nhận ta là mẫu thân của nó!”
Tĩnh An Hầu há miệng không nói nổi lời nào.
Ông phát hiện so đo miệng lưỡi cùng mấy người đàn bà còn khó hơn đánh giặc nhiều.
“Tôn nữ nhà ngoại của ta năm nay cũng vừa tròn mười sáu, tuổi tác cũng tương xứng với lão Nhị.
Mấy hôm trước ta không thấy khỏe, tự dưng hơi nhớ con bé đã sai người đi đón, hôm nay chắc cũng sắp đến rồi.
Hầu gia thấy sao?”
“Phu nhân đang nói đến Vân Nhi à?”
“Phải.
Dù mấy năm nay Vân Nhi không đến thăm nhưng hẳn Hầu gia vẫn nhớ con bé chứ, một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện mà.”
Tĩnh An Hầu do dự trong lòng.
Thẩm thị vẫn đối xử lạnh nhạt với con trai thứ vô cùng, nếu lão Nhị cưới cháu gái nhà bà thì có lẽ quan hệ giữa hai người sẽ được cải thiện –
“Hầu gia đồng ý à?” Vừa thấy Tĩnh An Hầu do dự, Thẩm thị lộ ra nụ cười.
“Chờ người tới rồi hẵng nói.”
Tĩnh An Hầu suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, âm thầm gọi Thiệu Minh Uyên đến thăm dò: “Minh Uyên, chờ Kiều thị qua đời tròn một năm thì con định làm gì tiếp?”
“Định? Nếu như Hoàng Thượng cho phép thì Minh Uyên muốn quay về Bắc địa.”
Mặc dù dựa theo suy đoán của chàng thì khả năng này rất khó có thể xảy ra, nhưng chàng vẫn muốn quay về phương Bắc.
Nơi ấy không chỉ có trăm dân lầm than vì thát tử, còn là nơi chàng có thể thoải mái ung dung hít thở khí trời.
Nhưng quân giặc chịu tổn thất nặng nề, tạm thời đã lui về núi A Lan mạn Bắc, khó có cớ để Hoàng Thượng cho chàng trở về dạy dỗ quân lính.
“Cha không định hỏi con chuyện đó.
Ý của cha là, con thích cô nương như thế nào?
Thiệu Minh Uyên hơi run người rồi nhíu mày: “Nhi tử không định lấy vợ.”
“Cha biết, con vì chuyện Kiều thị qua đời mà trong lòng vẫn tồn tại áy náy, tạm thời chưa nghĩ đến chuyện lấy vợ.
Nhưng dù sao con cũng không còn nhỏ nữa rồi, việc hôn nhân đại sự không thể kéo dài mãi được.
Nếu cảm thấy nhanh quá, thì hay là tranh thủ hai năm này ở kinh thành từ từ xem xem.
Con thấy thế nào?”
Thiệu Minh Uyên bình thản nhìn Tĩnh An Hầu: “Để cho cha phải nhọc lòng quan tâm rồi.
Nhưng ý của con trai là, cả đời này con không định lấy vợ nữa.”
Tĩnh An Hầu cả kinh, thốt lên: “Sao có thể như thế được!”
Chương 251: Tướng quân không được
Editor: Ha Ni Kên
Tĩnh An Hầu quá kích động, ho khan liên tục, Thiệu Minh Uyên vội vã rót cho ông một cốc nước.
Tĩnh An Hầu uống nước xong, hồi lâu rồi mới chân thành nói: “Kết hôn sinh con, kéo dài hương khói tiên tổ.
Đây là chuyện đại sự cả đời, há có thể không lập gia đình được?”
Thiệu Minh Uyên vẫn vô cùng bình tĩnh: “Trên Minh Uyên có huynh trưởng, dưới Minh Uyên có ấu đệ, thế là đủ kéo dòi hương hỏa Thiệu gia rồi.”
“Sao mà thế được!” Tĩnh An Hầu giận đến vỗ mạnh lên bàn, trước ánh mắt kinh ngạc của con trai thứ, vội giải thích: “Chờ sau này huynh đệ các con phân gia, trăm năm sau còn ai tế bái cho con?”
“Con không quan tâm những chuyện đó.”
Cả đời này của chàng, được mấy chuyện như ý.
Giờ một thân một mình như vậy, chưa chắc đã là chuyện xấu.
“Cái thằng bất hiếu này, khụ khụ khụ –” Tĩnh An Hầu giận đến mặt mày đỏ ửng.
