Đọc truyện Thiều Quang Đến Chậm – Chương 53-
Chương 253: Thương tâm
Editor: Ha Ni Kên
“Thư gì cơ?” Thiệu Minh Uyên đứng lên.
Trì Xán nhìn lên phong thư, đột nhiên ý thức được điều gì, vội đóng hộp gỗ lại, cười khan nói: “Không có gì đâu.
Chỉ là mấy thứ đồ chơi vô nghĩa thôi.
Ra đây đi chúng ta uống tiếp.”
Thiệu Cảnh Uyên không vui cau mày.
Người này nói thế mà được à?
Thiệu Minh Uyên đã đi đến, lấy hộp gỗ.
Trì Xán ôm hộp gỗ giấu ra sau lưng tránh sang một bên, trong lòng thừa biết không tránh được, giơ tay ném hộp gỗ: “Dương Nhị, nhận lấy!”
Dương Hậu Thừa theo phản xạ đưa tay đón.
Thiệu Minh Uyên nhảy lên, ôm lấy hộp gỗ trong nháy mắt.
Dương Hậu Thừa buông tay: “Thập Hi, huynh biết mà, để ta so võ với Đình Tuyền cũng như để ta thi cờ với Tử Triết, hoặc là ta đọ nhan sắc với huynh, toàn là làm khó ta thôi.”
Trì Xán hiếm có lần không tranh cãi với Dương Hậu Thừa, mặt trầm như nước nhìn Thiệu Minh Uyên.
Tất cả mọi người đều ý thức được có gì đó không đúng, đồng loạt nhìn Thiệu Minh Uyên, bầu không khí căng thẳng khó hiểu.
Thiệu Minh Uyên cúi đầu mở hộp gỗ đỏ ra.
Trì Xán muốn nói lại thôi, thở một hơi dài.
Mở hộp ra là đầy ắp thư từ, chèn ép lên nhau, có phong thư đã ố vàng, có phong thư đã bị mọt ăn, lộ ra tấm giấy sần sùi và loáng thoáng chữ viết.
Điều kiện đất Bắc khó khăn, đồ dùng vật phẩm giữa cuộc chiến khan hiếm vô cùng.
Cho dù có thật nhiều tiền nhưng cũng khó mà mua được những thứ mà đám nhà giàu ở kinh thành dùng quen.
Ví dụ như là, những tấm giấy viết thư quý giá kia.
Thiệu Minh Uyên không nhịn được cầm một phong thư lên, mân mê lớp giấy sần.
Đây là thư chàng viết.
Là những bức thư chan chứa áy náy và đợi chờ chàng tự tay viết, gửi cho thê tử Kiều thị, ròng rã suốt hai năm từ ngày thành thân.
Nhưng hôm nay, tất cả những bức thư ấy lại bị khóa chặt trong chiếc hộp gỗ đỏ nho nhỏ này, được mẫu thân chàng gửi đến, đúng vào ngày tân gia.
Đến giờ thì làm gì còn gì khó hiểu nữa.
Hóa ra những bức thư chàng nhân lúc rảnh rang hiếm hoi trong những ngày tháng chiến đấu triền miên, gửi cho thê tử Kiều thị của chàng, chưa một lần được gửi đến tận nơi.
Chàng cứ nghĩ, Kiều thị rất oán hận chàng, oán trách chàng không thực hiện được trách nhiệm, vai trò của người làm chồng, chưa từng ở bên săn sóc nàng, nên thư mới như thả xuống lòng sông, không lời hồi đáp.
Cho đến bây giờ chàng mới biết, hóa ra nàng chưa từng nhận được thư của chàng.
Vậy lần đầu tiên gặp chàng trên bức tường thành cao vời vợi kia, lúc bị quân giặc cưỡng buộc đứng trên Yến thành kia, nàng đang nghĩ gì trong lòng?
Có phải, rất hận chàng không?
Vẻ mặt Thiệu Minh Uyên càng lúc càng tái mét, trắng nhợt như tuyết.
“Đình Tuyền, đây là những cái gì vậy?” Bầu không khí đè nén vô cùng, tưởng như nghe được cả tiếng kim rơi, Dương Hậu Thừa quả thực không chịu nổi thêm, hỏi một câu, cố gắng phá vỡ áp lực vô hình.
Thiệu Minh Uyên há miệng muốn nói, lại phát hiện ra cổ họng đắng ngắt, không nói nên lời.
Còn gì để mà đau đớn còn gì để mà khổ sở nữa, mẫu thân đối với chàng thế nào, chàng đã phải thấy rõ từ lâu rồi.
“Là –” Thiệu Minh Uyên cố gắng mở miệng, bỗng nhiên một trận máu ào lên đến tận họng, mùi tanh ngai ngái trực chờ trào dâng.
“Ta ra ngoài một chút đã.” Để lại những lời này, chàng hấp tấp ngậm chặt miệng bước ra ngoài.
“Đình Tuyền –” Đám người Dương Hậu Thừa không yên tâm đuổi theo.
Mới đi đến cửa phòng, khí trời bỏng rát ồ ạt sà vào, người có nghị lực kiên cường như Thiệu Minh Uyên cũng không nhịn nổi, há miệng, phun ra một ngụm máu.
Máu tươi rơi xuống, in hằn lên bậc đá xanh, chói mắt vô cùng.
“Tướng quân!” Thân vệ tụ tập uống rượu ở trong sân tái xanh cả người, vội vã lao đến.
Thiệu Minh Uyên giơ tay ngăn lại: “Các ngươi uống tiếp đi!”
Quan Quân Hầu, quý công tử dịu dàng hòa nhã trong mắt người đời, nhưng đối với những tướng sĩ đang ngồi ở đây, thì luôn thẳng thắn lạnh lùng.
Đồng cam cộng khổ nhiều năm ở phương Bắc như vậy, tìm kiếm cuộc sống qua những lát cắt của mũi đao, đã tô luyện cho những nam nhi ở đây ý chí kiên cường hy sinh.
Đối với bọn họ, từng lời của Tướng quân đều là những mệnh lệnh.
Tất cả mọi người đều ngồi lại, lặng lẽ uống rượu.
Nhưng những đấng nam nhi đổ máu chứ không đổ lệ này, giờ đây, nước mắt lại lặng lẽ tí tách rơi vào chén rượu nắm trong ray.
Rượu cay cùng lệ đắng hòa làm một, chảy qua cuống họng, khiến ai ai cũng chỉ hận không thể cầm đao lên, chém tan tành những chuyện khiến họ bất bình, thành mây thành khói.
“Đình Tuyền, huynh –” Đám người Dương Hậu Thừa đuổi theo sau sắc mặt đại biến.
“Nhị đệ, đệ sao rồi?”
Trì Xán đột ngột nhìn Thiệu Cảnh Uyên.
Thiệu Cảnh Uyên không hiểu lắm: “Sao Trì công tử lại nhìn ta như vậy?”
“Nhìn ngươi à?” Trì Xán nhíu mày, bởi vì uống rượu nên hai gò má của chàng ửng đỏ, đẹp đẽ đến ngây người.
Thiệu Cảnh Uyên cũng nhất thời sững lại.
Cú đấm của Trì Xán hung tợn lao đến, chàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta còn đánh ngươi cơ!”
Một cú đấm giáng thẳng vào sống mũi của Thiệu Cảnh Uyên, máu tươi lập tức chảy ra.
Trì Xán vẫn chưa hết giận, vung tiếp một cú đấm.
“Trì công tử, ngươi đang làm gì vậy?” Thiệu Cảnh Uyên vừa kinh ngạc vừa tức giận, hơi lùi về phía sau, cuối cùng cũng yếu ớt đánh lại.