Thiệu Minh Uyên lôi một bình sứ từ trong túi đưa ra: “Cha, cha uống thử một viên đi, nếu cảm thấy có tác dụng thì con trai sẽ tìm cách lấy thêm.”
“Đây là cái gì?”
“Thuốc trừ lạnh.” Thiệu Minh Uyên suy nghĩ một chút rồi bổ sung thêm: “Minh Uyên đã uống thử rồi, thuốc hoàn toàn bình thường.”
Không phải là chàng không tin Lê cô nương, có điều đây là đồ đưa cho phụ thân, chàng muốn cận thận hơn.
Tĩnh An Hầu nhận lấy, trên mặt đầy vẻ yên tâm vui vẻ: “Thằng oắt này, cha không tin con thì còn tin ai?”
Ông lấy ngay ra một viên rồi uống luôn, một lúc sau thì tấm tắc: “Thuốc này từ đâu ra vậy? Vừa uống vào đã thấy cả người ấm áp thoải mái rồi.”
“Con được một người bằng hữu cho.”
“Đây là thuốc quý à?”
“Cha cứ thong thả dùng đi, người bằng hữu kia của con vẫn còn.”
Tĩnh An Hầu rất vui vẻ cất thuốc trừ lạnh đi, sau đó lại nghiêm mặt: “Ranh con, đừng tưởng biếu cha cái này rồi là có thể bỏ qua chuyện kia.
Cha nói cho con biết, con lấy sớm lấy muộn cũng được, nhưng thể nào cũng phải lấy!”
“Cha, cha đừng làm khó con trai quá.
Chuyện gì con cũng có thể đồng ý, chỉ trừ chuyện này.”
“Chuyện gì cũng có thể tùy ngươi, chỉ trừ chuyện này!” Tĩnh An Hầu cũng không hề nhượng bộ.
Thiệu Minh Uyên cảm thấy đau đầu.
Phụ thân có ba người con trai, chàng cũng không phải con trưởng, vì sao lại có thái độ cứng rắn ngang ngạnh với chuyện chàng không muốn thành gia lập thất như thế chứ?
Thiệu Minh Uyên quyết định mặc kệ luôn: “Phụ thân, thực ra nhi tử cũng không dám giấu giếm.
Mấy năm nay nhi tử ở phương Bắc, có một lần phải vùi mình trong tuyết hai đêm ròng để mai phục quân giặc, lạnh quá hóa hỏng…”
Ừ, binh bất yếm trá.*
*Đã là chiến tranh thì không ngại nói dối.
“Lạnh quá hóa hỏng?” Tĩnh An Hầu đờ đẫn: “Lạnh quá hóa hỏng? Minh Uyên, ý của con, không phải là ý đó đấy chứ?”
“Chính là ý cha nghĩ đấy.”
Tĩnh An Hầu ngã ngửa ra ghế thái sư, không tài nào tiếp nhận nổi: “Sao có thể lạnh đến mức hỏng được? Chuyện này, thế này, thế này thì làm sao mà nối dài hương hỏa được? Là ta sai rồi, đáng lẽ ban đầu lúc ngươi đến phương Bắc, ta phải đuổi con về bằng được mới đúng.
Tất cả đều là lỗi của ta!”
Thiệu Minh Uyên choáng váng.
Phụ thân tuổi đã cao, sao lại khóc?
Chàng vừa khiếp sợ vừa áy náy, nhưng quyết định đã được đưa ra thì chàng sẽ không rút lại, vỗ nhẹ cánh tay Tĩnh An Hầu, an ủi nói: “Phụ thân, phụ thân không cần phải khó chịu, ít nhất vẫn còn Đại ca và Tam đệ giúp phụ thân có cháu bế, nhi tử cũng không gieo họa cho khuê nữ nhà người ta.
Phụ thân thấy thế có phải không?”
Tĩnh An Hầu nghiêng đầu đi.
Ông không muốn tiếp chuyện!
“Thế…!Nhi tử đến chỗ mẫu thân đã, nếu không mẫu thân lại phái phái người đến.”
“Quay lại đây!” Tĩnh An Hầu mặt mày nặng nề, nhìn Thiệu Minh Uyên từ trên xuống dưới một lượt.
Nhi tử đĩnh đạc trưởng thành như vậy, thế mà lại không được à?
“Minh Uyên, con đã mời đại phu xem bệnh lúc ở đất Bắc chưa?”
“Rồi ạ, đại phu cũng không có cách nào.”
“Đại phu phía Bắc không được thì ta mời ngự y cho con.”