Thiệu Cảnh Uyên vừa sinh ra đã là thế tử Tĩnh An Hầu, khi còn tấm bé, phu nhân Tĩnh An Hầu Thẩm thị giận Tĩnh An Hầu hàng năm chinh chiến, gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, không muốn nhi tử bước nửa bước trên con đường này, mời rất nhiều tiên sinh dạy hắn tứ thư ngũ kinh.
Có thể nỏi, Thiệu Cảnh Uyên được đào tạo theo đúng chuẩn danh môn công tử, cầm kỳ thi họa tốt mà ngâm thơ đối chữ cũng không kém ai.
Nhưng nói đến võ lực thì, đến cả Trì Xán cũng chẳng bằng chứ chưa nói gì đến Dương Hậu Thừa.
Giờ đây, hai kẻ yếu như sên đánh nhau thế này, Thiệu Cảnh Uyên lại bị Trì Xán giành thế thượng phong, chèn ép không nhúc nhích được.
“Hai người đừng đánh nhau nữa, có gì thì cứ bình tĩnh nói đã, bình tĩnh đã.” Dương Hậu Thừa xông đến khuyên, tay đè chặt tay Thiệu Cảnh Uyên.
Thiệu Cảnh Uyên tức suýt chết.
Hắn sắp bị thằng khốn họ Trì này đánh chết đến nơi rồi mà lại cái thằng ranh này còn nhúng thêm một tay!
“Tam đệ–” Thế tử Tĩnh An Hầu mặt mũi sưng vù thoi thóp kêu.
Lúc này Thiệu Tích Uyên mới tỉnh khỏi cơn mê, chạy thẳng đến trước mặt Thiệu Minh Uyên: “Nhị ca, sao huynh lại hộc máu thế này?”
Thiệu Cảnh Uyên: “…” Không phải bình thường Tam đệ hận lão Nhị đến mức xoắn gan xoắn phổi à, chuyện hộc máu chẳng lẽ không thể chờ lát rồi hỏi à, không giúp thì hắn bị đánh chết thật đấy!
Có người bạn nhỏ Dương Hậu Thừa chống thêm một cọc, Trì công tử càng đánh càng hăng.
Chu Ngạn thấy đánh xong xuôi rồi mới lên tiếng: “Thôi đừng đánh nữa, hay là nhìn xem Đình Tuyền thế nào rồi.”
Ừm, cũng tàm tạm rồi, đánh chết người thì lại không hay.
“Phải, phải, đừng đánh nữa, Đình Tuyền quan trọng hơn.” Bây giờ Dương Hậu Thừa mới chịu ngăn Trì Xán lại.
Trì Xán tức tối dừng tay, nhổ lên đất một bãi nước bọt, hung hăng nói: “Thiệu Cảnh Uyên, Hầu phủ các ngươi đúng là nơi dơ dáy bẩn thỉu mà.
Đình Tuyền không nói thì đừng tưởng chúng ta không hay biết gì! Ta cảnh cáo ngươi, sau này còn làm tiếp những chuyện thất đức như thế này thì ta thấy ngươi một lần là đánh ngươi một lần!”
Gương mặt cũng tạm coi là tuấn tú của Thiệu Cảnh Uyên đã sưng vù, nói năng lộn xộn khấp khểnh: “Trì công tử, ý ngươi là gì.
Đang yêu đang lành ta đắc tội ngươi lúc nào…”
“Đang yên đang lành?” Trì Xán cười lạnh: “Thiệu Cảnh Uyên, ngươi có dám thề độc với trời rằng từ đầu ngươi không hề hay biết mụ quái bà là mẹ ngươi chẳng có ý gì tốt đẹp khi chuẩn bị quà cho Đình Tuyền không? Ngươi chính là kẻ thừa lúc Đình Tuyền khó khăn thì vui vẻ cười nhạo mà, cần gì phải ra cái vẻ huynh đệ tình thâm cơ chứ!”
Thiệu Cảnh Uyên bị Trì Xán mắng đến á khẩu không trả lời được.
Lúc này lại truyền đến tiếng hô của Thiệu Tích Uyên: “Nhị ca, huynh sao rồi?”
Chương 254: Hận
Editor: Ha Ni Kên
Thiệu Minh Uyên ngã xuống trước mặt Thiệu Tích Uyên, khiến cậu thiếu niên mới mười bốn tuổi này kinh động vô cùng.
Cậu vẫn rất ghét người anh này của mình, bởi vì chỉ cần nhắc tới Nhị ca thì mẫu thân sẽ không rất không vui, thậm chí còn có thể tức khóc.
Cậu còn ghét hơn vì, Nhị ca đã giết Nhị tẩu.
Nhị tẩu là người con gái tuyệt nhất cậu gặp trên đời, thông minh, xinh đẹp, tựa như không có chuyện gì là tẩu không biết, ngay cả việc cậu dạy bắn tên xong, cũng học rất tốt.
Nhị tẩu không chỉ học bắn tên nhanh, còn dịu dàng và lương thiện, sẽ tỉ mỉ băng bó cẩn thận cho cậu mỗi lần cậu bị thương, còn đưa cho cậu phương thuốc tốt nhất.
Nhị tẩu tốt đẹp như vậy, Nhị tẩu mà cậu đã nghĩ trên đời này sẽ không có ai sánh bằng, lại bị chính tay Nhị ca giết chết.
Cậu không có cách nào có thể tha thứ cho người anh như vậy!
Thế nhưng, Nhị ca với biết bao sự tích anh hùng, mặc dù trong phủ ít ai dám nhắc, bên ngoài ai ai cũng tấm tắc vô số lần, rất nhiều bạn đồng trang lứa cũng đối đãi với cậu khác biệt vì cậu là đệ đệ của Thiệu Minh Uyên.
Nhị ca như vậy, lại có thể hộc máu, ngất xỉu ư?
Thiệu Tích Uyên giật mình cực kỳ, cho đến khi đám người Dương Hậu Thừa đã đỡ Thiệu Minh Uyên vào phòng rồi, cậu vẫn chưa hoàn hồn.
“Tam đệ–” Thiệu Cảnh Uyên khó khăn gọi.
Lúc này Thiệu Tích Uyên mới sực tỉnh, trố mắt nhìn Đại ca mặt mũi sưng vù: “Đại ca, sao huynh lại ra nông nỗi này rồi? Va vào tường à?”
Thiệu Cảnh Uyên: “…” Va vào tường thì mặt mũi thành thế này được à?
“Hồi phủ…!hồi phủ…”
“Nhưng Nhị ca ngất xỉu rồi.” Thiệu Tích Uyên đỡ Thiệu Cảnh Uyên, hơi do dự.
Thiệu Cảnh Uyên liếc mắt, khó nhọc nói: “Còn không hồi phủ, ta cũng ngất nốt ra đây đấy…”
Thiệu Tích Uyên vội đỡ Thiệu Cảnh Uyên, cao giọng: “Mau lại đây đỡ Đại ca ta.”
Đám thân vệ trong sân đằng đằng sát khí nhìn sang, chẳng ai nói gì.
Thiếu niên mười bốn tuổi gầy gò mảnh mai, cảm giác được sức nặng đè lên vai, hơi nóng nảy: “Ai gọi hộ ta phu xe cũng được.”
Vẫn không ai thèm đoái hoài.
Giờ đây, cậu thiếu niên mới phát hiện ra, thân phận Tam công tử phủ Tĩnh An Hầu thực ra cũng chẳng là cái gì to tác.
Cậu tủi thân đến mức đỏ ngầu đôi mắt, vẫn hết sức bình sinh kéo Thiệu Cảnh Uyên ra ngoài, mờ mịt trong lòng.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, Nhị ca chuyển đến phủ đệ vua ban không phải là chuyện đáng mừng hay sao? Rốt cuộc vì sao lại ra nông nỗi này?