“Cha, như thế thì cả thiên hạ ai cũng biết nhi tử có bệnh khó nói mất.”
Tĩnh An Hầu ngẩn người, thống khổ ôm đầu: “Thế này không được, thế kia cũng không xong.
Con ta phải biết làm sao bây giờ!”
Thiệu Minh Uyên không nói gì.
“Phải rồi, Lý thần y có y thuật xuất thần nhập hóa, có khi có thể trị hết bệnh cho con!”
“Lý thần y đã rời kinh rồi, không biết bao giờ mới về nữa.”
Tĩnh An Hầu hoàn toàn chết tâm.
“Vậy con đến chỗ mẫu thân đã.”
“Khoan đã.” Tĩnh An Hầu đứng lên: “Cha có chuyện cần bàn với mẫu thân con, cha đi trước đã.”
Thẩm thị thấy Tĩnh An Hầu đi vào, hỏi vội: “Sao Hầu gia lại đến đây? Lão Nhị đâu rồi?”
“Phu nhân, chuyện của Vân Nhi, hay là chứ để sau đã.”
“Hầu gia có ý gì?”
Tĩnh An Hầu cho đám hạ nhân lui xuống, hạ giọng nói: “Nhị Lang, nó…!chuyện kia có chút vấn đề.”
“Chuyện gì?”
Tĩnh An Hầu hơi lúng túng: “Là cái chuyện vợ chồng đấy, ta đã hỏi thầm rồi, nó bị thương ở phía Bắc –”
Thẩm thị nghe rõ, trong mắt vui mừng chợt lóe rồi tan.
Lão Nhị bất lực à?
Thế này thì tốt quá rồi!
Trước đấy bà muốn lão Nhị nhận Thu ca nhi nhà lão Đại làm con nuôi, cả Hầu gia và lão Nhị đều không làm theo, thế nên giờ mới phải nghĩ sang cách khác, muốn gả tôn nữ nhà ngoại đến.
Dù thế nào đi chăng nữa, tước vị Quan Quân Hầu kia không để cho kẻ khác chiếm hời được.
Hôm nay thì hay rồi, lão Nhị bất lực, sau này không sớm thì muộn, thế nào cũng phải nhận con nuôi, thế thì giờ cũng không cần vội vàng làm gì.
“Chuyện này lão Nhị cũng nói với Hầu gia à?” Thẩm thị không yên tâm truy hỏi đến cùng.
“Ta nhắc đến chuyện chung thân đại sự với lão Nhị, nó nói không muốn gieo họa cho cô nương nhà khác, rồi mới nói cho ta.” Tĩnh An Hầu than thở: “Là ta có lỗi với nó –”
Thẩm thị nghe vậy thì mất hứng: “Sao lại liên quan đến Hầu gia rồi? Thân ai nấy mệnh.”
Bà còn tưởng lão Nhị trọng ân trọng nghĩa thế nào, mà còn muốn thủ đạo hiếu cho thê tử quá cố.
Hóa ra là bất lực, không ai chịu nổi mà thôi.
“Thế cũng được, để Vân Nhi ở đây mấy hôm rồi ta để con bé về.”
Nếu đã bất lực thì bà cũng không muốn đẩy tôn nữ vào biển lửa, không sau này không biết ăn nói thế nào với nhà mẹ đẻ.
Thẩm thị vốn định nhân việc hầu hạ bà để làm cớ nhắc đến hôn sự của Thiệu Minh Uyên, hôm nay biết Thiệu Minh Uyên chỉ là đồ bỏ đi như vậy, cũng chẳng còn tác dụng, nhìn còn thấy phiền, nói gì đến hầu hạ, lập tức đuổi người về nhà.
Thiệu Minh Uyên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà chưa đến hai ngày sau, tin Quan Quân Hầu bất lực lặng lẽ truyền khắp kinh thành.
Quan Quân Hầu quyền cao chức trọng, đã thế lại còn trẻ tuổi tuấn tú, người như vậy vốn là đối tượng ai ai cũng phải để mắt nhìn.
Thế nên tin tức kia như thể mọc thêm cách, lan truyền với tốc độ ai ai cũng phải trố mắt nhìn.
Thần Quang nghe xong thì gần như khóc lóc chạy đến lầu Xuân Phong.
Tướng quân ơi, người định để ty chức làm phu xe cả đời phải không, sao lại bẫy người ta như thế này!
“Tướng quân ở trong à?” Thấy cửa phòng kín mít, Thần Quang hỏi người đứng canh bên ngoài.
“Đang ở bên trong, đội trưởng vừa trở về đang bẩm báo tin tức cho Tướng quân.”
Thần Quang nghe vậy thì đang hoàng đứng ngoài chờ.
Đội trưởng Thiệu Tri phụng mệnh Tướng quân đại nhân đi thăm dò chuyện gấp bên ngoài, lúc này đi vào quấy nhiễu thì đúng là ngứa đòn.
Thần Quang đứng bên ngoài đợi tầm nửa giờ, cửa phòng mới mở, Thiệu Tri mặt mày phờ phạc đượm vẻ phong trần bước ra.
“Đội trường, Tướng quân không sao chứ?”
Thiệu Tri vỗ vỗ bả vai Thần Quang, chân thành nói: “Không sao, vào đi.”
Ừm, tâm trạng Tướng quân đại nhân sắp hỏng đến nơi rồi, vừa hay có Thần Quang đến thế này, cho tqa đánh một trần xả bực cũng tốt.
Chương 252: Quà tân gia
Editor: Ha Ni Kên
Thần Quang đẩy cửa bước vào, chỉ thấy Thiệu Minh Uyên đang yên lặng ngồi cạnh cửa sổ.
Chàng nghiêng đầu, khiến người ta không biết vẻ mặt chàng đang như thế nào, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy một sự đè nén bao trùm không khí xung quanh.
“Tướng quân –” Thần Quang bỗng nhiên hối hận vì đã đi vào.
Đội trưởng đào hố bẫy hắn rồi, thế này mà không sao à?
Thiệu Minh Uyên quay đầu, nhìn qua Thần Quang, thờ ơ nói: “Đến đây.”
Thần Quang chần chừ bước qua, nhắm mắt kêu to: “Tướng quân!”
“Sao?”
“Tướng quân, người đã có biết tin đồn bên ngoài không ạ?”
Thiệu Minh Uyên bình tĩnh: “Ngươi biết rồi, chẳng lẽ ta lại chưa nghe qua à?”
Thần Quang lặng lẽ thở phào.
Hóa ra đại nhân mất hứng vì chuyện này, thế thì hắn tới là đúng rồi!
“Ngươi tới để hỏi chuyện này à? Thần Quang, từ lúc làm phu xe cho Lê cô nương ngươi càng ngày càng rảnh rỗi nhỉ.”
Thần Quang nghe xong trong lòng giật thót.
Xong rồi, tâm trạng của Tướng quân đại nhân đang tệ vô cùng!
Tiểu phu xe vội vã biểu thị sự trung thành: “Tướng quân, ty chức không phải rảnh rỗi không có việc để làm ạ, là vì Tam cô nương cũng nghe thấy tin này rồi ạ.”
Thiệu Minh Uyên hơi biến sắc, vẻ mặt hơi lúng túng.
Tại sao một tiểu cô nương lại biết mấy cái chuyện này nhanh như vậy?
“Ngươi nói cho Lê cô nương à?”
Thần Quang run cầm cập.
Sao trong phòng này lạnh thế nhỉ?
“Không phải thuộc hạ mà.
Là nha hoàn của Tam cô nương hay tin từ bên ngoài ạ.”
Thật ra thì hắn cũng chẳng hiểu nổi, cái nha hoàn thiếp thân A Châu kia của Tam cô nương, rõ ràng trông điềm đạm ít nói mà sao ăn nói lại lung tung thế cơ chứ?
“À.” Thiệu Minh Uyên nghĩ một lúc lại cảm thấy chàng phản ứng có hơi quá khích.
Chàng đã nói dối phụ thân như vậy, cũng không định để tâm đến con mắt người đời.
Cái nhìn của một tiểu cô nương, chàng càng không nên quan tâm.
“Tướng quân, người cứ yên tâm đi, ty chức sẽ hỏi Tam cô nương hộ người.” Thần Quang vội vàng an ủi.
“Hỏi cái gì?” Thiệu Minh Uyên đột nhiên sinh ra dự cảm bất thường.
Thần Quang hạ giọng ra vẻ tranh công: “Ty chức đã hỏi Tam cô nương xem có thể chữa được bệnh của người hay không.
Tam cô nương nói là có thể thử một chút.
Tướng quân, người thấy sao?”
Thiệu Minh Uyên đứng lên, nhàn nhạt nói: “Quay người lại.”
Thần Quang mơ hồ quay người theo, chỉ cảm thấy một lực mạnh giáng đến, sau đó bị Thiệu Minh Uyên đạp bay ra khỏi phòng.