Huynh đệ hai người ngồi xe ngựa trở về phủ Tĩnh An Hầu, Thẩm thị vừa thấy dánh vẻ của Thiệu Cảnh Uyên thì suýt lăn ra ngất, vừa phái người gọi đại phu, vừa oán trách Tĩnh An Hầu: “Ta đã bảo là sai quản sự qua là được rồi, Hầu gia còn muốn hai anh em nó đi sang.
Giờ thì hay rồi.
Cảnh Uyên bị cái thằng súc sinh kia đánh ra nông nỗi này, đây là muốn giết ta luôn đây mà! Người đâu, truyền lời ta, gọi Nhị công tử về đây!”
Bà đã đoán Thiệu Minh Uyên thấy vật trong hộp sẽ khó chịu vô cùng, nhưng không ngờ thứ chó má đấy lại dám ra tay với Cảnh Uyên mạnh đến mức này.
Thiệu Tích Uyên không nhịn được nói: “Mẫu thân, Đại ca không phải bị Nhị ca đánh.”
“Không phải cái thằng trời đánh đấy thì là ai?”
Thiệu Tích Uyên bị hỏi thì hơi ngẩn người.
Đầu tiên là Nhị ca hộc máu, sau đó lại ngất xỉu, cậu hoảng quá, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện về Nhị ca Nhị tẩu, cũng không nhớ là ai đánh Đại ca.
“Sao rồi.
Con đấy, cái thằng ngốc này còn muốn bao che cho thằng súc sinh kia à?”
“Con không bao che cho Nhị ca –”
Thẩm thị cười khẩy, nói với Tĩnh An Hầu: “Hầu gia, ta vẫn cố nhịn không nói đấy.
Mấy thắng trước lão Nhị đánh lão Tam, lão Tam còn giấu giếm cho nó.”
Thiệu Tích Uyên trợn trừng mắt: “Mẫu thân, sao mẫu thân lại biết?”
Thẩm thị trừng mắt: “Ta là chủ mẫu trong nhà, con bị người ta đánh lại còn không biết à?”
Có lẽ là do cảm thấy con út tuổi tác còn nhỏ, Thẩm thị cũng không để ý nhiều, nhưng lòng Thiệu Tích Uyên lạnh băng.
Mẫu thân phái người giám sát cậu?
Thiếu niên tầm tuổi này chán ghét nhất chuyện này, trong lòng lập tức ngập tràn lửa giận, cứng đầu cứng cổ nói: “Dù sao Đại ca cũng không phải Nhị ca đánh.
Phụ thân, phụ thân không biết đấy thôi, Nhị ca vừa nhìn xong đồ mẫu thân đưa sang đã hộc máu, còn ngất xỉu nữa.”
Thiệu Cảnh Uyên thấy mẫu thân và Tam đệ vì chuyện này mà to tiếng, khó khăn cắt lời: “Là Trì công tử phủ Trưởng Công Chúa đánh con…”
Tĩnh An Hầu lại không thèm quan tâm trưởng tử nói gì, mặt mày biến bắt chặt cổ tay Thiệu Tích Uyên: “Nhị ca ngươi hộc máu rồi?”
“Dạ, sắc mặt Nhị ca xấu lắm, xanh trắng không có giọt máu.”
Tĩnh An Hầu buông tay con út, ánh mắt thâm trầm nhìn Thẩm thị: “Rốt cuộc ngươi đưa cho lão Nhị cái gì?”
Thẩm thị nhướn mày: “Vì một thằng nghịch tử mà Hầu gia lại nói chuyện với ta như thế à?”
Hộc máu ngất xỉu à?
Ái chà, thế thì quá tuyệt rồi!
Bà đã nói mà, thằng nghiệp chướng đấy mà nhìn thấy đống giấy đấy thì làm sao có thể lạnh lùng không để tâm chứ? Bà muốn nó phải khó chịu, phải sống không bằng chết!
“Ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi đưa cho lão Nhị cái gì?” Tĩnh An Hầu tiến lên một bước, chụp lấy vai Thẩm thị.
Thiệu Cảnh Uyên và Thiệu Tích Uyên sửng sốt.
Phụ thân hồi kinh dưỡng bệnh đã nhiều năm, chưa từng cao giọng to tiếng với mẫu thân lần nào.
Cho dù mẫu thân đối xử lạnh lùng hà khắc với đứa con trai thứ phụ thân quý như vàng, phụ thân cũng không dùng ngữ khí vẻ mặt giận dữ với mẫu thân đến thế này.
“Là thư…” Thiệu Tích Uyên cũng không biết vì sao Nhị ca sau khi thấy những bức thư kia lại trở nên như vậy, sợ cha mẹ cãi nhau, vội vã nói.
“Thư? Thư gì?” Giọng nói Tĩnh An Hầu lạnh lẽo như băng tuyết, bàn tay đè chặt vai Thẩm thị run run, có thể thấy lửa giận đang được đè nén vô cùng.
Nhiều năm như vậy Tĩnh An Hầu chưa bao giờ nổi giận với Thẩm thị lấy một lần, Thẩm thị cũng chẳng thèm sợ, lại còn mất mặt ngay trước mắt nhi tử, lại còn cả nhi tức, không vui nói: “Thư ta giấu của cái thằng nghịch tử kia viết cho Kiều thị.
Làm sao, Hầu gia sẽ bỏ ta vì thế à?”
“Ngươi nói lại xem nào!”
“Nói lại lần nữa thì sao? Là thư lão Nhị viết cho Kiều thị, giờ ta trả lại cho nó, không được à? Ai mà biết thằng con đỉnh thiên lập đệ của ngươi lại yếu đuối như thế, nhìn xong lại hộc cả máu.”
Một tiếng tát giòn dã vang lên, Tĩnh An Hầu giơ tay tát mạnh vào mặt Thẩm thị.
Thẩm thị lảo đảo ngã xuống ghế.
“Mẫu thân!”
“Ngươi dám đánh ta?” Thẩm thị ôm mặt, oán hận hỏi.
Tĩnh An Hầu cả người run run: “Thẩm thị, ngươi làm ta quá thất vọng rồi!”
Ông cũng từng nắm giữ binh quyền trong tay, là Bắc chinh Tướng quân chỉ huy thiên quân vạn mã.
Cho dù sức khỏe có bị hủy hoại sau bao năm nằm gai nếm mật đất Bắc, phải hồi kinh dưỡng bệnh, cũng không phải những thứ đàn ông tầm thường kia.
Ông luôn nhẫn nhịn bao dung với thê tử, vì cái gì cơ chứ? Chẳng qua là vì áy náy, không nỡ để bà đau lòng thôi.
Chỉ mong, bà thương Minh Uyên thêm vài phần.
Hôm nay xem ra, là ông sai hoàn toàn rồi.
Thất vọng và giận dữ bao trùm ánh mắt Tĩnh An Hầu khiến Thẩm thị đau nhói trong lòng, những chuyện hai vợ chồng biết rõ trong lòng nhưng cả đời định giấu không để các con biết vụt ra khỏi miệng: “Ta khiến Hầu gia thất vọng? Hầu gia thì sao? Hầu gia đã làm ta thất vọng từ lâu rồi! Năm đó nói cái gì cử án tề mi, tình sâu nghĩa nặng tôn trọng lẫn nhau, chỉ là những lời nói đùa, chuyện cười mà thôi.
Con thứ hai của ta đã chết từ lâu rồi, chết từ lâu rồi!”
Không để ý đến vẻ mặt khiếp sợ của Thiệu Cảnh Uyên và Trưởng Công Chúa, Thẩm thị căm hận nói: “Hầu gia nói cho ta xem, Thiệu Minh Uyên bây giờ, rốt cuộc là thứ tạp chủng ngươi nhặt từ đâu về?”
Chương 255: Nhị Lang đã chết rồi
Editor: Ha Ni Kên
“Ngươi –” Tĩnh An Hầu không nói nổi nên lời.
Thẩm thị càng được đà: “Ngươi nói đi, nói đi xem nào? Không nói được chứ gì? Ha ha, ngươi nghĩ ta là kẻ ngu à? Mẫu tử liền tâm, Nhị Lang bị ngươi bế đi khám bệnh, hôm sau đưa về, ta cũng thừa biết, đấy không phải là Nhị lang của ta nữa rồi!”
Nói đến đây, Thẩm thị ngã lên ghế, khóc không thành tiếng.
Khi ấy bà vẫn còn đang ở cữ, Nhị Lang của bà vừa sinh được mấy ngày, bởi vì sức khỏe yếu nên không được nuôi cạnh bà.
Sao bọn họ lại nghĩ là, người là mẹ như bà lại không nhận ra con trai mình cơ chứ?
Cho dù trẻ sơ sinh trong mắt người ngoài đứa nào cũng giống nhau, cho dù bà mới chỉ kịp nhìn qua một lần, nhưng trong mắt bà, trong lòng bà, Nhị Lang là độc nhất vô nhị!
Thẩm thị ôm ghế khóc lóc ỉ ôi.
Trong phòng chẳng có mấy người, chỉ còn tiếng Thẩm thị khóc vang vọng.
Một lúc sau, Thiệu Cảnh Uyên hỏi: “Phụ thân, lời mẫu thân nói là sự thật?”
Sắc mặt Tĩnh An Hầu rất xấu, không nói gì.
Thẩm thị ngẩng đầu cười nhạt: “Hầu gia không nói được gì phải không? Hôm nay đã nói đến mức này rồi thì ta muốn hỏi Hầu gia một chút, rốt cuộc ngươi đưa Nhị Lang của ta đi đâu rồi?”
“Nhị Lang—” Tĩnh An Hầu nặng nhọc nói, phát hiện ra câu kế tiếp khó thể nói nổi.
“Ngươi nói đi, ngươi nói đi xem nào.
Có phải là ngươi đã giết chết Nhị Lang của ta để cho thứ con hoang kia chiếm chỗ đúng không?”
“Thẩm thị, ngay trước mặt bọn trẻ ngươi nói nhăng cái cuội gì thế?” Tĩnh An Hầu không thể tưởng tượng nổi nhìn Thẩm thị.
Chẳng lẽ mấy năm nay bà ấy vẫn nghĩ như vậy ư?
Bọn họ là phu thê kết tóc, thời còn trẻ dù thời gian bên nhau không nhiều nhưng cũng chưa từng làm chuyện gì phải xấu hổ giấu giếm, sao bà ấy lại có thể nghĩ ông có thể làm cái chuyện giết chết con đẻ của mình như thế được?
“Ta nói bậy à? Vậy ngươi nói đi, Nhị Lang đâu rồi? Nhị Lang của ta đâu rồi?”
“Nhị Lang chết rồi!” Cuối cùng Tĩnh An Hầu cũng nói ra.
“Thẩm thị, chính ngươi còn không rõ à? Nhị Lang sinh ra thân thể yếu ớt, thái y đã nói không sống được bao lâu, Nhị Lang đã chết vì bệnh rồi!”
“Ta không tin ta không tin, chính ngươi là kẻ đã hại Nhị Lang vì cái thằng tạp chủng đấy!” Thẩm thị hô khàn cả giọng.
Tĩnh An Hầu chỉ cảm thấy mệt mỏi vô cùng, giơ tay đỡ trán: “Phu nhân, chúng ta làm vợ chồng nhiều năm như vậy, ngươi nhất định phải đổ cái tội danh giết chết con trai ruột thịt lên đầu ta thì mới an tâm à? Nếu đã vậy thì tùy ngươi.”