Một tiếng hét thảm thương vang rền, Thần Quang nằm gọn trên mặt đất trong tư thế vồ ếch, đập vào mắt là ba đôi giày.
Hắn hơi ngẩng đầu, đập vào mắt tiếp là gương mặt khiến ai cũng phải say mê của Trì Xán, bên cạnh là Chu Ngạn và Dương Hậu Thừa.
Trì Xán hơi ngồi xổm xuống: “Tướng quân các ngươi nổi giận à?”
“Dạ.” Tiểu phu xe ngây ngẩn gật đầu.
Trì Xán khẽ cười, nhấc chân đi vào.
Thần Quang: “…” Hắn còn tưởng vừa nãy Trì Xán muốn đỡ hắn lên đấy, đúng là cả nghĩ mà!
Ba người Trì Xán vào phòng, chỉ thấy người nào đó mặt mũi tái xanh, ngồi thẳng tắp.
Trì Xán không khỏi vui vẻ: “Đình Tuyền, chuyện gì lại khiến huynh nổi giận như vậy?”
Ha ha ha, dám nói Thiệu Minh Uyên bất lực à? Nghĩ đến cái tin đồn nhảm đấy, chàng lại muốn cười lăn ra đất.
Thiệu Minh Uyên liếc nhìn chàng, không nói gì.
Trì Xán liều lĩnh tiến đến: “Rốt cuộc là sao rồi? Nói ra xem nào? Chúng ta là huynh đệ tốt mà.
Huynh đệ có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
Huynh gặp phải chuyện gì khó thì cũng đừng có tự gánh một mình đấy.”
Chu Ngạn và Dương Hậu Thừa cùng sờ mũi.
Huynh đệ như thế này có cho chắc cũng xin chối từ.
“Đình Tuyền, chúng ta nghe được mấy tin đồn thổi, nên tới xem sao.” Chu Ngạn nói.
“Chỉ là chút chuyện vặt thôi.” Thiệu Minh Uyên nói.
“Thế thì tốt rồi.”
Nhưng Trì Xán không cam tâm, cười tủm tỉm liếc Thiệu Minh Uyên: “Đình Tuyền, huynh nói thật đi, rốt cuộc huynh có được hay không?”
Thiệu Minh Uyên dựa lưng vào ghế, hơi nhíu mày, nhưng chẳng mảy may để tâm: “Huynh muốn ta được hay là không được?”
Trì Xán há hốc miệng, không tài nào khép lại được.
Một khi người đàng hoàng đã không biết xấu hổ thì đúng là thế nào cũng nói được mà!
“Ba ngày nữa ta chính thức chuyển đến nhà mới.” Thiệu Minh Uyên nói.
Dương Hậu Thừa cười tươi lộ ra hàm răng trắng bóng: “Tốt quá rồi, huynh nên chuyển sớm mới phải.
Cái Hầu phủ kia của các huynh còn không thoải mái bằng khách điếm.”
Chu Ngạn gật đầu theo.
“Hôm đó nhớ đến uống rượu nhé.
Giờ ta còn có vài chuyện phải làm, không tiếp các huynh được.”
Thiệu Minh Uyên trở lại phủ Tĩnh An Hầu, nói chuyện chuyển nhà với vợ chồng Tĩnh An Hầu.
Tĩnh An Hầu hơi bất ngờ: “Nhanh thế à?”
Thẩm thị nổi giận: “Chuyển nhà? Ta biết ngay mà, ngươi ngại phải sớm chiều thỉnh an ta, nên mới muốn mau mau dọn ra ngoài sống tiêu dao tự tại có phải không?”
“Mẫu thân nghĩ nhiều rồi.”
Thẩm thị cười nhạt: “Ta nghĩ nhiều à? Nếu không phải vậy ngươi mau mau chóng chóng chuyển đi gấp thế làm gì? Cái thằng bất hiếu này, ngươi ở phía Bắc lâu như vậy, về đây được mấy ngày, cái nhà này cũng không chứa nổi ngươi rồi!”
“Mẫu thân, phủ Quan Quân Hầu là do Thánh Thượng ban cho, giờ đã sửa chữa ổn thỏa rồi, nếu không chuyển sớm sợ Hoàng Thượng sẽ không vui.”
Vừa thấy Thiệu Minh Uyên lôi Hoàng Thượng ra, Thẩm thị không nói gì thêm nữa, oán hận nói: “Thế thì tùy ngươi làm gì thì làm.”
Ba 1 2 » .