Cơ thể mắc bệnh nhiều năm, đã khiến cho Tĩnh An Hầu từng nắm binh quyền gầy yếu như đám văn sĩ đọc sách, sắc mặt tái nhợt xanh xao, giờ còn thêm thần sắc buồn tẻ, khiến lòng người phát hoảng.
Thẩm thị mềm lòng đi vài phần, đổi giọng: “Nhị Lang thật sự đã chết vì bệnh rồi ư?”
Biết bao nhiêu buổi tối bà trằn trọc trở mình, đêm không chợp mắt, nghĩ đến việc đứa bé bà mang nặng đẻ đau mười tháng có lẽ đã chết, để cho một thứ con hoang chiếm thân phận thằng bé, hưởng thụ những đãi ngộ dành cho thằng bé, hận đến nhỏ máu trong lòng.
Nhưng đằng sau những oán hận ấy, sâu trong đáy lòng bà vẫn còn hy vọng xa vời.
Biết đâu, Nhị Lang của bà chưa chết thì sao?
Chẳng qua thằng bé bị người phụ thân nhẫn tâm đưa đi mất.
Tĩnh An Hầu chầm chậm gật đầu: “Ừ, Nhị Lang của chúng ta chết rồi, Thẩm thị, ngươi là mẫu thân của Nhị Lang, ta là phụ thân của Nhị Lang, chẳng lẽ ta lại không mong Nhị Lang còn sống ư?”
“Hu hu hu –” Thẩm thị ôm mặt khóc lóc.
Thiệu Cảnh Uyên và Thiệu Tích Uyên đến thở mạnh cũng không dám.
Thiệu Tích Uyên còn đỡ, Thiệu Cảnh Uyên thì thảm rồi.
Cái mặt sưng vù của hắn vẫn còn đang chờ đại phu đến bôi thuốc đây, bây giờ thì biết chờ đến lúc nào chứ?
Ba cha con lặng yên không nói gì.
Thẩm thị khóc đủ rồi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tĩnh An Hầu: “Thế Thiệu Minh Uyên thì sao? Lời này đã nghẹn trong lòng ta hai mươi mốt năm nay, hôm nay Hầu gia có thể nói cho ta biết rốt cuộc thắng khốn đấy là từ đâu ra không?”
Thiệu Cảnh Uyên và Thiệu Tích Uyên cùng nhìn Tĩnh An Hầu.
Đúng vậy, nếu Nhị đệ/Nhị ca của bọn họ đã chết, vậy Nhị đệ/Nhị ca bây giờ là ai?
Tĩnh An Hầu không nói gì.
“Hầu gia nói đi!”
Tĩnh An Hầu mấp máy môi, cũng chẳng nói gì
Thẩm thị hết mực truy hỏi, Tĩnh An Hầu hết mực kín bưng.
“Ta biết rồi, có phải đó là thứ tạp chủng do ngoại thất ngươi nuôi bên ngoài đẻ ra có phải không?”
Tĩnh An Hầu ngẩn người.
“Ngươi nói đi, nói đi!” Thẩm thị tức giận, đứng thẳng người: “Nói đến mức này rồi, Hầu gia cũng không cần dốt gạt ta nữa.
Nếu hôm nay ngươi không nói cho ra nhẽ thì ta sẽ đập đầu chết tại chỗ luôn! Ngươi nói cho ta xem, rốt cuộc nó con phải do hồ ly tinh ngươi tằng tịu bên ngoài đẻ ra không?”
“Phải!” Tĩnh An Hầu nhắm mắt rồi trầm giọng nói.
Thẩm thị ngẩn người, sau đó ho khan kịch liệt.
“Mẫu thân –” Thiệu Tích Uyên bị dọa sợ, chạy đến đỡ Thẩm thị.
Thẩm thị vừa ho vừa khóc: “Ta biết ngay mà, ta biết ngay mà! Ngươi cút đi cho ta, ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa! Còn cái đồ 1 2 » .